Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 25


Kiều Tri Học có thể làm gì? Tất nhiên là phải tìm cách!


Người khác, kể cả ba người Lương Hiển cũng có thể bị loại, duy chỉ có Đàm Nghiên là tuyệt đối không thể đi. Nếu anh không tham gia nhóm chuyên đề, thì ai sẽ vào thế giới tận thế chịu khổ đây?



“Anh không muốn xem lén đề trước, muốn mọi người nghĩ ra cách giải quyết khiến ai cũng hài lòng?” Kiều Tri Học hỏi.


“Đúng vậy.” Đàm Nghiên trả lời rất nghiêm túc.


Kiều Tri Học: “…”


Kiều Tri Học cảm thấy mọi người quá đề cao anh ta rồi. Anh ta là người làm học thuật, không phải làm chính trị. Chuyện thế này lẽ ra nên nhờ Bộ trưởng suy tính, sao lại đẩy sang cho anh ta đau đầu? Anh ta đang bận vắt óc suy nghĩ xem nên để đợt người kế tiếp mang theo thiết bị gì đi vào lỗ hổng kia kìa.


“Tôi hiểu đại khái ý của cậu.” May mà vẫn còn A Tam, từng cùng vào “lỗ hổng” nên hiểu phần nào về Đàm Nghiên. “Cậu biết mình nhất định phải vào nhóm chuyên đề, nhưng không muốn các bạn học sinh khác cảm thấy bất công. Thế này đi, bài thi lần này cậu cứ làm bình thường, về điểm số, tôi sẽ cho cậu kết quả trung bình. Đề thi lần này tôi sẽ giữ lại một bản, chờ đến khi cậu cảm thấy mình đạt đến trình độ ấy, thì thi lại một lần nữa, đến lúc đó tôi sẽ đổi bài thi, được không?”


Đàm Nghiên nghe xong thì đồng ý. Dù là cách nào, chỉ cần khiến anh cảm thấy không xứng đáng với kết quả mình đạt được thì anh sẽ không chấp nhận. Thứ anh kém hơn người khác chính là thời gian. A Tam vừa khéo cho anh một khoảng thời gian giảm xóc.


Lương Hiển vẫn đang lăn tăn giữa việc “trộm đề chép đáp án” và “sửa điểm trực tiếp” thì khác nhau ở đâu. A Tam đặt tay lên vai hắn, cười gian: “Nhóc con, tối qua lén trộm đề phải không?”


“Sao anh biết?” Lương Hiển sững người.


“Lừa cậu đó.” A Tam nhún vai, gương mặt bình phàm thoắt bừng sáng vẻ khôn ngoan. “Tôi đoán cậu sẽ không chịu ngồi yên. Sao, Đàm Nghiên không đồng ý đúng không?”


Vì sao chuyện A Tam hiểu mà hắn không hiểu? Lương Hiển khó hiểu vô cùng.


“Tôi nói cho cậu biết khác biệt là gì nhé.” A Tam khoác vai hắn, nói. “Đàm Nghiên là kiểu người không thể chấp nhận kết quả không xứng đáng với năng lực bản thân, càng không thể chấp nhận thành tích do gian lận mà có. Kết quả mà tôi công bố lần này, cậu ấy hoàn toàn có thể đạt được trong tương lai, nói cách khác là mục tiêu học tập mà cậu ấy tự đặt ra. Điều này khác hoàn toàn với việc gian lận, hiểu chưa?”


Lương Hiển vẫn còn lơ mơ.


A Tam thở dài.


Trong mắt anh ta, Lương Hiển quá xuất sắc, quá thông minh, biểu hiện tại thế giới khác cũng vô cùng nổi bật, có những thứ mà bản thân anh không có. Dù là Kiều Tri Học hay Đàm Nghiên, đều đang bồi dưỡng hắn thành người lãnh đạo. Nhưng vị lãnh đạo này vẫn chưa trưởng thành, nếu không kịp thời gieo vào đầu hắn thế giới quan đúng đắn, thì tương lai sẽ rất đáng sợ.


Sau khi rời khỏi “lỗ hổng”, các bài kiểm tra của nhóm nghiên cứu đều cho thấy thể chất của họ không có gì bất thường, các dữ liệu đều chứng minh dị năng chỉ tồn tại trong dị giới. Nhưng A Tam không tin.


Rõ ràng anh ta đã bị Đàm Nghiên cắt đứt gân tay trong thế giới thực, vậy mà không có một vết thương nào, lúc đó anh ta còn chưa vào “lỗ hổng”. Vậy khả năng tự phục hồi đó ở đâu ra?


“Cậu nói xem, khi chúng ta biến thành cái dạng sống dở chết dở, Đàm Nghiên có hy vọng chúng ta thức tỉnh dị năng hồi phục không?” A Tam bỗng thấp giọng hỏi.


“Tất nhiên là có.” Đàm Nghiên ở bên cạnh trả lời.


Toang, lại quên mất thính lực của Đàm Nghiên nhạy hơn người.


Lương Hiển đưa mắt ra hiệu, ý bảo A Tam bàn chuyện này sau.


Ba người họ đã ăn ý không báo cáo chuyện A Tam “có thể bị thương trước khi vào lỗ hổng” với tổ chức. Không phải là giấu giếm có chủ đích, mà vì không muốn để một sự việc chưa có kết luận khiến người ta nhìn Đàm Nghiên như một kẻ dị loại.


Vụ “bị thương” của A Tam có ba cách lý giải:


Một là anh ta thực sự bị thương, sau khi vào dị giới thì hồi phục. Khi đó tình huống rất khẩn cấp, A Tam bị thương ở thế giới thực, ngay sau đó bị “lỗ hổng” hút vào. Phải đến khi tới dị giới mới có thời gian kiểm tra vết thương. Khoảng thời gian này có thể lý giải được câu nói “xã hội hiện thực không có siêu năng lực” của Đàm Nghiên.


Hai là thật ra anh ta không hề bị thương, đòn tấn công của Đàm Nghiên chỉ tạo ảo giác rằng anh ta bị thương. Điều này từng có tiền lệ: Một người đối mặt với sát thủ máu lạnh có ảo giác rằng mình đã bị giết, nguyên nhân là do khí thế và áp lực tâm lý.



Ba là cách lý giải mà họ nghi ngờ nhất và không muốn tin nhất: cổ tay của A Tam đã hồi phục ngay sau khi bị thương.


Không có bằng chứng, tất cả chỉ có thể dựa vào cảm giác của A Tam, mà bản thân A Tam cũng không nói rõ được. Anh ta đành tạm gác nghi ngờ lại, để sau này từ từ xác minh.


Mấy ngày nay quan sát, A Tam thấy Đàm Nghiên là một người chính trực và cổ hủ, đến việc quay cóp bài thi cũng không chịu làm. Khả năng anh nói dối gần như bằng không, càng không thể giấu giếm chuyện dị năng có thể dùng trong xã hội hiện thực.


A Tam quyết định tạm thời tin tưởng Đàm Nghiên.


Thấy ba người đều đến, Kiều Tri Học nói thẳng: “Lần tiếp theo tiến vào ‘lỗ hổng’, tổ chức yêu cầu mọi người phải hoàn thành các nhiệm vụ sau trên tiền đề đảm bảo quay về Trái Đất an toàn…


Thứ nhất, cố gắng tiếp xúc với sinh vật trí tuệ tại địa phương, tìm hiểu nguyên nhân tận thế;


Thứ hai, mang theo một số thiết bị đo lường, dù không thể mang đồ vật từ thế giới khác về nhưng có thể kiểm tra tại chỗ và thu thập dữ liệu. Chúng ta cần xác định thế giới sau ‘lỗ hổng’ rốt cuộc có phải là vũ trụ song song của chúng ta hay không;


Thứ ba, bằng mọi cách nắm bắt trình độ dị năng của từng người. Đàm Nghiên, anh không cần ra tay thì đừng ra tay, anh là con bài tẩy của chúng ta. Nếu không có nguy hiểm thì chỉ cần hướng dẫn lớp trẻ là được.”


A Tam hỏi: “Lần tiếp theo ‘lỗ hổng’ sẽ xuất hiện vào lúc nào và ở đâu?”


“Không rõ, trước mắt tần suất xuất hiện của ‘lỗ hổng’ không có quy luật. Bí mật trong đó cần các cậu tự khám phá.”


Kiều Tri Học nhìn bọn họ đầy tin tưởng: “Rất hy vọng có một ngày các cậu trở nên mạnh đến mức có thể mang tôi đi. Tôi thật sự rất muốn vào ‘lỗ hổng’, khám phá thế giới chưa biết.”


Kiều Tri Học có lòng nhiệt huyết mãnh liệt với “lỗ hổng”, anh ta không ngại chết, cũng sẵn sàng mạo hiểm. Chỉ tiếc trí tuệ của anh ta là báu vật của Cục An Toàn Công Nghệ Quốc Gia, cấp trên không cho phép anh ta mạo hiểm.



Sau khi huấn luyện quân sự kết thúc, bảng điểm được công bố. Ngoài Đàm Nghiên được đặc cách vào nhóm chuyên môn, Tần Lực trúng tuyển sát nút, Lương Hiển đứng đầu bảng, Thôi Hòa Dự xếp thứ hai.


Trong lớp đặc biệt năm nhất còn có bốn người khác gia nhập: Khâu Tề Chính, Nghiêm Vĩnh Phong, Trương Giản Sơn, và Vưu Hướng Minh. Thành tích của bọn họ đều nằm trong nhóm cuối, những người có thành tích cao đa số là sinh viên năm 3.


Hiện tại nhóm chuyên môn có tổng cộng 30 người, trong đó 8 người là sinh viên năm nhất, còn lại đều là khóa trên.


Thực ra mọi người đều tham gia nhóm này với tâm thế tò mò là chính. Dù sao thì sinh viên lớp đặc biệt đều đã có kế hoạch nghề nghiệp rõ ràng, lúc vào đại học đã biết mình sẽ làm gì sau khi tốt nghiệp. Bỗng dưng xuất hiện một nhóm học tập mà nhà trường có vẻ rất coi trọng, lại cực kỳ thần bí, đến cả giáo viên cũng không nói rõ sau này sẽ nghiên cứu gì, thế là không ít sinh viên thử đăng ký gia nhập xem sao.


Sinh viên năm nhất phải làm thêm phần phụ lục trong bài kiểm tra đánh giá, các khóa trên thì trực tiếp tham gia kỳ thi viết.


Tất cả đều là những sinh viên xuất sắc, nhưng tương lai có được bước vào “lỗ hổng” hay không, còn phải xem biểu hiện sau này của họ.


Hiện giờ, so với việc nhóm chuyên môn rốt cuộc nghiên cứu cái gì, sinh viên càng hứng thú với hai người năm nhất chiếm giữ vị trí đầu bảng là Lương Hiển và Thôi Hòa Dự. Sự tồn tại của hai người này khiến các anh chị năm ba, năm tư từng học qua cơ học lượng tử cảm thấy mất mặt.


A Tam là cố vấn trên danh nghĩa của nhóm học tập này, dự định dùng Lương Hiển để khích lệ các sinh viên khác. Chỉ có cạnh tranh mới thấy được tiềm năng và phẩm chất của một người. Với tính cách của Lương Hiển, để hắn làm “bia ngắm” thì không thể hợp hơn. Nhìn đi, thành tích vừa công bố mà Thôi Hòa Dự đã tức đến sắp bốc khói rồi kìa.


Nhóm học tập được phân lại ký túc xá, Kiều Tri Học đặc biệt xin cho cả nhóm một tòa nhà nhỏ làm địa bàn riêng. Mọi người chuyển đến ở chung cũng đỡ lo việc nửa đêm Đàm Nghiên ra ngoài bị người khác phát hiện. Vì là ký túc sáu người một phòng, nên khi sắp xếp đã cố ý để Thôi Hòa Dự, Khâu Tề Chính, Nghiêm Vĩnh Phong — ba người bắt đầu nghi ngờ Đàm Nghiên — ở chung với nhóm Lương Hiển.


“Phì!” Vừa chuyển đến thấy mặt Lương Hiển, Thôi Hòa Dự liền nói: “Kha Hạo sao lại không đậu nhóm học tập, hại phòng mình thừa ra một người ngoài.”


“Cậu ấy đâu phải không muốn thi, là thi không đậu,” Nghiêm Vĩnh Phong nằm bò trên giường nói, “Ông đừng quên là ai hại bọn tôi phải huấn luyện nửa tháng trời, ban ngày mệt gần chết, buổi tối còn sức đâu mà ôn bài. Ông tưởng ai cũng thể lực tốt như tôi chắc?”


“Tao mà biết phải ở cùng phòng với mày, tao đã chẳng thèm thi vào nhóm học tập.” Thôi Hòa Dự lườm cháy mắt Lương Hiển.


Tiếc là Lương Hiển không có tâm trạng để ý đến cậu ta. Hắn đang lâng lâng vì từ nay được ở cùng ký túc với Đàm Nghiên, cùng ăn cùng ở. Oh yeah quá đã!


Khi chuyển hành lý, Lương Hiển không ngừng xích lại gần Đàm Nghiên, đáng tiếc hành lý của Đàm Nghiên cực ít, một tay anh đã xách hết toàn bộ. Ngược lại, hành lý của Lương Hiển rất nhiều, chỉ riêng số sách mua gần đây đã đầy một thùng lớn, cuối cùng vẫn là Đàm Nghiên dùng tay rảnh giúp hắn khiêng sách.


Theo lời Đàm Nghiên nói thì thùng sách đó không nặng chút nào. Đó là trọng lượng của tri thức, anh nguyện ý gánh vác.



Nghĩ đến đó, Lương Hiển căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà để ý Thôi Hòa Dự. Hắn vui mừng chờ đến 10 giờ tối tắt đèn, trông thấy Đàm Nghiên nghiêm chỉnh tuân thủ thời gian sinh hoạt leo lên giường, liền trèo lên giường đối diện.


Trong bóng tối, khuôn mặt của Đàm Nghiên phá lệ trắng trẻo, rõ ràng đã 25-26 tuổi rồi, vậy mà da mặt vẫn non nớt, trông còn nhỏ tuổi hơn mình.


Anh có mắt to mày rậm, có thể gọi là mày kiếm mắt sáng, giờ phút này đôi mắt yên tĩnh khép lại, hàng mi dài rũ xuống, thỉnh thoảng khẽ run lên một chút, khiến tim Lương Hiển cũng run theo.


Ở cùng ký túc xá thật tốt, dù là nửa đêm cũng có thể nhìn rõ mặt Đàm Nghiên đến thế…


Khoan đã, nửa đêm?


Lương Hiển ngồi bật dậy, nhìn quanh một lượt, cảm thấy bốn phía đen thui, dù bọn họ từ nhỏ đã rèn luyện khả năng nhìn đêm thì cũng chỉ có thể thấy đại khái. Thế mà khuôn mặt của Đàm Nghiên như được đèn pha chiếu vào, rõ ràng đến lạ.


Hắn nhớ tới thính lực nhạy bén của Đàm Nghiên ở thế giới thực tại, lẽ nào năng lực của mình là thị lực?


Không đúng, vậy tại sao chỉ thấy được mặt Đàm Nghiên?


Lương Hiển nhảy xuống giường, bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào dãy nhà đối diện. Hắn trừng to mắt, thầm nói với bản thân: Mình muốn nhìn rõ phòng ký túc xá bên kia chưa kéo rèm.


Vừa nghĩ như vậy, hắn cảm thấy tầm nhìn của mình như kéo gần lại, cứ như hắn đang bám ngoài cửa sổ nhà người ta trong môi trường đầy đủ ánh sáng, nhìn thấy rõ từng người trong phòng.


Lương Hiển quay đầu lại. Lần này trong mắt hắn, ký túc xá sáng như ban ngày.


Đây không phải là vì thị lực tăng mạnh, mà là vì hắn “muốn” nhìn rõ, nên mới nhìn thấy được.


Khi làm kiểm tra, họ không xác định rõ mục tiêu, chỉ “muốn” kiểm tra sức khỏe hiện tại, thế nên kết quả nhận được là các chỉ số bình thường, bởi thể chất của họ vốn không hề thay đổi.


Ví dụ như khả năng bật nhảy. Nếu khi đó hắn nghĩ rằng mình muốn nhảy cao hơn mười mét, chứ không phải chỉ kiểm tra thể năng thì sao?


Lương Hiển nhìn chiếc giường trước mặt. Giường bọn họ đều là giường tầng trên, xét đến chiều cao của sinh viên, để tránh va đầu, giường cao tận hai mét. Trong điều kiện bình thường, nếu không mượn lực, hắn sẽ không thể nào nhảy lên được.


Vậy thì bây giờ thì sao?


Lương Hiển nghĩ: Mình muốn nhẹ nhàng nhảy lên giường, không dùng bất cứ công cụ gì, không làm ồn đến người khác. Giống như…


Đúng rồi, giống cái hôm trong rừng, Đàm Nghiên nhẹ nhàng nhảy lên cây như loài mèo.


Nghĩ đến đây, hắn hơi khuỵu gối, lấy đà nhảy lên thật nhẹ.


Ngay sau đó, Lương Hiển cảm thấy có một luồng sức mạnh đỡ lấy cơ thể mình, giúp hắn hầu như không dùng lực mà lơ lửng bay lên giường, rơi xuống như một chiếc lông vũ, hoàn toàn không phát ra tiếng động.


Từ đầu đến cuối không tốn chút sức lực nào, như thể không khí nghe theo mệnh lệnh của bộ não hắn.


Chẳng lẽ đây chính là thứ Đàm Nghiên đã nói, có thể cảm nhận được hạt năng lượng lơ lửng quanh mình.


Lương Hiển còn chưa nghĩ thông thì đầu nhói đau, cảm giác như não bộ bị chẻ đôi, kéo căng toàn bộ dây thần kinh, đau đến mức muốn đập đầu vào tường.


Cùng lúc đó, trong ký túc xá vang lên một tiếng va chạm nhẹ.


Lương Hiển nhịn đau nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Thôi Hòa Dự ngồi trước máy tính, dại mặt nhìn về phía hắn.


Thôi Hòa Dự chưa ngủ, nhân lúc tắt đèn lén nối dây nguồn để máy tính không bị khống chế bởi hệ thống cắt điện. Cậu ta vừa mới xong việc dưới ánh sáng điện thoại, chui ra khỏi gầm bàn, đúng lúc nhìn thấy cảnh Lương Hiển “bay” lên giường.


Thôi Hòa Dự há hốc mồm không thốt ra được tiếng nào, đến khi quá mức sửng sốt làm rơi cái tua vít trên tay xuống bàn mới làm Lương Hiển chú ý.


Thấy Lương Hiển nhìn mình, cậu ta liền vọt tới giường Lương Hiển, túm lấy cổ áo hắn, gào lên: “Vừa nãy mày làm kiểu gì thế?!”



Tiếng động này khiến những người khác trong ký túc xá giật mình tỉnh dậy. Đàm Nghiên mở mắt ra, thấy Lương Hiển trông như sắp chết đến nơi, anh không xuống giường, mà từ trên giường mình nhảy thẳng sang giường đối diện của Lương Hiển.


Giường tầng trên cách trần nhà khoảng một mét rưỡi, đủ để ngồi dậy nhưng không thể đứng thẳng. Khoảng cách giữa hai giường đối diện ít nhất 3 mét, vậy mà Đàm Nghiên không cần mượn đà, gần như từ tư thế nửa quỳ bật dậy, nhẹ nhàng “bay” đến giường của Lương Hiển.


Nhưng điều đáng sợ nhất không phải chuyện đó. Đáng sợ nhất là, trừ Lương Hiển ra, những người còn lại hoàn toàn không nhận ra hành động của anh có gì bất thường, kể cả Thôi Hòa Dự vừa tận mắt nhìn thấy Lương Hiển bay lên giường.


Chỉ có Lương Hiển, không chỉ thấy rõ động tác của Đàm Nghiên, mà còn cảm nhận được thứ mắt thường không thể phát hiện.


Có một thứ sức mạnh nâng đỡ Đàm Nghiên bay đến trước mặt hắn. Lương Hiển không nhìn thấy được, nhưng não hắn có thể cảm nhận được. Vô số thứ thứ hỗn loạn đang chuyển động quanh anh theo cách mà chỉ bản thân chúng mới hiểu nổi.


“Á…” Nghĩ đến đây, đầu Lương Hiển càng thêm đau. Hắn đã cố nhịn lâu, lúc này không kìm được bật ra một tiếng rên.


Lúc này Đàm Nghiên đã đến bên cạnh, mặc kệ bị nôn lên người, ôm hắn vào lòng, hai ngón tay xoa nhẹ huyệt thái dương, dịu giọng nói: “Đau đầu à?”


“Ừm…” Lương Hiển vùi mặt vào lòng Thẩm Nghiên, đau đến mức nước mắt trào ra mất kiểm soát.


“Đừng nghĩ.” Thẩm Nghiên ghé vào tai hắn thì thầm, “Đừng nghĩ gì hết.”


Ngón tay anh như mang theo năng lượng, dần dần xoa dịu hỗn loạn trong đầu Lương Hiển, cơn đau cũng dịu đi đôi chút. Lương Hiển nghe thấy Thôi Hòa Dự kêu thảm thiết: “Trời má, mày cố tình nôn lên người tao hả?”


Đang lúc ký túc xá hỗn loạn, đèn sáng lên. Thì ra là Khâu Tề Chính thấy Lương Hiển thực sự không ổn nên chạy đi tìm thầy.


A Tam chạy vào phòng, cùng Thẩm Nghiên dìu Lương Hiển đi, Tần Lực theo sau, bỏ lại Thôi Hòa Dự bị bẩn hết cả người.


Trợ giảng Sài còn giao nhiệm vụ cho mấy người còn lại: “Dọn sạch phòng, kể cả giường của Lương Hiển.”


Thôi Hòa Dự: “…”


Ba người còn lại đành chấp nhận số phận, bắt đầu dọn dẹp. Phòng tắm đã đóng cửa, Thôi Hòa Dự cầm chậu rửa mặt, ra khu rửa tay dùng nước lạnh lau người qua loa, rồi ủ rũ đi giặt ga giường của Lương Hiển.


“Lương Hiển không khỏe, ông không báo thì thôi, còn leo lên giường cậu ấy làm gì?” Khâu Tề Chính tỏ vẻ không vui.


“Tôi không, không có,” Thôi Hòa Dự thanh minh, “Vừa nãy tôi nhìn thấy…”


Cậu ta thấy Lương Hiển bay lên, nhưng ánh sáng quá yếu, không xác định được hắn có lắp cơ quan gì trên giường hay không.


Thỉnh thoảng họ hay bày trò cài bẫy trong ký túc xá, làm ký túc xác bị cải tạo đến tan hoang, bị huấn luyện viên phạt chạy bụng đói suốt một ngày. Nhưng linh cảm mách bảo Thôi Hòa Dự rằng lần này Lương Hiển không hề cài bẫy, mà dùng chính sức mình “bay” lên giường.


“Nghĩ cái gì vậy?” Khâu Tề Chính ném khăn lên đầu cậu ta, “Nước lạnh đấy, mau lau khô đi. Lương Hiển bị bệnh, đừng để mình lây theo.”


“Thằng đó không giống bị bệnh…” Thôi Hòa Dự lắc đầu, “Giống như…”


Đang chịu khổ hình.


Bọn họ từng được huấn luyện tra khảo, Thôi Hòa Dự nhớ lại biểu cảm của Lương Hiển khi nãy, giống như có ai đó đang dùng dòng điện cực mạnh k*ch th*ch não hắn, nhưng không hẳn là vậy. Dòng điện mạnh đủ để phá hủy não bộ, thậm chí giết người, vậy mà Lương Hiển vẫn sống sót.


“Rốt cuộc ông đã thấy gì?” Khâu Tề Chính thấy cậu ta ngơ ngác, bèn nghiêm túc hỏi.


“Tôi thấy…” Thôi Hòa Dự nhớ lại, “Lương Hiển từ dưới đất bay lên, còn xoay người giữa không trung, rồi đáp xuống giường. Tôi dám chắc trên giường thằng đó không có cơ quan gì, hoàn toàn không mượn đà… không, căn bản không dùng sức, cứ thế bay lên.”


Khâu Tề Chính hỏi: “Ông chắc chắn chứ? Khi đó đã tắt đèn.”


“Tôi…” Bị hỏi như vậy, Thôi Hòa Dự hơi do dự, “Bình thường trong môi trường tối vậy, mắt tôi vừa bị ánh sáng từ đèn điện thoại k*ch th*ch, đột ngột nhìn sang chỗ tối, đúng là rất dễ bị bỏ sót chi tiết, có thể sinh ra ảo giác do chênh lệch ánh sáng…”


“Sau này có cơ hội thì hỏi Lương Hiển, giờ lo dọn dẹp phòng đi, mai tụi mình đi thăm cậu ấy.” Khâu Tề Chính vừa nói vừa giúp Thôi Hòa Dự lau khô tóc.



Được Đàm Nghiên trấn an, Lương Hiển đã khá lên nhiều. Bác sĩ truyền cho hắn một chai glucose, rồi quay sang mấy người đang sốt ruột đứng đợi: “Cơ thể cậu ấy nhìn chung không vấn đề gì, các chỉ số đều bình thường. Tôi chỉ có thể giúp cậu ấy bù nước. Còn vì sao lại đột nhiên xảy ra tình trạng thế này… có phải là di chứng của việc tái sinh quá nhanh không?”


Vị bác sĩ này từng tham gia đợt cấp cứu trước đó, cũng xem như là nửa người biết chuyện. Bộ trưởng Vu suy xét đến tương lai nên đã điều ông về làm bác sĩ thường trú tại Học Viện Quân Sự Trung Ương, vừa tới đã có việc dùng đến.


“Chắc là vậy,” Đàm Nghiên vốn luôn trầm lặng cất lời, “Trước đây tôi cũng từng bị như thế.”


Anh nói thế, mọi người liền yên tâm hơn. Tần Lực chỉ vào mình hỏi: “Vậy tôi cũng sẽ bị hả?”


“Chắc thế.”


Có khả năng sau khi thức tỉnh dị năng sẽ xuất hiện hiện tượng đau đầu gián đoạn. Trong sổ tay của Kiều Tri Học lại thêm một dòng ghi chú mới.


Đàm Nghiên cho biết Lương Hiển không sao, bảo mọi người đi nghỉ, anh sẽ ở lại trông chừng.


Với tình hình hiện tại, quả thật Đàm Nghiên là người có kinh nghiệm nhất, mà trạng thái của Lương Hiển cũng không tệ, không cần theo dõi khẩn cấp. Sau khi Kiều Tri Học và bác sĩ lấy máu xong thì rời đi.


Trước khi đi, A Tam hỏi: “Sao tôi không bị đau đầu?”


“Có lẽ vì mức độ não được khai phá chưa bằng Lương Hiển,” Kiều Tri Học đáp, “Cậu ấy tận 40%.”


A Tam bĩu môi, vẫn thua thằng nhóc đó một chút.


Sau khi mọi người rời đi, Lương Hiển đang hôn mê chầm chậm mở mắt.


Vừa rồi hắn sử dụng dị năng ở thế giới thực, đầu đau như muốn nổ tung. Bây giờ đầu óc trống rỗng, toàn thân như bị rút cạn sức lực. Lương Hiển không cho rằng đây là cảnh báo vì đã phá giới sử dụng dị năng ở thế giới thực, mà cho rằng do lần đầu tiên sử dụng dị năng, hắn không kiểm soát tốt mức độ, khiến não vượt quá giới hạn nên sinh ra cảm giác đau đớn.


Dù vậy, suy đoán này phải đợi đến khi tới thế giới khác mới có thể chứng thực.


Còn một điểm nghi hoặc nữa. Rõ ràng Thôi Hòa Dự đã thấy hắn bay lên, nhưng lúc Đàm Nghiên lao đến lại không ngạc nhiên gì mấy.


Tựa hồ ngoại trừ hắn, không ai nhận ra động tác của Đàm Nghiên.


“Ý thức”, “quan sát”, “não bộ”…


Bộ não con người chỉ thấy được những gì mình muốn thấy. Con người thường hay bỏ qua thứ rõ ràng ngay trước mắt, là một dạng điểm mù thị giác, hoặc là tiềm thức tự động chọn bỏ qua.


Hắn có thể hiểu như vậy không? Rằng ý thức của mọi người không thể bắt kịp động tác vượt quá thường thức của Đàm Nghiên, ngoại trừ hắn vừa mới thức tỉnh dị năng, nên bộ não đã quan sát được hành vi của Đàm Nghiên.


Dị năng mà họ thức tỉnh không phải là sức mạnh thể chất, mà là sự khai phá não bộ. Não người quan sát thế giới dưới sự điều khiển của ý thức. Đàm Nghiên là người theo chủ nghĩa duy vật điển hình, cho rằng thế giới hiện thực không có thần phật quỷ quái, càng không tồn tại dị năng. Anh cho rằng dị năng thức tỉnh được chỉ có thể sử dụng trong “thế giới sau lỗ hổng”.


Đàm Nghiên không nhận ra bản thân có thể dùng dị năng ở thế giới thực. Anh không nói dối.


Ngay cả bản thân Lương Hiển, nếu không vô thức quan sát Đàm Nghiên trong bóng tối, cũng sẽ không phát hiện được bí mật đó.


Hiện tại, tổ chức vẫn giữ thái độ quan sát và kỳ vọng đối với họ, vì cho rằng năng lực của họ chỉ có thể sử dụng ở thế giới khác. Nhưng một khi tổ chức phát hiện dị năng có thể dùng ở thế giới thực, sự kỳ vọng ấy e rằng sẽ kèm theo giám sát.


Con người luôn sợ hãi trước sức mạnh vượt khỏi quy luật.


Không thể để người khác “ý thức” được rằng dị năng có thể sử dụng ở hiện thực.


Lương Hiển âm thầm hạ quyết tâm, chậm rãi nhắm mắt lại.


••••••••


Lời tác giả:


Descartes: Tôi đã nói gì nhỉ? Tôi chính là linh hồn dẫn dắt áng văn này!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 25
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...