Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 24
Tâm trạng của Đàm Nghiên vô cùng nặng nề.
Lăn lộn bốn mươi năm trong ngành, chỉ cần là nhiệm vụ cấp trên giao, anh lần nào cũng dốc hết sức mình để hoàn thành tốt nhất có thể. Dù không ai trao cho anh phần thưởng “người nỗ lực nhất”, nhưng đó là niềm tự hào nho nhỏ, là vinh quang thầm lặng của anh.
Thế mà giờ đây, nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp của anh có lẽ sẽ thất bại.
Chẳng lẽ chỉ vì lần cuối này mà để lại một vết nhơ trong cuộc đời sao? Mang theo nỗi tiếc nuối ấy mà nghỉ hưu, anh thực sự có thể yên tâm giao lại mọi thứ cho lớp trẻ, rồi thảnh thơi đi khắp trời nam đất bắc sao?
“Không phải, ý tôi là…” Kiều Tri Học chống cằm, mệt mỏi nhìn Đàm Nghiên, “Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc anh không hiểu chỗ nào không?”
Đàm Nghiên: “…”
Anh chỗ nào cũng không hiểu.
A Tam kinh ngạc nhìn anh: “Toàn là kiến thức cấp ba, cậu đang ở độ tuổi vừa thi xong đại học đúng không? Làm sao mà cậu thi đậu vào lớp đặc biệt vậy?”
À, A Tam không biết tuổi thật của Đàm Nghiên, tưởng anh cùng thi đại học với đám học sinh bình thường, lại còn xuất sắc đến mức được chọn vào lớp đặc biệt. Bản thân A Tam từng đi theo con đường đó, hiện giờ đã đi làm nhiều năm, nhưng đề thi đại học vẫn nắm khá chắc, bởi vậy hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Đàm Nghiên lại kém đến thế.
Trừ môn tiếng Anh có phần khá hơn chút (thuộc từ vựng tốt, ngữ pháp vẫn tệ thảm), thì các môn khác đều nát nhừ.
Ngược lại điểm chính trị không tệ… nhưng đây là ban khoa học tự nhiên mà!
“Tôi sẽ về tự học.” Đàm Nghiên cúi đầu chào hai giáo viên, rồi lê bước nặng nề rời khỏi văn phòng giáo vụ.
“Siêu nhân cũng sợ Toán Lý Hóa…” A Tam ngã vật xuống ghế, hoàn toàn mất dáng vẻ nghiêm túc. Dạy học cho Đàm Nghiên gần như rút cạn toàn bộ sinh lực của anh ta.
Hai tiếng đồng hồ giảng bài, Đàm Nghiên không hiểu được một chữ nào. Anh ta giảng đến mức đầu óc thiếu ô-xy, còn mệt hơn ba ngày ba đêm hành quân liên tục trong rừng rậm nhiệt đới.
“Siêu nhân?” Kiều Tri Học hỏi lại.
“Phải, mọi người không biết cậu ấy ở thế giới khác lợi hại thế nào à?”
“Nghe rồi, thể năng vượt trội, từ sức mạnh cơ bản, khả năng nhảy đến phản xạ đều vượt xa người bình thường. Nhưng tôi từng kiểm tra thể chất cho anh ấy, chỉ ngang mức trung bình của lính đặc chủng, phản xạ có nhanh hơn một chút nhưng không chênh lệch nhiều. Các anh hình như chỉ hiện được năng lực đặc biệt ở thế giới bên kia, quay về Trái Đất thì chỉ còn khả năng hồi phục mạnh mẽ.”
Kiều Tri Học từng nghe Bộ trưởng Vu mô tả nên đã làm kiểm tra chi tiết cho Đàm Nghiên, và kết quả rất thất vọng. Dường như trong thế giới hiện thực không tồn tại điều kiện để Đàm Nghiên trở thành siêu nhân. Và nếu phải đánh đổi sự yên bình của Trái Đất để đổi lấy dị năng, anh thà làm người bình thường còn hơn, chỉ cần thế giới mãi hòa bình.
“Do các anh chưa tận mắt thấy thôi.” A Tam lắc đầu.
Dùng lời không thể miêu tả hết cú sốc lúc ấy. Khi Đàm Nghiên nhấc bổng một tảng thiên thạch hàng chục thậm chí hàng trăm tấn, cằm anh ta suýt rớt xuống đất.
“Nhưng anh nói đúng, sức mạnh mà không dùng được ở thế giới thực, mạnh cỡ nào thì có ích gì đâu.”
Sau khi tỉnh lại, nhóm A Tam từng làm bài test thể lực, hoàn toàn không có gì thay đổi. Chỉ có duy nhất khả năng hồi phục là mạnh hơn, nhưng về mặt sinh học, như Kiều Tri Học cảnh báo, số lần phân bào của tế bào là có giới hạn, khả năng hồi phục nhanh chóng có khi đánh đổi bằng tuổi thọ, đừng vì hồi phục nhanh mà làm loạn trong thế giới khác. Trên đời không có bữa cơm nào miễn phí.
–
Bên kia, Đàm Nghiên lê bước quay về ký túc xá, Kha Hạo và Nghiêm Vĩnh Phong chưa hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện nên vẫn đang chịu đựng huấn luyện địa ngục. Thôi Hòa Dự đang điên cuồng gõ máy tính, không biết tra cái gì, Khâu Tề Chính đang nghiêm túc đọc quyển Vật lý nguyên tử.
Tần Lực đọc sách chung với Khâu Tề Chính, thấy Đàm Nghiên bước vào lập tức ngồi xuống bên cạnh, còn rót cho anh một ly nước.
Khâu Tề Chính và Thôi Hòa Dự: “…”
Mới nửa tháng không gặp, thằng bạn Đại Lực nay đã thành tay sai thân tín của sinh viên chuyển trường.
“Cảm ơn.” Đàm Nghiên nhận lấy ly nước, uống một ngụm tưới mát tâm hồn khô héo, rồi hỏi: “Cậu ôn đến đâu rồi?”
“Không hiểu gì hết.” Tần Lực cũng rất tuyệt vọng.
Đàm Nghiên bỗng cảm thấy mình tìm được tổ chức, hiếm khi thấy phấn khởi, liền nhiệt tình mời mọc: “Chúng ta cùng ôn tập nhé?”
Tần Lực gật đầu: “Tôi học mấy môn Lý Hóa Toán tạm ổn, nhưng trước đây toàn học vật lý cổ điển, cơ học lượng tử gần như lật đổ mọi lý luận của vật lý cổ điển, quy luật của thế giới vi mô khác hẳn với thế giới vĩ mô. Tôi cần phải lật đổ hoàn toàn tư duy cũ mới hiểu được, cậu cũng vậy đúng không?”
Đàm Nghiên: “…Tôi vẫn nên tự học thì hơn.”
Anh không lo nghĩ về quỹ đạo chuyển động của hạt vi mô, bởi ngay cả vật lý cổ điển anh còn chưa hiểu.
“Đại Lực,” Thôi Hòa Dự cau mày, “Ông không hiểu tôi có thể dạy ông, nhưng chẳng lẽ ông định gia nhập cái nhóm sở thích kỳ quái đó thật à?”
“Tôi bắt buộc phải tham gia,” Tần Lực kiên định nói, “Tôi rất, rất có hứng thú với cơ học lượng tử. Tôi khuyên các ông cũng nên tham gia, thú vị lắm.”
Thế nhưng vẻ mặt mất hết hy vọng của cậu chẳng thể hiện chút hứng thú nào, ánh mắt nhìn cuốn Vật lý nguyên tử cũng chả có tí gì gọi là “thú vị”.
Thôi Hòa Dự và Khâu Tề Chính chưa quen thân với Đàm Nghiên, nhưng họ rất hiểu Tần Lực. Mấy hôm nay Tần Lực có nhiều biểu hiện kỳ lạ: thường xuyên lén lút nhìn Đàm Nghiên bằng ánh mắt ngưỡng mộ cuồng nhiệt, lúc nào cũng tìm cớ lại gần, khiến người ta khó mà không để tâm.
“Tôi chắc chắn sẽ tham gia.” Thôi Hòa Dự nói không chút do dự, “Giáo vụ mới nói mơ hồ như vậy, làm sao tôi có thể không thử. Với lại trong nhóm sở thích đó còn có các đàn anh khóa trên của lớp đặc biệt, tôi rất muốn học hỏi từ họ.”
“Tôi cũng tham gia,” Khâu Tề Chính nói, “Mẹ tôi bảo vào đại học thì phải tham gia nhiều hoạt động của trường, là bốn năm đẹp nhất cuộc đời, không thể chỉ biết học và lên mạng, phải trải nghiệm đa dạng. Ai biết được trải nghiệm nào sẽ có ích cho tương lai.”
“Tôi thấy trong mắt bác gái thì đại học và trường mình không phải cùng một giống loài đâu,” Thôi Hòa Dự nói đùa, “Nhưng ông tham gia thì tốt. Với độ khó của cơ học lượng tử, chắc ít tân sinh viên nào lọt vào được, nhóm đó chắc đa phần là sinh viên năm ba, có thêm người quen sẽ tiện hơn nhiều. Có phần nào không hiểu không?”
“Tạm ổn, nắm được mấy nguyên lý cơ bản.” Khâu Tề Chính vốn có thành tích ổn định, năng lực toàn diện, mấy cuốn Vật lý nguyên tử không làm khó được cậu.
“Vậy chỉ còn Đại Lực thôi,” Thôi Hòa Dự tắt máy, vỗ vỗ chỗ bên cạnh, “lại đây, thầy Thôi giảng bài cho, cơ hội hiếm có đấy.”
Tần Lực lập tức dạt qua ngồi nghe giảng. Đàm Nghiên mới nghe được một câu mở đầu đã không theo nổi. Anh không hiểu gì hết.
Trong phòng ký túc chỉ có mấy người, ngồi đọc sách giáo khoa cấp ba thì quá nổi bật. Đàm Nghiên đành đeo ba lô định tới phòng tự học ôn bà, vừa ra khỏi cửa thì thấy Lương Hiển đang quanh quẩn ngay trước cửa phòng.
“Ui!” Lương Hiển thấy Đàm Nghiên lập tức lộ ra vẻ mặt ôi trùng hợp ghê, “Cậu đi đâu thế?”
“Tới phòng tự học, sắp thi rồi.” Đàm nghiên đáp.
“Vừa hay tôi cũng định đi.” Lương Hiển vội vã bước lại, “Hôm nọ họp lớp tôi thấy cậu hình như chưa hiểu lắm về cơ học lượng tử, có muốn học cùng không?”
Đàm Nghiên khẽ nhíu mày, những gì anh đang học không giống người ta. Nhưng rồi nghĩ lại, Lương Hiển không giống mấy người khác. Hai người họ từng cùng nhau vào “lỗ hổng”, Từ Minh Vũ cũng từng dặn Đàm Nghiên, chỉ cần không tiết lộ bí mật tuyệt mật thì một vài chuyện nền tảng có thể nói cho đồng đội biết.
Cái gọi là “bí mật tuyệt mật” chính là bí ẩn trường sinh bất lão của Đàm Nghiên, chuyện này Bộ trưởng Vu đã căn dặn vô số lần là tuyệt đối không được nói ra. Ông sợ Tần Nghiên sẽ trở thành “thịt Đường Tăng” trong mắt người khác. Trước khi tìm ra nguyên lý, chỉ có vài người được biết chuyện này.
Tuổi thật không thể nói, nhưng tốt nghiệp cấp hai… nói sơ với Lương Hiển chắc cũng được. Hắn học giỏi như vậy, biết đâu dạy được anh…
Đàm Nghiên nhìn Lương Hiển, mỉm cười chờ mong: “Vậy cùng đi nhé.”
Nụ cười ấy khiến Lương Hiển lâng lâng, trong lòng nở hoa, lập tức chạy về phòng vác theo cả đống sách về cơ học lượng tử mà mấy ngày nay hắn đã cất công mua, chỉ đợi Đàm Nghiên mở miệng nhờ vả.
Vì sinh viên năm nhất đều đang tham gia huấn luyện quân sự nên phòng tự học rất vắng, hai người tìm một góc rồi ngồi xuống. Lương Hiển lấy từ ba lô ra một loạt sách như Lịch sử Vật lý Hiện đại, Thấy Mầm Biết Cây, Tìm kiếm Con mèo của Schrödinger, Thế giới Lượng tử Mới, Bóng ma trong Nguyên tử, Lược sử Thời gian, Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ, Lịch sử Vật lý Hạt cơ bản, Bài giảng Vật lý của Feynman, Cơ sở Cơ học Lượng tử…
Hắn không rõ trình độ hiểu biết của Đàm Nghiên về cơ học lượng tử đến đâu, nên đã mua từ các sách phổ thông dễ hiểu đến giáo trình chuyên sâu, dự định hỗ trợ anh học tập toàn diện từ nhiều góc độ.
Hắn xếp sách lên bàn, dự định bắt đầu giảng từ cuốn Lịch sử Vật lý Hiện đại, vì bắt đầu từ vật lý cổ điển sẽ dễ tiếp cận hơn.
Thế nhưng khi hắn quay đầu lại, thấy Đàm Nghiên lấy từ trong cặp cuốn Tiếng Anh trung học phổ thông, Toán trung học phổ thông, Vật lý trung học phổ thông, 5 năm thi đại học 3 năm ôn luyện, còn có mấy quyển sách ôn thi vào cấp ba… Cái gì vậy trời!?
Lương Hiển: “…”
Đàm Nghiên: “…”
Điều đáng sợ nhất là không khí đột nhiên im bặt. Dưới ánh nhìn của Lương Hiển, mặt Đàm Nghiên dần đỏ lên.
Anh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Tôi… tốt nghiệp cấp hai thì nhập ngũ luôn, chưa từng học cấp ba.”
Lương Hiển: “…”
Hắn muốn hỏi, vậy cậu vào lớp đặc biệt kiểu gì, chúng ta phải thi đại học mà. Nhưng nghĩ đến việc Đàm Nghiên từng trải qua “lỗ hổng”, hắn nhanh chóng hiểu ra. Nếu là lãnh đạo, hắn cũng sẽ muốn Đàm Nghiên vào lớp đặc biệt để làm quen với các đồng đội tương lai.
Không đúng, còn một vấn đề quan trọng nữa.
“Luật quy định 18 tuổi mới được nhập ngũ, lúc cậu tốt nghiệp cấp hai đã đủ 18 chưa?” Tuổi tác có vẻ hơi kỳ…
Thời điểm Đàm Nghiên nhập ngũ là giai đoạn xã hội hỗn loạn, chuyện tuổi tác chẳng ai để ý. Học hết cấp hai đã tính là học cao rồi.
Anh cúi đầu thấp hơn nữa, đáp hàm hồ: “Thì, gặp phải ‘lỗ hổng’ mà.”
Gặp lỗ hổng → Không già đi → Tuổi thật rất lớn → Sinh vào thời kỳ quản lý lỏng lẻo, không giống hiện tại → Vậy nên chưa đủ mười tám vẫn đi lính được, xét về mặt logic không có gì sai.
Nhưng logic này vào đầu Lương Hiển thì biến thành: Gặp lỗ hổng → Khủng hoảng tinh thần → Học hành sa sút → Học xong giáo dục bắt buộc thì không đủ điểm vào cấp ba → Bỏ học → Đến khi đủ 18 thì đi nghĩa vụ quân sự. Bây giờ muốn đi lính cần tốt nghiệp cấp ba, nhưng ngoài xã hội có rất nhiều trường nghề hoặc trường tư có thể kiếm được bằng, nên bằng cấp không phải vấn đề to tát.
Tuy quá trình tư duy khác nhau, nhưng kết luận giống nhau.
Lương Hiển chợt mềm lòng. Hắn đã trải qua thế giới khác, chỉ cần tưởng tượng cảnh một Đàm Nghiên nay vô cùng mạnh mẽ, ngày xưa từng là một thiếu niên cấp hai vô tình bị cuốn vào “lỗ hổng”, phải âm thầm gánh chịu tất cả… là thấy nhói lòng.
Sau khi về trường, Lương Hiển đã nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của mình dành cho Đàm Nghiên, phát hiện cảm xúc đó đến quá nhanh, cũng quá bất thường. Vốn dĩ hắn là người rất cảnh giác với người lạ, cảm xúc ban đầu dành cho Đàm Nghiên là kiểu vừa khâm phục vừa dè chừng, phần nhiều là tò mò về thân phận, lai lịch và thực lực của đối phương.
Nếu chỉ đơn thuần huấn luyện quân sự bình thường, có lẽ hắn sẽ trở thành bạn tốt của Đàm Nghiên. Tính cách của anh thật sự khiến người ta khâm phục, thậm chí còn có khí chất “cán bộ già” hơn cả Khâu Tề Chính.
Nào ngờ bọn họ cùng nhau bị cuốn vào thế giới khác. Trong tình cảnh tuyệt vọng, Lương Hiển chứng kiến sức mạnh của Đàm Nghiên, dần dần sinh ra cảm giác lệ thuộc.
Trong tâm lý học có một thí nghiệm: cho một nam và một nữ đối mặt nhau trên chiếc cầu treo duy nhất nối hai vách đá, cảm giác nguy hiểm sẽ khiến họ nảy sinh ảo giác “cảm nắng”. Đó là hiện tượng nổi tiếng mang tên “hiệu ứng cầu treo”.
Mới quen vài ngày đã yêu người ta, Lương Hiển lý trí cho rằng điều đó là bất khả thi. Hắn tự nhận tình cảm của mình khá giống hiện tượng đó, dù là “anh hùng cứu mỹ nhân” hay “hiệu ứng cầu treo”, đều rất dễ tạo ảo giác tiếng sét ái tình. Hắn không ngại bản thân thích người cùng giới, chỉ là không muốn bị ảo giác chi phối.
Người bình thường có lẽ sẽ chọn cách tránh xa để giữ bình tĩnh, tiếp xúc ít đi thì tình cảm bốc đồng sẽ tự tiêu tan. Nhưng Lương Hiển và Đàm Nghiên về sau chắc chắn sẽ phải hợp tác nhiều trong “lỗ hổng”, tránh cũng chẳng được. Huống hồ Lương Hiển vốn không phải kiểu người trốn tránh, hắn cho rằng mình nên tiếp xúc nhiều hơn trong cuộc sống thường nhật, hiểu rõ toàn diện Đàm Nghiên, cả ưu điểm lẫn khuyết điểm.
Tình cảm mãnh liệt luôn khiến người ta say đắm, các ưu điểm rực rỡ của người yêu khiến ta tưởng rằng họ đang tỏa sáng. Chỉ khi bước vào đời sống bình thường, cảm xúc mới trở lại trạng thái bình lặng.
Hắn bị “thần thái thần thánh” của Đàm Nghiên trong thế giới khác làm cho rung động và ngộ nhận là tình yêu. Vậy thì chỉ cần trong đời sống thường ngày phát hiện ra nhược điểm của Đàm Nghiên, ảo giác kia sẽ tự khắc sụp đổ.
Hiện tại hắn tìm thấy rồi.
Trình độ học vấn thấp, bằng cấp giả, năng lực học tập yếu, toàn là vấn đề nghiêm trọng.
Lương Hiển từng mơ mộng về người yêu tương lai. Thể chất có thể không bằng hắn, vì từ nhỏ hắn đã được huấn luyện đặc biệt, nhưng hắn có thể bảo vệ người ấy, có chút chênh lệch cũng khá thú vị. Thế nhưng về mặt học thức nhất định phải ngang hàng. Hắn hy vọng cả hai có tiếng nói chung, có thể cùng nhau nghiên cứu, trao đổi học thuật, trước khi ngủ trò chuyện về quan điểm khoa học của nhau. Chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy háo hức rồi.
Mà Đàm Nghiên, về thể năng hoàn toàn vượt xa Lương Hiển, không cho hắn cơ hội được trải nghiệm cảm giác “bảo vệ người khác”, ngược lại từ đầu tới cuối toàn là người được bảo vệ. Về mặt học hành càng khỏi nói… chênh lệch quá xa.
Thế nhưng nghĩ đến một Đàm Nghiên mạnh mẽ như siêu nhân trong thế giới khác, giờ lại cúi đầu xấu hổ trước kiến thức phổ thông cấp ba. Dáng vẻ này sao lại…
Sao lại đáng yêu thế cơ chứ?
Lương Hiển dùng vận tốc ánh sáng nhét hết đống sách trên bàn vào cặp, tiện tay vứt cái cặp qua một bên, xắn tay áo lên, cầm lấy quyển “5 năm thi đại học 3 năm ôn luyện” trước mặt Đàm Nghiên: “Tôi dạy cậu.”
“Thật sao?” Đàm Nghiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn đầy vui mừng xen lẫn do dự: “Nhưng mà… giảng viên Kiều và trợ giảng Sài vừa mới dạy tôi, tôi không hiểu gì cả. Có phải tôi ngu quá không? Cậu sắp thi rồi, không ôn tập à? Mấy cuốn sách cậu vừa lấy ra… Ơ? Sách đâu rồi?”
“Cậu tìm hai người đó khác nào dùng đại bác bắn muỗi.” Lương Hiển nói, “Một người là giáo sư hướng dẫn nghiên cứu sinh, còn là giáo sư viện Khoa học Trung Quốc, người kia đã tốt nghiệp nhiều năm. Hai người đó căn bản không nhớ nổi học sinh cấp ba học gì. Tôi thì khác, tôi vừa mới thi đại học xong, vẫn còn rất rành mấy kiến thức này.”
Hắn đẩy cặp sách của mình ra xa hơn: “Đống sách đó tôi chỉ cần đọc một lần là nhớ hết, khỏi lo.”
Nghe vậy, Đàm Nghiên mới an tâm đưa bài kiểm tra thử của mình cho Lương Hiển: “Đây là kết quả kiểm tra của tôi, cậu xem trước đi.”
Đối với người có học vấn, Đàm Nghiên từ trước tới nay luôn rất kính trọng. Ban đầu anh còn xem Lương Hiển như đàn em, nhưng giờ Lương Hiển là “thầy” của mình, nên phải kính trọng thầy.
Ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ ấy khiến Lương Hiển cảm thấy sảng khoái toàn thân, bỗng thấy chuyện Đàm Nghiên chỉ mới tốt nghiệp cấp hai cũng chẳng có gì to tát. Không biết chữ thì càng tốt, như vậy hắn có thể cầm tay dạy Đàm Nghiên viết từng nét một, nghĩ đến thôi đã thấy phê rồi!
Nhận bài kiểm tra xem điểm xong, Lương Hiển rơi vào trầm mặc.
Có lẽ… từ trước tới giờ hắn chưa từng dạy ai mất gốc đến mức này.
“Tôi học ngu lắm.” Đàm Nghiên ngượng ngùng nói.
“Không, làm gì có!” Lương Hiển đập bàn cái “bốp”, “Chỉ bị kém kiến thức nền thôi, tại mấy người trước không biết cách dạy. Cậu cho tôi chút thời gian, tôi sẽ soạn cho cậu một giáo án chi tiết.”
“Thế này đi, trước tiên cậu học thuộc từ vựng. Sáng mai chúng ta bắt đầu học hệ thống từ đầu.”
Nói xong, Lương Hiển ôm bài kiểm tra của Đàm Nghiên chạy biến ra ngoài. Suốt buổi trưa hắn chạy khắp các hiệu sách lớn nhỏ ở thành phố B, gom đủ bộ sách giáo khoa từ tiểu học đến trung học. Về tới ký túc xá là thức trắng đêm soạn giáo án.
Đêm đó, bạn cùng phòng lén lút mách với Thôi Hòa Dự: “Nghe nói gần đây ông chơi game miết, bên phòng tụi tôi Lương Hiển thức suốt đêm không ngủ, trên bàn bày đầy sách liên quan đến cơ học lượng tử. Chắc là muốn giành top 1 vào tổ chuyên ngành đấy.”
Thôi Hòa Dự nghe mà căng thẳng, mặc kệ quan hệ hiện giờ với Lương Hiển có gượng gạo thế nào, sáng sớm hôm sau xông vào phòng ký túc đối diện, giật lấy sổ tay trong tay Lương Hiển để kiểm tra tiến độ học tập.
Thôi Hòa Dự nhìn nội dung giáo án: “…”
“Mày muốn chết hả?” Lương Hiển giật lại giáo án. Hắn còn chưa viết xong đâu, lát nữa ăn sáng xong là bắt đầu dạy học rồi.
“Mày thiếu tiền lắm à?” Thôi Hòa Dự dè dặt hỏi.
“Cái gì?”
“Không thiếu tiền thì làm gia sư làm gì? Chúng ta học đại học không mất tiền, mỗi tháng còn có trợ cấp. Chẳng lẽ… nhà mày sa sút, rất cần tiền?” Thôi Hòa Dự nghiêm túc phỏng đoán.
Gia cảnh của Lương Hiển là điều bí ẩn trong lớp, không ai biết xuất thân của hắn. Nên Thôi Hòa Dự chỉ suy đoán đại khái được như vậy.
Nhưng Lương Hiển, người vừa thức trắng đêm vẫn tràn đầy phấn khích, hoàn toàn không để tâm tới lời của Thôi Hòa Dự. Hắn giật lại giáo án, xách cặp chạy ra khỏi ký túc xá. Hắn muốn tới lớp học viết tiếp giáo án!
Tới lúc Đàm Nghiên bước vào phòng tự học theo giờ hẹn, Lương Hiển đã soạn xong giáo án, còn vào nhà vệ sinh rửa mặt sơ qua, chỉnh sửa lại đầu tóc, chải chuốt bản thân cho thật bảnh bao.
Hắn bắt đầu dạy Đàm Nghiên từ kiến thức tiểu học, từ điểm đến đường, từng bước mở rộng các kiến thức đơn giản rồi nâng dần độ khó.
Đàm Nghiên không phải thiên tài, nhưng trí thông minh nằm ở mức trung bình. Việc nghe không hiểu là do nền tảng quá yếu. Tốt nghiệp trung học cơ sở đã bốn mươi năm, còn nhớ được gì nữa? Hơn nữa, thời đại của anh lên cấp ba mới học ngoại ngữ, mà học cũng không phải tiếng Anh mà là tiếng Nhật, kiến thức hoàn toàn khác. Kiều Tri Học lại sắp xếp cho anh vài giáo viên trung học giảng dạy, thế nên học chậm là chuyện đương nhiên.
Còn Lương Hiển thì dạy theo năng lực, tìm vấn đề để tháo gỡ. Nhờ vậy, tốc độ học của Đàm Nghiên tăng vọt, anh cũng có thêm chút tự tin.
“Tốt lắm, mới một ngày đã nắm được kiến thức này rồi.” Lương Hiển gật đầu hài lòng. “Từ nay không được nói mình ngu nữa. Năng lực lý giải của cậu rất tốt, chỉ thiếu thời gian thôi.”
Đàm Nghiên khiêm tốn đáp: “Là nhờ thầy Lương dạy giỏi, cảm ơn thầy.”
Tiếng “thầy” liên tục vang lên khiến Lương Hiển sướng tê người. Hắn mỉm cười: “Theo tiến độ này, chỉ cần một năm là cậu sẽ đuổi kịp chương trình học của chúng ta.”
Đàm Nghiên: “…”
Còn một tuần nữa là đến kỳ kiểm tra sát hạch, nếu không qua có khi sẽ bị đánh rớt, bị rớt sẽ bị hạ cấp lớp, mà hạ cấp thì phải rời khỏi lớp đặc biệt. Nghe nói quân đội trung ương rất nghiêm, ngay cả lớp bình thường mỗi học kỳ có hơn ba môn không đạt sẽ bị buộc thôi học.
Sự im lặng của Đàm Nghiên khiến Lương Hiển ý thức được tình thế cấp bách, vội vã trấn an: “Không sao đâu, cậu nhất định sẽ vào được nhóm chuyên môn, không ai dám loại cậu đâu!”
“Tôi biết.” Đàm Nghiên vẫn buồn thiu, “Nhưng điểm số ai cũng thấy. Học sinh trong lớp mình còn đỡ, học sinh lớp thường sẽ nghi ngờ quyết định của nhà trường. Tại sao lại tuyển một người như tôi vào đây.”
Việc quốc gia là chuyện lớn, nhưng giáo dục thể chất và tinh thần của học sinh cũng quan trọng không kém. Trường quân đội trung ương vốn có uy tín rất cao trong lòng sinh viên, nên sự xuất hiện của một học sinh gây nghi ngờ như Đàm Nghiên quả thực ảnh hưởng không nhỏ tới danh tiếng của trường.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không hẳn nghiêm trọng, vì bài học đầu tiên của quân nhân là tuân lệnh. Không ai dám đặt câu hỏi.
Nhưng Đàm Nghiên không thể vượt qua rào cản tâm lý của mình. Anh không phải kiểu người dễ dàng buông bỏ trách nhiệm cá nhân.
“Tôi hiểu rồi.” Lương Hiển gật đầu. “Không sao, cậu cứ học từng bước một. Đây là bài tập tối nay, còn lại để tôi nghĩ cách.”
Tối hôm đó, Lương Hiển lại thức trắng, đột nhập vào hệ thống giảng dạy của nhà trường, moi ra đề thi vài ngày tới.
Một kỳ kiểm tra sát hạch bình thường đương nhiên không thuộc phạm vi tài liệu tuyệt mật, hệ thống phòng ngự chỉ ở mức trung bình. Với trình độ của Lương Hiển, ra vào không dấu vết là chuyện nhỏ.
Hắn in đề thi ra, kéo Đàm Nghiên đến một phòng tự học không người, lấy đề thi ra như thể làm chuyện phạm pháp, thấp giọng nói: “Đây là đề mấy ngày nữa nè, tôi viết sẵn đáp án hết rồi. Mấy hôm nay cậu học thuộc trước, qua được kỳ thi này đã.”
Lương Hiển hai đêm liền không ngủ, mắt đỏ rực, chính hắn không hiểu sao mình lại hưng phấn đến vậy.
Đàm Nghiên vừa thấy đề thi lập tức nhíu mày thật sâu.
“Cậu lấy được đề thế nào?” Anh trầm giọng hỏi.
“Tôi hack hệ thống.” Lương Hiển nháy mắt. “Yên tâm đi, không ai phát hiện đâu. À, mấy câu này đáp án sai, cậu học thuộc nhớ tránh mấy chỗ đó ra, kẻo ảnh hưởng đến việc học sau này.”
“Tôi sẽ không học thuộc.” Đàm Nghiên lắc đầu. “Cậu cất đề đi. Chúng ta cứ học từng bước. Dù kết quả có ra sao thì cũng không thẹn với nỗ lực của mình.”
“Cậu…” Lương Hiển có phần sốt ruột, “Cậu linh hoạt một chút đi? Chỉ lần này thôi!”
Đàm Nghiên chầm chậm gấp đề thi, đặt vào tay Lương Hiển, nghiêm túc nói: “Tôi hiểu tâm ý của cậu, cũng biết thế giới này không phải lúc nào cũng rõ ràng trắng đen, không phải chuyện gì cũng cứng nhắc. Nhưng tài năng và năng lực của cậu không nên bị lãng phí vào những trò tiểu xảo như thế này. Đừng vì thành tích nhất thời mà vứt bỏ nguyên tắc.”
“Cậu đúng là… Không biết tốt xấu!” Lương Hiển hai đêm không chợp mắt, lại quá mức phấn khích, đầu óc đã mệt mỏi cực độ. Giờ bị Đàm Nghiên từ chối thẳng, tâm trạng sa sút hẳn.
Hắn cố nhịn không nổi nóng, tay cầm đề run lẩy bẩy, cảm giác như lòng nhiệt huyết bị ném vào hầm băng, vừa giận vừa hụt hẫng.
Đàm Nghiên thấy hắn như vậy, không nỡ nghiêm khắc trách mắng, mà nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn. Ấm áp từ lòng bàn tay truyền qua giúp đầu ngón tay lạnh buốt vì tức giận của Lương Hiển dịu lại.
“Tôi hiểu là cậu muốn tốt cho tôi. Nếu là chuyện riêng của cậu, đề thi có đặt sẵn trước mặt cậu cũng chẳng buồn liếc.” Đàm Nghiên cố gắng vắt óc suy nghĩ, người không giỏi ăn nói như anh quả thực hao tổn không ít tế bào não để nói mấy câu này. “Cậu thử tưởng tượng, nếu cậu là tôi, vì lo kỳ sau thi không tốt mà đi nhìn trộm đề, cậu có làm thế không?”
“Tôi tuyệt đối không làm.” Lương Hiển dần bình tĩnh lại, dần hiểu ý của Đàm Nghiên.
Chuyện này không đơn thuần là điểm số của một kỳ thi. Nó là nguyên tắc, là ranh giới cuối cùng.
Có những giới hạn, một khi đã vượt qua thì khó mà giữ được bản tâm. Nói “chỉ lần này thôi”, nhưng có chắc lần sau sẽ dừng lại không? Lần này vì có kỹ năng hack mà trộm đề, vậy lần sau nếu vì có dị năng mà tùy tiện gây chuyện ở thế giới khác thì sao? Càng là người nắm giữ sức mạnh phi thường, càng phải giữ vững bản tâm.
Hắn hít sâu một hơi, rồi xé nát tờ đề trong tay: “Tôi hiểu rồi.”
“Hiểu được là tốt.” Đàm Nghiên mỉm cười nhẹ nhõm. “Chúng ta đi tìm giáo viên Kiều.”
“Tìm thầy ấy làm gì?”
“Tuy không thể xem trước đề, nhưng việc cậu làm khiến tôi nhớ ra một điều.” Vẻ mặt Đàm Nghiên hoàn toàn thoải mái. “Tôi sẽ tiếp tục học hành nghiêm túc theo yêu cầu của tổ chức, cố gắng nắm vững kiến thức về cơ học lượng tử, để sau này có thể cống hiến cho đất nước. Nhưng với những việc vượt quá năng lực hiện tại, tôi nghĩ mình nên chủ động báo cáo khó khăn với tổ chức. Tôi tin với trí tuệ của giáo viên Kiều, nhất định sẽ giúp tôi vượt qua cửa ải lần này.”
Lương Hiển: “……”
Nói thì không sai, nhưng sao nghe Đàm Nghiên nói chuyện y như giảng chính trị vậy?
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 24
10.0/10 từ 24 lượt.
