Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 21: Thức tỉnh
“Thương thế của ba người họ nghiêm trọng tới mức nào?” Đàm Nghiên lo lắng đứng ngoài phòng cấp cứu, vừa thấy có người bước ra liền lao đến hỏi.
Kiều Tri Học tháo khẩu trang, nhìn sâu vào mắt Đàm Nghiên: “Tôi cần kiểm tra thêm mới có thể xác định kết luận.”
Đàm Nghiên ngơ ngác không hiểu.
Bộ trưởng Vu đứng phía sau anh, bàn tay mạnh mẽ đặt lên vai Đàm Nghiên: “Tôi muốn biết cụ thể quá trình từng giai đoạn.”
Thông thường lãnh đạo chỉ cần kết quả cuối cùng, nhưng lần này Bộ trưởng Vu muốn an ủi Đàm Nghiên, nên yêu cầu nghe rõ toàn bộ quá trình.
Lúc này Kiều Tri Học mới mở lời: “Tôi không phải chuyên ngành y, vào trong chỉ để kiểm chứng suy đoán của mình, chỉ có thể lặp lại lời bác sĩ.”
“Bọn họ thế nào?” Đàm Nghiên sốt ruột hỏi.
“Theo lời bác sĩ, tình hình không khả quan lắm. ‘Sài Lang 3’ và Tần Lực nhẹ hơn chút, bị bỏng lạnh cấp độ ba và bỏng nhiệt cấp độ hai. Có thể điều trị hồi phục, sẽ để lại sẹo lớn trên cơ thể. Các động tác tinh vi ở tay sẽ gặp khó khăn, một phần dây thần kinh bị tổn thương, giảm cảm giác đau và xúc giác.”
Mỗi câu Kiều Tri Học nói ra, sắc mặt Đàm Nghiên lại trắng thêm một phần, như một đứa trẻ bị dọa sợ đứng ngẩn ra trước mặt Kiều Tri Học.
“Lương Hiển thì sao?” Giọng Bộ trưởng Vu có hơi đè nén.
“Cậu ấy bị nặng nhất. Bàn chân và cánh tay vốn đã bị thương, nay lại chồng thêm thương tích. Bỏng lạnh và bỏng nhiệt đều cấp độ bốn, cơ bắp, xương cốt đều tổn hại. Nội tạng hiện chưa thể xác định. Đặc biệt là cánh tay bị gãy xương… có thể phải cắt bỏ. Bệnh viện đang yêu cầu liên hệ người nhà để ký xác nhận.” Kiều Tri Học đáp.
Bộ trưởng Vu tức giận đấm mạnh vào tường. Ba thanh niên đầy triển vọng giờ thành ra thế này…
Đàm Nghiên ôm đầu ngồi bệt xuống đất. Anh là người đưa ba đứa trẻ ra ngoài, nói sẽ bảo vệ chúng, cuối cùng lại hại cả ba người.
Kiều Tri Học thấy Đàm Nghiên như vậy, bèn ngồi xuống nói: “Nên tôi mới nói là cần kiểm tra thêm rồi mới kết luận.”
“?” Đàm Nghiên ngẩng đầu lên, vệt nước trong mắt còn chưa kịp lau, đôi mắt tròn xoe ngập nước. Kiều Tri Học dù biết rõ anh đã 58 tuổi, vẫn cảm thấy trước mặt mình là một chú cún nhỏ đáng thương.
Ngượng ngùng dời ánh mắt, Kiều Tri Học cố giữ giọng bình tĩnh tiếp tục: “Khi các bác sĩ đang cấp cứu, tôi tranh thủ tiến hành một loạt kiểm tra, nhưng bị đuổi ra, chỉ kịp có một ít kết quả. Trên người cả ba đều lưu lại trường năng lượng đặc biệt. Ngoài ra…”
“Còn gì nữa?” Giọng Bộ trưởng Vu cũng khẽ run lên.
“Ngoài ra, tuy cả ba đều đã hôn mê, nhưng hoạt động tế bào não lại cao đến mức đáng sợ.” Kiều Tri Học lấy ra một tấm hình, “Não người bình thường có khoảng 140 – 150 tỷ tế bào, nhưng chỉ khoảng 10% được sử dụng, phần lớn còn lại ở trạng thái ngủ đông. Một số nghiên cứu còn cho rằng chỉ có 1,5% tế bào thực sự hoạt động. Nhưng ba người bọn họ, dù đang hôn mê, lại có tới 30% tế bào não đang hoạt động.”
“Cơ thể họ…” Đàm Nghiên nghe mà không hiểu Kiều Tri Học đang nói gì.
May mà có Bộ trưởng Vu tiếp lời: “Ý cậu là… 30% tế bào não này hoạt động mạnh là để thúc đẩy quá trình tự hồi phục của cơ thể họ?”
“Khả năng rất lớn.” Kiều Tri Học nói, “Tôi kiến nghị, sau khi bác sĩ hoàn tất sơ cứu cơ bản, hãy chuyển họ đến phòng quan sát, theo dõi thêm. Tôi còn muốn quét não của Đàm Nghiên một lần nữa. Trước đây tuy đã lấy mẫu thông tin cơ thể anh ấy, nhưng kết quả không khác biệt gì với người bình thường, chỉ có thể chất tốt hơn chút. Nhưng lần này, ba người bị thương và hôn mê đã cho tôi một hướng suy luận mới. Tôi nghi ngờ điểm đặc biệt của Đàm Nghiên không nằm ở cơ thể, mà ở não bộ.”
“Hả?” Đàm Nghiên ngơ ngác, “Nhưng tôi còn chưa học xong hàm lượng giác…”
Kiều Tri Học: “…”
“Thôi, anh không cần hiểu, đi theo tôi làm kiểm tra.” Kiều Tri Học từ bỏ giải thích. Giờ anh ta chỉ mong ba người trong phòng cấp cứu mau tỉnh lại. Nghe nói Lương Hiển là học sinh ưu tú, mới 19 tuổi đã được Viện Khoa học mời đến tham quan học hỏi, chắc chắn hắn sẽ hiểu được lời anh ta nói.
“Đợi ba người họ tỉnh lại rồi tôi đi.” Người luôn hợp tác trong nghiên cứu như Đàm Nghiên, lần này lại kiên quyết từ chối. Lúc này anh sẽ không rời khỏi cửa phòng cấp cứu.
“Cứ để anh ấy ở lại.” Bộ trưởng Vu quyết định, “Còn nhiều chuyện phải hỏi bốn người bọn họ, nhưng giờ điều quan trọng nhất là dốc toàn lực cứu lấy ba anh hùng nhỏ từ dị giới trở về. Họ đã cống hiến rất lớn cho sự an nguy của Trái Đất, chúng ta phải tự hào vì sự hy sinh của họ.”
Đàm Nghiên: “…”
Từ lúc trở về đến giờ, không ngừng có người hỏi chuyện gì đã xảy ra trong dị giới, mà khiến ba người họ thành ra thế này. Mặc kệ tổ chức hỏi thế nào, Đàm Nghiên cũng không nói một lời, anh muốn đợi ba người kia tỉnh lại rồi mới kể.
Vì thật sự… không cách nào giải thích nổi.
Rõ ràng bốn người có thể trở về nguyên vẹn không sứt mẻ, nhưng ba người kia cứ khăng khăng đòi có siêu năng lực, cuối cùng biến bản thân sống dở chết dở.
Đặc biệt là Lương Hiển, hắn một mực nói rằng mình đã cảm nhận được sức mạnh đặc biệt. A Tam và Tần Lực đều đã được Đàm Nghiên cõng, chỉ còn mỗi hắn bò lết dưới đất, kiên quyết không chịu để Đàm Nghiên cõng.
Mãi đến khi ý thức bắt đầu mơ hồ, Lương Hiển mới níu lấy tay áo Đàm Nghiên, khó nhọc nói: “Đợi khi cậu đưa bọn tôi trở về, tuyệt đối… tuyệt đối đừng kể chuyện mất mặt này, tuyệt đối không được nói!”
Trong cơn mê man, đầu óc Lương Hiển chỉ còn một ý nghĩ. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn là học sinh đứng nhất, khi trở về tuyệt đối không thể để bạn bè biết hắn thảm hại thế này là do tự mình gây ra, chẳng liên quan tí nào đến nỗ lực hay chiến đấu.
Đàm Nghiên tuân thủ lời hứa, sống chết không hé nửa lời, đợi Lương Hiển tỉnh lại tự giải thích.
“Tôi không biết anh đang giấu điều gì,” Bộ trưởng Vu vẫn tin tưởng, “nhưng tôi từng trải qua thế giới sau ‘lỗ hổng’, hiểu rõ nơi đó nguy hiểm đến nhường nào. Nhìn tình trạng của ba người họ cũng đủ thấy thế giới mà các anh gặp phải còn khủng khiếp hơn nhiều. Nếu anh không muốn kể những gì họ đã trải qua, tôi sẽ không ép.”
Dù sao ba người kia đều đã qua huấn luyện và rèn giũa chính trị, chắc chắn sẽ khai.
Sau khi rời phòng cấp cứu, bác sĩ đề nghị lập tức liên lạc với người nhà của ba người bị thương. Họ đều là quân nhân quốc gia, nhưng cơ thể là do cha mẹ sinh thành, một số phương án điều trị vẫn cần có chữ ký của người thân. Hơn nữa thương tích kiểu này vốn dĩ không thể giấu nổi, người nhà có quyền được biết.
Bộ trưởng Vu chịu mọi áp lực, nghe theo lời Kiều Tri Học, không để tin tức lộ ra ngoài mà lập tức đưa ba người đang truyền dịch vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Kiều Tri Học đặt thiết bị theo dõi hoạt động não 24 giờ lên đầu họ, liên tục quan sát mức độ hoạt động của tế bào não. Quân y cũng bố trí thiết bị giám sát sức khỏe toàn diện, theo dõi chỉ số cơ thể suốt ngày đêm.
Một hai ngày đầu chưa thấy gì khác biệt, nhưng đến ngày thứ năm, Kiều Tri Học bằng mắt thường thấy rõ vết thương trên nhóm người A Tam đang nhạt dần. Bác sĩ lập tức kiểm tra cánh tay và các mô cơ-xương bị tổn thương của Lương Hiển, kinh ngạc phát hiện các mô cơ hoại tử đang dần hồi phục.
Không dùng bất kỳ loại thuốc nào, nhưng cơ thể ba người họ lại thể hiện sức phục hồi vượt xa người thường.
Những người luôn túc trực ngoài phòng chăm sóc đặc biệt như Đàm Nghiên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Theo tốc độ hồi phục này, chưa đến một tháng, ba người sẽ lành lại hoàn toàn mà không cần thuốc.
“Đúng là kỳ tích y học,” một giáo sư y học cao tuổi thuộc Cục An Toàn Công Nghệ Quốc Gia kinh ngạc thốt lên, “Cơ thể con người sao có thể làm được đến mức này?”
“Không phải do cơ thể, mà do bộ não.” Kiều Tri Học lấy biểu đồ hoạt động tế bào não mấy ngày qua, đường biểu thị đang không ngừng tăng, từ 30% lên tới 35%, trong đó Lương Hiển là nhanh nhất, đã đạt đến 40%.
“Tôi thật sự rất tò mò hoạt động tế bào não của anh rốt cuộc là bao nhiêu,” ánh mắt Kiều Tri Học sáng rực kỳ dị, như thể muốn nhìn xuyên hộp sọ của Đàm Nghiên, “Tôi tin chắc là cao hơn họ.”
Đàm Nghiên thì hoàn toàn không tin. Ba người Lương Hiển đều là sinh viên đại học, A Tam từng là đàn anh của hai người còn lại, tốt nghiệp từ lớp đặc biệt, hiện là nghiên cứu sinh tiến sĩ ngành công nghiệp quân sự. Họ thông minh như vậy, hoạt động não cao là điều bình thường, còn kẻ thô lỗ như anh, não chắc chỉ phát triển được 0,5% là cùng.
Kiều Tri Học khịt mũi lười phản bác, chờ đến ngày công bố kết quả kiểm tra sẽ đập vào mặt Đàm Nghiên.
“Nếu đã hồi phục tốt như thế, sao vẫn còn hôn mê?” Bộ trưởng Vu khó hiểu.
“Tôi đoán là cơ chế tự bảo vệ của bộ não.” Kiều Tri Học phân tích, “Để tập trung phục hồi nhanh nhất, bộ não đã ngưng toàn bộ chức năng sinh lý, cưỡng chế cơ thể rơi vào trạng thái hôn mê. Mức độ hoạt động càng cao thì khả năng hồi phục càng nhanh.”
Anh ta xoa xoa tay: “Mau tỉnh lại đi, tôi không đợi nổi nữa! Rốt cuộc đó là một thế giới kỳ diệu thế nào chứ!”
Dường như để chứng minh lời Kiều Tri Học, tốc độ phục hồi của Lương Hiển rõ ràng nhanh hơn hai người còn lại. Tuy là người bị thương nặng nhất, nửa tháng sau, hắn lại là người đầu tiên bình phục và cũng là người đầu tiên tỉnh lại.
Lúc này cả ba người đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt ICU sang phòng quan sát thường. Khi Lương Hiển tỉnh dậy, Đàm Nghiên đang ngồi bên giường, giúp hắn cắt móng tay.
Ánh nắng rọi lên gương mặt trẻ trung của Đàm Nghiên, khiến làn da anh gần như trong suốt. Anh cúi đầu, hàng mi dài khẽ rủ xuống, tạo nên vẻ yên tĩnh dịu dàng lạ thường.
Trái tim Lương Hiển đập loạn mất kiểm soát.
—————————-
Lời tác giả:
Descartes: “Tôi mới là linh hồn của áng văn này. Tôi tư duy, nên tôi tồn tại.”
Kiều Tri Học: “Thôi đừng, tôi chỉ dùng khoa học để giải thích dị năng, tu tiên với ma pháp phương Tây.”
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 21: Thức tỉnh
10.0/10 từ 24 lượt.
