Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 20: Thức tỉnh


Sự tình so với họ tưởng tượng còn suôn sẻ hơn, tốc độ của căn cứ thật sự quá nhanh.


Vài người run rẩy khiêng chiếc máy tính nối mạng lên. Dưới sự bảo vệ của Đàm Nghiên, Lương Hiển mở máy, làm quen một chút với hệ thống máy tính của thế giới này.



Phương thức nhập liệu có chút khác biệt với thế giới của họ, mã lệnh cũng hơi khác. May mà hai thế giới chỉ rẽ nhánh từ thời Dân Quốc, khoảng cách tầm trăm năm, nên vẫn còn nhiều điểm tương đồng.


Sau khi làm quen, Lương Hiển bắt đầu nhập dữ liệu bằng ký tự và mã lệnh quen thuộc của mình, có thể sẽ có chút khác biệt, nhưng hắn tin rằng người nước Hạ sẽ tìm được cách giải mã, miễn là họ thật sự cần.


Làm đến mức này coi như là tận tình tận nghĩa rồi.


“Tư lệnh, bọn họ đang nhập gì đó vào máy tính, chúng tôi đang khẩn cấp giải mã.” Kỹ thuật viên trong căn cứ báo cáo.


Máy tính vốn đã kết nối mạng, nội bộ căn cứ muốn nhận thông tin từ đó cực kỳ dễ.


“Nội dung liên quan đến lĩnh vực gì?” Tư lệnh nhìn bốn người trong màn hình giám sát đang bị vũ khí hạng nặng bao vây mà không hề sợ hãi, không nhịn được lẩm bẩm: “Rốt cuộc họ là ai, vì sao không mặc đồ bảo hộ mà đứng ngoài trời được?”


“Báo cáo, là… về nông sản.” Kỹ thuật viên vừa đánh cắp dữ liệu vừa nói.


“Mau gọi chuyên gia đến xem!” Tư lệnh lập tức đi đến trước máy tính. Dù không hiểu thuật ngữ chuyên ngành mà Lương Hiển dùng, ông vẫn chăm chú đọc.


Căn cứ giờ chỉ còn một chuyên gia nông học đáng thương. Ông ta lướt nhanh qua dữ liệu: “Cách diễn đạt của nhiều phần tôi không quen, cũng không hiểu lắm, nhưng theo như tài liệu ghi, nếu có thể lai tạo ra loại lúa mì này, thì cho dù ở dưới lòng đất, sản lượng mỗi mẫu cũng có thể vượt ngàn tạ… Nguyên liệu làm phân bón kiểu mới rất dễ kiếm, cũng dễ sản xuất. Tư lệnh, nếu tài liệu này là thật, vấn đề lương thực của chúng ta sẽ được cải thiện đáng kể!”


“Mau…” Tư lệnh đột ngột ngừng lại.



Ông định nói mau khống chế người, cắt mạng, đừng để thông tin rò rỉ. Nhưng nghĩ đến thực lực của đám người ngoài kia, ông bèn thôi.


“Họ cần một máy tính có thể kết nối mạng trung ương…” Tư lệnh căn cứ lẩm bẩm, “Họ không định giao tài liệu cho cá nhân, mà là nộp lên cho quốc gia… Thời đại này vẫn còn người để tâm đến chính phủ cao xa vời vợi ấy sao?”


Ông có thể tưởng tượng được rằng, một khi chính phủ trung ương nắm giữ công nghệ mới, sản lượng lương thực tăng lên, có hậu thuẫn đầy đủ, sẽ có thể ra tay với các căn cứ cát cứ bên dưới. Tới lúc đó, cả nước sẽ thống nhất, tuy người dân sống khổ cực, nhưng có thể đồng tâm hiệp lực chống lại tận thế.


“Tư lệnh, chúng ta có nên giữ lại dữ liệu không?” Kỹ thuật viên hỏi.


Ai cũng nghĩ giống nhau. Nếu chiếm được kỹ thuật này, có đủ lương thực, sẽ thu hút thêm người sống sót, thậm chí có thể khiến các căn cứ khác quy phục. Ai mà không muốn đứng trên đỉnh quyền lực chứ?


“Không,” Tư lệnh lắc đầu, “Họ sẽ không cho phép chúng ta giữ lại dữ liệu. Nếu không, họ chỉ cần giao dữ liệu cho chúng ta là sẽ được đãi ngộ tốt nhất ở căn cứ, đâu cần dùng vũ lực răn đe.”


“Nhưng, lỡ trung ương thật sự lai tạo được giống mới…”


“Vậy thì càng tốt, đỡ phải một nhà độc bá, trung ương cũng có thể thu phục lòng người. Dữ liệu được truyền đi từ chỗ chúng ta, trung ương nhất định sẽ trọng dụng chúng ta.” Tư lệnh nói, “Cứ để họ gửi đi.”


Nhóm Lương Hiển không biết biến động trong lòng đám người căn cứ, họ chỉ cảm thấy mọi chuyện quá suôn sẻ, dữ liệu truyền đi không gặp trở ngại nào, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.


“Đi thôi,” sau khi gõ phím cuối cùng, Lương Hiển thở phào nhẹ nhõm, “Chúng ta đã làm hết những gì có thể.”


A Tam nheo mắt: “Trong căn cứ cũng nhận được bản sao tài liệu nhỉ.”


“Lúc đó sẽ xem kỹ thuật của trung ương hay căn cứ ai cao hơn, ai lai tạo giống trước sẽ chiếm được tiên cơ, nhưng sẽ không quá chênh lệch. Nếu người lãnh đạo căn cứ này đủ thông minh, nên nhân cơ hội này quy phục trung ương, hai bên hợp lực thu hồi các căn cứ trên toàn quốc.” Lương Hiển phân tích, “Dựa vào tốc độ giao máy tính của ông ta, thì chắc không ngu lắm.”


Nghe vậy, A Tam cũng an tâm: “Chúng ta có cần rút lui hoành tráng tí không?”


“Hoành tráng kiểu gì?”



Tần Lực mắt sáng rỡ nhìn Đàm Nghiên: “Ví dụ như… bay lên trời.”


Lương Hiển: “…”


Hắn định nói hai người đừng mơ mộng nữa, nhưng nghĩ đến sức mạnh phi nhân loại của Đàm Nghiên, lại cảm thấy cũng không phải không thể.


Ai mà chẳng từng mơ được mọc cánh bay lên trời, Lương Hiển cũng vậy. Hắn lập tức gia nhập đội hình A Tam và Tần Lực, cùng nhìn Đàm Nghiên bằng ánh mắt lấp lánh.


Đàm Nghiên: “…”


Bị học trò nhìn bằng ánh mắt như thế, người lớn rất áp lực, nhưng…


“Đừng quậy, người sao mà bay được, chưa học qua trọng lực à, Trái Đất có trọng lực đấy.” Đàm Nghiên vỗ vai Tần Lực, “Không mọc cánh, chúng ta chạy nhanh hơn xíu nhé.”


Ba người: “…”


Tại sao người có siêu năng lực vẫn trung thành với Newton như vậy? Vừa nãy nhảy mấy chục mét mà không thấy xấu hổ với trọng lực Trái Đất hay cái nắp quan tài của Newton à?


Không có màn rút lui ngầu lòi, sau khi Lương Hiển gửi xong tài liệu, bốn người lập tức chạy mất. Người có kinh nghiệm nhất là A Tam chạy dẫn đầu, Tần Lực ở giữa, Đàm Nghiên ôm Lương Hiển bằng một tay chạy sau cùng.


Lương Hiển: “…”


Thôi, hôm nay hắn đã mất sạch mặt mũi cả đời này, còn ai nhớ lúc hắn xuất hiện là trong ánh mắt ghen tị ngưỡng mộ của cả lớp, khi hắn dám chống lại huấn luyện viên Chu nữa chứ?


A Tam và Tần Lực vẫn còn khá dồi dào thể lực, bốn người nhanh chóng rời khỏi phạm vi thế lực của căn cứ. Sau khi giải quyết được mối lo trong lòng, họ mới bắt đầu hỏi Đàm Nghiên cách rời khỏi dị giới.


Câu trả lời của Đàm Nghiên vẫn như mọi khi, đơn giản đến mức khiến người ta nghẹn lời: “Tìm lối ra, nhảy vào là về.”



Anh nghĩ một lát rồi bổ sung: “Các cậu bám chắc vào tôi, tôi không chắc nếu tách khỏi tôi thì các cậu có còn tồn tại được trên đường trở về hay không.”


Ba người coi như hiểu biết sơ lược về Đàm Nghiên, biết anh không phải kiểu giỏi ăn nói, nhiều việc chỉ biết làm chứ không biết giải thích. Không sao, cứ đi theo trải nghiệm một lần là hiểu, họ sẽ là người tổng kết.


“Được,” Lương Hiển nói, “Cậu cố gắng dùng ngôn ngữ của mình để nói cho bọn tôi biết cậu cảm nhận được sự tồn tại của lối ra như thế nào, bọn tôi học theo.”


Lúc này mặt trời đã lên đến đỉnh, nhiệt độ xung quanh vượt quá trăm độ. A Tam thử bước ra khỏi lớp bảo hộ mấy bước thì suýt ngất, đành phải chui vào lại.


Tiến sát ranh giới sống chết nói thì dễ, nhưng ai dám chắc như vậy là có thể thức tỉnh năng lực?


Lương Hiển vì chân bị rắn độc cắn, không thể đi lại, nên được Đàm Nghiên cõng. Hắn quan sát thời gian A Tam chịu đựng được rồi nói với Đàm Nghiên: “Cậu tháo lớp bảo hộ của mọi người trong 1 phút, sau 1 phút lại bật lên 1 phút. Tiếp theo tháo 2 phút, rồi bật 2 phút. Cứ thế tăng thêm 1 phút mỗi lần, cho đến khi có người không chịu nổi ngất xỉu. Dù có đang bật hay tắt bảo hộ, mọi người cũng không được dừng lại, phải chạy theo cậu với tốc độ nhanh nhất, dù có mệt đến mức không nhấc nổi chân cũng phải tiếp tục, đứng không vững cũng phải bò lên phía trước.”


“Cách hay đấy,” A Tam gật đầu tán thành, “Như vậy có thể bảo vệ kịp thời khi nguy hiểm tính mạng, mà vẫn gần trạng thái cận kề tử vọng để có thể thức tỉnh năng lực.”


“Cho tôi xuống,” Lương Hiển nói với Đàm Nghiên, “Tôi bị rắn độc cắn, chỉ sưng đau thôi, không tổn thương đến xương. Cố chịu một chút vẫn chạy được.”


Thấy ba người quyết tâm đến vậy, Đàm Nghiên rất lo lắng, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của Lương Hiển, anh không mở miệng ngăn cản.


“Đừng lo,” Lương Hiển mỉm cười, “Chính vì có cậu ở đây, tôi mới dám dốc sức như vậy. Nhưng đến lúc đó sẽ làm phiền cậu. Nếu trong ba chúng tôi có ai gục xuống, nhờ cậu cõng người đó nhé. Có thể… cuối cùng cậu sẽ phải cõng ba người chúng tôi về.”


“Tôi cõng được.”


Thế là đủ rồi.


Dù đang ở thế giới khác, dù hoàn cảnh xung quanh cực kỳ khắc nghiệt, nhưng Lương Hiển lại thấy vô cùng nhẹ nhõm, thậm chí còn thư thái hơn khi làm nhiệm vụ thường ngày.


Bởi vì có Đàm Nghiên bên cạnh.



Nhưng không thể vì Đàm Nghiên mạnh mà họ dừng bước chân. Như vậy chẳng khác nào trở thành ký sinh dựa dẫm vào người khác. Nếu hiện giờ chỉ có một cách thức tỉnh duy nhất, họ sẽ thử đến cùng.



Huyện Bình, nghĩa trang công cộng.


Nhóm người Bộ trưởng Vu im lặng đứng trước ngôi mộ vô danh.


“Đã bốn giờ chiều rồi, vượt qua kỷ lục thời gian dài nhất của Đàm Nghiên là hai giờ chiều,” Từ Minh Vũ lo lắng nói, “Có phải vì đi cùng ba người nên Đàm Nghiên không lo xuể?”


“Tôi tin tưởng Đàm Nghiên, cũng tin tưởng ba chiến sĩ đi cùng anh ấy. Họ đều là những nhân tài xuất sắc, sẽ không trở thành gánh nặng của người khác.” Bộ trưởng Vu nói chắc nịch.


Hơn nữa, theo ông hiểu về Đàm Nghiên bướng bỉnh như cái đinh sắt, anh nhất định sẽ mang cả ba người trở về.


“Trường năng lượng có phản ứng!” Kiều Tri Học luôn dõi mắt vào thiết bị, đột nhiên lên tiếng.


Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía ngôi mộ. Trước bia mộ bắt đầu xuất hiện những hạt sáng li ti, rồi những hạt đó ngày càng nhiều, cuối cùng tụ thành bốn người. Tất nhiên, đó là hình ảnh đã được quay chậm hàng trăm nghìn lần. Còn với mắt thường, chỉ thấy Đàm Nghiên mang theo ba người khác đột ngột xuất hiện trước bia mộ.


Ba người bị bỏng toàn thân, hơi thở thoi thóp.


————————-


Lời tác giả:


Lương Hiển: Mình không tin mình biến bản thân thành heo sữa nướng mà vẫn không thể thức tỉnh siêu năng lực!


Tần Lực: Hỏa thần, xin hãy ban cho tôi sức mạnh!


A Tam: Sắp bỏng chết rồi, chẳng lẽ mình không phải Hỏa linh căn mà là Thủy linh căn? Hay phải thí nghiệm buổi tối mới dùng được?


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 20: Thức tỉnh
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...