Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 19: Vực sâu
Tuy rằng họ muốn giúp đỡ thế giới dị giới, nhưng cũng không thể tùy tiện xông vào căn cứ được. Lòng người khó lường, làm gì cũng phải cẩn trọng.
Tuy nhiên người đàn ông trung niên này chỉ là thành viên vòng ngoài căn cứ, hỏi mãi cũng không biết tình hình cụ thể bên trong. Gã chỉ biết vị trí ruộng nương, sản lượng lương thực rất bình thường, khu vực sinh sống và hoạt động của dân thường như gã nằm ở đâu. Bên trong căn cứ có chế độ phân cấp rất nghiêm ngặt, một người bình thường như gã hoàn toàn không biết gì về tình hình cấp cao.
Nghe xong lời kể của người đàn ông trung niên, A Tam càng cảm thấy không nên đi vào. Nếu thực sự phải xông vào hang hổ, chi bằng bỏ đi luôn cho xong. Không thể nào dốc hết tâm sức, có lòng tốt đi giúp người khác, cuối cùng lại bị bắt nhốt tra tấn được.
Hơn nữa, chuyện “lỗ hổng” tuyệt đối không thể để lộ. Nếu đổi lại là anh ta sống trong mạt thế, biết có thể thông qua “lỗ hổng” đến một thế giới an toàn hơn, chắc chắn anh ta sẽ không từ thủ đoạn tìm cách qua đó.
Tuy rằng Đàm Nghiên từng nói người của dị giới sẽ biến mất trong “lỗ trống”, nhưng tốt nhất vẫn là đừng mạo hiểm.
Mấy người họ cùng lên kế hoạch cho vài phương án hành động, nhưng cái thì quá nguy hiểm, cái lại tốn thời gian, chẳng có cái nào hoàn hảo.
“Tôi thấy phương án tốt nhất là cướp vài bộ đồ bảo hộ ở cửa vào, Đàm Nghiên bảo vệ và giấu họ ở bên ngoài, bọn tôi lẻn vào trong làm nhiệm vụ xong sẽ thả họ ra.” Lương Hiển nói, “Vừa nãy chú này cũng nói rồi còn gì, dưới lòng đất đôi khi oxy cũng loãng, người nào thấy khó chịu mặc đồ bảo hộ là chuyện rất bình thường.”
“Tôi phản đối việc xâm nhập căn cứ, chẳng khác gì chui đầu vào rọ.” A Tam lên tiếng, “Cậu còn phải mất ít nhất nửa tiếng để nhập dữ liệu xong, quá nhiều biến số. Nên bắt con tin, bảo bọn họ mang máy tính và mạng ra ngoài.”
“Anh cũng nghe chú ấy nói rồi còn gì, ở mạt thế mạng người chẳng đáng bao nhiêu, bắt ai làm con tin để khiến bọn họ nghe lời? Cho dù chúng ta có bắt được lãnh đạo cấp cao nhất của căn cứ, biết đâu lại vừa khéo giúp kẻ địch của ông ta có cơ hội lên thay thế.” Lương Hiển không đồng tình với cách này, “Trừ khi bắt hết toàn bộ tầng lớp lãnh đạo trong căn cứ, mà chuyện đó là không thể, cho nên vẫn là…”
“Có thể.” Đàm Nghiên chợt lên tiếng.
“Hả? Có thể cái gì?” Lương Hiển khó hiểu.
“Có thể bắt hết lãnh đạo chủ chốt.” Đàm Nghiên nói tỉnh bơ, “Để tôi thử xem.”
Ba người: “…”
A Tam móc tai: “Chúng ta chỉ có bốn người, làm sao vây bắt được cả căn cứ?”
Đàm Nghiên bẻ khớp tay, các khớp kêu răng rắc: “Dùng nắm đấm.”
Ba người: “…”
Đang lúc bọn họ nghi ngờ có phải vì có siêu năng lực nên Đàm Nghiên quá tự tin vào sức mạnh của mình không, thì anh quay sang nói với ông chú trung niên: “Tiểu Lưu… à không, anh Lưu, căn cứ nằm ngay bên dưới đúng không?”
Trung niên Tiểu Lưu gật đầu: “Tôi không dám hoạt động quá xa căn cứ, phạm vi tuần tra đều nằm gần cổng căn cứ. Như vậy nếu có thiên thạch tấn công thì tôi có thể nhanh chóng chạy về tránh nạn.”
“Vậy là đủ rồi.” Tần Nghiên gật đầu.
Không cần xâm nhập căn cứ mà vẫn có thể lấy được máy tính có kết nối mạng, ngẫm lại đâu có gì phức tạp.
Anh quay người, chọn lựa trên mặt đất gần đấy một khối thiên thạch có vẻ lớn và chắc nhất, cao chừng mười mấy mét. Tần Nghiên đi vòng quanh thiên thạch hai vòng, tìm được điểm đặt lực phù hợp, hai tay ôm lấy, dễ dàng nhấc khối thiên thạch lên.
Ba người + trung niên Tiểu Lưu: “…”
Tần Lực dụi mắt, thử ôm tảng thiên thạch cao ba mét mà họ đang nấp… Không nhúc nhích tí nào.
“Báo cáo, khối thiên thạch bên cạnh chúng ta có mật độ sơ bộ là hơn 5g/cm³, cao hơn rất nhiều so với đá hoa cương, nghi ngờ bên trong chứa kim loại. Cắn cứ vào thể tích khối thiên thạch Đàm Nghiên nhấc lên….” Tần Lực nói không nổi nữa.
Gần cả tấn…
Cả bốn người trố mắt há hốc mồm nhìn Đàm Nghiên vác thiên thạch một cách nhẹ nhàng, đi tới chỗ hơi xa cánh cổng căn cứ mà Tiểu Lưu chỉ, dùng một vai vác thiên thạch, rồi… nhẹ nhàng nhún người nhảy lên.
Nhảy! Anh ấy nhảy lên!
Sau khi nhảy lên cao mấy chục mét, Đàm Nghiên rơi xuống với tốc độ cực nhanh, “Ầm” một tiếng, thiên thạch nặng nề đập xuống đất, khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Ba người nhìn các mảnh đá bắn lên bị lá chắn chặn lại, trong lòng thấy hổ thẹn với mong muốn học siêu năng lực của mình.
Sức mạnh như vậy, cho dù có hiểu được nguyên lý, liệu họ có học nổi không?
Đàm Nghiên phủi bụi trên người, quay lại đỡ lấy Tiểu Lưu vẫn đang bị gió thổi lơ lửng giữa không, hỏi: “Rung chấn như vậy, căn cứ dưới lòng đất chắc là cảm nhận được nhỉ?”
“Đ-đủ rồi…” Tiểu Lưu run lẩy bẩy nói, “Cậu mà mạnh thêm chút nữa thì căn cứ sụp luôn rồi…”
“Chắc không đến mức đó đâu, tôi không định phá hủy căn cứ.” Đàm Nghiên rất tự tin, “Trên người anh có thiết bị liên lạc khẩn cấp với căn cứ chứ?”
“Hẳn là không đến mức, ta không nghĩ tới muốn hủy diệt căn cứ.” Đàm Nghiên tin tưởng mười phần, “Trên người của ngươi hẳn là có liên lạc căn cứ khẩn cấp máy truyền tin đi?”
“C-có.” Bọn họ ra ngoài tuần tra, nếu gặp người của căn cứ địch hoặc tình huống nguy hiểm, đều có thể gọi viện binh căn cứ.
Đàm Nghiên nhận lấy bộ đàm liên lạc khẩn cấp, đưa cho Lương Hiển: “Tôi không giỏi mấy chuyện nói năng khách sáo, các cậu ra điều kiện đi.”
Thần thái vô cùng nhẹ nhàng.
Lương Hiển: “…”
Hắn cầm lấy bộ đàm với tâm trạng phức tạp, thực sự cảm nhận được tâm tình của con cáo khi dựa oai hùm.
Ừm, làm cáo cũng chẳng dễ gì.
Thực ra hắn rất muốn cùng A Tam và Tần Lực chìm đắm trong việc suy ngẫm về ý nghĩa cuộc sống, nhưng sự tin tưởng của Đàm Nghiên buộc hắn phải quay về hiện thực. Lương Hiển gắng gượng lấy lại tinh thần, hắng giọng một cái, rồi dùng giọng điệu nghiêm nghị nói: “Người trong căn cứ, tôi chỉ nói một lần, xin hãy nghe kỹ.”
“Chúng tôi cần một chiếc máy tính có thể kết nối với mạng quốc gia, phiền mọi người lập tức báo cáo cấp trên, mang nó lên mặt đất trong vòng nửa tiếng. Cơn chấn động vừa rồi chắc hẳn các vị đều cảm nhận được, đó chỉ là một lời chào hỏi nho nhỏ. Tiếp theo, cứ mỗi năm phút, chúng tôi sẽ tấn công một lần, và mỗi lần sẽ mạnh gấp đôi lần trước. Nói cách khác, nếu trong nửa tiếng mà không đưa được máy tính lên, mọi người sẽ phải hứng chịu một đòn mạnh gấp 64 lần.”
“Mấy, mấy người… là người ngoài hành tinh hay người từ tương lai đến?” Trung niên Tiểu Lưu run rẩy hỏi, “Tại sao có thể sống sót ngoài không khí, tại sao mạnh đến vậy…”
“Cú tấn công vừa rồi… cậu có thể thực hiện với sức mạnh gấp 64 lần thật sao?” A Tam không rảnh quan tâm đến máy tính hay dị giới, toàn bộ tâm trí đều đặt lên người Đàm Nghiên.
“Không biết,” Đàm Nghiên lắc đầu, “Tôi dốt Toán.”
A Tam, Lương Hiển, Tần Lực: “…”
“Dốt Toán” ý là không thể tính được giới hạn sức mạnh bản thân, hay là không tính nổi 64 lần?
Làm ơn đừng là cái sau!
May mà Đàm Nghiên không phải người thích khoe khoang, bản thân anh cũng không thấy việc mình làm có gì kinh thiên động địa. Anh nói với Lương Hiển: “Nhưng nếu thực sự là 64 lần, căn cứ này chắc chắn không chịu nổi. Theo tôi thấy, họ chỉ chịu được lực gấp năm lần thôi.”
“Không sao, 5 phút nữa cậu tung đòn gấp đôi là được,” Lương Hiển nói, “Chúng ta chỉ cần thể hiện rõ quyết tâm và sự dứt khoát là được, đây đúng là cách nhanh nhất và an toàn nhất.”
Thị uy, nhưng đồng thời cho thấy họ không có ác ý, chỉ muốn mượn một cái máy tính. Trong 5 phút này, bên kia sẽ tập trung binh lực phản kích, nhưng đến cú tấn công tiếp theo, họ sẽ từ bỏ kháng cự.
Không phải là họ không có nguồn lực đánh bại Đàm Nghiên, Lương Hiển tin thế giới này vẫn còn V* kh* h*t nh*n. Nhưng chẳng ai muốn dùng hạng vũ khí đó trên đất của mình. Chỉ cần yêu cầu của bọn họ không quá đáng, căn cứ nhất định sẽ đáp ứng.
A Tam nói: “Tôi thấy cậu đúng là cáo già thành tinh, kỹ thuật mượn oai hùm quá thuần thục.”
Lương Hiển trầm mặc.
Dù Đàm Nghiên luôn nói: “Muốn làm gì thì làm, có tôi đây,” nhưng trước khi anh thực sự thể hiện sức mạnh siêu nhân, không ai tin lời đó cả. Ai cũng nghĩ, dù có siêu năng lực thì cùng lắm là khỏe hơn, nhảy cao hơn, con người rốt cuộc vẫn không địch lại được vũ khí hạng nặng.
Nhưng thực tế, sức mạnh phi nhân loại mà một người thể hiện ra, còn gây chấn động hơn cả tên lửa cùng cấp.
Chẳng trách Đàm Nghiên trong thế giới thực vẫn luôn cảm thấy khả năng thính giác và tốc độ của mình chỉ ở mức bình thường. Nếu anh thường xuyên bộc lộ sức mạnh thế này ở dị giới thì…
Lương Hiển nhớ lại biểu hiện của Đàm Nghiên trong đợt huấn luyện quân sự, quả thực rất bình thường.
Nhưng hình ảnh trong video khiến tất cả người xem sững sờ. Bốn người không mặc đồ bảo hộ đứng dưới ánh nắng không có tầng khí quyển, một người còn nhấc cả thiên thạch lên. Họ thật sự là con người sao!
“Họ muốn một cái máy tính… Tư lệnh, ông nói xem có phải người ngoài hành tinh định chiếm mạng lưới Trái Đất không?” Một vị cán bộ hỏi.
“Xàm cứt! Cái địa cầu nát này còn gì để chiếm? Ai muốn thì lấy. Biết đâu người ngoài hành tinh còn dùng công nghệ cao cải tạo lại môi trường ấy chứ. Chỉ là cái máy tính có thể kết nối mạng trung ương thôi mà, đưa cho họ đi.” Tư lệnh dứt khoát nói.
“Nhưng tư lệnh, cứ để họ diễu võ dương oai như vậy mà chúng ta không phản kháng gì, có phải quá mất mặt không?” Một cán bộ khác nêu ý kiến.
“Trưởng phòng tài chính, ông tính xem một lần xuất quân phải tốn bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu vũ khí, bao nhiêu điện, chế tạo những thứ đó cần bao nhiêu năng lượng, tính hết ra đi. Ai có thể bù lại chỗ năng lượng đó thì đánh.”
Trưởng phòng tài chính lập tức liệt kê ngân sách, con số thiên văn trên đó khiến cả phòng họp choáng váng. Chừng ấy năng lượng đủ để duy trì căn cứ trong hai năm. Thật sự là… không đánh nổi.
So ra, đưa một cái máy tính nhẹ nhàng hơn hẳn.
Ý của tư lệnh là: nếu đưa máy tính xong mà họ còn muốn đánh nữa, thì lúc ấy đành liều mạng.
Cuộc phản kháng và đợt tấn công thứ hai mà Lương Hiển dự đoán đều không xảy ra. Đến phút thứ 4:53, một bộ máy tính để bàn đã được mang lên mặt đất, đầy đủ dây mạng kết nối.
Bốn người: “…”
So với tưởng tượng của họ, người thời mạt thế không chỉ thiếu cốt khí mà còn rất hiểu cách sinh tồn. Họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một khả năng: nếu thế giới thực bước vào thời kỳ mạt thế, thì người trên Trái Đất sẽ lựa chọn ra sao?
———————–
Lời tác giả:
Lương Hiển: Hả? Nghe nói tôi là công?
A Tam: Hơ hơ
Tần Lực: Hơ hơ
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 19: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
