Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 18: Vực sâu


Theo lời người đàn ông trung niên, thế giới hiện tại có phần giống thời kỳ quân phiệt cát cứ. Ban đầu nhà nước sắp xếp cho người sống sót vào các căn cứ, nhưng về sau, một số lãnh đạo căn cứ nảy sinh dị tâm.


Không còn cách nào khác, vì lương thực và năng lượng đều không đủ.



Không có ánh sáng mặt trời hay đất đai màu mỡ, năng suất trồng trọt dưới lòng đất làm sao cao được? Năng lượng đều nằm trên mặt đất, muốn lấy thì phải chấp nhận nguy cơ bị thiên thạch rơi trúng bất cứ lúc nào. Biện pháp tốt nhất là đi cướp.


Thêm vào đó, căn cứ hoàn toàn khép kín, lãnh đạo bên trong gần như là hoàng đế một phương. Quyền lực khiến con người tha hóa, tận thế khiến con người tuyệt vọng. Trong thời đại không có pháp luật, không có trật tự, đến cái ăn còn không đảm bảo, đạo đức sụp đổ trước sinh mệnh, thì còn chuyện gì là không thể xảy ra?


Người đàn ông trung niên nói, may mà vợ và con gái ông đã chết rét từ sớm, chết trong giấc ngủ, không phải chịu nỗi khổ sống sót. Phụ nữ sống trong thế giới này sống rất thê thảm, đặc biệt là phụ nữ trẻ đẹp.


Lương Hiển yên lặng giúp người đàn ông mặc lại đồ bảo hộ, trong mắt gã hiện vẻ cảm kích.


“Các cậu… dù có đi ngày đi đêm, chẳng lẽ không thiếu dưỡng khí sao?” Tận thế khiến con người có được bản năng sinh tồn mạnh mẽ, người đàn ông trung niên cảm thấy ba người trước mắt không phải người xấu, họ vẫn giữ được sự thiện lương chỉ còn tồn tại ở thời bình.


Ba người: “…”


Trên đầu họ có lớp màng bảo hộ do Đàm Nghiên tạo ra. Giờ mặt trời đã lên cao, Tư Mặc nhìn vết bỏng trên mặt người đàn ông, vô thức mở rộng phạm vi bảo hộ đến toàn thân gã. Ba người cảm thấy như đang ở trong phòng điều hòa, hoàn toàn không thấy khó chịu.


“Thế giới này không có người nào giống chúng tôi sao?” Lương Hiển hỏi, “Có ai có thể đi ngoài trời mà không cần đồ bảo hộ không? Con người có khả năng thích nghi, chẳng lẽ không có ai tiến hóa để thích ứng với tận thế?”


Người đàn ông trung niên ngơ ngác như nai vàng.



Ba người nhìn sang Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên cũng ngơ ngác. Sau khi anh đến thế giới sau “lỗ hổng” thì có được năng lực này mà…


Thấy gã thật sự không nói dối, ba người tạm thời gác chuyện này lại, đợi quay về thế giới thực rồi tính. Lương Hiển hạ giọng nói với A Tam: “Anh xem như là cấp trên của chúng tôi. Báo cáo cấp trên, tôi muốn làm một việc.”


“Chuyện gì?” A Tam hỏi.


“Vừa nãy tối nói có cách tăng khả năng chịu hạn của lúa không phải nói bừa, tôi thật sự từng thấy tư liệu đó.” Lương Hiển nói, “Là một nghiên cứu mới của viện khoa học, tôi từng có dịp tham quan học hỏi và ghi nhớ một phần tài liệu. Tất nhiên không phải tất cả, chỉ có phần then chốt về biến đổi gen. Tôi muốn giao nó cho người của thế giới này.”


A Tam liếc gương mặt khắc khổ của người đàn ông, đáp gọn: “Tôi không biết.”


Lương Hiển xin phép thay vì tự tiện đưa ra tư liệu cho thấy đây là tài liệu tuyệt mật. Giống lúa này chưa được phổ biến rộng rãi trong nước hay quốc tế, nếu tiết lộ ra ngoài, đó là hành vi làm lộ bí mật.


Tội làm lộ bí mật quốc gia, không phải thứ một sinh viên như Lương Hiển có thể gánh nổi.


“Thế nào mới gọi là tiết lộ bí mật?” Đàm Nghiên hỏi.


“Tội cố ý tiết lộ bí mật quốc gia là chỉ những người làm việc trong cơ quan nhà nước, vi phạm quy định của luật bảo mật quốc gia, cố ý tiết lộ bí mật quốc gia và gây hậu quả nghiêm trọng. Bí mật quốc gia là các vấn đề liên quan đến an ninh và lợi ích quốc gia, được xác định theo quy trình pháp lý, chỉ cho phép người trong phạm vi nhất định biết trong thời gian nhất định. Theo luật hình sự, chỉ khi tiết lộ bí mật quốc gia một cách cố ý và gây hậu quả nghiêm trọng thì mới cấu thành tội phạm.” Lương Hiển đọc như học thuộc lòng, “Theo điều 8 của ‘Luật Bảo Vệ Bí Mật Quốc Gia’, các bí mật trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật cũng thuộc phạm vi bí mật quốc gia.”


“Vậy hợp đồng bảo mật mà cậu đã ký, quy định không được tiết lộ cho ai?” Đàm Nghiên hỏi thêm.


“Chỉ được giao cho kỹ thuật viên trong nước, không được tiết lộ dưới bất kỳ hình thức nào cho quốc gia khác hay doanh nghiệp xã hội, để tránh tổn thất cho nông nghiệp trong nước.” Lương Hiển đáp.


“Nếu đưa tài liệu cho người thế giới này, nông nghiệp nước ta có chịu ảnh hưởng gì không?” Đàm Nghiên hỏi.



Hai thế giới, hai thời đại. Nếu không có “lỗ hổng”, thì sẽ không bao giờ giao nhau.


“Vậy, cậu có cho rằng họ là người nước mình không?”


“Thế giới của họ bắt đầu lệch khỏi dòng lịch sử của thế giới chúng ta từ thời dân quốc, nhưng đoạn trước thì giống hệt. Tất cả đều là… người da vàng, mắt đen, nói tiếng Trung, lịch sử mới chưa đến 200 năm, dòng máu giống nhau.” Lương Hiển đáp. “Xét theo di truyền học và dân tộc học, truyền thống dân tộc vẫn còn, gen chưa thay đổi, chúng ta là người cùng một giống nòi.”


Càng nói, giọng hắn càng kiên định, nói đến câu cuối không cần Đàm Nghiên nhắc nữa.


“Luật pháp nước mình chưa hề đề cập đến việc lạc vào dị giới. Trừ khi hành động của tôi gây ra tổn thất nghiêm trọng khiến nhà nước sửa luật, nếu không thì tôi không phạm tội, đúng không?” Lương Hiển quay sang hỏi A Tam.


A Tam đập đùi, giọng cũng nhẹ nhõm hơn: “Đúng rồi, căn bản không có điều luật nào về chuyện này.”


“Tôi tán thành.” Mọi người đã nói xong, Tần Lực chỉ còn biết giơ tay hưởng ứng.


Người đàn ông trung niên nãy giờ lắng tai nghe, mừng rỡ ra mặt, quỳ gối hỏi: “Các cậu… định đưa cho tôi tư liệu có thể tăng sản lượng lúa mì sao?”


Lương Hiển nghiêm mặt đáp: “Thứ nhất, tôi không rõ trình độ kỹ thuật hiện tại của các anh, không chắc tài liệu có giúp được gì không; thứ hai, tôi không định đưa cho anh, mà là đưa cho quốc gia.”


Chỉ đưa cho một căn cứ thì sẽ gây ra tranh chấp nhiều hơn, trừ phi trao cho tất cả mọi người, mới có thể giải quyết vấn đề thiếu ăn. Dù là tận thế, môi trường Trái Đất đã không còn thích hợp cho con người sinh tồn, nhưng chỉ cần con người chưa từ bỏ hy vọng, chỉ cần vẫn còn sống, nhất định sẽ tìm được cách thay đổi hiện trạng.


“Các anh còn mạng lưới liên lạc đúng không? Mỗi căn cứ chắc phải có mạng nội bộ để liên lạc với chính phủ.”


Tầng khí quyển biến mất, không có nghĩa là vệ tinh cũng biến mất. Hơn nữa, người trong căn cứ vốn do nhà nước phân bố, do phương tiện giao thông khó khăn khó kiểm soát, mới dẫn đến sinh ra dị tâm.


“Có, nhưng ở trong căn cứ…” Người đàn ông thấy Lương Hiển không định đưa tài liệu cho mình lập công, liền mất hết hứng thú, “Cỡ như tôi sao biết nó ở đâu.”



“Trong căn cứ…” Lương Hiển do dự.


Căn cứ hiện tại khác xa thế giới của họ. Lòng người khó lường, ai biết có bị độc chiếm tài liệu không. Ngay cả việc tài liệu có hữu dụng hay không còn chưa rõ, có đáng để liều mạng vì chuyện này không?


“Chết tiệt, làm thì có thể đi chịu chết, còn có khả năng không về được Trái Đất để báo tin; không làm thì cả đời áy náy, mỗi lần nhớ đến mặt gã là gặp ác mộng, ức chế quá!” A Tam bực bội nói.


“Chia ra hành động,” Lương Hiển lập tức quyết định, “Ba người ở lại ngoài, tôi vào căn cứ. Trong vòng sáu tiếng mà tôi không trở ra thì đi đi.”


Như vậy là được. Vừa có thể dốc sức vì đồng bào nơi dị giới, lại không ảnh hưởng đến việc hoàn thành nhiệm vụ.


Muốn giao tài liệu là quyết định của riêng hắn, không nê liên lụy đến người khác. Đây là phong cách xưa nay của Lương Hiển, không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, lại không thẹn với lương tâm.


Tiếc là cậu đã đánh giá bản thân quá thấp.


“Không được.” Cả ba người đồng loạt phản đối.


“Cùng lắm là không đưa, phải giấu lương tâm mà sống tôi cũng từng làm rồi,” A Tam nói, “Không đáng để đánh đổi một người anh em.”


“Ông còn phải dẫn bọn tôi hoàn thành nhiệm vụ huấn luyện quân sự nữa,” Tần Lực vỗ vai A Tam một cái, “đây là tù binh của chúng ta.”


A Tam: “…”


Nghĩ mới nhớ, anh ta cần giải thích vài thông tin cho đám học sinh đã bắt mình, kết quả bất ngờ tới dị giới, bị đông lạnh đến mức quên béng luôn.


“Tôi đi với cậu.” Đàm Nghiên ngẩng lên xoa đầu Lương Hiển, “Tôi nói rồi, cậu cứ làm việc cậu muốn làm, những chuyện còn lại cứ để tôi lo.”



Đàm Nghiên từng mang một người bị thương nặng trong dị giới trở lại Trái Đất, nhưng giữa đường người đó đã biến mất, chỉ mình anh trở về Trái Đất. Anh từng nghĩ sẽ ở lại đây, giúp người trong mạt thế tìm một chốn nương thân rồi mới rời đi, nhưng lòng người quá phức tạp, một người đơn giản và chính trực như anh cuối cùng chỉ bị lợi dụng.


Dần dần, Đàm Nghiên từ bỏ việc can thiệp, bịt tai nhắm mắt, cứng rắn trái tim, cố gắng không tiếp xúc với người và việc nơi dị giới, mỗi lần chỉ nghĩ làm sao quay lại thế giới cũ càng sớm càng tốt.


Dù vậy, khi anh gặp người động vật cố gắng sinh tồn, anh vẫn không kìm được ra tay giúp đỡ; khi nhận ra sức mình quá hạn hẹp, anh vẫn cảm thấy đau lòng.


Mệt mỏi vô cùng. Điều khiến anh kiệt sức không phải là công việc ngày này qua năm khác, mà là nỗi đau lực bất tòng tâm.


Đàm Nghiên muốn dốc sức vì đất nước đến khi nghỉ hưu, không phải vì anh không muốn làm nữa, mà vì anh quá mệt rồi. Giả vờ không thấy, làm ngơ mọi thứ không khiến anh trở nên tê liệt, khiến anh càng thêm mỏi mệt.


Nhưng lần này, tài liệu Lương Hiển muốn đưa lại khác với tất cả những gì anh từng làm trước đây, đó là hạt giống. Là hạt giống có thể giúp con người tiếp tục sống sót, là hy vọng của sự sống, là tương lai giúp họ vượt qua thời kỳ tận thế khắc nghiệt này.


So với sức mạnh đơn giản ngốc nghếch của bản thân, rõ ràng khoa học kỹ thuật mới là hạt giống tiếp nối sự tồn tại của nhân loại.


Đám Lương Hiển từng há hốc kinh ngạc trước sức mạnh của anh, nhưng Đàm Nghiên luôn cho rằng năng lực của mình nhỏ bé không đáng kể. Bạo lực không được lý trí điều khiển mãi mãi chỉ là công cụ. Thứ thật sự mạnh mẽ là phần tử trí thức dám đối đầu với những môn toán, lý, hóa, sinh.


“Chúng ta sẽ cùng cậu vào căn cứ.” Đàm Nghiên tự tin nói, “Tôi có thể đưa mọi người trở về. Cứ yên tâm dùng sức mạnh của tôi, tin tôi. Cậu còn trẻ, đừng xem nhẹ tính mạng của mình, cũng đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận.”


Để người trẻ được tự do làm điều họ muốn, chẳng phải chính là lý tưởng mà thế hệ đi trước đã nỗ lực sao?


Đàm Nghiên ra sức vò đầu Lương Hiển, tình cảm yêu quý gần như tràn cả ra ngoài.


À… là yêu thương của bậc trưởng bối với hậu bối.


Lương Hiển: “… Cậu, bỏ, tay, ra, ngay!”


Không biết lớn nhỏ gì hết!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 18: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...