Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 17: Vực sâu


Người mặc bộ đồ bảo hộ sau khi tới nơi thì cầm một thiết bị xoay quanh một vòng, sau đó giơ vũ khí lên chĩa vào tảng thiên thạch nơi nhóm Lương Hiển đang ẩn nấp: “Mấy người là ai?”


Là tiếng Trung!


Bốn người liếc mắt nhìn nhau, A Tam lập tức nhảy ra, giơ hai tay lên, vẻ mặt vô hại: “Chúng tôi là người sống sót.”



“Bên ngoài bây giờ làm gì còn người sống sót? Mấy người đến từ căn cứ nào? Ba người còn lại sao chưa ra?” Người kia đầy cảnh giác, vũ khí vẫn không hạ xuống.


Ba người Lương Hiển cũng giơ tay bước ra. Lương Hiển nói: “Chúng tôi thật sự là người sống sót. Tôi là học sĩ của Viện Khoa Học Trung Quốc, lúc tai nạn xảy ra đang làm thí nghiệm trong phòng nghiên cứu ngầm. Hệ thống phòng thủ của viện rất chắc chắn, trang thiết bị đầy đủ, lương thực dự trữ dồi dào, nên chúng tôi mới sống được đến giờ.”


“Cậu có thể ở dưới lòng đất suốt sáu năm? Lương thực gì mà để lâu vậy được? Huống hồ Viện Khoa Học Trung Quốc đã bị thiên thạch khổng lồ đánh trúng ngay khi thảm họa xảy ra, tầng ngầm cũng sụp xuống, gây thiệt hại nghiêm trọng đến tồn vong nhân loại, sao còn có người sống sót!” Người kia hiển nhiên không tin.


“Vì tôi theo chuyên ngành nông học, khi đó đang nghiên cứu lai giống lúa mì mới thông qua kỹ thuật di truyền, có thể tăng khả năng chịu hạn và năng suất, dự kiến năng suất sẽ tăng gấp đôi.” Lương Hiển nói, “Lúc đó tôi trông coi một nhà kính thí nghiệm, bên cạnh còn có hạt giống. Chúng tôi đã sống dựa vào nhà kính đấy.”


Nghe đến việc tăng sản lượng lương thực, người kia rõ ràng có chút dao động: “Thế tại sao các cậu không ra ngoài? Người bình thường thật sự có thể sống biệt lập suốt sáu năm?”


“Một người đương nhiên không thể,” Lương Hiển thở dài, “Nhưng tôi có ba người đồng đội này, họ là nhân viên an ninh phòng thí nghiệm, cũng là lính đặc chủng. Khi thảm họa xảy ra, họ đã bảo vệ tôi. Cửa lớn căn cứ bị hư do thiên thạch, bọn tôi không ai rành sửa chữa hệ thống điều khiển thông minh, không mở cửa ra được, đành đào dần từng chút một, tới giờ mới ra được.”


Hắn nói rất hợp lý, như thể mọi chuyện từng thực sự xảy ra.


Nhưng ai cũng hiểu, điều khiến người kia tạm thời tin vào câu chuyện ba hoa của hắn, chính là nghiên cứu “lai giống tăng sản lượng lương thực” mà hắn nhắc đến.



“Nhiệt độ sắp tăng cao, tiếp tục thế này chúng tôi sẽ chết chắc.” Lương Hiển nói tiếp.


“Vứt hết vũ khí ra, đeo cái này vào.” Người kia lấy bốn chiếc còng tay từ ba lô.


Lương Hiển nhận lấy nhìn sơ qua, xác nhận đây là loại còng tay mà hắn đã luyện phá khóa vô số lần, vô cùng quen thuộc, nên đeo vào không chút áp lực.


Tần Lực và A Tam cũng vậy, không hề lo còng tay sẽ làm khó mình.


Đàm Nghiên càng không bận tâm.


Thấy họ ngoan ngoãn giao nộp vũ khí và đeo còng tay, người kia mới yên tâm: “Đi theo tôi.”


“Khoan đã,” A Tam đứng tại chỗ không nhúc nhích, “Mặt trời sắp lên rồi, tiếp tục đi sẽ bị thiêu chết.”


“Mấy người đi đến đây bằng cách nào?” Người kia hỏi.


“Chúng tôi tìm cách giữ ấm, tránh ánh sáng, tranh thủ lúc giao nhau giữa ngày và đêm để đi đường, dọc đường vừa tìm người sống sót, vừa tiến về phía trước, đến đây thì cạn lương thực.” A Tam giải thích.


“Vậy thì đi nhanh lên, căn cứ ngay phía trước.”


Lần này không ai phản đối, người kia đi trước, cả nhóm đi theo. Đi được một đoạn, Lương Hiển phát hiện lớp chắn bảo hộ trên đầu đột ngột mở rộng, bao phủ cả bốn người.


“Anh ta không nghe được chúng ta nói chuyện.” Đàm Nghiên nói.


Tần Lực nhìn mà ngưỡng mộ, ánh mắt viết rõ: “Khi nào mình mới có được sức mạnh như vậy.”



“Tận thế xảy ra vào năm 2012, đột nhiên thấy mình đã thoát khỏi một kiếp nạn.” A Tam thở phào, nhưng ánh mắt vẫn buồn bã.


Nơi từng là quê hương giờ chỉ còn là đống hoang tàn, thực sự khiến người ta thổn thức.


“Chưa chắc.” Lương Hiển bình tĩnh phân tích, “Anh ta chưa từng nói bây giờ là năm 2018.”


“Cùng là Trái Đất, chẳng lẽ thời gian hai thế giới lại không giống nhau?”


“Chuyện xuyên không còn xảy ra được, có gì là không thể? Chúng ta đến căn cứ rồi cố gắng thu thập thông tin, đối chiếu sự khác biệt giữa hai thế giới, khi có đủ dữ liệu rồi thì tìm cách rút lui.” Lương Hiển nói tiếp.


“Chưa rõ lập trường của đối phương, tôi nghĩ nên tranh thủ hỏi thông tin dọc đường, rồi lập tức rời đi. Phòng thủ căn cứ chắc chắn rất kiên cố, nếu vào trong e là không ra được.” A Tam phản đối, “Tôi biết Đàm Nghiên rất mạnh, chúng ta có thể dựa vào cậu ấy. Nhưng giờ ba người chúng ta đều là gánh nặng, ra ngoài chạy ba bước còn hụt hơi, chẳng lẽ định để một mình Đàm Nghiên đối mặt máy bay, đại bác để bảo vệ chúng ta?”


Lương Hiển im lặng.


“Tôi không sao.” Đàm Nghiên nói, “Cậu muốn làm gì thì cứ làm.”


“Không, anh Tam nói đúng,” Lương Hiển đổi cách xưng hô với A Tam, “Là tôi suy nghĩ chưa chu toàn, quá mạo hiểm.”


Chuyện lần này xảy ra quá đột ngột, bốn người họ đơn độc giữa thế giới lạ, mãi mới lấy được ít thông tin về thế giới phía sau “lỗ hổng”, phải nhanh chóng quay về thế giới của họ.


Nếu “lỗ hổng” thông với Trái Đất hậu tận thế, vậy thì việc “lỗ hổng” liên tục xuất hiện trong thế giới của họ có phải cũng là điềm báo tận thế sắp xảy ra?


Vậy cách hiệu quả nhất hiện tại là…


“Gã này là dân nghiệp dư, quay lưng về phía kẻ địch.” Tần Lực chợt nói.



A Tam, Lương Hiển và Tần Lực liếc nhau, A Tam ra hiệu tay, hai người còn lại gật đầu, đồng loạt lật cổ tay, còng tay rơi xuống đất. Họ tản ra các hướng, tạo thành tam giác, lặng lẽ tiếp cận người mặc đồ bảo hộ từ phía sau.


Nhờ lớp chắn bảo hộ, người phía trước không nghe thấy tiếng họ. Đợi ba người vào đúng vị trí, Đàm Nghiên lập tức gỡ lớp bảo hộ. A Tam bật người nhảy lên, đè người kia xuống đất, gỡ vũ khí trên tay người kia. Tần Lực cướp lại ba lô, còn Lương Hiển thì đặt tay trái lên một nút ẩn, lạnh giọng quát: “Tôi hỏi gì anh trả lời nấy. Nếu không tôi sẽ lập tức tháo đồ bảo hộ của anh ra, để anh phơi mình dưới nắng mặt trời.”


Người kia vùng vẫy dữ dội, nhưng sức một người sao chống lại được ba lính đặc chủng kinh nghiệm đầy mình.


Thấy gã vẫn phản kháng, nhân lúc nắng chưa gắt, Lương Hiển mạnh tay ấn nút. Bộ đồ bảo hộ lập tức tách ra, để lộ gương mặt một người đàn ông trung niên. Nửa bên mặt của gã là vết bỏng, đôi mắt như hai cái hốc trống rỗng. Đó không phải ánh mắt sợ chết thông thường, mà là ánh mắt đã hoàn toàn từ bỏ, từ bỏ theo đuổi thế giới tươi đẹp.


“Làm ơn… đừng để tôi thấy ánh nắng.” Thấy mặt trời, người kia lập tức nhắm mắt lại.


A Tam mặt lạnh như thép, kéo người đàn ông ra sau tảng đá, nơi bóng râm sâu, tạm thời có thể tránh ánh mặt trời.


Lương Hiển không giúp gã mặc lại bộ đồ bảo hộ, mà nói: “Chúng tôi chỉ hỏi vài câu, trả lời xong là thả anh đi.”


“Nếu hỏi chuyện căn cứ thì tôi không biết gì đâu, tôi chỉ là lính tuần tra cấp thấp nhất. Giờ ai có năng lực đâu có đi tuần tra một mình mang mỗi khẩu súng như tôi, chỉ cần một hòn thiên thạch rơi trúng là toi mạng rồi!” Giọng người đàn ông đầy sợ hãi, nghe không giống nói dối.


“Yên tâm, chúng tôi chỉ hỏi mấy chuyện cơ bản.” Lương Hiển nói, “Hiện tại là năm bao nhiêu? Sau khi tầng khí quyển biến mất đã xảy ra chuyện gì? Dân số hiện giờ còn bao nhiêu? Tình hình ở nước ngoài thế nào?”


“Những cái đó… các cậu không biết à? Mấy đứa con nít trong căn cứ còn biết nữa là.” Người đàn ông hiện rõ vẻ kinh ngạc.


“Đừng lắm lời, chỉ cần trả lời câu hỏi.” A Tam vừa nói vừa kéo người về phía có ánh nắng.


“Được được được!” Người đàn ông lập tức đầu hàng, “Theo lịch sau tận thế thì bây giờ là năm thứ sáu của lịch Mạt Pháp, nếu tính theo lịch cũ thì là năm 2018.”


Trùng khớp với mốc thời gian Trái Đất.



“Lúc tầng khí quyển biến mất là vào tiết lập thu, chỉ sau một đêm đã có một phần mười dân số chết vì lạnh, mọi người ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại.” Nhắc tới chuyện đó, nước mắt gã lặng lẽ rơi, “Tôi khi đó đang trực ca đêm, thấy lạnh nên mở điều hòa, vừa mở không bao lâu thì mất điện. Cũng may còn có thể cử động, may mắn sống sót, nhưng sáng sớm về nhà thì vợ con đều đã chết.”


Nước mắt vẫn chảy, nhưng trong mắt gã không có nỗi buồn, chỉ còn sự chết lặng.


“Mới đầu tôi khóc lóc thảm thiết, tưởng mình là người xui xẻo nhất, ai ngờ ngoài kia còn nhiều người thảm hơn. Ngày hôm sau không còn bầu trời xanh mây trắng, bầu trời đen kịt, mặt trời như đèn pha rọi xuống, thiêu chết không ít người.”


“Hoa màu sau một đêm đều chết hết, quốc gia lấy lương thực cứu trợ ra phát vào lúc giao thời sáng tối. Nhưng người xếp hàng rất đông, không đi sớm thì không cướp được. Tôi khoác áo đen ra ngoài trước một tiếng để nhận cơm, kết quả mặt bị cháy thành như thế này.”


“Sau đó thiên thạch bắt đầu rơi, các công trình trên mặt đất đều bị đập nát, động thực vật chết sạch. Cướp bóc, giết người, cưỡng h**p, người sống sót hóa điên ở khắp nơi.”


“Sau đó thì sao?” Lương Hiển không muốn nghe thêm, nhảy đến đoạn sau.


“Sao đó? Người chết gần hết, cả nước còn chưa đến một phần năm dân số. Những ai may mắn sống sót thì được quốc gia đưa vào các căn cứ ngầm đã xây sẵn, ở trong đó rất kiên cố, nhiệt độ ổn định, không phải lo đột tử. Có người được phân đi trồng trọt, có người mạo hiểm ra ngoài tìm năng lượng, còn mấy người như tôi làm lính tuần tra, hằng ngày lượn ngoài này xem có căn cứ địch nào muốn tấn công không.”


“Tại sao có căn cứ tấn công các anh?”


“Giành lương thực thôi. Chúng tôi trồng trọt dưới lòng đất, thiếu nước, thiếu đất, thiếu ánh sáng, sản lượng thấp lắm, người trong căn cứ còn không đủ ăn, đành phải đi cướp. Thật ra ban đầu tôi cũng thấy các anh có vấn đề, nhưng anh nói có cách tăng sản lượng lúa mì, tôi… tôi muốn thử một lần.” Người đàn ông mặt mếu máo.


Lương Hiển hít sâu một hơi, hỏi: “Đây là Trái Đất sao? Anh đang ở quốc gia nào? Trước tận thế, lãnh đạo nước anh tên gì?”


Người đàn ông khó hiểu, nhưng vẫn trả lời: “Không phải Trái Đất thì là cái gì? Chúng ta không phải đều là người nước Hạ sao? Lãnh đạo là Chủ tịch Vương.”


Bốn người: “…”


Thời gian thì đúng, nhưng lịch sử dường như đã rẽ sang một nhánh khác, không phải quốc gia họ biết. 


Chỉ có một cách giải thích: vũ trụ song song.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 17: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...