Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 16: Vực sâu


Đàm Nghiên hạ mình xuống mặt đất đúng lúc tia nắng đầu tiên của bình minh ló rạng, ánh sáng phía sau lưng tựa như vầng hào quang, khiến anh trông như một vị thần giáng thế. Cảnh tượng ấy khiến ba người sững sờ ngây dại.


Ba người hoặc là chiến sĩ thân kinh bách chiến, hoặc là học viên ưu tú được huấn luyện bài bản. Dù sức mạnh mà Đàm Nghiên thể hiện chẳng khác gì một quả tên lửa hành trình, thì họ cũng chỉ kinh ngạc vài giây rồi lập tức lấy lại tinh thần.



Có điều, phản ứng của ba người không giống nhau.


Lương Hiển theo bản năng ôm ngực, quay đầu không dám nhìn Đàm Nghiên.


Tần Lực thì hai mắt phát sáng, dính chặt vào Đàm Nghiên không rời.


A Tam thì nhìn đồng hồ: “Chúng ta đã chịu đựng hơn mười phút trong môi trường khắc nghiệt, là một đột phá lớn. Dù chưa cảm nhận được năng lượng đặc biệt, nhưng khả năng thích ứng cơ thể đã tăng. Ngoài ra, thời điểm bước vào ‘lỗ hổng’ là 22:15, đồng hồ hiển thị mới hơn một tiếng, vậy mà trời đã sáng. Hai thế giới không cùng múi giờ.”


“Không hổ danh là ‘sài lang’, trong tình huống như vậy mà vẫn chú ý chi tiết nhỏ.” Đàm Nghiên khen ngợi, đúng là một học sinh giỏi.


A Tam: “…”


Khen thì khen đúng, nhưng “tình huống như vậy” là tình huống gì? Chẳng lẽ ý anh là: “Nhìn tôi tay không đấm thiên thạch mà vẫn giữ được bình tĩnh, giỏi lắm?” Vậy rốt cuộc là đang khen ai?


A Tam vô cùng hoang mang.


Nghe A Tam nhắc đến thời gian, Lương Hiển vội đè nén trái tim đang đập loạn, nghiêm túc nói: “Không phải chúng ta chịu đựng được lâu hơn, mà là nhiệt độ tăng lên.”


Về chuyện thiếu oxy, họ đều được huấn luyện nín thở nhất định, nếu không vận động mạnh thì chịu được vài phút. Nhưng nếu ở trong môi trường âm 100°C, thì chỉ trong vài phút sẽ bị tê cóng nghiêm trọng.


Tần Lực thất vọng ra mặt: Hóa ra không phải vì mình mạnh lên.


“Không ổn!” Lương Hiển lập tức nói, “Nếu hành tinh này thật sự không có tầng khí quyển, một khi mặt trời mọc, nhiệt độ sẽ tăng cực nhanh. Nếu bề mặt vượt quá 100°C, chúng ta sẽ bị nướng chín.”



“Phải tìm chỗ tránh nắng ngay.” A Tam tiếp lời.


Cả hai đều không nghĩ đến việc nhờ Đàm Nghiên bảo vệ, mà lựa chọn chủ động tìm cách sinh tồn.


Học trò có chí như thế, Đàm Nghiên rất mừng.


“Cậu có thể làm ra thứ gì giống như bình dưỡng khí không?” Lương Hiển ngại ngùng hỏi Đàm Nghiên, “Bây giờ nhiệt độ vẫn còn chịu được, nếu có thêm dưỡng khí, chúng tôi có thể di chuyển khắp nơi. Tôi có một giả thuyết cần kiểm chứng, nếu cứ co cụm một chỗ thế này thì không ổn, bắt buộc phải hành động.”


“Có thể.”


Vừa dứt lời, ba người cảm thấy có gì đó bao lấy đầu mình. Thoáng khí, không trọng lượng, hô hấp trở nên dễ dàng hơn hẳn.


Ba người lập tức kiểm tra lại vật tư mang theo. Vì ban đầu chỉ định thăm dò khu rừng, nên đội Lương Hiển chỉ mang theo vũ khí. A Tam còn đơn giản hơn, chỉ có một khẩu súng và một con dao quân dụng.


“Thiếu lương thực và phương tiện di chuyển.” Lương Hiển thở dài.


Tần Lực và A Tam đồng loạt nhìn về phía Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên: “… Tôi không có siêu năng lực, không biến ra được.”


Nghe cậu không thể tạo ra vật tư, A Tam và Tần Lực không những không thất vọng, mà ngược lại thở phào nhẹ nhõm. Ít ra Đàm Nghiên không toàn năng tuyệt đối. Nếu không, họ thật sự phải nghi ngờ ý nghĩa tồn tại của chính mình.


“Trước khi mặt trời lên cao, phải nhanh chóng tiến về phía này.” Lương Hiển chỉ về hướng xa xa, “Nếu có thiên thạch tránh được thì tránh, trừ khi cần thiết, Đàm Nghiên đừng ra tay. Chúng ta vẫn chưa biết giới hạn của cậu, phải giữ sức.”


Mọi người đều rất tin tưởng Lương Hiển, lập tức khoác ba lô lên và đi theo hướng hắn chỉ. 


Chỉ có A Tam hơi do dự một chút. Bởi vì kết cấu không gian của anh ta vẫn còn ở thế giới cũ, nếu nơi bọn họ đang đứng là “ruộng thuốc phiện”, thì nơi mà Lương Hiển hướng tới chính là…


“Là hướng căn cứ ngầm của các anh.” Lương Hiển nhìn ra vẻ khựng lại của A Tam, chủ động xác nhận suy đoán của anh ta.


“Làm sao cậu biết căn cứ ngầm ở đâu?” A Tam hỏi.



“Vậy tại sao lại quyết định đi hướng đó? Chẳng lẽ cậu cho rằng…”


A Tam cảm thấy suy đoán ấy quá mức đáng sợ, không dám nghĩ sâu.


“Tôi chỉ đoán thôi, mong là tôi đoán sai.” Lương Hiển thở dài.


Đàm Nghiên và Tần Lực đều không hiểu họ đang nói gì. Lương Hiển nhìn vào đôi mắt trong trẻo vô tạp chất của Đàm Nghiên, không nhịn được hỏi: “Cậu vào ‘lỗ hổng’ từ bao giờ? Đã vào mấy lần rồi?”


“Không nói được.” Đàm Nghiên lắc đầu.


“Sợ gây hoang mang à? Tôi còn tưởng cậu biết nhiều thông tin hơn chứ.” Lương Hiển hơi thất vọng, “Hy vọng là tôi đoán sai.”


“Cậu đã đoán điều gì?” Đàm Nghiên hỏi.


Có Đàm Nghiên ở bên, Lương Hiển cảm thấy an toàn hơn rất nhiều. Trước đó hắn không dám nói ra vì sợ gây hoang mang, nhưng Đàm Nghiên luôn mang đến cho người khác cảm giác trấn an, khiến Lương Hiển đột nhiên cảm thấy dù có nói ra cũng không sao.


“Tôi nghi ngờ nơi này chính là Trái Đất,” Lương Hiển nói, “Trái Đất đã mất đi tầng khí quyển, bước vào thời kỳ tận thế.”


A Tam tuy đã mơ hồ đoán ra, nhưng vẫn không tránh khỏi ngơ ngẩn. Tần Lực thì sững sờ, chỉ có Đàm Nghiên vẫn bình tĩnh như thường: “Nói tiếp đi.”


“Từ năm 1997, 1999 đến 2012 đều từng có lời đồn sẽ là ngày tận thế, rằng một trận đại hồng thủy mới sẽ thanh lọc nhân loại, khôi phục cân bằng sinh thái cho Trái Đất. Nhưng mấy năm qua chẳng có gì xảy ra.” Lương Hiển nghiêm nghị nói, “Nhưng nếu đã xảy ra thật thì sao?”


“Nếu xảy ra thật thì tụi mình chết sạch từ lâu rồi.” A Tam không tán thành.


“Không phải xảy ra ở thế giới của chúng ta, mà là ở một thế giới song song. Hoặc nói là, khi thế giới bước vào tận thế, chúng không còn là ‘thế giới của chúng ta’ nữa.” Lương Hiển giải thích.


Tần Lực và A Tam – hai người vốn mê tiểu thuyết đều trầm ngâm suy nghĩ, chỉ riêng Đàm Nghiên là đần thối mặt, trông vô cùng bối rối và yếu đuối.


Sự tương phản trước sau khiến Lương Hiển thoáng ngẩn ra. Hắn cố kìm lại h*m m**n khoác vai Đàm Nghiên, tiếp tục nói: “Dù chỉ là suy đoán, nhưng không hẳn là không có cơ sở khoa học. Tôi giả định tận thế xảy ra trong khoảng 1997 đến 2012. A Tam, nếu như vậy, anh nghĩ căn cứ của các anh còn tồn tại không?”


“Nếu có tầng khí quyển biến mất, Trái Đất mất lớp bảo vệ, thì căn cứ vẫn còn.” A Tam nghiêm túc nói, “Căn cứ được xây năm 1990, đủ chắc chắn để chống được bom hạt nhân, mấy năm qua còn liên tục được nâng cấp. Có hệ thống lọc không khí để chống khí độc, điều chỉnh nhiệt độ, và kho lương thực khá lớn.”



Tuy trước đó Đàm Nghiên từng nói có cách trở về thế giới thực, nhưng Lương Hiển cho rằng nếu hiện tượng “lỗ hổng” đã thu hút sự chú ý của quốc gia, thì một khi họ đã đến đây, nhất định phải mang về càng nhiều thông tin càng tốt.


Chỉ khi đối diện nguy hiểm, thách thức nguy hiểm, mới có thể vượt qua nguy hiểm.


“Tôi từng vào ‘lỗ hổng’ nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dám tiến sâu vào bên trong.” Đàm Nghiên bỗng nói, “Tôi nghĩ đã có cách trở về nhanh hơn thì không cần mạo hiểm. Trước giờ tôi luôn nghĩ vậy là đúng.”


Anh cho rằng mình đã cố gắng hết sức để bảo vệ người dân huyện Bình. Nhưng đến khi nhóm nghiên cứu chất vấn, Đàm Nghiên mới nhận ra mình đã thiếu sót đến mức nào.


Suốt bốn mươi năm, anh chưa từng một lần dám tiến sâu vào thế giới xa lạ đó để thám hiểm, kết quả là không thể mang về bất kỳ thông tin hữu ích nào cho quốc gia, chỉ có thể chứng kiến hiện tượng “lỗ hổng” ngày một nghiêm trọng.


Cho đến hôm nay, nhìn thấy cách làm của Lương Hiển, Đàm Nghiên mới hiểu ra cách chính xác nên làm.


“Tôi sai rồi sao?” Đàm Nghiên đặt tay lên ngực tự hỏi.


“Trước đây chỉ có một mình cậu vào?” Lương Hiển hỏi.


“Ừ.” Đàm Nghiên gật đầu nặng trĩu.


“Nếu là một mình tôi, chắc đã chết vì lạnh hoặc ngạt thở tại chỗ rồi.” Lương Hiển lẳng lặng nói, “Tôi dám dẫn mọi người mạo hiểm khám phá thế giới này, là vì có cậu.”


“Cậu nói sẽ không để bất kỳ điều gì gây hại đến chúng tôi, chúng tôi mới có dũng khí tiếp tục.” Lương Hiển rốt cuộc làm theo tiếng lòng, đưa tay ôm lấy bờ vai uể oải của Đàm Nghiên, “Nếu có ai từng chê cậu vào ‘lỗ hổng’ mà chẳng mang về được gì, thì đó là vì họ chỉ biết đứng ngoài mà phán. Chính cậu đã giúp chúng tôi vượt qua ngưỡng cửa sinh tử, là người mở đường phía trước, chúng tôi mới có thể tiến bước.”


Nhất thời chỉ còn lại tiếng bước chân gấp gáp, hơi thở dồn dập, cùng tiếng “Cảm ơn…” khẽ khàng đến mức gần như không thể nghe thấy từ Đàm Nghiên.


Căn cứ cách “ruộng thuốc phiện” không xa, chỉ khoảng mười cây số, chạy nhanh một đoạn là tới. Dưới sự bảo vệ của Đàm Nghiên, họ tránh được hai trận mưa thiên thạch, đến nơi sau nửa tiếng.


“Nơi này vốn là một trạm gác nhỏ, trạm này chính là lối vào. Gặp tình huống khẩn cấp, trạm sẽ tự động hạ xuống lòng đất, chỗ ban đầu sẽ được thay bằng tấm thép lớn.” A Tam chỉ vào một khoảng đất trống, “Nhưng bây giờ thì không còn, xung quanh cũng không có dấu chân, không giống có lối vào.”


Xung quanh hoang vu, đầy hố to do bị đập nát, vài gốc cây còn sót lại đã chết khô từ lâu.


Lúc này mặt trời đã mọc hẳn lên. Do không có tầng khí quyển khúc xạ, bầu trời vẫn một màu đen kịt, chỉ có một khối sáng rực như đèn pha giữa đêm đen, tỏa ra sức nóng kinh hoàng lại không mang đến cảm giác ban ngày.



Liệu có còn ai sống sót không? Hay đúng ra, nơi này thật sự là Trái Đất sao? Ngay cả Lương Hiển cũng không muốn tin vào điều đó.


“Có lẽ không phải, địa hình nơi đây không giống căn cứ.” A Tam nói, “Cũng không giống nơi có người từng sinh sống.”


“Không, có người.” Đàm Nghiên lên tiếng.


Cậu quỳ xuống đất, áp tai nghe thật kỹ: “Rất sâu bên dưới lòng đất, tôi nghe thấy có âm thanh hoạt động của sinh vật. Nhưng không nghe rõ được tiếng nói, không biết có phải là tiếng Trung… hoặc là con người hay không.”


A Tam: “…Thính lực của đội cậu khủng khiếp quá vậy?”


Lương Hiển nhìn anh ta bằng vẻ mặt đồng tình: “Đúng thế, mấy lời anh nói xấu trước đây cậu ấy đều nghe hết.”


A Tam: “Tôi đâu có nói xấu, tôi chỉ đặt nghi vấn hợp lý thôi mà!”


“Suỵt…” Đàm Nghiên giơ ngón trỏ, “Có người tới.”


A Tam lập tức lăn xuống đất, nấp sau một tảng đá, nằm rạp quan sát.


Tần Lực và Lương Hiển thì từ tốn bước tới, cởi áo khoác trùm lên đầu tránh ánh sáng, rồi mới nằm xuống cạnh A Tam.


A Tam: “…”


Họ nằm đó rất lâu rất lâu, mãi mới có một sinh vật hình người mặc bộ đồ phản quang trắng, được trang bị đầy đủ từ từ bước lại gần.


A Tam: “…”


Lương Hiển nhìn anh ta: “Tôi nói rồi, Đàm Nghiên thính lắm, anh gấp cái gì.”


———————-


Lời tác giả: 


A Tam: Không tên, ăn cơm chó mỗi ngày, bị mất mặt liên tọi, còn ai thảm hơn tôi không? Thiết lập nhân vật lính đặc chủng vip pro đâu rồi?


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 16: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...