Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 15: Vực sâu
Lương Hiển nói là làm, lập tức định bước ra khỏi màng bảo vệ.
Chiến sĩ đặc nhiệm vô danh vội ngăn hắn lại: “Khoan đã! Trời tối đen, môi trường xung quanh không nhìn thấy rõ rãng. Ít nhất phải đợi đến ban ngày quan sát tình hình rồi hẵng tính.”
“Anh xưng hô thế nào nhỉ?” Lương Hiển nhã nhặn hỏi. “Tôi biết anh không phải người xấu, giống huấn luyện viên hướng dẫn bọn tôi. Khi nãy thất lễ rồi.”
Hắn đối xử với từng kiểu người theo cách khác nhau. Trước mặt bạn bè, đồng đội quen thuộc, hắn luôn có thái độ “ông đây là số một”. Trước người cùng phe nhưng chưa thân như Đàm Nghiên, hắn sẽ tiết chế lại, có chút thận trọng. Còn với những người chưa rõ lập trường như chiến sĩ đặc nhiệm vô danh này, hắn sẽ lịch sự, khách sáo hết mức.
“Lần này tôi dùng mật danh ‘Sói hoang số 3’, gọi tôi là A Tam.”
A Tam vừa tự giới thiệu, vừa kéo Lương Hiển sang một bên, hạ giọng nói rất khẽ: “Bạn học của cậu không bình thường.”
Theo lý thuyết, âm lượng nhỏ thế này chỉ có Lương Hiển nghe thấy. Nhưng mà thính giác của Đàm Nghiên…
Lương Hiển liếc nhìn Đàm Nghiên đứng cách mình hai mét, mặt vẫn bình thản như không: “Không bình thường ở đâu?”
“Nhìn tay tôi đây.” A Tam giơ cánh tay lên. “Chúng ta đều được huấn luyện bài bản. Trong tình huống nào thì cậu mới buông vũ khí trên tay?”
“Trừ khi tay tôi bị phế luôn.” Lương Hiển tưởng tượng một chút rồi trả lời.
“Lúc đó tôi cứ tưởng gân tay mình đứt rồi.” A Tam xoa xoa cổ tay. “Nhưng cậu nhìn xem, không có vết thương nào cả.”
Lương Hiển: “…”
Lúc đó hắn thấy rất rõ, với khoảng cách giữa Đàm Nghiên và A Tam, nửa lưỡi dao đã cắm sâu vào cánh tay A Tam. Khi ấy Lương Hiển còn thầm nghĩ: Không biết Đàm Nghiên có khống chế lực tay không, mong là A Tam chỉ bị thương ngoài da.
Nhưng bây giờ, ngay cả một vết xước cũng không có.
Biết chắc Đàm Nghiên đã nghe thấy, Lương Hiển quay đầu nhìn anh: “Cậu giải thích đi?”
A Tam: “…?”
Trước khi tham gia hỗ trợ huấn luyện nhóm sinh viên này, A Tam đã được cấp trên cung cấp hồ sơ của tất cả học viên. Theo tài liệu, Lương Hiển thông minh, nhạy bén, nhìn thì kiêu ngạo nhưng thực chất rất lý trí, có thể gạt bỏ yếu tố tình cảm trong thời khắc sinh tử. Vì thế ngay khi nhận ra Đàm Nghiên có điều bất thường, A Tam đã chọn Lương Hiển để bàn bạc. Theo anh ta, Đàm Nghiên chắc chắn đang che giấu điều gì đó, không thể tin tưởng hoàn toàn. Người đáng để hợp tác là Lương Hiển.
Xét theo thông tin tình báo, Đàm Nghiên mới chuyển lớp vào ngày hôm qua, quan hệ với Lương Hiển chắc chắn không thân thiết. Thế quái nào vừa quay lưng một cái là “bán đứng” mình ngay vậy?
“Không bị thương sao?” Đàm Nghiên bước lại gần, kiểm tra cổ tay A Tam, thấy thật sự lành lặn thì nhẹ nhõm thở ra. “Lúc đó tôi cũng lo, dù chỉ là vết thương ngoài da thì cũng không tốt. Không sao là tốt rồi.”
Nghe vậy, Lương Hiển cau mày: “Với động tác của cậu lúc đó, đáng lẽ anh ấy phải bị thương nặng mới đúng. Tôi biết cậu mong anh ấy không sao, nhưng điều đó là bất khả thi. Tại sao cậu không thấy kỳ lạ?”
“…”
Đàm Nghiên không trả lời. Anh lộ ra vẻ bối rối rõ rệt, như thể chính bản thân cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu không nhận thức được sao…” Lương Hiển xoa cằm: “Vậy khi màng bảo vệ này xuất hiện, cậu đã nghĩ gì?”
“Chuyện đó không giống nhau.” Đàm Nghiên cố giải thích: “Thế giới sau “lỗ hổng” có một số thứ… tôi không biết gọi chúng là gì. Không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được. Tôi tập trung những thứ đó lại thì màng bảo vệ tự hình thành. Những thứ này không tồn tại ở thế giới của chúng ta, các cậu gọi nó là siêu năng lực. Thực chất nó chỉ là…”
Anh nghĩ hồi lâu, không biết diễn đạt sao cho đúng, đành im lặng.
Lương Hiển cố gắng lý giải lời anh, rồi diễn giải theo cách của mình: “Nó giống như không khí, không thể nhìn hay chạm vào, nhưng có thể tập trung lại để sử dụng. Cậu nghĩ rằng mình chỉ đang dùng thứ vốn có của thế giới này, giống như sử dụng công cụ thôi, đúng không?”
“Đúng vậy. Cậu thông minh thật đấy.” Đàm Nghiên rất hài lòng với cách giải thích của Lương Hiển.
Chuyện này anh đã từng nói với tổ nghiên cứu hiện tượng ‘lỗ hổng’ không biết bao nhiêu lần. Nhưng bọn họ không hiểu, cứ hỏi đi hỏi lại: “Thứ mà anh cảm nhận được trông như thế nào? Cách sử dụng nó ra sao?”
Bản thân Đàm Nghiên còn không biết thì sao mà giải thích cho họ.
Lúc này, Tần Lực im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Nó giống như các nguyên tố phép thuật hoặc linh khí trong tiểu thuyết à?”
“Đó là cái gì?” Đàm Nghiên khó hiểu.
Lương Hiển, Tần Lực: “…”
Chưa ăn thịt heo cũng phải từng thấy heo chạy chứ? Ngay cả khi Đàm Nghiên có tính cách cổ hủ, không thích đọc truyện mạng, thì ít nhất cũng phải từng nghe ai đó nhắc đến chứ…
“Cậu không đọc tiểu thuyết mạng hả?” Ngay cả A Tam cũng thấy kỳ lạ.
“…Tôi đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa.” Dưới ánh mắt của ba người, Đàm Nghiên hơi lúng túng. Trước đây anh từng rơi vào tình huống tương tự, các đồng nghiệp trẻ tuổi trong đơn vị hào hứng bàn luận một chủ đề nào đó. Anh tò mò, không nhịn được mà hỏi. Kết quả tất cả đều nhìn anh bằng ánh mắt kiểu: Cái này mà anh cũng không biết hả?
Anh cảm thấy mình không hòa nhập được với mọi người, dần dà không còn chủ động hỏi nữa.
Thấy anh ngại ngùng, Lương Hiển khoác vai Đàm Nghiên, quay đầu lườm Tần Lực một cái: “Đọc sách giải trí là bắt buộc hay gì? Không sao, nếu có thể quay về, khi nào về Trái Đất tôi sẽ dạy cậu đọc tiểu thuyết.”
Tần Lực: “…”
Tần Lực đứng đực ra suy ngẫm về câu “Đọc sách giải trí là bắt buộc hay gì” và Lương Hiển đích thân dạy Đàm Nghiên đọc tiểu thuyết. Trầm tư hồi lâu vẫn không hiểu rốt cuộc mình đọc tiểu thuyết là sai chỗ nào?
“Cảm ơn.” Đàm Nghiên nhẹ nhàng thở phào.
Anh luôn cảm thấy mình khác biệt với mọi người, bất kể là người lớn tuổi hay thanh niên, như thể giữa người với người có một lớp màng vô hình ngăn cách. Anh không thể nhìn thấu người khác, người khác cũng không thể hiểu được anh.
Mãi tới bây giờ, khi Lương Hiển chủ động vươn tay ra, anh mới cảm thấy lớp màng ấy có chút không khí len lỏi qua.
“Nếu vậy, chúng ta cũng phải cảm nhận được loại năng lượng này.” Lương Hiển nói: “Nếu không, ba chúng ta sẽ trở thành gánh nặng của Đàm Nghiên. Dù cậu ấy có mạnh đến mấy cũng không thể bảo vệ nổi chúng ta.”
Đàm Nghiên muốn nói “Tôi có thể bảo vệ được”, nhưng nhìn ba người trước mặt hừng hực chí khí, anh đành im lặng.
Kể từ khi Tần Lực đề cập đến “nguyên tố phép thuật” và “linh khí”, ánh mắt ba người thoắt bừng lên ngọn lửa mãnh liệt. Ngay cả A Tam – người vừa phản đối việc rời khỏi màng bảo vệ, giờ cũng trở nên tích cực.
Đàm Nghiên không hiểu sự phấn khích đó đến từ đâu, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến quyết tâm lặng lẽ bảo vệ thế hệ tương lai của đất nước của anh.
Lương Hiển và Tần Lực là sinh viên, A Tam cũng trông khoảng 24-25 tuổi, họ đều là trụ cột tương lai của Tổ quốc. Anh không thể ngăn cản chim non nhảy khỏi tổ để học bay. Điều duy nhất anh có thể làm, là bảo vệ họ.
Lương Hiển bỗng thấy lạnh sống lưng. Hắn quay phắt lại, thấy Đàm Nghiên đang nhìn họ với ánh mắt bao dung vô tận, rất giống gà mẹ hiền từ.
Lương Hiển: “…”
“Mở màng bảo vệ đi.” Hắn khó khăn lên tiếng.
“Ừm, các cậu cứ tiến lên, có tôi ở đây.” Nét mặt Đàm Nghiên trở nên tự tin hơn, như thể vừa tìm thấy ý nghĩa cuộc đời, cả người trở nên rạng rỡ, đẹp trai lóa mắt.
Đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng tại sao lại thấy kỳ kỳ thế nhỉ… Lương Hiển cảm thấy tim mình đập loạn xạ, vội quay đi chỗ khác, không dám nhìn Đàm Nghiên. Hắn không quen với cái khí thế bá đạo này.
“Ờm…” A Tam run cầm cập trong gió lạnh, “Xin hỏi… cậu cảm nhận thứ đặc biệt đó bằng cách nào? Hay là cậu có phương pháp nào để ‘giao tiếp với trời đất’ không? Có câu thần chú nào không?”
Đàm Nghiên: “Tự nhiên cảm nhận…”
“Được rồi, tôi hiểu rồi. Phụ thuộc vào thiên phú đúng không?” A Tam lạnh đến mức run lẩy bẩy, rốt cuộc cũng hiểu tư chất của Đàm Nghiên và mình giống như chênh lệch giữa Thiên linh căn và phế linh căn.
“Hay là do cậu có độ tương thích đặc biệt với năng lượng thế giới khác?” Tần Lực lại nghĩ theo hướng khác. Chắc là do chỉ số tương thích phép thuật của cậu bằng 0, còn Đàm Nghiên thì ít nhất là 10.
Đàm Nghiên: “…”
Anh chỉ có thể bất lực quay sang cầu cứu Lương Hiển. Khí thế bá đạo vừa nãy bay biến hết sạch.
“Im lặng hết đi!”
Lương Hiển nhận được tín hiệu cầu cứu, đành nén nhịp tim rối loạn, đi đến bên Đàm Nghiên, kiên nhẫn hướng dẫn: “Cậu còn nhớ lần đầu tiên cảm nhận và sử dụng sức mạnh này như thế nào không?”
“Lần đầu tiên…” Có người dẫn dắt, suy nghĩ của Đàm Nghiên mạch lạc hơn. Anh cố gắng nhớ lại những sự kiện trong bốn mươi năm qua, cuối cùng cũng tìm được chút manh mối. “Tôi nhớ lúc đó tôi sắp chết, nhưng tôi không muốn chết. Dù có chết cũng phải chết ở nhà.”
Sau đó anh cảm nhận được một luồng sức mạnh sống động và thân thuộc nhảy múa trên đầu ngón tay. Chúng không có hình thái cố định, chỉ khi Đàm Nghiên nhận thức được sự tồn tại của chúng, chúng mới có hình dạng thực sự và bị ý thức của anh điều khiển.
Lại là ý thức. Cảm giác giống như…
Một suy nghĩ lướt qua đầu Lương Hiển. Nhưng hiện tại nó không giúp ích gì cho tình hình trước mắt, nên hắn quyết định không đào sâu. Bây giờ quan trọng nhất là thử làm theo lời của Đàm Nghiên.
Hắn chia sẻ kinh nghiệm của Đàm Nghiên với hai người đồng đội cũng đang mịt mù như mình.
“…Vượt giới hạn trước khi chết, cái này tôi hiểu. Nhưng mà người không đủ ngộ tính thì chết luôn đấy.” Tần Lực vẫn đang tư duy theo kiểu tiểu thuyết, vừa co ro vừa nói.
Thật sự không phải cậu nghĩ linh tinh, mà do cách duy nhất để lý giải tình huống hiện tại là dựa vào tiểu thuyết. Chứ dùng lý thuyết khoa học để giải thích tình hình hiện tại thực sự bất khả thi!
A Tam lại tiếp thu chuyện này dễ dàng hơn. “Nhiệm vụ của chúng ta vốn dĩ là như vậy. Ai không may mắn, thực lực không đủ thì chết thôi, có gì khác biệt đâu.”
Dù gì cũng không còn cách nào khác, ba người họ chỉ có thể thử nghiệm theo cách của Đàm Nghiên. Tuy nhiên môi trường bên ngoài quá khắc nghiệt. Chưa đầy năm phút, cả ba người đều bắt đầu thiếu oxy nghiêm trọng, tay chân cứng đờ.
Mà hoạ vô đơn chí là, trời đổ mưa sao băng.
Nói đúng hơn là mưa thiên thạch. Lương Hiển vốn nghi ngờ mấy cái hố khổng lồ xung quanh bọn họ hình thành bằng cách nào, bây giờ đã có lời giải.
Nơi này không có tầng khí quyển, cho nên không khí loãng, nhiệt độ cực thấp, cũng không có lớp bảo vệ khỏi thiên thạch.
Nhưng họ nhận ra điều này quá muộn. Ba người đã lạnh đến mức không thể bước đi, còn thiên thạch trên trời thì rơi xuống với tốc độ nhanh hơn rất nhiều so với rơi tự do thông thường.
Khoan đã, rơi tự do? Lương Hiển cứng đờ.
Tại sao đến bây giờ hắn mới nhận ra chuyện đơn giản này? Từ lúc đến đây, ngoài cảm giác lạnh và thiếu oxy, bọn họ không hề thấy trọng lực có gì khác biệt. Điều này có nghĩa là hành tinh này có trọng lực giống hệt Trái Đất!
Một Trái Đất đã mất đi bầu khí quyển.
Trong nháy mắt, vô số thiên thạch lao xuống. Mật độ quá dày đặc, căn bản không có chỗ nào để trốn.
Đang lúc ba người tuyệt vọng chạy trốn, bả vai chợt bị một người vỗ nhẹ, đồng thời một giọng nói vang lên bên tai ba người.
“Đừng sợ.”
Giây tiếp theo, bọn họ thấy Đàm Nghiên giơ nắm đấm lên, đấm thẳng vào một tảng thiên thạch cao hơn ba mét. Thiên thạch lập tức bị đánh văng ra xa như một quả bóng golf.
Anh gần như đứng lơ lửng trong không trung. Đấm, đá, quét chân, chưa đầy một giây, tất cả thiên thạch đã bị đánh bay ra xa.
Ba người không mất một cọng tóc nào.
Đàm Nghiên nhẹ nhàng tiếp đất từ độ cao gần mười mét, dịu dàng nói với họ: “Không sao. Tôi sẽ không để bất cứ thứ gì làm các cậu bị thương.”
————–
Lời tác giả:
Trong khoảng khắc được cứu, ba người đã nghĩ…
Lương Hiển: Đệt, mình rung động rồi.
Tần Lực: Pháp Thánh vĩ đại, xin hãy nhận con làm đồ đệ.
A Tam: Ơ? Có lẽ tôi suy nghĩ hơi nhiều. Tôi đã lên sân khấu được ba chương, đã gia nhập team nhân vật chính, tại sao tác giả vẫn chưa cho tôi một cái tên ra hồn?
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 15: Vực sâu
10.0/10 từ 24 lượt.
