Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 22


Trong khoảnh khắc đó, cảm động dâng lên trong lòng Lương Hiển đến mức không thể diễn tả thành lời. Hắn muốn dang tay ôm lấy Đàm Nghiên, muốn nói cho anh biết xúc động lúc này.


Thế nhưng đầu ngón tay còn chưa kịp cử động, hắn thấy Đàm Nghiên buông tay mình ra, xoay ghế nửa vòng, đi cắt móng tay cho A Tam giường bên cạnh.



Nỗi đau lúc hô hấp nhân tạo lại trào dâng, Lương Hiển vội vàng níu lấy vạt áo của Đàm Nghiên. Đàm Nghiên cảm thấy sau lưng có người kéo mình, lập tức nhận ra là ai, kích động quay đầu lại, thấy Lương Hiển đang nhìn anh bằng ánh mắt khát khao.


“Cậu tỉnh rồi!” Anh vui vẻ nói.


“Ừm,” thấy anh vui như vậy, Lương Hiển không nhịn được mà bày ra vẻ trầm tĩnh, “Tôi cảm thấy bây giờ tôi cần…”


Một cái ôm.


Tiếc là mới nói được nửa chừng, Đàm Nghiên đã lấy từ đầu giường một cốc nước ấm, đưa lên bên môi hắn: “Cần uống nước đúng không, tôi biết mà, phim truyền hình toàn diễn vậy.”


Lương Hiển: “…”


Tiểu thuyết không đọc, toàn xem phim truyền hình gì đâu, nghe cốt truyện là biết sáo mòn rồi! Tam Quốc Diễn Nghĩa có quay cảnh uống nước không đấy!


Xúc động trong lòng còn chưa kịp thổ lộ, Đàm Nghiên đã nhấn nút gọi y tá. Chưa đến mấy giây, một đám người khệ nệ ôm máy móc lũ lượt xông vào phòng.


“Tỉnh rồi à?” Kiều Tri Học liều mạng chen qua đám thiết bị, là người đầu tiên lao tới trước mặt Lương Hiển, “Giờ cậu thấy sao? Có chóng mặt không? Cơ thể thế nào? Lát nữa đi kiểm tra với tôi, tôi phải kiểm tra toàn diện dữ liệu cơ thể của cậu.”


Kiều Tri Học còn chưa nói xong, một ông giáo sư tóc bạc trắng dùng sức ấn đầu anh ta xuống, mỉm cười hiền lành nói: “Này thanh niên, thể chất khá đấy, bị thương nặng vậy mà hồi phục được. Chúng tôi cần thu thập máu và mẫu DNA của cậu, nếu có dịch tủy nữa thì càng tốt, không biết cậu có ngại không…”


“Tất cả tránh ra.” Giọng nói uy nghiêm của Bộ trưởng Vu vang lên từ phía sau.


Trong chốc lát, mọi người trong phòng y tế đều tản ra, trước mặt Bộ trưởng Vu mở ra một lối đi. Ông nhàn nhạt nói: “Còn hai bệnh nhân nữa chưa tỉnh, mọi người làm thế này ra thể thống gì. Bọn họ là trụ cột tương lai của quốc gia, không phải chuột bạch thí nghiệm hay Đường Tăng cho mọi người moi móc. Tiểu Từ, dẫn bọn họ đi học lại quy định bảo mật, chuyện của bốn người này, trừ nhân viên y tế tham gia cứu chữa ra, một chữ cũng không được tiết lộ ra ngoài, toàn bộ xếp vào hồ sơ bảo mật cấp một.”


Bảo mật cấp một… vẫn kém một bậc so với Đàm Nghiên.


Từ Minh Vũ dẫn mọi người ngoại trừ Kiều Tri Học ra ngoài, căn phòng lập tức yên tĩnh hơn hẳn. Bộ trưởng Vu bước tới trước mặt Lương Hiển.


“Bộ trưởng Vu.” Lương Hiển lập tức ngồi thẳng người, giơ tay muốn chào theo nghi thức.


Tay vừa nhấc lên một nửa thì bị Bộ trưởng Vu ngăn lại: “Đừng cử động bừa, tay cậu vẫn còn bị thương…”


Lời nói được một nửa, ông đã thấy cánh tay nhẵn nhụi không chút sẹo nào của Lương Hiển, đã tự lành từ lâu.


Bộ trưởng Vu thu lại bàn tay ngăn cản, nhận nghi thức chào của hắn.


“Bây giờ cảm thấy thế nào?” Bộ trưởng Vu quan tâm hỏi.


Lúc này Lương Hiển mới có thời gian quan sát cơ thể mình, phát hiện không chỉ các vết bỏng và vết tê cóng đều lành lặn, mà ngay cả gãy xương vụn từng được cảnh báo có thể khiến hắn vận động khó khăn về sau cũng biến mất.


“Tại sao lại như vậy?” Lương Hiển hiểu rõ tình trạng của bản thân, trước khi ngất hắn đã nghĩ, với thương tích thế này, cho dù về sau thức tỉnh dị năng, e rằng cũng sẽ trở thành một phế nhân.


Hắn không ngờ dị năng còn có thể tăng cường khả năng tự chữa lành của cơ thể.


“Chúng tôi cũng muốn biết vì sao,” Kiều Tri Học lập tức tranh thủ cơ hội xông lên, “Đi làm mấy kiểm tra với tôi.”


Lương Hiển rất tò mò về cơ thể mình, cực kỳ phối hợp. Kiều Tri Học đẩy xe lăn tới, Lương Hiển vừa định nói không cần, giờ hắn khỏe đến mức có thể thi chạy marathon với anh Pháo, thì bị Đàm Nghiên bế ngang lên, đặt vào xe lăn.


Lương Hiển: “……”


Cái động tác này của Đàm Nghiên, chẳng lẽ làm riết thành quen luôn rồi…


“Không ra thể thống gì.” Bộ trưởng Vu hừ một tiếng, “Vết thương của cậu chẳng phải khỏi rồi à, sao còn để người ta bế đi. Học Viện Quân Sự Trung Ương làm sao đào tạo được học viên yếu ớt như cậu vậy!”


Lương Hiển: “…”


Trong lúc Lương Hiển làm kiểm tra, Đàm Nghiên cũng làm kiểm tra não bộ chi tiết, kết luận cho thấy: độ hoạt hóa tế bào não của Đàm Nghiên cao tới 70%, hoạt động mạnh hơn hẳn ba người còn lại.


“Quả nhiên nguyên nhân then chốt nằm ở não bộ.” Kiều Tri Học điên cuồng ghi chép số liệu, trước mắt anh ta như mở ra một thế giới mới.


Nhưng Lương Hiển lại cau mày. Ở thế giới khác, hắn đã giày vò bản thân đến giới hạn, cuối cùng đúng là có cảm nhận được loại hạt năng lượng đặc biệt mà Đàm Nghiên từng nói, nhưng không ngờ thứ thức tỉnh dị năng không phải cơ thể mà là… não bộ.


Nhìn cơ thể mình đã hồi phục hoàn toàn, hắn không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Liệu có phải nguyên nhân dẫn đến việc thức tỉnh dị năng vốn dĩ không nằm ở trạng thái cận kề cái chết, mà là thứ gì khác… một thứ khác nữa.


Họ đang ở phòng kiểm tra thì nghe tin A Tam và Tần Lực cũng đã tỉnh lại. Trạng thái của hai người cũng giống Lương Hiển: cơ thể hồi phục trước, sau đó não bộ mới khôi phục ý thức, thể trạng rất tốt, độ hoạt hóa tế bào não đạt 35%.


Sau khi trải qua các kiểm tra tương tự, xác nhận ba người đều ở trạng thái tốt nhất, tâm lý cũng không để lại bóng ma gì do trải nghiệm dị giới, Bộ trưởng Vu liền đưa họ rời khỏi bệnh viện, trở lại căn cứ nghiên cứu “hiện tượng lỗ hổng” của Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia tại thành phố B.



Vài nhân sự nòng cốt đã chờ sẵn trong phòng họp, bao gồm các kỹ thuật viên, cộng thêm Từ Minh Vũ và Kiều Tri Học, tổng cộng có bảy người. Trong đó, người biết tuổi thật của Đàm Nghiên, tính cả Bộ trưởng Vu, cũng chỉ có năm — tuyệt mật ở cấp cao nhất.


Tần Lực có hơi căng thẳng, A Tam không giỏi tiếp xúc với mấy ông giáo sư lớn tuổi, cả hai đều rất dè dặt. Trải nghiệm ở dị giới chủ yếu do Lương Hiển thuật lại.


Hắn đưa ra suy đoán dị giới là thế giới tận thế song song của Trái Đất, miêu tả sơ lược quá trình họ giao nộp tư liệu tại đó, cuối cùng sơ lược quá trình ba người thức tỉnh dị năng bằng một câu.


Nhưng chính câu ngắn gọn đó lập tức bị Bộ trưởng Vu tóm lấy: “Mưu toan lấy sức mạnh trong trạng thái cận tử? Hồ đồ!”


Ba người Lương Hiển im lặng như tờ.


“Lần này là do các cậu may mắn. Nhưng lỡ như không cầm cự được thì sao? Hoặc lỡ như không thức tỉnh được dị năng, thương tích phải mang suốt đời thì sao? Hơn nữa, không ai biết dị năng nâng cao khả năng tự phục hồi của cơ thể. Giả sử có thức tỉnh được, nhưng không thể tự chữa lành thì sao? Mấy chuyện này các cậu đã từng suy nghĩ chưa? Cả đám nghĩ cái gì vậy hả!” Bộ trưởng Vu tức đến mức suýt đập bàn.


Đàm Nghiên nhớ lại nỗ lực của Lương Hiển, định lên tiếng giúp hắn, vừa mở miệng thì bị Bộ trưởng Vu quát: “Còn anh nữa, Đàm Nghiên! Nhiệm vụ tôi giao cho anh là gì?”


Đàm Nghiên lập tức đứng thẳng người đáp: “Chọn lựa nhân tài phù hợp để đưa vào ‘lỗ hổng’, dẫn dắt chính xác, bồi dưỡng họ trở thành những người kế nhiệm có thể tự mình gánh vác…”


Đến cuối câu, anh không nói tiếp nổi. Anh nhớ lại biểu hiện của mình trong “lỗ hổng”, bất kể phương diện nào cũng chẳng giống người hướng dẫn hay thủ lĩnh đủ tư cách.


“Vậy tự hỏi bản thân xem, anh có làm được không?”


“Báo cáo Bộ trưởng, không làm được!” Đàm Nghiên kiên cường thừa nhận sai sót của mình.


“May mà các cậu còn mang về giả thiết thế giới song song, nếu không thì đừng hòng bước chân vào đó lần nữa!” Bộ trưởng Vu giận cực độ.


Lúc ở trong “lỗ hổng” ba hoa lắm lời là thế, giờ Lương Hiển và A Tam đều im bặt, Tần Lực cúi gằm đầu.


Xong việc nghĩ lại mới thấy, từ lúc Đàm Nghiên đấm bể thiên thạch, dây thần kinh của họ đã bắt đầu lệch hướng, trở nên mù quáng tự tin, dám một mình xông vào căn cứ thế giới khác, còn cố chấp muốn thức tỉnh dị năng, liều mạng phơi mình dưới tia tử ngoại khủng khiếp, Đàm Nghiên khuyên cũng chẳng nghe.


Từng bước đều tìm đường chết, không chết là nhờ vận may bùng nổ.


“Tôi sai rồi.” Lương Hiển cúi đầu nhỏ giọng nói.


“Tôi cũng vậy.” A Tam và Tần Lực nối theo sau.


“Về viết bản kiểm điểm, nội dung phải khắc sâu, thái độ không nghiêm túc thì đừng mơ bước vào ‘lỗ hổng’ lần nữa. Một thế giới chưa biết rõ, nguy hiểm khắp nơi, không phải chỗ để các cậu vui chơi đùa giỡn!” Câu cuối của Bộ trưởng Vu gần như là quát lên, khiến bốn người không ai dám hé môi.


Sau khi giáo huấn tư tưởng xong, Bộ trưởng Vu mới chuyển quyền phát biểu cho các chuyên gia.


“Tôi có nghi ngờ về giả thiết rằng các thế giới trong ‘lỗ hổng’ đều là thế giới song song của Trái Đất,” Trưởng nhóm nghiên cứu, Giáo sư Feinton nói, “Lần Bộ trưởng Vu và Đàm Nghiên vào ‘lỗ hổng’, theo mô tả của Bộ trưởng, sinh vật ở thế giới đó không tồn tại trên Trái Đất.”


“Nhưng cũng có thể cho rằng thế giới đó từ kỷ Phấn Trắng, thậm chí sớm hơn nữa, đã đi theo một con đường khác với chúng ta,” Phó tổ trưởng phản bác, “trước khi có chứng cứ xác thực, cho dù chúng ta gặp phải cả trăm thế giới, cũng không thể khẳng định đó đều là thế giới song song.”


“Tôi cho rằng là thế giới song song.” Trái ngược với tác phong nghiêm cẩn thường ngày, Kiều Tri Học kiên định ủng hộ quan điểm của các chiến sĩ. “Đến nay chúng ta vẫn không biết bản chất của ‘lỗ hổng’ là gì, cũng chẳng rõ vì sao nó đưa ta đến các thế giới khác. Nhưng nếu giả thiết về thế giới song song là đúng, thì mọi nghi vấn đều có thể giải thích được.”


“Giải thích cái gì?” Từ Minh Vũ là người ít kinh nghiệm nhất trong nhóm, nếu không tận mắt chứng kiến bộ trưởng Vu bị Đàm Nghiên đưa vào “lỗ hổng” thì đã không đủ tư cách vào tổ nghiên cứu này. Bây giờ anh ta vẫn đang ở trạng thái quan sát và học việc.


Quantum coherence


Kiều Tri Học gõ những chữ cái này lên máy tính, chiếu lên màn hình trong phòng họp.


Liên kết lượng tử. Trong đầu mọi người đồng loạt hiện lên cụm từ đó.


Đàm Nghiên: “…”


“Hiện tại đã biết ‘lỗ hổng’ chỉ xuất hiện ở những khu vực có kinh độ trùng với thành phố B trên Trái Đất, và vẫn đang tiếp tục lan rộng. Tôi giả thiết rằng, tại vị trí địa lý này đã vì một nguyên nhân nào đó mà xảy ra hiện tượng Vướng mắc lượng tử với các thế giới khác, dẫn đến hiện tượng hai thế giới bắt đầu xâm lấn lẫn nhau.” Kiều Tri Học phân tích.


“Einstein từng đưa ra một giả thuyết qua thí nghiệm tưởng tượng rằng, trong máy gia tốc năng lượng cao, khi tạo ra một cặp electron và positron từ năng lượng, nếu không có ai quan sát, thì cả hai hạt sẽ đồng thời tồn tại trong trạng thái quay trái và quay phải – một trạng thái chồng chập liên quan lẫn nhau. Chúng ta luôn thắc mắc tại sao mỗi lần Đàm Nghiên bước vào một ‘lỗ hổng’, thì một nơi khác ngừng lan rộng. Tôi cho rằng mối liên hệ đó có thể giải thích hiện tượng này.”


“Thêm nữa, vì sao mỗi lần Đàm Nghiên trở về hiện thực đều xuất hiện trước bia mộ? Tôi nghĩ cũng liên quan đến Vướng mắc lượng tử. Ai cũng biết, một khi hai hạt lượng tử đã bị rối vào nhau, cho dù ở hai đầu vũ trụ, liên kết này cũng không biến mất. Sau khi Đàm Nghiên tiến vào thế giới khác, giữa anh ấy và bia mộ, hoặc người bên trong mộ, vẫn tồn tại một vướng mắc lượng tử, từ đó giúp anh ấy mỗi lần đều có thể chính xác tìm được điểm kết nối giữa hai thế giới, rồi thông qua truyền tải lượng tử mà trở lại.”


Đàm Nghiên: “…”


Anh nghe mà đầu óc mù mịt, trong khi bên cạnh mọi người đều chăm chú ghi chép và phân tích lời của Kiều Tri Học. Ai nấy gật đầu lia lịa, cho rằng giả thuyết này cực kỳ khả thi.


Đàm Nghiên: “…”


Anh lén dùng khuỷu tay huých huých vào người Lương Hiển, hạ giọng hỏi: “Họ đang nói gì vậy?”


Lương Hiển bị thu hút bởi tính khả thi của giả thiết, nhưng hắn biết còn quá nhiều chuyện mình chưa rõ. Ví dụ như việc mỗi lần Đàm Nghiên trở về đều đứng trước bia mộ, vụ này hắn không biết. Nhưng bản thân đã từng đích thân trở về từ thế giới khác, nên hắn có chút ý tưởng.


“Họ đang phân tích nguyên nhân hình thành ‘lỗ hổng’ và nguyên lý khiến bọn mình vượt qua được.” Lương Hiển giải thích, “Cơ học lượng tử là môn học ở năm ba đại học, nhưng không bắt buộc, cũng không thi, chỉ dành cho những sinh viên có hứng thú và muốn chọn hướng nghiên cứu tương lai. Tôi khá thích cơ học lượng tử, hồi cấp ba rảnh rỗi từng học trước.”


Cấp ba mà rảnh rỗi?


Đàm Nghiên cố nhớ lại chương trình học ở huyện Bình khi còn học cấp ba. Từ 7 giờ sáng đến 11 giờ đêm, lịch học dày đặc. Học sinh lớp đặc biệt như hắn không chỉ thi tốt nghiệp, mà còn phải dành nửa thời gian rèn luyện thể chất…



Sách giáo khoa ngữ văn trung học không gạt người: “Ba người cùng đi, ắt có thầy ta ở giữa.” Lương Hiển đúng là người thầy tinh thần trong lòng mình! Đàm Nghiên thầm nghĩ.


Tưởng rằng mình đã trả lời được nghi vấn của Đàm Nghiên, tư duy của Lương Hiển cũng dần rõ ràng hơn. Hắn giơ tay phát biểu.


Tổ trưởng Feinton ra hiệu cho hắn lên tiếng.


“Tôi vừa nhớ lại quá trình trở về từ dị giới,” Lương Hiển hơi đỏ mặt, “Tuy lúc đó tôi đang hôn mê, nhưng não bộ hoạt động cực kỳ mạnh, có lẽ tiềm thức đã lưu lại đoạn ký ức ấy.”


“Chúng ta không thể cảm nhận được tiềm thức, nó chỉ là một dạng ảnh hưởng đến ý thức, đôi khi có thể trở thành trực giác hoặc giác quan thứ sáu,” Phó tổ trưởng nói: “Vậy cậu làm sao xác định ký ức đó thật sự thuộc về tiềm thức?”


“Lúc hôn mê, tôi đã nằm mơ,” Lương Hiển giải thích, “Mọi người đều biết giấc mơ là một hình thức biểu hiện của tiềm thức, ngài cũng nói tiềm thức là một phần cấu thành của trực giác. Trực giác của tôi mách bảo rằng, giấc mơ đó chính là trải nghiệm khi xuyên qua dị giới.”


“Là giấc mơ như thế nào?”


“Tôi mơ thấy hư không. Vì thế giới mà chúng tôi xuyên tới không có tầng khí quyển, nên trong mơ tôi cảm thấy mình đang ở trong một vùng không gian trống rỗng, xung quanh không có chút oxy nào, mặt trời nóng đến mức không thể chịu nổi, tôi lập tức bị bốc hơi thành từng hạt nhỏ. Nhưng giây tiếp theo, không khí trở nên cực kỳ lạnh, tôi ngưng tụ lại, bị đông thành hình người.”


A Tam cũng giơ tay: “Báo cáo, tuy tôi và Lương Hiển mơ giấc mơ khác nhau, nhưng ý chính đều bị phân rã rồi tái cấu trúc.”


Hai người có giấc mơ tương tự khiến mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Lực, người cũng từng hôn mê.


Tần Lực: “…”


“Tôi ngủ không bao giờ nằm mơ.” Cậu ngượng ngùng trả lời.


Đàm nghiên lập tức cảm động, dưới bàn lén nắm chặt tay bạn học Tần Lực, ra hiệu rằng: Tôi cũng không mơ, giấc ngủ tốt thật đấy!


Lương Hiển thấy Đàm Nghiên chủ động nắm tay Tần Lực: “…”


Trong lòng lặng lẽ dâng lên cảm giác chua xót, hắn cố gắng lờ đi cảm xúc đó, tiếp tục nói: “Ban đầu tôi chỉ nghĩ đó là một giấc mơ, nhưng sau khi nghe giả thiết về ‘Vướng mắc lượng tử’ của giáo sư Kiều, tôi cảm thấy đây có thể là một hình thức truyền dẫn.”


“Loài người từng tưởng tượng về truyền dẫn lượng tử. Ví dụ, tôi có một cuốn sách ở thành phố B, muốn gửi cho một người bạn ở Mỹ xem. Phương pháp truyền dẫn theo vật lý cổ điển là dùng máy quét chuyển dữ liệu sách qua hệ thống mạng, bạn ở Mỹ sẽ in nó ra — đây là truyền dẫn tín hiệu cổ điển. Nhưng ai cũng biết, cách này không hoàn chỉnh. Bạn tôi chỉ nhận được một phần thông tin của cuốn sách, về màu sắc, trọng lượng, độ dày giấy hay cấu trúc phân tử thì không thể biết được. Nhưng truyền dẫn tín hiệu lượng tử thì khác.


Giả sử tôi ở Trái Đất, Đàm Nghiên ở sao Hỏa. Tôi có electron A, cậu ấy có electron B, hai electron này đang ở trạng thái Vướng mắc lượng tử. Bất kỳ ảnh hưởng hay thông tin nào tác động lên electron A đều sẽ được electron B tiếp nhận ngay tức khắc. Nếu tôi áp dụng toàn bộ thông tin của cuốn sách vào electron A, thì dù Đàm Nghiên ở tận sao Hỏa cũng có thể nhận được toàn bộ cuốn sách.


Tôi cho rằng, chúng tôi đã thông qua truyền dẫn lượng tử, tại điểm kết nối giữa dị giới và Trái Đất, bị phân rã thành dạng hạt nhỏ như electron hoặc còn nhỏ hơn, mà bởi vì Tần Nghiên và người trong mộ — như giáo sư Kiều vừa nói — luôn duy trì Vướng mắc lượng tử, cho nên chúng tôi mới có thể được truyền về vị trí trước mộ.”


Lời Lương Hiển khiến cả phòng họp chìm vào im lặng, giả thiết này quá mức kinh hoàng, nhưng nói có sách mách có chứng, khiến người ta không tài nào phản bác được.


Kiến thức hiện tại của nhân loại vẫn dừng lại ở vật lý cổ điển, việc quan sát hạt vi mô chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng trên thực tế, trạng thái của các hạt vi mô hoàn toàn không thể dùng lý thuyết vật lý vĩ mô để giải thích. Chúng liên quan đến nhau nhưng lại đối lập. Mọi điều không tưởng, một khi liên quan đến thế giới vi mô, đều có thể được khoa học giải thích.


A Tam cũng tốt nghiệp lớp đặc biệt, từng tiếp xúc với lý thuyết lượng tử hồi năm ba đại học. Nghe xong phân tích của Lương Hiển, kết hợp với những trải nghiệm đã gặp trong dị giới, anh ta cảm thấy rất hợp lý và lần lượt kiểm chứng lại mọi việc theo lời Lương Hiển.


Có lẽ người nhẹ nhàng nhất trong phòng họp lúc này là Đàm Nghiên và Tần Lực. Hai người nghe chẳng hiểu gì mấy, chỉ có thể nhìn nhau cười, trao nhau ánh mắt đồng cảm: Mình đều ngu vật lý.


Lương Hiển càng buồn hơn.


Hắn vừa nêu ra một giả thiết mà đến cả các giáo sư cũng chưa từng nghĩ tới, được mọi người công nhận và cân nhắc. Rõ ràng là đang thể hiện tiềm năng lớn trước bao người, tỏa sáng rực rỡ trước mặt Đàm Nghiên… Thế mà Đàm Nghiên lại mỉm cười với Tần Lực.


Hắn âm thầm chịu đựng nỗi đau, sự hăm hở vừa rồi tan biến hết, chỉ còn lại vẻ trầm ổn.


Từ Minh Vũ, với tư cách là người ngoài biên chế, ngoài việc theo nhóm nghiên cứu chạy tới chạy lui, còn phụ trách cùng giáo sư Kiều chọn ra nhân tài sẽ tiến vào “lỗ hổng” sau này. Đàm Nghiên tuy mạnh, kinh nghiệm phong phú, nhưng lý luận yếu kém, dù đi bao nhiêu lần cũng không lý giải được điều gì.


Lương Hiển chỉ mới đi một lần đã có thể phân tích ra nhiều điều đến vậy, lại không tự cao, trước mặt các giáo sư và cả bộ trưởng Vu vẫn giữ thái độ khiêm nhường. Đúng là một nhân tài tiềm năng có thể bồi dưỡng.


Bộ trưởng Vu từng dặn dò Từ Minh Vũ: Tần Nghiên không thể mãi vất vả như thế, anh ấy đã 58 tuổi rồi. Dù bề ngoài không nhìn ra, nhưng tế bào của con người có số lần phân chia hữu hạn. Ai biết được khi nào anh ấy sẽ đột ngột lão hóa, đến lúc đó sẽ không thể chống đỡ nổi nữa.


Bộ trưởng Vu không muốn cứ mãi bóc lột một đồng chí già trung thành với quốc gia như vậy. Ông yêu cầu Từ Minh Vũ lựa chọn từ những người được Đàm Nghiên tuyển chọn ra một nhân tài thích hợp để làm đội trưởng, tập trung bồi dưỡng, thay thế Đàm Nghiên tiếp tục đảm đương nhiệm vụ này.


Lương Hiển hiện là ứng cử viên số một trong lòng Từ Minh Vũ.


“Giả thuyết rất hay,” Bộ trưởng Vu tán thưởng, “cậu còn phát hiện gì khác không?”


“Có,” đối mặt với lãnh đạo cấp quốc gia, Lương Hiển không hề nao núng, “Trước khi rời đi, tôi từng nhặt một mảnh thiên thạch nhỏ, để trong túi áo, định mang về nghiên cứu. Không biết các anh có tìm thấy trên người tôi không?”


“Không,” Từ Minh Vũ phụ trách quản lý trang bị, trả lời, “Tôi đã kiểm tra hết trang phục của các cậu, ngoài vũ khí và lương khô trong balô, không còn gì khác.”


“Nói cách khác, đồ vật từ thế giới của chúng ta mang sang dị giới có thể trở về cùng chúng ta, nhưng đồ vật từ dị giới không thể mang ra. Đàm Nghiên cũng từng nói, cậu ấy từng thử đưa người từ dị giới trở về, nhưng họ đều biến mất tại cửa ra. Cậu ấy nghĩ mình đã hại họ, nhưng tôi cho rằng, họ không biến mất, mà đã quay trở về thế giới của họ.”


Nói đến đây, Lương Hiển nhìn Đàm Nghiên: “Cậu không hại ai cả, chỉ là không thể cứu họ thôi.”


Trong lòng Đàm Nghiên thoáng dâng lên vị chát. Bấy lâu nay anh luôn nghĩ lòng tốt của mình đã hại người, vậy mà Lương Hiển lại nói không phải, hơn nữa còn có lý có chứng.


“Ý cậu là, vật mang từ thế giới chúng ta đi, vì tồn tại Vướng mắc lượng tử với thế giới này, nên có thể trở về thông qua ‘lỗ hổng’; còn người và vật thuộc dị giới, do không có Vướng mắc với thế giới này, nên tuy cũng bị phân giải truyền tải trong ‘lỗ hổng’, nhưng là bị truyền về thế giới của họ?” Kiều Tri Học hỏi.


“Đúng vậy,” Lương Hiển đưa ra kết luận của mình, “Theo quan điểm hiện tại của tôi, ‘lỗ hổng’ là một dạng kênh truyền tín hiệu lượng tử giữa các thế giới song song. Tôi không rõ vì sao nó liên tục xuất hiện trong thế giới của chúng ta, nhưng tác hại mà nó gây ra là điều hiển nhiên. Nếu không có người ngăn chặn, ‘lỗ hổng’ sẽ không ngừng truyền không gian của thế giới chúng ta sang thế giới song song khác. Mà không phải ai cũng có năng lực để trở về. Ngay cả chúng tôi, nếu không có Đàm Nghiên bảo vệ, thì khi vừa đến dị giới đã bị thiếu oxy hoặc lạnh đến chết. Có thể nói, mỗi một lần ‘lỗ hổng’ xuất hiện đều là thảm họa cấp thế giới!”



Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi. Bộ trưởng Vu chợt nhớ tới câu nói của mình khi trước. Có lần ông từng nửa đùa nửa thật rằng Đàm Nghiên đã cứu thế giới suốt bốn mươi năm. Khi đó chỉ là lời tán dương mang tính hình tượng, không ngờ lại trở thành sự thật.


Nhớ lại số lần “lỗ hổng” từng được ghi nhận, các thành viên trong tổ nghiên cứu đều cảm thấy rùng mình. Từng ấy lần, Trái Đất đã bao phen đứng trên bờ vực diệt vong, vậy mà họ hoàn toàn không hay biết, còn xem “lỗ hổng” là một hiện tượng thú vị, say sưa nghiên cứu, thậm chí bàn luận sôi nổi về nó.


Không ít người từng cho rằng nghiên cứu “lỗ hổng” chỉ tổ phí tiền, chẳng có giá trị gì.


Những người biết sự thật đều nhìn về phía Đàm Nghiên. Ba người Lương Hiển không biết, nhưng bọn họ biết rất rõ.


“Tôi hy vọng sẽ tăng cường thêm thành viên, những người có thể giống như chúng tôi – thức tỉnh dị năng, thể chất vượt trội, đồng thời có nền tảng về cơ học lượng tử.” Lương Hiển tiếp tục, “Hiện giờ tôi vẫn chưa rõ nguyên lý của dị năng là gì, nhưng nếu hiện tượng xuyên không có thể được giải thích bằng lý luận khoa học, thì dị năng cũng chắc chắn có thể. Một khi hiểu được cơ chế của nó, chúng ta sẽ không cần phải rơi vào trạng thái hấp hối để thức tỉnh nữa, mà có thể thử các phương pháp bảo thủ và an toàn hơn. Nhưng tiền đề vẫn không thay đổi, chúng ta chỉ có thể thức tỉnh sau khi đi qua ‘lỗ hổng’. Có thể là do chịu ảnh hưởng của bức xạ khi xuyên qua, hoặc cũng có thể là do cảm nhận được điều gì đó trong quá trình bị phân giải và tái cấu trúc.


Nhiệm vụ tiếp theo là lựa chọn những đội viên thích hợp và trung thành, không ngừng tiến vào dị giới để tăng cường thực lực. Quá trình này có thể xảy ra tổn thất nhân sự, nhưng không được dừng lại. Chúng ta bắt buộc phải tìm ra cách giải quyết triệt để vấn đề ‘lỗ hổng’, nếu không, sớm muộn gì thế giới này cũng sẽ đi đến diệt vong như những thế giới khác. Các anh chưa thấy cảnh tận thế, không hiểu được cái cảm giác đó. Con người… không còn là con người.”


Không còn cốt khí, không còn tôn nghiêm, không còn chút lương tri tối thiểu. Loài người chỉ còn lại bản năng sinh tồn và d*c v*ng cướp đoạt. Lương Hiển không muốn thế giới của mình sẽ thành như vậy.


“Tôi hiểu rồi,” Bộ trưởng Vu trịnh trọng nói, “Ba người các cậu ra ngoài trước đi. Đàm Nghiên ở lại, chúng tôi còn việc cần bàn.”


Vì sao lại giữ Đàm Nghiên lại? Ba người trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng vẫn tuân lệnh, không ai mở miệng hỏi.


“Còn nữa…” Lúc ba người sắp ra đến cửa, Bộ trưởng Vu lại lên tiếng, “Chuyện các cậu tự ý đưa tài liệu nuôi giống cây mới cho dị giới, tuy không có tiền lệ, pháp luật cũng chưa quy định rõ, nhưng vẫn phải chấp nhận xử lý kỷ luật. Làm nhiệm vụ ứng biến mà như đi chơi thế à? Sau này nhớ kỹ, ở dị giới dù xảy ra chuyện gì, mạng sống là trên hết, hiểu chưa!”


“Rõ!”


Cả ba người đồng loạt đứng thẳng người, nghiêm túc chào kiểu nhà binh, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp.


Sau khi họ rời đi, những người khác không biết thân phận thật sự của anh cũng lần lượt rời khỏi phòng họp, trong phòng chỉ còn lại Bộ trưởng Vu, Kiều Tri Học, Từ Minh Vũ, tổ trưởng và tổ phó của nhóm nghiên cứu.


Đây là năm người duy nhất trên thế giới biết được tuổi thật của Đàm Nghiên.


“Dựa theo ý cậu, tôi đã để những người không biết chuyện ra ngoài rồi. Cậu có suy nghĩ gì?” Bộ trưởng Vu hỏi Kiều Tri Học.


“Dựa trên những thông tin hiện tại chúng ta biết: Thứ nhất, ‘lỗ hổng’ do sự tương quan lượng tử rất có khả năng xuất hiện theo cặp, một cái biến mất thì cái còn lại cũng sẽ biến mất theo. Thứ hai, ‘lỗ hổng’ rất có thể là một loại kênh truyền dẫn lượng tử, xuất hiện giữa Trái Đất và các thế giới song song khác. Thứ ba, vật thể truyền dẫn qua ‘lỗ hổng’ sẽ quay trở lại thế giới ban đầu. Tuy tất cả những điều trên vẫn là giả thuyết, nhưng nếu lấy đó làm cơ sở thực tế để suy luận, thì các vấn đề cần giải quyết sau này gồm: Một, nguyên nhân phát sinh ‘lỗ hổng’; hai, nguyên lý của cái gọi là ‘dị năng’ và ‘không già đi’; ba, ‘Đàm Nghiên’ rốt cuộc là ai?”


Những câu đầu tiên Đàm Nghiên chỉ hiểu được một phần, nhưng đến cuối cùng, anh ngơ ngác nhìn Kiều Tri Học: “Tôi là Đàm Nghiên, một cảnh sát bình thường ở huyện Bình.”


“Không,” Kiều Tri Học lắc đầu, “Anh không hề bình thường. Điều chúng tôi cần điều tra là điểm đặc biệt của anh, cũng như người trong ngôi mộ vô danh rất có thể đã xảy ra hiện tượng Vướng mắc lượng tử với anh, rốt cuộc là ai.”


“Tôi không rõ,” Đàm Nghiên lắc đầu, “Lần đầu tiên tôi rơi vào ‘lỗ hổng’ đã trở về chỗ ngôi mộ, những lần sau cũng luôn ở đó.”


“Chắc chắn có liên hệ, hơn nữa là mối liên hệ vô cùng thân mật và không thể tách rời. Chỉ khi như vậy, anh mới có thể từ thế giới khác quay trở lại Trái Đất vô số lần. Một khi mối liên kết giữa anh và ngôi mộ biến mất, rất có thể anh sẽ không thể trở về nữa.” Kiều Tri Học nghiêm túc nói, “Chúng ta phải bảo vệ ngôi mộ đó thật tốt. Đây cũng là lý do tôi chưa dám mở quan tài để trích xuất DNA của người trong mộ.”


Ngay từ ban đầu, nhóm nghiên cứu đã từng thảo luận việc có nên mở mộ điều tra hay không. Ngôi mộ này quá đặc biệt, bên trong chứa rất nhiều bí ẩn. Nhưng đây là phương tiện duy nhất giúp Đàm Nghiên quay về, không ai dám đảm bảo sau khi động đến mộ thì sẽ không xảy ra chuyện gì, vì vậy nhóm nghiên cứu không dám ra tay. Giờ nghe phân tích của Lương Hiển, mọi người càng không dám manh động.


“Tôi hy vọng anh cố gắng nhớ lại những việc xảy ra trước và sau khi lần đầu tiên bước vào ‘lỗ hổng’. Bởi đó rất có thể là lần đầu tiên ‘lỗ hổng’ xuất hiện trên Trái Đất, chính là điểm khởi đầu mà chúng ta đang tìm kiếm. Chỉ có tìm được gốc rễ, mới có thể nghĩ cách giải quyết tận gốc.”


“Những gì tôi có thể kể đều đã kể hết rồi.” Đàm Nghiên lắc đầu, “Đã rất chi tiết rồi.”


Tóm lại, sau khi giải ngũ, Đàm Nghiên được phân công về làm việc tại Sở Quản Lý Trị An huyện Bình. Ngày đầu tiên đi làm gặp phải “lỗ hổng”, còn ngốc nghếch lao đầu vào, suýt nữa chết bên trong, nhưng cuối cùng thức tỉnh được năng lực, theo trực giác tìm được lối thoát, nhảy vào quay về Trái Đất.


Những lần xuyên không trong 40 năm sau đều đơn giản như vậy, ngoài việc là lần đầu tiên thì không có điểm gì đặc biệt cả.


Bộ trưởng Vu nhận ra Đàm Nghiên không che giấu thông tin. Nếu có chỗ nào sơ sót, thì chắc chắn là do bản thân anh không hiểu, hoặc không cho rằng đó là chuyện quan trọng nên đã quên đi.


Nhưng mọi người đều biết, đây không phải là sự lãng quên vĩnh viễn. Nó vẫn tồn tại trong ký ức của Đàm Nghiên. Một khi có thông tin k*ch th*ch, ký ức đó sẽ hiện về.


Vấn đề hiện tại là Đàm Nghiên căn bản không hiểu gì hết. Bộ trưởng Vu cũng nhìn ra, những điều được thảo luận trong cuộc họp hôm nay, Đàm Nghiên nghe không hiểu.


Kiều Tri Học cũng bất lực. Anh ta không biết phải dạy Đàm Nghiên kiểu gì để hiểu được những tri thức sâu xa mà ngay cả loài người còn đang khám phá.


Giá mà Đàm Nghiên có IQ giống Lương Hiển thì tốt quá… Não bộ khai mở đến 70%, sao lại không học nổi thế nhỉ? Chẳng lẽ khả năng học tập lại nằm hết trong 30% còn lại chưa được khai thác?


“Đàm Nghiên à…” Bộ trưởng Vu lộ ra vẻ mặt vừa nhân từ vừa áy náy, khiến da gà của Đàm Nghiên nổi đầy người.


Anh nuốt nước bọt, căng thẳng nói: “Bộ trưởng, tôi đang nghe.”


“Ban đầu tôi nghĩ, anh lớn tuổi thế rồi, còn bắt học toán lý hoá thì đúng là quá ép người. Thậm chí còn cân nhắc có nên mở một chút đặc cách lúc thi cử không. Nhưng giờ xem ra không học không được.” Bộ trưởng Vu nhìn anh, đau lòng nói.


Đàm Nghiên: “…”


“Có một số việc người khác không thể thay anh được. Nếu anh không hiểu, không nhận thức được, thì căn bản không thể cung cấp cho chúng tôi thông tin quan trọng. Cho nên…” Bộ trưởng Vu cắn răng, tàn nhẫn nói ra, “Cho anh hai năm, không yêu cầu phải đạt đến trình độ của Lương Hiển, nhưng ít nhất phải giống như ‘Sói hoang số 3’, chỉ cần nhắc một cái là hiểu ngay.”


Đàm Nghiên: “…”


Đây có lẽ sẽ là vết nhơ duy nhất trong sự nghiệp của anh, nhiệm vụ không thể hoàn thành.


Kiều Tri Học sốt ruột thay cho Đàm Nghiên, thấp giọng nói: “Bộ trưởng, Đàm Nghiên mới học đến vật lý cấp ba, ngay cả mạch điện vật lý cấp hai cũng chưa vẽ nổi đâu.”



Chậm quá vậy? Hồi ông học thấy đơn giản mà. Ngay cả mấy môn khó nhằn như cơ học lượng tử, vì công việc yêu cầu, ông còn có thể tự học qua sách vở ngoài giờ làm, xem như nắm được 8-9 phần.


Có thể ngồi vào ghế Bộ trưởng Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, đầu óc của ông Vu cũng phải ở cấp độ thiên tài, nên thật sự rất khó để hiểu được cảm giác “học không hiểu” của Đàm Nghiên.


“Vậy thì bốn năm…” Bộ trưởng Vu nhìn Đàm Nghiên chằm chằm, sâu xa nói, “Tôi vốn định hai năm nữa anh học xong thì cho anh về hưu luôn.”


Đàm Nghiên: “…”


Thì ra tổ chức vẫn luôn nghĩ đến tuổi tác của anh, còn tính đến chuyện nghỉ hưu!


Trong phút chốc, Đàm Nghiên xúc động trào dâng. Anh đứng phắt dậy, giơ tay chào theo điều lệnh, ưỡn ngực dõng dạc nói: “Báo cáo Bộ trưởng, trước khi đào tạo được người kế nhiệm, giải quyết xong sự kiện ‘lỗ hổng’, tôi sẽ không nghỉ hưu. Đây là nhiệm vụ cuối cùng trong sự nghiệp của tôi, nhất định sẽ hoàn thành đến cùng!”


“Đồng chí tốt!” Bộ trưởng Vu cảm động đến mức bước nhanh tới trước mặt Đàm Nghiên, siết chặt hai tay anh, “Tiếng Anh cũng phải học nhé, rất nhiều tài liệu gốc về cơ học lượng tử là bản tiếng Anh.”


Đàm Nghiên: “…”


Nhiệm vụ cuối cùng của đời người gian khổ quá mức rồi QAQ.


Trong lúc một người xúc động, một người hăng hái, Kiều Tri Học thấp giọng hỏi Feinton: “Nếu không thể động vào ngôi mộ, vậy chúng ta điều tra kiểu gì?”


“Phải nghĩ cách thiết lập Vướng mắc lượng tử.” Feinton đáp, “Tuy chúng ta không rõ rốt cuộc Đàm Nghiên có mối liên hệ gì với ngôi mộ đó, có thể bây giờ anh ấy không thể thiết lập mối liên kết sâu sắc với thứ gì khác, nhưng người khác thì có thể. Chúng ta có thể bồi dưỡng người mới, tạo ra Vướng mắc lượng tử mới, để Đàm Nghiên được giải phóng. Như vậy, chúng ta mới có thể nghiên cứu ngôi mộ kia.”


“Xem ra đành phải làm vậy.” Kiều Tri Học thở dài, “Rõ ràng đã thấy được chút manh mối, vậy mà bên chúng ta chẳng thể làm gì, chỉ có thể ngồi đây chờ đội viên vào dị giới liều mạng.”


“Ai bảo là không làm được gì?” Feinton nói, “Chúng ta có thể trở thành hậu phương vững chắc cho tiền tuyến. Nghiên cứu nguyên nhân thức tỉnh, giúp họ nâng cao năng lực, chuẩn bị vật tư và vũ khí, phát triển thiết bị đo lường. Mỗi một kết quả mà họ mang về sẽ trở thành mục tiêu nghiên cứu tiếp theo của chúng ta. Mỗi một thành quả nghiên cứu của chúng ta cũng sẽ trở thành trang bị hỗ trợ họ.”


“Cũng đúng…” Kiều Tri Học ủ rũ nói, “Haiz, tôi cũng muốn vào ‘lỗ hổng’ quá, tiếc là thể lực quá kém.”


“Cậu không được đi.” Feinton lập tức bác bỏ, “Chúng tôi cần bộ óc của cậu, cần cách tư duy vượt ngoài giới hạn. Cậu là không thể thay thế.”



Đàm Nghiên và ba người Lương Hiển mất hơn nửa tháng mới quay trở lại đơn vị của mình. Lúc này, A Tam đã không còn là thành viên của kế hoạch “Sói hoang”, mà được điều vào tổ “Lỗ hổng” do Đàm Nghiên chỉ huy. Với thân phận giảng viên lớp đặc biệt, anh ta được cử đến Học Viện Quân Sự Trung Ương để hỗ trợ Đàm Nghiên tuyển chọn đội viên.


Tuy là cùng đội, nhưng bí mật về tuổi thật của Đàm Nghiên vẫn chưa được tiết lộ cho những người khác. Tài liệu mà ba người Lương Hiển được xem cũng rất mơ hồ, chỉ ghi rằng Đàm Nghiên từng nhiều lần vào ‘lỗ hổng’ rồi trở ra, còn cụ thể bao nhiêu lần thì không rõ.


Bọn họ đoán rằng Đàm Nghiên lớn tuổi hơn so với tuổi ghi trên CCCD, nhưng nhìn mặt thì… dù là kiểu mặt baby đi nữa thì cũng chỉ trẻ hơn tầm mười tuổi là cùng. Lương Hiển nhớ lại ánh mắt từng trải của Đàm Nghiên, đoán anh khoảng 25-26 tuổi, cùng lắm là hơn A Tam 1-2 tuổi.


Chênh lệch tuổi này vẫn có thể chấp nhận được. Nghĩ vậy, Lương Hiển liếc nhìn khuôn mặt của Đàm Nghiên, thấy yên tâm hẳn.


Còn chấp nhận cái gì… Bản thân Lương Hiển chưa từng yêu ai nên không nói rõ được. Chỉ là mỗi lần nhìn thấy Đàm Nghiên thì tim đập nhanh, thấy Đàm Nghiên đối xử với mình và người khác như nhau thì buồn, nhớ lại những lần tương tác thì trong lòng ngọt ngào, nghĩ đến tương lai có thể cùng anh phiêu lưu ở dị giới thì cảm thấy phấn khởi vô cùng.


Lương Hiển chưa hiểu được gốc rễ của thứ cảm xúc ấy là gì, nhưng hắn quyết định sẽ đi theo tiếng gọi con tim.


A Tam quay về căn cứ cũ để làm thủ tục rút khỏi đội. Từ giờ anh ta sẽ xuất hiện với thân phận “Trợ giảng Sài”, phó giảng viên dưới cấp “Huấn luyện viên Chu”. Cái họ này vừa nhìn là biết lấy từ “Sói hoang”, A Tam nói có khi sau này sẽ bị gọi là “Sài Tam” cũng nên.


Ba người Lương Hiển âm thầm tiếc thay cho anh ta. “Sài Tam” nghe như “chia lìa”, đúng là phải vô tâm đến cỡ nào thì lãnh đạo mới có thể đặt cho người ta cái tên như vậy…


Cơ mà A Tam quen rồi. Anh ta nói rằng sau khi tốt nghiệp, nhóm Lương Hiển cũng sẽ phải đổi tên thôi. Tên gọi chứa đựng rất nhiều thông tin, có vài đơn vị tình báo thậm chí có thể lần ra cha mẹ và người thân chỉ từ cái tên.


Cho nên chỉ cần làm việc tuyến đầu thì dùng tên giả là điều không thể tránh khỏi. Dù sao cũng là giả, gọi gì mà chẳng được.


Sau khi chia tay A Tam, ba người được đưa về trường.


Lúc này huấn luyện quân sự đã kết thúc. Nghe nói dưới sự chỉ huy của Khâu Tề Chính, tận dụng triệt để trí tuệ của hai người là Thôi và Dự, chỉ bằng sức của hai người đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.


Vừa quay về lớp, Lương Hiển đã đụng ngay ánh mắt đắc ý của Thôi Hòa Dự.


••••••••


Lời tác giả:


A Tam: Này tác giả, nói tôi nghe xem, làm gì có phụ huynh nào đặt cho con mình cái tên xúi quẩy kiểu “Chia Lìa” thế hả?


A Tam: Hôm nay tôi vẫn là người không có tên.


Đàm Nghiên: Hôm nay tôi vẫn còn phải học rất nhiều…


Lương Hiển: Đàm Nghiên chắc chắn không hơn 26 tuổi, chênh nhau 7 tuổi thì vẫn ổn~


Tần Lực: Hôm nay bọn họ nói cái gì vậy trời, thế giới ma pháp Tây huyễn của tui đâu?



Khụ khụ, như Thanh Lười từng nói trong phần giới thiệu: toàn bộ nội dung trong truyện này đều là ngụy khoa học do Thanh Lười dựng lên, kiểu nói xàm một cách nghiêm túc, cho nên mọi người đừng tra cứu hay tin là thật nha, chỉ là tưởng tượng thôi!


Nhưng mà nếu có hứng thú thì mọi người có thể tìm hiểu một chút về cơ học lượng tử, những lý thuyết bên trong nó thật sự… có thể đập vỡ mọi hiểu biết thông thường của chúng ta á.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 22
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...