Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 143
“Tin tức ngày 12 tháng 8, kẻ cầm đầu tổ chức dị năng phi pháp trong lệnh truy nã cấp S do Đội Dị Năng ban hành – Vệ Mỗ đã bị bắt tại thành phố B. Đến nay, trong tổng số 23 tội phạm dị năng bị truy nã theo lệnh cấp S ban hành ngày 30 tháng 7, đã có 18 người sa lưới, còn 5 tên đang lẩn trốn. Bộ Dị Năng kêu gọi đông đảo người dân phối hợp cùng Đội Dị Năng truy bắt tội phạm. Những kẻ phạm tội liên quan đến dị năng có mức nguy hại xã hội cực cao. Người dân khi phát hiện dấu vết nghi phạm cần ưu tiên bảo vệ an toàn của bản thân, sau khi xác nhận không có nguy hiểm mới tiến hành báo cáo. Đường dây tố giác: 4XX-XX……”
TV đang phát tin tức bắt giữ tội phạm truy nã. Đàm Nghiên ngồi trong phòng học, vừa uống trà vừa lật xem cuốn sách về giáo dục học và tâm lý học trẻ em trên tay.
Nai con đứng phía sau, cùng xem sách với anh. Nó là trợ thủ của ba, muốn bồi dưỡng thế hệ kế thừa thì tất nhiên phải cùng học giáo dục với ba.
Đàm Nghiên đọc một lúc thấy mỏi mắt, khép sách lại, liếc sang TV: “Thủ lĩnh tổ chức dị năng bị bắt rồi. Bọn trẻ làm tốt lắm.”
Nai con phun khí qua lỗ mũi, tỏ vẻ xem thường. Nếu để nó làm thì đã quét sạch cả ổ từ lâu rồi, làm gì còn chuyện để lọt 5 tên?
Đàm Nghiên xoa nhẹ cổ nai con: “Để bọn trẻ rèn luyện mà. Còn chưa đến 10 tuổi mà đã phát huy được sức mạnh kinh người, tương lai chúng sẽ phát triển không giới hạn.”
Đến lúc đó, Lương Hiển có thể yên lòng.
Nai con dụi đầu vào người anh, ý bảo bản thân nó cũng là một “em bé”, mới có mười hai tuổi.
Đàm Nghiên bật cười, ôm nó vào lòng: “Được rồi được rồi, con lúc nào cũng là bé ngoan của ba”
Được khen, nai con vui vẻ vùi đầu vào ngực anh.
Ngoài trời mưa lất phất, xua bớt cái nóng của mùa hạ. Hôm nay lớp bồi dưỡng được nghỉ, bọn trẻ không đến học, Lương Hiển đang làm nhiệm vụ. Trong phòng học chỉ có Đàm Nghiên, nai con và Thiên Thần số 2, vô cùng yên tĩnh.
Cuộc sống nghỉ hưu thỉnh thoảng dạy dỗ học trò không tệ chút nào.
Đàm Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đi đường vội vã chạy trong màn mưa. Một người đàn ông chạy đến nép dưới mái hiên của lớp học. Đàm Nghiên nghĩ một chút rồi mở cửa.
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi chỉ muốn đợi mưa nhỏ bớt rồi đi tiếp…” Người đàn ông trẻ hơn anh tưởng, ngượng ngùng nói.
“Vào trú mưa đi.” Đàm Nghiên thân thiện mời.
“Cảm ơn anh!”
Người đàn ông bước vào, dấu ướt dưới chân khiến sàn nhà sạch bóng bị lấm bẩn, khiến anh ta đỏ mặt.
Thấy người này cao gần bằng mình, Đàm Nghiên đi lên lầu lấy một bộ quần áo đưa cho anh ta: “Thay bộ này đi. Ướt mưa dễ bệnh lắm.”
Anh ta gật đầu cảm ơn, thấy Đàm Nghiên lịch sự quay lưng lại bèn nhanh chóng thay quần áo.
Xong xuôi, Đàm Nghiên đưa khăn cho anh ta lau tóc.
“Cảm ơn anh, anh là người tốt.” Người đàn ông trẻ cảm kích nói.
“Chuyện nhỏ thôi.” Đàm Nghiên mỉm cười ấm áp. Anh đưa cho anh ta một cốc trà nóng. Nai con lúc này tiến lại gần, nhìn chằm chằm vào anh ta. Anh ta đang mặc đồ của ba nó!
Người đàn ông trẻ giật mình khi thấy trong phòng có một con hươu hoa mai to đùng.
“Ờ… người bình thường có thể nuôi hươu hoa mai hả? Tôi chỉ thấy trong sở thú…”
“Cá nhân có thể nuôi. Chỉ cần làm thủ tục là được. Nhà nước cho phép nuôi một số loài như hươu hoa mai, hươu đỏ, bạch môi, hươu nước… nhưng đa phần là trang trại nuôi. Giống tôi coi nó như con, nuôi trong nhà thì không nhiều. Cậu yên tâm, nhìn nó cao lớn vậy thôi chứ không có tính công kích. Tôi có giấy chứng nhận chuyên môn.”
Nai con dụi vào người Đàm Nghiên, chứng minh mình rất hiền lành.
Người đàn ông trẻ yên tâm hơn, uống một ngụm trà nóng rồi nhìn ra màn mưa, đôi mắt có chút mê mang.
“Có chuyện gì khiến cậu bối rối sao?” Đàm Nghiên hỏi.
Anh rất thân thiện, đeo kính, dáng vẻ nho nhã, trên bàn còn đặt sách giáo dục. Trông như một người thầy đáng tin cậy, khiến người ta có cảm giác an toàn.
Người đàn ông mấp máy môi, khẽ nói: “Bố mẹ tôi… qua đời rồi.”
“Xin lỗi, khiến cậu nhớ đến chuyện đau lòng.” Đàm Nghiên vỗ nhẹ vai anh ta.
Người đàn ông lắc đầu, tiếp tục: “Họ mất trong ‘lỗ hổng’.”
“Lúc đó họ đang ở trên đường cao tốc, bố lái xe, mẹ ngồi ghế phụ. ‘Lỗ hổng” mở ra ngay trên cao tốc. Họ thậm chí không kịp đạp phanh, trực tiếp lao vào trong. Đó là một thế giới bị dã thú chiếm cứ. Đội dị năng chỉ kịp cướp về phần thi thể rách nát của bố mẹ tôi sau khi bị thú dữ xé xác. Làm xong hậu sự, tôi bán hết tài sản rồi đến thành phố B.”
Đàm Nghiễn biết về vụ tai nạn này. Dù đã nghỉ hưu, anh chưa từng ngừng chú ý đến “lỗ hổng”. Đội dị năng thường xuyên gửi toàn bộ tư liệu liên quan cho anh. Suốt mười năm qua, anh nắm rõ từng lần xuất hiện của “lỗ hổng”.
36 ngày trước, trên đường cao tốc tỉnh H, có năm chiếc xe vì không kịp phanh bị “lỗ hổng” cuốn vào. Trong bốn chiếc sau đều có trẻ nhỏ, khi vào dị giới đã kịp dựng màn bảo hộ để bảo vệ gia đình. Chiếc đầu tiên chỉ có đôi vợ chồng hơn 50 tuổi. Khoảng cách giữa họ và những xe khác khá xa, không kịp hội hợp, đã bị thú dữ cắn chết.
Đội dị năng đến hiện trường không chậm, nhưng chỉ giành lại được một phần thi thể.
Hai người, thậm chí không đáng một phần nhỏ trong tổng số.
Nhưng đối với chàng trai trẻ, họ là toàn bộ cuộc sống của anh ta.
Đàm Nghiên nói: “Nhà nước đã bắt đầu triển khai kế hoạch cấy chip phòng ngự trên toàn quốc. Chỉ cần ký hiệp ước phục vụ, trong vòng hai mươi năm tới, mọi người đều sẽ được cấy chip.”
“Tôi biết.” Chàng trai cúi đầu, giọng trầm xuống. “Dựa theo độ tuổi, mười năm đầu là vị thành niên, sau đó là nhóm 18–30 tuổi, rồi đến 30–45. Người lớn tuổi luôn là sau cùng.”
“Vì càng trẻ càng dễ thức tỉnh dị năng. Chỉ khi số Người dị năng đủ nhiều, chúng ta mới có thể bảo vệ được nhiều người hơn.” Thấy chàng trai rơi vào bế tắc, Đàm Nghiên nhẹ nhàng khuyên nhủ, hy vọng anh ta sớm vượt qua.
Chàng trai nói: “Tôi không muốn gia nhập đội dị năng. Mỗi khi nhìn thấy bộ đồng phục đen, tôi lại nhớ đến ngày hôm đó. Người mặc cùng màu áo giao cho tôi một gói đồ, nói rằng họ đã cố hết sức… rất khó chịu.”
Anh ta ôm lấy ngực, đau khổ nhìn Đàm Nghiên: “Tôi biết đội dị năng đã làm hết khả năng. Tôi không muốn trách họ, nhưng… tôi không kìm được!”
Cả nước tôn kính đội dị năng. Ai cũng biết, nếu bị cuốn vào “lỗ hổng”, chỉ họ mới có thể cứu mình. Sinh mạng của mọi người phụ thuộc vào họ. Dù có điều không hài lòng, nhiều người cũng không dám nói ra.
Chàng trai không thể nói với ai bên cạnh, chỉ có thể bộc bạch với người xa lạ này. Dù gì, sau cơn mưa này, cuộc gặp ngắn ngủi cũng sẽ kết thúc. Anh ta không biết tên người thầy, và người thầy cũng chẳng biết thân phận của anh ta.
Đàm Nghiên trầm giọng: “Cậu có thể trách. Suy cho cùng là vì chúng tôi quá yếu. Nếu có đủ người dị năng hệ tiên tri, chúng ta có thể dự đoán vị trí ‘lỗ hổng’ trước, ngăn chặn từ đầu. Nếu sản xuất được đủ chip phòng ngự, chúng ta có thể cấy cho toàn dân, giảm mạnh tỷ lệ tử vong. Nếu các chiến sĩ dị năng có kinh nghiệm dày dặn hơn, nhân số nhiều hơn, họ có thể tiến vào ‘lỗ hổng’ nhanh hơn. Nhiều lúc chỉ cần một phút là đã có thể cứu vô số mạng người. Tất cả những điều đó đều là thiếu sót của chúng tôi, là mục tiêu phải đạt được trong tương lai. Tại sao không thể trách? Chỉ khi đối mặt với sức ép của xã hội, quốc gia mới nhanh chóng trưởng thành.”
Đây có lẽ là lần đầu tiên chàng trai nghe được quan điểm như vậy. Anh ta kinh ngạc nhìn Đàm Nghiên.
“Nhưng họ là đội dị năng, anh hùng của cả nước. Họ đã làm hết sức, tôi sao có thể trách họ…” Chàng trai theo bản năng biện hộ cho đội dị năng.
Anh ta nhớ rất rõ hôm đó. Các chiến sĩ dị năng trên người còn mang vết thương do thú dữ cắn xé, không chịu điều trị mà kiên quyết mang thi thể bố mẹ anh ta về trước.
“Với năng lực của họ, một thế giới quái thú nhỏ nhoi không thể khiến họ bị thương nặng như vậy… Họ biết rõ bố mẹ tôi đã chết, không cứu được nữa, nhưng họ vẫn liều mạng giật lại thi thể từ miệng quái vật. Đội trưởng nói, chỉ cần có thể, họ sẽ không để bất kỳ ai chết trong dị giới, dù chỉ mang về thi thể.”
Chàng trai ôm mặt: “Nếu là tôi… tôi thậm chí không dám liều mạng giành lại thi thể bố mẹ. Họ đã làm điều mà tôi, một đứa con không thể làm được. Tôi lấy tư cách gì để trách họ?”
Kìm nén suốt hơn một tháng, cuối cùng anh ta cũng hiểu rõ suy nghĩ của mình.
Anh ta không trách đội dị năng, mà trách bản thân yếu đuối vô năng.
Anh ta đem nỗi đau không thể bảo vệ người thân đổ lên đội dị năng, dùng sự oán trách để che lấp cảm giác tội lỗi đang giày vò bản thân.
“Tôi bán nhà đến thành phố B tìm việc, vì tôi biết việc cấy chip phòng ngự toàn quốc chắc chắn sẽ bắt đầu từ các thành phố lớn. Tôi… tôi sợ mình sẽ chết bất ngờ giống bố mẹ, nên mới đến thành phố B, hy vọng được nằm trong nhóm đầu tiên được cấy chip. Tôi… tôi thật đê tiện, vô dụng…”
Đàm Nghiên lặng lẽ đưa khăn giấy, nhìn chàng trai vừa khóc vừa tự trách, nước mắt không ngừng rơi.
Đúng lúc này, không gian đột nhiên xuất hiện một dạng xoắn vặn khác thường. Chàng trai ngẩng lên, thấy giữa phòng học dần dần tối lại, như bị khoét thành một mảng hư vô đen kịt…
“Lỗ hổng!”
Anh ta bật dậy, kéo Đàm Nghiên: “Chạy! Mau ra ngoài báo cảnh sát!”
“Không cần.”
Giọng Đàm Nghiên bình tĩnh kỳ lạ. Anh nhìn về phía nai con: “Nai con, lấy đồ cho ba.”
Chàng trai nhìn thấy con hươu cao lớn khẽ mờ đi một chút, rồi trên lưng nó xuất hiện một bộ quần áo đen.
Đó là đồng phục của đội dị năng!
Đàm Nghiên khoác bộ đồng phục lên người, nắm lấy tay chàng trai: “Nỗi sợ là bản năng, chẳng có gì đáng xấu hổ. Điều đáng xấu hổ là không dám đối mặt và vượt qua nỗi sợ ấy. Có muốn cùng tôi đến dị giới một chuyến, đối diện với căn nguyên nỗi sợ của mình, rồi đánh bại nó không?”
Biểu tượng đội dị năng khiến tim chàng trai thắt lại. Hình ảnh tang lễ đẫm máu, các chiến sĩ đầy thương tích, khuôn mặt tràn ngập tự trách ùa về. Sợ hãi, đau khổ, tội lỗi… ép anh ta nghẹt thở. Lỗ hổng trước mắt tiếp tục mở rộng, khiến chân anh ta mềm nhũn.
Nhưng bàn tay nắm lấy tay anh ta, rất ấm áp.
“Tôi… đi với anh…” Anh ta khó khăn thốt ra.
Đàm Nghiên mỉm cười: “Cuối cùng cậu vẫn tin vào bộ đồng phục này.”
Anh xoa đầu nai con: “Ngoan, ở nhà đợi ba.”
“Gru~~~” nai con ngẩng đầu đáp lại, âm thanh dài vang.
Nó là ngọn hải đăng, là cột mốc. Chỉ cần nó ở nhà, dù ba có đi xa đến đâu cũng sẽ tìm được đường về.
–
Chàng trai cảm thấy mình đang mơ. Anh ta đi theo một thầy giáo đột nhiên hóa thành chiến sĩ dị năng tiến vào lỗ hổng. Trong lồng bảo hộ, anh ta nhìn thấy một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Mặt đất cuồn cuộn biển lửa, gió như lưỡi dao cứa nát bất kỳ sinh vật nào trôi nổi trong không khí.
May mắn thay, họ không ở đó quá lâu. Đàm Nghiên chỉ để anh ta trải nghiệm trong chốc lát rồi đưa trở lại phòng học.
Chàng trai quỳ rạp xuống, thở hổn hển từng hơi.
Mưa bên ngoài đã ngớt, Đàm Nghiên nhẹ giọng nói: “Mưa tạnh rồi. Bây giờ cậu đến đồn cảnh sát gần nhất lập hồ sơ vừa từ lỗ hổng trở về, có khả năng thức tỉnh dị năng, đồng ý tiến hành kiểm tra tiềm năng. Nếu thức tỉnh nhưng không muốn gia nhập đội dị năng, cậu sẽ phải chấp nhận sự giám sát của nhà nước.”
Chàng trai ngơ ngác hỏi: “Đội dị năng ngày nào cũng phải đối mặt với thế giới tuyệt vọng như vậy sao?”
Anh ta nhìn Đàm Nghiên, hy vọng sẽ được nghe một câu phủ nhận.
Nhưng Đàm Nghiên đáp: “Dạng thế giới tận họa như vậy là loại dễ ứng phó trong số các dị giới.”
Chàng trai sững người, cúi xuống nhìn đôi tay đang run rẩy: “Đội dị năng đang bảo vệ chúng ta ở những nơi như thế sao?”
Đàm Nghiên không trả lời. Anh ta cũng không cần câu trả lời, anh ta đã tận mắt chứng kiến đáp án rồi.
–
Anh ta thất thần đến đồn công an lập hồ sơ, được đưa đến điểm kiểm tra. Kết quả cho thấy anh ta có tiềm năng thức tỉnh. Đội dị năng lập tức cử người đến, cho anh ta quyền lựa chọn.
Gia nhập, hoặc trở thành một cá nhân bị giám sát suốt đời.
Nhìn hai tập hồ sơ trước mặt, ký ức tràn về trong đầu chàng trai. Cái chết thảm khốc của bố mẹ, gương mặt tự trách của các chiến sĩ dị năng, dị giới kinh hoàng, và bộ đồng phục đen trên người Đàm Nghiên.
Thật đáng sợ, nhưng…
“Nỗi sợ là bản năng. Điều đáng xấu hổ là không dám vượt qua nó.”
Câu nói của người thầy xa lạ vang lên trong đầu.
Chàng trai cắn chặt răng, ký xuống đơn xin gia nhập.
“Tôi xin gia nhập đội dị năng.”
Anh ta ngẩng đầu, dứt khoát trả lời. Không còn do dự, chỉ còn sự kiên định.
Đội ngũ của họ vẫn chưa đủ mạnh. Chỉ khi nhiều người hơn đứng vào hàng ngũ, mới có thể cứu nhiều người hơn.
Vì thế dù sợ hãi, anh ta vẫn chọn trở thành một chiến sĩ dị năng. Để bi kịch không còn tái diễn, để đánh bại phiên bản hèn nhát của chính mình.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 143
10.0/10 từ 24 lượt.
