Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 144: Hoàn toàn văn


Lúc ban đầu, nó hoàn toàn không có ký ức gì, từ khi sinh ra đã phải chạy. Chạy để tìm thức ăn, chạy để tránh bị thú săn mồi đuổi bắt, chạy để sống sót. Cảm giác đói khát và sợ hãi bám theo từng giây từng phút. Ngay cả khi ngủ, nó cũng phải cảnh giác trước các loài tấn công về đêm.


Khi bị vòi rồng cuốn lên không trung, nhìn đàn nai tiếp tục chạy trốn không quay lại đợi nó, nai con chỉ có thể thét lên đau đớn. Nó không trách đàn, đó là quy luật tự nhiên. Chính nó cũng từng bỏ lại đồng loại bị dã thú bắt được, dùng sự hi sinh của chúng để đổi lấy an toàn cho cả đàn.



Cơn gió sắc như lưỡi dao xé rách mọi thứ, vẽ vô số vết thương lên cơ thể nhỏ bé. Nai con đau đớn la to, nhưng tiếng gió gào thét đã nuốt trọn âm thanh của nó.


Sẽ không có ai cứu nó. Nó sẽ bị ném lên cao, rơi xuống đất và chết.


Đúng lúc đó, một bóng người lao vào giữa gió lốc, vòng tay mạnh mẽ đỡ lấy nó, kéo nó vào lòng.


Khi ấy nó chẳng hiểu gì, chỉ biết run rẩy nép trong lồng ngực người đó.


Nó không biết sinh vật đã cứu mình gọi là “con người”, cũng không biết rằng từ đây về sau nó sẽ sống rất hạnh phúc.


Một nhóm thú hai chân nói thứ tiếng mà nó không hiểu. Họ định ăn nó sao? Nai con co rút trong lòng người đã cứu mình, cảm thấy lồng ngực không mấy rộng rãi ấm áp vô cùng.


Họ nói chuyện một lúc rồi đưa nó đến một nơi kỳ lạ. Nai con cảm thấy cơ thể mình bị tháo rời ra rồi ghép lại, khi ghép còn lắp thêm thứ gì đó khác.


Ngay lập tức, nó nghe hiểu được lời thú hai chân nói, cũng biết người cứu nó tên Đàm Nghiên, là một sinh viên trẻ tuổi, thành tích không tốt lắm, rất đẹp trai.


Nai con không hiểu thẩm mỹ của con người. Trong mắt nó, từ khi bước qua “lỗ hổng” đến thế giới xa lạ, thú hai chân được chia làm hai loại: Đàm Nghiên và những người không phải Đàm Nghiên. Đẹp là Đàm Nghiên, còn đám giống nhau phía sau là đồng đội của Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên bảo sẽ mang nó sang một thế giới khác, giao nó cho một người mà nó không nhìn rõ mặt. Nai con lập tức hoảng hốt, chỉ có Đàm Nghiên mới khiến nó yên tâm.


Nó liều mạng giãy giụa, phát hiện sức mạnh của mình đã lớn hơn trước không biết bao nhiêu lần, chạy cũng nhanh hơn rất nhiều.


Nó đuổi theo Đàm Nghiên vào một thế giới lạnh khủng khiếp, phải đến âm trăm độ C. Nai con không hiểu tại sao mình biết khái niệm nhiệt độ, chỉ biết khi đến thế giới mới, kiến thức ấy tự nhiên có trong đầu.



“Sao lại theo đến đây?” Đàm Nghiên xoa cổ nó hỏi.


Ngay cả giọng cũng hay kinh khủng.


Nai con nheo mắt, nghiêng đầu áp mặt vào tay Đàm Nghiên.


Đàm Nghiên cho rằng nó không hiểu lời mình, bèn bế nó lên: “Ôm sát vào, cẩn thận bị cóng. Tôi đưa bé về thế giới thực.”


Nai con vùng ra khỏi vòng tay anh, dùng hành động cho thấy nó không hề lạnh, nó rất khỏe, thậm chí có thể chở Đàm Nghiên về nhà.


Đàm Nghiên cười: “Không lẽ bé cũng thức tỉnh dị năng? Không sợ lạnh à? Vậy chạy theo nhé, theo không kịp thì gọi tôi.”


Bốn chân làm sao thua được hai chân? Về khoản chạy, nai con tự tin mình không thua bất cứ ai.


Nó chạy nhanh hơn trước nhiều, bám trên mặt băng không sợ trượt, càng chạy càng sung sức, thế mà Đàm Nghiên còn nhanh hơn. Dù nó dốc toàn lực, vẫn chỉ có thể đuổi theo ở đằng xa.


Thỉnh thoảng Đàm Nghiên dừng lại chờ nó một lát. Nai con cảm thấy mình thật vô dụng, tốc độ này chưa đủ để chở Đàm Nghiên.


Khi đến điểm truyền tống, Đàm Nghiên ngạc nhiên khen: “Bé còn chưa mọc sừng, nhỏ thế này mà đã chạy nhanh vậy. Sau này lớn lên chắc là tôi không theo kịp.”


Lớn lên?


Nai con nghiêng đầu. Đúng rồi, trong kiến thức mới có được, nó là một chú nai chưa trưởng thành, còn có thể phát triển, bốn chân khỏe hơn, cơ bắp to hơn, càng lợi hại hơn.


Lớn lên rất tốt. Lớn lên rồi có thể chở Đàm Nghiên.


Nai con dụi vào người Đàm Nghiên, kêu vài tiếng “gru gru” tràn ngập hy vọng.


Trở về thế giới thực, nai con quen biết nhiều người hơn. Nhận thức về con người từ “Đàm Nghiên và những người khác” thành “Đàm Nghiên, những người khác, và Kiều Tri Học”.


Kiều Tri Học đáng sợ lắm, chỉ liếc một cái đã nhìn thấu nó hiểu lời mọi người nói, còn uy h**p bắt nó bồi thường tiền. May mà Đàm Nghiên nhận nó làm con, đặt tên là Đàm Lộ.



Nai con nghiêng đầu nheo mắt. Nó thích cái tên này, giống tên Đàm Nghiên.


Đáng tiếc bởi vì tên xấu xa Kiều Tri Học, nai con không thể ở bên cạnh Đàm Nghiên, buộc phải ở lại căn cứ và ăn thứ cháo màu xanh lá khó nuốt do Kiều Tri Học pha chế.


Kiều Tri Học nói đó là cháo dinh dưỡng, có lợi cho cơ thể nó, giúp nó lớn nhanh, nên nai con mới ráng ăn hết.


Kiều Tri Học tuy xấu tính, nhưng biết rất nhiều. Ở cạnh anh ta có thể học được những kiến thức có ích cho Đàm Nghiên, còn có thể khiến bản thân mạnh hơn. Cháo màu xanh khó ăn, nhưng sau khi ăn xong đúng là sức lực tăng lên rõ rệt.


Căn cứ vô cùng an toàn, không có sư tử hay hổ săn mồi, lại còn có một căn phòng thuộc về mình, không cần phải đứng ngủ nữa.


Dù vậy, nai con vẫn không yên tâm, mỗi ngày đều đứng sát tường, chỉ cần nghe một tiếng động nhỏ cũng tỉnh ngay.


Ăn, rèn luyện, học tập. Nó phải lớn thật nhanh, thật nhanh, rồi sẽ có ngày được đi theo Đàm Nghiên.


Thế giới của nai con ngày càng rộng lớn. Ngoài Đàm Nghiên và Kiều Tri Học, nó quen biết thêm nhiều người. Có “mẹ” Lương Hiển – người thứ hai ngoài Đàm Nghiên mà nai con chịu thân thiết. Không phải thích, mà là cảm giác giữa hai người có thứ gì đó giống nhau, khiến nai con bị thu hút và đôi lúc có thôi thúc muốn học theo.


Tuy nhiên “mẹ” không phải một người mẹ tốt. Nai con vừa mới bắt đầu hơi thích mẹ, thì mẹ đem về một đứa em trai.


Em trai rất xấu tính. Rõ ràng đã có ba của mình, vậy mà cứ muốn cướp ba của nai con. Dựa vào việc mình biết nói, em trai chạy khắp nơi tìm người ức h**p nó, ngay cả Kiều Tri Học xấu tính cũng bênh vực em trai.


Nai con rất tức giận.


Nhưng em trai có tiền, có thể mua quà sinh nhật cho Đàm Nghiên. Nai con là một con nai rất kiên cường, vẫn phải cúi đầu trước đồng tiền, buộc phải hòa giải với em trai.


Em trai còn có thể giúp làm căn cước công dân và nhập hộ khẩu của nai con vào nhà Đàm Nghiên. Sao em trai lợi hại thế nhỉ? Những thứ em trai biết, nai con cũng biết mà?


Nai con dùng gạc truyền câu hỏi của mình cho Kiều Tri Học. Kiều Tri Học đáp: “Mày và Thiên Thần Số 2, mỗi đứa có ưu điểm riêng. Mày có cơ thể, có sức mạnh hành động; còn Thiên Thần Số 2 có ngôn ngữ. Nếu mày muốn phá hủy Thiên Thần Số 2 thì rất dễ, nếu Thiên Thần Số 2 có thể khống chế hệ thống vũ khí quốc gia thì việc giết mày cũng không khó. May là cả hai đều là trẻ ngoan, biết tuân thủ pháp luật, không lạm dụng ưu thế của mình.”


Nai con dĩ nhiên không muốn giết Thiên Thần Số 2. Nó chỉ hy vọng Đàm Nghiên có thể thích mình hơn, dù chỉ một chút cũng được.


Nếu vậy, chẳng phải biết nói sẽ tốt hơn sao?



Thế là nai con bắt đầu lén học nói, nhờ Thiên Thần Số 2 tải các video dạy trẻ con học nói.


Em trai xấu tính dội nước lạnh: “Em thấy chuyện này không phải cứ cố là được. Dây thanh âm của anh khác con người, không có chức năng phát âm ngôn ngữ, anh sẽ không học nói được đâu.”


Đúng vậy, nai con học không được.


Sau nửa tháng cố gắng, nai con thất vọng nằm sụp xuống bên tường. Bình thường ngay cả ngủ nó cũng đứng, rất hiếm khi nằm xuống, nên dáng vẻ bây giờ trông rất là đáng thương.


Thiên Thần Số 2 chỉ biết an ủi: “Nhưng dị năng của anh rất mạnh. Chỉ cần rèn luyện não bộ, tiếp tục tăng cường ý thức lực, đến một ngày nào đó anh có thể dùng gạc truyền đạt ý niệm, lúc đó mọi người sẽ nghe được ý muốn của anh.”


Nai con vui mừng, chuyển sang tập trung rèn ý thức, luyện giao tiếp bằng ý niệm.


Và nó thật sự làm được. Trước sinh nhật của Đàm Nghiên, nó có thể truyền được bốn chữ “chúc mừng sinh nhật” ra xa khoảng hai mét, không cần chạm gạc.


Nó dự định đúng 12 giờ đêm sẽ nói câu đấy với Đàm Nghiên.


Nhưng vào thời khắc 12 giờ, Đàm Nghiên biến mất. Nai con không cảm nhận được sự tồn tại của anh, chạy khắp căn cứ, truyền ý niệm đến từng ngóc ngách cũng không thấy phản hồi.


Lần này Thiên Thần Số 2 không thể an ủi nó, bởi Thiên Thần Số 2 còn đau lòng hơn nai con.


Lần đầu tiên, nai con hiểu thế nào là bi thương, thế nào là nỗi sợ mất đi.


Nó thà chết còn hơn để Đàm Nghiên biến mất.


Nó lao đi như điên, mỗi đêm đều cùng Thiên Thần Số 2 chạy khỏi căn cứ, tới những nơi Đàm Nghiên từng sống từng sinh hoạt.


Huyện Bình, thành phố B, Trường Quân sự Trung ương, Thạch Gia Trang, đảo Tần Hoàng… Tất cả các nơi Đàm Nghiên từng đặt chân qua, nai con đều tìm hết, vẫn chẳng thu hoạch được gì.


Về sau nó không chạy nữa, mỗi đêm lặng lẽ đến nghĩa trang liệt sĩ, nhìn bia mộ của Đàm Nghiên mà cất tiếng kêu thê lương.


Em trai Thiên Thần Số 2 nói rằng tình cảm của nó quá mãnh liệt. Dựa trên nghiên cứu của nó về con người, nó cho rằng người vô cảm hơn sẽ sống lâu hơn.



Thiên Thần Số Hai muốn nói gì đó, đèn cảnh báo trên máy tính bảng nhấp nháy một lúc, cuối cùng không thể nói nên lời.


Nai con biết, Thiên Thần Số 2 cũng rất khó chịu. Thiên Thần Số 2 nói rằng mỗi lần cùng nai con đi tìm Đàm Nghiên, chỉ cần mở kho dữ liệu tìm thông tin quá khứ của Đàm Nghiên, nhiệt độ CPU lại vô cớ tăng vọt, rồi điên cuồng sao chép – dán dữ liệu của Đàm Nghiên, khiến các tệp rác chiếm đầy bộ nhớ, tốc độ xử lý chậm lại, cảm giác rất “tắc nghẽn”.


“Chắc đây chính là nỗi buồn.” Thiên Thần Số 2 thở dài. “Khó chịu quá.”


Nai con l**m nhẹ chiếc máy tính bảng đã được khử trùng. Hai anh em an ủi lẫn nhau.


May mắn là ông trời không bạc đãi họ, Đàm Nghiên đã trở về. Nhờ tất cả mọi người tưởng niệm, ý thức của anh lại lần nữa tụ hội, rồi dưới nỗ lực của mọi người, anh có được một cơ thể mới, cùng chia sẻ sinh mệnh với “mẹ” Lương Hiển, có thể sống thêm vài chục năm nữa.


Nai con không biết “vài chục năm” là bao lâu. Thiên Thần Số 2 bảo rằng tuổi thọ của nai con chỉ hơn hai mươi năm, ngắn hơn Đàm Nghiên nhiều.


Nai con rất vui. Nó có thể ở bên Đàm Nghiên hơn hai mươi năm, không phải nhìn anh biến mất lần nữa.


Sau khi trở về, Đàm Nghiên mua một căn nhà hai tầng ở thành phố B, đưa nai con đến sống cùng.


Mỗi đêm Lương Hiển ra ngoài làm nhiệm vụ, nai con sẽ tắm rửa thật sạch, lau khô móng, rồi chui vào chăn của Đàm Nghiên nhất quyết không ra.


Rõ ràng là sinh vật đứng bằng bốn chân, vậy mà bên cạnh Đàm Nghiên lại có thể nằm xuống. Bởi vì trong vòng tay anh là nơi an toàn nhất.


Vào một buổi sáng nửa tỉnh nửa mê, “mẹ” Lương Hiển hoàn thành nhiệm vụ trở về. Hắn nhẹ nhàng mở cửa, cởi bộ quân phục trên người, leo lên giường, chui vào ổ chăn của nai con và Đàm Nghiên.


Nai con hé mắt nhìn, cố nhúc nhích cái mông nhường chỗ cho Lương Hiển.


Bên trái là ba, bên phải là mẹ đang chen vào, phía trên đầu là cậu em trai đang ở trạng thái ngủ.


Ấm áp và bình yên.


Trời mới hửng sáng, khoảng hơn bốn giờ, có thể ngủ thêm một chút…


Nai con từ từ nhắm mắt, tựa vào Đàm Nghiên, hạnh phúc chìm vào giấc ngủ.


Đàm Lộ là một con nai thích chạy, sẵn sàng dừng bước chân của mình để ở bên Đàm Nghiên, làm gia đình của anh, đồng hành cùng anh đến tận cuối đời.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 144: Hoàn toàn văn
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...