Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 142


“Rầm!” Cửa phòng học bị người ta đá tung.


Ba gã đàn ông bịt mặt cầm súng xông thẳng vào lớp. Một tên lao lên, chộp lấy Ban Thu Thu, dí thẳng nòng súng vào thái dương cô bé.


“Không được nhúc nhích! Đứa nào động tao bắn chết luôn!!”



Tên thứ hai búng tay một cái, đầu ngón tay bùng lên một đốm lửa: “Thấy chưa? Tao là Người dị năng! Đứa nào dám phản kháng tao đốt chết!”


Dương Mập ngáp một cái: “Ban Thu Thu, chơi đủ chưa vậy? Đã lặp lại 20 lần rồi, câu thoại và động tác mỗi vòng giống y hệt nhau. Nếu muốn chạy thì chạy nhanh đi, trong vòng lặp thời gian của mình mà lần nào cũng để bị bắt hoài vậy?”


Ba tên cướp: “?”


Tên cầm súng dí vào thái dương Ban Thu Thu quát lớn: “Tất cả nghe đây! Hai tay ôm đầu! Bọn mày bỏ hết đồ xuống, đi về phía tao, đứng hết sau lưng tao!”


“Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng có tiến triển khác.”


Dương Mập cùng mấy đứa nhỏ ngoan ngoãn đặt Rubik xuống. Cậu nhóc còn định tháo găng tay ra, nhưng bị Đàm Nghiên liếc sắc một cái, đành thôi.


Đàm Nghiên chậm rãi đứng dậy, hai tay đặt lên đầu, ánh mắt dán chặt vào ba tên cướp.


Năm đứa trẻ cùng Ban Thu Thu đi ra sau lưng bọn cướp. Một tên dí súng vào Ban Thu Thu, một tên giữ đốm lửa trên tay, tên cuối cùng thì rút dao, túm lấy cổ tay bé gái da trắng mịn Lý Manh Manh, rồi xác định vị trí như muốn rạch một đường lên cánh tay cô bé.


“Đến để cướp chip phòng ngự phải không?” Đàm Nghiên bình tĩnh hỏi.


“Sao? Đúng thì sao nào!”


Tên cướp cầm dao không hiểu vì sao tự dưng dừng động tác, hung dữ đáp lại: “Bọn tao có dị năng, chỉ cần cướp được chip phòng ngự rồi cấy vào người thì tha hồ kéo người vào ‘lỗ hổng’ kích hoạt dị năng! Thằng nào không kích hoạt được thì giết, kích hoạt được thì vào tổ chức bọn tao. Sớm muộn gì bọn tao cũng lập được một tổ chức dị năng ngầm chống lại chính phủ! Đến lúc đó tiền, đàn bà, địa vị muốn gì có nấy! Hahahaha!!!”


Hai tên còn lại nhìn gã như thấy quỷ: “Mày điên à?! Mau đào chip ký ức đi, nói nhảm cái gì?!”



Thấy tên cướp cầm dao vẫn giữ chặt Lý Manh Manh, Đàm Nghiên hỏi tiếp: “Tổng cộng có bao nhiêu người? Đóng quân ở đâu? Ba người theo dõi nơi này như thế nào? Ai sai khiến?”


“Dại ca bọn tao đang trấn giữ ở căn cứ. Chính lão gom đám không nhà cửa còn bị đội dị năng theo dõi như bọn tao vào một chỗ. Bọn tao chia thành năm nhóm để cướp chip ký ức, bốn nhóm khác đã đi nơi khác tìm cơ hội. Ba đứa tao ở thành phố B đã lòng vòng mấy ngày, trường nào cũng được canh phòng nghiêm ngặt, mấy lớp học thêm cũng bị quản lý sát sao, đa phần xây cạnh đồn cảnh sát, không có cơ hội ra tay. Chỉ có lớp huấn luyện của mày nhận năm sáu học sinh cấp một, lại chẳng có đội dị năng, cảnh sát vũ trang hay công an bảo vệ. Không chọn chỗ mày thì chọn ai.”


“Đm mày bị ngu hả! Sao cái gì cũng khai tuốt vậy!”


Tên dị năng lửa tát mặt tên cầm dao, giật lấy con dao, túm lấy tay Lý Manh Manh định đào chip tại chỗ.


“Ba người từng gặp đại ca chưa?” Đàm Nghiên lại hỏi.


Tên dị năng lửa khựng lại, gã nhận ra bản thân không thể khống chế xúc động muốn trả lời câu hỏi của người thầy nho nhã kia: “Chưa… mỗi lần liên lạc đều qua một thư ký, bọn tao gọi nó là ‘Thư ký Lâm’. Lần này lấy được chip phải giao cho thư ký Lâm. Đợi đại ca hợp tác với nước ngoài, gỡ hệ thống nhận dạng nano rồi sẽ phát chip cho từng người trong tổ chức.”


“Chú ơi, nếu chú lấy được chip rồi, chú liên lạc Thư ký Lâm bằng cách nào?”


Lý Manh Manh mặc váy công chúa đáng yêu, xoay tay nắm lấy ngón tay của tên dị năng lửa.


“Lấy được chip thì giết sạch tụi mày rồi chạy trước khi cảnh sát đến. Thư ký Lâm cho bọn tao cách liên lạc, chỉ cần gửi ảnh chip qua là nó sẽ đưa điểm tập hợp.”


“Ồ, vậy chú ơi, nếu cháu đưa chip cho chú, chú dẫn bọn cháu đi tìm Thư ký Lâm được không?” Đôi mắt to tròn của Lý Manh Manh chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.


“Tất… tất nhiên…” tên dị năng lửa giãy giụa trong ánh mắt long lanh đó.


Lý Manh Manh bóp tay gã chặt hơn. Ba giây sau, tên dị năng lửa từ bỏ giãy giụa: “Tất nhiên là được rồi! Cháu bảo gì chú cũng làm!”


Tên cướp cầm dao vẫn đơ người ôm lấy Lý Manh Manh như một thằng ngốc, trong khi tên dị năng lửa đã bị cô bé khống chế hoàn toàn.


Tên cầm súng trợn mắt kinh hãi nhìn Lý Manh Manh: “Mày, mày có dị năng!”


Gã nhìn thấy rõ, chỉ cần ai chạm vào cô bé, hoặc bị cô bé chạm vào, sẽ mất hoàn toàn năng lực tự chủ, bị khống chế tuyệt đối.


Gã lập tức đưa ra quyết định, phải giết Lý Manh Manh!


Tên cầm súng chĩa thẳng vào Lý Manh Manh, bóp cò. Viên đạn bay tới, dừng lại cách mặt cô bé chưa đến 10 centimet.



Tên cầm súng lập tức chĩa thẳng vào Lý Manh Manh, bóp cò. Viên đạn bay tới, dừng lại cách mặt cô bé chưa đến 10 centimet.


Mọi người: “…”


Ban Thu Thu uể oải nói: “Manh Manh, năm phút lặp lại hơn trăm lần rồi. Cậu né sang chỗ khác đi, tính để gã bắn trúng thật à?”


Lý Manh Manh ấm ức: “Tớ bị hai tên cướp kẹp ở giữa đây này, anh Tiểu Vũ thì không chịu giúp.”


Nói rồi cô bé liếc qua đứa con trai cao nhất lớp. Thằng bé mới chín tuổi mà đã cao một mét sáu, phát triển cực nhanh.


Hàng Thiên Vũ trợn trắng mắt, chẳng có chút phong độ quý ông nào. Lý Manh Manh đã hoàn toàn khống chế tên dị năng lửa, năm phút thừa sức sai khiến gã bế cô bé chạy khỏi tầm bắn. Nhưng cô bé cố ý đứng yên, đợi cậu ta “anh hùng cứu mỹ nhân”.


Hàng Thiên Vũ rất muốn anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng hai bạn gái duy nhất trong lớp đều mạnh đến b**n th**. Lúc mới vào lớp, Lý Manh Manh còn thử điều khiển Đàm Nghiên, cuối cùng bị nai con dạy dỗ một trận, từ đó ngoan ngoãn nghe lời thầy Đàm và thầy Hươu.


Mấy bạn khác đều từng bị cô bé điều khiển, lần đầu gặp nhau chỉ cần bắt tay đã khiến cậu ta vô thức khai ra chuyện tối qua tè dầm, làm Lý Manh Manh cười nhạo cậu ta suốt một tháng trời.


Dương Mập nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ giúp đi. Đừng làm mất thời gian của thầy Đàm nữa.”


Hàng Thiên Vũ thở dài, bước tới đứng giữa Lý Manh Manh và đường bay của viên đạn. Lúc này viên đạn đã b*n r* lần thứ 126, Ban Thu Thu không dùng dị năng nữa. Tên cầm súng thấy trước mặt Lý Manh Manh đột nhiên xuất hiện một thằng bé thì hoảng loạn, điên cuồng bóp cò thêm mấy phát.


Hàng Thiên Vũ đặt tay phải lên giữa trán rồi mở lòng bàn tay về phía viên đạn. Nhiệt độ cực cao bùng ra từ tâm bàn tay cậu ta, sức nóng kinh khủng khiến viên đạn lập tức tan chảy, nhỏ tong tong xuống đất, phát ra tiếng “xèo xèo” cháy bỏng. Không khí bị hơi nóng làm méo mó, tóc phía sau của Lý Manh Manh bị hơ đến xoăn lại.


“Tí tách… tí tách…” 


Nước nhỏ xuống từ ống quần Hàng Thiên Vũ. Mặt cậu ta đỏ bừng. Thấy tên cướp hết đạn, cậu ta lập tức nắm tay lại, nhiệt lượng trong phòng biến mất sạch, như thể bị thu hồi vào người cậu ta.


Cậu ta tội nghiệp nhìn Đàm Nghiên: “Thầy Đàm… hu hu… con lại tè dầm…”


Dị năng của Hàng Thiên Vũ có sức sát thương cực lớn. Cậu ta không phải dị năng hệ hỏa, nhưng lòng bàn tay có thể tạo ra nhiệt lượng cực cao. Tuy vậy, vì còn quá nhỏ, cậu ta không cách nào kiểm soát hoàn toàn, mỗi lần vô thức dùng sức mạnh đều sẽ tè dầm.


Một cậu bé vừa cứu người oai phong lẫm liệt lại tè dầm trước mặt bạn học và đám cướp, Hàng Thiên Vũ buồn đến suýt khóc.


Lý Manh Manh ôm eo cậu ta từ phía sau, vui vẻ nói: “Nhưng anh Tiểu Vũ cứu em mà. Anh sĩ diện như vậy mà vẫn ra tay cứu em. Anh Tiểu Vũ giỏi nhất! Sau này anh kiểm soát được dị năng, chắc chắn sẽ trở thành chiến sĩ dị năng mạnh nhất!”



“Dương Mập mới mạnh nhất.” Ban Thu Thu không phục, dù còn đang bị tên cướp giữ chặt cũng quay sang cãi nhau với Lý Manh Manh.


Dị năng lặp thời gian của Ban Thu Thu có tác dụng với tất cả bạn học, ngoại trừ Dương Thạch Kiên. Cậu nhóc đó giống như sở hữu một vùng chắn không gian riêng, hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Nên Ban Thu Thu thỉnh thoảng chịu nghe lời cậu nhóc.


Một cậu bé thấp người bước ra trước Hàng Thiên Vũ, dùng chân dí thử sàn nhà bị kim loại nóng chảy làm hỏng. Gạch lập tức phục hồi nguyên trạng. Cậu bé đi tới trước mặt Đàm Nghiên, ngẩng đầu nói: “Thầy ơi, con dọn sạch lớp rồi.”


“Giỏi lắm.” Đàm Nghiên xoa đầu cậu bé.


Nai con cũng bước tới, l**m nhẹ lên mặt cậu bé Phùng Hâm.


Ban Thu Thu và Lý Manh Manh lập tức ngừng cãi nhau, giơ tay về phía nai con, đồng thanh: “Con cũng muốn anh Hươu hôn!”


Tên cầm súng ngây dại. Gã buông Ban Thu Thu ra, hai chân mềm nhũn, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất: “Chúng mày… chúng mày là cái gì vậy?!”


“Ba ngày trước các người đã theo dõi lớp huấn luyện của tôi. Để dụ các người mắc câu, tôi cố ý bảo đội dị năng tránh tuần tra khu vực này. Đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng xuất hiện.”


Đàm Nghiên nói tiếp: “Tưởng sẽ là nhóm dị năng mạnh, ai ngờ chỉ là vòng ngoài của tổ chức, đến tên cầm đầu còn không biết. Uổng công chúng tôi bố trí bao nhiêu ngày.”


Anh vỗ tay. Vài thành viên đội dị năng từ tầng trên bước xuống, khống chế ba tên cướp, gỡ mặt nạ của chúng.


“Nai con, dẫn Hàng Thiên Vũ đi tắm thay quần.”


Đàm Nghiên xoa gương mặt cứng cỏi của cậu ta, dịu giọng: “Vì cứu bạn mà đổ máu, bị thương, mất mặt, đều không đáng xấu hổ. Con là một chàng trai dũng cảm biết vượt qua nhược điểm của mình. Đừng khóc, nhìn thẳng vào khuyết điểm và chiến thắng nó mới là chiến binh thực sự.”


“Vâng ạ!” Hàng Thiên Vũ lập tức hết buồn, lon ton theo nai con lên lầu tắm rửa.


“Đáng tiếc chỉ có cách liên lạc của Thư ký Lâm, không thể một lần gom sạch tổ chức ngầm này…” một chiến sĩ dị năng than thở.


“Tìm ra rồi.”


Đứa nhỏ im lặng từ nãy đến giờ bỗng mở miệng.


Hai mắt đứa nhỏ không có tiêu cự, là người mù.



Tần Mặc nói với vẻ không mấy tự tin: “Con tìm được điểm sáng của thư ký Lâm trên người ba tên này, rồi lần theo điểm sáng đó ‘nhìn’ thấy một điểm sáng rất lớn… chắc là đại ca?”


Cậu bé bẩm sinh không nhìn thấy gì, một ngày nọ có thể “nhìn” thấy những điểm sáng trong đầu mình, điểm sáng của bố mẹ, của những người xung quanh. Mỗi điểm sáng tương ứng với một người, điểm sáng của Người dị năng thì sáng hơn, lớn hơn nhiều.


Tần Mặc không thể nhìn bằng mắt, nhưng có thể cảm nhận mọi tiếp xúc giữa con người với nhau, thậm chí truy vết thể ý thức đó. Thông qua dấu vết tiếp xúc giữa ba tên cướp và thư ký Lâm, cậu bé tìm được thư ký Lâm trong không gian ý thức rộng lớn, rồi từ thư ký Lâm lần ra chủ mưu thật sự phía sau tổ chức.


Hễ có tiếp xúc là sẽ lưu lại dấu vết ý thức, trong khu vực thành phố B, Tần Mặc đều lần ra được.


Dị năng của cậu bé ổn định nhất trong lớp, không hề có khiếm khuyết, sử dụng vô cùng thuần thục. Đàm Nghiên thậm chí tin rằng khi Tần Mặc trưởng thành, phạm vi cảm nhận của cậu bé sẽ mở rộng đến toàn quốc, toàn thế giới, thậm chí vượt ngoài không gian.


Nếu nói về khuyết điểm, có lẽ là đôi mắt không nhìn thấy gì. Nhưng cũng chính vì thế, cảm giác của cậu bé càng thêm nhạy bén.


Cậu bé muốn tìm thứ gì đó thay thế đôi mắt, nên ý thức đã đáp lại mong muốn, khiến cậu bé thức tỉnh năng lực hiếm có.


Đàm Nghiên hình dung tương lai, chỉ cần có Tần Mặc đồng hành, đội dị năng tiến vào thế giới khác cứu người sẽ không bao giờ lạc nhau, tìm thấy mọi người sống sót và đưa trở về.


Dương Thạch Kiên, Ban Thu Thu, Lý Manh Manh, Hàng Thiên Vũ, Phùng Hâm, Tần Mặc, tiềm năng của sáu đứa trẻ này là vô tận. Chúng là hy vọng của tương lai, và chỉ khi giao cho Đàm Nghiên phụ trách dạy dỗ, quốc gia mới yên tâm.


Một chiến sĩ của đội dị năng hỏi: “Tần Mặc, con có muốn đi bắt tội phạm cùng chú không?”


“Dạ được.” Tần Mặc gật đầu, rất kiệm lời.


“Yên tâm, chú bảo vệ con.” Chiến sĩ ôm lấy cậu bé.


Tần Mặc bình thản trả lời: “Con không sợ, có thầy Đàm ở đây.”


“Lần này thầy Đàm không đi. Nhưng có đội trưởng Lương, con đừng lo.” Chiến sĩ kiên nhẫn giải thích.


“Thầy Đàm ở đó mà.” Tần Mặc vẫn cố chấp.


Trong thế giới của cậu bé, mỗi người là một điểm sáng. Người thường giống như đom đóm, Người dị năng là bóng đèn nhỏ, còn thầy Đàm…


Thầy Đàm là mặt trời.


Vậy nên Tần Mặc không sợ. Bởi dù ở đâu, chỉ cần ngẩng đầu lên, cậu bé đều có thể nhìn thấy mặt trời.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 142
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...