Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 141


“Con chào thầy Đàm ạ!”


“Con chào thầy Đàm ạ!”


Mười giờ sáng ngày Chủ nhật, bọn trẻ đúng giờ đến lớp đào tạo của Đàm Nghiên, đồng thanh chào hỏi.



Thầy Đàm đeo kính gọng vàng, trông lịch thiệp nho nhã. Chiếc sơ mi trắng tay dài che kín toàn bộ cơ bắp của anh, khiến anh giống hệt một giáo viên trẻ bình thường. Nếu đặt vào thời cổ, khoác thêm một chiếc áo dài, e rằng giống một thư sinh tay không bắt nổi gà.


Ai mà ngờ người từng là chiến lực mạnh nhất của đội dị năng, giờ lại mang dáng vẻ ôn hòa vô hại đến mức này.


“Chào các con.” Đàm Nghiên mỉm cười, vẫy tay với bọn trẻ.


Nai con đứng phía sau anh, đôi mắt to trong suốt nhìn chăm chú các học sinh của Đàm Nghiên. Tất cả đều là đồng bối của nó, em trai em gái của nó, nó là đại ca!


Nai con kiêu hãnh ưỡn cổ lên.


Bọn trẻ rất tôn trọng đại ca nai con. Lúc mới đến lớp, đứa nào nhìn thấy nó cũng muốn sờ, muốn kéo gạc, hoặc leo lên cơ thể cao lớn của nó. Có đứa còn cưỡi trên lưng nó, cao hơn cả lưng ngựa chiến, vừa nhún vừa hô “Ya ya!”.


Nhưng nai con là loại hươu gì? Có phải loại để người ta bắt nạt không?


Lúc bọn nhỏ định trèo lên lưng nó, nai con hơi rung mình một cái, hất văng cả đám đi. Đàm Nghiên chuẩn xác đỡ lấy đứa trẻ bay trong phòng học, tránh cho đám trẻ bị thương.


Mấy nhóc quậy khóc um trời, la hét kiểu: “Tao méc ba mẹ đánh mày! Méc thầy Đàm đánh hươu xấu xa!”



Đàm Nghiên là ai? Anh công bằng, nghiêm khắc, và thương nai con vô cùng. Anh tuyệt đối không dung túng bọn trẻ.


Anh đặt đứa nhỏ lên ghế, mặc cho nó khóc. Sau đó anh bước đến, nhẹ nhàng vuốt lưng nai con trấn an: đừng giận, ba sẽ không để ai bắt nạt con đâu.


Đàm Nghiên chỉ cần dỗ vài câu, nai con liền vui vẻ trở lại. Nó hôn lên mặt anh, là một đứa trẻ ngoan hạnh phúc trong vòng tay ba ba.


Đám nhóc quậy khóc to một trận, khóc chán thì đòi chạy về nhà. Nhưng Đàm Nghiên lập tức mở lá chắn, không cho ai chạy ra ngoài.


Lúc này đám nhóc quậy nghĩ: Không phải mình có dị năng sao? Đánh lại nó!


Thế nhưng dị năng của trẻ con… Tóm lại bị nai con đá nhẹ một cái liền nằm sõng soài trên bàn, sưng mũi bầm mặt, nghi ngờ nhân sinh.


Khi ấy, Đàm Nghiên nói với bọn trẻ: “Nai con không phải hươu bình thường. Nai con là thành viên đội dị năng, đã cứu vô số người ở dị giới, lập công không đếm xuể. Nai con là một chiến sĩ xuất sắc, các con được phép xem thường nai con vì nai con không phải con người. Tự tiện leo lên người mà không xin phép chính là thiếu tôn trọng. Thầy là người giám hộ của nai con, thầy sẽ không để chuyện đó xảy ra.”


“Oa hu hu, sao hươu lại so với người được chứ?” nhóc quậy lại gào.


“Nai con không giống. Nai con là chiến sĩ mạnh nhất, xứng đáng được tất cả tôn trọng, chỉ là thời điểm chưa thích hợp để công khai mà thôi. Sẽ có ngày nai con được mọi người kính ngưỡng giống như thầy. Các em không biết đâu, đội ngũ dị năng các nước khác gọi nai con là ‘Thần Lộc Phương Đông’, ‘Kỳ tích lớn nhất dưới các vị thần’. Có Người dị năng còn xem như tín ngưỡng để cúng bái cầu nguyện.”


“Nhưng… nhưng mà…”


“Không có nhưng nhị gì hết.”


Thầy giáo trông có vẻ hiền lành nghiêm giọng: “Ở đây chỉ có phục tùng và thực thi. Các con sinh ra đã có dị năng, từng làm tổn thương người khác vì không kiểm soát được, may mắn vì còn nhỏ nên lực chưa mạnh. Nhưng các con rất nguy hiểm. Người lớn cầm dao hay súng đều biết mình đang cầm vật nguy hiểm, còn trẻ con thì không. Dị năng trong tay trẻ con, đôi khi còn nguy hiểm hơn cả kẻ xấu có ý đồ.”


Bọn trẻ nín khóc.


“Kẻ xấu còn có mục đích, có thể dự đoán và phòng tránh. Còn các con chỉ vì chơi vui mà gây họa. Trong mắt thầy lúc này, các con là những cá thể mang vũ khí gây sát thương, không mục đích, không thể dự đoán, tâm lý bất ổn, có thể tấn công người khác chỉ vì phút chốc nóng giận. Các con phải nhìn thẳng vào năng lực của mình, học cách phục tùng và kiểm soát. Đã bước vào lớp này thì các con không còn là trẻ con, mà là chiến lực dự bị của đội dị năng!”



Dứt lời, Đàm Nghiên gật đầu với học trò luôn đứng ngoan phía sau – Dương Mập.


Cậu nhóc mập mạp chín tuổi bước ra, tháo găng tay trắng bên phải, đặt bàn tay lên mặt bàn.


Cái bàn lập tức biến mất.


Bọn trẻ đồng loạt hô: “Oa!!!”


“Bạn nhỏ này tên là Dương Thạch Kiên, là học trò đầu tiên của thầy. Từ ba tuổi đã bắt đầu học ở đây, dị năng lần đầu bộc lộ lúc hai tuổi rưỡi, khi đó đang xem sách dạy trẻ nhỏ nhận biết các con số và hình dạng. Học một lúc thì mệt, cảm thấy chán nản, đưa tay chạm vào quyển sách, thế là quyển sách biến mất.


Từ đó trở đi, chỉ cần Dương Thạch Kiên xuất hiện cảm xúc tiêu cực, dù chỉ là một ý niệm rất nhỏ, cũng đủ khiến vật thể bị xóa bỏ tồn tại. May mắn là gia đình rất hợp tác, vừa phát hiện bất thường liền đưa đến đội dị năng, ngăn chặn nguy hiểm ngay từ đầu. Nếu không, một ngày nào đó Dương Thạch Kiên lỡ cãi nhau với người thân, vô tình chạm vào đối phương… hậu quả không thể tưởng tượng.”


Mỗi lần Đàm Nghiên nói một câu, Dương Mập lại đỏ mặt thêm một chút. Cậu nhóc lặng lẽ đeo găng tay lại, ánh mắt tội nghiệp nhìn thầy. Ánh mắt như đang nói: “Thầy đừng nói nữa, mất mặt quá…” Nhưng giáo dục từ nhỏ khiến cậu nhóc hiểu rõ: thầy Đàm đang nói thì không được chen lời.


“Dĩ nhiên,” giọng Đàm Nghiên chuyển hướng, “Dương Thạch Kiên là một học sinh xuất sắc, hiểu rõ năng lực đặc biệt của mình, sẽ không làm hại người khác. Dù phải đeo găng rất khó chịu, đôi khi bị bạn bè trêu chọc, Dương Thạch Kiên vẫn rộng lượng bỏ qua lời nói không hay của người khác, nghiêm khắc với bản thân, chưa từng lạm dụng dị năng.”


Mặt Dương Mập đỏ bừng, lần này không phải vì xấu hổ, mà vì tự hào!


Được thầy khen, cậu nhóc lập tức ưỡn ngực lên.


Dương Mập là một đứa trẻ đặc biệt. Cậu nhóc là cháu ngoại của Dương Thục Mai. Nhiều năm qua dì luôn cống hiến cho đất nước. Khi Đàm Nghiên qua đời, con dâu dì đang mang thai.


Dương Thục Mai muốn đứa bé mang họ Đàm, sau này nhận Đàm Nghiên làm cha nuôi, Tết đến đi quét mộ cho anh. Bị gia đình phản đối, đành theo họ dì và đặt tên là Dương Thạch Kiên. Thạch Kiên ( — +) chính là tách từ của chữ Nghiên (), dùng để tưởng nhớ Đàm Nghiên.


Lúc đặt tên, đứa bé còn chưa chào đời, gái hay trai đều chưa biết, nhưng tên thì đã quyết, không được đổi. Bố mẹ cậu nhóc hơi lo, nhưng biết sao được, Dương Thục Mai là nhân viên đặc cấp của quốc gia, dị năng không gian đầu tiên của cả nước, ở thành phố B có mấy căn nhà, từng vào vô số “lỗ hổng”, gia đình có quyền ưu tiên cấy chip ký ức. Dì lớn nhất nhà, không ai dám phản đối.


Có lẽ Dương Thạch Kiên thật sự có duyên với đội dị năng. Khi mẹ cậu nhóc mang thai chín tháng rưỡi, đang mua đồ trong siêu thị thì gặp phải “lỗ hổng”. May mà đã cấy chip phòng hộ, có thể bảo vệ đứa bé trong bụng và những người xui xẻo bị cuốn vào cùng.



Dương Mập trở thành đứa trẻ đầu tiên trong lịch sử được sinh ra ở thế giới khác. Từ khi sinh ra đã không bình thường, dị năng cũng vô cùng mạnh, khả năng làm đồ vật biến mất không phải dị năng không gian, mà là một dạng năng lực còn thần kỳ hơn.


Kiều Tri Học phân tích, vật bị Dương Mập chạm vào không biến mất, mà bị phân giải rồi chuyển sang một thế giới khác. Cậu nhóc từ hồi trong bụng mẹ đã đi qua ‘lỗ hổng’, bản thân mang đặc tính của lỗ hổng, có thể chuyển dịch vật thể.


Nói cách khác, khi hoàn toàn nắm được năng lực của mình, Dương Thạch Kiên sẽ mang đến bước đột phá cho sự tiến hóa của nhân loại. Cậu nhóc chính là người mà quốc gia luôn tìm kiếm – người tiến hóa thật sự, có thể tự do đi xuyên không gian.


Người có thể kế thừa Đàm Nghiên và Lương Hiển!


Để bồi dưỡng Dương Mập, Dương Thục Mai dứt khoát gửi cậu nhóc hai tuổi rưỡi đến căn cứ, giao cho tổ chức nuôi dạy. Dì tuyệt đối tin tưởng tổ chức.


Ai sẽ dạy đứa bé này, tổ chức khá là đau đầu. Cuối cùng Đàm Nghiên chủ động đứng ra, nhận trách nhiệm tự mình bồi dưỡng, vừa dạy cậu nhóc sử dụng dị năng, vừa giữ cho cậu nhóc không lệch lạc, đồng thời sống như một đứa nhỏ bình thường.


Sau vài năm dạy dỗ Dương Thạch Kiên, kinh nghiệm của Đàm Nghiên ngày càng phong phú. Quốc gia giao cho anh nhiệm vụ đào tạo thế hệ kế tiếp, chăm sóc những đứa trẻ thức tỉnh dị năng.


Đám nhóc quậy nhìn cái bàn biến mất sau khi bị Dương Mập chạm vào, sợ đến mức không dám thở mạnh, sợ chọc giận Dương Mập là bản thân cũng biến mất theo.


Có Dương Mập và nai con đứng đó, bọn trẻ rất dễ dạy. Chỉ quậy vài ngày đầu, nổi vài cơn giận nhỏ, lập tức bị hai “chiến lực trấn áp” chỉnh cho ngoan ngoãn. Sau đó tất cả đều biến thành những đứa trẻ gương mẫu của lớp.


Các thành viên đội dị năng đều nói sau này mình kết hôn sinh con sẽ gửi con cho Đàm Nghiên dạy, yên tâm tuyệt đối.


Bộ trưởng Vu thở ngắn than dài. Nếu ông quen biết Đàm Nghiên sớm hơn, lúc Lương Hiển còn nhỏ đã gửi nó cho Đàm Nghiên giáo dục rồi, đâu đến nỗi…


Thôi, bây giờ cũng tốt rồi.


Chào hỏi bọn trẻ xong, Đàm Nghiên bắt đầu buổi học hôm nay.


Gần đây có một bạn nhỏ mới gia nhập, là bé gái, tính tình cứng như tóc của cô bé vậy, hai bím tóc cột hai bên cứng đến mức muốn dựng thẳng lên trời.



Đứa trẻ mới đến có mức độ tuân thủ rất thấp, nên Đàm Nghiên buộc phải cho cô bé học cách nghe lệnh, bắt đầu từ việc đứng tư thế quân đội.


Vấn đề là cô bé này thuộc kiểu ăn mềm không ăn cứng, không sợ năng lực của Dương Mập, chẳng coi ai ra gì, nhất quyết không chịu nghe lời. Bị gửi vào lớp huấn luyện này khiến cô bé rất tức giận, cô bé muốn làm một đứa trẻ bình thường!


Nhưng trẻ bình thường đâu có khiến thời gian rơi vào vòng lặp được.


Ban Thu Thu sở hữu sức mạnh cực kỳ đáng sợ. Có lần cô bé chưa làm xong bài tập, nên sáng sớm dậy thật sớm để viết nốt. Chỉ vì muốn kịp hoàn thành bài tập, cô bé đã khiến 10 phút đọc bài buổi sáng lặp lại 6 lần liên tiếp. Một tiếng đồng hồ trôi qua, cả lớp không một ai nhận ra. Chỉ đến khi vòng lặp bị giải trừ, mọi người mới ý thức được cô bé vừa làm một chuyện đáng sợ cỡ nào.


Đương nhiên, trước sức mạnh áp chế vượt trội của Đàm Nghiên, cho dù Ban Thu Thu lợi hại đến mấy cũng không thể sử dụng được dị năng. Hơn nữa cô bé rất thích nai con. Thế là Đàm Nghiên nói: chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ thì được chụp ảnh chung với nai con.


Ban Thu Thu mới chịu nghe lời.


Buổi học hôm nay Đàm Nghiên hướng dẫn mấy đứa nhỏ chơi Rubik, Ban Thu Thu thì bị phạt đứng… à không, mài giũa tính cách.


Đang học thì cửa lớp bị người ta đá văng ra.


Ba gã đàn ông bịt mặt cầm súng xông vào lớp. Một tên lao đến chộp lấy Ban Thu Thu, dí súng vào thái dương cô bé.


“Không được nhúc nhích! Đứa nào động tao bắn chết luôn!!”


Đám trẻ trong lớp huấn luyện: “…”


Ồ.


Tên thứ hai búng tay một cái, đầu ngón tay bùng lên một đốm lửa: “Thấy chưa? Tao là Người dị năng! Đứa nào dám phản kháng tao đốt chết!”


Đám trẻ trong lớp huấn luyện: “…”


Ồ.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 141
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...