Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 138


Ngày 2 tháng 1 năm 2020, nghĩa trang liệt sĩ thành phố B.


Hiếm khi thành phố B có bầu trời xanh. Vài dải mây trắng mỏng như lụa phiêu đãng trên cao. Ngẩng đầu nhìn sắc trời lam nhạt sẽ bị ánh nắng chói đến lóa mắt.



“Thời tiết đẹp quá…”


Thôi Hòa Dự mặc vest đen, tay cầm bó hoa ly trắng, vì nhìn thẳng vào mặt trời nên mắt đau rát, bèn đưa tay che hờ mắt kính.


Một giọt nước rơi xuống cánh hoa ly, lòng bàn tay Thôi Hòa Dự ẩm ướt. Cậu ta mạnh tay lau mặt, gạt vệt nước nơi khóe mắt.


Nghiêm Vĩnh Phong khoác tay lên vai cậu ta: “Tôi cứ tưởng ngày như thế này bầu trời sẽ giăng đầy mây mưa tầm tã cơ. Vậy mà hôm nay đến cả sương mù cũng không có. Tại sao trời không mưa ta?”


“Ừ… sao lại không mưa nhỉ?” Thôi Hòa Dự cười khổ. Nếu trời mưa thì tốt biết bao, người ta sẽ không phân biệt được nước trên mặt là mưa hay nước mắt.


“Giờ cử hành tang lễ sắp đến rồi. Lương Hiển đâu?”


Khâu Tề Chính cũng cầm một bó ly trắng, ánh mắt dừng trên tấm bia mới dựng. Trên đó khắc toàn bộ hành trình của Đàm Nghiên, từ khi đến thế giới này đến lúc rời đi vào tháng 12 năm 2019. Nửa đầu là cống hiến tại Cục Cảnh sát huyện Bình, nửa sau là thành tích ở Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia.


Mỗi chữ đơn giản trên bia đều là nét bút vẽ nên một đời huy hoàng.


“Lương Hiển nói không tới.” A Tam đi đến, bảng tên trước ngực ghi “Đội Dị Năng – Cung Thiên Hoa”.


Nghiêm Vĩnh Phong là người đầu tiên nhìn thấy: “Quen nhau bao lâu rồi mà giờ tôi mới biết tên anh. Thì ra không phải họ Sài.”


A Tam cười khổ: “Hồi đó tôi đang thực hiện nhiệm vụ đặc biệt. Đội làm nhiệm vụ thường không dùng tên thật để tránh bị lần ra người nhà. Thành ra… anh ấy vẫn chưa biết tên thật của tôi.”


Giọng Đồ Tử Thạch khàn khàn: “Lương Hiển từng nói, tưởng niệm cũng là một dạng ‘vướng mắc lượng tử’, ý thức đủ mạnh thì người thân thiết sẽ cảm nhận được, rất nhiều giác quan thứ sáu từ đó mà sinh ra. Anh ấy mạnh như vậy, chỉ cần tập trung nghĩ đến, anh ấy sẽ cảm nhận được.”


“Vậy… chỉ cần ý thức tôi đủ mạnh… có phải là…”


A Tam nói đến đây thì nghẹn lại. Anh ta đưa tay day thái dương, rồi kiệt sức ngồi thụp xuống: “Năng lực hệ Thủy tốt thật, có thể khống chế nước mắt của mình.”



“Hôm nay không được khóc.”


Kiều Tri Học bước đến, trước ngực cài một bông hoa trắng. Đi theo sau là nai con, chân trước bên phải buộc dải lụa đen, máy tính bảng màu đen cố định trên gạc.


“Nếu ý thức của anh ấy còn tồn tại, nhất định sẽ bị chúng ta thu hút. Anh ấy nhìn được chúng ta. Anh ấy hy vọng dù không có anh ấy, chúng ta vẫn có thể vượt qua tận thế. Thứ anh ấy muốn thấy không phải là các chiến sĩ khóc lóc, mà là chúng ta biến nỗi đau thành sức mạnh.”


Nói xong, Kiều Tri Học đấm mạnh vào ngực mình, như thể làm vậy sẽ giảm bớt được phần nào nghẹn tức trong lòng.


“Lương Hiển đâu?” Bộ trưởng Vu là người chủ trì tang lễ, bước đến hỏi.


“Mẹ không đến.”


Giọng Thiên Thần Số 2 hôm nay không còn vui vẻ hồn nhiên: “Mẹ không thừa nhận tang lễ này. Mẹ còn phải tiếp tục tìm ba. À đúng rồi, chú Đàm đã đồng ý cho con gọi chú ấy là ba rồi.”


Bộ trưởng Vu xoa nhẹ lên màn hình máy tính bảng và sừng nai con, khàn giọng nói: “Không đến thì thôi. Đến giờ rồi, mọi người vào hàng đi.”


Ông bước bước lên bục, không kìm được mà nhớ lại chuyện xảy ra mấy ngày trước.


Lương Hiển phát điên, điên cuồng bấm chuông báo động, gọi toàn bộ đội dị năng tập trung trong vòng 1 phút đến phòng của Đàm Nghiên.


“Mở camera giám sát!” Lương Hiển quát. “Trước cửa phòng anh ấy có camera, tra xem anh ấy đi đâu! Nhất định phải tìm! Hôn một cái rồi chạy là sao chứ? Tìm…”


Hắn run rẩy toàn thân. Rõ ràng là một chiến sĩ trẻ khỏe mạnh, vậy mà đôi chân lại không đủ sức đỡ thân thể. Hắn vừa nói vừa ngồi sụp xuống, gần như dùng giọng tuyệt vọng cầu xin mọi người giúp tìm Đàm Nghiên.


“Con, con có ghi lại.”


Thiên Thần Số 2 đột nhiên lên tiếng. “Mẹ không cho tụi con đi theo, đuổi hết sang phòng khác. Con điều khiển từ xa mở laptop trên bàn của ba Đàm, webcam quay được.”


Nó nói xong thì phát video. Mọi người nhìn vào màn hình, thấy hình ảnh Đàm Nghiên vừa hôn Lương Hiển, vừa dùng cây nến trong tay châm lại ngọn nến đã tắt.


Ngay khoảnh khắc môi anh chạm vào Lương Hiển, cơ thể anh bỗng phân rã, như tro bụi theo gió tan biến. Cánh tay biến mất, cây nến rơi xuống đất tắt lịm. Khung hình cuối cùng dừng lại ở gương mặt mỉm cười của anh.


Kiều Tri Học lập tức lấy mẫu không khí trong phòng đi phân tích, tìm thấy rất nhiều nguyên tố hiếm thuộc về cơ thể người nhưng không tồn tại tự nhiên trong không khí.


“Có lẽ… cơ thể của Đàm Nghiên đã vượt quá giới hạn. Ý thức lực không còn đủ để chống đỡ thân xác vốn nên chết từ lâu. Cơ thể liên tục bị ép ở trạng thái đỉnh cao. Khi sụp đổ sẽ không già đi hay tử vong theo nghĩa bình thường, mỗi phân tử bị đẩy đến cực hạn, không thể giữ được cấu trúc, nên mới tan thành tro bụi.”



Bất kể mọi người cố gắng tìm kiếm thế nào, họ cũng chỉ thu được một số nguyên tố vi lượng lơ lửng trong không khí, còn Đàm Nghiên cứ thế biến mất.


Lương Hiển cho rằng, cho dù thân thể đã tan biến, ý thức của Đàm Nghiên vẫn còn tồn tại. Vì năng lượng mặt trời quá mạnh sẽ làm tổn thương thể ý thức, hắn lập tức bịt kín toàn bộ cửa sổ trong phòng, ở lì bên trong chờ Đàm Nghiên quay lại tìm mình.


Không ai ngăn cản hành vi điên cuồng đó. Ai nấy đều hy vọng Đàm Nghiên chưa hoàn toàn biến mất, nếu thể ý thức của anh còn tồn tại, họ có thể tìm cách để anh xuất hiện trở lại.


Nhưng một ngày… hai ngày… Năm 2019 trôi qua, bước sang Tết Dương lịch 2020, Đàm Nghiên vẫn không xuất hiện.


Mọi người hết hy vọng.


Kiều Tri Học kiểm tra dao động năng lượng trong phòng, xác định không có bất cứ phản ứng năng lượng mạnh nào. Ý thức lực của Người dị năng khác với người thường, thiết bị có thể bắt được, nhưng trong phòng đó hoàn toàn không có. Nai con có vướng mắc lượng tử với Đàm Nghiên cũng không nhận được bất cứ tín hiệu nào. Tất cả chứng cứ đều cho thấy thể ý thức của Đàm Nghiên đã tiêu tán cùng thân thể.


Dù không muốn tin đến đâu, cũng buộc phải thừa nhận sự thật rằng Đàm Nghiên đã rời khỏi thế gian.


Vì không có thi thể, Bộ trưởng Vu cho dựng một bia mộ chôn di vật trong nghĩa trang liệt sĩ, khắc lại toàn bộ cuộc đời của anh nhằm tưởng nhớ.


Ngày cử hành tang lễ, hơn hai vạn dị năng chiến sĩ, đội dị năng, nhóm nghiên cứu và toàn bộ nhân viên hậu cần của Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia đều có mặt, thậm chí có cả lãnh đạo quốc gia đến dự.


Bộ trưởng Vu đứng trên bục, trầm trọng nói: “Hôm nay, chúng ta trang nghiêm tưởng niệm một chiến sĩ cách mạng đã cống hiến cả đời cho quốc gia và nhân dân – đồng chí Đàm Nghiên. Rạng sáng ngày 23 tháng 12 năm 2019, anh đã vĩnh viễn rời xa chúng ta, để lại nỗi đau vô hạn.


Từ năm 18 tuổi gia nhập lực lượng Công An Nhân Dân đến nay, đồng chí Đàm Nghiên luôn không sợ hy sinh, không ngại gian khổ, dùng sự kiên định và trách nhiệm để bảo vệ thế giới suốt bốn mươi mốt năm. Trong những ngày tháng cuối đời, anh đã bồi dưỡng ra hơn hai vạn dị năng chiến sĩ cho đất nước, để lại kinh nghiệm và năng lực quý giá đủ giúp toàn nhân đối kháng tận thế.


Suốt bốn mươi mốt năm, giá trị tài sản quốc gia và nhân dân mà anh bảo vệ không thể đong đếm. Anh âm thầm làm vượt phạm vi trách nhiệm của mình, chưa từng đòi công, chưa từng kiêu ngạo, như một chiếc đinh kiên định âm thầm cháy hết nhiệt lượng cuối cùng của mình trên cương vị.


Thứ đồng chí Đàm Nghiên để lại cho chúng ta không chỉ là sức mạnh và kinh nghiệm, mà là ý chí không bao giờ bỏ cuộc trước khó khăn, là can đảm đứng lên trong tuyệt cảnh, là tinh thần chiến thắng mọi trở ngại trên con đường tiến hóa. Mất đi anh là tổn thất to lớn của quốc gia, nhân dân và toàn nhân loại. Có anh, tất cả chúng ta mới có chỗ để gửi gắm tinh thần, mới dám chân cứng đá mềm.


Chúng ta từng đặt mọi trách nhiệm lên vai anh ấy, đó là sự yếu đuối của chính chúng ta. Khoảnh khắc anh rời đi, chúng ta hoảng loạn. Không ai dám tưởng tượng không có anh, chúng ta phải bước tiếp thế nào. Chúng ta có đủ khả năng đi tiếp con đường đầy chông gai này không?


Tôi tin là có. Bởi tuy đồng chí Đàm Nghiên đã đi rồi, nhưng tinh thần của anh vẫn ở cùng chúng ta. Mỗi người ở đây đều là chiến sĩ do chính anh bồi dưỡng, là tia lửa được anh dùng sinh mệnh của mình thắp sáng, là hy vọng tương lai để thiêu rụi bóng tối. Hãy nói cho tôi biết, các cậu có làm được không?”


“Có!!!”


Tiếng hô của hơn hai vạn người vang như sấm, đến mức đàn nhạn đang bay trên trời bị giật mình.


“Tôi rất tự hào vì các chiến sĩ của chúng ta có quyết tâm như vậy. Tôi cũng tin rằng chúng ta nhất định sẽ mở ra một con đường máu. Đây là điều mà đồng chí Đàm Nghiên đã dạy chúng ta, cũng là phẩm chất mà mỗi chiến sĩ cách mạng sở hữu. Con đường tiến hóa còn rất dài, có thể cả đời tôi, đời các cậu, thậm chí đời con cháu các cậu cũng chưa chắc nhìn thấy điểm kết. Nhưng tôi tin chúng ta sẽ giống như đồng chí Đàm Nghiên, truyền lại ngọn lửa dũng khí qua vô số thế hệ, cuối cùng hoàn thành tiến hóa của nhân loại.”



Bộ trưởng Vu hít sâu một hơi, nén nước mắt nơi khóe mắt, trang nghiêm giơ tay phải lên, xoay người về phía bia mộ của Đàm Nghiên: “Kính chào đồng chí Đàm Nghiên!”


“Kính chào đồng chí Đàm Nghiên!”


Tiếng chào đồng thanh, động tác chào nghiêm tề chỉnh, như một lời hứa với anh. Chúng ta sẽ tiếp tục bước đi, dẫu gian khổ đến đâu cũng không quên ý nguyện ban đầu, truyền thừa tinh thần không bao giờ bỏ cuộc.



“Tôi đã bàn bạc với lãnh đạo quốc gia, quyết định công khai sự việc về ‘lỗ hổng’ cho toàn xã hội, đồng thời công bố tất cả về cuộc đời Đàm Nghiên. Cống hiến của anh không thể bị chôn vùi, nhà nước cũng không thể mãi giấu diếm. Đây là thảm họa của toàn nhân loại, mọi người đều có quyền được biết.”


Không ai phản đối, chỉ có Kiều Tri Học thở dài: “Sẽ gây náo động lắm đây.”


“Không đâu.” Bộ trưởng Vu nghiêm túc nhìn anh ta: “Tôi sẽ đi diễn thuyết ở khắp nơi trên toàn quốc, Thôi Hòa Dự sẽ phụ trách giám sát internet thời gian thực. Cảnh sát và quân đội vũ trang toàn quốc luôn trong trạng thái sẵn sàng. Chỉ cần xuất hiện dấu hiệu hỗn loạn, lập tức bắt giữ kẻ cầm đầu kích động, lôi bằng được những kẻ gây hại ẩn núp trên khắp đất nước ra, quét sạch mọi chướng ngại trên con đường cách mạng.”


“Ngài định dùng dị năng sao?” Kiều Tri Học hỏi.


“Đúng vậy.”


Bộ trưởng Vu là người đầu tiên trên thế giới thức tỉnh dị năng. Sau khi theo Đàm Nghiên từ thế giới dung nham trở về, ông có được năng lực khống chế lòng người. Nhưng vì ông chính trực, tin rằng lòng người là tự do, nên chưa từng sử dụng năng lực này, không muốn dùng phương pháp cưỡng ép để tẩy não dân chúng.


Nhưng bây giờ, trong tình thế toàn dân phải biết sự thật, ông bắt buộc phải đè xuống tất cả hỗn loạn, không thể để thường dân bị kẻ có ý đồ xấu kích động. Vì thế ông phải tự ra tay ổn định lòng dân, đảm bảo họ không bị lời lẽ của kẻ khác mê hoặc.


Kiều Tri Học dặn dò: “Ngài nhớ mang theo Khâu Tề Chính và vài chiến sĩ có ý thức lực mạnh. Một mình ngài khó ảnh hưởng đến nhiều người. Khi diễn thuyết có họ hỗ trợ sẽ nhẹ hơn nhiều.”


“Tôi biết.” Bộ trưởng Vu nghiêm nghị, hiển nhiên đã đưa ra quyết định.


“Chiến sĩ dị năng đủ nhiều, nếu ‘lỗ hổng’ xuất hiện thì còn có Lương Hiển, dù ngài không có mặt tại căn cứ cũng không sao. Có điều Lương Hiển bây giờ…”


Kiều Tri Học nhớ đến dáng vẻ điên khùng của hắn, không chắc có thể tiếp tục gánh nhiệm vụ hay không.


“Nó làm được.” Bộ trưởng Vu chưa từng lo lắng khoản này.


“Nó là con trai tôi, cũng là học trò đầu tiên được Đàm Nghiên tự tay dạy dỗ. Bình thường nó có thể buồn, có thể suy sụp, nhưng vào thời khắc nguy cấp, Lương Hiển tuyệt đối không quên sứ mệnh và trách nhiệm của mình. Khi tôi rời căn cứ, nó sẽ chỉ huy đội dị năng, dẫn dắt mọi người tiếp tục chiến đấu với ‘lỗ hổng’. Tôi biết sự ra đi của Đàm Nghiên khiến tất cả bất an, nhưng dù ngày mai tôi đi, Lương Hiển cũng đi, con đường cách mạng cũng không bao giờ dừng lại. Chỉ cần còn một người trong chúng ta sống sót, chúng ta vẫn tiếp tục chiến đấu.”


Nói xong, Bộ trưởng Vu dẫn nhóm Khâu Tề Chính rời đi. Kiều Tri Học tiếp tục chế tạo hàng loạt chip ký ức phòng ngự. Lô 10.000 chip đầu tiên đã được Bộ trưởng Vu mang theo, ông sẽ phân phối chúng hợp lý.



Trái đất sẽ không vì một người rời đi mà ngừng quay. Cho dù đau thương, cho dù tiếc nuối, họ vẫn phải tiến về phía trước.


Lương Hiển không biết mình đã ở trong phòng bao nhiêu ngày. Hắn liên tục dùng ý thức lực của mình tìm tung tích Đàm Nghiên, mãi không có kết quả.


Hắn từng nghĩ, cho dù thân thể của Đàm Nghiên biến mất, hắn vẫn có thể nghĩ cách tạo ra một thân thể mới, phân tích, tái cấu trúc… cách nào cũng được. Nhưng khi ý thức đã biến mất thì thật sự hết cách.


Ý thức của Đàm Nghiên thật sự biến mất rồi sao?


Lương Hiển không tin. Một người mạnh mẽ như vậy, dù thế giới bị hủy diệt cũng không chết. Ý thức của anh sao có thể biến mất được?


Nhưng… một người dịu dàng như anh, nếu ý thức còn tồn tại, sao nỡ nhìn mọi người đau lòng vì mình? Sao không báo tin thông qua nai con?


Lương Hiển siết chặt đôi tay đang run lên. Hắn không nhớ mình đã mấy ngày không ăn. Với bộ dạng thảm hại này, nếu Đàm Nghiên thấy, liệu anh có mắng hắn không?


Giá mà có thể chọc tức anh đến mức sống lại thì tốt biết bao… Lương Hiển cười tự giễu.


Cửa phòng bị mở ra. Cung Thiên Hoa (A Tam) đứng ngoài cửa, nói với hắn: “Lỗ hổng xuất hiện rồi, ở đảo Tần Hoàng. Bây giờ là 15:34, lần đầu tiên nó xuất hiện vào ban ngày. May là khu vực không có người nên chưa ai bị cuốn vào, nhưng nếu kéo dài thì rất khó nói. Chúng ta cần mang vũ khí tiếp tục chiến đấu. Dì Dương khóc đứt hơi trong lễ tang mà vẫn muốn tham gia. Còn cậu?”


“Tôi đi.”


Lương Hiển trả lời dứt khoát, không hề do dự,


A Tam nhướng mày: “Với trạng thái này của cậu, ổn chứ?”


“Nếu tôi không đi, Đàm Nghiên sẽ đấm tôi mất.” Lương Hiển sờ mặt mình. “Anh ấy không thích nhìn tôi buông thả đâu.”


“Biết là tốt. Thay đồ, lấy trang bị, chúng ta đi trực thăng. Cậu còn 3 phút 26 giây để chuẩn bị.”


Lương Hiển lập tức đứng lên, đè nén đau đớn trong lòng, lộ ra trạng thái sắc bén và tỉnh táo nhất của mình trước các chiến sĩ.


Lúc rời khỏi căn phòng tối om, hắn khóa cửa lại, khẽ nói: “Đợi em về nhé.”


••••••••


Lời tác giả:


Viết đến chương này rồi, tôi vẫn phải nhắc: Tôi là tác giả viết truyện ngọt đó!!!!!


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 138
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...