Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 137
Lương Hiển không biết rằng Đàm Nghiên đã 60 tuổi. Ngày sinh trên căn cước của anh ghi tháng 12 năm 1960. Theo quy định của Luật Lao động, phải đến tháng 12 năm 2020 anh mới nghỉ hưu. Năm nay là sinh nhật 59 tuổi, vẫn còn một năm nữa mới đến thời điểm chết tiệt kia.
Bộ trưởng Vu và Kiều Tri Học che giấu tuổi thật của Đàm Nghiên. Một là để tránh gây hoang mang cho đội dị năng, hai là trong lòng họ vẫn giữ chút hy vọng. Dù sao phỏng đoán về việc Đàm Nghiên sẽ trở nên già yếu, tử vong hoặc mất đi năng lực sau khi nghỉ hưu chỉ là suy đoán của mình Kiều Tri Học, không ai biết thật sự sẽ xảy ra điều gì.
Ngay cả bản thân Đàm Nghiên cũng chỉ mơ hồ cảm nhận cơ thể đang dần chạm tới giới hạn, nhưng giới hạn đó nằm ở đâu, anh cũng không rõ.
Lương Hiển nghĩ rất lạc quan. Việc tận mắt chứng kiến vô số thế giới khác đã làm hắn có suy nghĩ khác biệt. Vẫn còn một năm nữa, biết đâu trong năm tới họ sẽ tìm được một thế giới vượt cấp S, và trong thế giới ấy tồn tại phương pháp giúp Đàm Nghiên kéo dài sinh mệnh.
Đây không phải ảo tưởng. Thế giới có thể chống lại ý thức lực của Thiên Thần Số 1 còn tồn tại được, vượt ngoài dự đoán của Ý Thức Tà Ác. Khả năng của vũ trụ song song là vô hạn, họ vẫn còn thời gian. Hắn sẽ tiếp tục tích cực tiến vào “lỗ hổng”, vừa bảo vệ nhân loại, vừa tìm cách cứu Đàm Nghiên, bảo vệ người hắn yêu.
Sinh nhật năm nay, hắn muốn cùng Đàm Nghiên trải qua một buổi tối tuyệt vời.
Hắn đã 21 tuổi, trưởng thành đã lâu, còn là Tổng chỉ huy đội dị năng. Tuy cấp bậc không cao, nhưng đội ngũ dẫn dắt không hề nhỏ. Xét về tuổi tác hay công việc, Lương Hiển đều xem như một người đàn ông chín chắn, và cũng đủ can đảm để làm một số chuyện… hmmm… người lớn.
Hắn đã mua sẵn rất nhiều thứ, cũng tranh thủ thời gian bận rộn để tìm hiểu đủ loại thông tin, ví dụ như những điều cần chú ý khi làm chuyện kia.
Với tinh thần nghiên cứu nghiêm túc, Lương Hiển thậm chí còn tìm hiểu cả cấu tạo của một số dụng cụ hỗ trợ. Hắn không cần tốn tiền mua, chỉ dựa vào năng lực dị năng đã có thể tự tạo ra loại dụng cụ mỏng nhất, đàn hồi nhất, trơn tru nhất.
Dị năng tiện ghê.
Trong lúc Lương Hiển bận rộn chuẩn bị, nai con cũng không rảnh rỗi. Nó bàn bạc với Thiên Thần Số 2 rất lâu. Cuối cùng, theo đề nghị của Thiên Thần Số 2, nó dùng toàn bộ tiền lương mà em trai đưa để mua một bộ trang phục ông già Noel, một chiếc xe trượt tuyết, một bộ dây cương, và một chiếc yên ngựa được may đo riêng cho thân hình của nó.
“Đến sinh nhật, anh có thể chở chú Đàm bay lên trời. Đến lúc đó mọi người sẽ chỉ lên trời và nói: Trời ơi, Giáng Sinh còn chưa tới, ông già Noel đã bắt đầu phát quà rồi!”
Thiên Thần Số 2 hào hứng nói: “Ước mơ của con người là mọc cánh bay lên trời đó. Có món quà nào tuyệt hơn một chiếc xe… không, xe trượt tuyết biết bay?”
Nai con cực kỳ hài lòng. Nó càng ngày càng thấy đứa em này dễ thương, bèn tháo thiết bị ra khỏi sừng, lè lưỡi l**m một cái lên màn hình. Trên màn hình là gương mặt non nớt của Thiên Thần Số 2.
Thiên Thần Số 2: “Thì ra đây chính là ‘l**m màn hình’ trong truyền thuyết. Cảm giác… ewww… không dễ chịu lắm, mà cũng không vệ sinh nữa. Nói vậy hơi xấu hổ, nhưng thiết bị di động này đúng là không sạch lắm. Đáng ra mình phải tập thói quen tắm rửa mỗi ngày… nhưng thiết bị di động không thể ngâm nước. Xem ra phải thuê người khử trùng cho mình hằng ngày.”
Nai con: “…”
Nó nghe ra sự ghét bỏ sâu sắc từ giọng điệu, làm nó vô cùng không vui.
Vì thế, nai con quyết định làm theo ý mình. Nó đặt Thiên Thần Số 2 lên bàn trong văn phòng căn cứ, rồi “lộc cộc” chạy đi tìm Đàm Nghiên chơi.
“Ê! Anh cứ thế mà bỏ em ở đây à?” Thiên Thần Số 2 giận điên lên. Nhưng nó không có chân để giậm, chỉ có thể bốc lên ngọn lửa hừng hực trên màn hình, biểu đạt sự phẫn nộ. “Khi nào Kiều Tri Học mới nghiên cứu xong lõi di động cho mình? Mình cũng muốn giống ba ba Số 1, có cả đám vệ binh thần điện làm tay chân aaaaargh!”
Còi báo động trong phòng thí nghiệm đột nhiên vang lên, cực kỳ chói tai. Kiều Tri Học đang tập trung sao chép chip ký ức phòng thủ giật mình hoảng hốt. Anh ta định gọi cảnh vệ thì máy tính bên cạnh lên tiếng: “Đừng hoảng. Là tôi điều khiển báo động.”
“Sao thế?” Kiều Tri Học cau mày hỏi.
“Tôi cần giúp đỡ.” Thiên Thần Số 2 nói với vẻ mặt đầy bi thương. “Bộ xử lý chuyên dùng để duy trì tình cảm anh em của tôi đã bị anh trai Đàm Lộ vô tình vứt bỏ, vứt vào văn phòng bảo mật cao còn khóa cửa lại. May mà văn phòng đó không chặn mạng, nếu không tôi còn chẳng thể cầu cứu. Anh ấy thật tàn nhẫn. Tôi đã giúp cậu ấy chuẩn bị quà sinh nhật cho chú Đàm, vậy mà sau khi nhận quà, anh ấy lập tức ném tôi sang một bên. Ôi, thứ tình anh em plastic này!”
Kiều Tri Học: “…”
“Tôi không nên kỳ vọng vào tình cảm chân thành giữa hai anh em cùng mẹ khác ba. Dù sao tôi cũng là đứa con của tiểu tam mà thôi.” Thiên Thần Số 2 buồn bã nói.
Kiều Tri Học: “…”
“Vậy tiếp theo tôi có phải nghĩ cách khiến mẹ cảm thấy anh Đàm Lộ không phải đứa trẻ ngoan, không gánh vác được trọng trách, sau này cho tôi kế thừa toàn bộ tài sản không?” Thiên Thần Số 2 tiếp tục hỏi.
Kiều Tri Học nhịn không nổi nữa: “Chẳng phải tài sản của mẹ cậu đã bị cậu đốt sạch vào việc donate cho tác giả viết truyện rồi à?”
Thiên Thần số 2: “…”
“Đàm Nghiên đúng là có chút tiền, hai căn mặt tiền ở khu du lịch. Nhưng tài sản của anh ấy về mặt pháp lý chả liên quan đến cậu lấy một xu. Hôn nhân giữa Lương Hiển và Đàm Nghiên không được pháp luật bảo hộ, không thể chia tài sản, số tiền đó sau này đều là của nai con. Cậu tranh cái gì?”
Thiên Thần số 2: “…”
“Hơn nữa tôi vừa kiểm tra tài khoản riêng của cậu. Từ khi cài cho cậu năm bộ xử lý mới, cậu tách bốn cái ra đi kiếm tiền. Một làm kỹ sư mạng, một làm dựng phim, một chơi e-sport chuyên nghiệp, còn một cái đang viết tiểu thuyết mạng lấy robot làm nam chính. Chỉ số rất thảm, hai triệu chữ mà chỉ có 73 lượt sưu tầm. Độc giả nói cậu viết không có cảm xúc. Để hiểu cảm xúc, cậu dùng tiền ba bộ xử lý kia kiếm được để điên cuồng mua tiểu thuyết cung đấu, trạch đấu đọc. Bốn bộ xử lý, ba kiếm tiền một lỗ vốn. Với tốc độ kiếm tiền hiện tại, chưa đến sáu tháng nữa tài sản của cậu sẽ nhiều hơn Đàm Nghiên. Cậu còn định tranh cái gì?”
Thiên Thần Số 2 lí nhí: “… Anh lén điều tra tôi, xâm phạm quyền riêng tư của tôi.”
“Có vẻ cậu chưa học xong luật.” Kiều Tri Học tiếp tục dạy dỗ. “Vô cớ kiểm tra tài khoản của cậu đúng là lạm quyền và xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng bây giờ tôi có lý do hợp pháp để nghi ngờ rằng cậu lợi dụng máy chủ – tài sản công mà tôi chế tạo cho cậu để kiếm tiền riêng. Đây là hành vi trục lợi từ công, tôi kiểm tra là xác minh hợp lý. Phạm pháp là cậu, không phải tôi.”
“Vậy… vậy tôi…”
“Bớt đọc mấy loại truyện linh tinh và phim truyền hình tám giờ tối đi. Chỉ dùng một bộ xử lý, một thân phận để ra ngoài kiếm tiền làm việc. Cậu là trí tuệ nhân tạo, vốn đã có ưu thế rất lớn, còn có thể phân thân thành bốn người kiếm tiền trên mạng. Như vậy là không công bằng với người khác.” Kiều Tri Học nói.
“Vậy, vậy được thôi.” Thiên Thần Số 2 cúi đầu. “Sau này tôi chỉ dùng một bộ xử lý, một thân phận làm việc, và sẽ sống hòa thuận với anh Đàm Lộ. Nhưng anh phải tìm người đưa tôi ra khỏi văn phòng. Chỗ đó tắt đèn với tắt điều hòa rồi, vừa lạnh vừa tối, một cái máy tính bảng như tôi ở trong phòng đó sợ lắm.”
Kiều Tri Học: “Tôi sẽ bảo Đàm Nghiên đi lấy, tiện thể hòa giải quan hệ hai anh em các cậu.”
Anh ta chỉ là một học giả đắm chìm trong khoa học, tại sao lại phải can thiệp vào mối quan hệ gia đình phức tạp của Đàm Nghiên Lương Hiển, còn phải dạy dỗ hai đứa con của họ?
Sau khi nhận được điện thoại, Đàm Nghiên trừng mắt nhìn nai con đang nũng nịu bên mình: “Con ném em trai, một cái máy tính bảng vào phòng tối?”
Cơ thể nai con cứng đờ, chậm rãi gật đầu.
Nó đặt cặp sừng lên giữa trán Đàm Nghiên, truyền suy nghĩ trực tiếp vào đầu anh: Em ấy chê con bẩn, không thích bị con l**m, còn bảo phải khử trùng nữa!
Đàm Nghiên: “…”
Anh nhanh chóng dẫn nai con đi lấy Thiên Thần Số 2 khỏi phòng. Vừa vào tay Đàm Nghiên, Thiên Thần Số 2 liền òa khóc hu hu, khóc đến tan nát cõi lòng.
Nai con: “…”
Đàm Nghiên lập tức vận dụng kinh nghiệm bốn mươi năm làm cảnh sát ở huyện Bình, nói với Thiên Thần Số 2: “Khóc cái gì mà khóc, chẳng lẽ bé không sai? Nai con là hươu, dùng lưỡi thể hiện tình cảm là bản năng của nai con. Thế mà bé còn ghét bỏ, như thế là đúng hay sai? Có tinh thần anh em đoàn kết yêu thương chút nào không?”
Thiên Thần Số 2 lập tức nín khóc, hai ngón tay nhỏ chạm nhau, cúi đầu: “Tôi, tôi sợ máy tính bảng dơ quá, anh l**m sẽ bị đau bụng. Lâu rồi chưa lau…”
“Ý nghĩ thì tốt, nhưng cách biểu đạt có vấn đề. Bảo sao nai con hiểu lầm. Sau này nhớ rút kinh nghiệm, học cách dùng ngôn ngữ của con người.”
Dạy dỗ xong Thiên Thần Số 2, Đàm Nghiên nói với nai con: “Con là anh trai, dù có giận thế nào cũng không được bỏ em trai máy tính bảng trong phòng. Em nó không có chân, không tự đi ra được, biết không?”
Nai con: “…”
Đặt máy tính bảng lên sừng nai con, Đàm Nghiên nói: “Hai đứa xin lỗi nhau, chuyện này coi như xong.”
Nai con truyền ý xin lỗi qua sừng. Thiên Thần Số 2 cũng lên tiếng xin lỗi, còn hứa sẽ tăng lương cho nai con, để nó có thể thỉnh thoảng mua quà cho Đàm Nghiên.
Dưới phương pháp dạy dỗ mỗi đứa một câu của Đàm Nghiên, hai đứa nhóc bắt tay làm hòa.
Thông qua chuyện lần này, Thiên Thần Số 2 cảm thấy chú Đàm đúng là người có bề dày kinh nghiệm sống, công bằng, vô tư, lại dịu dàng dễ gần. Vì thế nó cũng lén chuẩn bị một món quà tặng Đàm Nghiên, giao cho Lương Hiển nhờ chuyển giúp vào ngày sinh nhật.
“Mẹ cố lên, cố gắng tán đổ chú Đàm đi, như vậy con mới có thể chính thức gọi chú ấy là ba!” Thiên Thần Số 2 nói với Lương Hiển như vậy.
Nhìn quà của Thiên Thần Số 2 và nai con, Lương Hiển bỗng cảm thấy món quà mình chuẩn bị có phần đơn sơ.
Dù vậy, hắn vẫn quyết định trao món quà này.
–
Theo đợt tuyết đầu tiên của mùa đông năm 2019, sinh nhật của Đàm Nghiên cũng đến.
Vào ngày sinh nhật, nai con không chờ nổi, treo đầy chuông lên người mình, “leng keng leng keng” chạy đi tìm Đàm Nghiên.
Nhân viên hậu cần phụ trách vật tư của căn cứ lần đầu tiên nhận được loại bưu kiện kỳ quái như vậy, còn phải giúp nai con lắp xe trượt tuyết, treo chuông. Nhìn nai con bị trang trí thành một cái cây Giáng Sinh, toàn thân là đèn màu và chuông, trên yên lưng chở một cái bánh kem, trên cặp sừng đặt một cái máy tính bảng… anh ta đến nỗi cười suýt không thẳng lưng nổi.
Thiên Thần Số 2 khó hiểu hỏi: “Như vậy không ổn hả? Tôi không phải con người, không chắc con người có thích loại quà này không.”
“Nhất định sẽ thích!” Nhân viên hậu cần cười gần như không ngừng, nhưng vẫn dứt khoát gật đầu.
Nếu một ngày nào đó, có một con hươu mạnh mẽ, ngây thơ, tự trang trí thành cây Giáng Sinh, kéo xe trượt tuyết và mang bánh kem đến chúc mừng sinh nhật mình, đó chắc chắn sẽ là sinh nhật ấn tượng và vui vẻ nhất đời anh ta.
Nai con nhận được câu trả lời hài lòng liền hí hửng chạy tới phòng của Đàm Nghiên trong căn cứ.
Tới cửa phòng chạm gặp nai con sặc sỡ sắc màu, Lương Hiển cố nhịn cười, dịu dàng xoa đầu nai con, rồi dẫn hai đứa nhỏ hồi hộp gõ cửa.
Đàm Nghiên mở cửa, bị ánh đèn màu trước mắt làm chói một chút, sau đó nghe thấy bản nhạc sinh nhật do Thiên Thần Số 2 phát.
“Happy birthday to you~” Lương Hiển hát.
“Happy birthday to you~” Thiên Thần Số Hai.
“Gru gru gru gru gru gru~” Nai con không nói được, cố gắng bám lấy nhịp.
“Ba đứa…” Đàm Nghiên biết hôm nay là sinh nhật mình, cũng biết Lương Hiển muốn ở bên anh, nên đã yên lặng chờ trong phòng, thậm chí còn học cách dùng dao nĩa ăn món Tây.
Nhưng anh không ngờ là cả ba cùng đến, còn đến long trọng như thế này.
“Chúc mừng sinh nhật anh.” Lương Hiển nói rất nghiêm túc.
Đàm Nghiên ôm lấy Lương Hiển và nai con. Người thân quan trọng nhất của anh đều đang trong vòng tay anh.
Nai con kích động, lại treo quá nhiều thứ trên người, động tác không quen, bị ôm chặt liền giẫm chân trái lên chân phải, mất thăng bằng, cái bánh kem trên lưng rơi xuống.
Lương Hiển vội vàng đưa tay đỡ, không ngờ người nhanh hơn lại là Đàm Nghiên. Tay Đàm Nghiên đỡ lấy bánh kem, còn tay Lương Hiển đặt ngay bên dưới tay Đàm Nghiên.
Hai người nhìn nhau, có chút xao động, nhưng hai đứa nhỏ đang ở cạnh, không tiện có hành động thân mật. Vì thế Lương Hiển nhỏ giọng nói: “Đừng đứng ngoài cửa nữa, mình vào phòng nhé?”
Đàm Nghiên mỉm cười, cầm bánh kem vào phòng, Lương Hiển và nai con bước vào theo. Rồi chuyện buồn cười xảy ra: xe trượt tuyết quá to nên không lọt qua cửa, nai con vào được, nhưng xe bị kẹt ngoài. Thấy ba mẹ vào phòng hết, nai con lo đến mức kêu “gru gru” liên tục.
Đàm Nghiên quay đầu lại suýt cười đau bụng, đi đến tháo xe trượt tuyết xuống cho nai con, dịu dàng nói: “Sao lại mua nhiều thứ khoa trương thế này?”
Thiên Thần Số 2 đáp: “Anh trai muốn đưa chú bay. Không thể bay trong khu đông người, mình ra ngoại ô bay cũng được.”
“Cảm ơn con.” Đàm Nghiên cúi xuống hôn lên mặt lông mềm của nai con. Nai con hạnh phúc đến mức đôi mắt cong thành hình trái tim.
Lương Hiển ghen ghét. Hắn còn chưa được hôn má đâu!
Nai con sung sướng chạy vào, nhìn Lương Hiển giúp Đàm Nghiên mở máy tính để tặng món quà của Thiên Thần Số 2.
Thiên Thần Số Hai đã gom toàn bộ tư liệu của Đàm Nghiên có thể tìm được trên mạng và trong kho lưu trữ của Cục An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, làm thành một video khoảng mười phút. Từ lúc Đàm Nghiên còn là cảnh sát non trẻ, cho đến khi dẫn nai con huấn luyện 5000 chiến sĩ dị năng… ghi lại toàn bộ quãng đời của anh.
Đây là cống hiến của Đàm Nghiên cho quốc gia, cũng là toàn bộ cuộc đời anh.
Video kết thúc, Thiên Thần Số 2 xoắn xuýt nói: “H-hôm nay tôi đã khử trùng rồi~”
Đàm Nghiên hiểu ý nó, nghiêng đầu lại gần, thơm một cái lên màn hình máy tính bảng.
“Được.” Đàm Nghiên mỉm cười. “Con gọi Đàm Lộ là anh, coi như cũng là con của ba, đương nhiên có thể gọi là ba.”
“Đến lượt em!” Lương Hiển chen vào giữa hai người, đưa cho Đàm Nghiên một xấp bưu thiếp.
“Đây là lời chúc của toàn bộ chiến đội dị năng. Người quá đông, không thể mỗi người một tấm nên em chia theo từng đội, để họ ghi điều muốn nói với anh và ký tên. Xem như quà sinh nhật gửi đến anh.”
Đàm Nghiên nhận lấy. Để mọi người đều viết được, chữ trên mỗi tấm rất nhỏ, kín cả hai mặt. Anh kiên nhẫn đọc từng chữ, ghi nhớ từng cái tên.
Có người viết Tôi sẽ lấy anh làm gương, nỗ lực trở thành một quân nhân xuất sắc để bảo vệ Tổ quốc. Có người viết Chúc anh sinh nhật vui vẻ, mong anh mỗi ngày đều mạnh mẽ như hôm nay. Cũng có người viết Anh mãi mãi là huấn luyện viên của tụi tôi.
Nhiều nhất là hai chữ đơn giản “Cảm ơn”. Đa số binh sĩ không giỏi diễn đạt, có rất nhiều điều muốn nói, đến lúc viết chỉ còn lại hai chữ ấy.
Cảm ơn vì đã mang hy vọng đến cho họ. Cảm ơn vì đã trở thành tấm gương của họ. Cảm ơn vì đã đến với thế giới này. Cảm ơn vì nguyện ý ở lại nơi này.
Ngón tay Đàm Nghiên lướt qua từng cái tên, khẽ nói với Lương Hiển: “Cảm ơn em. Đây là món quà tuyệt vời nhất.”
Đội dị năng mà anh bồi dưỡng đang dẫn dắt toàn bộ chiến đội, cuối cùng mầm non đã trở thành cây đại thụ rợp bóng. Mảnh đất mà anh dốc lòng vun xới, giờ đã dưỡng thành một gốc cây lớn có thể che chở muôn loài, chắn gió mưa nắng gắt, để những chồi non khác lớn lên. Tương lai chúng sẽ thành rừng, mang đến sinh khí cho vùng đất khô cằn.
Đàm Nghiên đặt xấp bưu thiếp xuống, nhìn Lương Hiển. Trong bộ vest chỉnh tề, giữa lông mày Lương Hiển đã không còn nét non nớt năm nào, mà là sự trưởng thành và gánh vác.
21 tuổi không phải quá lớn, nhiều người tuổi ở tuổi này còn đang học đại học. Nhưng để xứng với Đàm Nghiên, Lương Hiển đã ép mình trưởng thành, trở thành thân cây nâng đỡ tán lá rậm rạp.
Chàng trai của anh đã trưởng thành rồi.
Bị Đàm Nghiên nhìn chăm chú, Lương Hiển hơi xấu hổ, vô thức quay đầu đi, thế là thấy một cây nến trên bánh kem đã tắt. Hắn cầm nến lên, định tìm diêm châm lại, thì thấy Đàm Nghiên lấy một cây nến khác, dùng ngọn nến đang cháy để thắp sáng nến hắn cầm.
Dù tay đang cầm nến, ánh mắt Đàm Nghiên vẫn hướng vào Lương Hiển. Điều này làm Lương Hiển không còn né tránh nữa. Hắn lấy hết dũng khí nhìn lại, và thấy trong đôi mắt anh là sự rung động chân thật.
Anh ấy động lòng rồi, anh ấy thích mình!
Niềm vui nhảy nhót trong ngực Lương Hiển. Hắn l**m môi, chẳng hiểu sao nhắm mắt lại. Cứ có cảm giác nhắm mắt vào lúc này sẽ gặp điều tốt đẹp. Lương Hiển vui sướng nghĩ như thế.
Quả nhiên, hắn cảm nhận được hơi thở của Đàm Nghiên ghé lại gần, tim Lương Hiển thình thịch liên hồi.
Hắn có cảm giác môi mình bị chạm nhẹ. Rồi ngay sau đó là khoảng không, hơi ấm trước mặt biến mất.
Lương Hiển khó hiểu mở mắt. Đàm Nghiên đã biến mất. Rõ ràng một giây trước còn ở ngay trước mặt, nay lại trống trơn.
“Đàm Nghiên?”
Lương Hiển nhìn xung quanh. Cây nến trong tay hắn được châm sáng lại, còn cây nến thuộc về Đàm Nghiên đã rơi xuống đất, lửa tắt ngúm.
Tiếng chuông 12 giờ đêm vang lên.
Trong phòng chỉ còn lại Lương Hiển, nai con, và cây nến nằm trên sàn không còn cháy nữa.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 137
10.0/10 từ 24 lượt.
