Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 136
Đuổi được tập hợp quái vật gồm cá sấu, tắc kè hoa, thạch sùng… đi rồi, hành trình vượt đầm lầy thuận lợi hơn hẳn. Không còn những sinh vật tiến hóa kỳ dị bất ngờ tập kích, Đồ Tử Thạch cũng kiệt sức nằm bẹp trên tàu, không thể tiếp tục dự đoán.
“Trong đầm lầy có vô số sinh vật khó đối phó, vì sao bá chủ môi trường này lại là một con quái vật có phương thức tấn công đơn nhất? Thứ gây thương tổn lớn cho chúng ta là đám ếch và muỗi, còn quái vật lớn thì dễ tránh dễ đánh.” Vài đội trưởng trẻ có tố chất lãnh đạo vây quanh Lương Hiển, khó hiểu hỏi.
Họ là đội ngũ lãnh đạo tương lai của chiến đội dị năng, đang cố gắng hấp thu kiến thức của dị giới như bọt biển thấm nước.
Lương Hiển giải thích: “Nó dễ đối phó là vì chúng ta đông người, chủng loại dị năng phong phú. Nếu xét riêng sinh vật đầm lầy, hướng tiến hóa của chúng là đơn nhất, mỗi loài chỉ có một đến hai đặc tính, mà những đặc tính đó chẳng có tác dụng gì với con bò sát kia.”
“Sinh vật bò sát đó có thể phóng sương mù, cản trở bước chân của sinh vật đầm lầy khác. Chưa nói đến vấn đề tầm nhìn, độ ẩm trong sương làm ướt cánh của sinh vật bay khiến chúng khó di chuyển. Chui vào bùn giúp che giấu được mùi bản thân, che luôn thị giác thính giác, khiến khả năng cảm nhận suy giảm, làm sinh vật khác khó phát hiện ra đòn tấn công của nó. Thêm vào đó, da dày thịt béo giúp nó chống đỡ phần lớn đòn tấn công của quần thể sinh vật, cho phép nó tung hoành trong đầm lầy. Cộng thêm lực tấn công mạnh, tất cả cấu thành điều kiện trở thành bá chủ đầm lầy.”
Nhìn vài chiến sĩ trẻ đang nghiêm túc suy nghĩ, Lương Hiển thầm gật đầu. Đội ngũ của họ còn non trẻ, nhưng đang trưởng thành ổn định.
Cuối cùng cũng đến được điểm truyền tống, Lương Hiển kiểm kê quân số: thương nặng 58 người, thương nhẹ 198 người, kiệt sức 167 người; tính cả người thường, 500 người chỉ còn 77 người là còn nguyên vẹn, con số này đã bao gồm Đàm Nghiên và nai con.
Song họ đã thành công. Trận chiến này không một ai hi sinh, người trọng thương đa số là Người dị năng, khả năng hồi phục mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là hồi phục hoàn toàn, không để lại di chứng.
Đổi lại, họ thu được kinh nghiệm chiến đấu chống dị giới, xác nhận khả năng hợp tác của đội ngũ dị năng, cùng sự tôn trọng và công nhận từ người thường của các quốc gia đồng minh.
Tính cả chip ký ức của Đàm Nghiên, lần hành động này có thể nói là đại thắng!
“Chuẩn bị xong chưa?” Đàm Nghiên đứng trước điểm truyền tống, xác nhận lần cuối.
Các đội trưởng kiểm người của mình rồi gật đầu. Mọi người đặt tay lên tấm lưng không rộng lắm của Đàm Nghiên, theo anh bước vào điểm truyền tống.
Sau 17 giờ 38 phút, chiến đội dị giới khải hoàn trở về.
Về nhà, hai chữ đẹp đẽ biết bao.
Lần nữa trải nghiệm cảm giác bị phân giải rồi tái tổ hợp, cả đoàn xuất hiện tại khu nghĩa địa cũ của huyện Bình. Bộ trưởng Vu dẫn người đi đón các chiến sĩ cùng các nước đồng minh chật vật đầy mặt, đồng loạt giơ tay.
Giọng Bộ trưởng Vu vang dội giữa đám người: “Nghiêm! Chào mừng các anh hùng trở về!”
Nhìn đội ngũ trước mặt dành cho họ sự kính trọng cao nhất, các chiến sĩ dị năng vịn nhau nở nụ cười.
Nhiệm vụ không tầm thường, trả giá bằng mồ hôi và máu, trong lòng họ dâng lên niềm kiêu hãnh sâu sắc.
Anh hùng, hai chữ này quá ngầu!
Một nhà nghiên cứu nước ngoài nắm chặt tay Bộ trưởng Vu, kích động nói: “Cảm ơn các vị đã cho phép chúng tôi tham gia hành động lần này, để chúng tôi được trực tiếp cảm nhận dị giới nguy hiểm đến mức nào, Người dị năng kỳ diệu đến mức nào, sức mạnh của sự đoàn kết mạnh đến mức nào. Giống như các vị nói, các chiến sĩ dị năng chỉ vừa mới thức tỉnh, ai nấy còn rất non nớt, trông như chưa trưởng thành. Nhưng dưới sự chỉ huy của lãnh đạo, họ gom sức mạnh yếu ớt của mỗi người lại, sức mạnh hội tụ đủ để đối kháng một thế giới nguy hiểm! Tôi khắc sâu cảm nhận rằng trong bối cảnh thời đại này, ích kỷ và tranh chấp là điều sai lầm, toàn nhân loại buộc phải đoàn kết! Mặc dù tiếng nói của tôi nhỏ bé, khó lay động quyết sách của lãnh đạo quốc gia, nhưng tôi tin rằng chỉ cần chúng ta đồng lòng, nhất định sẽ thúc đẩy được toàn nhân loại hợp tác với nhau! Có thể quá trình này sẽ rất dài, mười năm, hai mươi năm, thậm chí cả đời tôi cũng không thấy được ngày đó. Nhưng tôi nguyện dùng cả đời mình, đời học trò tôi, đời học trò của học trò tôi để thúc đẩy điều đó!”
Nghe được lời chân thành ấy, trái tim Bộ trưởng Vu nóng lên. Ông siết chặt bàn tay của người bạn quốc tế, trong đầu vang lên câu: Một tia lửa nhỏ cũng có thể đốt cháy cả cánh rừng.
Quốc nội có hơn hai vạn chiến sĩ dị năng, mỗi người là một đốm lửa. Họ không ngừng thiêu đốt bản thân, rồi sẽ có một ngày chiếu sáng mạt thế, mang lại ánh sáng rực rỡ sánh ngang mặt trời cho nhân loại!
Phóng viên đi theo đồng minh nước ngoài ghi lại cảnh Bộ trưởng Vu và vị học giả kia nắm chặt tay nhau, cái bắt tay mang ý nghĩa vượt thời đại, hàng trăm năm sau được ghi vào sách giáo khoa lịch sử thế giới, được hậu thế gọi là “cái bắt tay mang tính mốc son trong lịch sử tiến hóa nhân loại”.
–
“Đây là chip ký ức hệ phòng ngự.” Đàm Nghiên lấy con chip cấy trong cánh tay ra, giao cho Kiều Tri Học: “May mắn không làm nhục mệnh.”
Ngay cả một người điềm tĩnh như Kiều Tri Học, khi nhận được con chip phòng ngự có thể hấp thu năng lượng “lỗ hổng” cũng không nhịn được ôm chầm lấy Đàm Nghiên.
Con chip nhỏ bé này là hy vọng của thế hệ nhân loại tiếp theo. Có nó, họ sẽ giảm tối đa thương vong của người thường khi bị cuốn vào “lỗ hổng”, nâng cao tỉ lệ sống sót, giảm gánh nặng cho lực lượng cứu viện.
Từ tháng 4/2018 đến nay, Cục An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia và đội dị năng đã trải qua hơn một năm trời nỗ lực. Cuộc chiến đối kháng “lỗ hổng”, đối kháng tận thế, cuối cùng cũng có được bước tiến đột phá. Nhờ thành công của chip ký ức, nhân loại bước được bước đầu tiên trên con đường tiến hóa.
Con đường phía trước vẫn đầy gian nan, khoảng cách đến thành công vẫn rất xa. Trên con đường này, sẽ có vô số người thường và chiến sĩ dị năng đổ máu, vô số sinh mạng sẽ vĩnh viễn lưu lại nơi dị giới, không bao giờ trở về. Sự đấu tranh của đội dị năng không thể đổi lấy bình yên, nó chỉ giúp mọi người ý thức rõ hơn cái giá của sự hi sinh.
Dù vậy, họ vẫn phải nắm tay nhau đi tiếp, dùng sinh mệnh của mình châm lên ngọn lửa hy vọng, soi sáng bóng tối.
Các chiến sĩ dị năng được đưa vào bệnh viện. Những người không được chọn tham chiến đều đến thăm họ, vừa ngưỡng mộ họ có cơ hội tích lũy kinh nghiệm, vừa vui mừng vì họ đều còn sống trở về.
Các chiến sĩ trẻ ôm lấy nhau. Lần đầu tiên trong bệnh viện quân khu không có đau đớn, chỉ có niềm vui.
Sau khi vui mừng thỏa thích, họ xếp hàng chạy đến trước mặt Đàm Nghiên. Một đám người đồng loạt hô vang: “Cảm ơn huấn luyện viên Đàm! Cảm ơn huấn luyện viên Hươu!”
Một người giọng nhỏ, nhưng vô số người cùng lúc thì đến mặt đất cũng phải run lên.
Thính giác của nai con rất nhạy, bị tiếng hô vang dọa đến mức vô thức lùi lại một bước. Nó không hiểu, rõ ràng là đám gà cùi bắp mà nó chỉ đạp nhẹ là ngã, vậy mà âm thanh phát ra to đến nỗi nó phải lùi.
Đàm Nghiên đặt tay lên lưng nó, vỗ nhẹ trấn an.
“Đừng sợ, đây là sức mạnh của tập thể.” Anh khẽ nói. “Con rất mạnh, ba cũng vậy. Chúng ta có thể trở thành người dẫn dắt của thời đại này, dẫn đường cho sự thay đổi. Nhưng người thực sự thực thi là họ.”
Nai con ngẩng đầu nhìn Đàm Nghiên, không hiểu. Dù thông minh đến mức đọc hiểu tất cả lý thuyết trong sách, nó vẫn không thể hiểu được lòng người.
“Bây giờ con mạnh hơn họ, ba cũng thế. Nhưng sẽ có một ngày, chúng ta sẽ bị bọn họ liên thủ đánh bại, cuối cùng kiệt sức trong cuộc chiến không khoan nhượng. Đến lúc đó, lớp sau đẩy lớp trước, chúng ta sẽ bị vùi lấp dưới bãi cát lịch sử, tạo nên vinh quang của thế hệ mới.” Đàm Nghiên nhìn vào mắt nó, nói rõ từng chữ, “Đó gọi là truyền thừa.”
Nai con và Thiên Thần Số 2 trên gạc của nó đều không hiểu sâu ý nghĩa câu nói của anh, cơ mà điều đó không ngăn chúng khắc ghi vào lòng.
Rồi sẽ có một ngày, khi bọn chúng dần hiểu con người hơn, nhìn thấy cả sự đẹp đẽ lẫn yếu đuối của giống loài này, chúng sẽ thật sự hiểu.
Chào theo nghi thức với Đàm Nghiên xong, nhóm chiến sĩ trẻ tràn đầy sức sống chạy tới tìm Lương Hiển và đội dị năng. Họ nhấc bổng thành viên đội dị năng lên, tung họ lên trời. Cảnh tượng này được Đàm Nghiên thu vào mắt, khắc sâu vào tâm trí.
Vì sao sau khi gặp Đàm Nghiên trẻ tuổi, Nhà lữ hành không gian lại lựa chọn ở lại thế giới này? Vì sao giúp cậu ta thực hiện nguyện vọng bằng mọi giá? Vì sao nguyện ý lặng lẽ cống hiến cả đời ở một vị trí bình thường?
Bởi vì trong đôi mắt của chàng trai mười tám tuổi năm xưa, anh đã nhìn thấy ngọn lửa, ngọn lửa mà suốt hành trình ngàn năm du hành không gian anh chưa từng có.
Và lúc này, giống như người truyền ngọn đuốc, anh lần lượt châm lên mầm lửa nhỏ trong lòng từng người trẻ.
Sau ngàn năm du hành, kết thúc trọn vẹn ở thời đại này, có thể gọi là một vòng tròn hoàn mỹ.
Bộ trưởng Vu đi đến sau lưng Đàm Nghiên, mỉm cười nói: “Tôi nhớ lần đầu anh đến huyện Bình, anh còn chê tôi phiền. Ánh mắt anh toàn là chê bai, chẳng thèm tôn trọng bộ trưởng như tôi. Ở dị giới đánh ngất tôi, vác tôi như bao tải mang về. Tôi kéo anh ra khỏi cuộc sống bốn mươi năm như một, ép anh phải nói ra bí mật về ‘lỗ hổng’, ép anh đi đại học, tiếp xúc đám thanh niên trẻ tuổi, học toán cao cấp, tiếng Anh, cơ học lượng tử, lấy cớ nhiệm vụ bắt anh làm đủ thứ anh không muốn làm. Có trách tôi không?”
Đàm Nghiên nhắm mắt nhớ lại, rồi nở nụ cười nhẹ: “Ban đầu có trách. Khi đó tôi với thế giới này chẳng có bao nhiêu cảm giác trung thành. Tôi chỉ nghĩ đến việc hoàn thành tâm nguyện của Đàm Nghiên thời trẻ, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng vì những người từng đối xử tốt với cậu ấy. Ngài làm phiền sự yên bình của tôi.”
“Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ…” Đàm Nghiên mở mắt nhìn nhóm thanh niên đang hò reo. “Tôi cảm ơn ngài vì đã cho tôi cơ hội này.”
“Mấy hôm nữa là sinh nhật anh, sinh nhật sáu mươi tuổi. Tôi định làm một buổi lễ vinh danh nghỉ hưu cho anh, nhưng Lương Hiển bảo nó muốn dành thời gian hai người với anh.” Bộ trưởng Vu lắc đầu: “Thằng nhóc mặt mày mếu xệch, bảo rằng hai người xa nhau nhiều, mới yêu đã yêu xuyên thế giới, còn thảm hơn yêu xa. Ngày sinh nhật anh, nó nhất quyết xin nghỉ để ở bên anh cả ngày. Quà nai con muốn tặng cũng bị nó chặn lại.”
Đàm Nghiên nhìn Lương Hiển đang bị tung lên trời. Anh còn nhớ sinh nhật năm ngoái, Lương Hiển ở dị giới nhờ nai con tặng anh một bó hoa, giúp anh nhận rõ lòng mình, học được cách không để lại tiếc nuối.
“Suỵt.” Bộ trưởng Vu hiền hòa cười. “Anh cứ coi như không biết gì, đợi nó cho anh bất ngờ, đừng để nó biết là tôi nói nhé.”
Nói xong, ông còn tinh nghịch nháy mắt một cái.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 136
10.0/10 từ 24 lượt.
