Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 139


10 năm sau.


Các đài truyền hình trên khắp Trung Quốc đồng loạt phát sóng bản tin buổi sáng: “Sau đây là thông báo quan trọng. Đề nghị các cơ quan hành chính, đơn vị sự nghiệp, doanh nghiệp, hộ kinh doanh cá thể, trường học, tổ chức nhân dân… tất cả các tổ chức có trên ba người hãy truyền đạt cho nhau. Hiện nay, trên toàn thế giới bất cứ lúc nào cũng có khả năng xuất hiện ‘lỗ hổng’ có thể liên tục khuếch tán và cuốn người vào những thế giới nguy hiểm. Một khi gặp phải ‘lỗ hổng’, xin đừng hoảng loạn, hãy lập tức báo cảnh sát và rời khỏi phạm vi lan rộng của nó. Nếu không may bị hút vào cũng phải bình tĩnh. Hiện nay, tất cả vị thành niên trong cả nước đều đã được cấy chip phòng thủ do Cục An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia phát hành; khi bước vào dị giới, chip sẽ tự động kích hoạt. Người lớn đi cùng trẻ vị thành niên phải nhanh chóng đứng vào trong phạm vi một mét quanh trẻ, đây là phạm vi hiệu quả của chip phòng thủ. Dù gặp bất kỳ tình huống nào ở dị giới cũng phải giữ bình tĩnh, chiến sĩ dị năng sẽ sớm đến cứu viện. Nhắc lại lần nữa…”



“Nhàm chán.” Một thanh niên tháo tai nghe ra, bực bội nói: “Ngày nào cũng 8 giờ sáng, 12 giờ trưa, 8 giờ tối, bất kể là internet hay TV đều phát thông báo này. Phát gần mười năm rồi mà họ không mệt à? Còn ai không biết nữa? Chỉ cần kết nối mạng, dù đang nghe nhạc, đúng giờ cũng bị chen vào thông báo này. Nghe riết muốn mọc kén trong tai.”


Người bạn bên cạnh tiếp lời: “Đúng đó. Với lại mỗi lần thi cử đều phải kiểm tra ‘Cẩm nang sinh tồn dị giới’. Đã thế còn là môn trọng điểm trong kỳ thi đại học, chiếm số điểm rất lớn. Bực nhất là kiến thức cập nhật liên tục. Năm ngoái tôi thi đại học, vừa học xong cuốn đó, một tuần trước kỳ thi, thầy bảo Cục An Ninh Kỹ Thuật nâng cấp nội dung, thêm một chương mới. Tôi tốn cả tuần học lại, suýt học đến nôn nửa.”


Một thanh niên khác kêu khổ: “Tôi còn tưởng lên đại học sẽ thoát được. Ai ngờ vừa nhập học bài kiểm tra đầu tiên lại là môn này. Môn ‘Cẩm nang sinh tồn dị giới’ điểm trung bình bốn năm không đạt 90 thì không được nhận bằng tốt nghiệp. Bài kiểm tra nhập học của tôi chỉ được 70. Tương lai mấy năm còn lại biết nâng 20 điểm kiểu gì đây?!”


Thanh niên A trợn trắng mắt: “Chưa kể thầy giáo còn không khoanh trọng điểm, nói là liên quan đến mạng người, quyển sách này là kinh nghiệm quý giá dùng máu và sinh mệnh của các nhân viên Cục An Ninh Kỹ Thuật đổi lấy, mục nào cũng là trọng điểm. Thầy có đếm số chữ trong sách bao giờ chưa? 20 vạn chữ! Còn đang không ngừng tăng, trời má, học đến lú não!”


Thanh niên C lên tiếng: “Chưa hết đâu, nghe nói giáo viên cũng phải thi. Người già nghỉ hưu không phải thi, nhưng mỗi tháng phải đến nghe buổi phổ biến kiến thức sinh tồn dị giới của cơ quan bảo hiểm xã hội. Không đi thì không phát lương hưu tháng.”


Thanh niên B tuyệt vọng: “Ý ông là cả đời chúng ta không thoát khỏi môn này? Thực ra sách rất hay, mô tả các dị giới sinh động lắm. Trên mạng còn có phim miễn phí, phim tài liệu làm đỉnh hơn cả bom tấn. Mấy thứ hay như vậy, nếu không bắt học thuộc thì tôi cũng thích. Nhưng một khi đã đưa vào kỳ thi… nhìn thôi cũng thấy ngán.”


Thanh niên C nói: “Nhưng mấy ông không nghĩ nếu một ngày nào đó được vào dị giới thì khá tuyệt à? Mấy ông đều cấy chip ký ức rồi đúng không?”


Thanh niên A gật đầu: “Ừ, cấy từ ba năm trước. Ở thế giới thực chả có tác dụng gì, tôi đã thử nhảy từ cửa sổ nhà mình xuống để kiểm nghiệm. Kết quả… haiz, may mà nhà ở tầng hai, gãy chân thôi.”


Thanh niên B cười hả hê: “Ông cũng từng thử hả? Tôi từng cầm dao bếp định chém một phát xem sao. Đúng lúc đó thấy tin tức ‘Thiếu niên nhảy lầu để thử chip ký ức, khuyến cáo mọi người không làm theo, chip chỉ hoạt động ở dị giới’. Thế là tôi đặt dao xuống ngay… Ủa? Biểu cảm gì thế? Chẳng lẽ thiếu niên bị che mặt trong bản tin đó là ông?”


Thanh niên A: “…”



“Đến Nghĩa trang Liệt sĩ rồi.” Giáo viên trên xe đứng dậy nói. “Buổi học ngoại khóa hôm nay là đến viếng tượng mới dựng của đồng chí Đàm Nghiên. Mọi người xếp hàng ngay ngắn, nhai kẹo cao su thì nhổ ra. Vào nghĩa trang nhớ giữ trật tự, nghiêm túc tìm hiểu về sự tích anh hùng của đồng chí Đàm Nghiên. Sau khi về viết bài thu hoạch tham quan, chiếm 20% điểm cuối kỳ, đừng có xem nhẹ.”


Đám sinh viên: “…”


Tiểu học xem, cấp hai xem, cấp ba xem, lên đại học vẫn phải xem… Đó là số phận của sinh viên thành phố B, ai bảo họ ở chung thành phố với nghĩa trang liệt sĩ.


Sinh viên đại học xếp hàng theo giáo viên bước vào khu nghĩa trang. Nơi này họ quá quen rồi, cứ 2-3 năm lại đến một lần. Lần đầu tiên còn là đội viên thiếu nhi, toàn bộ học sinh tiểu học thành phố B cầm hoa trắng đến viếng mộ liệt sĩ Đàm Nghiên, dâng một bông hoa đổi lấy một chip ký ức. Năm đó, tất cả trẻ tiểu học trong thành phố đều được cấy chip.


Có điều lần này khác trước, tại phần mộ Đàm Nghiên xuất hiện một bức tượng người thật. Các nữ sinh tròn mắt: “Đẹp trai quá!”


Đám nam sinh bĩu môi: “Trong sách giáo khoa chẳng phải thấy lâu rồi sao? Hồi trẻ đẹp trai thật, nhưng giờ người ta là ông cụ 60 tuổi đấy!”


“Không phải đâu.” 


Trong nghĩa trang, một người mặc trang phục đội chiến đấu màu đen lên tiếng: “Đàm Nghiên là người có dị năng mạnh nhất thế giới. Để có thể chiến đấu vì quốc gia, anh ấy dùng dị năng giữ cơ thể mình luôn ở trạng thái đỉnh cao. Vì thế đến tận tuổi 60, anh ấy vẫn giữ dung mạo tuổi 18.”


Trang phục đen, là chiến đội dị năng!


Đám sinh viên tham quan lập tức sáng bừng mắt, đứng nghiêm, dồn dập giơ tay chào theo điều lệnh.


Tuy không thích học thuộc Cẩm nang sinh tồn dị giới, nhưng ai nấy đều khâm phục các chiến sĩ dị năng. Thanh niên nào mà chẳng có giấc mơ anh hùng, bước vào dị giới, thức tỉnh dị năng, gia nhập chiến đội, bảo vệ dân thường, đó là lý tưởng của mọi thanh niên đương đại.


Mấy hôm trước có một bạn học họ bị cuốn vào “lỗ hổng”, sau khi được chiến đội cứu ra thì hóa fan cuồng, ngày nào cũng ôm mặt than thở chiến sĩ dị năng anh tuấn đến mức nào, ước gì bản thân cũng có dị năng để gia nhập chiến đội bla bla…


Vị chiến sĩ trước mặt rất ôn hòa, trên người không đeo quân hàm, chắc không phải đang trong ca trực. Hiện nay, khắp phố phường trên toàn quốc đều có chiến sĩ dị năng mặc đồng phục đen tuần tra, phòng ngừa Người dị năng phạm tội hoặc “lỗ hổng” xuất hiện đột ngột. Ai đang trực đều phải mang quân hàm, là dấu hiệu phân biệt thật giả.


“Thật sự luôn trẻ như vậy sao?” Đám nữ sinh quan tâm nhất là vấn đề trường sinh, liền xúm lại hỏi. “Nhưng em thấy ảnh trong sách giáo khoa, thời còn làm cảnh sát hình sự, trông anh ấy rất già.”



Việc này trước kia thuộc diện cơ mật, nhưng giờ đã được ghi vào tiểu sử Đàm Nghiên.


“Hay thế! Em cũng muốn có dị năng, muốn vào ‘lỗ hỗng’, chiến đấu với dị thú.” Một nam sinh ao ước nói.


“Khả năng thức tỉnh rất thấp. Nhưng nếu em thực sự có cơ hội, thay mặt chiến đội dị năng, tôi hoan nghênh một thanh niên nhiệt huyết, yêu nước như em gia nhập.” Chiến sĩ đó bắt tay cậu ta, nụ cười hòa nhã vô cùng.


Dưới sự hướng dẫn của chiến sĩ dị năng, các sinh viên được phổ cập thêm nhiều kiến thức về “lỗ hổng”, dị năng và Đàm Nghiên. Ai nấy cảm thấy thu hoạch đầy đủ, không còn lo viết bài thu hoạch tham quan nữa.


Đi cùng họ còn có một nhóm học sinh tiểu học. Các em nhỏ lần lượt dâng hoa, sinh viên chủ động lùi lại, nhường đường cho các em nhỏ.


Đến lượt một cậu bé mũm mĩm, cậu bé sờ ngực rồi hoảng hốt phát hiện bông hoa trắng mình mang theo đã biến mất. Thấy ai cũng có hoa, cậu bé cuống đến bật khóc.


Chiến sĩ dị năng đứng cùng nhóm sinh viên vội bước lại, xoa đầu cậu bé. Hắn nhấc một bông hoa giấy đặt trước mộ lên xem, là hoa các em nhỏ làm trong giờ thủ công. Phân tích cấu trúc một lát, hắn đưa tay quét nhẹ trong không khí, một bông hoa giấy trắng giống hệt liền xuất hiện trong lòng bàn tay.


Hắn đặt bông hoa vào tay cậu bé, xoa đầu cậu bé. Cậu bé mũm mĩm nín khóc, mặt tươi rói.


Đám sinh viên trợn tròn mắt. Đây không phải ảo thuật, mà là tạo vật từ không khí.


Một sinh viên bỗng hét lên: “Tui biết dị năng này! Năng lực giải cấu tạo vật thể, cực kỳ hiếm! Cả nước chỉ có một người! Là đội trưởng Lương! Tổng đội trưởng chiến đội dị năng!”


“Xĩu! Quần chúng bình thường đi tham quan được đội trưởng Lương đích thân thuyết minh?” Một nữ sinh giả vờ ngất xỉu. “Không phải đội trưởng Lương năm nay đã ba mốt rồi sao? Nhìn chẳng khác sinh viên bọn mình, còn đẹp trai dữ thần!”


“Chắc là nhờ dị năng…” một sinh viên đoán.


Nhất thời, mọi người càng kỳ vọng hơn vào dị năng. Họ chẳng hề sợ “lỗ hổng”, thậm chí còn mong có cơ hội tiến vào, thức tỉnh dị năng, gia nhập chiến đội.


Hôm nay là thứ bảy. Sau khi dâng hoa xong, học sinh tiểu học được nghỉ, giáo viên dẫn từng em về nhà. Cậu bé mũm mĩm làm mất hoa được thả xuống trước cửa lớp phụ đạo, hôm nay cậu bé còn phải học thêm.



“Tớ đi viếng mộ liệt sĩ đấy! Tớ còn dâng hoa nữa!” Dương Mập ưỡn ngực nói.


“Vậy à?” Giáo viên của lớp bước ra, đưa cho cậu bé cốc nước ấm. “Hôm nay con có gặp chuyện gì không?”


Dương Mập nói: “Con làm mất hoa. Nhưng có một chú cho con một bông khác. Chú ấy phẩy tay lên không khí một cái là có ngay một bông y như con làm!”


“Làm mất hoa?” Nam giáo viên trẻ khẽ nhíu mày. “Thật sự làm mất sao?”


Dương Mập nhớ lại: “Chắc vậy ạ. Con nhớ rõ là ghim ở trước ngực, ai ngờ vừa sờ một cái đã không còn nữa.”


Cậu bé giơ bàn tay mũm mĩm cho thầy xem, trên tay đeo một chiếc găng trắng.


Thầy giáo cầm găng tay lên nhìn, hơi nhíu mày: “Găng tay của con bị rách rồi.”


“Hả?” Dương Bàn Bàn hoảng hốt, “Sao lại thế? Hôm nay, hôm nay con có chạm phải cái gì không?”


Thầy giáo trẻ tuổi giơ chiếc găng lên: “Chỉ là một lỗ nhỏ thôi, chắc khi lấy bông hoa giấy, bị kim băng ghim trên ngực đâm rách. Không phải lỗi của con, là do chất lượng găng quá kém, không chịu nổi đầu nhọn của kim. Hoa giấy biến mất không phải do bị làm rơi, mà vì da tay con chạm vào nó. Sau đó con có dùng bàn tay này chạm vào thứ gì nữa không?”


“Không ạ.” Dương Mập lắc đầu, “Con luôn nhớ lời thầy Đàm nói, rất ít dùng tay này chạm vào đồ vật.”


“Vậy thì tốt.” Thầy Đàm tháo găng tay của Dương Mập xuống, lấy ra đôi găng trong suốt khác đeo vào cho cậu bé.


“Vừa hay làm xong mẫu găng mới tặng con. Găng trong suốt, thoáng khí, độ bền cao, chạm vào đồ vật không khác gì chạm trực tiếp, sẽ thoải mái hơn nhiều.”


Dương Mập phát hiện đúng là rất trong suốt, nếu không kéo giãn ra thì nhìn chẳng thấy mình đang đeo găng: “Tuyệt quá! Sau này con sẽ đeo nó để viết bài. Viết bằng tay trái khó quá, nhưng tay phải cứ đụng vào gì là thứ đó biến mất.”


“Gru gru~” Một con hươu đực kêu lên đầy khinh bỉ, nhìn chiếc găng bằng ánh mắt coi thường.



Thầy Đàm mỉm cười dịu dàng: “Đó là vì ý thức lực của anh Hươu và thầy đều mạnh hơn con, không bị dị năng của con ảnh hưởng. Hôm nay chúng ta sẽ học cách kiểm soát ý thức lực của mình. Chỉ cần các con nắm được, sau này sẽ không phải lo sức mạnh của bản thân gây tổn thương cho người khác.”


Anh nói đến đây thì chuyển sang trạng thái giảng bài. Vài nhóc con lập tức ngồi ngay ngắn, chăm chú lắng nghe. Nai con cũng như một học sinh, đứng cạnh hàng với chúng, ngẩng đầu nhìn thầy Đàm trên bục giảng.


Chuông gió ở cửa vang lên. Học sinh mải nghe giảng nên không quay đầu. Người tới không làm phiền, tìm một bàn nhỏ phía cuối phòng ngồi xuống, lặng lẽ nhìn về phía thầy Đàm.


Một tiếng rưỡi trôi qua, buổi học hôm nay kết thúc. Phụ huynh đến đón con, thầy Đàm giao từng bé cho họ. Đợi tất cả rời đi, anh mới đến kéo người vẫn đang rúc trên chiếc bàn nhỏ phía sau. Người đó mặc bộ đồ tác chiến màu đen của đội viên dị năng, chính là chiến sĩ tảo mộ ở nghĩa trang.


“Hôm nay không đến lượt trực à?” thầy Đàm hỏi.


“Giao cho đội phó bên dưới rồi. Mười năm trôi qua, bọn họ cũng nên có năng lực tự dẫn đội chứ. Lần này là thế giới cấp E, thích hợp rèn tân binh.” 


Lương Hiển ôm lấy thầy Đàm, làm nũng tựa đầu lên vai anh: “Em không trốn việc nha, em đến xem những bông hoa tương lai của Tổ quốc, trụ cột tương lai của đội dị năng, và giáo viên hướng dẫn của các em nhỏ – thầy Đàm nè.”


Thầy Đàm mười năm như một ngày chiều chuộng Lương Hiển, để mặc hắn dựa vào mình: “Hôm nay là sinh nhật anh, lát nữa mọi người trong đội dị năng sẽ đến. Họ bảo là muốn chúc mừng sinh nhật mười tuổi của anh.”


Nghe nói mấy người đó sẽ tới, Lương Hiển lập tức ngồi thẳng, nghiêm mặt: “Không một ai xin nghỉ, xem lát nữa em xử lý họ thế nào!”


“Họ nhờ anh xin giùm đấy, em duyệt không?” thầy Đàm hỏi.


“Chuyện này…” Đội trưởng Lương nhìn thầy Đàm, khều khều má mình. “Hôn một cái thì duyệt.”


Thầy Đàm mỉm cười hôn hắn một cái, đúng lúc này một nhóm người bước vào lớp học.


“Ối dồi ôi!” Thôi Hòa Dự che mắt nai con, “Hai người không thấy còn trẻ con ở đây sao? Tôi biết không phải lỗi của thầy Đàm, chắc chắn là đồ mặt dày Lương Hiển ép thầy.”


Thầy Đàm thản nhiên buông Lương Hiển ra, nói với nhóm người: “Cảm ơn mọi người đến ăn sinh nhật tôi.”


Lương Hiển, Tần Lực, A Tam, Khâu Tề Chính, Thôi Hòa Dự, Nghiêm Vĩnh Phong, Đồ Tử Thạch, Dương Thục Mai, cộng thêm giáo viên lớp này thầy Đàm, các thành viên đầu tiên của đội dị năng, không thiếu một ai.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 139
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...