Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 129


Lời Đàm Nghiên như tiêm một liều thuốc trợ tim cho năm nghìn người, khiến họ nhận ra rằng mình không bị quốc gia bỏ rơi. Việc mời một người mạnh như Đàm Nghiên đến huấn luyện họ chính là minh chứng cho sự tin tưởng của tổ chức.


Do số lượng quá đông, Đàm Nghiên không thể kèm cặp từng người, mà bản thân anh cũng không có nhiều kinh nghiệm giảng dạy. Anh chỉ có thể đứng trên bục nói vài suy nghĩ của mình: “Trong lòng các cậu, dị năng là gì?”



Năm nghìn người thì dĩ nhiên câu trả lời khác nhau, âm thanh không còn đều nhịp, nghe cực kỳ lộn xộn.


May là thính lực của Đàm Nghiên xuất sắc, anh nhanh chóng phân biệt được mọi người đang nói gì.


Tuy cách diễn đạt khác nhau, nhưng đa số chiến sĩ đều cho rằng dị năng là một loại phép thuật thần kỳ: có người điều khiển gió, người điều khiển nước, có không gian, có tiên tri… đại khái là một dạng thiên phú đặc biệt, hoặc nói là trời ban.


“Tôi đồng ý về thiên phú.” Đàm Nghiên giơ tay, phía dưới lập tức yên tĩnh, tất cả đều chăm chú lắng nghe. “Nhưng loại thiên phú này, tôi cho rằng không giống hội họa hay âm nhạc có thể nhìn thấy sờ được, mà nó bắt nguồn từ nơi này.”


Anh chỉ vào ngực mình.


Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Đàm Nghiên hơi khó xử, cố gắng tổ chức ngôn từ để diễn đạt rõ ràng hơn.


Anh bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lúc mới bước vào ‘lỗ hổng’, tôi cho rằng dị năng là thứ huyền huyễn linh dị, không xem nó như khoa học. Tôi tin rằng ở thế giới thực không thể dùng dị năng. Vì thế mà suốt hơn bốn mươi năm sau đó, tôi chưa từng một lần sử dụng được dị năng ở thực tại.”


“Các giáo quan của Đội Dị Năng thì mọi người biết hết rồi. Tôi sẽ nói qua về quá trình họ thức tỉnh.”


“Tất cả đều sau khi đi qua ‘lỗ hổng’ mới có điều kiện sơ bộ để thức tỉnh dị năng. Người đầu tiên phát hiện ra năng lực của mình là đồng chí Sài Tam. Khi đó chúng tôi đang ở một thế giới băng tan chảy, cần người lặn xuống nước để kiểm tra tình hình. Cậu ấy nói mình bơi giỏi, có thể làm được. Nhưng đó không phải sông suối bình thường mà là đại dương mênh mông. Dù là nguy hiểm dưới biển hay áp suất nước, con người đều không thể chịu nổi. Nhưng Sài Tam tin rằng mình làm được, và rồi cậu ấy sở hữu năng lực điều khiển nước.”


“Đội trưởng Lương Hiển của Đội Dị Năng từng lo lắng vì không tìm được cách vận dụng dị năng. Mãi đến khi tôi và Tần Lực mắc dịch bệnh ở dị giới, trong tình huống không có thuốc đặc hiệu, nếu muốn cứu chúng tôi thì chỉ có thể dựa vào dị năng. Cậu ấy tin rằng mình hiểu cấu trúc của bệnh dịch, rằng mình có thể phân giải loại virus đó. Và cậu ấy đã thành công, để rồi trở thành đội trưởng Lương hiện tại – người có thể giải cấu vạn vật.”



“Tần Lực – người có năng lực phòng thủ mạnh nhất Đội Dị Năng, sức phòng ngự giờ không kém gì lá chắn của tôi. Khi đó, điểm truyền tống chúng tôi cần tìm nằm dưới nước, mà tôi vừa khỏi bệnh, cơ thể yếu, không thể mang theo ba người. Sài Tam có thể tự mình lặn xuống 2000m, nhưng Lương Hiển và Tần Lực khi đó đã kiệt sức. Tần Lực nói ưu điểm duy nhất của mình là thể chất tốt, chịu đòn giỏi, sẽ đưa Lương Hiển xuống nước, bản thân chịu được áp suất. Chính sự tự tin ấy đã giúp cậu ấy làm được, và chúng tôi đã trở về thế giới thực.”


Giọng kể của Đàm Nghiên không quá truyền cảm, nhưng toàn bộ các trải nghiệm dị giới ấy, các chiến sĩ đều đã xem vô số lần qua video. Có điều, góc nhìn của Đàm Nghiên khác, khiến họ nhận ra nhiều điều mới trong những thế giới hiểm nguy đó.


“Còn giáo quan Thôi của các cậu, trước đây cậu ấy cũng không rõ dị năng của mình là gì. Mãi đến khi trở về thế giới thực, giáo quan Thôi cảm thấy thứ mình giỏi nhất là máy tính và internet, năng lực của cậu ấy đáng lẽ nằm ở đó. Cậu ấy thử chạm vào máy tính, ý thức lập tức tiến vào internet, có thể điều khiển nó.”


Thông qua hồi ức, Đàm Nghiên dần hiểu rõ điều mình muốn nói: “Trong thế giới cộng hưởng Shumen, vì sao một người vừa mới thức tỉnh như Tần Lực lại có thể bảo vệ Lương Hiển và Nghiêm Vĩnh Phong trong luồng gió 1670km/h cho tới khi tôi tìm được họ? Vì sao khi Chương Hoa bị ý thức xấu xa khống chế, vẫn có thể để lại manh mối giúp tôi tìm ra cậu ấy?”


“Tôi nghĩ, đáp án chỉ có một: Niềm tin.”


“Tin rằng mình làm được. Tin rằng đồng đội sẽ hỗ trợ. Tin rằng chúng ta còn hy vọng. Đó chính là cội nguồn của sức mạnh ý thức, và cũng là sức mạnh tương lai của các cậu.”


Lời của anh nghe rất duy tâm, gần như lật ngược chương trình giáo dục mà chiến sĩ từng tiếp nhận, nhưng lại có sức lan tỏa khó hiểu.


Dị năng vốn là thứ vượt khỏi lẽ thường, nhưng nó thật sự tồn tạ, mà tồn tại thì tức là hợp lý.


“Vậy bây giờ, các cậu có thể tin rằng mình có thể mạnh lên, có thể cống hiến cho quốc gia; tin tưởng tôi, tin rằng tôi có thể giúp mọi người thức tỉnh dị năng không?”


“Tin!”


Tiếng hô tự tin vang dội khắp quảng trường.


“Rất tốt.” Đàm Nghiên gật đầu. “Tôi không được học hành nhiều, cũng chẳng biết cách dịu dàng. Phương pháp huấn luyện của tôi chỉ có một: nghịch cảnh sinh ra thiên tài. Hy vọng các cậu có thể thức tỉnh dị năng trong lúc nhận đòn tấn công của tôi.”


5000 người: “?”


Khoan đã, vừa rồi Đàm giáo quan nói gì?



Năm nghìn người tương đương lực lượng một lữ đoàn, tất nhiên có lữ trưởng, đoàn trưởng, liên trưởng, tiểu đội trưởng đầy đủ; về phối hợp tác chiến cũng có nền tảng nhất định. Có điều trong mấy ngày qua, ngoại trừ rèn luyện thể năng cơ bản, họ chỉ được Thôi Hòa Dự hướng dẫn lý thuyết, đội ngũ mới thành lập này gần như chưa trải qua mài giũa thực chiến, độ ăn ý rất thấp.


Vài lữ trưởng và đoàn trưởng bước ra, Đàm Nghiên gật đầu. Anh khẽ vung tay, nai con dùng cặp gạc hươu đặt Thiên Thần số 2 vào tay Đàm Nghiên, sau đó sải đôi chân dài một mét rưỡi, từ bục giảng bước thẳng lên phía trên đầu các chiến sĩ.


Không có điểm tựa nào, nó đứng vững vàng giữa không trung, khiến mọi người trợn mắt há hốc.


Nó chỉ là một con hươu thôi mà…


Đương nhiên, họ đã gặp con hươu này. Mỗi lần bọn họ trở về từ dị giới, trước mặt luôn xuất hiện một con hươu thần kỳ. Đội trưởng Lương Hiển từng nói nai con là “kỳ tích”, là hy vọng “sự sống” của thế giới hiện thực, mang đến vô hạn khả năng.


Các chiến sĩ chưa từng chứng kiến sức mạnh thật sự của nai con không hiểu lời đó. Suốt thời gian này, nai con không có cơ hội bước vào “lỗ hổng” để phát huy năng lực, giữ vai trò tọa độ tĩnh như ngọn hải đăng dẫn đường cho những người lữ hành dị giới.


Đàm Nghiên: “Các cậu có thể dùng bất kỳ vũ khí nào, chỉ cần chặn được công kích của nai con là được. Chúng ta sẽ sang khu tác chiến để hoạt động. Các cậu cũng có thể phản kích nai con, nai con sẽ không bị thương đâu.”


Về thực lực của nai con, Đàm Nghiên vô cùng tin tưởng.


Mọi người: “…”


Khu tác chiến toàn dùng vũ khí thật, từ súng đạn đến máy bay xe tăng. Chẳng lẽ dùng mấy thứ đó để đối phó với một con hươu?


Có vẻ cảm nhận được sự nghi ngờ, nai con khẽ phun ra một hơi, giơ hai chân trước lên giữa không trung rồi nhẹ nhàng dậm xuống.


“Ong!!”


Một cú hạ chân tạo ra sóng âm khiến mọi người choáng váng ù tai, người đứng ngay bên dưới chịu chấn động mạnh nhất, có người nôn ra, có người chảy máu tai.


Đàm Nghiên không lo lắng chiến sĩ bị thương. Năng lực hồi phục của Người dị năng vượt xa người thường, ngay cả vết thương nặng do Lương Hiển gây ra còn có thể hồi phục hoàn toàn. Chấn thương nhẹ như tổn thương màng nhĩ chỉ cần ngủ một giấc là lành.



“Xem ra nai con nôn nóng lắm rồi. Tất cả chạy bộ, nhanh chóng lấy vũ khí hoặc thức tỉnh dị năng thì mới chống đỡ được công kích của nó.” Đàm Nghiên mỉm cười nói.


Nai con ngày càng mạnh. Năm tháng trước, sức mạnh của nó chỉ dừng ở mức cắn người đá người. Còn giờ, nó đã có thể phát ra sóng âm công kích.


Là ba ba của nai con, Đàm Nghiên tự thấy mình không đạt yêu cầu. Người dạy dỗ nai con là Kiều Tri Học. Nai con dung hợp ý thức lực của Đàm Nghiên và Lương Hiển, bất kể trí tuệ hay sức mạnh đều đứng đầu. Dưới sự hướng dẫn của Kiều Tri Học, nó học được cách sử dụng sức mạnh. Hiện giờ, một nó tương đương sức mạnh của một sư đoàn tăng cường, xét đến tính kỳ diệu của dị năng, tiềm năng tương lai của nó còn lớn hơn nữa.


“Chạy đều!” Lữ trưởng cố nén cơn choáng, hô lớn.


Đòn vừa rồi của nai con khiến họ hiểu rằng tuyệt đối không thể xem nhẹ con hươu này. Nó thực sự có sức mạnh diệt sạch cả một lữ đoàn.


Mọi người lập đội, chạy nhanh về phía kho vũ khí. Nai con không vội đuổi theo mà quay lại bục giảng, cọ cọ vào người Đàm Nghiên, ý bảo anh ngồi lên lưng mình.


Đàm Nghiên hơi ngẩn ra, cười: “Không cần đâu, ba tự chạy theo cũng được.”


Tiểu Lộc lắc đầu, quỳ xuống bên chân anh, bắt anh phải leo lên.


“Gru gru~”


Nai con ngẩng đầu, phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp của hươu trưởng thành.


Thiên Thần số 2 dịch: “Anh trai nói, từ lúc chú bế nó đến thế giới này, anh trai đã hy vọng một ngày nào đó bản thân có thể cao lớn và mạnh mẽ, để chở chú bay lượn trên trời.”


Nói xong Thiên Thần số 2 bĩu môi: “Nguyên văn của anh trai không cảm động như vậy đâu. Tôi sửa lại cho hay hơn.”


Thấy sức mạnh của nai con, Thiên Thần số 2 có chút ghen tị.


Đàm Nghiên xoa lưng mượt của nai con, mỉm cười: “Con có tâm quá.”



Chịu ảnh hưởng cảm xúc từ Lương Hiển, nai con có một loại tình cảm kính yêu đối với Đàm Nghiên. Nhưng cảm xúc này không phải tình yêu, cũng không phải thứ chịu sự điều khiển của Lương Hiển. Đó là cảm xúc do chính nai con lựa chọn.


Nó kính trọng người này, muốn trở thành sức mạnh của anh, cho dù chỉ có thể làm một con vật cưỡi cũng thấy rất tốt rồi.


Đàm Nghiên cầm theo Thiên Thần số 2, ngồi lên lưng nai con. Một con hươu nai hoa đạp mây bay lên trời, nó vươn dài cổ, phát ra tiếng “gru gru” hạnh phúc.


Có thể giúp được Đàm Nghiên, nai con vô cùng vui vẻ.


Thôi Hòa Dự cưỡi chiếc xe điện nhỏ chuyên dụng của mình đậu bên cạnh. Dù đã tăng tốc hết mức, cậu ta vẫn chỉ thấy được bóng lưng của nai con.


Ngẩng đầu nhìn người và hươu giữa không trung, cậu ta có cảm giác Đàm Nghiên sắp mọc cánh thành tiên.


Người đàn ông này đã tạo ra vô số kỳ tích. Thôi Hòa Dự hy vọng anh cũng có thể mang đến kỳ tích cho chính mình, để anh và những người yêu mến, tôn trọng, ngưỡng mộ đi theo anh, có thể giữ anh lại ở thế gian này, đừng rời đi quá sớm.


Tốc độ bay toàn lực của nai con không kém gì máy b** ch**n đ**, nhưng nó chủ động giảm tốc, chờ các chiến sĩ lựa chọn vũ khí, bố trí chiến lược xong mới chậm rãi tiến gần. Nó thả Đàm Nghiên xuống trung tâm chỉ huy, để anh có thể quan sát toàn bộ diễn biến chiến đấu, rồi từ từ bay về phía chiến sĩ.


“Oành!”


Một quả tên lửa phóng về phía nai con. Nó chỉ hơi nhấc chân, quả đạn còn chưa chạm vào thân nó đã bị một luồng lực vô hình ép đổi hướng, rơi xuống chiếc xe tăng bên cạnh.


Xe tăng bị nổ lật. Nai con ung dung bước tới, dùng miệng cắn bật lớp thép, kéo người bên trong ra giao cho y tá quân y đang chuẩn bị cáng.


Mọi người: “…”


Con hươu này, trong lúc đè bẹp họ, vậy mà còn tiện tay hỗ trợ quân y!


Xem ra không cần nương tay, lữ trưởng quát lớn: “Toàn lực tấn công! Ai dùng được dị năng thì dùng dị năng, ai không dùng được thì dùng vũ khí! Mục tiêu là buộc giáo quan Hươu rơi xuống đất!”


Đàm Nghiên trong phòng chỉ huy khẽ cười. Dùng vũ khí ư? Chỉ được ba ngày đầu thôi. Ba ngày sau, bất kể năm nghìn người này có thức tỉnh dị năng hay không, tất cả sẽ phải tay không đối đầu nai con.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 129
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...