Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 128


Đàm Nghiên là người nói được làm được. Anh lập tức nộp đơn lên Bộ trưởng Vu, dùng đúng loại giấy tiêu chuẩn do Cục An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia phát, trên những ô kẻ đỏ là chữ Khải viết bằng mực đẹp đẽ ngay ngắn. Bộ trưởng Vu nhìn đơn xin mà đau đầu không thôi.



Trong lúc Đàm Nghiên còn đang ngủ, Kiều Tri Học đã báo cáo toàn bộ tình trạng cơ thể anh cho Bộ trưởng Vu. Xét đến mức độ ngưỡng mộ của Đội Dị Năng đối với Đàm Nghiên, hai người nhất trí quyết định giấu kín chuyện này. Hiện tại vẫn cần anh làm trụ cột tinh thần.


Cơ thể đã rách nát đến mức phải dùng ý thức lực để điều khiển mới nhúc nhích nổi, như con rối được giật dây, vậy mà vẫn kiên trì chiến đấu ở tiền tuyến.


Trước tinh thần như thế, ông còn có thể nói gì?


Không thể từ chối.


Bộ trưởng Vu vô cùng miễn cưỡng phê duyệt đơn xin của Đàm Nghiên, đồng thời đưa ra yêu cầu: Trong lúc huấn luyện, Đàm Nghiên không được làm gì quá sức. Hơn nữa, mỗi tuần phải quay về căn cứ kiểm tra sức khỏe tổng quát một lần.


Sau khi Đàm Nghiên đồng ý, Kiều Tri Học giao cho anh một thiết bị di động 7 inch.


“Đây là thiết bị cầm tay tôi vừa chế thử. Trong đó có một bộ xử lý vi mô của Thiên Thần Số 2. Nó sẽ theo dõi toàn bộ trạng thái của anh. Chỉ cần anh có hành vi vượt giới hạn, Thiên Thần Số 2 sẽ lập tức báo cáo, chúng tôi sẽ lập tức hủy bỏ quyền tham gia công tác huấn luyện của anh.”


“Cái này làm từ kim loại đặc biệt sao?” Đàm Nghiên nhận lấy thiết bị, lật qua lật lại, nhìn kiểu gì cũng không thấy nó khác gì thiết bị thông thường.


Hình ảnh Thiên Thần Số 2 hiện lên trên màn hình, giọng không vui lắm: “Anh Đàm Lộ cũng đi theo.”


5 tháng trôi qua, nai con đã mọc sừng, vóc dáng dần trưởng thành. Nhờ sự kiên trì nghiên cứu của Kiều Tri Học, nai con giờ đã có thể ăn thực vật của thế giới thực. Thân dài 210 cm, vai cao 145 cm, sừng dài 78 cm, nặng 150 kg, to hơn con nai hoa mai to nhất từng được ghi nhận. Thân hình vạm vỡ, tứ chi khỏe mạnh, móng guốc như thép đúc, chỉ một cú đá là có thể phá vỡ tường chống bom hạt nhân của căn cứ, uy mãnh vượt xa chiến mã.


Mỗi lần thấy nai con, Từ Minh Vũ lại vô thức ôm bụng. Tương tự, dù đã thành vũ khí sinh học sống, nai con thấy Kiều Tri Học đẩy gọng kính cũng vô thức run rẩy.



Nếu có tay, chắc nó sẽ lấy tay che cặp gạc của mình. Kiều Tri Học thường xuyên nhìn chằm chằm cặp sừng của nó, muốn cắt lát đem nghiên cứu.


“Thiên Thần Số 2 có thể phân tích thực lực các đội viên, giúp anh lập phương án huấn luyện tối ưu. Khi gặp tình huống cần anh thị phạm, cố gắng để nai con ra tay… à, ra chân. Anh có thể không động thì đừng động.” Kiều Tri Học dặn.


Đàm Nghiên nhìn hai đứa con – một đứa con ruột, một đứa con riêng của Lương Hiển, lặng im gật đầu.


Anh một tay cầm thiết bị di động có Thiên Thần Số 2, một tay dùng dây mảnh dắt nai con cao ngang ngựa, trông như đem theo hai hộ pháp.


“Có hai đứa đi theo, tôi mới yên tâm được.” Bộ trưởng Vu cảm thán.


Nhìn như một ông già cần có con cháu bầu bạn… Tiếc là ông già Bộ trưởng Vu vẫn phải chiến đấu tuyến đầu, thực sự quá vất vả.


Đàm Nghiên được phân đến căn cứ huấn luyện gần thành phố B nhất, nơi có khoảng năm nghìn người. Thôi Hòa Dự đang vắt óc dạy họ làm sao nắm bắt ý thức lực.


Đa số đội viên đều có thể nhanh chóng điều khiển năng lực của mình, tìm ra sở trường. Đội Đặc Nhiệm dựa theo đặc tính năng lực mà phân người đến các khu vực huấn luyện phù hợp. A Tam dẫn một đội đi tập ở bờ biển, mỗi ngày đều “gọi” một trận sóng thần tới để luyện tập.


Nhưng năm nghìn người mà Đàm Nghiên phụ trách thì khác. Họ mới chỉ đạt tiêu chí não bộ có độ sinh động cao, có hy vọng thức tỉnh, chứ chưa thực sự thức tỉnh.


Họ không bằng những người đang được huấn luyện chính thức, mơ hồ về tương lai của mình. Nếu Đội Dị Năng phân cấp ABCD, thì họ là nhóm D tệ nhất. Không thể dùng năng lực, chỉ có thể vào tổ hậu cần.


Trong lòng mỗi người trẻ đều có giấc mộng anh hùng. Từ khi biết dị năng tồn tại, họ mong mỏi trở thành người cứu thế.


Nhưng hiện tại họ chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, mỗi ngày theo Thôi Hòa Dự học cơ học lượng tử. Rất nhiều người chỉ học xong cấp ba đã nhập ngũ, đừng nói lượng tử, đến vật lý cổ điển còn chưa vững. Bài giảng của Thôi Hòa Dự đối với họ chẳng khác gì thiên thư, nghe mà chả hiểu gì.


Đáng tiếc hiện tại số Người dị năng thành thục quá ít. Một người trong Đội Dị Năng phải dạy hàng nghìn người, thực sự quá tải. Kế hoạch huấn luyện của năm nghìn người này đành tạm gác lại, trước mắt để Thôi Hòa Dự dạy lý thuyết, chờ khi nào xuất hiện dị năng chiến sĩ xuất sắc rồi mới tiếp tục bồi dưỡng họ.


Việc Đàm Nghiên đến làm huấn luyện viên giúp giảm bớt rất nhiều áp lực cho đội dị năng.



“Anh đến đúng lúc quá! Tôi sẽ không bao giờ nói anh học chậm nữa. So với bọn họ, anh chính là thiên tài!”


Kỹ năng ăn nói của thiên tài hacker vẫn tệ như ngày nào, câu nào cũng giống như châm chọc người khác.


Vừa dứt lời, điện thoại của Thôi Hòa Dự liền reo. Cậu ta mở WeChat, là tin nhắn của Lương Hiển: Bỏ tay ra!


Kèm theo một tấm ảnh chụp cảnh Thôi Hòa Dự vừa ôm Đàm Nghiên.


Thôi Hòa Dự: “…”


Thiên Thần Số 2 bị đặt trên gạc hươu lặng im bất động, giả vờ bức ảnh không phải do nó chụp.


Thôi Hòa Dự bước đến bóp bóp thiết bị đầu cuối của Thiên Thần Số 2, giận dữ nói: “Tôi với bé có quan hệ tốt nhất, sao bé bán đứng tôi?”


Thiên Thần Số 2 nghiêm túc đáp: “Cháu cho rằng hạnh phúc gia đình là quan trọng nhất. Mẹ nói chú Đàm rất có sức hút, dễ khiến người ta mê mẩn. Hiện tại ba bận rộn, không có thời gian ở bên chú Đàm, nên bảo cháu phải nâng cao cảnh giác, ngăn chặn mọi hành vi đào góc tường.”


“Gru gru~” Nai con bên cạnh phụ họa.


Thôi Hòa Dự: “…”



Nhóm người dị năng đã thức tỉnh đều rất trẻ. Trong đội, người lớn tuổi nhất mới 25, là một sĩ quan; người nhỏ tuổi nhất vừa tròn mười tám. Họ lần lượt gia nhập đội dự bị, người lâu nhất đã ở đây ba tháng, người mới nhất thì vài ngày trước mới vào.


Họ hiểu rõ mình tư chất kém, không thể sử dụng dị năng nên mới bị phân về đây. Tâm trạng vốn đã sa sút, mỗi ngày còn phải học những thứ họ hoàn toàn không hiểu từ Thôi Hòa Dự, khiến bầu không khí trong đội rất tệ.


Họ là những người bị bỏ rơi.



Đội ngũ 5000 người rất lớn. Đàm Nghiên phải đứng trên bục giảng mới nhìn được toàn cảnh, cũng để mọi người nhìn rõ anh.


Khi kế hoạch tạo Người dị năng bắt đầu, Đàm Nghiên dần rút về tuyến sau, Lương Hiển phụ trách dẫn đội còn anh hỗ trợ, chỉ khi gặp thế giới nguy hiểm anh mới ra tay. Về sau, mỗi lần tiến vào “lỗ hổng”, số lượng chiến sĩ lên đến hàng chục nghìn. Nhiều người chưa từng thấy mặt Đàm Nghiên, chỉ thấy Lương Hiển dẫn đội, nên đều tưởng Lương Hiển là người mạnh nhất.


Trong ấn tượng của đa số, Đàm Nghiên chỉ là một thành viên ít nói, thường quan sát, rất ít xuất thủ, hình như không mạnh lắm. Người không quen biết nhìn gương mặt trẻ đến mức quá đáng của anh có hơi thất vọng.


Họ muốn trở nên mạnh mẽ, mong rằng giáo quan là một người cường đại.


Đàm Nghiên không biết thuật đọc tâm, nhưng anh hiểu bây giờ họ cần nhất là tinh thần chiến đấu. Lời nói nhạt nhòa là vô dụng.


Anh không giỏi ăn nói, không biết diễn thuyết, hành động luôn nhiều hơn lời nói. Thay vì dùng khẩu hiệu rỗng tuếch để khích lệ, chi bằng dùng thực lực cho họ thấy dị năng có thể đạt đến mức nào.


Đàm Nghiên nhìn quanh. Cơ sở doanh trại rất tốt, quảng trường rộng lớn. Các chiến sĩ đứng thẳng giữa sân, tay để sau lưng, súng đặt dưới chân, ngẩng đầu nhìn anh. Xung quanh trống trải, không vật che chắn.


Anh hắng giọng, nói vào loa: “Nghiêm! Ngồi xuống! Cầm súng! Đứng lên!”


Mọi người tưởng anh sẽ mở đầu bằng một bài diễn thuyết như các giáo quan hoặc lãnh đạo khác, không ngờ anh sẽ ra lệnh. Nhưng khả năng phục tùng của họ rất cao, lập tức cầm súng, làm theo chỉ huy.


“Xếp hàng! Một trăm người một hàng, 50 hàng!” Đàm Nghiên nghiêm giọng.


Họ lập tức điều chỉnh đội hình. Tất cả đều là quân nhân được huấn luyện chuyên nghiệp, mười giây đã xếp xong hàng ngũ chỉnh tề.


“Tiếp theo, sau khi tôi hô ‘bắn’, hàng thứ nhất đồng loạt bắn vào bục giảng, chính xác là vào tôi. Bắn xong lập tức lùi về hàng cuối, hàng hai tiếp tục bắn. Làm như vậy cho đến khi 50 hàng bắn xong hết thì ngừng.”


Dưới sân im phăng phắc. Mọi người nghi ngờ tai mình có vấn đề.


“Nghe rõ chưa?” Đàm Nghiên quát lớn.



“Vậy thì đừng có bất kỳ nghi vấn nào với mệnh lệnh. Chấp hành!”


Nói xong, anh giơ tay: “Chuẩn bị, bắn!”


Khoảnh khắc tay hạ xuống, một trăm viên đạn đồng thời bắn về phía Đàm Nghiên.


Sắc mặt Đàm Nghiên không đổi. Bên cạnh anh, nai con và Thiên Thần Số 2 cũng không hề sợ hãi.


Ở dưới sân, Thôi Hòa Dự đang đứng cùng các chiến sĩ, nhìn thấy Đàm Nghiên trên bục hơi nhấc tay, một lớp lá chắn lập tức mở ra. Không một viên đạn nào xuyên thủng lớp phòng hộ đó.


Mọi người kinh hãi, nhưng đội hình vẫn tiếp tục thay đổi, động tác bắn không chút do dự.


Hàng thứ nhất, hàng thứ hai, hàng thứ ba…


Số đạn treo lơ lửng trong không trung ngày càng nhiều. Các chiến sĩ không kìm được nét kinh ngạc trên mặt. Họ không còn do dự như lúc đầu, dốc hết sức nâng súng bắn, muốn biết giới hạn của người trước mắt ở đâu, rốt cuộc bao nhiêu viên đạn mới có thể phá được lớp phòng ngự.


Thế nhưng hàng 40, hàng 41… số người đứng ở hàng đầu ngày càng ít. Đạn tụ lại trước mặt che khuất tầm nhìn của họ, nhưng vẫn không cách nào phá được lớp phòng hộ.


Năm nghìn viên đạn bắn xong, các chiến sĩ giống lúc ban đầu, đặt súng dưới chân, đứng d*ng ch*n nhìn lên bục.


Chỉ thấy những viên đạn kia tụ lại giữa không trung, bị Đàm Nghiên nặn thành một khối cầu như nặn bùn, đặt gọn trong lòng bàn tay.


Đạn của súng bộ binh cỡ nhỏ thường nặng khoảng 10g một viên; 5000 viên tức là 50 kg, tương đương trọng lượng một phụ nữ trưởng thành.


Đàm Nghiên ném khối cầu xuống. Nó rơi mạnh xuống đất, tạo ra một hố sâu trên sân huấn luyện.


Đàm Nghiên cầm micro, nói: “Tôi không thể đảm bảo tương lai các cậu sẽ mạnh đến mức nào. Nhưng tôi sẽ dạy toàn bộ những gì mình biết, không giữ lại bất kỳ điều gì. Mọi người đều là nhân tài ưu tú, đã có dấu hiệu thức tỉnh thì nhất định sẽ tìm được năng lực thuộc về mình. Hãy tin tôi, tin bản thân các cậu, cũng như tin vào tiềm năng của loài người!”


“Rõ!” Năm nghìn người đồng thanh hô to.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 128
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...