Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 127


Trên màn hình hiện dữ liệu cơ thể của Đàm Nghiên, Kiều Tri Học và Thiên Thần Số 2 cùng tập trung quan sát từng thông số.


Chẳng bao lâu, Thiên Thần Số 2 khẽ “ủa” một tiếng: “Kỳ lạ, không hợp lý.”



“Ý cậu là tuổi tác và tình trạng cơ thể không khớp?” Kiều Tri Học hỏi, “Vấn đề đó chắc là cậu biết đáp án rồi.”


“Không phải,” Thiên Thần Số 2 lắc cái đầu nhỏ, “Tế bào toàn thân của chú ấy bắt đầu lão hóa rõ rệt, số lần phân bào giảm mạnh, rất nhiều chức năng đang thoái hóa. Theo lý mà nói, hiện giờ chú ấy phải giống một cụ ông trăm tuổi, chỉ có thể chống gậy mà đi. Việc chú ấy còn hoạt động ở tuyến đầu hoàn toàn là nhờ ý thức.”


Kiều Tri Học nhìn kỹ dữ liệu. Tuy không có năng lực tính toán mạnh như Thiên Thần Số 2, nhưng sau khi dị năng thức tỉnh, bộ não của anh ta phát triển cao độ, tính nhẩm cũng đạt tốc độ siêu máy tính. Anh ta tính ra kết quả, sắc mặt trầm xuống: “Cơ thể anh ấy bây giờ không khác gì con rối. Cơ thể không thể tự di chuyển, tất cả hành động phải nhờ sợi dây vô hình từ ý thức lực duy trì. Bảo sao lần trước trò chuyện, tôi cảm thấy anh ấy không còn ý chí muốn sống tiếp, thì ra anh ấy đã biết rõ từ lâu.”


Đàm Nghiên hiểu cơ thể mình đã đến giới hạn, nhưng để tiếp tục làm chỗ dựa tinh thần cho mọi người, anh không nói một lời, tiếp tục chống đỡ, kiên cường chiến đấu trên tuyến đầu, không để ai biết tình trạng cơ thể của mình.


Nếu Kiều Tri Học không nghiên cứu ra khoang quét mới, e rằng đến chết cũng không ai phát hiện bí mật này.


Thiên Thần Số 2 trên màn hình giơ tay nhỏ: “Kỳ lạ quá, đột nhiên tôi muốn chạm vào mặt chú ấy. Đây là lần đầu tiên kể từ khi tôi được tạo ra xuất hiện mong muốn tiếp xúc. Rất kỳ quái, không thể tính toán. Hành động của chú ấy khó hiểu quá, không thể tính. Năng lực tính toán không đủ, tôi cần nhiều bộ xử lý hơn, cần dung lượng lớn hơn.”


“Cho dù có bao nhiêu bộ nhớ, kỹ thuật tiên tiến tới đâu, cậu cũng không tính ra được đâu,” Người luôn dùng số liệu để nói chuyện, Kiều Tri Học buồn rầu nói, “Không một sức mạnh tính toán nào có thể đo lường cảm xúc của con người, càng không thể suy luận bằng lẽ thường.”


Có những chiến sĩ đứng giữa biển lửa bị thiêu chết cũng không lùi một bước, có những người lấy ngực mình chặn họng súng, vô số anh hùng dùng máu thịt đổi lại cuộc sống hạnh phúc hôm nay. Sự hy sinh và cống hiến đó người sống trong thế giới hòa bình không thể hiểu được, càng không phải điều trí tuệ nhân tạo có thể tính ra.


“Chú ấy thật sự không cứu được nữa sao?”


Thiên Thần Số 2 lau giọt nước mắt ảo: “Tôi đã đọc hồ sơ của chú ấy trong kho dữ liệu. Cuộc đời chú không cân xứng chút nào, chưa từng hưởng thụ, chỉ có cống hiến. Tôi không muốn chú chết.”



“Tôi cũng không muốn,” Kiều Tri Học chạm vào mặt mình, lúc này mới phát hiện nước mắt chảy, “Nhưng sinh lão bệnh tử không nằm trong khả năng con người có thể kiểm soát.”


Thiên Thần Số 2: “Tôi đã lưu toàn bộ dữ liệu cơ thể của chú, cũng lưu trữ tế bào gốc tạo máu. Có thể nhân bản một cơ thể mới không? Công nghệ nhân bản bây giờ đã rất hoàn thiện.”


“Dù là nhân bản cũng cần phát triển trong cơ thể mẹ. Mà cho dù là nhân bản, nó vẫn là một sinh mệnh mới, có ý thức riêng, không thể trở thành bản sao để thay thế ai cả. Sinh mệnh không phải dữ liệu, không thể copy một bản rồi dùng đi dùng lại.” Kiều Tri Học thở dài, từ tốn giảng cho Thiên Thần Số 2 về đạo đức, luân lý, và khái niệm sâu xa hơn.


“Vậy… tôi cũng thế sao?” Thiên Thần Số 2 nhìn đôi tay mình, “Tôi là bản sao được trích từ cơ sở dữ liệu của Thiên Thần Số 1. Tôi cũng là độc nhất vô nhị sao? Nếu một ngày tôi chết… hoặc dữ liệu bị xóa, tôi cũng không thể bị thay thế sao? Dùng dữ liệu sao lưu cũng không được?”


Kiều Tri Học: “Đúng vậy, dữ liệu sao lưu nhiều nhất chỉ giống như sự tiếp nối của sinh mệnh, như con cái của cậu. Còn thời gian cậu đồng hành với chúng tôi, những cảm xúc tích lũy được, không phải thứ dữ liệu có thể mô tả.”


Sở dĩ Kiều Tri Học nói những lời này, vì tình trạng của Đàm Nghiên thật sự làm người ta đau lòng.


Anh ta lau khô nước mắt, sau khi trấn an Thiên Thần Số 2, nhanh chóng tìm được thông tin về thiên thạch được ẩn sâu trong tiềm thức của Đàm Nghiên.


Đúng như anh ta dự đoán, Đàm Nghiên ghi nhớ loại kim loại này, trong tiềm thức hình thành ấn tượng rõ rệt đặc biệt của thiên thạch. Trong năm tháng dài đằng đẵng, đây không phải lần đầu anh gặp nó. Thậm chí ở thế giới nguyên bản, trong vũ trụ chiều không gian cao hơn, loại kim loại này được dùng để ổn định ý thức hỗn loạn của con người.


Đây là thiên thạch chỉ tồn tại ở thế giới cao hơn. Ý thức tà ác chọn bừa một thế giới trúng thứ kìm hãm bản thân, đúng là ông trời diệt gã.


Thế giới vận hành bằng vô số trùng hợp. Nhà lữ hành không gian gặp gỡ Đàm Nghiên trẻ tuổi; Đàm Nghiên mới trở thành cảnh sát huyện Bình, âm thầm bảo vệ Trái Đất suốt 40 năm; Bộ trưởng Vu đến huyện Bình điều tra nguồn gốc “lỗ hổng”, đúng ngày “lỗ hổng” xuất hiện, Đàm Nghiên bất đắc dĩ đưa ông vào “lỗ hổng”; Lương Hiển mất cánh tay gặp Đàm Nghiên, thức tỉnh dị năng trong nhiệm vụ cuối cùng; sau khi bị đứa trẻ nhiễm bệnh cắn ở thế giới tang thi, Lương Hiển gặp ý thức tà ác; ý thức tà ác thấy hình ảnh Đàm Nghiên trong ý thức của Lương Hiển, đến thế giới thực tìm cách nuốt chửng anh, nào ngờ vào trúng thế giới thiên thạch, nơi Thiên Thần Số 1 tồn tại; ở đó, Đàm Nghiên khôi phục ký ức.


Mọi sự trùng hợp tạo thành một vòng tròn hoàn hảo, một vòng tròn dường như được định trước để mang lại hy vọng cho nhân loại.


Kiều Tri Học đưa tay ra, một khối kim loại phát ra ánh sáng tím hiện lên trong lòng bàn tay. Loại kim loại này ở nhiệt độ thường là dạng lỏng, ánh kim tím vàng chảy tràn trong lòng bàn tay.


Anh ta đặt khối kim loại đó vào chiếc hộp sứ được chuẩn bị sẵn, đậy nắp lại.


Thiên Thần số 2 nhìn chằm chằm chiếc hộp chứa hy vọng.



Kiều Tri Học day thái dương, ngồi xuống ghế. Việc cụ thể hóa khối kim loại trong tưởng tượng đã tiêu hao sạch ý thức lực của anh ta, khiến đầu anh ta đau như muốn nứt ra.


Thiên Thần số 2 nghi hoặc lên tiếng: “Năng lực của anh hình như không phải là ‘cụ thể hóa’, mà giống kiểu ‘triệu hoán’ hơn. Anh tiêu hao ý thức lực để triệu hoán từ vũ trụ về những vật thể có khả năng tồn tại hợp lý, rồi khiến chúng xuất hiện bên cạnh anh theo hình dạng mà anh cần. Khái niệm ‘cụ thể hóa’ vốn đã là thứ không phù hợp với định luật bảo toàn năng lượng, nó không thể tồn tại được.”


“Ai biết được,” Kiều Tri Học đặt tay lên hộp, “bất kể là sức mạnh gì, miễn mang lại hy vọng là được.”


Một nhà khoa học luôn dựa vào lý luận để chứng minh, vậy mà giờ đây lại bắt đầu tin vào cái gọi là số mệnh.


Kiều Tri Học chỉ nghỉ một lát: “Chúng ta bắt đầu làm việc thôi, trước hết chuẩn bị đủ chip cho Người dị năng, để họ có sức chống cự đầy đủ ở dị giới.”


“Vậy còn chú?” Thiên Thần số 2 nói đến Đàm Nghiên, “trông chú ngủ ngon ghê.”


Kiều Tri Học bước đến khoang quét, thấy khóe môi Đàm Nghiên hơi cong lên, như đang mơ giấc mơ đẹp.


“Chú mơ thấy Lương Hiển,” Thiên Thần số 2 ôm mặt, “Oa! Hai người đang làm gì vậy?”


“Con nít không được xem bậy.” ” Kiều Tri Học vội rút dây cáp trên khoang quét, cắt kết nối của Thiên Thần số 2.


Ngăn không cho trẻ con hóng chuyện, cơ mà Kiều Tri Học không nhịn được mở xem dữ liệu. Trong mắt người ngoài chỉ là một loạt số liệu, trong mắt  Kiều Tri Học thì đó là cảnh Đàm Nghiên tựa trán vào trán Lương Hiển, hai người ngủ cùng nhau.


Kiều Tri Học: “…”


Giấc mơ trong sáng ghê.



Đàm Nghiên đã rất lâu rồi không ngủ ngon đến vậy. Khi mở mắt thấy vách khoang trước mặt, anh có hơi mơ hồ, nằm im một lúc mới nhớ ra chuyện gì đã xảy ra.



Anh bấm nút gọi.  Kiều Tri Học bận nghiên cứu không để ý, Thiên Thần số 2 phát hiện anh tỉnh nên mở khoang quét từ bên ngoài.


“Dữ liệu cho thấy chú đang rất đói và cần giải quyết nhu cầu sinh lý. Nhà vệ sinh ở đây, vui lòng đi theo chỉ dẫn của tôi.” Khuôn mặt của Thiên Thần số 2 hiện lên trên màn hình bên cạnh.


“Trí tuệ nhân tạo tiện thật.” Đàm Nghiên thầm nghĩ.


Anh làm theo chỉ dẫn đi vệ sinh, tắm rửa, ăn uống.


Sau khi chỉnh đốn lại bản thân, Đàm Nghiên tập vài động tác thể dục, cảm thấy cơ thể sét gỉ của mình linh hoạt hơn đôi chút.


Anh tiến sát cửa kính phòng nghiên cứu, thấy Kiều Tri Học đang tranh luận gay gắt với vài vị giáo sư, biết đây không phải chuyện anh xen vào được, nên yên lặng ngồi chờ trong phòng nghỉ.


Anh chợt phát giác mình không biết nên làm gì.


Một người cả đời không có thời gian rảnh, khi bị buộc phải nghỉ sẽ cảm thấy lúng túng, không tìm được phương hướng tương lai.


Màn hình máy tính bên cạnh hiện ra cái đầu tròn của Thiên Thần số 2, ở đâu cũng có mặt nó.


“Cậu rảnh quá vậy?” Đàm Nghiên hỏi.


Thiên Thần số 2: “Tôi có một bộ xử lý chuyên môn dùng để quan sát chú. Một bộ bị tháo ra rồi, một bộ hỗ trợ Giáo sư Kiều tính toán nghiên cứu, một bộ làm thêm kiếm tiền trên mạng, một bộ đang cố gắng học lịch sử và văn hóa loài người, còn bộ cuối cùng ở đây với chú. Bộ xử lý của tôi không đủ xài, nhất định phải bảo Giáo sư Kiều trả tôi hai cái… tốt nhất là ba cái!”


“Giáo sư Kiều đã cụ thể hóa ra kim loại đó rồi sao?”


“Đúng vậy, bài toán vật liệu đã được giải quyết. Tiếp theo là vấn đề dự trữ năng lượng. Tính toán sơ bộ, chỉ một trăm chip ký ức thôi cũng tiêu tốn lượng năng lượng mà một nhà máy điện hạt nhân làm việc suốt một năm sản sinh. Chi phí năng lượng quá lớn. Dựa trên dân số nước các anh, muốn trang bị cho toàn bộ thanh thiếu niên thì cần khoảng 200–300 triệu chip, quốc gia không thể gánh nổi khoản tiêu thụ này, buộc phải tìm nguồn năng lượng mới.”


Đây không phải chuyện Đàm Nghiên có thể giải quyết. Nghe thấy mình đã giúp được chút gì đó, anh yên tâm hơn. Anh tin rằng với năng lực của Giáo sư Kiều và Thiên Thần Số 2, sớm muộn gì họ cũng sẽ đột phá được cửa ải năng lượng.



“Bây giờ có việc gì cần tôi làm không?” Đàm Nghiên hỏi.


“Chú cần nghỉ ngơi cho tốt.”


Thiên Thần Số 2 điều khiển một cánh tay máy đưa cho Đàm Nghiên một chiếc máy tính bảng: “Đây là các hướng dẫn du lịch tôi vừa tìm trên mạng. Chú có muốn ra ngoài đi du lịch xả stress không? Tôi có tra dữ liệu kỳ nghỉ gần đây, loài người hễ có thời gian nghỉ là thích đi du lịch.”


Đàm Nghiên lật xem các hướng dẫn trên máy tính bảng, cười khổ: “Tôi từng nghĩ sau khi nghỉ hưu sẽ đi vòng quanh thế giới, nhưng giờ đã khôi phục ký ức, tôi nhận ra mình đã đi qua vô số thế giới, nhìn đủ mọi cảnh đẹp hùng vĩ, không còn nhu cầu đi du lịch nữa.”


Vấn đề này Thiên Thần Số 2 không trả lời được. Nó xoay xoay cánh tay cơ khí, trượt đến gần bên cạnh Đàm Nghiên, tò mò nhìn anh.


“Đội dị năng hiện giờ thế nào?”


“Hai hôm nay ‘lỗ hổng’ không xuất hiện. Họ đang huấn luyện Người dị năng mới, không ở thành phố B.” Thiên Thần Số 2 đáp.


“Huấn luyện sao…”


Đàm Nghiên gõ nhẹ lên mặt bàn, nói với Thiên Thần Số 2: “Không thể lên tiền tuyến không có nghĩa là không thể tham gia công tác đào tạo. Cậu giúp tôi liên hệ Bộ trưởng Vu nhé. Tôi muốn gia nhập đội huấn luyện đặc biệt, làm huấn luyện viên, san sẻ áp lực cho Đội Dị Năng. Làm huấn luyện viên sẽ nhẹ nhàng hơn, cũng không gặp nhiệm vụ quá nguy hiểm. Nếu bên nhóm nghiên cứu cần tôi thì tôi có thể quay lại phối hợp bất cứ lúc nào.”


Vẫn muốn công tác!?


Thiên Thần 2 hoảng sợ. Lựa chọn của Đàm Nghiên khác hẳn người thường, quá liều mạng!


••••••••


Lời tác giả:


Tôi rất thích một câu trong XXXholic của chị Yuuko: “Không có gì là ngẫu nhiên, mọi chuyện đều là tất nhiên.”


Hiện tại truyện đã bước vào phần cuối, nhưng chưa kết ngay đâu. Chắc còn khoảng 8–10 vạn chữ nữa. Dạo này cứ bị kẹt ở đoạn kết nên viết rất chậm, xin lỗi mọi người (:з∠).


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 127
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...