Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 130
Phương pháp huấn luyện khích lệ của Đàm Nghiên rất hiệu quả. Ba ngày sau, đã có 30% chiến sĩ thức tỉnh dị năng. Họ còn lập ra vô số kế hoạch tác chiến xoay quanh nai con, tìm cách kết hợp vũ khí và dị năng để tạo ra uy lực lớn hơn.
Không ai ngờ đến ngày thứ ba, Đàm Nghiên thu hồi toàn bộ vũ khí, khiến những chiến sĩ vốn có thể đánh ngang cơ với nai con bị giáng một đòn nặng nề. Sang ngày thứ tư, họ bị đánh bại hoàn toàn. Không tới một tiếng đồng hồ, toàn bộ năm nghìn người ngã vật xuống đất, kể cả các quân y phụ trách hậu cần.
Sau khi đánh ngã tất cả, nai con nhân tính hóa thở dài một hơi giữa không trung. Mấy ngày nay nó rất mệt. Bản chất nó là một con nai ung dung thong thả, mỗi ngày chỉ ăn uống và làm một tọa độ chỉ điểm xuất sắc. Vậy mà bây giờ phải liên tục chiến đấu với một đám “kiến” trong ba ngày liền, thật sự quá cực.
Hôm nay công việc kết thúc sớm.
Nó vui vẻ chạy đến bên Đàm Nghiên, đôi mắt to đẹp chớp chớp, trong mắt viết rõ ràng: Xoa con đi.
Đàm Nghiên bật cười, xoa cằm nó: “Mấy hôm nay mệt rồi đúng không?”
Nai con gật đầu, nũng nịu dụi vào lòng Đàm Nghiên, tiếc là giờ nó đã mọc gạc nên dụi không thoải mái. May mà nó đã lớn hơn, chỉ cần hơi ngẩng đầu, cằm liền tựa lên vai Đàm Nghiên, tiếp tục cọ cọ.
“Ngày mai ba tham gia huấn luyện cùng nhé.”
Đàm Nghiên cũng xót cho nó, dù sao nai con cũng là một đứa nhỏ chưa đến hai tuổi. “Đây vốn là nhiệm vụ của ba, con đang giúp ba chia sẻ áp lực.”
Nai con lắc đầu liên tục, kiên quyết từ chối. Sao có thể để ba vất vả được, nó tới đây để bảo vệ ba mà.
Nhìn dáng vẻ này, Đàm Nghiên thấy lòng mình ấm nóng, hôn lên cái đầu mang hương cỏ non của nai con.
Thiên Thần Số 2 chớp ánh đỏ cảnh báo nguy hiểm.
Đàm Nghiên buông nai con, nhấc Thiên Thần Số 2 lên hỏi: “Sao vậy? Phát hiện nguy hiểm à?”
Thiên Thần Số 2 lắc đầu: “Không phải. Tôi cảm thấy việc không có cơ thể thật rất thiệt thòi.”
Lúc Thiên Thần Số 2 nói, nai con ở đối diện nhìn nó bằng ánh mắt vô cùng đắc ý, còn lén hôn Đàm Nghiên một cái.
Thiên Thần số 2: “…”
Anh trai xấu xa, chả thân thiện tí nào.
“Đừng bắt nạt Thiên Thần Số 2.”
Đàm Nghiên biết nai con hơi nghịch, bèn đặt Thiên Thần Số 2 lên gạc, sau đó leo lên lưng nai con. “Dùng tốc độ tối đa của con, chúng ta bay một vòng nhé.”
Nai con gật đầu, tung mình nhảy lên, bốn móng đạp mây, đưa người bay vút giữa bầu trời.
Các chiến sĩ đang dìu nhau đứng dậy nhìn thấy cảnh đó đều lộ vẻ ngưỡng mộ.
Thật sự giống như cảnh thần tiên. Tương lai họ có thể trở thành như vậy sao?
Chắc là có thể, bởi dị năng và niềm tin có thể tạo ra vô số khả năng. Bộ trưởng Vu từng nói, họ là những người có thể được ghi vào sử sách, mở ra một kỷ nguyên mới.
Với lòng tin mạnh mẽ đó, dưới sự hướng dẫn của nai con và Đàm Nghiên, các chiến sĩ lần lượt thức tỉnh dị năng; hơn nữa vì có cường địch luôn giám sát, họ nhanh chóng học được cách hiệp đồng tác chiến. Họ có thể kết hợp chiến đấu ở bất kỳ thời điểm nào, năm người, năm mươi, năm trăm hay thậm chí năm nghìn người linh hoạt vận dụng dị năng, chỉ để chịu nổi một cú đá của nai con.
Nửa tháng sau, khi Bộ trưởng Vu đến thăm, thấy cảnh họ chia tổ giao chiến với nai con, ông không khỏi rơi vào trầm mặc.
Từ Minh Vũ nói ra suy nghĩ của ông: “Mức độ thuần thục của họ khi sử dụng dị năng có vẻ mạnh hơn những đội khác. Rõ ràng đây là đội thức tỉnh chậm nhất.”
Đúng vậy, chỉ trong nửa tháng, họ đã học được cách liên hợp tác chiến, nhuần nhuyễn đến mức khó tin.
Bộ trưởng Vu: “Có vẻ như cách huấn luyện chậm rãi của chúng ta trước đây là sai. Áp lực tạo ra động lực, gian khó mới có trưởng thành. Huấn luyện quá bảo thủ là không ổn, chiến sĩ cần được mài giũa bằng thực chiến.”
“Đúng vậy.” Thôi Hòa Dự phụ họa. “Đội chúng tôi đời đầu đâu có quá trình huấn luyện gì. Vừa thức tỉnh đã bị ném vào ‘lỗ hổng’, nhờ thế mà trưởng thành nhanh hơn hẳn. Tính ra, chúng tôi mới thức tỉnh từ tháng mười năm ngoái, còn chưa đầy một năm.”
Nhờ vậy đội dị năng mới có thể trở thành lực lượng độc lập trong thời gian ngắn đến thế.
Bộ trưởng Vu gật đầu: “Đúng, đã đến lúc đưa người vào ‘lỗ hổng’. Nhưng làm vậy thì Đàm Nghiên phải có mặt. Diễn tập thực chiến phải hạn chế tối đa hy sinh không cần thiết, lực lượng hộ vệ cũng phải mạnh hơn.”
Thôi Hòa Dự đề xuất: “Chúng ta có thể chọn một thế giới phù hợp để huấn luyện, cho Lương Hiển vào ‘lỗ hổng’ trước. Nếu là dạng thế giới zombie thì có thể cho đại đội vào theo từng nhóm. Mỹ cũng đang giục chuyến vào ‘lỗ hổng’ tiếp theo. Vậy chi bằng vào cùng lúc, để tân binh luyện tập cứu viện. Chiến sĩ khổ luyện là để chuẩn bị cho tình huống ‘lỗ hổng’ xuất hiện bất ngờ và cuốn người thường vào. Ngoài sức mạnh, họ phải luyện cả nhiệm vụ cứu trợ. Người phía Mỹ tiếp nhận nhanh hơn dân thường, phản ứng tốt, ít gây rắc rối, dùng họ để tân binh luyện tập là thích hợp nhất. Vừa bảo đảm an toàn, tăng tỉ lệ sống sót, vừa rèn quân.”
Bộ trưởng Vu: “…”
Biện pháp này hoàn mỹ đến nỗi ông không thể phản bác.
Thôi Hòa Dự nói: “Thiên Thần Số 2 và tôi đã nghiên cứu ra một phương pháp có thể lưu lại một phần thông tin ý thức của Người dị năng trong chip. Như vậy, mỗi người sẽ tạo ra hiện tượng vướng mắc lượng tử với dòng ý thức của Trái Đất, có thể truyền tin tức về thế giới thực bất cứ lúc nào. Chúng ta cũng có thể giám sát tình hình của dị giới theo thời gian thực.”
Rất có lý.
“Tôi còn từng đặt ra một giả thuyết. Nếu kỹ thuật chip ký ức hoàn thiện, có thể truyền thông tin từ dị giới về, chúng ta sẽ ngay lập tức biết được đó là loại mạt thế nào, từ đó điều động chiến sĩ ứng cứu một cách có mục tiêu. Tất nhiên, đây mới chỉ là ý tưởng, kỹ thuật hiện tại chưa thể đạt được.”
“Ý kiến của cậu rất giá trị. Sau khi về, tôi sẽ trình lên xin phê duyệt.” Bộ trưởng Vu nghiêm túc đáp.
Cùng lúc đó, nghiên cứu chip ký ức của Kiều Tri Học cuối cùng cũng có bước đột phá. Anh ta vội vàng triệu tập toàn bộ đội dị năng, mở một cuộc họp toàn thể hiếm hoi.
Lương Hiển đã suốt hai mươi ngày không gặp Đàm Nghiên. Quãng thời gian này còn dày vò hơn lúc họ yêu nhau ở dị giới, bởi khi ấy là mập mờ, còn bây giờ là “tiểu biệt thắng tân hôn”.
Vừa thấy Đàm Nghiên, hắn lập tức nhào tới ôm chặt, mặc kệ ánh mắt xung quanh, cúi xuống hôn môi Đàm Nghiên.
Sợ đếch gì, giờ họ là người yêu!
Đáng tiếc Lương Hiển chưa hôn đủ, nai con thấy hai người dính nhau liền lộc cộc chạy đến, dùng thân hình khỏe mạnh chen vào giữa. Khi thì dụi Lương Hiển, khi thì l**m Đàm Nghiên, trên sừng còn đội theo em trai Thiên Thần Số 2, dáng vẻ hạnh phúc đến mức không ai bì kịp.
Lương Hiển: “……”
Đàm Nghiên hiền hòa xoa đầu nai con, khẽ nói với Lương Hiển: “Tối nay ở lại căn cứ nghỉ ngơi chứ?”
Lương Hiển lập tức hiểu ý, mắt sáng bừng, vui mừng ra mặt.
Sau phút chốc đoàn tụ, Kiều Tri Học gọi mọi người về chỗ, giơ con chip ký ức mới hoàn thành lên nói với Đàm Nghiên: “Anh truyền năng lực phòng ngự vào chip này trước.”
Đàm Nghiên làm theo. Sau đó Kiều Tri Học cấy chip vào cơ thể mình, rồi ra hiệu đội dị năng dùng súng bắn thử. Để phòng ngừa rủi ro, không bắn vào vị trí hiểm, mà nhắm vào cánh tay.
Người bắn súng chuẩn nhất là Nghiêm Vĩnh Phong ra tay. Hắn ta điều khiển đường đạn để nó sượt qua cánh tay Kiều Tri Học.
Nhưng viên đạn còn chưa kịp chạm vào người Kiều Tri Học thì đã dừng lại trong không trung, cách Kiều Tri Học một mét, sau đó rơi xuống đất. Lá chắn bảo hộ mở ra đúng như dự đoán, thí nghiệm thành công!
Cả phòng vỗ tay vang dội. Con chip ký ức này chính là thứ họ luôn mong đợi, cũng là niềm hy vọng tương lai cứu vớt nhân loại.
Điều Bộ trưởng Vu quan tâm mang tính thực tế hơn. Ông hỏi: “Chi phí của chip ký ức là bao nhiêu?”
Kiều Tri Học nói: “Nếu không tính phí nghiên cứu và năng lượng, chỉ tính kỹ thuật và vật liệu, chi phí sản xuất mười nghìn chip ký ức là mười triệu tệ. Tất nhiên, chưa bao gồm chi phí thiết bị chế tạo. Nếu cộng cả nghiên cứu, dây chuyền sản xuất và kim loại ký ức do tôi cụ thể hóa, thì chi phí cố định vượt quá trăm tỷ, nhưng sau đó sẽ không tăng thêm nữa. Tuy nhiên, số lượng sản xuất có hạn, vì kim loại ký ức chỉ có thể do tôi tạo ra, mà việc này tiêu hao dị năng rất lớn, tôi không thể sản xuất quá nhiều cùng lúc.”
Nói cách khác, miễn là quốc gia không đặt mục tiêu lợi nhuận, thì trong vài năm có thể cấy chip ký ức cho toàn bộ thanh thiếu niên.
Không phải người lớn không đáng cứu, mà vì tương lai nằm trong tay bọn trẻ – nhóm cần được ưu tiên bảo vệ.
Bộ trưởng Vu hỏi tiếp: “Còn năng lượng? Vừa rồi cậu chỉ chặn một viên đạn. Chip này có thể duy trì bao lâu?”
Kiều Tri Học đáp: “Năng lượng tôi nạp vào chỉ đủ để chặn một viên đạn. Nhu cầu năng lượng của chúng ta quá lớn. Nếu tính thêm chi phí năng lượng, thì mười triệu còn không làm nổi một cái chip.”
Tuy nói vậy, nhưng vẻ mặt anh ta không hề lo lắng, thậm chí còn đầy tự tin.
“Có vẻ như cậu đã nghĩ ra cách giải quyết vấn đề năng lượng rồi?” Bộ trưởng Vu hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Tri Học gật đầu. “Thực tế thì năng lượng hiện có trên Trái Đất hoàn toàn không đủ. Chúng ta cũng không có công nghệ khai phá vũ trụ. Nhưng chúng ta có một ưu thế tuyệt đối.”
Bộ trưởng Vu lập tức phản ứng: “Lỗ hổng?”
Trên gương mặt luôn bình tĩnh của Kiều Tri Học hiếm khi xuất hiện vẻ kích động: “Đúng! Nó là thứ đủ sức kéo cả Trái Đất vào dị giới. Năng lượng trong nó lớn đến mức không thể tính toán. Người dị năng có thể thức tỉnh cũng nhờ được năng lượng đó kích phát. ‘Lỗ hổng’ là nguy cơ, cũng là sức mạnh tiến hóa. Nó không chỉ khiến con người tiến hóa, mà thế giới cũng có thể tiến hóa theo. Nguồn năng lượng này gần như vô tận!”
“Vậy làm sao hấp thu? Cậu có thể chế ra thiết bị chuyển hóa năng lượng không?”
Kiều Tri Học lắc đầu: “Với công nghệ hiện tại thì tuyệt đối không thể, nhưng Người dị năng có thể.”
Anh ta lấy ra một chip ký ức, đưa cho Đàm Nghiên: “Anh mang nó vào ‘lỗ hổng’. Có thể dùng nó để hấp thu năng lượng không?”
Đàm Nghiên nhận chip, dùng ý thức cảm nhận rồi nói: “Con chip này khá đặc biệt, hình như có thể chứa năng lượng. Nhưng tôi không thể mang quá nhiều.”
“Không cần nhiều. Chip có tính ‘ghi nhớ’. Chỉ cần có một chiếc mẫu, các chip khác sao theo mẫu này đều sẽ có khả năng tự động tích trữ năng lượng khi bước vào ‘lỗ hổng’. Khi cung cấp chip cho người dân, chúng ta chỉ cần phát chip chưa nạp năng lượng. Nếu họ không vào ‘lỗ hổng’, chip cả đời sẽ không được kích hoạt. Chỉ khi vào ‘lỗ hổng’, năng lượng mới khởi động. Như vậy sẽ bảo vệ chip ở mức cao nhất, dù có kẻ lấy được chip cũng không thể sử dụng, vì nó căn bản không có năng lượng.”
Lời tác giả:
Khoa học là con dao hai lưỡi, bom nguyên tử cũng vậy, chip ký ức cũng vậy. Tính hữu dụng của nó phụ thuộc vào cách con người sử dụng nó. Tôi chỉ có thể dùng trí thông minh hạn hẹp của mình để đảm bảo rằng chip ký ức sẽ không bị kẻ xấu lợi dụng.
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 130
10.0/10 từ 24 lượt.
