Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 122


Sau khi cuộc họp kết thúc, Bộ trưởng Vu để Từ Minh Vũ lại Thạch Gia Trang phối hợp với cảnh sát xử lý các sự cố hậu quả do ý thức tà ác gây ra, còn ông đưa mọi người trở lại thành phố B.


Bộ trưởng Vu cần bàn bạc với các lãnh đạo cấp trên về định hướng tiếp theo, và xem có nên tiếp nhận đề xuất của Lương Hiển hay không.



Trên đường trở lại thành phố B, Bộ trưởng Vu cứ mãi trầm ngâm.


“Đứng trên lập trường của một nhân viên chính phủ, đặc biệt là cán bộ lãnh đạo trong cơ quan tình báo quốc gia, bất kỳ thông tin nào tôi nắm được cũng có trách nhiệm báo cáo lên nhà nước.” Bộ trưởng Vu nhìn Đàm Nghiên nói, “nhưng tôi sẽ truyền đạt đầy đủ quyết tâm và tấm lòng đối với Tổ quốc của anh tới các lãnh đạo. Tôi tin họ cũng sẽ giống tôi, tôn trọng lựa chọn của anh.”


Đàm Nghiên nghiêm túc đáp: “Ý định của tôi chưa từng thay đổi, dù là trước đây hay bây giờ, khi đã chấp nhận thân thể này, ký ức này, thì bất kể… hay nói đúng hơn là bất kể kiếp trước tôi từng có thân phận gì, thì hiện tại, tôi sẽ vô điều kiện tuân phục mọi mệnh lệnh của quốc gia.”


Bộ trưởng Vu vô cùng vui mừng, ông vỗ vai Đàm Nghiên: “Yên tâm đi lão Đàm, đất nước tuyệt đối sẽ không quên những gì anh đã cống hiến cho thế giới này!”


Lương Hiển: “…”


Bố hắn đối xử với Đàm Nghiên như anh em chí cốt, khiến Lương Hiển vô cùng khó xử.


“Nhưng mà… chú Đàm có bị bắt đi giải phẫu không? Tách ý thức của chú ra, làm thành thuốc tiêm cho mọi người để giúp họ thức tỉnh dị năng ấy?” Thiên Thần Số 2 run run, vẻ mặt “sợ quá lo quá”.


Nai con vùng khỏi tay Kiều Tri Học, phóng đến cắn một phát thật mạnh vào laptop.


Dù phải bán gạc cũng phải cắn một cái cho hả giận!


“Mẹ ơi, anh ấy bắt nạt con…” Thiên Thần Số 2 ôm đầu, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lương Hiển.


Lương Hiển chưa kịp mở miệng, Bộ trưởng Vu đã đặt tay lên thân máy của Thiên Thần Số 2, trầm giọng: “Phát ngôn ban nãy của cháu có dấu hiệu tung tin phản động. Anh trai Đàm Lộ đứng trên lập trường người anh cả mà dạy dỗ cháu, không tính là bắt nạt.”


Kiều Tri Học định nói gì đó, nhưng thấy Bộ trưởng Vu đã lên tiếng thì đành im lặng. Anh ta chỉ có thể giúp Thiên Thần Số 2 đến đây thôi.


“Tại sao ạ?” Thiên Thần Số 2 ngơ ngác. “Rõ ràng lần này lực cắn của còn mạnh hơn lần trước, có thể bán nhung hươu!”


Bộ trưởng Vu mỉm cười: “Để ông phân tích sự khác nhau cho cháu. Lần đầu, cháu hoàn toàn không sai. Nai con khi đó hành động với vị thế con hợp pháp đánh con ngoài giá thú… thôi thôi, bị hai đứa dắt tới mức nói năng kỳ cục quá, lấy ví dụ vậy… Về đạo đức thì ‘con ngoài giá thú’ bị xem là có nguyên tội, nhưng về pháp luật thì hoàn toàn vô tội. Nai con cắn cháu là dùng bạo lực với người vô tội, cấu thành cố ý gây thương tích, là sai.”



“Nhưng lần thứ hai, cháu tung tin bôi nhọ lãnh đạo quốc gia, nói họ sẽ làm thí nghiệm cơ thể người trái pháp luật, thậm chí gây hại một đồng chí đã cống hiến cả đời cho Tổ quốc. Đây là phát ngôn phản động rất nghiêm trọng. Đồng chí Đàm là cán bộ nhà nước, lại là thành viên đội dị năng thuộc Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia. Khi đối mặt phát ngôn nguy hại quốc gia, người có quyền được phép can thiệp trực tiếp. Còn cháu thuộc hành vi xâm phạm an ninh quốc gia, phạm vào tội ‘kích động lật đổ’, tùy theo mức độ có thể phạt tù đến 5 năm. Hiểu chưa?”


Thiên Thần Số 2 lại bị loạn mã, dù đã học thuộc toàn bộ luật nhưng vẫn không hiểu sao mọi thứ khác biệt đến thế.


Nai con cắn hai lần, hậu quả hoàn toàn trái ngược, khiến Thiên Thần Số 2 thấy vô cùng mới mẻ.


Sau khi phân tích xong, Thiên Thần Số 2 nói: “Chính trị và pháp luật thật thần kỳ, căn cứ hoàn cảnh khác nhau để xử lý khác nhau. Cách quản lý của bố không đúng. Mỗi cá thể đều khác nhau, vừa phải bảo đảm an toàn cho họ, vừa phải chú trọng phát triển năng lực riêng, như vậy thế giới mới có tương lai.”


Nai con thấy lần này Bộ trưởng Vu bênh mình, đại ác ma Kiều Tri Học không dám phản bác, lập tức trong đầu hình thành chuỗi thức ăn mà đỉnh kim tự tháp chính là Bộ trưởng Vu.


Đây là ông ngoại nó! Bộ trưởng Vu từng thừa nhận rồi!


Nai con vô cùng vui vẻ. Nó chồm tới dụi đầu mạnh vào tay Bộ trưởng Vu, còn lè lưỡi l**m lòng bàn tay ông.


Lúc tưởng rằng Lương Hiển đã chết, Bộ trưởng Vu đã coi nai con như vật thay thế con mình. Về sau Lương Hiển được cứu nhờ nai con. Tuy khác thế giới, khác loài, nhưng nai con vừa ngoan vừa đáng yêu, có tác dụng an ủi cảm xúc. Thời nay nhiều người coi thú cưng như con cái, Bộ trưởng Vu từ lâu đã xem nai con như cháu ngoại.


Thấy nai con thân thiết như vậy, ông vô cùng hài lòng, dịu dàng vuốt đầu nó, nói: “Phải lớn lên khỏe mạnh nhé, trở thành một chú hươu đực đặc nhiệm mạnh mẽ, sau này cùng ba… à không, cùng mẹ và ông ngoại cống hiến cho Tổ quốc.”


Con trai thành mẹ… cái bậc vai vế này đúng là khó xử…


Dù nghiêm khắc với con trai, nhưng cuối cùng Bộ trưởng Vu cũng không thoát khỏi quy luật “thương cháu hơn thương con”. Với nai con, ông vừa yêu vừa nuông chiều.


Thiên Thần số 2: “…”


Đèn nhỏ bên cạnh nó chớp đỏ, nó nói với Kiều Tri Học: “Tôi cần một cơ thể lông xù, lõi bên trong có thể là kim loại. Tôi sẽ cải tạo bộ xử lý, điều khiển thân thể lông xù đó. Tình trạng hiện giờ của tôi không thể cử động, gây ra rất nhiều bất tiện.”


Mọi người: “…”


Tại sao họ lại phải chứng kiến cảnh một con nai và một cái máy tính tranh giành sủng ái?


“Gru gru~” Nai con kêu về phía chiếc máy tính.


Mọi người đồng loạt nhìn sang Kiều Tri Học.


Kiều Tri Học bình thản: “Nó nói cậu còn biết nói chuyện nữa kìa.”



So kiểu này thì đúng là anh em cạnh tranh nhau một cách công bằng…


Lương Hiển mặt lạnh suốt từ đầu tới cuối, cực kỳ không muốn thừa nhận hai đứa này là con mình.


Đàm Nghiên nhân lúc mọi người không chú ý thì cười trộm. Khi đã kìm được cơn buồn cười, anh vòng tay ôm vai Lương Hiển an ủi. Trong mắt anh, cả hai đều dễ thương, nuôi đứa nào cũng được. Đáng tiếc đứa nào Kiều Tri Học cũng cần, nên họ chẳng nuôi được đứa nào.


“Tôi cần một căn cước công dân nữa.” Thiên Thần Số 2 tiếp tục nêu yêu cầu. “Giờ đăng ký cái gì cũng cần CCCD. Tôi mở tài khoản phụ trên mạng rất bất tiện. Có CCCD rồi, tôi có thể tự mở tài khoản ngân hàng, để tiền vào đó, không cần dùng tiền của mẹ nữa.”


“Được. Vậy cháu muốn tên gì? Lương Thiên Thần? Hay Lương Tiểu Thiên?” Là Bộ trưởng Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, làm một CCCD là chuyện dễ như trở bàn tay.


“Ông nội họ Kiều. Cháu muốn gọi là Kiều Tiểu Thiên.” Thiên Thần Số 2 đáp.


Bộ trưởng Vu: “…”


Ông họ Vu, con trai họ Lương, con dâu là đàn ông, hai đứa cháu chẳng đứa nào là người, một đứa họ Đàm, một đứa họ Kiều… Quan hệ loạn kinh khủng.


Cuối cùng cũng về đến căn cứ tại thành phố B, khép lại chuỗi rối loạn luân lý gia đình. Trên đường đến trung ương báo cáo, Bộ trưởng Vu cảm thấy trái tim mình đã luyện thành thép, hình như cai được thuốc trợ tim rồi.


Đội dị năng thì âm thầm bội phục. Không hổ là người ngồi ghế bộ trưởng, khả năng chấp nhận cái mới siêu mạnh.


Sau khi trở về căn cứ, mọi người chờ chỉ thị từ trung ương mới có thể tiếp tục hành động. Đây là việc ảnh hưởng toàn quốc, thậm chí toàn thế giới. Chỉ một mình Trung Quốc không làm nổi, nhưng có thể làm thí điểm trước. Đợi chế tạo thành công chip ký ức, số lượng Người dị năng trong nước tăng lên, thì các quốc gia khác chắc chắn sẽ không ngồi yên.


Kiều Tri Học dắt nai con cầm máy tính vào phòng thí nghiệm để tiếp tục nghiên cứu. Có anh ta trông hai đứa nhỏ, Lương Hiển lập tức kéo Đàm Nghiên về phòng, tiện tay tắt toàn bộ camera.


Đội dị năng vừa luyện tập vừa tám chuyện. Hai người quay về phòng tắt giám sát, chắc là làm gì đó không phù hợp với trẻ em rồi. Vậy câu hỏi đặt ra: ai là người ở trên?


Tần Lực, Nghiêm Vĩnh Phong là fan trung thành của Đàm Nghiên, khẳng định Đàm Nghiên mạnh như thế, chắc chắn là người ở trên. Lương Hiển làm sao đánh lại anh được.


Nhưng Thôi Hoà Dự và A Tam lại không nghĩ vậy.


“Lương Hiển tinh ranh lắm, Đàm Nghiên thì tính tình bao dung, luôn chiều chuộng đàn em. Chỉ cần Lương Hiển giơ cánh tay cụt ra khóc hai tiếng, Đàm Nghiên chắc chắn sẽ mềm lòng.” Thôi Hoà Dự nói.


Nghe xong, mọi người im lặng.


Chuẩn! Đàm Nghiên luôn nhìn họ bằng ánh mắt của bậc tiền bối, luôn quan tâm, nhẫn nại, cái gì nhường được thì nhường. Chỉ cần Lương Hiển năn nỉ, anh chắc chắn sẽ đồng ý.



Mọi người đồng loạt lắc đầu, khinh bỉ Lương Hiển một lượt.


Sự thật có đúng vậy không? Dĩ nhiên là không.


Lương Hiển làm gì dám tiến thẳng một bước như thế. Hắn mới hai mươi tuổi, mới chỉ hôn lần đầu, làm sao dám làm chuyện vượt quá giới hạn? 


Đàm Nghiên càng không có suy nghĩ đó. Anh là đàn ông 59 tuổi, chưa từng trải qua chuyện nam nữ. Nếu tính cả quãng đời trước đó nữa thì càng lâu. Anh xem trọng tình yêu về mặt tinh thần hơn. Quan hệ thể xác đối với anh chẳng quan trọng là bao.


“Để tôi dạy em một cách tăng cường ý thức lực nhé.” Hai người nằm cạnh nhau, tâm sự thân mật một lúc thì Đàm Nghiên lên tiếng.


Lương Hiển: “Dạ?”


Hắn đang nghĩ ôn chuyện, thân mật một chút, rồi thì… hai người nắm tay ngủ cùng nhau!


Sao tự nhiên lòi ra vụ luyện tập?


Lương Hiển hơi thất vọng.


“Cách này trước đây tôi chưa từng dùng,” Đàm Nghiên nói. “Đây là phương pháp giữa vợ chồng, hoặc nói đúng hơn là bạn đời, ở thế giới của chúng tôi. Hai bên hòa nhập ý thức, chia sẻ kiến thức và kinh nghiệm. Nếu không phải là người mà mình tin tưởng tuyệt đối, thì sẽ không bao giờ mở hoàn toàn tầng ý thức để đối phương tiến vào.”


Mắt Lương Hiển lập tức sáng rực.


Đàm Nghiên nói tiếp: “Tuy tôi chưa thử bao giờ, nhưng ý thức của tôi mạnh hơn em. Nếu tôi đột ngột đi vào tầng ý thức của em, sợ ý thức của em chịu không nổi. Để tôi dẫn em đi vào tầng ý thức của tôi. Tôi sẽ cố gắng dạy em các phương pháp rèn luyện ý thức của vũ trụ chúng tôi. Sau đó em truyền đạt lại cho mọi người.”


“Được được!” Lương Hiển gật đầu như giã tỏi.


Đàm Nghiên mỉm cười, đặt trán mình lên trán Lương Hiển.


Hai người nằm đối diện, nhắm mắt, trán chạm nhau, trông như đang ngủ một cách vô cùng thân mật.


Phòng giám sát bên cạnh.


“Thế nào rồi, mở được camera chưa?” mọi người đẩy Thôi Hoà Dự.


Đội dị năng thật sự không kìm nổi tâm hồn hóng chuyện, ép Thôi Hoà Dự mở giám sát dù chỉ một giây thôi cũng được. Họ chỉ xem, tuyệt đối không phát tán. Họ còn cố ý chỉnh camera xuống độ phân giải thấp để hình ảnh mờ đi, tránh thấy cụ thể tình hình.



Trong màn hình mờ mịt, hai người đang nằm mặc nguyên quần áo.


Thôi Hoà Dự vội vàng chỉnh nét hình ảnh, phát hiện họ chả làm gì, chỉ yên tĩnh nằm ngủ.


“Lương Hiển thật là kém cỏi.”


Mọi người lắc đầu, bảo Thôi Hoà Dự tắt camera đi.


Ngay khi cậu ta chuẩn bị tắt, Lương Hiển đột nhiên mở mắt, mỉm cười nhìn thẳng vào camera.


“Á!” Thôi Hoà Dự ôm đầu ngã xuống. “Đau đầu quá…”


“Tôi… tôi cũng vậy…”


Đám đội viên dị năng đau đến lăn lộn dưới đất, không hiểu vì sao bị như thế.


“Nhìn lén bị mọc lẹo đấy.” Lương Hiển khẽ nói một câu, camera tắt ngóm.


Ngày hôm sau, Bộ trưởng Vu trở lại đưa mọi người đi gặp đoàn đàm phán từ Mỹ. 


Trừ Đàm Nghiên và Lương Hiển, mắt ai nấy đều híp như đầu kim, mắt sưng vù, không ra dáng quân nhân quốc gia chút nào. 


Vậy thì đi gặp bạn bè quốc tế kiểu gì? Xây dựng hình tượng đất nước thế nào?!


Bộ trưởng Vu quát: “Các cậu làm cái gì vậy? Tự soi gương xem! Như thế này sao đi gặp đoàn đàm phán được? Bên đó có tiến sĩ Lucas, người lần trước vào ‘lỗ hổng’ rồi thức tỉnh dị năng. Người ta chỉ đích danh muốn gặp ‘tinh anh’ của đội dị năng nước ta. Các cậu định xuất hiện thế này trước mặt họ à?!”


Đội dị năng: “…”


Thôi Hoà Dự dùng con mắt còn lành lườm Lương Hiển: “Hừ, mất mặt không chỉ nhìn chúng tôi đâu, còn phải xem do ai bày trò!”


Lương Hiển nhướng mày: “Lén nhìn người khác sẽ bị mọc lẹo, đạo lý này không hiểu sao? Có phải hôm qua xem thứ không nên xem không?”


Đội dị năng: “…”


Kiều Tri Học liếc Lương Hiển: “Học được năng lực mới thì chia sẻ, lúc hướng dẫn muốn thử gì cũng được. Nhưng bây giờ ưu tiên hàng đầu là hình ảnh quốc gia.”


“Được thôi.” Lương Hiển nhún vai.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 122
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...