Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Chương 123
Có Kiều Tri Học can thiệp, tiến sĩ Lucas không gặp một đám đàn ông bị lẹo mắt, mà là đội hình tinh anh của đội dị năng.
Là một trong những nhân vật chủ chốt của đoàn trao đổi lần này, tiến sĩ Lucas bắt tay nồng nhiệt với từng thành viên, thậm chí còn muốn nắm móng trước của nai con, nhưng vừa cảm nhận ánh mắt đầy cảnh cáo của nó, nhớ lại cú đá lốc xoáy giận dữ của nó, tiến sĩ Lucas lập tức từ bỏ ý định thử độ cứng của bản thân với hỏa tiễn.
Là Bộ trưởng Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, đồng thời là người phụ trách toàn bộ sự vụ, Bộ trưởng Vu tất nhiên phải có mặt.
Nhìn quầng thâm mắt là biết tối qua ông không ngủ, giữa hàng mày lại có nét vui mừng khó giấu. Đàm Nghiên suy đoán lãnh đạo cấp trên đã buông tay, để Bộ trưởng Vu toàn quyền xử lý.
Bắt tay các thành viên chủ chốt của đoàn xong, Bộ trưởng Vu mời mọi người ngồi. Đây là một phòng họp nhỏ khép kín, người tham dự đều là người đã biết tình hình, vì vậy có thể trao đổi thẳng thắn.
Sau vài câu xã giao, đại sứ của đoàn lên tiếng: “Sau khi tiến sĩ Lucas trở về, anh ấy đã chứng minh cho chúng tôi thấy dị năng có tính phát triển rất lớn. Nhưng về mức độ nguy hiểm của thế giới khác, chúng tôi vẫn giữ nghi ngại. Trong video các anh đem về, chúng tôi không thấy vật chất đặc biệt nào, chỉ có một thành phố trống trơn và nhóm các anh. Tiến sĩ Lucas cùng hai binh sĩ đúng là gặp nguy hiểm, nhưng xét đến sức mạnh của dị năng, chúng tôi hoàn toàn có lý do nghi ngờ rằng đó là sự kiện do các anh tự biên tự diễn. Chỉ với bằng chứng này mà muốn đổi lấy công nghệ tối tân hàng đầu của chúng tôi… e rằng hơi miễn cưỡng. Trừ khi các anh có thêm chứng cứ mạnh hơn.”
Từ thái độ của ông ta, Bộ trưởng Vu và các lãnh đạo đều nhìn ra, thật ra đối phương đã tin phần lớn rồi. Có điều họ muốn mặc cả thêm, kiếm cớ soi mói, quan trọng hơn là muốn nhân cơ hội “tay không bắt sói”, lấy được thứ họ muốn.
Ví dụ như đề nghị đưa thêm người vào “lỗ hổng”, biết đâu có người thức tỉnh năng lực xuyên không gian, vậy thì chẳng cần dựa vào Trung Quốc nữa.
Bộ trưởng Vu đã đoán trước cục diện này. Bên ông có Thiên Thần Số 2, nên dù phía kia có không thành thật, họ vẫn có phương án dự phòng để lấy bằng được dữ liệu chip ký ức, không ngại họ trở mặt.
Có sự hậu thuẫn của quốc gia, đúng lúc các nước khác cần đến họ, đã đến lúc thể hiện lập trường cứng rắn.
Bộ trưởng Vu mỉm cười: “Không sao. Ngài Đại sứ có thể tự chọn người vào thế giới khác. Nếu vẫn không tin, ngài cũng có thể tự vào. Số lượng không phải vấn đề.”
Đại sứ hơi cau mày: “Nhưng ngài từng nói nhiều nhất chỉ mang được ba người.”
“À, đó là trong điều kiện đảm bảo an toàn tính mạng cho cả ba.” Bộ trưởng Vu vẫn giữ nụ cười xã giao. “Nếu không cần bảo đảm an toàn thì vào bao nhiêu cũng được, còn sống trở ra bao nhiêu, chúng tôi không dám hứa. Dù vậy, ba người chắc không thành vấn đề. Ngài có thể tính mình là một trong ba.”
Câu trả lời của Bộ trưởng Vu có thể nói là cực kỳ cứng rắn. Ông muốn cho các quốc gia khác thấy rõ thái độ: đây là sự kiện mang tính toàn cầu, không phải chuyện riêng của Trung Quốc, không phải thứ để cò kè bớt một thêm hai. Nếu các người vẫn thiếu thiện chí, vậy thì đừng trách chúng tôi hành động độc lập.
Trong phòng họp, trước mỗi người đều có một màn hình viết tay, loại máy tính bảng mini có thể ghi chú, không kết nối mạng.
Lúc này trên màn hình trước mặt các thành viên dị năng nổi lên dòng chữ: “Ôi… ở thế giới chúng tôi, chỉ cần một nửa dân số chết là tất cả tự động ngoan ngoãn hợp tác. Thế này phiền quá, nghe mà nhức đầu.”
Là Thiên Thần Số 2, Kiều Tri Học đang mang theo nó. Vỏ cơ thể không thể hoạt động, nhưng linh hồn thì tự do.
“Tôi đã kết nối được vào vệ tinh của nước họ thông qua tín hiệu điện thoại của ngài đại sứ và tiến sĩ. Loại máy này dùng đường truyền vệ tinh riêng của họ. Tôi có thể truy dấu tất cả những người họ liên lạc, từ đó xác định vị trí căn cứ nghiên cứu.”
Được việc quá!
Mọi người mặt không đổi sắc, nhìn dòng chữ từ từ biến mất.
Vì đây là sự kiện toàn cầu không thể đứng ngoài, Trung Quốc không thể trơ mắt nhìn các nước khác lần lượt sụp đổ. Nhưng có hai nguyên tắc cốt lõi không thể thay đổi:
Một, phương pháp quay về thế giới thực phải nằm trong tay Trung Quốc, ít nhất trong năm mươi năm đầu của thời kỳ mạt thế.
Hai, giúp đỡ các quốc gia khác là điều chúng ta vẫn làm, nhưng với những nước theo chủ nghĩa bá quyền phải trả giá tương xứng, vì đội ngũ của chúng ta cũng phải chấp nhận rủi ro.
Lần trước chỉ là thăm dò, không thu phí, xem như quà hữu nghị. Nhưng từ nay về sau đừng hòng có chuyện tốt thế nữa.
Khi cuộc đàm phán rơi vào thế giằng co, Bộ trưởng Vu đột nhiên hỏi: “Không biết tiến sĩ Lucas đã thức tỉnh loại dị năng gì?”
Phía đối phương không muốn trả giá, vậy thì phải siết chặt thêm. Để có thêm Người dị năng, các nước khác chắc chắn cần nhiều người sống sót bước ra khỏi “lỗ hổng”. Dị năng của Lucas sẽ càng khiến họ khao khát điều đó.
Lucas cuối cùng cũng có cơ hội lên tiếng. Khi đại sứ nói không tin lời đơn phương của họ, sắc mặt Lucas rất tệ. Nhưng trước khi đến đây, Lucas đã được căn dặn, dù bị xúc phạm cũng không được l* m*ng mở miệng.
Có cơ hội, Lucas lập tức nói: “Thị lực của tôi đã tăng mạnh, có thể nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối tuyệt đối. Khả năng học hỏi và độ chính xác của tôi đều được nâng cao, kỹ năng thao tác cũng mạnh hơn. Lần này trước khi sang Trung Quốc, tôi đã thực hiện một ca phẫu thuật gần như không có chút hy vọng nào. Bệnh nhân bị ảnh hưởng bởi một vụ nổ, trái tim lẫn đầy mảnh đạn, không một bác sĩ nào dám nhận ca. Khi ấy tôi cảm thấy mình có thể làm được. Tôi không hề có kinh nghiệm y khoa, nhưng chỉ cần xem bác sĩ thao tác một lần, tôi đã hiểu hết nguyên lý, và tìm ra chính xác 1.638 mảnh đạn trong cơ thể bệnh nhân. Đây là kỳ tích của lịch sử y học.”
Bộ trưởng Vu hơi nhíu mày: “Còn gì khác nữa không?”
Không có khả năng hóa cá? Không có đao lớn bốn mươi mét? Không tiên tri, không không gian, không phòng ngự, không luyện kim, không lửa, không thổ?
“Như thế vẫn chưa đủ sao?” Lucas kích động. “Với tốc độ học hiện nay của tôi, chỉ cần cho tôi năm mươi năm… không, bốn mươi năm, tôi có thể nắm toàn bộ tri thức nhân loại, trở thành học giả toàn trí toàn năng.”
Mọi người: “…”
Năng lực này đúng là hữu dụng, nhưng so với nai con, rõ ràng là không có sức răn đe đủ lớn đối với một quốc gia.
Đứng từ lập trường Mỹ, họ chắc chắn muốn dùng chip ký ức làm mồi, ép Trung Quốc đưa thêm người vào lỗ hổng, tăng cường sức mạnh.
Bộ trưởng Vu trao đổi ánh mắt với Kiều Tri Học, Kiều Tri Học nói: “Tôi cần 20% dữ liệu, coi như chi phí cho lần trước. Về sau, mỗi lần đưa bao nhiêu người vào tùy các vị quyết định, nhưng chúng tôi không đảm bảo tỉ lệ sống sót, số lượng tối đa không vượt quá 100 người, không được mang theo vũ khí. Mỗi lần đều phải trả 20% dữ liệu. Tính cả lần đầu, chúng tôi dẫn các vị tối đa năm lần. Sau đó có cần chúng tôi hay không, tùy xem các vị trả giá thế nào.”
“Lần đầu 20% phải trả trước, nếu không sẽ không có lần tiếp theo.”
Anh ta lạnh mặt không biểu cảm, nói xong đẩy gọng kính rồi ngồi xuống.
Bộ trưởng Vu cười làm lành: “Giáo sư Kiều là nhà nghiên cứu, không giỏi linh hoạt, mong mọi người thông cảm.”
Nhưng lời giáo sư Kiều nói ai cũng phải cân nhắc. Lập trường của chúng ta chính là như vậy, tưởng lần trước làm miễn phí là làm không công sao?
Lương Hiển giơ tay. Bộ trưởng Vu ra hiệu cho hắn phát biểu.
“Là đội trưởng đội Không Gian, tôi cho rằng tiến sĩ Lucas không cần vào nữa. Dị năng của tiến sĩ không có sức chiến đấu trước thảm họa. Chúng tôi không cần kiểu sức mạnh chiếm suất và kéo chân cả đội.”
Tiến sĩ Lucas rất tức giận, nhưng nhìn thấy gương mặt Lương Hiển thì chột dạ. Anh ta nhớ rõ thanh niên này đã đột ngột xuất hiện ở thế giới khác, cứu cả đoàn xe.
Lucas ghé tai đại sứ thì thầm vài câu. Anh ta nghi Lương Hiển chính là người có năng lực vượt thời–không trở lại thế giới thực.
Đại sứ nhìn sang Lương Hiển, thấy đội trưởng này cực kỳ trẻ. Đội dị năng cũng trẻ bất thường, toàn là sinh viên.
Như vậy không hợp lý. Theo thông lệ, người vào thế giới khác phải là người đang ở thời kỳ đỉnh cao thể lực và giàu kinh nghiệm, khoảng ba mươi tuổi là tốt nhất. Nhưng đội ngũ trước mắt hoàn toàn không phù hợp tiêu chuẩn. Tại sao Trung Quốc lại chọn nhóm người như vậy?
Tạm thời không nghĩ ra lời giải, nhưng đại sứ đã quyết định lần tới chọn một trăm người, phải tăng số người trẻ. Không chọn sinh viên, mà chọn binh sĩ trẻ.
Sau vài giờ giằng co, dưới “năng lực tẩy não” đầy hiệu quả của Bộ trưởng Vu, đại sứ giao ra 40% dữ liệu, coi như phí cho lần trước và lần này.
Trọn buổi, sắc mặt Đàm Nghiên vô cùng nặng nề. Một trăm người, dù là người nước ngoài cũng là mạng sống. Mà sinh mạng thì bình đẳng.
Sau cuộc họp, anh nói: “Tôi sẽ không để họ chết, sẽ cố hết sức đưa nhiều người nhất có thể trở về.”
Sau khi khôi phục ký ức, Đàm Nghiên có đôi chút thay đổi, có chủ kiến và quyết đoán hơn. Nhưng Lương Hiển cảm nhận được “lõi” của anh vẫn như cũ, vẫn là con người mạnh mẽ và hiền lành.
Lương Hiển tin rằng, giữa Nhà lữ hành không gian của quá khứ và Đàm Nghiên trẻ tuổi tồn tại một điểm giao nhau, nên họ mới có thể dung hợp hoàn hảo đến vậy.
Nhà lữ hành không gian đã cứu Đàm Nghiên – người đang vùng vẫy giữa ranh giới sinh tồn. Vì một lời hứa, anh thay cậu ấy sống tiếp mấy chục năm, luôn dốc hết khả năng để bảo vệ tất cả mọi người.
Họ chưa từng làm ngơ trước bất kỳ ai biết trân trọng sinh mệnh.
“Được,” Bộ trưởng Vu gật đầu, nói, “một trăm người là mức trần chúng ta đưa ra. Nếu bọn họ thật sự quan tâm đến dân chúng và binh sĩ của mình, họ sẽ dựa theo con số an toàn mà gửi ba người đến. Một khi họ thật sự đưa đến một trăm người, trên cơ sở bảo toàn người của mình, chúng ta chỉ có thể giữ lại những kẻ chịu nghe lời trong số đó.”
Bộ trưởng Vu đang ngầm nhắc Đàm Nghiên rằng chiếc bẫy này là do họ đặt ra, nhưng không nhất thiết phải bước vào. Họ cho đối phương lựa chọn, đó là thiện ý của quốc gia. Nếu đối phương cố tình làm như thế, thì họ cũng chẳng thể làm gì hơn.
Họ không thể chiến thắng lòng tham của người khác.
Đột nhiên Đồ Tử Thạch lảo đảo một cái, Khâu Tề Chính đứng bên cạnh vội đỡ cậu ta. Khâu Tề Chính vừa định hỏi anh có sao không, Đồ Tử Thạch khoát tay, ra hiệu đừng hỏi.
Đồ Tử Thạch vừa nhìn thấy một tương lai không xa: họ đứng trong nghĩa trang, toàn thân mặc đồ đen, trên tay cầm bông hoa trắng. Bộ trưởng Vu đứng trước một bia mộ nói gì đó. Bầu trời thành phố B vốn luôn âm u hôm nay lại quang đãng hiếm thấy, trên đầu thuần màu xanh bi thương, không có lấy một đám mây trắng.
Nắng chiếu lên bia mộ, trên bia không khắc tên.
Nhưng bản năng của cậu ta biết đó là mộ của ai. Đứng trước bia mộ, cậu ta vừa đau xót vừa phấn chấn, như thể tương lai có hy vọng.
Tại sao lại như vậy?
••••••••
Lời tác giả:
Thần thoại Hy Lạp nói với chúng ta rằng, nếu không muốn bị số phận đùa giỡn, thì đừng tin vào lời tiên tri. Đó chỉ là một vở kịch rối do thần linh dựng lên.
by Thanh · Stoloski · Dực
Lảm nhảm vài câu:
Giới thiệu hai bộ truyện. Một bộ là Quỷ Bí Chi Chủ của đại thần Mực Thích Lặn Nước bên Khởi Điểm. Trước đây Thanh Lười từng giới thiệu Ngôi nhà ma quái, cảm thấy rất hay, đánh giá là cực kỳ hay. Còn Quỷ Bí Chi Chủ, đánh giá của tôi là Tiên phẩm nhân gian! Trên đời sao lại có người có thể viết ra thứ hay đến vậy. Đây là tác phẩm đầu tiên cho tôi cảm giác tròn trịa như Fullmetal Alchemist. Tác giả quá lợi hại. Đọc xong tôi tự thấy thẹn, cảm giác thứ mình viết đúng là một vũng bùn nhão, khác biệt như mây với bùn, quá hay! Vậy nên dạo này tôi hơi nghi ngờ bản thảo của mình, chắc là bắt chước mà vẫn không tới nơi tới chốn, buồn ghê.
Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng chỉnh lại dàn ý, tiếp tục viết thật ổn. Gần đây đúng là hơi sa sút, mất luôn cả chuyên cần, nhưng tôi sẽ vực dậy, cố gắng vẽ trọn vẹn vòng cung cho bộ truyện này.
Bộ thứ hai, là câu chuyện nhỏ dễ thương tôi sẽ mở vào tháng Giêng năm sau sau khi bộ này hoàn. Tên truyện là Bọn họ đều nói tôi gặp quỷ, đã để ở ngay đầu chuyên mục, mọi người đi ngang nhớ bấm lưu nhé~
Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Story
Chương 123
10.0/10 từ 24 lượt.
