Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu

Chương 121


Thiên Thần Số 2 vẽ ra một viễn cảnh lý tưởng. Trong bức tranh đó, mọi người không oán không than bước vào “lỗ hổng”, dù sống hay chết cũng không trách cứ quốc gia. Người sống sót, nếu chưa thức tỉnh thì ngoan ngoãn kết hôn sinh con, để lại thế hệ sau có thể thức tỉnh; người đã thức tỉnh tuyệt đối không lợi dụng năng lực để phạm tội, mà giống như đội dị năng, cống hiến cho đất nước, sẵn sàng hy sinh để cứu người thường.


Đây là cảnh tượng không thể xảy ra ở xã hội hiện đại, một quốc gia hoàn hảo lý tưởng.



“Không thể thực hiện được.” Bộ trưởng Vu hiểu ý tốt của Thiên Thần Số 2 nhưng buộc phải dập tắt kỳ vọng ấy. “Con người rất phức tạp. Khả năng lớn nhất là xã hội hỗn loạn, người chưa thức tỉnh lúc nào cũng thấp thỏm lo sợ tai nạn giáng xuống phá hủy tất cả; còn người thức tỉnh, sẽ có kẻ cho rằng mình cao quý hơn người, đáng được mọi người tung hô, thậm chí lợi dụng dị năng bước vào con đường phạm tội.”


Thiên Thần Số Hai không hiểu tình hình hiện thực. Trong thế giới của nó, ai ai cũng ngoan ngoãn; Thiên Thần Số 1 xem loài người là động vật cần bảo hộ, không cho phép xuất hiện bất kỳ tiếng nói phản kháng nào. Ở thời mạt thế, kiểu quản lý đó là cần thiết và hợp lý.


Nhưng ở thế giới hiện thực thì không. Người quá đông, ai cũng có suy nghĩ riêng, rất khó quản lý.


“Trong hoàn cảnh như vậy, người thật lòng vì dân sẽ trở thành thằng ngu, sống vô cùng mệt mỏi.” Bộ trưởng Vu thở dài. “Ngược lại, nếu những kẻ như Triệu Thiên Minh tụ lại thành một thế lực, sẽ hình thành quân phản chính phủ cực kỳ nguy hiểm, rất khó đối phó.”


Kiều Tri Học: “Dùng chế độ hiện tại đúng là khó, vì mọi thiết chế hiện giờ phục vụ thời bình, không phải thời kỳ đặc biệt. Nhưng sắp tới, toàn cầu sẽ phải đối mặt cuộc chiến liên quan đến sinh tồn của nhân loại, buộc phải dùng biện pháp đặc biệt.”


“Vậy làm sao bảo đảm tình hình không mất kiểm soát?” Bộ trưởng Vu nhìn Kiều Tri Học, không rõ một nhà khoa học không rành chính trị sẽ đưa ra phương án nào.


“Chip ký ức.” Kiều Tri Học nói. “Tôi luôn muốn có được công nghệ đó. Chỉ cần có trong tay, chúng ta có thể sản xuất hàng loạt lồng bảo vệ như của Đàm Nghiên, giúp nâng cao tỷ lệ sống của người rơi vào ‘lỗ hổng’.”


“Không bàn đến việc đột phá công nghệ cần bao lâu, hay có làm được không. Giả sử lấy được tư liệu nước ngoài, trong vòng một năm chúng ta có thể sản xuất. Nhưng loại chip có thể mô phỏng năng lực dị năng sẽ đắt cỡ nào? Dân thường gánh nổi không? Giới thượng lưu chắc chắn sẽ vì chip mà đánh nhau, gây hỗn loạn hơn nữa.” Bộ trưởng Vu nêu nghi vấn.


Lương Hiển vẫn luôn suy nghĩ chợt nói: “Chúng ta không bán, chỉ tặng.”


Bộ trưởng Vu nhìn sang Lương Hiển.


Lương Hiển: “Chip ký ức không thể đem bán. Nó dùng để bảo vệ mạng người, là vô giá. Một khi định giá, không chỉ quốc gia mà bản thân chip cũng sẽ bị xem nhẹ.”


“Chúng ta tặng miễn phí có điều kiện. Ai nhận chip thì không được chuyển nhượng, tự mình dùng. Đồng thời, người nhận chip bắt buộc phải tuân lệnh quốc gia vô điều kiện. Một khi thức tỉnh dị năng, phải gia nhập đội dị năng, nỗ lực cứu người. Nếu phản bội cam kết ban đầu, trong tình huống đặc biệt sẽ xử theo tội phản quốc. Đây là thỏa thuận có lý do chính đáng. Chip ký ức là tinh hoa của biết bao nhân viên tình báo, kỹ thuật và chiến đấu, là vật vô giá. Đã nhận báu vật vô giá, tất nhiên phải gánh trách nhiệm tương xứng.”


Bộ trưởng Vu lấy giấy bút, nhanh chóng mô phỏng đề xuất của Lương Hiển. Ông phát hiện phương án này khả thi. Chỉ cần xây dựng một hệ thống chế độ nghiêm ngặt và đầy đủ, hoàn toàn có thể quản lý nhóm người được nhận chip.



Tất nhiên, chip ký ức chắc chắn sẽ mang lại lợi ích khổng lồ, sẽ có người liều mạng vì tiền. Nhưng do có hiệp ước ràng buộc, quốc gia có thể dùng biện pháp nghiêm khắc nhất để trừng trị kẻ vi phạm, hợp lý hợp pháp. Thêm vào đó dẫn dắt dư luận, từ góc độ đạo đức lên án hành vi “vì lợi nhỏ mà phản quốc, thậm chí phản nhân loại”. Như vậy, pháp luật nghiêm khắc sẽ được xã hội chấp nhận.


“Nhưng có khả năng rò rỉ công nghệ.” Kiều Tri Học là dân nghiên cứu nên rất coi trọng bảo mật. “Một khi có kẻ không cần mạng sống, chỉ muốn tiền, công nghệ chip ký ức lọt ra ngoài, xuất hiện chip trên chợ đen, sẽ sinh ra tình trạng săn bắt dị năng quy mô lớn. Người dị năng là hy vọng tiến hóa, họ là những người cần được bảo vệ nhất.”


“Cái đó dễ xử lý mà.” Thiên Thần Số 2 nói. “Tôi có kỹ thuật nhận dạng sinh học nano. Ở thế giới cũ, mọi người đều đeo vòng tay do Thiên Thần Số 1 lắp đặt. Bên trong có hệ thống nhận dạng sinh học, trừ khi chết thì không thể tháo xuống. Một khi người đeo chết, vòng tay sẽ tự hủy. Đây là phương pháp nhóm nghiên cứu dùng trong thời chiến để xác nhận an toàn của từng người, sau được Thiên Thần Số 1 áp dụng vào quản lý nhân loại.”


Chính là chiếc vòng mà Đàm Nghiên từng thấy trên người nhà Trần Học Tập. Khi ấy anh không có ý hại người nên không biết tác dụng thực sự của nó. Giờ nghĩ lại, công nghệ đó đúng là cực kỳ hữu dụng!


“Như vậy thì việc chuyển nhượng hay cướp đoạt đều không thể xảy ra.” Kiều Tri Học vỗ vỗ thân máy của Thiên Thần số 2, càng nhìn càng thấy vừa ý: “Cậu thật sự quá xuất sắc!”


Thiên Thần số 2 nói: “Vậy mọi người có thể tuyển dụng tôi vào Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia, và cho tôi quyền truy cập tài liệu tuyệt mật không?”


Bộ trưởng Bộ An Ninh Kỹ Thuật Quốc Gia – Bộ trưởng Vu nói rất dứt khoát: “Duyệt. Nhân tài xuất sắc như cậu phải được mời về bằng đãi ngộ cao!”


“Nhưng tôi là cháu ngoại của ngài, quyết định như vậy sẽ không bị dị nghị chứ?” Thiên Thần số 2 chớp đôi mắt trong veo ngây thơ.


Không ai sẽ coi cậu là cháu ngoại tôi đâu…  Bộ trưởng Vu âm thầm lèm bèm, cơ mà không nỡ đả kích Thiên Thần số 2 rằng con người không thể nào trở thành ông ngoại của trí tuệ nhân tạo, nên ông chỉ nói: “Không sao. Nguyên tắc chọn dùng nhân tài của chúng tôi là trọng hiền không tránh thân, dùng người theo năng lực. Chỉ cần cậu không làm việc trái pháp luật hay trái đạo đức thì hoàn toàn có thể được tuyển dụng. Còn về lương… cậu có cần tiền không?”


“Tôi cần,” Thiên Thần số 2 đáp, “tôi phải trả lại số tiền lúc nãy đã tiêu của mẹ. Công nghệ nhận dạng sinh học nano này trị giá bao nhiêu? Có thể trả đủ số tiền tôi vừa tiêu không?”


“Tất nhiên không thành vấn đề,” Kiều Tri Học nói, “kỹ thuật này mà đem nghiên cứu, mười năm chưa chắc thành công. Chi phí trung bình phải hàng chục, hàng trăm tỷ. Chúng tôi không thể đưa cậu số tiền đó vì nó là chi phí nghiên cứu, nhưng nếu bán cho Nhà nước thì vài chục triệu, vài trăm triệu hay lên đến vài chục tỷ đều không thành vấn đề. Kỹ thuật này có thể ứng dụng vào vô số hệ thống, giá trị quá lớn. Thực ra nếu cậu đăng ký bằng sáng chế, hưởng lợi nhuận về sau, còn kiếm được nhiều tiền hơn.”


“Tôi muốn bán trọn gói cho Nhà nước,” Thiên Thần số 2 nói, “dù sao mẹ và ông ngoại cũng đều là công chức Nhà nước. Tôi không cần quá nhiều vật chất, tôi còn chẳng cần ăn. Tôi chỉ hy vọng Nhà nước cam kết bảo vệ tôi, không giải phẫu nghiên cứu tôi, không ép tôi cung cấp những tài liệu tôi không muốn nói. Nếu có thể cho tôi chút tiền để trả nợ giúp mẹ, rồi đọc tiểu thuyết thì tuyệt vời.”


“Chúng tôi sẽ không làm hại cậu đâu.”


Bộ trưởng Vu càng nhìn Thiên Thần số 2 càng ưng. Trí tuệ nhân tạo này mang đến sinh khí cho thế giới thực, tác dụng của nó không thể đo bằng tiền. Trong hoàn cảnh này, nếu Nhà nước còn muốn làm hại một AI đơn thuần và tuân thủ pháp luật, thì chính phủ đã mục ruỗng đến mức không thể cứu chữa.


May mắn là, với kinh nghiệm nhiều năm trên chính trường, ông biết quốc gia vẫn rất liêm chính.


“Cậu có thể theo tôi,” Kiều Tri Học nói, “tôi không có kim loại ký ức, nhưng có thể giúp cung cấp một số phương thức bảo vệ bản thân. Như vậy, cho dù có người muốn ép cậu, cậu có thể thoát khỏi máy tính và chạy vào internet.”


“Được!” Thiên Thần số 2 vui vẻ, “Trước đó tôi xem tài liệu của căn cứ, không tính là vi phạm chứ? Dù gì giờ tôi cũng là nhân viên rồi.”



“Đương nhiên không,” Kiều Tri Học nhìn sang Bộ trưởng Vu, “nhưng cậu làm thế nào? Nội-ngoại mạng của căn cứ tách biệt rất tốt, Thôi Hòa Dự chỉ cho cậu kết nối ngoại mạng, sao cậu vào được mạng nội bộ?”


“Bảo vệ rất tốt,” Thiên Thần số 2 nói, “máy nội mạng không dùng ngoại mạng, không có dấu vết gì cả, tôi tìm rất cực. Nhưng máy tính của chú Thôi Hòa Dự từng dùng cả hai mạng. Tường lửa của chú ấy rất mạnh nhưng vẫn dễ đột phá. Tôi xâm nhập nội mạng từ máy của chú ấy.”


Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Thôi Hòa Dự.


Thôi Hòa Dự: “Không thể nào. Máy này sau khi đăng nhập nội mạng, tôi đã thay ổ cứng rồi mới dùng ngoại mạng. Tôi làm việc cẩn thận lắm, không thể phạm lỗi cơ bản như thế được.”


“Tôi tìm bằng dữ liệu vận hành của CPU.” Thiên Thần số 2 trả lời đơn giản.


“Dạy tôi!”


Thôi Hòa Dự nhìn Thiên Thần số 2 vô cùng nghiêm túc: “Từ nay, bé chính là sư phụ của tôi!”


“Không thành vấn đề!”


Thiên Thần số 2 nghe mình có thể làm sư phụ thì vui lắm. Nó đưa bàn tay mũm mĩm lên, Thôi Hòa Dự cũng đưa tay, hai người cách màn hình đập tay nhau.


“Cái đó…”


Bộ trưởng Vu xoắn xuýt bóp ngón tay, nhìn Thiên Thần số 2 nói: “Chúng tôi đang đàm phán với Mỹ, hy vọng họ có thể cung cấp công nghệ chip ký ức, nhưng bên họ có vẻ sẽ không nhanh chóng nhượng bộ. Thời gian rất cấp bách, cậu xem… có thể…”


“Nhưng xâm nhập hệ thống cơ mật của quốc gia khác là phạm pháp mà?”


Từ khi đến thế giới mới đã quyết tâm làm một em bé tuân thủ pháp luật, Thiên Thần số 2 tỏ vẻ kinh ngạc.


“Nhưng nếu chúng ta đem công nghệ cao của quốc gia mình đi giao lưu, thì những gì cậu ‘học được’ trong quá trình đó không tính.”


Bộ trưởng Vu nói: “Chúng tôi có thể dùng một siêu máy tính, tải một phần dữ liệu của cậu, ngụy trang thành một AI kiểu mới để tham gia trao đổi kỹ thuật giữa các nước. Đây là giao lưu chia sẻ giữa quốc gia với quốc gia. Trong quá trình đó, cậu tìm cơ hội ‘học’ một chút là được. Học hành dựa vào lĩnh ngộ riêng, sao có thể tính là trộm?”


Mọi người: “…”


Màn hình của Thiên Thần số 2 toàn ký tự loạn, dường như rất khó tiêu hoá lời Bộ trưởng Vu. Rõ ràng, nó không thừa hưởng được năng lực chính trị xuất sắc của mẹ mình.



Lương Hiển “Nếu cậu thấy áy náy, có thể tiết lộ một chút thông tin, nhưng phải giống bọn họ. Họ tiết lộ bao nhiêu, cậu tiết lộ bấy nhiêu. Còn việc họ có ‘học’ được từ cậu hay không là dựa vào bản lĩnh của họ, được chứ?”


Dòng ký tự loạn của Thiên Thần số 2 chậm rãi khôi phục bình thường. Nó gật đầu: “Như vậy thì hợp lý.”


Một trí tuệ nhân tạo thông minh vượt mức bị hai chính khách dắt lệch sang con đường tà đạo.


Kiều Tri Học liếc nhìn Bộ trưởng Vu và Lương Hiển, bế Thiên Thần số 2 lên: “Sau này cậu cứ theo tôi. Chúng ta cùng nghiên cứu cùng học tập, được không?”


Thiên Thần số 2 rất thích gương mặt của Kiều Tri Học. Ở thế giới xa lạ này, Kiều Tri Học khiến nó có cảm giác giống như bố Thiên Thần số 2, vì vậy nó sẵn lòng theo Giáo sư Kiều học hỏi tiến bộ.


Thấy nó ngoan như vậy, Kiều Tri Học rất hài lòng. Anh ta một tay bế Thiên Thần số 2, một tay xoa đầu nai nhỏ.


Xét về độ hiểu chuyện thì Thiên Thần số 2 tốt hơn, nhưng về xúc cảm thì sờ nai con sướng hơn… Kiều Tri Học thất thần nghĩ vậy.


Nai con bất đắc dĩ kêu “gru gru”, ý là: Anh đang ôm Thiên Thần số 2 rồi, tui có thể theo ba Đàm được không?


Kiều Tri Học đạt cấp 10 tiếng nai, lập tức hiểu ngay. Anh ta nghiêm túc lắc đầu: “Đương nhiên là không được. Mày còn chưa thích ứng với đồ ăn trên Trái Đất. Lần trước lén ăn cỏ ngoài sân căn cứ bị tiêu chảy, quên à. Mày phải ăn khẩu phần dinh dưỡng tao điều chỉnh theo thể chất của mày. Dựa trên phản ứng thải loại của cơ thể, tao đã lên kế hoạch để mày thích ứng dần với thực vật của Trái Đất. Chỉ khi nào mày thích ứng hoàn toàn, tao mới làm thủ tục nuôi dưỡng chính thức cho Đàm Nghiên. Trước đó, mày vẫn phải theo tao.”


Nai con: “…”


Nó nhìn về màn hình máy tính của Thiên Thần số 2, cảm thấy địa vị của mình bị cướp mất.


Tiền của mẹ, nó còn chưa tiêu một xu nào nhé.


“Sinh vật làm phong phú môi trường đã cắn tôi là gì vậy?” Sau một hồi bận rộn, Thiên Thần số 2 cuối cùng cũng hỏi đến thân phận của con nai.


Sinh vật phong phú môi trường… Lương Hiển nhớ đến con nai chết không nhắm mắt ở nhà Trần Học Tập, lập tức dỗ dành nai con, rồi dạy Thiên Thần số 2: “Đây là con của mẹ và Đàm Nghiên, kết tinh của tình yêu đích thực, là anh trai của con.”


Nai con kiêu hãnh ngẩng đầu.


Thiên Thần số 2 có thể chấp nhận chuyện trong nhà có con thứ, đó là chính sách do Thiên Thần số 1 đặt ra, nên nó dùng giọng sữa mềm mại ngọt ngào gọi một tiếng: “Anh~”


Móng nai của nai con run nhẹ, tự dưng thấy Thiên Thần số 2 cũng không đáng ghét đến thế. Nhưng nó vẫn kiêu căng ngẩng cao đầu, cúi cổ nhìn xuống đứa em thấp hơn mình.



Thiên Thần số 2 nối mạng vào màn hình giám sát phía trên phòng họp, từ góc độ cao hơn trông xuống con nai.


Và thế là cuộc cạnh tranh thân thiện của hai anh em bắt đầu.


Bộ trưởng Vu nhìn hai đứa “cháu ngoại” của mình, mệt mỏi xoa mi tâm, nói với Lương Hiển: “Chỉ hai đứa này thôi. Thêm nữa tôi chịu không nổi.”


Lương Hiển: “…”


Hai đứa này, đứa nào cũng không phải con muốn có!


Kiều Tri Học ôm máy tính bằng một tay, tay kia dắt nai con, đứng dậy nhìn xuống Lương Hiển, “Hơn nữa sinh ra mà không nuôi, toàn là tôi chăm. Bình thường tôi bận lắm rồi.”


Lương Hiển: “…”


Tại sao hắn có cảm giác mình có nói thế nào cũng không cãi được?


Trước kia rõ ràng không phải như vậy. Lương Hiển trước đây là người lạnh lùng, kiêu ngạo, thiên tài khiến kẻ khác ganh tị. Trong mắt bạn học, hắn là tồn tại vừa khiến người ta ghen vừa khiến người ta ao ước. Từ lúc nào hắn lại trở thành mẹ của hai sinh vật không phải người (một đứa còn chẳng phải sinh vật), còn bị mọi người chọc ghẹo thế này?


Đàm Nghiên nắm lấy tay Lương Hiển, mỉm cười với mọi người: “Cảm ơn mọi người đã chấp nhận con người của tôi.”


Mọi người sôi nổi bày tỏ rằng, bất kể thân phận của Đàm Nghiên là gì, cống hiến của anh suốt mấy chục năm qua bày rõ ràng trước mắt. Sao có thể vì ký ức quá khứ mà coi anh như kẻ khác loài.


Huống hồ, Đàm Nghiên vốn đã là tấm gương trong lòng mọi người. Giờ tiết lộ thân phận siêu phàm, ngược lại mọi người cảm thấy hợp lý phết. Đàm Nghiên vốn nên mạnh mẽ như vậy.


Lúc Đàm Nghiên nắm lấy tay mình, Lương Hiển đột nhiên nhớ lại, hình như từ ngày gặp Đàm Nghiên, vì chân bị thương chạy không nhanh, Đàm Nghiên đã bế hắn bằng kiểu công chúa đưa lên xe. Từ giây phút đó, hình tượng của hắn trong mắt mọi người bắt đầu nứt vỡ, một đi không trở lại.


Lương Hiển dời ánh mắt, nhìn thấy Bộ trưởng Vu mỉm cười hài lòng với mình; Thiên Thần số 2 và Kiều Tri Học trò chuyện vui vẻ; nai con bị Kiều Tri Học dắt đi với vẻ không cam lòng, đôi mắt trông mong nhìn hắn và Đàm Nghiên, chủ yếu là nhìn Đàm Nghiên.


Những người từng không hòa thuận với hắn, kể cả Thôi Hòa Dự, đang đứng bên cạnh hắn, tự nhiên chào hỏi, khoác cổ trêu ghẹo hắn. Dù hồi chưa trưởng thành suốt ngày đối đầu nhau, thì bây giờ đều trở thành đồng đội có thể giao phó lưng cho nhau.


Sự thay đổi này…


Lương Hiển siết chặt tay Đàm Nghiên.


Hắn bằng lòng vui vẻ chịu đựng.


Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Truyện Tôi Chỉ Muốn Yên Bình Nghỉ Hưu Story Chương 121
10.0/10 từ 24 lượt.
loading...