Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 28
65@-
Tô An An đi ra từ cửa bắc của trường. Hôm nay là cuối tuần, cổng trường có rất nhiều sinh viên qua lại, còn có xe taxi đậu. Chỗ hẹn hơi xa, là một nhà hàng tại gia mà cô lựa chọn riêng, theo khẩu vị của Thịnh Giang Bắc. Trên mạng có rất nhiều lời khen, đồ ăn tinh xảo, mùi vị ôn hòa. Cô đã đặt trước hai ngày, bây giờ phải đi chiếm chỗ.
Phía trước vừa hay có một chiếc xe taxi chuẩn bị dừng lại, cô bước lên hai bước, vội vã vẫy tay. Quả thực xe taxi dừng ở trước mặt cô, khách bên trong mở cửa xe, lộ ra một gương mặt đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chung Mạch lùi ra sau, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói với An An đang sững sờ: “Còn không lên đi?”
Tô An An không lên xe, đứng ở tại chỗ. Vì chuyện của Cao Phán, cô không có sắc mặt tốt với anh ấy, giọng điệu cứng đờ: “Em không lên, em còn có chuyện khác.”
Nụ cười của Chung Mạch cứng lại. Anh hơi xấu hổ, dẫu sao cũng là bạn từ bé với nhau, trái tim Tô An An lập tức mềm lại. Nhưng cô vẫn không lên xe mà ôn tồn giải thích: “Hôm nay em có hẹn với bạn. Trước đó, anh ấy từng giúp em nên hôm nay em mời anh ấy đi ăn để cảm ơn.”
“Bạn nào? Mặc đẹp vậy?” Chung Mạch híp mắt đánh giá chiếc áo liền váy trên người cô. Màu vàng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, mái tóc đen xõa trên vai, đeo kính áp tròng, trang điểm nhẹ, xinh xắn đứng ở cổng trường. Thỉnh thoảng có nam sinh quay lại nhìn cô khiến Chung Mạch cảm thấy tức giận vô cớ, có cảm giác như cải trắng mình trông từ nhỏ tới lớn bị một đám heo thương nhớ. Anh ấy không nói hai lời kéo cô vào xe.
Tô An An lảo đảo một cái, ngã vào ghế ngồi. Cô vội ngồi nghiêm chỉnh lại, tức giận: “Chung Mạch, anh làm gì đấy?”
“Không sao cả, tìm em ăn cơm với anh.” Chung Mạch nhe răng trợn mắt cười, không chút để ý vỗ vỗ đầu cô.
Tô An An ngồi thẳng người, sửa sang lại làn váy, liếc anh ấy: “Em có hẹn, lần sau ăn cơm với anh.”
Chung Mạch: “Không được! Lần sau, lần sau, em đã nói mấy lần rồi. Hôm nay em nhất định phải ăn bữa cơm với anh.”
Tô An An lắc đầu, nhất định không chịu.
Tim Chung Mạch đập thình thịch, có cảm giác không ổn. Anh ấy lộ ra nụ cười ấm áp đặc trưng, hỏi cô như người anh lớn: “An An, đối tượng hẹn hò hôm nay của em là đàn ông à?”
Tô An An trộm nhìn anh ấy một cái, mắt chớp chớp, không tình nguyện gật đầu.
Chung Mạch nghẹn một hơi trong cổ họng, không ngừng ho khan. Anh ấy ho tới ch** n**c mắt, làm Tô An An sợ tới mức không ngừng vỗ lưng anh ấy, trong miệng lải nhải: “Anh không đến mức phản ứng lớn vậy chứ!”
Chung Mạch đỡ ho hơn, không nói chuyện, chỉ nhìn cô thật sâu, đáy mắt đen tối không rõ, chỉ có sự mất mát mà bản thân anh ấy hiểu.
Anh ấy nhìn Tô An An luống cuống tay chân lau nước mắt cho mình, chỉ là hành động quen thuộc của hai người họ. Khi còn nhỏ, hai người, ai bị đánh, ai bị thương, khóc thút thít thì đều lau khô nước mắt cho nhau. Bọn họ biết nhau sắp hai mươi năm, gần một phần ba đời người, cũng đã đủ để lại dấu ấn trong cuộc đời bọn họ. Trong giây lát, anh ấy lại đột nhiên tràn ngập tin tưởng.
“Thuở nhỏ, lúc em mới đến nhà ông bà, ai là người đầu tiên chơi với em?”
Tô An An thật thà trả lời: “Là anh.”
“Hè năm ấy, em bị thủy đậu, cuối cùng là ai lén thăm em, còn bị em lây bệnh?”
“Là anh.”
“Nghỉ hè hồi cấp hai, em học dốt toán, ai dạy bù cho em?”
“Vẫn là anh! Được rồi, em đưa anh đi còn không được sao?! Nhưng nói trước, anh không quen người bạn kia của em, đến lúc đó đừng có mà xấu hổ.”
Tô An An bị Chung Mạch ép cho không còn cách nào. Từ nhỏ cô đã không phải đối thủ của anh, hiện tại vẫn không phải. Nhưng đúng là do cô sai, cô vẫn luôn nói mời Chung Mạch ăn cơm, mà cứ lần lữa mãi. Từ khi anh tới thành phố S đến giờ đã gần một tháng, cô thật sự không có mặt mũi tiếp tục từ chối.
Cô lặng lẽ lấy di động ra, nhìn thời gian, muốn gọi điện thoại báo cho Thịnh Giang Bắc biết cô dẫn theo bạn. Nhưng Tô An An sợ anh mượn lý do này để không đến, do dự mãi, cuối cùng cô vẫn nhét điện thoại vào túi.
Thôi, chờ anh đến rồi nói với anh vậy.
Dọc theo đường đi, Chung Mạch vẫn không buông tha cho cô, không ngừng ép hỏi, buổi tối hôm đó cô đi đâu?
Tô An An bị anh ấy làm phiền, hỏi thẳng: “Ai bảo với anh là em không ở ký túc xá? Cao Phán à?”
Chung Mạch lập tức im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này, đến lượt Tô An An không chịu bỏ qua.
“Anh rất thân với Cao Phán à?”
“Hai người lén gặp nhau khi nào?”
“Có phải anh có ý với cậu ấy không?”
Chung Mạch giật bắn người như bị ấn sai nút, cực kỳ mẫn cảm: “Cái này không thể nói bậy.”
Tô An An nhìn chằm chằm anh ấy như muốn nhìn ra cái lỗ trên mặt anh ấy, không nhẹ không nặng nói: “Cao Phán là bạn tốt của em. Tính cậu ấy tốt lắm, nếu ai làm cậu ấy tổn thương, em sẽ… Hừ hừ”
Cô làm ra vẻ liều mạng với người, xương cốt cũng kêu cạch cạch. Chung Mạch trợn tròn mắt, ấn tay cô xuống: “An An, em là con gái, nói kiểu vậy không ổn đâu.”
Tô An An hừ hừ hai tiếng, mới bỏ qua.
Khi hai người đến nhà hàng, thời gian còn quá sớm, người ta còn chưa bắt đầu bán, chỉ mới mở hé cửa.
Xung quanh đều là quán ăn, không có cửa hàng có thể đi dạo. Tô An An thử hỏi, có thể vào trước không. Chủ nhà hàng là người phụ nữ trung niên cực kỳ nhanh mồm nhanh miệng, nghe nói bọn họ đã đặt chỗ thì nhiệt tình mời bọn họ vào.
Tô An An chọn một góc yên tĩnh, dựa vào cửa sổ, quay đầu là có thể nhìn thấy con sông nhỏ êm đềm ở bên ngoài. Cô chống cằm, thảnh thơi nhìn bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, trái tim Chung Mạch vẫn luôn treo cao. Tay phải anh ấy đút túi, trong tay nắm chặt một cái hộp, cạnh của hộp hơi cấn hay, anh ấy vô thức càng nắm chặt hơn.
Ánh mắt anh ấy nhìn thấy cửa hàng bán hoa ở bên kia đường, trang hoàng lãng mạn tinh xảo, bên trong là các bó hoa đủ mọi màu sắc.
Chung Mạch đứng bật dậy, động tĩnh hơi lớn. Tô An An đưa mắt sang, dùng ánh mắt dò hỏi anh ấy làm sao vậy?
Anh ấy nói: “Anh nhớ ra cần mua ít đồ, ngay bên đường đối diện có. Anh đi nhanh sẽ quay về.” Tô An An không nghĩ nhiều, còn cợt nhả nói đùa với anh ấy: “Vậy anh đi nhanh lên, về muộn không có gì ăn thì đừng trách em đấy.”
Chung Mạch giơ tay muốn sờ đầu cô, lại bị cô nhẹ nhàng né tránh. Cô trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Em đã lớn rồi, anh còn sờ đầu em.”
Chung Mạch ra cửa rồi thì quay lại nhìn cô một cái. Cô vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Sau khi xác định cô sẽ không nhìn mình, anh ấy mới yên tâm đi vào cửa hàng bán hoa.
Mà ngay khi Chung Mạch đi ra ngoài không bao lâu, An An nhận được tin nhắn của Thịnh Giang Bắc, tin nhắn rất đơn giản.
“Em thích hoa gì?”
Tô An An không xác định anh có tặng hoa cho mình không, nhưng trong đầu cô bông nhiên hiện lên một bó hoa màu hồng, từng chấm li ti màu hồng. Cô nhắn lại một tin, không biết anh có hiểu hay không.
“Hồng hạc(*).”
(*) Hồng hạc: Ý nữ chính là loài hoa như những chấm li ti màu hồng giữa trời giống hình ảnh bầy hồng hạc bay xa xa.
Hồng hạc, Thịnh Giang Bắc nhíu mày, có chút không xác định hỏi bà chủ cửa hàng hoa: “Xin hỏi ở đây có hoa hồng hạc không?”
Bà chủ lập tức hiểu ra, gật đầu: “Thưa ngài, ý ngài là hoa baby màu hồng đúng không?”
Hoa baby? Thịnh Giang Bắc chần chờ trả lời lại một tin.
Sau khi được câu trả lời xác định, anh gõ quầy nói: “Một bó baby hồng nhạt.”
“Vâng, thưa ngài.”
Ngày sau đó bà chủ lập tức đi bó hoa, quá trình hơi lâu, bởi vì hiếm khi có người thích loại hoa này, cho nên đều là mua thì mới bó.
Bà chủ chủ động nói chuyện phiếm với Thịnh Giang Bắc: “Ngài tặng cho nữ à?”
Thịnh Giang Bắc: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi tặng đàn ông?”
Bà chủ lắc đầu, vội giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi. Rất hiếm chàng trai tặng baby hồng cho con gái.”
Thịnh Giang Bắc bị gợi lên hứng thú, thuận miệng hỏi: “Loài này hoa có vấn đề gì à?”
Bà chủ vừa vội vàng làm việc, vừa nói cho anh nghe: “Ngôn ngữ hoa phổ biến nhất của hoa baby là tơ vương, vai phụ. Cho nên đa số mọi người không muốn làm vai phụ, vì thế không thích loại hoa này. Thật ra, hoa baby còn đại biểu cho thật lòng thích, không thể thiếu.”
Thật lòng thích, không thể thiếu, Thịnh Giang Bắc rất có lựa chọn chỉ nghe đoạn sau.
Anh nhận bó hoa từ trong tay bà chủ. Một bó lớn hoa baby màu hồng phấn, mấy trăm đóa hoa hồng nhạt tụ lại bên nhau một cách lỏng lẻo, lấm chấm đầy sao, sương mù mông lung, tươi mát xinh đẹp, gió nhẹ thổi qua, hương thơm tản bốn phía.
Mua hoa, sau đó là vé xem phim, anh đặt ghế tình nhân từ trên mạng. Cơm nước xong vừa hay có thể xem phim, còn là phim tình yêu quen thuộc, chắc con gái đều thích thể loại này.
Dọc theo đường đi, Thịnh Giang Bắc cẩn thận tính toán, trong lòng bất chợt căng thẳng. Đều tại Charlie Hứa, biết anh thích là Tô An An, vẫn luôn hô to gọi nhỏ, nói cái gì mà kém tuổi là dễ thương nhất. Bây giờ Thịnh Giang Bắc cũng khá hoang mang bởi vì tuổi tác của mình, cho dù anh cẩn thận chăm sóc thế nào thì cũng đã là đàn ông ba mươi tư tuổi.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Tô An An đi ra từ cửa bắc của trường. Hôm nay là cuối tuần, cổng trường có rất nhiều sinh viên qua lại, còn có xe taxi đậu. Chỗ hẹn hơi xa, là một nhà hàng tại gia mà cô lựa chọn riêng, theo khẩu vị của Thịnh Giang Bắc. Trên mạng có rất nhiều lời khen, đồ ăn tinh xảo, mùi vị ôn hòa. Cô đã đặt trước hai ngày, bây giờ phải đi chiếm chỗ.
Phía trước vừa hay có một chiếc xe taxi chuẩn bị dừng lại, cô bước lên hai bước, vội vã vẫy tay. Quả thực xe taxi dừng ở trước mặt cô, khách bên trong mở cửa xe, lộ ra một gương mặt đẹp trai, rạng rỡ như ánh mặt trời.
Chung Mạch lùi ra sau, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nói với An An đang sững sờ: “Còn không lên đi?”
Tô An An không lên xe, đứng ở tại chỗ. Vì chuyện của Cao Phán, cô không có sắc mặt tốt với anh ấy, giọng điệu cứng đờ: “Em không lên, em còn có chuyện khác.”
Nụ cười của Chung Mạch cứng lại. Anh hơi xấu hổ, dẫu sao cũng là bạn từ bé với nhau, trái tim Tô An An lập tức mềm lại. Nhưng cô vẫn không lên xe mà ôn tồn giải thích: “Hôm nay em có hẹn với bạn. Trước đó, anh ấy từng giúp em nên hôm nay em mời anh ấy đi ăn để cảm ơn.”
“Bạn nào? Mặc đẹp vậy?” Chung Mạch híp mắt đánh giá chiếc áo liền váy trên người cô. Màu vàng nhạt càng tôn lên làn da trắng nõn của cô, mái tóc đen xõa trên vai, đeo kính áp tròng, trang điểm nhẹ, xinh xắn đứng ở cổng trường. Thỉnh thoảng có nam sinh quay lại nhìn cô khiến Chung Mạch cảm thấy tức giận vô cớ, có cảm giác như cải trắng mình trông từ nhỏ tới lớn bị một đám heo thương nhớ. Anh ấy không nói hai lời kéo cô vào xe.
Tô An An lảo đảo một cái, ngã vào ghế ngồi. Cô vội ngồi nghiêm chỉnh lại, tức giận: “Chung Mạch, anh làm gì đấy?”
“Không sao cả, tìm em ăn cơm với anh.” Chung Mạch nhe răng trợn mắt cười, không chút để ý vỗ vỗ đầu cô.
Tô An An ngồi thẳng người, sửa sang lại làn váy, liếc anh ấy: “Em có hẹn, lần sau ăn cơm với anh.”
Chung Mạch: “Không được! Lần sau, lần sau, em đã nói mấy lần rồi. Hôm nay em nhất định phải ăn bữa cơm với anh.”
Tô An An lắc đầu, nhất định không chịu.
Tim Chung Mạch đập thình thịch, có cảm giác không ổn. Anh ấy lộ ra nụ cười ấm áp đặc trưng, hỏi cô như người anh lớn: “An An, đối tượng hẹn hò hôm nay của em là đàn ông à?”
Tô An An trộm nhìn anh ấy một cái, mắt chớp chớp, không tình nguyện gật đầu.
Chung Mạch nghẹn một hơi trong cổ họng, không ngừng ho khan. Anh ấy ho tới ch** n**c mắt, làm Tô An An sợ tới mức không ngừng vỗ lưng anh ấy, trong miệng lải nhải: “Anh không đến mức phản ứng lớn vậy chứ!”
Chung Mạch đỡ ho hơn, không nói chuyện, chỉ nhìn cô thật sâu, đáy mắt đen tối không rõ, chỉ có sự mất mát mà bản thân anh ấy hiểu.
Anh ấy nhìn Tô An An luống cuống tay chân lau nước mắt cho mình, chỉ là hành động quen thuộc của hai người họ. Khi còn nhỏ, hai người, ai bị đánh, ai bị thương, khóc thút thít thì đều lau khô nước mắt cho nhau. Bọn họ biết nhau sắp hai mươi năm, gần một phần ba đời người, cũng đã đủ để lại dấu ấn trong cuộc đời bọn họ. Trong giây lát, anh ấy lại đột nhiên tràn ngập tin tưởng.
“Thuở nhỏ, lúc em mới đến nhà ông bà, ai là người đầu tiên chơi với em?”
Tô An An thật thà trả lời: “Là anh.”
“Hè năm ấy, em bị thủy đậu, cuối cùng là ai lén thăm em, còn bị em lây bệnh?”
“Là anh.”
“Nghỉ hè hồi cấp hai, em học dốt toán, ai dạy bù cho em?”
“Vẫn là anh! Được rồi, em đưa anh đi còn không được sao?! Nhưng nói trước, anh không quen người bạn kia của em, đến lúc đó đừng có mà xấu hổ.”
Tô An An bị Chung Mạch ép cho không còn cách nào. Từ nhỏ cô đã không phải đối thủ của anh, hiện tại vẫn không phải. Nhưng đúng là do cô sai, cô vẫn luôn nói mời Chung Mạch ăn cơm, mà cứ lần lữa mãi. Từ khi anh tới thành phố S đến giờ đã gần một tháng, cô thật sự không có mặt mũi tiếp tục từ chối.
Cô lặng lẽ lấy di động ra, nhìn thời gian, muốn gọi điện thoại báo cho Thịnh Giang Bắc biết cô dẫn theo bạn. Nhưng Tô An An sợ anh mượn lý do này để không đến, do dự mãi, cuối cùng cô vẫn nhét điện thoại vào túi.
Thôi, chờ anh đến rồi nói với anh vậy.
Dọc theo đường đi, Chung Mạch vẫn không buông tha cho cô, không ngừng ép hỏi, buổi tối hôm đó cô đi đâu?
Tô An An bị anh ấy làm phiền, hỏi thẳng: “Ai bảo với anh là em không ở ký túc xá? Cao Phán à?”
Chung Mạch lập tức im lặng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lần này, đến lượt Tô An An không chịu bỏ qua.
“Anh rất thân với Cao Phán à?”
“Hai người lén gặp nhau khi nào?”
“Có phải anh có ý với cậu ấy không?”
Chung Mạch giật bắn người như bị ấn sai nút, cực kỳ mẫn cảm: “Cái này không thể nói bậy.”
Tô An An nhìn chằm chằm anh ấy như muốn nhìn ra cái lỗ trên mặt anh ấy, không nhẹ không nặng nói: “Cao Phán là bạn tốt của em. Tính cậu ấy tốt lắm, nếu ai làm cậu ấy tổn thương, em sẽ… Hừ hừ”
Cô làm ra vẻ liều mạng với người, xương cốt cũng kêu cạch cạch. Chung Mạch trợn tròn mắt, ấn tay cô xuống: “An An, em là con gái, nói kiểu vậy không ổn đâu.”
Tô An An hừ hừ hai tiếng, mới bỏ qua.
Khi hai người đến nhà hàng, thời gian còn quá sớm, người ta còn chưa bắt đầu bán, chỉ mới mở hé cửa.
Xung quanh đều là quán ăn, không có cửa hàng có thể đi dạo. Tô An An thử hỏi, có thể vào trước không. Chủ nhà hàng là người phụ nữ trung niên cực kỳ nhanh mồm nhanh miệng, nghe nói bọn họ đã đặt chỗ thì nhiệt tình mời bọn họ vào.
Tô An An chọn một góc yên tĩnh, dựa vào cửa sổ, quay đầu là có thể nhìn thấy con sông nhỏ êm đềm ở bên ngoài. Cô chống cằm, thảnh thơi nhìn bên ngoài.
Sau khi ngồi xuống, trái tim Chung Mạch vẫn luôn treo cao. Tay phải anh ấy đút túi, trong tay nắm chặt một cái hộp, cạnh của hộp hơi cấn hay, anh ấy vô thức càng nắm chặt hơn.
Ánh mắt anh ấy nhìn thấy cửa hàng bán hoa ở bên kia đường, trang hoàng lãng mạn tinh xảo, bên trong là các bó hoa đủ mọi màu sắc.
Chung Mạch đứng bật dậy, động tĩnh hơi lớn. Tô An An đưa mắt sang, dùng ánh mắt dò hỏi anh ấy làm sao vậy?
Anh ấy nói: “Anh nhớ ra cần mua ít đồ, ngay bên đường đối diện có. Anh đi nhanh sẽ quay về.” Tô An An không nghĩ nhiều, còn cợt nhả nói đùa với anh ấy: “Vậy anh đi nhanh lên, về muộn không có gì ăn thì đừng trách em đấy.”
Chung Mạch giơ tay muốn sờ đầu cô, lại bị cô nhẹ nhàng né tránh. Cô trừng mắt nhìn anh ấy một cái: “Em đã lớn rồi, anh còn sờ đầu em.”
Chung Mạch ra cửa rồi thì quay lại nhìn cô một cái. Cô vẫn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Sau khi xác định cô sẽ không nhìn mình, anh ấy mới yên tâm đi vào cửa hàng bán hoa.
Mà ngay khi Chung Mạch đi ra ngoài không bao lâu, An An nhận được tin nhắn của Thịnh Giang Bắc, tin nhắn rất đơn giản.
“Em thích hoa gì?”
Tô An An không xác định anh có tặng hoa cho mình không, nhưng trong đầu cô bông nhiên hiện lên một bó hoa màu hồng, từng chấm li ti màu hồng. Cô nhắn lại một tin, không biết anh có hiểu hay không.
“Hồng hạc(*).”
(*) Hồng hạc: Ý nữ chính là loài hoa như những chấm li ti màu hồng giữa trời giống hình ảnh bầy hồng hạc bay xa xa.
Hồng hạc, Thịnh Giang Bắc nhíu mày, có chút không xác định hỏi bà chủ cửa hàng hoa: “Xin hỏi ở đây có hoa hồng hạc không?”
Bà chủ lập tức hiểu ra, gật đầu: “Thưa ngài, ý ngài là hoa baby màu hồng đúng không?”
Hoa baby? Thịnh Giang Bắc chần chờ trả lời lại một tin.
Sau khi được câu trả lời xác định, anh gõ quầy nói: “Một bó baby hồng nhạt.”
“Vâng, thưa ngài.”
Ngày sau đó bà chủ lập tức đi bó hoa, quá trình hơi lâu, bởi vì hiếm khi có người thích loại hoa này, cho nên đều là mua thì mới bó.
Bà chủ chủ động nói chuyện phiếm với Thịnh Giang Bắc: “Ngài tặng cho nữ à?”
Thịnh Giang Bắc: “Chẳng lẽ cô cho rằng tôi tặng đàn ông?”
Bà chủ lắc đầu, vội giải thích: “Ngài hiểu lầm rồi. Rất hiếm chàng trai tặng baby hồng cho con gái.”
Thịnh Giang Bắc bị gợi lên hứng thú, thuận miệng hỏi: “Loài này hoa có vấn đề gì à?”
Bà chủ vừa vội vàng làm việc, vừa nói cho anh nghe: “Ngôn ngữ hoa phổ biến nhất của hoa baby là tơ vương, vai phụ. Cho nên đa số mọi người không muốn làm vai phụ, vì thế không thích loại hoa này. Thật ra, hoa baby còn đại biểu cho thật lòng thích, không thể thiếu.”
Thật lòng thích, không thể thiếu, Thịnh Giang Bắc rất có lựa chọn chỉ nghe đoạn sau.
Anh nhận bó hoa từ trong tay bà chủ. Một bó lớn hoa baby màu hồng phấn, mấy trăm đóa hoa hồng nhạt tụ lại bên nhau một cách lỏng lẻo, lấm chấm đầy sao, sương mù mông lung, tươi mát xinh đẹp, gió nhẹ thổi qua, hương thơm tản bốn phía.
Mua hoa, sau đó là vé xem phim, anh đặt ghế tình nhân từ trên mạng. Cơm nước xong vừa hay có thể xem phim, còn là phim tình yêu quen thuộc, chắc con gái đều thích thể loại này.
Dọc theo đường đi, Thịnh Giang Bắc cẩn thận tính toán, trong lòng bất chợt căng thẳng. Đều tại Charlie Hứa, biết anh thích là Tô An An, vẫn luôn hô to gọi nhỏ, nói cái gì mà kém tuổi là dễ thương nhất. Bây giờ Thịnh Giang Bắc cũng khá hoang mang bởi vì tuổi tác của mình, cho dù anh cẩn thận chăm sóc thế nào thì cũng đã là đàn ông ba mươi tư tuổi.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 28
10.0/10 từ 45 lượt.