Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Chương 29
75@-
Sau khi quay lại xe, Thịnh Giang Bắc đeo tai nghe bluetooth rồi gọi điện thoại cho Tô An An. Điện thoại mới reo một lúc đã kết nối, giọng trong trẻo mang theo sự mềm mại đặc trưng của thiếu nữ thành phố S của Tô An An từ ống nghe truyền đến, lười biếng tùy ý a lô một tiếng.
Thịnh Giang Bắc nghe được giọng cô, đáy mắt hiện lên ý cười, ngón tay v**t v* hoa baby trên ghế, giọng càng thêm ôn hòa so với ngày thường: “Tôi bắt đầu đi.”
Tô An An nhẹ nhàng phù một tiếng, lẩm bẩm: “Còn tưởng chú lại có chuyện không đến được.”
Thịnh Giang Bắc dừng lại chờ 60 giây đèn xanh đèn đỏ, ngón tay gõ lên tay lái, không kiềm được mà muốn nói chuyện thêm với cô trong chốc lát: “Ở trong mắt em, tôi không đáng tin vậy à? Chuyện đã đồng ý còn sẽ đổi ý.”
“Không phải đâu. Chú bận rộn như vậy, em cho rằng chú lại có việc.”
Cô khe khẽ oán giận, giọng điệu quen thuộc, vừa yêu kiều vừa giận dỗi. Thịnh Giang Bắc càng thêm vui vẻ, thoải mái cười to, tiếng cười sang sảng trong trẻo. Nếu có người quen biết Thịnh Giang Bắc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, có lẽ sẽ hoài nghi có phải người đàn ông này đã bị đánh tráo hay không. Thịnh Giang Bắc là người mặt lạnh không lộ vui buồn, không hợp tâm sự, cười to thành tiếng như vậy vẫn là lần đầu.
Tô An An nghe được tiếng cười của anh, phát hiện lời nói vừa rồi của mình có ý khác, hơi bực mà nói: “Em chỉ nói bừa thôi, chú đừng để trong lòng.”
Bên kia, bỗng nhiên truyền đến tiếng bóp còi “bíp bíp”, Tô An An hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Đèn từ đỏ chuyển sang xanh, bởi vì nói chuyện điện thoại mà anh chậm chạp không khởi động xe, người phía sau không chờ được, không ngừng ấn còi. Tay trái Thịnh Giang Bắc dán lên tai nghe, nói với cô: “Tôi đang lái xe, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến…”
Anh còn chưa nói xong, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của Tô An An, nghe như bị kinh sợ.
Thịnh Giang Bắc nghe vậy hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em không cẩn thận làm đổ nước.” Tô An An nói chuyện lí nhí, giọng hơi nhỏ, nghe vào có cảm giác như chột dạ.
Thịnh Giang Bắc lắc đầu bật cười. Đúng là trẻ con, tay chân vụng về, bởi vì việc ngoài ý muốn của Tô An An, cuộc trò chuyện đành phải kết thúc.
Anh cúp máy, đánh tay lái, rẽ ở ngã tư đường. Còn cách điểm đến 20 phút nữa, anh cố ý lừa cô nhóc, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Thịnh Giang Bắc thỉnh thoảng lại đưa về những chấm li ti hồng phấn kia, tốc độ xe không ngừng tăng nhanh.
***
Tô An An thật sự không cẩn thận làm đổ nước, nhưng lúc này sự chú ý không phải ở nước trên đất, mà là Chung Mạch một lần nữa đi vào. Chỉ thấy trong tay anh ấy ôm một bó hoa hồng to, từ xa nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy sắp chôn trong bó hoa, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tô An An nghẹn họng nhìn trân trối. Cô đứng tại chỗ, tay chỉ về phía anh ấy, sững sờ không nói nổi một câu, trong đầu như tơ vò.
Chung Mạch đứng ở cách đó không xa. Ánh nắng buổi sáng tươi sáng động lòng người, nắng xuyên qua cửa kính phản chiếu lên mặt anh ấy, một nửa trong tối một nửa ngoài sáng, thân hình cao gầy của anh ấy bị kéo dài, đáy mắt toát ra ý cười tự tin. Tất cả hình ảnh như trong phim, thời gian trôi chậm hơn, nhưng tất cả những thứ này làm Tô An vô thức sợ hãi.
Một loại cảm giác khó hiểu bao phủ cô, cô không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại của anh ấy và Cao Phán.
Con gái có giác quan thứ sáu, mà thường sẽ rất chính xác. Bàn tay Tô An An dán lên mặt bàn, lùi một bước dài đến không thể lùi lại nữa.
Chung Mạch ôm hoa tới gần, ngoài cửa đã có người qua đường bị hấp dẫn, nhưng đều bị bà chủ có lòng tốt ngăn lại ngoài cửa.
Chung Mạch đi vào từ cửa, chậm rãi đến gần Tô An An. Anh ấy mím môi, cười bất đắc dĩ: “An An, em còn lùi về phía sau, chắc sẽ đổ bàn của người ta đấy.”
Tô An An nắm chặt góc bàn, l**m đôi môi đã khô cong. Cô căng thẳng tới đổ mồ hôi tay, cố gắng dùng giọng bình tĩnh, khô cằn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Chung Mạch nhún vai: “Rõ như vậy còn không nhìn ra à?”
Dứt lời, trong tay anh ấy bỗng nhiên xuất hiện một hộp vuông màu đen. Anh ấy nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, mặt đồng hồ tinh xảo, dây đồng hồ bằng da màu nâu, lẳng lặng nằm ở hộp.
“Còn nhớ chiếc đồng hồ này chứ?”
Lúc này, Tô An An nào có tâm trạng nhìn kỹ cái đồng hồ kia. Cô chỉ liếc mắt một cái, lắc đầu mà không hiểu ra sao.
Chung Mạch nhìn chiếc đồng hồ kia, có chút hoài niệm nói tới chuyện cũ: “Biết ngay em quên rồi mà. Năm đó nghỉ hè, không biết em tìm đâu ra quyển tạp chí, trên đó giới thiệu một chiếc đồng hồ, em mê lắm, có thời gian đều lấy ra ngắm.”
Phải không? Tô An An loáng thoáng nghĩ ra, đúng là chiếc đồng hồ này hơi quen. Cô nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia.
Thấy dường như cô đã nhớ ra, Chung Mạch tiếp tục nói: “An An, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Quen biết sắp hai mươi năm, thời gian không ngắn, rất nhiều chuyện anh đã sắp quên hết, nhưng anh nhớ rõ ràng từng chuyện về em. Em có biết vì sao không?”
“Chung Mạch, đừng nói.” Tô An An bỗng nhiên tiến lên túm lấy ống tay áo anh ấy, ngăn cản anh ấy nói tiếp. Cô muốn nói cho anh ấy biết, có vài lời nói ra rồi thì sẽ không thể quay đầu. Nếu anh ấy thật sự nói ra, sau này đến cả bạn, bọn họ cũng không thể làm được nữa.
Cô lại dùng sức lắc đầu.
“Chung Mạch, có vài thứ nói ra thì sẽ thay đổi.”
Chung Mạch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cất giấu một chút bi ai khó mà phát hiện. Ngón tay bị gai hoa hồng chưa loại sạch khẽ đâm một cái, khiến anh đau tới mức hốc mắt chua xót.
Tô An An ấn vai anh ấy để anh ấy ngồi xuống. Cô quay người ngồi về chỗ, bàn tay đặt trên đầu gối, không ngừng chà xát, nôn nóng tới cực điểm, nói chuyện cũng có phần rối loạn.
“Chung Mạch, em vẫn chưa nói với anh thật ra em đã thích người khác. Em gặp anh ấy lần đầu năm mười hai tuổi. Khi đó em còn quá nhỏ, không hiểu thích là gì, nhưng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Từ nhỏ em đã không phải người có trí nhớ tốt, nhưng người đàn ông ấy khiến em nhớ nhung suốt mười năm.”
“Thật ra, em không cố tình đi tìm, cũng không cố tình chờ đợi, nhưng, khi em gặp lại anh ấy sau mười năm, em mới có cảm giác như cuối cùng cũng chờ được. Cảm giác hóa ra người mà em vẫn luôn chờ đợi là anh ấy giống như cục bột lên men trong lòng em, không ngừng nở ra, cho đến khi chiếm cứ hết trái tim em.”
“Em không biết anh ấy có cảm giác gì với em, em không dám nghĩ có một ngày anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của em. Nhưng em chấp nhận để anh ấy vẫn luôn xuất hiện trong cuộc đời em như vậy.”
Cô ngẩng đầu nhìn Chung Mạch, chỉ đồng hồ trong tay anh ấy, có chút tàn nhẫn nói: “Thật ra, em thích chiếc đồng hồ này như vậy, chỉ vì năm ấy trên cổ tay anh ấy đeo một chiếc đồng hồ nam giống hệt cái này.”
Chung Mạch đột nhiên nắm chặt hộp, sau đó chậm rãi buông ra. Cô nói cô chấp nhận người đàn ông kia vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Chẳng lẽ anh ấy thật sự nói ra tình cảm của mình thì anh ấy sẽ không thể xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa? Chung Mạch nghĩ vậy thì chợt ngừng thở.
Anh ấy không có cách nào chấp nhận, nhưng lại cực kỳ hiểu An An. Bên ngoài, cô ôn hòa vô hại bao nhiêu thì bên trong có bấy nhiêu cố chấp.
Thôi! Ngay lập tức, Chung Mạch đưa ra quyết định. Anh ấy điều chỉnh hô hấp, khi ngẩng đầu, vẻ mặt cứng họng, dáng vẻ kinh ngạc lại bất đắc dị.
“An An, em nói với anh mấy lời này có phải hiểu lầm gì không?”
Tô An An nói một hơi dài, đang cầm cốc uống nước, nghe vậy thì bị sặc.
Chung Mạch đưa cho cô một tờ khăn giấy. Cô lau miệng, lại nghe anh nói: “An An, em hiểu lầm là anh tỏ tình với em à?”
Chẳng lẽ không phải à? Tô An An che miệng nhìn anh ấy, mặt lập tức nóng bừng. Hình như, anh ấy thật sự không có nói gì là tỏ tình cả, tất cả chỉ là cô suy đoán dựa vào trực giác.
“Nhìn là biết thật sự hiểu lầm rồi. Anh chỉ muốn em đưa hoa cho Cao Phán hộ anh. Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật mà anh tặng em trước.” Chung Mạch khẽ cười, đôi mắt mỉm cười, không có chút đau khổ nào, ngụy trang cực tốt.
Cái gì? Tô An An nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia, cùng với bó hoa, trong lòng lập tức xấu hổ, nhưng trong giây lát đã bị niềm vui bất ngờ lấp đầy. Cô cười toét miệng, vứt đi gánh nặng, nghiêm túc hỏi: “Cao Phán? Vì sao anh tặng hoa cho cậu ấy?”
Chung Mạch bị nụ cười của cô đâm vào mắt. Anh quay đầu đi, nhìn về phía khác, như không có việc gì mà nói: “Chẳng phải tặng hoa cho phụ nữ thì chỉ có một lý do đấy thôi à? Thích cô ấy đó!”
Tô An An không quá tin, theo sát anh ấy không bỏ, nhất định phải hỏi ra nguyên nhân. Chung Mạch căng da đầu nói bừa: “Còn không phải lần đó em để cô ấy đi dạo phố với anh, cảm giác ở cùng cô ấy rất thoải mái, không có áp lực gì, anh rất thích.”
“Vậy chẳng phải trước đó anh bảo anh đã có người mình thích à? Cô ấy đâu?”
“Người ta thích người khác rồi, có lẽ bây giờ đã ở bên nhau rồi.” Chung Mạch lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, nửa thật nửa giả nói.
Tô An An gật gật đầu, cảm thấy anh ấy không giống đang nói dối. Chẳng qua cô vẫn muốn nói anh hai câu: “Anh thích Cao Phán thì nhanh nói với người ta đi. Cậu ấy ở trường rất được chào đón đó, chậm chân bị người khác cướp mất thì đừng ở đó mà khóc.”
“Nhóc con, không cần em dạy anh.” Chung Mạch gõ đầu cô, động tác thân mật. Từ nhỏ hai người đã quen đùa giỡn. Tô An An nhổm qua bàn, cũng gõ lên trán anh, sau đó nhìn nhau cười.
Nụ cười của họ bị Thịnh Giang Bắc đi vào sau nhìn thấy. Anh ôm một bó hoa baby hoàn toàn không phù hợp với hình tượng và khí chất, đẩy cửa vào. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh Tô An An nhổm người lên thân mật gõ vào đầu chàng trai.
Cô không chỉ mời anh, mà còn người đàn ông xa lạ khác. Thịnh Giang Bắc cười tự giễu, anh cũng có ngày tự mình đa tình.
Anh đứng ở đó hơi lâu, thêm vẻ ngoài anh tuấn, khí chất lỗi lạc, tất nhiên khiến bà chủ chú ý.
Bà chủ có tính cách đặc trưng ở tuổi trung niên, rất thích tám chuyện. Bà ấy nhìn hoa trong tay Thịnh Giang Bắc, chỉ điểm cho anh: “Cậu à, tặng hoa cho bạn không phải vậy đâu. Phải tặng hoa hồng. Cậu nhìn thấy không, chàng trai bên kia dùng hoa hồng tỏ tình, cô gái đồng ý luôn rồi.”
Thật ra bà chủ chỉ vô tình phỏng đoán, nam nữ cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không phải tỏ tình thành công à?
Tất cả đều là trời xui đất khiến, cũng luôn là sai lệch một chút. Một câu vô tâm của bà chủ lại làm tất cả sự thật lòng của cô gái đều biến thành chê cười.
Ít nhất ở trong mắt Thịnh Giang Bắc là như thế.
Chàng trai và cô gái trẻ rất hợp nhau. Đôi mắt như chim ưng của anh vẫn luôn sáng quắc nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay cô gái, ánh mắt lui về phía sau, lạnh lùng đánh giá chàng trai. Áo sơ mi trắng kẻ xanh, tràn ngập sức sống và tinh thần phấn chấn, rất xứng đôi với cô gái đối diện, Thịnh Giang Bắc có chối bỏ thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Anh đứng sau cây cột thờ ơ lạnh nhạt, độ ấm trong tim cứ giảm dần. Vẻ ôn hòa trên mặt như một lớp mặt nạ bị anh bóc ra, lại là người đàn ông ít khi nói cười, từ chối người ngoài ngàn dặm.
“Cậu đã đặt chỗ chưa? Nhà hàng chúng tôi cần đặt chỗ trước.”
Thịnh Giang Bắc lạnh giọng nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm.”
Ngay sau đó anh lập tức xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua một cái thùng rác, cuối cùng anh nhìn thoáng qua bó hoa trong tay, sau đó ném vào.
Vai phụ, quả nhiên không phải dấu hiệu tốt gì, giữ lại cũng vô dụng.
Ngày hôm đó, Tô An An chờ tới khi mặt trời lặn xuống phía tây cũng không chờ được Thịnh Giang Bắc. Cô gọi vô số cuộc cũng không có ai nghe máy.
Sau đó, cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
“Chào cô Tô, tôi là Charlie Hứa, trợ lý của sếp Thịnh. Anh ấy bảo tôi nói với cô không cần chờ anh ấy. Anh ấy có việc gấp đã bay ra nước ngoài, chỉ sợ không cách nào đến chỗ hẹn.”
Tô An An hơi giật mình gật đầu, tâm trạng tụt đến đáy cốc, ngoài mất mát ra thì vẫn là mất mát.
Tối đó, cô một mình ra khỏi nhà hàng. Chung Mạch đã sớm bị cô đuổi đi vào mười phút trước khi Thịnh Giang Bắc bảo sẽ đến.
Cô đơn độc đứng ở ven đường chờ xe buýt, đôi mắt nhìn lung tung khắp nơi, bất chợt nhìn thấy một bó baby hồng phấn vứt trong thùng rác trước mặt. Đóa hoa điêu tàn, phủ kín một tầng bụi đất.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Sau khi quay lại xe, Thịnh Giang Bắc đeo tai nghe bluetooth rồi gọi điện thoại cho Tô An An. Điện thoại mới reo một lúc đã kết nối, giọng trong trẻo mang theo sự mềm mại đặc trưng của thiếu nữ thành phố S của Tô An An từ ống nghe truyền đến, lười biếng tùy ý a lô một tiếng.
Thịnh Giang Bắc nghe được giọng cô, đáy mắt hiện lên ý cười, ngón tay v**t v* hoa baby trên ghế, giọng càng thêm ôn hòa so với ngày thường: “Tôi bắt đầu đi.”
Tô An An nhẹ nhàng phù một tiếng, lẩm bẩm: “Còn tưởng chú lại có chuyện không đến được.”
Thịnh Giang Bắc dừng lại chờ 60 giây đèn xanh đèn đỏ, ngón tay gõ lên tay lái, không kiềm được mà muốn nói chuyện thêm với cô trong chốc lát: “Ở trong mắt em, tôi không đáng tin vậy à? Chuyện đã đồng ý còn sẽ đổi ý.”
“Không phải đâu. Chú bận rộn như vậy, em cho rằng chú lại có việc.”
Cô khe khẽ oán giận, giọng điệu quen thuộc, vừa yêu kiều vừa giận dỗi. Thịnh Giang Bắc càng thêm vui vẻ, thoải mái cười to, tiếng cười sang sảng trong trẻo. Nếu có người quen biết Thịnh Giang Bắc nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của anh, có lẽ sẽ hoài nghi có phải người đàn ông này đã bị đánh tráo hay không. Thịnh Giang Bắc là người mặt lạnh không lộ vui buồn, không hợp tâm sự, cười to thành tiếng như vậy vẫn là lần đầu.
Tô An An nghe được tiếng cười của anh, phát hiện lời nói vừa rồi của mình có ý khác, hơi bực mà nói: “Em chỉ nói bừa thôi, chú đừng để trong lòng.”
Bên kia, bỗng nhiên truyền đến tiếng bóp còi “bíp bíp”, Tô An An hỏi: “Tiếng gì vậy?”
Đèn từ đỏ chuyển sang xanh, bởi vì nói chuyện điện thoại mà anh chậm chạp không khởi động xe, người phía sau không chờ được, không ngừng ấn còi. Tay trái Thịnh Giang Bắc dán lên tai nghe, nói với cô: “Tôi đang lái xe, khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến…”
Anh còn chưa nói xong, bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng hô của Tô An An, nghe như bị kinh sợ.
Thịnh Giang Bắc nghe vậy hỏi cô: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em không cẩn thận làm đổ nước.” Tô An An nói chuyện lí nhí, giọng hơi nhỏ, nghe vào có cảm giác như chột dạ.
Thịnh Giang Bắc lắc đầu bật cười. Đúng là trẻ con, tay chân vụng về, bởi vì việc ngoài ý muốn của Tô An An, cuộc trò chuyện đành phải kết thúc.
Anh cúp máy, đánh tay lái, rẽ ở ngã tư đường. Còn cách điểm đến 20 phút nữa, anh cố ý lừa cô nhóc, muốn cho cô một niềm vui bất ngờ.
Dọc theo đường đi, ánh mắt Thịnh Giang Bắc thỉnh thoảng lại đưa về những chấm li ti hồng phấn kia, tốc độ xe không ngừng tăng nhanh.
***
Tô An An thật sự không cẩn thận làm đổ nước, nhưng lúc này sự chú ý không phải ở nước trên đất, mà là Chung Mạch một lần nữa đi vào. Chỉ thấy trong tay anh ấy ôm một bó hoa hồng to, từ xa nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy sắp chôn trong bó hoa, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
Tô An An nghẹn họng nhìn trân trối. Cô đứng tại chỗ, tay chỉ về phía anh ấy, sững sờ không nói nổi một câu, trong đầu như tơ vò.
Chung Mạch đứng ở cách đó không xa. Ánh nắng buổi sáng tươi sáng động lòng người, nắng xuyên qua cửa kính phản chiếu lên mặt anh ấy, một nửa trong tối một nửa ngoài sáng, thân hình cao gầy của anh ấy bị kéo dài, đáy mắt toát ra ý cười tự tin. Tất cả hình ảnh như trong phim, thời gian trôi chậm hơn, nhưng tất cả những thứ này làm Tô An vô thức sợ hãi.
Một loại cảm giác khó hiểu bao phủ cô, cô không khỏi nhớ tới đoạn đối thoại của anh ấy và Cao Phán.
Con gái có giác quan thứ sáu, mà thường sẽ rất chính xác. Bàn tay Tô An An dán lên mặt bàn, lùi một bước dài đến không thể lùi lại nữa.
Chung Mạch ôm hoa tới gần, ngoài cửa đã có người qua đường bị hấp dẫn, nhưng đều bị bà chủ có lòng tốt ngăn lại ngoài cửa.
Chung Mạch đi vào từ cửa, chậm rãi đến gần Tô An An. Anh ấy mím môi, cười bất đắc dĩ: “An An, em còn lùi về phía sau, chắc sẽ đổ bàn của người ta đấy.”
Tô An An nắm chặt góc bàn, l**m đôi môi đã khô cong. Cô căng thẳng tới đổ mồ hôi tay, cố gắng dùng giọng bình tĩnh, khô cằn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Chung Mạch nhún vai: “Rõ như vậy còn không nhìn ra à?”
Dứt lời, trong tay anh ấy bỗng nhiên xuất hiện một hộp vuông màu đen. Anh ấy nhẹ nhàng mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ nữ, mặt đồng hồ tinh xảo, dây đồng hồ bằng da màu nâu, lẳng lặng nằm ở hộp.
“Còn nhớ chiếc đồng hồ này chứ?”
Lúc này, Tô An An nào có tâm trạng nhìn kỹ cái đồng hồ kia. Cô chỉ liếc mắt một cái, lắc đầu mà không hiểu ra sao.
Chung Mạch nhìn chiếc đồng hồ kia, có chút hoài niệm nói tới chuyện cũ: “Biết ngay em quên rồi mà. Năm đó nghỉ hè, không biết em tìm đâu ra quyển tạp chí, trên đó giới thiệu một chiếc đồng hồ, em mê lắm, có thời gian đều lấy ra ngắm.”
Phải không? Tô An An loáng thoáng nghĩ ra, đúng là chiếc đồng hồ này hơi quen. Cô nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia.
Thấy dường như cô đã nhớ ra, Chung Mạch tiếp tục nói: “An An, chúng ta đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Quen biết sắp hai mươi năm, thời gian không ngắn, rất nhiều chuyện anh đã sắp quên hết, nhưng anh nhớ rõ ràng từng chuyện về em. Em có biết vì sao không?”
“Chung Mạch, đừng nói.” Tô An An bỗng nhiên tiến lên túm lấy ống tay áo anh ấy, ngăn cản anh ấy nói tiếp. Cô muốn nói cho anh ấy biết, có vài lời nói ra rồi thì sẽ không thể quay đầu. Nếu anh ấy thật sự nói ra, sau này đến cả bạn, bọn họ cũng không thể làm được nữa.
Cô lại dùng sức lắc đầu.
“Chung Mạch, có vài thứ nói ra thì sẽ thay đổi.”
Chung Mạch cúi đầu nhìn cô, ánh mắt phức tạp, cất giấu một chút bi ai khó mà phát hiện. Ngón tay bị gai hoa hồng chưa loại sạch khẽ đâm một cái, khiến anh đau tới mức hốc mắt chua xót.
Tô An An ấn vai anh ấy để anh ấy ngồi xuống. Cô quay người ngồi về chỗ, bàn tay đặt trên đầu gối, không ngừng chà xát, nôn nóng tới cực điểm, nói chuyện cũng có phần rối loạn.
“Chung Mạch, em vẫn chưa nói với anh thật ra em đã thích người khác. Em gặp anh ấy lần đầu năm mười hai tuổi. Khi đó em còn quá nhỏ, không hiểu thích là gì, nhưng vẫn luôn nhớ mãi không quên. Từ nhỏ em đã không phải người có trí nhớ tốt, nhưng người đàn ông ấy khiến em nhớ nhung suốt mười năm.”
“Thật ra, em không cố tình đi tìm, cũng không cố tình chờ đợi, nhưng, khi em gặp lại anh ấy sau mười năm, em mới có cảm giác như cuối cùng cũng chờ được. Cảm giác hóa ra người mà em vẫn luôn chờ đợi là anh ấy giống như cục bột lên men trong lòng em, không ngừng nở ra, cho đến khi chiếm cứ hết trái tim em.”
“Em không biết anh ấy có cảm giác gì với em, em không dám nghĩ có một ngày anh ấy sẽ đáp lại tình cảm của em. Nhưng em chấp nhận để anh ấy vẫn luôn xuất hiện trong cuộc đời em như vậy.”
Cô ngẩng đầu nhìn Chung Mạch, chỉ đồng hồ trong tay anh ấy, có chút tàn nhẫn nói: “Thật ra, em thích chiếc đồng hồ này như vậy, chỉ vì năm ấy trên cổ tay anh ấy đeo một chiếc đồng hồ nam giống hệt cái này.”
Chung Mạch đột nhiên nắm chặt hộp, sau đó chậm rãi buông ra. Cô nói cô chấp nhận người đàn ông kia vẫn luôn xuất hiện trong cuộc sống của cô. Chẳng lẽ anh ấy thật sự nói ra tình cảm của mình thì anh ấy sẽ không thể xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa? Chung Mạch nghĩ vậy thì chợt ngừng thở.
Anh ấy không có cách nào chấp nhận, nhưng lại cực kỳ hiểu An An. Bên ngoài, cô ôn hòa vô hại bao nhiêu thì bên trong có bấy nhiêu cố chấp.
Thôi! Ngay lập tức, Chung Mạch đưa ra quyết định. Anh ấy điều chỉnh hô hấp, khi ngẩng đầu, vẻ mặt cứng họng, dáng vẻ kinh ngạc lại bất đắc dị.
“An An, em nói với anh mấy lời này có phải hiểu lầm gì không?”
Tô An An nói một hơi dài, đang cầm cốc uống nước, nghe vậy thì bị sặc.
Chung Mạch đưa cho cô một tờ khăn giấy. Cô lau miệng, lại nghe anh nói: “An An, em hiểu lầm là anh tỏ tình với em à?”
Chẳng lẽ không phải à? Tô An An che miệng nhìn anh ấy, mặt lập tức nóng bừng. Hình như, anh ấy thật sự không có nói gì là tỏ tình cả, tất cả chỉ là cô suy đoán dựa vào trực giác.
“Nhìn là biết thật sự hiểu lầm rồi. Anh chỉ muốn em đưa hoa cho Cao Phán hộ anh. Chiếc đồng hồ này là quà sinh nhật mà anh tặng em trước.” Chung Mạch khẽ cười, đôi mắt mỉm cười, không có chút đau khổ nào, ngụy trang cực tốt.
Cái gì? Tô An An nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia, cùng với bó hoa, trong lòng lập tức xấu hổ, nhưng trong giây lát đã bị niềm vui bất ngờ lấp đầy. Cô cười toét miệng, vứt đi gánh nặng, nghiêm túc hỏi: “Cao Phán? Vì sao anh tặng hoa cho cậu ấy?”
Chung Mạch bị nụ cười của cô đâm vào mắt. Anh quay đầu đi, nhìn về phía khác, như không có việc gì mà nói: “Chẳng phải tặng hoa cho phụ nữ thì chỉ có một lý do đấy thôi à? Thích cô ấy đó!”
Tô An An không quá tin, theo sát anh ấy không bỏ, nhất định phải hỏi ra nguyên nhân. Chung Mạch căng da đầu nói bừa: “Còn không phải lần đó em để cô ấy đi dạo phố với anh, cảm giác ở cùng cô ấy rất thoải mái, không có áp lực gì, anh rất thích.”
“Vậy chẳng phải trước đó anh bảo anh đã có người mình thích à? Cô ấy đâu?”
“Người ta thích người khác rồi, có lẽ bây giờ đã ở bên nhau rồi.” Chung Mạch lặng lẽ liếc nhìn cô một cái, nửa thật nửa giả nói.
Tô An An gật gật đầu, cảm thấy anh ấy không giống đang nói dối. Chẳng qua cô vẫn muốn nói anh hai câu: “Anh thích Cao Phán thì nhanh nói với người ta đi. Cậu ấy ở trường rất được chào đón đó, chậm chân bị người khác cướp mất thì đừng ở đó mà khóc.”
“Nhóc con, không cần em dạy anh.” Chung Mạch gõ đầu cô, động tác thân mật. Từ nhỏ hai người đã quen đùa giỡn. Tô An An nhổm qua bàn, cũng gõ lên trán anh, sau đó nhìn nhau cười.
Nụ cười của họ bị Thịnh Giang Bắc đi vào sau nhìn thấy. Anh ôm một bó hoa baby hoàn toàn không phù hợp với hình tượng và khí chất, đẩy cửa vào. Vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cảnh Tô An An nhổm người lên thân mật gõ vào đầu chàng trai.
Cô không chỉ mời anh, mà còn người đàn ông xa lạ khác. Thịnh Giang Bắc cười tự giễu, anh cũng có ngày tự mình đa tình.
Anh đứng ở đó hơi lâu, thêm vẻ ngoài anh tuấn, khí chất lỗi lạc, tất nhiên khiến bà chủ chú ý.
Bà chủ có tính cách đặc trưng ở tuổi trung niên, rất thích tám chuyện. Bà ấy nhìn hoa trong tay Thịnh Giang Bắc, chỉ điểm cho anh: “Cậu à, tặng hoa cho bạn không phải vậy đâu. Phải tặng hoa hồng. Cậu nhìn thấy không, chàng trai bên kia dùng hoa hồng tỏ tình, cô gái đồng ý luôn rồi.”
Thật ra bà chủ chỉ vô tình phỏng đoán, nam nữ cười vui vẻ như vậy, chẳng lẽ không phải tỏ tình thành công à?
Tất cả đều là trời xui đất khiến, cũng luôn là sai lệch một chút. Một câu vô tâm của bà chủ lại làm tất cả sự thật lòng của cô gái đều biến thành chê cười.
Ít nhất ở trong mắt Thịnh Giang Bắc là như thế.
Chàng trai và cô gái trẻ rất hợp nhau. Đôi mắt như chim ưng của anh vẫn luôn sáng quắc nhìn chằm chằm bó hoa hồng trong tay cô gái, ánh mắt lui về phía sau, lạnh lùng đánh giá chàng trai. Áo sơ mi trắng kẻ xanh, tràn ngập sức sống và tinh thần phấn chấn, rất xứng đôi với cô gái đối diện, Thịnh Giang Bắc có chối bỏ thế nào cũng không thể phủ nhận sự thật này.
Anh đứng sau cây cột thờ ơ lạnh nhạt, độ ấm trong tim cứ giảm dần. Vẻ ôn hòa trên mặt như một lớp mặt nạ bị anh bóc ra, lại là người đàn ông ít khi nói cười, từ chối người ngoài ngàn dặm.
“Cậu đã đặt chỗ chưa? Nhà hàng chúng tôi cần đặt chỗ trước.”
Thịnh Giang Bắc lạnh giọng nói: “Xin lỗi, tôi đi nhầm.”
Ngay sau đó anh lập tức xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua một cái thùng rác, cuối cùng anh nhìn thoáng qua bó hoa trong tay, sau đó ném vào.
Vai phụ, quả nhiên không phải dấu hiệu tốt gì, giữ lại cũng vô dụng.
Ngày hôm đó, Tô An An chờ tới khi mặt trời lặn xuống phía tây cũng không chờ được Thịnh Giang Bắc. Cô gọi vô số cuộc cũng không có ai nghe máy.
Sau đó, cô nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.
“Chào cô Tô, tôi là Charlie Hứa, trợ lý của sếp Thịnh. Anh ấy bảo tôi nói với cô không cần chờ anh ấy. Anh ấy có việc gấp đã bay ra nước ngoài, chỉ sợ không cách nào đến chỗ hẹn.”
Tô An An hơi giật mình gật đầu, tâm trạng tụt đến đáy cốc, ngoài mất mát ra thì vẫn là mất mát.
Tối đó, cô một mình ra khỏi nhà hàng. Chung Mạch đã sớm bị cô đuổi đi vào mười phút trước khi Thịnh Giang Bắc bảo sẽ đến.
Cô đơn độc đứng ở ven đường chờ xe buýt, đôi mắt nhìn lung tung khắp nơi, bất chợt nhìn thấy một bó baby hồng phấn vứt trong thùng rác trước mặt. Đóa hoa điêu tàn, phủ kín một tầng bụi đất.
Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Story
Chương 29
10.0/10 từ 45 lượt.