Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh

Chương 27

76@-

Cao Phán và Chung Mạch đã giằng co một lúc lâu. Cao Phán nhìn chằm chằm cái túi màu hồng phấn xinh đẹp trong tay anh ấy, liếc mắt một cái đã đoán ra bên trong chắc chắn là món quà nhỏ mà con gái thích, không khỏi cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Cậu ấy không ở đây.”


“Đi đâu vậy?” Chung Mạch nhíu mày nhỏ giọng hỏi. Anh ấy vẫn luôn không gọi được cho An An, vô cùng lo lắng. Mà trong số những người anh ấy quen, có lẽ cũng chỉ có Cao Phán biết An An đi đâu, cho nên mới sáng sớm anh ấy đến trường bọn họ.


“Không biết.” Giọng Cao Phán đông cứng. Cô ấy hít mũi, vừa nhận được điện thoại, cô ấy không dám trì hoãn một giây đồng hồ, chưa mặc áo khoác đã chạy ra, chỉ sợ anh ấy chờ không kịp mà đi mất. Nhưng cuối cùng anh ấy muốn đợi lại không phải mình. Nghĩ vậy, trái tim thủy tinh của Cao Phán cũng không khỏi tan nát. Nhưng từ nhỏ cô ấy đã kiêu ngạo, càng đau lòng, ngoài mặt càng thêm hờ hững.


Động tác hít mũi của cô ấy quá lớn, Chung Mạch nhìn cô ấy một cái, phát hiện trên người cô ấy chỉ mặc một chiếc áo dài tay mỏng manh. Nhiệt độ trong rừng cây nhỏ thấp hơn bên ngoài một ít, anh ấy là đàn ông, mặc áo khoác là vừa ấm. Một cô gái như cô ấy chỉ mặc một cái áo, chóp mũi đã lạnh tới ửng đỏ.


Từ nhỏ Chung Mạch đã được dạy dỗ phải chăm sóc con gái. Anh ấy lập tức không chút do dự cởi áo khoác của mình, Cao Phán bị động tác của anh ấy làm cho kinh ngạc lui về phía sau một bước, hoài nghi đánh giá anh ấy: “Anh làm gì vậy? Tuy rằng tôi thích anh, nhưng cũng không phải người tùy tiện. Anh nhanh mặc đồ vào đi.”


Nói xong, cô ấy đã che mắt mình, trái tim lại đập thình thịch thình thịch.


Chung Mạch bị mạch não kỳ lạ của cô ấy làm cho dở khóc dở cười. Anh ấy bước tới gần, sau đó khoác áo lên vai cô ấy: “Là tôi vô ý, quấy nhiễu giấc ngủ sáng của cô. Bây giờ còn đang lạnh, cô mặc tạm áo của tôi đi.”


Cao Phán cứng rắn từ chối, đẩy tay anh ấy ra: “Không cần. Chung Mạch, nếu anh không muốn khiến tôi tiếp tục thích anh thì đừng tốt với tôi nữa.” Có lẽ do cô ấy quá tức giận, giọng cũng đột ngột cao lên. Chẳng qua đến đoạn sau, có lẽ sợ bị người đi ngang qua nghe được nên giọng cô ấy cũng nhỏ dần.


Tay Chung Mạch dừng ở giữa không trung, nụ cười ấm áp khựng lại, vô cùng xấu hổ xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nghĩ nhiều như vậy.”


“Đúng vậy, hành động của anh là theo bản năng, Với ai, anh cũng săn sóc, nhưng tôi lại thích anh như vậy đó.” Cao Phán buồn rầu không thôi. Chàng trai trẻ này như ánh mặt trời ấm áp, ôn hòa tốt bụng, săn sóc tinh tế. Sau vài lần gặp gỡ, anh ấy cứ như vậy lặng lẽ bước vào trong tim cô.


Trong hai mươi năm cuộc đời, cô ấy chưa bao giờ tiếp xúc với chàng trai như vậy. Bố cô ấy là một người đàn ông có tư tưởng gia trưởng rất nghiêm trọng, giọng nói chuyện l* m*ng, động tác thô lỗ, thần kinh thô đến chưa bao giờ biết săn sóc là thứ gì, tất cả mọi chuyện phải xoay quanh bản thân mình. Nhưng chàng trai trước mặt lại khác. Anh ấy thật sự rất dịu dàng như không bao giờ biết giận. Lúc nào cũng cho người ta cảm giác ấm áp, yên bình.


Cuối cùng Chung Mạch vẫn cứng rắn khoác áo lên vai cô ấy. Cao Phán khoác chiếc áo còn mùi của anh, miệng lưỡi cũng vô thức mềm lại.


“An An, đã thích người khác.” Cao Phán nói chuyện rất nhỏ, âm lượng chỉ có hai người có thể nghe rõ.


“Không thể nào! Em ấy chưa bao giờ nhắc tới, tôi không tin.”



Cao Phán tức giận, giọng cũng to lên: “Anh có ý gì? Tôi còn lừa anh chắc? Cao Phán này còn chưa đến mức là loại người có nhân phẩm kém đến mức đi nói xấu sau lưng người khác.”


Chung Mạch hít sâu một hơi. Cảm giác vô cùng khó tả, có phần không biết làm sao. Anh ấy theo bản năng không muốn tin lời Cao Phán nói, thật sự có vài chuyện không phải mình phủ nhận thì nó sẽ không tồn tại. Không hiểu sao, anh ấy lại nhớ tới ngày ấy, người đàn ông mà anh ấy gặp được khi mới đến thành phố S. Anh ấy suy sụp lắc đầu: “Ý tôi không phải như vậy.”


Anh ấy có vẻ mất hồn mất vía, chịu cú sốc lớn, đôi mắt sáng ngời cũng ảm đạm theo. Cao Phán không đành lòng, nhưng vẫn cắn răng tiếp tục nói: “Chắc đêm qua An An ở lại nhà người đàn ông kia. Theo tôi được biết, bọn họ còn chưa xác định quan hệ. Nếu anh thật sự thích An An, vậy anh nên sớm tỏ tình với cậu ấy. Hai người quen nhau từ bé, tình cảm không giống bình thường, có khi sẽ có hy vọng.”


Cổ vũ người mà mình thích đi tỏ tình với người khác, Cao Phán cũng tự thấy bội phục bản thân.


Chung Mạch ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô ấy, mất khống chế nắm chặt bả vai của cô ấy, tìm kiếm sự tán đồng: “Thật ư? Tôi thật sự có hy vọng?”


Trái tim mà Cao Phán vất vả lắm mới vá lại được cứ vậy một lần nữa vỡ vụn. Cô ấy căng da đầu gật đầu, không muốn nhìn anh ấy, nghiêng đầu nhìn về phía nhánh cây bên cạnh. Cô ấy cắn rách môi dưới lại không hề phát hiện, có lẽ chút đau đớn này không bằng nỗi đau mơ hồ trong lòng.


Thôi! Cao Phán! Mày cũng đâu phải cô bé mười lăm, mười sáu tuổi chứ? Chơi phá cách gì chứ! Trên đời này cũng không phải không còn chàng trai ưu tú nào.


Trước khi đi, Chung Mạch bỗng nhiên kéo Cao Phán một cái. Cô ấy quay đầu lại nhìn với vẻ kỳ lạ, chỉ thấy anh ấy đưa cái túi vẫn luôn xách trong tay sang, tươi cười thản nhiên như ánh mặt trời: “Cô cầm cái này đi. Lần trước cô đưa tôi đi dạo thành phố S, tôi còn chưa cảm ơn cô.”


Cao Phán chần chờ một giây, hai tay chắp sau lưng, liếc qua túi giấy kia. Hóa ra là đưa cho cô ấy! Cô ấy thầm vui vẻ, nhưng vẫn xụ mặt cầm lấy, nói một tiếng: “Cảm ơn.”


Chung Mạch không so đo với cô ấy, vẫy tay bảo cô ấy nhanh đi về. Cao Phán lề mà lề mề xách túi đi như vừa được vật báu.


***


Cao Phán vừa về đến ký túc xá đã vội không chờ nổi xé túi ra. Túi giấy màu hồng phấn được cô ấy cẩn thận xé mở, bên trong là một đôi kim cài áo đáng yêu. Món đồ này là lần trước khi cô ấy đi với Chung Mạch, ngẫu nhiên nhìn thấy ở trung tâm thương mại. Nó quá đáng yêu, không hợp với cô ấy. Tuy rất thích, nhưng cô ấy cũng chỉ nhìn lâu hơn một chút.


Không ngờ, anh ấy lại tỉ mỉ phát hiện, hiện tại còn đưa cho cô ấy.


Người tốt như vậy, sao cô ấy có thể không thích! Cao Phán mất mát nhét kim cài áo vào hộp, còn chưa kịp bỏ vào ngăn kéo, An An đã đẩy cửa đi vào. Cô ấy hốt hoảng thất thố nhét hộp vào ngăn kéo. Khi đóng ngăn kéo không cẩn thận kẹp vào ngón tay, cô ấy đau mà không dám lên tiếng.


Hai người đối mặt, An An nhìn thấy động tác nhỏ của cô ấy, không nói chuyện. Hai bên ăn ý dời tầm mắt đi.



Tô An An làm bộ rất hoảng loạn, tìm sách trên bàn, càng tìm lòng càng nặng nề. Cô biết, nếu là ngày xưa, cô đi cả đêm không về, Cao Phán đã sớm quấn lấy cô hỏi không để yên. Nhưng hôm nay cô ấy lại yên tĩnh ngồi trước bàn, mắt nhìn chằm chằm sách trên bàn.


Cô đi qua, đặt sách lại đúng cho Cao Phán: “Cậu đọc sách gì chứ? Để ngược đây này.”


Cao Phán ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó ha hả vài tiếng có lệ rồi đột nhiên như nhớ ra mà hỏi cô: “Đêm qua cậu đi đâu đấy?”


Tô An An dựa nghiêng trước bàn cô ấy, nhìn chằm chằm móng tay mình, trên móng vẽ hình đôi mắt. Đây là Cao Phán chọn cho cô lúc đi làm móng mấy hôm trước. Cô vuốt tóc mình, quay đầu nhìn Cao Phán: “Đêm qua trời mưa, tớ ngủ lại nhà bạn.”


Cao Phán híp mắt cười, thật ra cô ấy cười tươi không đẹp chút nào. An An khinh bỉ bản thân, đúng là cảm xúc của mình cũng bị ảnh hưởng.


Thật ra, vừa rồi, cô tránh ở rừng cây nhỏ, khoảng cách hơi xa, nghe không rõ, chỉ có thể nghe được một, hai câu.


“Chung Mạch, nếu anh không muốn làm tôi thích anh…”


“Thật ư? Tôi thật sự có hy vọng?”


Cô thật sự cố gắng nghe, nhưng hai người nói chuyện khá nhỏ, nghe được hai câu này vẫn là vì cảm xúc của hai người kia quá kích động, đột nhiên lớn giọng, cô mới vô tình nghe được. Nhưng mà, thông qua hai câu này, đại khái cô cũng hiểu rõ đầu đuôi sự việc.


Cô biết việc Chung Mạch đã có người mình thích từ rất sớm. Chẳng qua, cô không ngờ Cao Phán sẽ thích Chung Mạch. Cũng tại cô, không có chuyện gì tự nhiên giới thiệu Chung Mạch cho cô ấy làm gì! Biết rõ anh ấy được con gái thích như vậy, còn để anh ấy tiếp xúc với Cao Phán. Bây giờ đến nông nỗi này, Tô An An cảm thấy mình thật có lỗi với Cao Phán.


Cô quen Cao Phán đã ba năm. Cô gái này rộng rãi hoạt bát, tùy tiện, hay cười nói. Cô gái khác là mềm mại như nước, cô ấy là cứng rắn như xi măng. Trong ký túc xá có việc gì tốn sức, cô ấy luôn tranh làm, dường như có tinh lực dùng mãi không hết.


An An là tính cách chậm hiểu, luôn không nghĩ rõ, vì sao ngày đầu tiên khai giảng, ba người trong ký túc xá, Cao Phán lại tung ra cành ô liu với cô. Sau này, An An vô tình hỏi cô ấy, cô ấy cười vô tư nói: “Hợp mắt. Cậu hợp mắt tớ, tớ tin tưởng vào trực giác nhất. Hơn nữa tớ là đồ cứng đầu, đã nhận định chính là cả đời.”


Bạn bè có thể hợp mắt, có thể cứng đầu. Nhưng tình cảm thì sao?


Tô An An phức tạp suy nghĩ còn chưa rõ ràng, di động đột nhiên vang lên.


Cô liếc mắt một cái, là số của Chung Mạch. Bỗng dưng, cô oán trách Chung Mạch, khi nhận điện thoại, giọng điệu cũng không tốt.



Chung Mạch nhìn thoáng qua tên với vẻ kỳ lạ, không gọi sai mà!


“Sao thế? Anh gọi em bao nhiêu lần mà không được, em còn có lý à?”


Tô An An nghiêng người vào phòng vệ sinh, thuận tay đóng cửa lại.


“Máy em mới sập nguồn.”


“Đêm qua đi đâu vậy?”


“Không đi đâu cả, ở ký túc xá.”


“Nói dối! Đêm qua, em không ở ký túc xá.”


“Sao anh biết em không ở ký túc xá?” Tô An An hiếm khi hỏi tới không bỏ. Chung Mạch lập tức nghẹn lời. Anh ấy tạm dừng vài giây, có lẽ đang ở công ty, vừa hay bên đó có người đang gọi anh ấy. Anh ấy vội vàng bỏ lại một câu “cuối tuần lại tìm em tính sổ” rồi cúp máy.


Tô An An không coi lời anh ấy là thật.


Ngày cuối tuần, cô xin bà chủ quán cà phê cho nghỉ một ngày, cậu nhóc cứ hỏi mãi trong điện thoại: “Cô giáo Tô, cô đi hẹn hò à?”


“Em làm hết bài chị giao đi. Tuần sau chị kiểm tra.”


“Cô giáo Tô, chị là người phụ nữ mặt thiên thần, tâm hồn ma quỷ, hừ.”


“Gấp đôi bài tập.” Tô An An nhàn nhã nói.


“Cô giáo Tô, hôm nay chắc chắn chị hẹn hò không thuận lợi.” Cậu nhóc trả thù, giọng điệu hung tợn.


“Gấp ba bài tập.”



“Hu hu hu, chị An An, hôm nay có phim mới, em đã hẹn bạn.”


Tô An An mềm lòng tha cho cậu nhóc, vừa hay lại có người gọi đến, là Thịnh Giang Bắc.


“A lô? Em ra cửa rồi, một lát nữa sẽ đến.”


Có lẽ người bên kia đang đi đường, có tiếng bước chân rất nhỏ và quần áo cọ xát. Giọng anh ấm áp, trầm thấp truyền tới: “Không vội. Tôi gọi điện là muốn báo với em, có lẽ tôi sẽ đến muộn một chút, bên này… có việc trì hoãn.”


Thịnh Giang Bắc kẹp điện thoại di động ở bên tai, nhận tài liệu Charlie Hứa đưa tới. Anh vừa nghe cô nói chuyện, vừa nhìn lướt nội dung trên giấy, ngay sau đó rồng bay phượng múa ký tên anh lên.


“Không sao. Em đi dạo trước, nếu chú tới thì gọi cho em.”


Cúp máy, Thịnh Giang Bắc ngồi vào bàn làm việc, gọi giật Charlie Hứa lại.


“Sếp, có gì dặn dò?”


Thịnh Giang Bắc suy nghĩ một lúc rồi ho nhẹ một tiếng: “Làm thế nào để một cô gái biết cậu thích cô ấy?”


Charlie Hứa cười ha ha nói: “Tỏ tình thôi.”


Thịnh Giang Bắc khựng lại một giây, lặp lại: “Tỏ tình?”


“Sếp, anh chưa từng tỏ tình đấy à?”


“Sao thế? Rất mất mặt à?”


Charlie Hứa lắc đầu, bỗng nhiên nhớ tới mình đã quên một chuyện quan trọng: “Sếp, anh đã thích một cô gái rồi?”


Thịnh Giang Bắc chuyển bút máy trong tay, nhàn nhạt liếc anh ta, gật đầu, rất thích cô ấy.


“Khó trách, cứ cảm thấy hôm nay sếp càng đẹp trai, giá trị nhan sắc tăng mạnh, sức quyến rũ vô hạn.” Charlie Hứa bắt đầu tâng bốc. Có câu, ngàn vạch trần, vạn vạch trần, không vạch trần lời tâng bốc. Lời này của anh ta làm Thịnh Giang Bắc rất thoải mái. Đúng là không uổng công anh tỉ mỉ phối áo sơ mi và khăn quàng.


Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Truyện Tình Yêu Đẹp Nhất - Thuỷ Thuỷ Thanh Story Chương 27
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...