Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 46
314@-
Bầu không khí trong xe vừa ngượng ngùng vừa khó nói.
Đối mặt trong hai giây, Minh Ý theo phản xạ đưa tay đẩy Phó Thời Lễ ra: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
Muốn cô thừa nhận chuyện đáng xấu hổ đó trước mặt Phó Thời Lễ là điều không thể nào xảy ra. Cũng chẳng hiểu vừa rồi đầu óc cô bị sao nữa, đến cả việc Phó Thời Lễ có cảm giác gì với cô hay không còn chưa rõ, vậy mà cô lại tự tưởng tượng linh tinh. Chắc chắn là do dạo này bị Tạ Vân Đường nhồi nhét quá nhiều thứ vớ vẩn.
Phó Thời Lễ thu tay về, cụp mắt nhìn cô vài giây, sau đó khẽ cười: “Thật à?”
Rõ ràng là không tin cho lắm.
Dù trong lòng chột dạ vô cùng, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua, Minh Ý ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tất nhiên rồi. Không thì anh nghĩ em đang nghĩ gì?”
Phó Thời Lễ tâm trạng tốt, khóe môi khẽ cong. Đã lâu rồi anh chưa thấy cô công chúa nhỏ của anh xù lông với mình thế này, lại thấy có chút nhớ nhung.
Một lát sau, anh nhướng mày, thu ánh nhìn về, ung dung tựa người vào lưng ghế da thật, giọng điệu thong thả: “Vậy thì làm ơn, Phó phu nhân, giải thích giúp anh câu ‘bây giờ đang ở trên xe, dù hợp pháp cũng không được như vậy’ là có ý gì?”
Nói rồi, Phó Thời Lễ lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên rơi trên gương mặt cô: “Anh không hiểu cho lắm.”
Anh ngừng một chút, ánh mắt dần dần lướt lên, đáy mắt trầm xuống, giọng nói chậm rãi, kéo dài rõ ràng: “Không được như vậy là… như thế nào?”
Minh Ý nghẹn lời.
Bình thường trong tình huống thế này, Phó Thời Lễ sẽ chẳng thèm đôi co với cô. Hôm nay sao lại cứ truy đến cùng?
Thấy vậy, Minh Ý dứt khoát buông xuôi: “Khó hiểu lắm sao? Ý em là, tuy chúng ta hợp pháp, nhưng bên ngoài vẫn chưa công bố. Dù sao em cũng là một ngôi sao đang nổi, nếu bị người ta chụp được cảnh anh ngồi gần em thế này, lỡ ảnh hưởng đến tiền đồ của em thì sao?”
Cô vốn tưởng nói vậy cũng coi như đã chặn đứng được miệng Phó Thời Lễ, không ngờ ngay sau đó lại nghe anh thong thả nói: “Nói vậy là, em muốn công khai?”
Minh Ý: “?”
Phó Thời Lễ nhìn cô vài giây, rồi dời mắt đi: “Cũng không phải là không thể.”
Minh Ý: “?”
Anh đang nói cái gì vậy?
Do hai người không cùng một tần số, cuộc trò chuyện cứ thế mà chệch hướng, nhưng cũng may, nó giúp Minh Ý tạm quên đi sự ngượng ngùng vì những lời lỡ miệng khi nãy.
Suốt quãng đường còn lại, Minh Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã sống ở Lệ Thành hơn hai mươi năm, cô vẫn phải thừa nhận phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Đặc biệt là khi đi qua cầu vượt, đưa mắt nhìn ra là thấy ngay nửa dòng sông.
Mãi đến khi thấy chiếc xe thứ sáu cố ý bám theo sau, Minh Ý mới phản ứng lại, quay đầu hỏi: “Hôm nay sao anh lại đổi xe?”
“Chiếc trước Tần Xuyên lái đến trung tâm bảo dưỡng rồi.” Vừa nói, Phó Thời Lễ vừa liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
“À.” Minh Ý gật đầu, lại quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Cũng không có gì, chỉ là xe này nổi bật quá, dọc đường em thấy không ít xe cứ bám theo anh.”
Phó Thời Lễ khẽ bật cười: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Minh Ý: “?”
Hôm nay anh làm sao thế? Bình thường không phải anh rất kín tiếng sao?
Còn đang mải suy nghĩ, bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc của Phó Thời Lễ: “Ngày kia là sinh nhật ông nội, đến lúc đó anh qua đón em về nhà cũ.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng.”
Nếu Phó Thời Lễ không nhắc, có khi cô cũng quên mất. “Vậy hôm nay anh đến tìm em là để đưa em đi mua quà cho ông à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Cũng coi là vậy đi.”
Minh Ý đã nói thế thì anh cứ thuận theo, đỡ phải nghĩ lý do.
“Ừm.” Minh Ý gật đầu: “Vậy lát nữa em xong việc sẽ nhắn cho anh.”
Phó Thời Lễ gật đầu: “Được, anh qua đón em.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới toà nhà của Tinh Nghệ truyền thông. Minh Ý trang bị đầy đủ trong xe rồi mới dám mở cửa xuống. Nếu bị paparazzi chụp được thì có bào chữa cũng không kịp.
Xuống xe xong, Minh Ý chào Phó Thời Lễ một tiếng, rồi quay người, bước trên đôi giày cao gót sáu phân, đi vào tòa nhà của Tinh Nghệ.
Tại chỗ cũ, mãi đến khi bóng dáng thướt tha ấy khuất hẳn khỏi tầm mắt, Phó Thời Lễ mới cúi đầu gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh, bên kia đã phản hồi: [Mọi thứ đã chuẩn bị xong.]
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn lướt qua, sau đó cất điện thoại, rời đi.
Bên này, Minh Ý đi thang máy lên tầng có văn phòng của Thịnh An Ninh, sau đó gõ cửa bước vào: “Chị An Ninh.”
Nghe tiếng, Thịnh An Ninh ngẩng đầu lên: “Minh Ý, em tới rồi à.”
Chị mỉm cười: “Trợ lý vừa nói chồng em tới đón, chị còn tưởng em sẽ tới muộn cơ.”
Minh Ý tiện tay đặt túi lên bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thịnh An Ninh: “Phó Thời Lễ bên đó không có việc gì gấp, nên em bảo anh ấy đưa em qua luôn.”
Thịnh An Ninh đưa tay đẩy hai bản hợp đồng trên bàn về phía Minh Ý: “Đây là hai hợp đồng quảng cáo mới tìm đến em gần đây. Chị thấy lịch làm việc dạo này của em cũng không bận lắm, theo chị thì nên nhận cả hai.”
Minh Ý cúi đầu lật xem hai hợp đồng, lướt mắt đọc sơ qua. Một cái là đại diện thương hiệu mỹ phẩm trong nước, cái còn lại là quảng cáo nước ép trái cây. Tuy thù lao không cao lắm nhưng ít ra vẫn có người tìm tới.
Cô gật đầu: “Được ạ, dạo này em cũng rảnh, vậy cứ nhận cả hai đi.”
Vừa nói, cô vừa tiện tay cầm bút, cúi đầu ký tên vào cả hai hợp đồng.
Thịnh An Ninh tiếp lời: “Còn một việc nữa, trước Tết chị có nói là nhận giúp em một show truyền hình thực tế của đài Trái Cây, em còn nhớ không?”
Minh Ý gật đầu: “Em nhớ.”
“Sáng nay bên đó liên hệ lại, nói rằng số đầu tiên sẽ ghi hình vào giữa tháng Tư, địa điểm là Giang Thành. Đây là chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống đầu tiên mà đài Trái Cây phát hành, em nhớ cố gắng thể hiện tốt nhé.”
“Chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống là gì ạ?”
Minh Ý vốn không hay xem tạp kỹ, thậm chí gần như không xem bao giờ.
“Đại khái là để khách mời đổi sang một kiểu sống khác, có thể là thay đổi nghề nghiệp, hoặc thay đổi môi trường sống chẳng hạn. Kiểu chương trình này đang rất được chú ý gần đây, em chỉ cần linh hoạt ứng biến là được.”
“Vâng.”
“À đúng rồi.” Thịnh An Ninh như chợt nhớ ra gì đó: “Vì ‘Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh’ đang hot, nên có mấy MC của các chương trình giải trí đã liên hệ với đạo diễn Trần, muốn mời mấy diễn viên chính đến tham gia một số đặc biệt.”
“Vừa nãy đạo diễn Trần gọi điện nói với chị, chương trình sẽ quay vào chiều ngày kia.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh đưa bản phỏng vấn cho Minh Ý: “Đây là kịch bản phỏng vấn, em đọc kỹ trước, mai tranh thủ chuẩn bị cho tốt.”
Minh Ý đưa tay nhận lấy, cúi đầu lướt mắt qua mấy câu hỏi phía trên. Toàn là mấy câu hỏi quen thuộc, xoay quanh sự nghiệp và góc nhìn của cô về vai diễn trong bộ phim lần này.
Thấy không có gì đặc biệt, Minh Ý tiện tay cất bản phỏng vấn vào túi: “Em biết rồi chị An Ninh, em sẽ chuẩn bị kỹ. Nếu không có gì nữa thì em đi trước nhé?”
Thịnh An Ninh đáp: “Ừ, có gì chị gọi điện cho em sau.”
Ra khỏi văn phòng của Thịnh An Ninh, Minh Ý lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Phó Thời Lễ, vậy mà cô đã xuống tới tận tầng dưới rồi vẫn chưa thấy anh phản hồi.
Không phải đã nói rõ là khi cô xong việc thì sẽ nhắn để anh tới đón sao? Giờ thế nào lại bặt vô âm tín?
Minh Ý nhíu mày, cúi đầu nhìn khung chat trống trơn. Nếu là trước kia, chắc cô đã lập tức nổi quạu rồi, nhưng lần này lại không dám.
Dù gì cũng là đi mua quà sinh nhật cho ông cụ Phó, không thể qua loa được.
Những năm trước cũng đều gửi quà, nhưng năm nay lại khác. Đây là lần đầu tiên cô tặng quà với tư cách là cháu dâu, không thể hời hợt.
Thôi bỏ đi, lần này không so đo với Phó Thời Lễ nữa.
Nghĩ vậy, Minh Ý mở app gọi một chiếc xe, thẳng tiến đến công ty của Phó Thời Lễ.
Xuống xe rồi, cô lại gọi điện cho anh, nhưng vẫn không ai bắt máy. Cô đành cúp máy, chuyển sang gọi cho Tần Xuyên, dù sao cũng không có thẻ ra vào, cô chẳng vào được.
May là điện thoại Tần Xuyên bắt máy rất nhanh. Minh Ý nói cô đang đứng dưới tòa nhà của Phó thị, gió thổi lạnh buốt. Chưa tới hai phút sau, Tần Xuyên đã xuất hiện.
Rồi, cả tầng một đều chứng kiến cảnh trợ lý đặc biệt Tần nhà họ kính cẩn mời một người phụ nữ quấn kín từ đầu đến chân bước vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Chưa đầy một phút sau, tin này đã lan khắp group làm việc nội bộ của Phó thị.
[Tin nóng đây! Trợ lý Tần vừa đưa một người phụ nữ lên thang máy chuyên dụng của giám đốc!! Có hình minh chứng rõ ràng!!]
[Hình ảnh]
[Chuyện gì vậy? Phụ nữ à? Mà lại do chính trợ lý Tần đích thân đón tiếp?]
[Chẳng lẽ là Phó phu nhân sao?]
[Nhưng nếu là Phó phu nhân thì sao lại che kín mít như vậy?]
[Ai biết được, có khi là sở thích đặc biệt của tiểu thư nhà giàu thì sao?]
[Không thể nào, mấy cô tiểu thư trước kia tới tìm Phó tổng thì ai cũng ăn mặc như tiên nữ hạ phàm ấy chứ!]
[Nhưng mà nhìn khí chất của cô gái này thì cũng không tệ, biết đâu thật sự là Phó phu nhân thì sao. Dù sao đây cũng là thang máy chuyên dụng của sếp, ngoài Phó tổng ra tôi chưa từng thấy Tần Xuyên cho ai khác đi cùng.]
[Nếu là Phó phu nhân, vậy sao lại ăn mặc kín đáo thế, chẳng lẽ là người tình của Phó tổng?]
[]
Ngay sau đó, phía dưới khung chat hiện lên một dòng chữ nhỏ: Tất cả thành viên bị tắt quyền gửi tin nhắn.
“…” Hết nói chuyện rồi.
Trong thang máy, Tần Xuyên đọc mấy lời bàn tán trong nhóm mà toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng cất điện thoại, đúng lúc thang máy nhảy đến tầng cao nhất.
“Đinh—”
Cửa thang máy mở ra.
Minh Ý bước ra trước, giày cao gót gõ nhịp từng bước, Tần Xuyên lập tức đi theo sau, dẫn đường cho cô: “Mời cô đi lối này.”
Minh Ý gật đầu bước theo: “Phó Thời Lễ đâu rồi?”
Tần Xuyên dịu giọng đáp: “Phó tổng đang họp trong phòng hội nghị, cô có thể đợi trong văn phòng một lát.”
“Cũng được.”
Minh Ý gật đầu, dù sao vẫn còn kịp giờ.
Tần Xuyên đưa tay chỉ: “Văn phòng của Phó tổng ở phía trước.”
Minh Ý vừa ngẩng đầu đã thấy tấm biển không xa, trên đó viết rõ: “Văn phòng tổng giám đốc”.
Chính là đây rồi.
Nghĩ vậy, Minh Ý quay sang nói với Tần Xuyên: “Làm phiền trợ lý Tần rồi, tôi ngồi đây đợi anh ấy một lát nhé.”
“Vâng ạ.”
Tần Xuyên hơi cúi đầu: “Cô muốn dùng cà phê hay trà?”
“Cà phê đi, latte nhé.”
“Được, cô đợi một chút.”
Nói xong, Tần Xuyên lùi ra ngoài, tiện tay đóng chặt cửa văn phòng.
Lỡ mà để lộ thân phận của Minh Ý thì anh ta khỏi cần làm trợ lý nữa.
Sau khi Tần Xuyên rời đi, Minh Ý đi đến bàn làm việc của Phó Thời Lễ, tiện tay đặt túi lên mặt bàn, rồi vì quá rảnh rỗi nên cúi xuống lật mấy tập tài liệu ở trên cùng ra xem.
Hồi đại học cô từng học tài chính nên đọc mấy thứ này cũng không khó. Cô lướt sơ qua là biết một bản là báo cáo tài chính quý này, còn bản kia thì là kế hoạch cho một dự án nào đó, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh nên cô chưa nhìn ra là dự án gì.
Đã quen sống tự do thoải mái, Minh Ý cũng chẳng mấy hứng thú với những con số và tài liệu khô khan, lật vài trang rồi cô lại gập lại, dù sao cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện công ty của Phó Thời Lễ.
Sau đó, cô vòng qua phía bên kia bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế của Phó Thời Lễ. Trước đây cô từng nghe nói anh đặt trong văn phòng một chiếc ghế rất đắt tiền. Minh Ý đưa tay sờ thử, cảm giác giống da thật, chắc ngồi lên sẽ rất thoải mái.
Đúng lúc cô đang nghĩ vậy, Tần Xuyên bê một ly cà phê gõ cửa bước vào: “Cà phê của cô đây.”
Minh Ý gật đầu, rồi ngồi xuống ghế của Phó Thời Lễ: “Anh đem tới đây luôn đi.”
Thấy vậy, Tần Xuyên hơi do dự.
Bình thường trong công ty, Phó Thời Lễ cấm tiệt việc để đồ uống trong phạm vi bàn làm việc, tránh lỡ tay làm đổ lên tài liệu quan trọng.
Không chỉ mấy nhân viên cấp thấp dưới tầng, mà ngay cả văn phòng tổng giám đốc cũng có nguyên tắc này.
Nhưng giờ thì… anh ta không dám lên tiếng.
Dù sao đây cũng là Phó phu nhân mà sếp phải mất tám tỷ mới dỗ được về, nếu vì anh ta lỡ lời mà khiến cô mất vui thì còn mặt mũi nào sống tiếp?
Nghĩ đến đây, Tần Xuyên lập tức đưa cà phê tới, tiện tay gom gọn mấy tập tài liệu quan trọng trên bàn sang một bên, để trống nửa mặt bàn cho Minh Ý đặt ly cà phê.
Lúc này Minh Ý đâu có biết trong lòng Tần Xuyên đang nghĩ gì, cô vui vẻ cảm ơn một câu, rồi lại cúi đầu, tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian “lướt weibo trong văn phòng của Phó Thời Lễ” đầy sung sướng, khi đang ngồi trước bàn làm việc của anh.
Thấy vậy, Tần Xuyên cũng không nấn ná nữa, rời khỏi văn phòng rồi đi thẳng về phía phòng họp.
Trong văn phòng, Minh Ý nhấp một ngụm cà phê, ban đầu còn nghĩ chắc chắn không thể ngon bằng ngoài tiệm, nào ngờ lại thấy hơi bất ngờ.
Ngay sau đó, cô mở camera, hướng về phía chiếc cốc “tách” một cái chụp hình, phông nền phía sau chính là văn phòng của Phó Thời Lễ.
Chụp xong ảnh, Minh Ý mở WeChat, tìm tới avatar của Tạ Vân Đường, bấm vào rồi gửi bức ảnh kèm tin nhắn: [Đoán xem tớ đang ở đâu?]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Đang ở văn phòng của Phó Thời Lễ.]
[Minh Ý: Sao cậu biết?]
[Tạ Vân Đường: Logo trên cái cốc rõ to thế kia, tớ đâu có mù.]
[Minh Ý: Được rồi qwq]
[Tạ Vân Đường: Không phải dạo này cậu đang bận chạy phòng thu à, sao lại bất ngờ tới công ty của Phó Thời Lễ vậy?]
Minh Ý kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng còn nhỏ giọng than thở: [Đến công ty của Phó Thời Lễ rồi mới biết anh ấy đang họp, tớ đành ngồi trong văn phòng chờ.]
[Tạ Vân Đường: Nghe giọng than vãn của cậu, sao giống cô vợ nhỏ ngồi nhà đợi chồng về thế?]
“Làm gì có.”
Minh Ý chớp chớp mắt, cúi đầu xem lại đoạn tin nhắn trước, rõ đến thế sao?
Rồi cô vội chuyển đề tài: [Ông nội Phó ngày kia sinh nhật, cậu nói tớ nên tặng gì bây giờ? Trà, thư pháp, tranh vẽ tớ đều đã tặng mấy lần rồi, lần này dù gì cũng là lần đầu tiên lấy danh nghĩa cháu dâu để tặng quà, phải tặng thứ gì ra tấm ra món mới được.]
[Tạ Vân Đường: Tớ biết có một món quà, cậu chẳng cần nghĩ ngợi gì, mà ông nội Phó chắc chắn sẽ thích mê!]
[Minh Ý: Gì cơ? Nói nhanh lên!]
Đúng lúc Minh Ý đang hồi hộp đoán xem rốt cuộc món quà ấy là gì, thì một giây sau, khung trò chuyện bật ra một tin nhắn mới.
[Tạ Vân Đường: Tặng ông một đứa chắt đi.]
“…”
Minh Ý cạn lời, cúi đầu gõ: [Coi như tớ chưa hỏi gì nhé.]
Ngay sau đó, Minh Ý lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy trên xe, bắt đầu tính sổ với Tạ Vân Đường.
[Minh Ý: Tất cả tại cậu suốt ngày nhồi nhét mấy thứ đồi trụy vào đầu tớ, hôm nay làm tớ mất thể diện trước mặt Phó Thời Lễ rồi.]
[Tạ Vân Đường: Sao thế?]
Minh Ý mím môi, chuyện mất mặt như vậy cô cũng không tiện kể tường tận, đành tóm tắt sơ sơ chuyện xảy ra trên xe cho Tạ Vân Đường.
[Minh Ý: May mà tớ lanh trí, xử lý kịp thời mới thoát được!]
[Tạ Vân Đường: Thế mà cậu cũng đổ lỗi cho tớ được à? Rõ ràng là cậu bị người ta trêu cho tim đập chân run, rồi tự mình nghĩ bậy nghĩ bạ, chứ sao lại đổ cho tớ được?]
[Tạ Vân Đường: Mà này, lâu thế rồi, rốt cuộc cậu đã dò ra được tâm tư của Phó Thời Lễ chưa, tớ đợi hoa nở rồi tàn luôn rồi đấy nhé.]
[Minh Ý: …]
[Minh Ý: Chưa đâu, dạo này tớ bận, mà Phó Thời Lễ cũng đang lo chuyện công ty, chẳng có cơ hội gì.]
[Tạ Vân Đường: Thì cậu phải chủ động tạo cơ hội chứ! Vừa hay lát nữa chẳng phải cậu sẽ gặp Phó Thời Lễ sao? Kiếm đại cái cớ gì rồi lái câu chuyện sang đó đi.]
[Minh Ý: Vậy để tớ thử xem sao.]
Kết thúc đoạn hội thoại với Tạ Vân Đường, Minh Ý vừa lướt điện thoại chọn quà, vừa chống cằm chờ Phó Thời Lễ quay lại.
Chờ gần nửa tiếng, cho tới khi Minh Ý chán đến mức gục hẳn xuống bàn, ngáp không biết bao nhiêu cái, suýt thì ngủ gật, thì bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân trở lại.
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cùng lúc đó.
Phó Thời Lễ cũng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy Minh Ý đang gục trước bàn làm việc, mắt lờ đờ, đuôi mắt hơi đỏ.
Trông cô giống hệt một chú mèo con buồn ngủ, nhưng vẫn cố ráng chờ chủ về rồi mới chịu nằm xuống.
Dừng lại một thoáng, Phó Thời Lễ hơi động yết hầu, rồi đưa tay khép cửa văn phòng lại, bước chân thong thả tiến đến, giọng nói dịu dàng: “Ghế ngồi có thoải mái không?”
Không rõ có phải vì bị bắt gặp hay không, vừa nghe câu đó, Minh Ý theo bản năng muốn đứng dậy. Nhưng do vừa rồi giữ nguyên một tư thế quá lâu, nửa bên chân cô đã tê rần. Mới đứng lên chưa được bao lâu, cả người liền loạng choạng vì không trụ vững mà ngã về phía trước.
Cô vốn nghĩ phen này chắc chắn sẽ ngã đau điếng, đang chuẩn bị tinh thần cho cú đập đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần…
Ai ngờ giây tiếp theo, cô lại rơi thẳng vào một vòng tay quen thuộc, mang theo mùi tuyết tùng dịu nhẹ.
Minh Ý chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, thì bên trên đầu đã truyền tới một làn hơi thở ấm áp, giọng người đàn ông vẫn trầm khàn như mọi khi, chỉ là lúc này pha thêm vài phần dịu dàng và ý cười lười biếng.
Anh nói thấp, chậm rãi: “Vừa mới không gặp vài tiếng, đã vội nhào vào lòng anh thế này rồi à, Phó phu nhân?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bầu không khí trong xe vừa ngượng ngùng vừa khó nói.
Đối mặt trong hai giây, Minh Ý theo phản xạ đưa tay đẩy Phó Thời Lễ ra: “Em đâu có nghĩ gì đâu.”
Muốn cô thừa nhận chuyện đáng xấu hổ đó trước mặt Phó Thời Lễ là điều không thể nào xảy ra. Cũng chẳng hiểu vừa rồi đầu óc cô bị sao nữa, đến cả việc Phó Thời Lễ có cảm giác gì với cô hay không còn chưa rõ, vậy mà cô lại tự tưởng tượng linh tinh. Chắc chắn là do dạo này bị Tạ Vân Đường nhồi nhét quá nhiều thứ vớ vẩn.
Phó Thời Lễ thu tay về, cụp mắt nhìn cô vài giây, sau đó khẽ cười: “Thật à?”
Rõ ràng là không tin cho lắm.
Dù trong lòng chột dạ vô cùng, nhưng khí thế thì tuyệt đối không thể thua, Minh Ý ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tất nhiên rồi. Không thì anh nghĩ em đang nghĩ gì?”
Phó Thời Lễ tâm trạng tốt, khóe môi khẽ cong. Đã lâu rồi anh chưa thấy cô công chúa nhỏ của anh xù lông với mình thế này, lại thấy có chút nhớ nhung.
Một lát sau, anh nhướng mày, thu ánh nhìn về, ung dung tựa người vào lưng ghế da thật, giọng điệu thong thả: “Vậy thì làm ơn, Phó phu nhân, giải thích giúp anh câu ‘bây giờ đang ở trên xe, dù hợp pháp cũng không được như vậy’ là có ý gì?”
Nói rồi, Phó Thời Lễ lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt thản nhiên rơi trên gương mặt cô: “Anh không hiểu cho lắm.”
Anh ngừng một chút, ánh mắt dần dần lướt lên, đáy mắt trầm xuống, giọng nói chậm rãi, kéo dài rõ ràng: “Không được như vậy là… như thế nào?”
Minh Ý nghẹn lời.
Bình thường trong tình huống thế này, Phó Thời Lễ sẽ chẳng thèm đôi co với cô. Hôm nay sao lại cứ truy đến cùng?
Thấy vậy, Minh Ý dứt khoát buông xuôi: “Khó hiểu lắm sao? Ý em là, tuy chúng ta hợp pháp, nhưng bên ngoài vẫn chưa công bố. Dù sao em cũng là một ngôi sao đang nổi, nếu bị người ta chụp được cảnh anh ngồi gần em thế này, lỡ ảnh hưởng đến tiền đồ của em thì sao?”
Cô vốn tưởng nói vậy cũng coi như đã chặn đứng được miệng Phó Thời Lễ, không ngờ ngay sau đó lại nghe anh thong thả nói: “Nói vậy là, em muốn công khai?”
Minh Ý: “?”
Phó Thời Lễ nhìn cô vài giây, rồi dời mắt đi: “Cũng không phải là không thể.”
Minh Ý: “?”
Anh đang nói cái gì vậy?
Do hai người không cùng một tần số, cuộc trò chuyện cứ thế mà chệch hướng, nhưng cũng may, nó giúp Minh Ý tạm quên đi sự ngượng ngùng vì những lời lỡ miệng khi nãy.
Suốt quãng đường còn lại, Minh Ý chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù đã sống ở Lệ Thành hơn hai mươi năm, cô vẫn phải thừa nhận phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp. Đặc biệt là khi đi qua cầu vượt, đưa mắt nhìn ra là thấy ngay nửa dòng sông.
Mãi đến khi thấy chiếc xe thứ sáu cố ý bám theo sau, Minh Ý mới phản ứng lại, quay đầu hỏi: “Hôm nay sao anh lại đổi xe?”
“Chiếc trước Tần Xuyên lái đến trung tâm bảo dưỡng rồi.” Vừa nói, Phó Thời Lễ vừa liếc nhìn cô một cái: “Sao thế?”
“À.” Minh Ý gật đầu, lại quay mặt ra ngoài cửa sổ: “Cũng không có gì, chỉ là xe này nổi bật quá, dọc đường em thấy không ít xe cứ bám theo anh.”
Phó Thời Lễ khẽ bật cười: “Vậy chẳng phải rất tốt sao?”
Minh Ý: “?”
Hôm nay anh làm sao thế? Bình thường không phải anh rất kín tiếng sao?
Còn đang mải suy nghĩ, bên tai đã vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc của Phó Thời Lễ: “Ngày kia là sinh nhật ông nội, đến lúc đó anh qua đón em về nhà cũ.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng.”
Nếu Phó Thời Lễ không nhắc, có khi cô cũng quên mất. “Vậy hôm nay anh đến tìm em là để đưa em đi mua quà cho ông à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Cũng coi là vậy đi.”
Minh Ý đã nói thế thì anh cứ thuận theo, đỡ phải nghĩ lý do.
“Ừm.” Minh Ý gật đầu: “Vậy lát nữa em xong việc sẽ nhắn cho anh.”
Phó Thời Lễ gật đầu: “Được, anh qua đón em.”
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới toà nhà của Tinh Nghệ truyền thông. Minh Ý trang bị đầy đủ trong xe rồi mới dám mở cửa xuống. Nếu bị paparazzi chụp được thì có bào chữa cũng không kịp.
Xuống xe xong, Minh Ý chào Phó Thời Lễ một tiếng, rồi quay người, bước trên đôi giày cao gót sáu phân, đi vào tòa nhà của Tinh Nghệ.
Tại chỗ cũ, mãi đến khi bóng dáng thướt tha ấy khuất hẳn khỏi tầm mắt, Phó Thời Lễ mới cúi đầu gửi đi một tin nhắn.
Rất nhanh, bên kia đã phản hồi: [Mọi thứ đã chuẩn bị xong.]
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn lướt qua, sau đó cất điện thoại, rời đi.
Bên này, Minh Ý đi thang máy lên tầng có văn phòng của Thịnh An Ninh, sau đó gõ cửa bước vào: “Chị An Ninh.”
Nghe tiếng, Thịnh An Ninh ngẩng đầu lên: “Minh Ý, em tới rồi à.”
Chị mỉm cười: “Trợ lý vừa nói chồng em tới đón, chị còn tưởng em sẽ tới muộn cơ.”
Minh Ý tiện tay đặt túi lên bàn làm việc, ngồi xuống chiếc ghế đối diện Thịnh An Ninh: “Phó Thời Lễ bên đó không có việc gì gấp, nên em bảo anh ấy đưa em qua luôn.”
Thịnh An Ninh đưa tay đẩy hai bản hợp đồng trên bàn về phía Minh Ý: “Đây là hai hợp đồng quảng cáo mới tìm đến em gần đây. Chị thấy lịch làm việc dạo này của em cũng không bận lắm, theo chị thì nên nhận cả hai.”
Minh Ý cúi đầu lật xem hai hợp đồng, lướt mắt đọc sơ qua. Một cái là đại diện thương hiệu mỹ phẩm trong nước, cái còn lại là quảng cáo nước ép trái cây. Tuy thù lao không cao lắm nhưng ít ra vẫn có người tìm tới.
Cô gật đầu: “Được ạ, dạo này em cũng rảnh, vậy cứ nhận cả hai đi.”
Vừa nói, cô vừa tiện tay cầm bút, cúi đầu ký tên vào cả hai hợp đồng.
Thịnh An Ninh tiếp lời: “Còn một việc nữa, trước Tết chị có nói là nhận giúp em một show truyền hình thực tế của đài Trái Cây, em còn nhớ không?”
Minh Ý gật đầu: “Em nhớ.”
“Sáng nay bên đó liên hệ lại, nói rằng số đầu tiên sẽ ghi hình vào giữa tháng Tư, địa điểm là Giang Thành. Đây là chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống đầu tiên mà đài Trái Cây phát hành, em nhớ cố gắng thể hiện tốt nhé.”
“Chương trình thực tế trải nghiệm cuộc sống là gì ạ?”
Minh Ý vốn không hay xem tạp kỹ, thậm chí gần như không xem bao giờ.
“Đại khái là để khách mời đổi sang một kiểu sống khác, có thể là thay đổi nghề nghiệp, hoặc thay đổi môi trường sống chẳng hạn. Kiểu chương trình này đang rất được chú ý gần đây, em chỉ cần linh hoạt ứng biến là được.”
“Vâng.”
“À đúng rồi.” Thịnh An Ninh như chợt nhớ ra gì đó: “Vì ‘Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh’ đang hot, nên có mấy MC của các chương trình giải trí đã liên hệ với đạo diễn Trần, muốn mời mấy diễn viên chính đến tham gia một số đặc biệt.”
“Vừa nãy đạo diễn Trần gọi điện nói với chị, chương trình sẽ quay vào chiều ngày kia.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh đưa bản phỏng vấn cho Minh Ý: “Đây là kịch bản phỏng vấn, em đọc kỹ trước, mai tranh thủ chuẩn bị cho tốt.”
Minh Ý đưa tay nhận lấy, cúi đầu lướt mắt qua mấy câu hỏi phía trên. Toàn là mấy câu hỏi quen thuộc, xoay quanh sự nghiệp và góc nhìn của cô về vai diễn trong bộ phim lần này.
Thấy không có gì đặc biệt, Minh Ý tiện tay cất bản phỏng vấn vào túi: “Em biết rồi chị An Ninh, em sẽ chuẩn bị kỹ. Nếu không có gì nữa thì em đi trước nhé?”
Thịnh An Ninh đáp: “Ừ, có gì chị gọi điện cho em sau.”
Ra khỏi văn phòng của Thịnh An Ninh, Minh Ý lập tức gửi tin nhắn WeChat cho Phó Thời Lễ, vậy mà cô đã xuống tới tận tầng dưới rồi vẫn chưa thấy anh phản hồi.
Không phải đã nói rõ là khi cô xong việc thì sẽ nhắn để anh tới đón sao? Giờ thế nào lại bặt vô âm tín?
Minh Ý nhíu mày, cúi đầu nhìn khung chat trống trơn. Nếu là trước kia, chắc cô đã lập tức nổi quạu rồi, nhưng lần này lại không dám.
Dù gì cũng là đi mua quà sinh nhật cho ông cụ Phó, không thể qua loa được.
Những năm trước cũng đều gửi quà, nhưng năm nay lại khác. Đây là lần đầu tiên cô tặng quà với tư cách là cháu dâu, không thể hời hợt.
Thôi bỏ đi, lần này không so đo với Phó Thời Lễ nữa.
Nghĩ vậy, Minh Ý mở app gọi một chiếc xe, thẳng tiến đến công ty của Phó Thời Lễ.
Xuống xe rồi, cô lại gọi điện cho anh, nhưng vẫn không ai bắt máy. Cô đành cúp máy, chuyển sang gọi cho Tần Xuyên, dù sao cũng không có thẻ ra vào, cô chẳng vào được.
May là điện thoại Tần Xuyên bắt máy rất nhanh. Minh Ý nói cô đang đứng dưới tòa nhà của Phó thị, gió thổi lạnh buốt. Chưa tới hai phút sau, Tần Xuyên đã xuất hiện.
Rồi, cả tầng một đều chứng kiến cảnh trợ lý đặc biệt Tần nhà họ kính cẩn mời một người phụ nữ quấn kín từ đầu đến chân bước vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Chưa đầy một phút sau, tin này đã lan khắp group làm việc nội bộ của Phó thị.
[Tin nóng đây! Trợ lý Tần vừa đưa một người phụ nữ lên thang máy chuyên dụng của giám đốc!! Có hình minh chứng rõ ràng!!]
[Hình ảnh]
[Chuyện gì vậy? Phụ nữ à? Mà lại do chính trợ lý Tần đích thân đón tiếp?]
[Chẳng lẽ là Phó phu nhân sao?]
[Nhưng nếu là Phó phu nhân thì sao lại che kín mít như vậy?]
[Ai biết được, có khi là sở thích đặc biệt của tiểu thư nhà giàu thì sao?]
[Không thể nào, mấy cô tiểu thư trước kia tới tìm Phó tổng thì ai cũng ăn mặc như tiên nữ hạ phàm ấy chứ!]
[Nhưng mà nhìn khí chất của cô gái này thì cũng không tệ, biết đâu thật sự là Phó phu nhân thì sao. Dù sao đây cũng là thang máy chuyên dụng của sếp, ngoài Phó tổng ra tôi chưa từng thấy Tần Xuyên cho ai khác đi cùng.]
[Nếu là Phó phu nhân, vậy sao lại ăn mặc kín đáo thế, chẳng lẽ là người tình của Phó tổng?]
[]
Ngay sau đó, phía dưới khung chat hiện lên một dòng chữ nhỏ: Tất cả thành viên bị tắt quyền gửi tin nhắn.
“…” Hết nói chuyện rồi.
Trong thang máy, Tần Xuyên đọc mấy lời bàn tán trong nhóm mà toát cả mồ hôi lạnh, vội vàng cất điện thoại, đúng lúc thang máy nhảy đến tầng cao nhất.
“Đinh—”
Cửa thang máy mở ra.
Minh Ý bước ra trước, giày cao gót gõ nhịp từng bước, Tần Xuyên lập tức đi theo sau, dẫn đường cho cô: “Mời cô đi lối này.”
Minh Ý gật đầu bước theo: “Phó Thời Lễ đâu rồi?”
Tần Xuyên dịu giọng đáp: “Phó tổng đang họp trong phòng hội nghị, cô có thể đợi trong văn phòng một lát.”
“Cũng được.”
Minh Ý gật đầu, dù sao vẫn còn kịp giờ.
Tần Xuyên đưa tay chỉ: “Văn phòng của Phó tổng ở phía trước.”
Minh Ý vừa ngẩng đầu đã thấy tấm biển không xa, trên đó viết rõ: “Văn phòng tổng giám đốc”.
Chính là đây rồi.
Nghĩ vậy, Minh Ý quay sang nói với Tần Xuyên: “Làm phiền trợ lý Tần rồi, tôi ngồi đây đợi anh ấy một lát nhé.”
“Vâng ạ.”
Tần Xuyên hơi cúi đầu: “Cô muốn dùng cà phê hay trà?”
“Cà phê đi, latte nhé.”
“Được, cô đợi một chút.”
Nói xong, Tần Xuyên lùi ra ngoài, tiện tay đóng chặt cửa văn phòng.
Lỡ mà để lộ thân phận của Minh Ý thì anh ta khỏi cần làm trợ lý nữa.
Sau khi Tần Xuyên rời đi, Minh Ý đi đến bàn làm việc của Phó Thời Lễ, tiện tay đặt túi lên mặt bàn, rồi vì quá rảnh rỗi nên cúi xuống lật mấy tập tài liệu ở trên cùng ra xem.
Hồi đại học cô từng học tài chính nên đọc mấy thứ này cũng không khó. Cô lướt sơ qua là biết một bản là báo cáo tài chính quý này, còn bản kia thì là kế hoạch cho một dự án nào đó, nhưng vẫn chưa hoàn chỉnh nên cô chưa nhìn ra là dự án gì.
Đã quen sống tự do thoải mái, Minh Ý cũng chẳng mấy hứng thú với những con số và tài liệu khô khan, lật vài trang rồi cô lại gập lại, dù sao cô cũng không mấy quan tâm đến chuyện công ty của Phó Thời Lễ.
Sau đó, cô vòng qua phía bên kia bàn làm việc, ánh mắt dừng lại trên chiếc ghế của Phó Thời Lễ. Trước đây cô từng nghe nói anh đặt trong văn phòng một chiếc ghế rất đắt tiền. Minh Ý đưa tay sờ thử, cảm giác giống da thật, chắc ngồi lên sẽ rất thoải mái.
Đúng lúc cô đang nghĩ vậy, Tần Xuyên bê một ly cà phê gõ cửa bước vào: “Cà phê của cô đây.”
Minh Ý gật đầu, rồi ngồi xuống ghế của Phó Thời Lễ: “Anh đem tới đây luôn đi.”
Thấy vậy, Tần Xuyên hơi do dự.
Bình thường trong công ty, Phó Thời Lễ cấm tiệt việc để đồ uống trong phạm vi bàn làm việc, tránh lỡ tay làm đổ lên tài liệu quan trọng.
Không chỉ mấy nhân viên cấp thấp dưới tầng, mà ngay cả văn phòng tổng giám đốc cũng có nguyên tắc này.
Nhưng giờ thì… anh ta không dám lên tiếng.
Dù sao đây cũng là Phó phu nhân mà sếp phải mất tám tỷ mới dỗ được về, nếu vì anh ta lỡ lời mà khiến cô mất vui thì còn mặt mũi nào sống tiếp?
Nghĩ đến đây, Tần Xuyên lập tức đưa cà phê tới, tiện tay gom gọn mấy tập tài liệu quan trọng trên bàn sang một bên, để trống nửa mặt bàn cho Minh Ý đặt ly cà phê.
Lúc này Minh Ý đâu có biết trong lòng Tần Xuyên đang nghĩ gì, cô vui vẻ cảm ơn một câu, rồi lại cúi đầu, tiếp tục tận hưởng khoảng thời gian “lướt weibo trong văn phòng của Phó Thời Lễ” đầy sung sướng, khi đang ngồi trước bàn làm việc của anh.
Thấy vậy, Tần Xuyên cũng không nấn ná nữa, rời khỏi văn phòng rồi đi thẳng về phía phòng họp.
Trong văn phòng, Minh Ý nhấp một ngụm cà phê, ban đầu còn nghĩ chắc chắn không thể ngon bằng ngoài tiệm, nào ngờ lại thấy hơi bất ngờ.
Ngay sau đó, cô mở camera, hướng về phía chiếc cốc “tách” một cái chụp hình, phông nền phía sau chính là văn phòng của Phó Thời Lễ.
Chụp xong ảnh, Minh Ý mở WeChat, tìm tới avatar của Tạ Vân Đường, bấm vào rồi gửi bức ảnh kèm tin nhắn: [Đoán xem tớ đang ở đâu?]
Đối phương trả lời rất nhanh: [Đang ở văn phòng của Phó Thời Lễ.]
[Minh Ý: Sao cậu biết?]
[Tạ Vân Đường: Logo trên cái cốc rõ to thế kia, tớ đâu có mù.]
[Minh Ý: Được rồi qwq]
[Tạ Vân Đường: Không phải dạo này cậu đang bận chạy phòng thu à, sao lại bất ngờ tới công ty của Phó Thời Lễ vậy?]
Minh Ý kể lại đầu đuôi sự việc, cuối cùng còn nhỏ giọng than thở: [Đến công ty của Phó Thời Lễ rồi mới biết anh ấy đang họp, tớ đành ngồi trong văn phòng chờ.]
[Tạ Vân Đường: Nghe giọng than vãn của cậu, sao giống cô vợ nhỏ ngồi nhà đợi chồng về thế?]
“Làm gì có.”
Minh Ý chớp chớp mắt, cúi đầu xem lại đoạn tin nhắn trước, rõ đến thế sao?
Rồi cô vội chuyển đề tài: [Ông nội Phó ngày kia sinh nhật, cậu nói tớ nên tặng gì bây giờ? Trà, thư pháp, tranh vẽ tớ đều đã tặng mấy lần rồi, lần này dù gì cũng là lần đầu tiên lấy danh nghĩa cháu dâu để tặng quà, phải tặng thứ gì ra tấm ra món mới được.]
[Tạ Vân Đường: Tớ biết có một món quà, cậu chẳng cần nghĩ ngợi gì, mà ông nội Phó chắc chắn sẽ thích mê!]
[Minh Ý: Gì cơ? Nói nhanh lên!]
Đúng lúc Minh Ý đang hồi hộp đoán xem rốt cuộc món quà ấy là gì, thì một giây sau, khung trò chuyện bật ra một tin nhắn mới.
[Tạ Vân Đường: Tặng ông một đứa chắt đi.]
“…”
Minh Ý cạn lời, cúi đầu gõ: [Coi như tớ chưa hỏi gì nhé.]
Ngay sau đó, Minh Ý lại nhớ đến chuyện xảy ra lúc nãy trên xe, bắt đầu tính sổ với Tạ Vân Đường.
[Minh Ý: Tất cả tại cậu suốt ngày nhồi nhét mấy thứ đồi trụy vào đầu tớ, hôm nay làm tớ mất thể diện trước mặt Phó Thời Lễ rồi.]
[Tạ Vân Đường: Sao thế?]
Minh Ý mím môi, chuyện mất mặt như vậy cô cũng không tiện kể tường tận, đành tóm tắt sơ sơ chuyện xảy ra trên xe cho Tạ Vân Đường.
[Minh Ý: May mà tớ lanh trí, xử lý kịp thời mới thoát được!]
[Tạ Vân Đường: Thế mà cậu cũng đổ lỗi cho tớ được à? Rõ ràng là cậu bị người ta trêu cho tim đập chân run, rồi tự mình nghĩ bậy nghĩ bạ, chứ sao lại đổ cho tớ được?]
[Tạ Vân Đường: Mà này, lâu thế rồi, rốt cuộc cậu đã dò ra được tâm tư của Phó Thời Lễ chưa, tớ đợi hoa nở rồi tàn luôn rồi đấy nhé.]
[Minh Ý: …]
[Minh Ý: Chưa đâu, dạo này tớ bận, mà Phó Thời Lễ cũng đang lo chuyện công ty, chẳng có cơ hội gì.]
[Tạ Vân Đường: Thì cậu phải chủ động tạo cơ hội chứ! Vừa hay lát nữa chẳng phải cậu sẽ gặp Phó Thời Lễ sao? Kiếm đại cái cớ gì rồi lái câu chuyện sang đó đi.]
[Minh Ý: Vậy để tớ thử xem sao.]
Kết thúc đoạn hội thoại với Tạ Vân Đường, Minh Ý vừa lướt điện thoại chọn quà, vừa chống cằm chờ Phó Thời Lễ quay lại.
Chờ gần nửa tiếng, cho tới khi Minh Ý chán đến mức gục hẳn xuống bàn, ngáp không biết bao nhiêu cái, suýt thì ngủ gật, thì bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân trở lại.
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cùng lúc đó.
Phó Thời Lễ cũng đẩy cửa bước vào, vừa nhìn liền thấy Minh Ý đang gục trước bàn làm việc, mắt lờ đờ, đuôi mắt hơi đỏ.
Trông cô giống hệt một chú mèo con buồn ngủ, nhưng vẫn cố ráng chờ chủ về rồi mới chịu nằm xuống.
Dừng lại một thoáng, Phó Thời Lễ hơi động yết hầu, rồi đưa tay khép cửa văn phòng lại, bước chân thong thả tiến đến, giọng nói dịu dàng: “Ghế ngồi có thoải mái không?”
Không rõ có phải vì bị bắt gặp hay không, vừa nghe câu đó, Minh Ý theo bản năng muốn đứng dậy. Nhưng do vừa rồi giữ nguyên một tư thế quá lâu, nửa bên chân cô đã tê rần. Mới đứng lên chưa được bao lâu, cả người liền loạng choạng vì không trụ vững mà ngã về phía trước.
Cô vốn nghĩ phen này chắc chắn sẽ ngã đau điếng, đang chuẩn bị tinh thần cho cú đập đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần…
Ai ngờ giây tiếp theo, cô lại rơi thẳng vào một vòng tay quen thuộc, mang theo mùi tuyết tùng dịu nhẹ.
Minh Ý chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng, thì bên trên đầu đã truyền tới một làn hơi thở ấm áp, giọng người đàn ông vẫn trầm khàn như mọi khi, chỉ là lúc này pha thêm vài phần dịu dàng và ý cười lười biếng.
Anh nói thấp, chậm rãi: “Vừa mới không gặp vài tiếng, đã vội nhào vào lòng anh thế này rồi à, Phó phu nhân?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 46
10.0/10 từ 34 lượt.