Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 47
113@-
—
Minh Ý khẽ sững lại, theo phản xạ đẩy Phó Thời Lễ ra. Có lẽ dùng lực hơi mạnh, nửa người trên theo quán tính ngả hẳn ra sau.
Để tránh lại vô tình chạm vào anh, cô nhanh tay chống lên bàn làm việc mới miễn cưỡng đứng vững. Cô cau mày nhìn sang, gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo thoáng hiện chút khó chịu, liếc anh một cái: “Ai thèm nhào vào lòng anh chứ, đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là… đứng không vững thôi.”
Hàng mi Phó Thời Lễ khẽ cụp xuống, khóe môi nhè nhẹ cong thành một độ cung gần như không thể nhận ra. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô vài giây, bật cười khẽ: “Biết rồi, anh cũng không nghĩ nhiều đâu.”
Minh Ý ngẩng đầu, nghi hoặc liếc anh một cái rồi thu lại tầm mắt, rõ ràng là không mấy tin tưởng. Nhưng thôi, nghĩ đến việc vừa rồi anh kịp đỡ lấy cô, gián tiếp cứu cô khỏi mất mặt, cô cũng không chấp nữa.
Nghĩ tới đây, Minh Ý chợt nhớ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu, chất vấn: “Không phải đã nói là khi em xong việc sẽ nhắn tin, rồi anh sang đón em, tiện thể cùng đi chọn quà cho ông sao?”
Chuyện anh trêu chọc cô thì có thể bỏ qua, nhưng chuyện bùng hẹn thì tuyệt đối không thể tha thứ! Trước nay chỉ có cô bùng người khác, chưa từng đến lượt ai bùng cô cả!
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cúi mắt, ánh nhìn rơi lên gương mặt vốn kiêu kỳ rạng rỡ, chỉ là giờ lại điểm thêm chút giận dỗi.
Anh mỉm cười, giọng hiếm khi dịu dàng: “Tự dưng phát sinh một cuộc họp, anh quên nhìn giờ. Bỏ em bơ vơ là anh sai.”
Dừng một thoáng, khóe môi anh khẽ nhếch, giọng trầm ấm, như vương chút lưu luyến: “Anh xin lỗi em, được không?”
“?”
Minh Ý sững lại.
Cô có nghe nhầm không, Phó Thời Lễ… đang xuống nước với cô ư?
Mãi một lúc sau, Minh Ý mới chắc chắn mình không nghe nhầm. Đúng là Phó Thời Lễ đang xin lỗi cô thật.
Hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, chớp mắt: “Ờ… anh mà bị ai nhập thì chớp mắt một cái?”
Phó Thời Lễ bật cười, giọng trầm thấp: “Em nói linh tinh gì thế?”
Minh Ý: “???”
Giọng điệu này… sao lại đột nhiên như đang cưng chiều cô thế?
Anh đột ngột đổi tính rồi à? Hay là… anh biết mình bùng hẹn với cô là có lỗi?
Không hiểu sao, tim Minh Ý khẽ lỡ một nhịp. Cô lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta đi nhanh thôi, không lát nữa trung tâm thương mại đóng cửa mất.”
Phó Thời Lễ khẽ cười: “Phó phu nhân, tất cả trung tâm thương mại lớn ở Lệ Thành đều đóng cửa lúc chín giờ tối.”
Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, làm sao mà đóng cửa được.
Cái cớ vừa tìm ra đã bị vạch trần, Minh Ý hơi chột dạ, mím môi nói liều: “Ồ… thế à, lâu quá không đi mua sắm nên em quên mất.”
Lý do vụng về đến mức ngay cả cô cũng thấy không ổn, vậy mà lần này Phó Thời Lễ lại nhận luôn: “Ừ, Phó phu nhận bận đóng phim, quên cũng là chuyện bình thường. Sau này có mẫu mới, anh sẽ bảo trung tâm thương mại gửi thẳng đến Tây Ngọc Nhạc Đình.”
Minh Ý chớp mắt, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh đang cần cô giúp chuyện gì không, chứ sao hôm nay nói câu nào cũng vừa ý cô thế này?
Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh dò xét: “Hôm nay anh có chuyện gì cần nhờ em à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướng mày, ánh mắt hờ hững rơi lên mặt cô: “Em nghĩ có chuyện gì anh không làm được mà phải nhờ em?”
“…”
Trong tai Minh Ý, câu này chẳng khác gì “em mơ cái gì đấy?”, chỉ là anh nói khéo hơn thôi.
Mà cũng đúng, có chuyện gì mà Phó Thời Lễ không giải quyết nổi đâu?
Nghĩ vậy, cô mím môi, thu lại ánh nhìn: “Vậy sao hôm nay anh… ân cần thế, lạ lắm.”
Phó Thời Lễ cúi mắt cười khẽ: “Anh đang bù lỗi cho em mà.”
Anh dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Bù lỗi thì phải ra dáng bù lỗi chứ.”
Khóe môi Minh Ý khẽ cong: “Coi như anh còn biết điều.”
Nói rồi, cô vòng qua bàn làm việc, gót giày cao gõ lách cách, uyển chuyển bước ra ngoài: “Vậy đi thôi, mua quà sinh nhật cho ông trước, rồi… thấy thái độ nhận lỗi của anh cũng tạm được, thưởng cho anh bữa tối cùng bổn tiểu thư.”
Phó Thời Lễ ngẩng mắt, vẫn dáng vẻ ung dung, mỉm cười: “Được.”
Trong lòng Minh Ý vui mừng không ít. Không ngờ có ngày cô và Phó Thời Lễ lại có thể nói chuyện hoà thuận thế này. Vậy có phải nghĩa là… anh cũng không ghét cô? Nếu làm tròn lên, có khi anh còn có chút chút cảm tình với cô?
Tối nay ăn cơm, cô nhất định phải tìm cơ hội thử mới được!
Nghĩ vậy, Minh Ý nén ý cười, quay đi. Cô sợ nếu để anh thấy bộ dạng hớn hở này thì mất mặt chết.
Cô mím môi: “Đi nhanh thôi.”
Thấy vậy, Phó Thời Lễ khẽ cong môi, bước lên trước, thay cô đẩy cửa văn phòng.
Khi Minh Ý đi ngang qua, bên tai bỗng vang lên một giọng nam trầm khàn: “Ngoài ra.”
Bước chân cô khựng lại, ngẩng đầu: “Gì cơ?”
Chưa kịp để Minh Ý hiểu rõ ý anh, Tần Xuyên đã thấy cửa phòng làm việc mở ra, liền nhanh chân bước tới: “Phó tổng, Phó phu nhân.”
Thấy vậy, Minh Ý cũng không hỏi thêm, chỉ lịch sự gật đầu nhìn Tần Xuyên.
Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại, khôi phục vẻ tinh anh thường ngày, nhàn nhạt đáp: “Chuẩn bị xe.”
Tần Xuyên lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu rồi quay người đi trước, bấm thang máy chờ sẵn cho hai người.
Người đi rồi, Phó Thời Lễ vừa bước vừa hỏi: “Đói chưa, đi ăn trước nhé?”
Minh Ý nghĩ một chút, dù sao trung tâm thương mại chín giờ mới đóng cửa, bèn thuận miệng đáp: “Cũng được.”
Phó Thời Lễ thu ánh mắt, khoé môi hơi động, gần như không dễ nhận ra.
Vào thang máy, Tần Xuyên tinh ý lùi hẳn vào góc sau cùng. Dù đã cố giảm sự tồn tại của mình, trong không gian chật hẹp ấy, anh vẫn cảm thấy bản thân như cái bóng đèn sáng loá.
“……”
Làm trợ lý thật khổ.
Số tầng trên màn hình thang máy liên tục giảm. Khi thấy thang máy xuống tới tầng năm, Minh Ý cúi đầu tìm khẩu trang và kính râm, mới sực nhớ lúc nãy tháo khẩu trang để trên bàn làm việc của Phó Thời Lễ rồi quên lấy, trong túi giờ chỉ có kính râm.
Quay lại lấy thì hơi phiền, cũng tốn thời gian.
Cô suy nghĩ hai giây, lấy kính râm ra đeo lên, thôi thì có kính cũng tạm, không phải fan ruột chắc khó nhận ra.
Rất nhanh, “ting” một tiếng, cửa thang máy mở.
Minh Ý khẽ ngẩng cằm, điều chỉnh nét mặt, bước ra với tiếng giày cao gót nhịp nhàng, khí chất minh tinh toát ra không sai một ly.
Phó Thời Lễ và Tần Xuyên theo sát phía sau.
Vài giây sau, nhân viên tầng một nhìn thấy cảnh tượng——
Một quý cô nhan sắc và khí chất đều xuất chúng, khí thế tràn đầy bước ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, phía sau là “mặt lạnh Diêm Vương” Phó Thời Lễ cùng trợ lý đặc biệt Tần Xuyên.
Ngay lập tức, mọi người vừa ngạc nhiên trợn mắt, vừa âm thầm đoán thân phận cô. Bởi người có thể để Phó Thời Lễ cam tâm đi phía sau, ngoài ông cụ Phó đã lui về phía sau, đây là người đầu tiên.
Đồng thời, group chat nội bộ của Tập đoàn Phó thị vừa được gỡ hạn chế cũng lập tức bùng nổ.
[Aaaaa cứu với cứu với, mọi người mau xem tôi vừa thấy gì này!]
[Ảnh]
[Cứu, đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó tổng đi sau người khác!!]
[Aaaaa tôi cũng thấy!!! Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết “bề trên cúi mình” sao!!]
[Trời ơi, qua màn hình thôi tôi đã thấy áp lực rồi!! Tôi đoán người này chắc chắn là phu nhân của Phó tổng!]
[Tôi cũng nghĩ vậy, hình tượng khí chất này thật sự quá đỉnh, không biết là tiểu thư nhà nào!]
[Hu hu hu tôi ship cặp này rồi, mọi người để ý không, trong ảnh ánh mắt Phó tổng vẫn luôn dõi theo phu nhân đó!!]
[Đúng đúng! Không ngờ Phó tổng ngoài đời lại là kiểu cưng chiều vợ như vậy, bình thường với chúng ta thì lạnh lùng lắm mà!!]
[Aaaaaa tôi cứ tưởng Phó tổng là kiểu nam thần băng sơn chứ!]
[Nhưng mà… sao tôi thấy góc nghiêng của phu nhân có chút quen nhỉ?]
[Có à? Hay là do ảnh lúc nãy làm bạn liên tưởng thôi, hahahaha.]
[Không đâu, ảnh lúc nãy còn đeo khẩu trang mà, làm gì thấy mặt, nhưng cứ cảm giác như mới gặp ở đâu gần đây, mà giờ chưa nhớ ra.]
[Thôi kệ, nghĩ không ra thì bỏ. Làm việc căng thẳng mà vẫn được xem chuyện tình hào môn thì cũng hay, không ngờ có ngày tôi lại ship CP của Phó tổng.]
[Hahahaha đúng thế. Thật lòng mà nói, nếu không biết Phó tổng đã kết hôn, tôi còn tưởng anh ấy không thích phụ nữ.]
[! Nói linh tinh cái gì thế!]
[A, tôi nhớ ra rồi! Người bạn nói giống là… Minh Ý đúng không!!!]
[Đúng đúng!!! Góc nghiêng y chang!]
[Ôi trời, ảnh mờ thế mà các người cũng nhận ra được?]
[Đương nhiên, tôi là fan ruột của Ý bảo từ lúc cô ấy debut vì nhan sắc, gần đây còn mê cả thực lực của cô ấy nữa, hí hí.]
[Tôi biết nữ minh tinh này! Chính là nữ hai Lục Thính Vãn trong phim “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy Anh” đang hot, tôi cũng mới xem mà thành fan đó hahahaha!]
[Nói thật, tôi thấy nhan sắc của Minh Ý với Phó tổng rất xứng đôi (nói nhỏ)]
[Hahahaha tôi cũng nghĩ vậy. (Hy vọng không bị mute)]
[Cười xỉu, nhưng thử tưởng tượng một chút, thật sự ship được đó!]
Trong khi group chat sôi nổi bàn tán, Minh Ý và Phó Thời Lễ đã ngồi vào hàng ghế sau của chiếc Maserati.
Xe lăn bánh.
Một lúc sau, cô ngẩng lên nhìn Phó Thời Lễ, định hỏi anh định tặng quà gì. Nhưng khi quay sang, cô thấy anh bắt chéo chân, nhắm mắt nghỉ, giữa lông mày còn vương chút mệt mỏi.
Chắc là vừa họp xong mệt rồi?
Cô nghĩ vậy, đang định thu ánh mắt thì thấy người đàn ông vốn nhắm mắt khẽ nhíu mày. Cùng lúc đó, trong không gian yên tĩnh của xe vang lên giọng nam trầm thấp: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Vừa dứt lời, anh mở mắt, nghiêng đầu sang: “Em trốn gì thế?”
Minh Ý ngập ngừng vài giây. Không lẽ bảo là thấy anh đang nghỉ nên không muốn làm phiền? Kiểu vợ hiền này hình như không hợp với hình tượng của cô lắm.
Cô hoàn hồn, thuận miệng nói: “À, em chỉ muốn hỏi anh chuẩn bị quà gì cho ông thôi.”
Phó Thời Lễ hơi nâng mí mắt, thản nhiên nhìn cô: “Sao? Muốn chép bài à?”
Minh Ý: “……”
Bị phát hiện rồi.
Cô khựng lại, nghiêm mặt trong chốc lát, nhẹ nhàng biện giải cho mình: “Gọi gì mà chép bài, em chỉ không muốn mua trùng với anh thôi!”
“Ồ.” Phó Thời Lễ vẻ thản nhiên, khoé môi như cười như không: “Thế à?”
“Đương nhiên rồi!”
Phó Thời Lễ: “Vậy em đã nghĩ ra sẽ tặng gì chưa?”
“……”
Minh Ý: “Vẫn chưa.”
Phó Thời Lễ nhướng mày, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, nhìn chằm chằm mấy giây, như thể đã đoán được suy nghĩ của cô.
Sau đó, anh chậm rãi lên tiếng: “Vậy là, em muốn hỏi anh có gợi ý gì đúng không?”
Minh Ý gật đầu: “Có được không? Hoặc anh nói cho em biết ông muốn gì, hoặc thiếu gì cũng được.”
Phó Thời Lễ: “Đương nhiên là được.”
Nói rồi, anh thu ánh mắt lại, vừa đưa tay chỉnh lại khuy áo sơ mi, vừa hờ hững mở miệng: “Anh thật sự biết ông còn thiếu một thứ.”
Minh Ý nghiêm túc nhìn anh: “Thiếu gì cơ?”
“Em quên chuyện lần trước ăn Tết ở nhà cũ rồi à?”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu nhìn sang, giọng nhàn nhạt: “Ông thiếu một đứa chắt trai.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Minh Ý khẽ sững lại, theo phản xạ đẩy Phó Thời Lễ ra. Có lẽ dùng lực hơi mạnh, nửa người trên theo quán tính ngả hẳn ra sau.
Để tránh lại vô tình chạm vào anh, cô nhanh tay chống lên bàn làm việc mới miễn cưỡng đứng vững. Cô cau mày nhìn sang, gương mặt nhỏ nhắn kiêu ngạo thoáng hiện chút khó chịu, liếc anh một cái: “Ai thèm nhào vào lòng anh chứ, đừng nghĩ nhiều. Em chỉ là… đứng không vững thôi.”
Hàng mi Phó Thời Lễ khẽ cụp xuống, khóe môi nhè nhẹ cong thành một độ cung gần như không thể nhận ra. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô vài giây, bật cười khẽ: “Biết rồi, anh cũng không nghĩ nhiều đâu.”
Minh Ý ngẩng đầu, nghi hoặc liếc anh một cái rồi thu lại tầm mắt, rõ ràng là không mấy tin tưởng. Nhưng thôi, nghĩ đến việc vừa rồi anh kịp đỡ lấy cô, gián tiếp cứu cô khỏi mất mặt, cô cũng không chấp nữa.
Nghĩ tới đây, Minh Ý chợt nhớ ra điều gì, lập tức ngẩng đầu, chất vấn: “Không phải đã nói là khi em xong việc sẽ nhắn tin, rồi anh sang đón em, tiện thể cùng đi chọn quà cho ông sao?”
Chuyện anh trêu chọc cô thì có thể bỏ qua, nhưng chuyện bùng hẹn thì tuyệt đối không thể tha thứ! Trước nay chỉ có cô bùng người khác, chưa từng đến lượt ai bùng cô cả!
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cúi mắt, ánh nhìn rơi lên gương mặt vốn kiêu kỳ rạng rỡ, chỉ là giờ lại điểm thêm chút giận dỗi.
Anh mỉm cười, giọng hiếm khi dịu dàng: “Tự dưng phát sinh một cuộc họp, anh quên nhìn giờ. Bỏ em bơ vơ là anh sai.”
Dừng một thoáng, khóe môi anh khẽ nhếch, giọng trầm ấm, như vương chút lưu luyến: “Anh xin lỗi em, được không?”
“?”
Minh Ý sững lại.
Cô có nghe nhầm không, Phó Thời Lễ… đang xuống nước với cô ư?
Mãi một lúc sau, Minh Ý mới chắc chắn mình không nghe nhầm. Đúng là Phó Thời Lễ đang xin lỗi cô thật.
Hoàn hồn lại, cô ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, chớp mắt: “Ờ… anh mà bị ai nhập thì chớp mắt một cái?”
Phó Thời Lễ bật cười, giọng trầm thấp: “Em nói linh tinh gì thế?”
Minh Ý: “???”
Giọng điệu này… sao lại đột nhiên như đang cưng chiều cô thế?
Anh đột ngột đổi tính rồi à? Hay là… anh biết mình bùng hẹn với cô là có lỗi?
Không hiểu sao, tim Minh Ý khẽ lỡ một nhịp. Cô lắc đầu: “Không có gì. Chúng ta đi nhanh thôi, không lát nữa trung tâm thương mại đóng cửa mất.”
Phó Thời Lễ khẽ cười: “Phó phu nhân, tất cả trung tâm thương mại lớn ở Lệ Thành đều đóng cửa lúc chín giờ tối.”
Bây giờ mặt trời còn chưa lặn, làm sao mà đóng cửa được.
Cái cớ vừa tìm ra đã bị vạch trần, Minh Ý hơi chột dạ, mím môi nói liều: “Ồ… thế à, lâu quá không đi mua sắm nên em quên mất.”
Lý do vụng về đến mức ngay cả cô cũng thấy không ổn, vậy mà lần này Phó Thời Lễ lại nhận luôn: “Ừ, Phó phu nhận bận đóng phim, quên cũng là chuyện bình thường. Sau này có mẫu mới, anh sẽ bảo trung tâm thương mại gửi thẳng đến Tây Ngọc Nhạc Đình.”
Minh Ý chớp mắt, bắt đầu nghi ngờ không biết có phải anh đang cần cô giúp chuyện gì không, chứ sao hôm nay nói câu nào cũng vừa ý cô thế này?
Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn anh dò xét: “Hôm nay anh có chuyện gì cần nhờ em à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhướng mày, ánh mắt hờ hững rơi lên mặt cô: “Em nghĩ có chuyện gì anh không làm được mà phải nhờ em?”
“…”
Trong tai Minh Ý, câu này chẳng khác gì “em mơ cái gì đấy?”, chỉ là anh nói khéo hơn thôi.
Mà cũng đúng, có chuyện gì mà Phó Thời Lễ không giải quyết nổi đâu?
Nghĩ vậy, cô mím môi, thu lại ánh nhìn: “Vậy sao hôm nay anh… ân cần thế, lạ lắm.”
Phó Thời Lễ cúi mắt cười khẽ: “Anh đang bù lỗi cho em mà.”
Anh dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Bù lỗi thì phải ra dáng bù lỗi chứ.”
Khóe môi Minh Ý khẽ cong: “Coi như anh còn biết điều.”
Nói rồi, cô vòng qua bàn làm việc, gót giày cao gõ lách cách, uyển chuyển bước ra ngoài: “Vậy đi thôi, mua quà sinh nhật cho ông trước, rồi… thấy thái độ nhận lỗi của anh cũng tạm được, thưởng cho anh bữa tối cùng bổn tiểu thư.”
Phó Thời Lễ ngẩng mắt, vẫn dáng vẻ ung dung, mỉm cười: “Được.”
Trong lòng Minh Ý vui mừng không ít. Không ngờ có ngày cô và Phó Thời Lễ lại có thể nói chuyện hoà thuận thế này. Vậy có phải nghĩa là… anh cũng không ghét cô? Nếu làm tròn lên, có khi anh còn có chút chút cảm tình với cô?
Tối nay ăn cơm, cô nhất định phải tìm cơ hội thử mới được!
Nghĩ vậy, Minh Ý nén ý cười, quay đi. Cô sợ nếu để anh thấy bộ dạng hớn hở này thì mất mặt chết.
Cô mím môi: “Đi nhanh thôi.”
Thấy vậy, Phó Thời Lễ khẽ cong môi, bước lên trước, thay cô đẩy cửa văn phòng.
Khi Minh Ý đi ngang qua, bên tai bỗng vang lên một giọng nam trầm khàn: “Ngoài ra.”
Bước chân cô khựng lại, ngẩng đầu: “Gì cơ?”
Chưa kịp để Minh Ý hiểu rõ ý anh, Tần Xuyên đã thấy cửa phòng làm việc mở ra, liền nhanh chân bước tới: “Phó tổng, Phó phu nhân.”
Thấy vậy, Minh Ý cũng không hỏi thêm, chỉ lịch sự gật đầu nhìn Tần Xuyên.
Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại, khôi phục vẻ tinh anh thường ngày, nhàn nhạt đáp: “Chuẩn bị xe.”
Tần Xuyên lập tức hiểu ý, khẽ gật đầu rồi quay người đi trước, bấm thang máy chờ sẵn cho hai người.
Người đi rồi, Phó Thời Lễ vừa bước vừa hỏi: “Đói chưa, đi ăn trước nhé?”
Minh Ý nghĩ một chút, dù sao trung tâm thương mại chín giờ mới đóng cửa, bèn thuận miệng đáp: “Cũng được.”
Phó Thời Lễ thu ánh mắt, khoé môi hơi động, gần như không dễ nhận ra.
Vào thang máy, Tần Xuyên tinh ý lùi hẳn vào góc sau cùng. Dù đã cố giảm sự tồn tại của mình, trong không gian chật hẹp ấy, anh vẫn cảm thấy bản thân như cái bóng đèn sáng loá.
“……”
Làm trợ lý thật khổ.
Số tầng trên màn hình thang máy liên tục giảm. Khi thấy thang máy xuống tới tầng năm, Minh Ý cúi đầu tìm khẩu trang và kính râm, mới sực nhớ lúc nãy tháo khẩu trang để trên bàn làm việc của Phó Thời Lễ rồi quên lấy, trong túi giờ chỉ có kính râm.
Quay lại lấy thì hơi phiền, cũng tốn thời gian.
Cô suy nghĩ hai giây, lấy kính râm ra đeo lên, thôi thì có kính cũng tạm, không phải fan ruột chắc khó nhận ra.
Rất nhanh, “ting” một tiếng, cửa thang máy mở.
Minh Ý khẽ ngẩng cằm, điều chỉnh nét mặt, bước ra với tiếng giày cao gót nhịp nhàng, khí chất minh tinh toát ra không sai một ly.
Phó Thời Lễ và Tần Xuyên theo sát phía sau.
Vài giây sau, nhân viên tầng một nhìn thấy cảnh tượng——
Một quý cô nhan sắc và khí chất đều xuất chúng, khí thế tràn đầy bước ra từ thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, phía sau là “mặt lạnh Diêm Vương” Phó Thời Lễ cùng trợ lý đặc biệt Tần Xuyên.
Ngay lập tức, mọi người vừa ngạc nhiên trợn mắt, vừa âm thầm đoán thân phận cô. Bởi người có thể để Phó Thời Lễ cam tâm đi phía sau, ngoài ông cụ Phó đã lui về phía sau, đây là người đầu tiên.
Đồng thời, group chat nội bộ của Tập đoàn Phó thị vừa được gỡ hạn chế cũng lập tức bùng nổ.
[Aaaaa cứu với cứu với, mọi người mau xem tôi vừa thấy gì này!]
[Ảnh]
[Cứu, đây là lần đầu tiên tôi thấy Phó tổng đi sau người khác!!]
[Aaaaa tôi cũng thấy!!! Chẳng lẽ đây chính là truyền thuyết “bề trên cúi mình” sao!!]
[Trời ơi, qua màn hình thôi tôi đã thấy áp lực rồi!! Tôi đoán người này chắc chắn là phu nhân của Phó tổng!]
[Tôi cũng nghĩ vậy, hình tượng khí chất này thật sự quá đỉnh, không biết là tiểu thư nhà nào!]
[Hu hu hu tôi ship cặp này rồi, mọi người để ý không, trong ảnh ánh mắt Phó tổng vẫn luôn dõi theo phu nhân đó!!]
[Đúng đúng! Không ngờ Phó tổng ngoài đời lại là kiểu cưng chiều vợ như vậy, bình thường với chúng ta thì lạnh lùng lắm mà!!]
[Aaaaaa tôi cứ tưởng Phó tổng là kiểu nam thần băng sơn chứ!]
[Nhưng mà… sao tôi thấy góc nghiêng của phu nhân có chút quen nhỉ?]
[Có à? Hay là do ảnh lúc nãy làm bạn liên tưởng thôi, hahahaha.]
[Không đâu, ảnh lúc nãy còn đeo khẩu trang mà, làm gì thấy mặt, nhưng cứ cảm giác như mới gặp ở đâu gần đây, mà giờ chưa nhớ ra.]
[Thôi kệ, nghĩ không ra thì bỏ. Làm việc căng thẳng mà vẫn được xem chuyện tình hào môn thì cũng hay, không ngờ có ngày tôi lại ship CP của Phó tổng.]
[Hahahaha đúng thế. Thật lòng mà nói, nếu không biết Phó tổng đã kết hôn, tôi còn tưởng anh ấy không thích phụ nữ.]
[! Nói linh tinh cái gì thế!]
[A, tôi nhớ ra rồi! Người bạn nói giống là… Minh Ý đúng không!!!]
[Đúng đúng!!! Góc nghiêng y chang!]
[Ôi trời, ảnh mờ thế mà các người cũng nhận ra được?]
[Đương nhiên, tôi là fan ruột của Ý bảo từ lúc cô ấy debut vì nhan sắc, gần đây còn mê cả thực lực của cô ấy nữa, hí hí.]
[Tôi biết nữ minh tinh này! Chính là nữ hai Lục Thính Vãn trong phim “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy Anh” đang hot, tôi cũng mới xem mà thành fan đó hahahaha!]
[Nói thật, tôi thấy nhan sắc của Minh Ý với Phó tổng rất xứng đôi (nói nhỏ)]
[Hahahaha tôi cũng nghĩ vậy. (Hy vọng không bị mute)]
[Cười xỉu, nhưng thử tưởng tượng một chút, thật sự ship được đó!]
Trong khi group chat sôi nổi bàn tán, Minh Ý và Phó Thời Lễ đã ngồi vào hàng ghế sau của chiếc Maserati.
Xe lăn bánh.
Một lúc sau, cô ngẩng lên nhìn Phó Thời Lễ, định hỏi anh định tặng quà gì. Nhưng khi quay sang, cô thấy anh bắt chéo chân, nhắm mắt nghỉ, giữa lông mày còn vương chút mệt mỏi.
Chắc là vừa họp xong mệt rồi?
Cô nghĩ vậy, đang định thu ánh mắt thì thấy người đàn ông vốn nhắm mắt khẽ nhíu mày. Cùng lúc đó, trong không gian yên tĩnh của xe vang lên giọng nam trầm thấp: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”
Vừa dứt lời, anh mở mắt, nghiêng đầu sang: “Em trốn gì thế?”
Minh Ý ngập ngừng vài giây. Không lẽ bảo là thấy anh đang nghỉ nên không muốn làm phiền? Kiểu vợ hiền này hình như không hợp với hình tượng của cô lắm.
Cô hoàn hồn, thuận miệng nói: “À, em chỉ muốn hỏi anh chuẩn bị quà gì cho ông thôi.”
Phó Thời Lễ hơi nâng mí mắt, thản nhiên nhìn cô: “Sao? Muốn chép bài à?”
Minh Ý: “……”
Bị phát hiện rồi.
Cô khựng lại, nghiêm mặt trong chốc lát, nhẹ nhàng biện giải cho mình: “Gọi gì mà chép bài, em chỉ không muốn mua trùng với anh thôi!”
“Ồ.” Phó Thời Lễ vẻ thản nhiên, khoé môi như cười như không: “Thế à?”
“Đương nhiên rồi!”
Phó Thời Lễ: “Vậy em đã nghĩ ra sẽ tặng gì chưa?”
“……”
Minh Ý: “Vẫn chưa.”
Phó Thời Lễ nhướng mày, ánh mắt dừng trên gương mặt cô, nhìn chằm chằm mấy giây, như thể đã đoán được suy nghĩ của cô.
Sau đó, anh chậm rãi lên tiếng: “Vậy là, em muốn hỏi anh có gợi ý gì đúng không?”
Minh Ý gật đầu: “Có được không? Hoặc anh nói cho em biết ông muốn gì, hoặc thiếu gì cũng được.”
Phó Thời Lễ: “Đương nhiên là được.”
Nói rồi, anh thu ánh mắt lại, vừa đưa tay chỉnh lại khuy áo sơ mi, vừa hờ hững mở miệng: “Anh thật sự biết ông còn thiếu một thứ.”
Minh Ý nghiêm túc nhìn anh: “Thiếu gì cơ?”
“Em quên chuyện lần trước ăn Tết ở nhà cũ rồi à?”
Phó Thời Lễ nghiêng đầu nhìn sang, giọng nhàn nhạt: “Ông thiếu một đứa chắt trai.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 47
10.0/10 từ 34 lượt.