Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 42

88@-


Từ hôm trở về từ chỗ Tạ Vân Đường, Minh Ý vẫn luôn nghĩ cách làm sao để thử thăm dò Phó Thời Lễ.


Cộng thêm việc bỗng nhiên nhận ra tình cảm của chính mình, cô có chút xấu hổ, cũng ngại không dám nhắn tin hỏi thẳng chuyện chúc Tết. Dù sao thì, cho dù có đi công tác, đêm giao thừa Phó Thời Lễ chắc chắn vẫn sẽ về Lệ Thành, đến lúc đó là biết ngay thôi.


Lần tiếp theo Minh Ý gặp lại Phó Thời Lễ là sáng giao thừa. Cô mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mặc chiếc váy ngủ hai dây màu trắng tinh đi xuống lầu, miệng vẫn gọi: “Dì Lan, chúc dì giao thừa vui vẻ.”


Theo thói quen, cô đưa mắt nhìn về phía bếp. Nhưng lần này không thấy Dì Lan, mà lại thấy một dáng người cao ráo tuấn tú đứng ngay dưới cầu thang.


Người đàn ông mặc bộ vest rượu vang may đo cao cấp, vai rộng eo thon, dáng người thẳng tắp. Cổ áo sơ mi vẫn cài kín đến tận cúc trên cùng, gương mặt nghiêng với đường nét sắc sảo, sống mũi cao thẳng, trên đó là cặp kính gọng vàng, cả người toát lên khí chất cấm dục lạnh lùng.


Minh Ý dừng lại, ánh mắt khẽ lướt qua anh mấy giây, không nhịn được cắn nhẹ môi dưới. Hôm nay Phó Thời Lễ ăn mặc thế này thật đúng không khí ngày Tết.


Ngay tại chỗ, Phó Thời Lễ ngước mắt chạm vào ánh nhìn của cô, ánh mắt dừng trên gương mặt ấy vài giây rồi mở miệng: “Hôm nay giao thừa, anh cho Dì Lan nghỉ về nhà ăn Tết rồi.”


“Ồ.”


Minh Ý gật đầu, không hiểu sao má hơi nóng lên, vừa đáp vừa giả vờ bình thản thu ánh mắt lại. Nếu nhìn thêm vài giây, tim cô e rằng sẽ đập loạn đến mức chịu không nổi. Suốt hai mươi bốn năm qua, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có ngày si mê Phó Thời Lễ đến mức này – thật quá sức tưởng tượng!


Minh Ý mang đôi dép lê phối màu Bạch Tuyết, chậm rãi bước xuống lầu.


Hôm nay cô mặc váy ngủ hai dây dài, tà váy rủ xuống vừa đủ để lộ mắt cá chân trắng nõn, chất liệu voan mỏng nhẹ, theo động tác khẽ lay động. Khi đi ngang qua Phó Thời Lễ, tà váy khẽ lướt qua mu bàn chân anh, yết hầu người đàn ông khẽ chuyển động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt mộc của cô.


Minh Ý vừa ngủ dậy, chưa kịp trang điểm, mái tóc đen mềm mượt vương trên bờ vai trắng ngần, ngũ quan thanh tú, làn da sáng trong, đôi môi phớt hồng tự nhiên.


Dừng lại thoáng chốc, Phó Thời Lễ thu ánh mắt, sải bước theo sau, thấy cô đang đi quanh bếp liền mở lời: “Đói chưa?”


Hà mi Minh Ý khẽ run, vừa định nói “chưa”, bụng lại “ục” một tiếng.


“…”



Không khí im lặng vài giây. Thấy khóe môi anh cong nhẹ như cười, Minh Ý dứt khoát buông xuôi: “Đói rồi.”


Phó Thời Lễ điềm tĩnh bước vào bếp: “Dì Lan đi sớm, trước khi đi đã nấu cháo thịt băm trứng bắc thảo, để anh hâm lại cho em.”


Trước đây Minh Ý chưa từng thích ai, nay đột nhiên có tình cảm với Phó Thời Lễ, tâm tư vụng về của cô gái lần đầu yêu thương đều hiện rõ.


Ví như bây giờ, Phó Thời Lễ chỉ đơn giản giúp hâm cháo thôi, vậy mà tim cô đã đập loạn.


Cô chần chừ bước ra khỏi bếp, chợt nhớ ra điều gì liền hỏi: “Anh về từ khi nào vậy?”


Phó Thời Lễ thuần thục múc cháo, đặt vào lò vi sóng, chỉnh xong thời gian mới đứng thẳng người: “Chuyến bay ba giờ sáng.”


Từ Giang Thành đến Lệ Thành bay mất ba tiếng, nghĩa là anh đã về đến nhà hơn sáu giờ sáng.


Nghĩ đến đó, Minh Ý lại nhìn kỹ cách anh ăn mặc hôm nay – thế này đâu giống vừa từ công tác về, hơn nữa bình thường anh ít khi mặc vest màu sáng, chẳng lẽ… chỉ để hợp không khí Tết?


Cô suy nghĩ vài giây, vẫn không tìm ra đáp án.


Hoàn hồn lại, Minh Ý gật đầu khẽ “ồ” một tiếng: “Hôm nay chúng ta về nhà cũ họ Phó ăn Tết đúng không?”


“Ừ.” Anh gật đầu: “Giao thừa và mùng Một ở nhà cũ, mùng Hai anh đưa em về nhà họ Diệp.”


Ngập ngừng một lát, Phó Thời Lễ nhớ ra điều gì, nói tiếp: “Hôm nay cả nhà nhánh thứ hai của anh cũng về.”


Minh Ý gật đầu.


Nhà họ Phó vốn được xem là hòa thuận trong giới hào môn, nhánh thứ hai không có nhân vật xuất chúng, thuộc kiểu ăn nhờ hưởng lộc, mà chú hai Phó Thời Lễ cũng biết rõ năng lực của mình, không tham vọng, hồi bố mẹ Phó Thời Lễ còn sống, ông ấy đã sớm rút khỏi cuộc cạnh tranh công ty, dọn ra ngoài sống riêng, ngày ngày vui chơi hưởng thụ.


Dù sao thì, chỉ dựa vào cổ phần của Phó thị, mỗi năm tiền chia lãi đã lên tới chín con số, đủ để cả gia đình ăn sung mặc sướng cả đời. Chỉ cần Phó thị không sụp đổ, mang họ Phó đi đâu cũng được người người nhà nhà kính trọng, chẳng cần bận tâm chuyện cơm áo.


Phó Trạch Ngôn cũng vậy, chẳng có chí lớn, chỉ treo chức Tổng giám đốc nhàn rỗi ở Phó thị, bình thường ăn chơi là chính, chỉ khi gây chuyện mới bị gia đình ép vào công ty rèn luyện.


Do khi nhỏ nhà họ Diệp và nhà họ Phó là hàng xóm nên Minh Ý từng gặp nhánh thứ hai vài lần, nhưng sau đó họ tách ra sống riêng, ít gặp lại. Cô chỉ nhớ mang máng từng chơi với Phó Trạch Ngôn vài lần lúc bé, nhưng cụ thể thế nào thì không còn ấn tượng.



Minh Ý gật đầu, múc từng thìa nhỏ ăn cháo. Ăn được một nửa, cô ngẩng lên: “Chúng ta có cần mua quà mang về không? Cho ông với chú hai, lần đầu em về ăn Tết bên nhà anh mà tay không thì hơi kỳ, ít nhất cũng nên có quà chào hỏi.”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười khẽ, ánh mắt dừng trên mặt cô, giọng trầm ấm: “Chuyện này em không cần lo.”


“Ồ.” Minh Ý đáp, cúi xuống ăn thêm một thìa cháo. Không hiểu sao, cô ngẩng lên hỏi: “Vậy em nên lo chuyện gì?”


Phó Thời Lễ sững người một chút rồi khẽ nhướng mày, có vẻ không ngờ cô lại hỏi thế, sau đó khóe môi cong nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em có thể lo làm sao để làm một Phó phu nhân tốt.”


“…”


Mặt Minh Ý lập tức đỏ bừng.


Vốn làn da cô đã trắng, nay đỏ đến mức không thể giấu, ngay cả vành tai cũng hồng hồng.


Cô không nói gì, cúi đầu tiếp tục ăn cháo, chỉ mong chui luôn vào trong bát.


Phó Thời Lễ không biết cô đang nghĩ gì, nhưng thấy cảnh ấy cũng không nhịn được mà bật cười khẽ một tiếng.


Giọng cười trầm khẽ của Phó Thời Lễ bất ngờ vang bên tai, khiến vành tai Minh Ý nóng bừng.


Cứu với, từ bao giờ giọng Phó Thời Lễ lại quyến rũ và hay đến vậy?


Hay là do “trong mắt người tình hóa Tây Thi”?


Hai má Minh Ý nóng hầm hập, để khỏi bị Phó Thời Lễ phát hiện ra sự khác thường, cô vội vàng uống cạn bát cháo, bỏ lại một câu “Em lên phòng thay quần áo” rồi vội vã chạy trốn.


Đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt Phó Thời Lễ thản nhiên dõi theo bóng dáng vội vàng ấy, đôi mắt vẫn theo đến tận khi cô rẽ vào góc cầu thang. Hình như anh thoáng thấy đôi vành tai ửng đỏ của Minh Ý, nhưng chỉ trong tích tắc rồi biến mất, không nhìn rõ được.


Thu hồi ánh mắt, Phó Thời Lễ cũng không nghĩ nhiều, đem bát đũa Minh Ý vừa ăn xong cất vào bếp.


Lên lầu, Minh Ý cẩn thận trang điểm, lại vào phòng thay đồ xem xét một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc váy nhung dài màu rượu vang.


Chợt trong đầu cô hiện lên hình ảnh Phó Thời Lễ lúc sáng, khoác bộ vest cùng tông rượu vang ấy.



Mấy giây sau, như bị ma xui quỷ khiến, cô lấy ngay chiếc váy nhung dài tay từ trên móc xuống.


Đây là mẫu giới hạn mùa đông năm nay của KL, trên toàn cầu chỉ có năm chiếc, màu rượu vang chỉ có duy nhất một cái.


Màu này cực kỳ tôn da, chất nhung mềm mại, cộng thêm thiết kế cổ vuông nhỏ tinh tế, trực tiếp khiến khí chất nâng lên mấy bậc. Tóc dài uốn nhẹ vén sang một bên, trang điểm tinh xảo và đôi môi đỏ, khí chất tiểu thư nhà giàu chuẩn mực đến từng chi tiết.


Minh Ý đứng trước gương chỉnh lại dáng, vẫn thấy như thiếu chút gì đó. Ánh mắt vô tình liếc thấy chiếc áo lông trắng mua năm ngoái.


Bốn mươi phút sau, Minh Ý trong chiếc váy nhung đỏ, khoác áo lông trắng cao cấp, chân đi giày cao gót sáu phân, từng bước nhẹ nhàng xuống lầu.


Nghe tiếng động, Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn.


Ánh mắt giao nhau vài giây, cuống họng anh khẽ động, rồi thu lại tầm nhìn.


Thấy thế, Minh Ý khẽ cau mày, chẳng lẽ hôm nay cô không đẹp?


Không thể nào, bộ đồ này đủ sức đánh bại cả dàn minh tinh của làng giải trí, chắc chắn là do Phó Thời Lễ không có mắt thẩm mỹ.


Nghĩ vậy, cô cùng anh bước ra khỏi biệt thự.


Hôm nay là giao thừa, mọi người đều nghỉ lễ, kể cả trợ lý Tần cũng vậy, thế nên Phó Thời Lễ phải tự lái xe. Bằng không, nếu để Minh Ý lái, có lẽ trời tối cũng chưa đến được nhà họ Phó.


Xe chậm rãi lăn bánh trên đường chính. Minh Ý ngả người trên ghế phụ, đang lơ mơ buồn ngủ, bất giác nghiêng đầu, khoé mắt liếc thấy Phó Thời Lễ một tay cầm vô lăng.


Làn da trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, mỗi lần xoay vô lăng, gân xanh nổi lên nhẹ, ánh sáng qua cửa kính hắt lên tay anh. Đối với Minh Ý – một người cực mê bàn tay đẹp – cảnh tượng ấy chẳng khác nào một tác phẩm nghệ thuật tự nhiên.


Có lẽ vì vẻ đẹp bất ngờ ấy làm đầu óc cô choáng váng, cơn buồn ngủ cũng tan biến.


Nửa tiếng sau, xe tiến vào nhà cũ họ Phó.


Xuống xe, Minh Ý như thường lệ khoác tay Phó Thời Lễ, giả vờ thân mật cùng anh bước vào, chỉ là tâm trạng lần này hoàn toàn khác trước.


Vừa qua hành lang, xe của nhà của nhánh hai cũng vừa đến.



Rất nhanh, nhà bên nhánh hai đã theo kịp bọn họ. Phó Trạch Ngôn đi trước, cười chào: “Anh cả, chị dâu.”


Phó Thời Lễ khẽ gật đầu: “Chú hai, thím hai.”


Minh Ý đứng bên cạnh anh, cáh tay mảnh khảnh vẫn khoác nhẹ tay anh, cũng lễ phép gọi: “Chú hai, thím hai.”


Phó Trì gật đầu, xem như đáp lại, còn Tống Tuyết Cầm cười tươi: “Ôi chao, Chu Chu giờ càng ngày càng xinh.”


Minh Ý mỉm cười: “Cảm ơn thím hai.”


Người được ông cụ Phó phái ra đón đã chờ từ lâu, mãi không thấy ai, ông đành tự ra nghênh tiếp.


Vừa đến hành lang đã thấy nhóm người đang đứng trò chuyện ở đầu bên kia.


Quản gia đỡ ông cụ bước tới: “Mấy người trời lạnh thế này sao không vào nhà, còn đứng ngoài gió nói chuyện gì vậy?”


Phó Trì vốn sợ ông cụ nhất, giống chuột gặp mèo, vội đáp: “Bố, sao bố lại ra đây, lạnh lắm đó.”


“Vừa gặp Thời Lễ ngoài hành lang, trò chuyện vài câu, chúng con đang định vào thăm bố đây!”


Ông cụ Phó liếc ông ấy một cái, vốn chẳng còn kỳ vọng gì vào cậu con thứ này. Nghĩ đến Phó Trạch Ngôn bị con trai mình dạy thành phiên bản y hệt, ông cụ càng bực.


Ông hừ một tiếng, rồi ánh mắt rơi xuống Minh Ý: “Ai để ý đến các cậu, ta sợ Chu Chu bị lạnh thôi.”


Người khác thường trọng nam khinh nữ, nhà ông cụ thì ngược lại – trọng nữ khinh nam.


Nghe vậy, Minh Ý mím môi cười ngoan ngoãn: “Chúc ông năm mới vui vẻ ạ.”


Nghe cô chào, sắc mặt ông cụ mới dịu xuống vài phần.


Thấy vậy, Phó Thời Lễ cũng nói: “Ông, ngoài trời gió to, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện.”


Một nhóm người vừa trò chuyện vừa đi vào trong.


Phó Trạch Ngôn đi phía sau, nhìn Minh Ý và Phó Thời Lễ vài giây, không nhịn được hỏi: “Ơ? Hôm nay anh cả với chị dâu mặc đồ đôi à?”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 42
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...