Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 41
118@-
—
“Phó Thời Lễ sao lại biết chuyện này?” Tạ Vân Đường rõ ràng sững lại một thoáng, rồi hoàn hồn, theo bản năng dò hỏi: “Cậu lại gặp chuyện gì rồi à?”
Minh Ý vốn rất để tâm đến chuyện này, nhà họ Diệp cũng giấu rất kín, Tạ Vân Đường trước đó chỉ tình cờ mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
Hồi học lớp 11, có lần xếp thời khoá biểu chéo, tiết cuối buổi chiều học thể dục. Tan học, vừa hay đến lượt Minh Ý và Tạ Vân Đường thu dọn dụng cụ thể thao.
Phòng dụng cụ ở tầng hầm của toà nhà đa năng. Lần đó, khi mang chuyến đồ cuối cùng, đi được nửa đường thì Tạ Vân Đường chợt nhớ điện thoại để quên ở bồn hoa cạnh sân bóng. Lúc ấy trên tay hai người cũng không nhiều đồ, Minh Ý liền cầm luôn quả bóng chuyền trong tay Tạ Vân Đường, bảo cô ấy đi tìm điện thoại trước, lát nữa quay lại phòng dụng cụ gặp nhau.
Đến khi Tạ Vân Đường quay lại, Minh Ý đã bị ai đó khoá trái trong phòng. Đợi đến lúc tìm được thầy giáo mượn chìa khoá mở cửa thì thấy Minh Ý đã co ro một góc, đó là lần duy nhất trong ngần ấy năm cô thấy Minh Ý khóc đến như vậy.
Cũng từ lần đó, cô mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
“Hôm Giáng Sinh chúng tớ gặp sự cố thang máy.”
Minh Ý mím môi, tự động lược qua chuyện cô và Phó Thời Lễ cùng nhau dùng bữa, rồi định đi xem phim: “Lúc đó tớ ở cùng với Phó Thời Lễ.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường lập tức hiểu ra, sự cố thang máy đúng là điều kiện dễ kích phát bệnh của Minh Ý. Nhưng nhìn Minh Ý lúc này như chẳng có việc gì, hẳn Phó Thời Lễ đã làm gì đó.
Nghĩ vậy, Tạ Vân Đường ngẩng lên nhìn: “Sau đó thì sao?”
Minh Ý lại một lần nữa, tự động bỏ qua chuyện Phó Thời Lễ nắm tay và ôm cô trong thang máy: “Rồi anh ấy bấm chuông gọi nhân viên, chúng tớ được cứu.”
“???”
Tạ Vân Đường bán tín bán nghi nhìn Minh Ý. Theo hiểu biết của cô về người chị em này, chắc chắn trong thang máy Phó Thời Lễ đã làm gì đó, Minh Ý mới có phản ứng và biểu cảm như bây giờ, nếu không thì lúc này cô đã mắng anh ấy là đồ cẩu rồi.
“Chỉ thế thôi à?”
Bị hỏi, Minh Ý hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng: “Chỉ thế thôi!”
“Thế sao cậu lại tránh mặt anh ấy?”
Đối diện với câu hỏi “chí mạng” của Tạ Vân Đường, Minh Ý khựng lại. Đúng thế, sao cô lại phải tránh Phó Thời Lễ? Là vì xấu hổ ư? Hay vì điều gì khác?
Còn chưa kịp nghĩ ra, đã nghe Tạ Vân Đường tiếp lời: “Khi tớ tình cờ biết chuyện này, cậu cũng đâu có tránh mặt tớ đâu?”
Dừng vài giây, Tạ Vân Đường như nhìn thấu điều gì, bật cười: “Trước mặt tớ thì không thấy mất mặt, sao đến Phó Thời Lễ lại thành tiêu chuẩn khác rồi?”
Minh Ý chột dạ mím môi, nhất thời chẳng biết đáp sao, hồi lâu mới ấp úng: “Cái đó… khác.”
“Khác thế nào?”
Tạ Vân Đường nhìn sắc mặt cô càng lúc càng thú vị, cố ý cười trêu: “Chẳng lẽ Phó Thời Lễ ở trong thang máy đã làm gì cậu rồi à? Thế thì anh ấy cũng quá đáng thật đấy!”
“Đâu có!”
Minh Ý buột miệng phản bác, đến bản thân cũng không nhận ra là mình đang bênh Phó Thời Lễ.
Thấy cô im bặt, Tạ Vân Đường chỉ im lặng nhìn, Minh Ý mới giật mình, vội giải thích: “Không, ý tớ là…”
Còn chưa nói xong đã bị Tạ Vân Đường cắt ngang bằng ánh mắt “tớ hiểu hết rồi”: “Thôi khỏi cần giải thích.”
“…”
Minh Ý cố gắng phân bua: “Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”
Tạ Vân Đường bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế sofa, nheo mắt nhìn cô, như thể vừa khám phá ra bí mật to lớn: “Em gái, cậu không thấy hôm nay chúng ta nói chuyện bao lâu rồi mà cậu vẫn chưa hề mắng Phó Thời Lễ một câu nào à? Không những không mắng, vừa rồi còn bênh anh ấy nữa đấy!”
“…”
Tạ Vân Đường tiếp tục đánh vào tình cảm: “Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng giấu tớ điều gì, chuyện cậu ‘tiêu chuẩn kép’ tớ không chấp, mau nói đi, rốt cuộc Phó Thời Lễ đã làm gì cậu trong thang máy?”
Với sự hiểu rõ của cô dành cho Minh Ý bao nhiêu năm nay, lần sự cố thang máy ấy, chắc chắn giữa cô và Phó Thời Lễ đã có gì đó, nếu không thì sao lại có thay đổi lớn đến vậy!
“…”
Suy nghĩ chốc lát, Minh Ý dứt khoát nói thẳng, gọn gàng: “Anh ấy nắm tay tớ.”
Ngừng vài giây.
“Còn ôm tớ một cái.”
“!!!!!!”
Tạ Vân Đường sững người vì phấn khích: “Anh ấy còn ôm cậu nữa à?!!”
Phải biết rằng hồi học cấp ba, Phó Thời Lễ có chứng sạch sẽ đến mức tham gia hoạt động đại diện trường, chỉ cần bắt tay người khác thôi cũng phải đợi kết thúc mới lén rửa tay năm lần, khử trùng thêm hai lần. Dù bây giờ tình trạng đó có thể đã đỡ hơn, nhưng bị nặng đến thế thì chắc chắn không thể chủ động ôm ai.
Minh Ý: “…”
Cô đã biết Tạ Vân Đường sẽ có phản ứng này, sớm biết vậy đã chẳng kể ra.
Một lúc sau, Tạ Vân Đường mới hoàn hồn, đồng thời trong đầu bỗng hiện ra một kết luận nghe có vẻ khó tin nhưng lại rất hợp lý——
“Có phải Phó Thời Lễ thích cậu không?”
“?”
“Sao lại không thể, không thì anh ấy mắc chứng sạch sẽ đến thế, làm gì có chuyện nắm tay rồi còn ôm cậu nữa.”
Tim Minh Ý chợt đập mạnh một nhịp. Cô không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức bị cô gạt bỏ.
Dù sao, cô và Phó Thời Lễ đã cãi vã, đối chọi nhau bao nhiêu năm trời, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể có khả năng đó.
Còn chưa kịp sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối ren, đã nghe Tạ Vân Đường nói tiếp: “Hơn nữa, tớ đã định nói từ lâu rồi, có phải cậu cũng thấy Phó Thời Lễ có chút khác biệt, ít nhất là cũng có chút thiện cảm chứ?”
Tim Minh Ý chợt hẫng đi một nhịp, gần như theo bản năng phủ nhận: “Không có! Sao tớ có thể!”
Rõ ràng Tạ Vân Đường không tin: “Nếu thật sự không hề có chút thiện cảm nào với anh ấy, thì trước kia sao cậu lại chịu lấy anh ấy?”
“Đó là di nguyện trước lúc lâm chung của ông nội tớ.” Minh Ý cắn nhẹ môi, cố tìm lý do cho mình.
Cô không muốn thừa nhận, thậm chí là không dám thừa nhận. Vì vậy, dù Tạ Vân Đường đã nói đến mức này, Minh Ý vẫn muốn giống như một con đà điểu rúc đầu trong cát.
Nhưng ngay sau đó, lời của Tạ Vân Đường đã dễ dàng phá tan lớp bình yên giả tạo mà cô cố gắng duy trì: “Mấy lời đó thì gạt người ngoài thôi, đừng tự gạt chính mình.”
“Ông nội muốn gả cậu cho một người tốt thì tớ hiểu, nhưng tớ thật sự không tin, nếu cậu không muốn thì ông nội sẽ không ép buộc cậu.”
Nghe vậy, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Minh Ý bỗng sụp đổ. Cô chợt nhớ đến buổi tối trước khi ông nội qua đời, trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông nắm chặt tay cô nói: “Thời Lễ là đứa trẻ tốt, nhưng nếu cháu không muốn, sẽ không ai có thể ép cháu.”
“Sở Sở, nói với ông, cháu có đồng ý không?”
Hàng mi Minh Ý khẽ run, hàng lông mi dài và dày như phủ một lớp sương mỏng trong đáy mắt.
Tim cô cũng đập mạnh không ngừng.
Cô nhớ.
Cô đã nói.
Cô đồng ý.
Còn lý do tại sao cô đồng ý, cô chưa từng suy nghĩ kỹ.
Hàng mi Minh Ý run nhè nhẹ, bỗng cảm thấy như mây mù tan biến, mọi thứ dần sáng tỏ.
Cùng lúc đó, nhịp tim của cô cũng càng lúc càng nhanh, ngoài vui mừng và bất ngờ, còn có cả hoang mang, rối loạn và luống cuống.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Minh Ý nghiêm túc soi chiếu nội tâm mình, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào chữ “thích”.
Chẳng lẽ, cô thật sự thích Phó Thời Lễ sao?
Từ trước đến nay, Minh Ý luôn nghĩ Phó Thời Lễ ban đầu chỉ là anh hàng xóm đẹp trai, sau này nhìn rõ bản chất thì thành một kẻ đáng ghét, là kẻ đối đầu với cô suốt thời thơ ấu, rồi lại là “ông chồng Plastic” sống chung vì hoàn cảnh.
Nhưng không biết từ khi nào, những cảm xúc dồn nén bao nhiêu năm đó bắt đầu âm thầm thay đổi——
Có lẽ là từ đôi tay nắm chặt nhau trong thang máy tối đen ấy, cũng có thể là từ một cái ôm dịu dàng đầy an ủi nào đó, thậm chí có thể còn sớm hơn…
Những lần thầm mừng vô cớ, những màn cãi vã chí chóe, những cảm xúc vụng về khó gọi tên… tất cả dường như đã có lời giải đáp.
Rất có thể là vì thích.
Nhưng Phó Thời Lễ thì sao? Anh có thích cô không?
Tim Minh Ý đập dồn dập như trống.
Cô không biết.
Cô cố gắng nhớ lại mọi chi tiết liên quan đến Phó Thời Lễ, nhưng ngoài cái ôm trong bóng tối hôm đó, Minh Ý chẳng tìm được bất cứ manh mối nào chứng minh anh có thích cô hay không.
Mặc dù hiện tại Minh Ý đã xác định được lòng mình, nhưng trước khi chắc chắn về tình cảm của Phó Thời Lễ, niềm kiêu hãnh của cô không cho phép mình chủ động thừa nhận trước.
Thấy Minh Ý im lặng hồi lâu, Tạ Vân Đường cơ bản đã đoán ra nguyên nhân đến tám, chín phần.
Minh Ý là người mạnh mẽ, không dễ dàng thốt ra hai chữ “thích anh”, nhưng cô có thể nói: “Muốn biết Phó Thời Lễ có tình cảm với cậu hay không cũng không khó đâu, tìm cơ hội thử thăm dò một chút là biết ngay mà.”
Minh Ý chớp chớp mắt: “Ví dụ?”
Tạ Vân Đường: “Ví dụ như cậu tiện miệng nói ra một thứ mình muốn – đồ ăn, quần áo, hay bất cứ thứ gì cũng được – xem anh ấy có để tâm rồi mua về cho cậu không.”
Minh Ý gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ.
“Còn ví dụ khác là, khi hai người nói chuyện phiếm, cậu có thể tiện miệng hỏi xem anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, hình mẫu lý tưởng là ai. Rồi so với bản thân một chút, chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao?”
“…”
Minh Ý mím môi. Cái đầu tiên còn tạm thử được, nhưng cái sau có hơi… lộ liễu quá không?
Nhỡ đâu Phó Thời Lễ phát hiện thì sao? Mất mặt lắm chứ chẳng đùa!
Suy nghĩ một lát, Minh Ý nhíu mày: “Cái đầu thì tớ còn miễn cưỡng thử được, nhưng chuyện trò thì thôi bỏ đi.”
Từ nhỏ đến lớn, cô với Phó Thời Lễ cứ như khắc nhau. Minh Ý hiếu thắng, Phó Thời Lễ thì bụng dạ thâm sâu, miệng lưỡi độc địa – hai người chẳng ai chịu thua ai, ba câu không hợp là cãi nhau ầm ĩ.
Nói chuyện tử tế đã khó, huống hồ là nói mấy chuyện riêng tư thế này.
Nghĩ đến đây, Minh Ý lắc đầu thật mạnh: “Phó Thời Lễ sẽ không nói với tớ đâu!”
Tạ Vân Đường tức đến giậm chân: “!!!”
Minh Ý cau mày, rõ ràng vẫn chưa hiểu được trọng điểm.
“…”
Tạ Vân Đường tức đến muốn lên trời. Nhưng nghĩ đến việc Minh Ý là người chưa từng yêu ai, từ bé đến giờ chưa có kinh nghiệm tình cảm, cô đành phải cầm tay chỉ việc, giải thích tường tận.
“Cậu muốn biết Phó Thời Lễ có tình cảm với cậu không, có thích cậu hay không – đúng không?”
Minh Ý gật đầu.
“Thế thì! Trọng điểm không nằm ở chỗ anh ấy có chịu nói cho cậu biết mẫu người lý tưởng của anh ấy là ai!”
“Nếu anh ấy không muốn nói, khả năng rất lớn là người anh ấy thích không phải là cậu. Nếu anh ấy chịu nói, thì càng tốt – cậu có thể dựa vào lời anh ấy để xác định xem người anh ấy miêu tả có phải là cậu hay không.”
“…”
Minh Ý bị cô nói vòng vo đến hoa mắt, bèn chốt lại một câu: “Tức là tớ có một phần ba cơ hội, đúng không?”
Tạ Vân Đường: “…”
“Cũng… có thể nói như vậy.”
Minh Ý: “…”
Thấy vậy, Tạ Vân Đường vội vàng an ủi: “Nhưng mà, kể cả phương án A và B có thất bại, bọn mình vẫn còn phương án C, phương án D, còn nhiều cách khác nữa cơ mà.”
“Lùi một vạn bước, cho dù Phó Thời Lễ thật sự có người khác trong lòng…”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường ngập ngừng một chút: “Nhưng tớ thấy khả năng này nhỏ lắm.”
“Dù anh ấy có thích người khác cũng không sao cả, bởi vì cậu với anh ấy mới là vợ chồng hợp pháp, có giấy tờ, được pháp luật bảo hộ! Mấy cô ong bướm bên ngoài nhiều đến mấy cũng không ăn thua – cậu hiểu câu ‘gần nước gần lửa’ chứ?”
Nghe đến hai chữ “có giấy tờ”, Minh Ý chợt nhớ lại lần trước Phó Thời Lễ ngồi trên sofa làm rơi giấy đăng ký kết hôn, còn bảo cô muốn cứ gọi cảnh sát bắt anh.
“…”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường nháy mắt với cô đầy ẩn ý: “Hơn nữa, còn có tuyệt chiêu nữa cơ!”
Minh Ý: “Tuyệt chiêu gì?”
“Tất đen chứ còn gì nữa!!”
Tạ Vân Đường: “Tớ nói thật với cậu, không có người đàn ông nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của tất đen! Với gương mặt này của cậu, cộng thêm một chiếc váy ngủ s*x*, mặc vớ da đen vào – mà Phó Thời Lễ không bị cậu làm cho thần hồn điên đảo thì tớ không mang họ Tạ!”
Minh Ý: “…”
“Không cần thiết đến mức đó đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thời Lễ: Giờ đã thần hồn điên đảo rồi.
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
“Phó Thời Lễ sao lại biết chuyện này?” Tạ Vân Đường rõ ràng sững lại một thoáng, rồi hoàn hồn, theo bản năng dò hỏi: “Cậu lại gặp chuyện gì rồi à?”
Minh Ý vốn rất để tâm đến chuyện này, nhà họ Diệp cũng giấu rất kín, Tạ Vân Đường trước đó chỉ tình cờ mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
Hồi học lớp 11, có lần xếp thời khoá biểu chéo, tiết cuối buổi chiều học thể dục. Tan học, vừa hay đến lượt Minh Ý và Tạ Vân Đường thu dọn dụng cụ thể thao.
Phòng dụng cụ ở tầng hầm của toà nhà đa năng. Lần đó, khi mang chuyến đồ cuối cùng, đi được nửa đường thì Tạ Vân Đường chợt nhớ điện thoại để quên ở bồn hoa cạnh sân bóng. Lúc ấy trên tay hai người cũng không nhiều đồ, Minh Ý liền cầm luôn quả bóng chuyền trong tay Tạ Vân Đường, bảo cô ấy đi tìm điện thoại trước, lát nữa quay lại phòng dụng cụ gặp nhau.
Đến khi Tạ Vân Đường quay lại, Minh Ý đã bị ai đó khoá trái trong phòng. Đợi đến lúc tìm được thầy giáo mượn chìa khoá mở cửa thì thấy Minh Ý đã co ro một góc, đó là lần duy nhất trong ngần ấy năm cô thấy Minh Ý khóc đến như vậy.
Cũng từ lần đó, cô mới biết Minh Ý bị chứng sợ không gian kín.
“Hôm Giáng Sinh chúng tớ gặp sự cố thang máy.”
Minh Ý mím môi, tự động lược qua chuyện cô và Phó Thời Lễ cùng nhau dùng bữa, rồi định đi xem phim: “Lúc đó tớ ở cùng với Phó Thời Lễ.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường lập tức hiểu ra, sự cố thang máy đúng là điều kiện dễ kích phát bệnh của Minh Ý. Nhưng nhìn Minh Ý lúc này như chẳng có việc gì, hẳn Phó Thời Lễ đã làm gì đó.
Nghĩ vậy, Tạ Vân Đường ngẩng lên nhìn: “Sau đó thì sao?”
Minh Ý lại một lần nữa, tự động bỏ qua chuyện Phó Thời Lễ nắm tay và ôm cô trong thang máy: “Rồi anh ấy bấm chuông gọi nhân viên, chúng tớ được cứu.”
“???”
Tạ Vân Đường bán tín bán nghi nhìn Minh Ý. Theo hiểu biết của cô về người chị em này, chắc chắn trong thang máy Phó Thời Lễ đã làm gì đó, Minh Ý mới có phản ứng và biểu cảm như bây giờ, nếu không thì lúc này cô đã mắng anh ấy là đồ cẩu rồi.
“Chỉ thế thôi à?”
Bị hỏi, Minh Ý hơi chột dạ, nhưng vẫn cứng miệng: “Chỉ thế thôi!”
“Thế sao cậu lại tránh mặt anh ấy?”
Đối diện với câu hỏi “chí mạng” của Tạ Vân Đường, Minh Ý khựng lại. Đúng thế, sao cô lại phải tránh Phó Thời Lễ? Là vì xấu hổ ư? Hay vì điều gì khác?
Còn chưa kịp nghĩ ra, đã nghe Tạ Vân Đường tiếp lời: “Khi tớ tình cờ biết chuyện này, cậu cũng đâu có tránh mặt tớ đâu?”
Dừng vài giây, Tạ Vân Đường như nhìn thấu điều gì, bật cười: “Trước mặt tớ thì không thấy mất mặt, sao đến Phó Thời Lễ lại thành tiêu chuẩn khác rồi?”
Minh Ý chột dạ mím môi, nhất thời chẳng biết đáp sao, hồi lâu mới ấp úng: “Cái đó… khác.”
“Khác thế nào?”
Tạ Vân Đường nhìn sắc mặt cô càng lúc càng thú vị, cố ý cười trêu: “Chẳng lẽ Phó Thời Lễ ở trong thang máy đã làm gì cậu rồi à? Thế thì anh ấy cũng quá đáng thật đấy!”
“Đâu có!”
Minh Ý buột miệng phản bác, đến bản thân cũng không nhận ra là mình đang bênh Phó Thời Lễ.
Thấy cô im bặt, Tạ Vân Đường chỉ im lặng nhìn, Minh Ý mới giật mình, vội giải thích: “Không, ý tớ là…”
Còn chưa nói xong đã bị Tạ Vân Đường cắt ngang bằng ánh mắt “tớ hiểu hết rồi”: “Thôi khỏi cần giải thích.”
“…”
Minh Ý cố gắng phân bua: “Thật sự không phải như cậu nghĩ đâu.”
Tạ Vân Đường bắt chéo chân, tựa lưng vào ghế sofa, nheo mắt nhìn cô, như thể vừa khám phá ra bí mật to lớn: “Em gái, cậu không thấy hôm nay chúng ta nói chuyện bao lâu rồi mà cậu vẫn chưa hề mắng Phó Thời Lễ một câu nào à? Không những không mắng, vừa rồi còn bênh anh ấy nữa đấy!”
“…”
Tạ Vân Đường tiếp tục đánh vào tình cảm: “Từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng giấu tớ điều gì, chuyện cậu ‘tiêu chuẩn kép’ tớ không chấp, mau nói đi, rốt cuộc Phó Thời Lễ đã làm gì cậu trong thang máy?”
Với sự hiểu rõ của cô dành cho Minh Ý bao nhiêu năm nay, lần sự cố thang máy ấy, chắc chắn giữa cô và Phó Thời Lễ đã có gì đó, nếu không thì sao lại có thay đổi lớn đến vậy!
“…”
Suy nghĩ chốc lát, Minh Ý dứt khoát nói thẳng, gọn gàng: “Anh ấy nắm tay tớ.”
Ngừng vài giây.
“Còn ôm tớ một cái.”
“!!!!!!”
Tạ Vân Đường sững người vì phấn khích: “Anh ấy còn ôm cậu nữa à?!!”
Phải biết rằng hồi học cấp ba, Phó Thời Lễ có chứng sạch sẽ đến mức tham gia hoạt động đại diện trường, chỉ cần bắt tay người khác thôi cũng phải đợi kết thúc mới lén rửa tay năm lần, khử trùng thêm hai lần. Dù bây giờ tình trạng đó có thể đã đỡ hơn, nhưng bị nặng đến thế thì chắc chắn không thể chủ động ôm ai.
Minh Ý: “…”
Cô đã biết Tạ Vân Đường sẽ có phản ứng này, sớm biết vậy đã chẳng kể ra.
Một lúc sau, Tạ Vân Đường mới hoàn hồn, đồng thời trong đầu bỗng hiện ra một kết luận nghe có vẻ khó tin nhưng lại rất hợp lý——
“Có phải Phó Thời Lễ thích cậu không?”
“?”
“Sao lại không thể, không thì anh ấy mắc chứng sạch sẽ đến thế, làm gì có chuyện nắm tay rồi còn ôm cậu nữa.”
Tim Minh Ý chợt đập mạnh một nhịp. Cô không phải chưa từng nghĩ đến khả năng này, chỉ là ý nghĩ đó vừa xuất hiện đã lập tức bị cô gạt bỏ.
Dù sao, cô và Phó Thời Lễ đã cãi vã, đối chọi nhau bao nhiêu năm trời, nghĩ kiểu gì cũng thấy không thể có khả năng đó.
Còn chưa kịp sắp xếp lại mớ suy nghĩ rối ren, đã nghe Tạ Vân Đường nói tiếp: “Hơn nữa, tớ đã định nói từ lâu rồi, có phải cậu cũng thấy Phó Thời Lễ có chút khác biệt, ít nhất là cũng có chút thiện cảm chứ?”
Tim Minh Ý chợt hẫng đi một nhịp, gần như theo bản năng phủ nhận: “Không có! Sao tớ có thể!”
Rõ ràng Tạ Vân Đường không tin: “Nếu thật sự không hề có chút thiện cảm nào với anh ấy, thì trước kia sao cậu lại chịu lấy anh ấy?”
“Đó là di nguyện trước lúc lâm chung của ông nội tớ.” Minh Ý cắn nhẹ môi, cố tìm lý do cho mình.
Cô không muốn thừa nhận, thậm chí là không dám thừa nhận. Vì vậy, dù Tạ Vân Đường đã nói đến mức này, Minh Ý vẫn muốn giống như một con đà điểu rúc đầu trong cát.
Nhưng ngay sau đó, lời của Tạ Vân Đường đã dễ dàng phá tan lớp bình yên giả tạo mà cô cố gắng duy trì: “Mấy lời đó thì gạt người ngoài thôi, đừng tự gạt chính mình.”
“Ông nội muốn gả cậu cho một người tốt thì tớ hiểu, nhưng tớ thật sự không tin, nếu cậu không muốn thì ông nội sẽ không ép buộc cậu.”
Nghe vậy, phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Minh Ý bỗng sụp đổ. Cô chợt nhớ đến buổi tối trước khi ông nội qua đời, trong phòng chăm sóc đặc biệt, ông nắm chặt tay cô nói: “Thời Lễ là đứa trẻ tốt, nhưng nếu cháu không muốn, sẽ không ai có thể ép cháu.”
“Sở Sở, nói với ông, cháu có đồng ý không?”
Hàng mi Minh Ý khẽ run, hàng lông mi dài và dày như phủ một lớp sương mỏng trong đáy mắt.
Tim cô cũng đập mạnh không ngừng.
Cô nhớ.
Cô đã nói.
Cô đồng ý.
Còn lý do tại sao cô đồng ý, cô chưa từng suy nghĩ kỹ.
Hàng mi Minh Ý run nhè nhẹ, bỗng cảm thấy như mây mù tan biến, mọi thứ dần sáng tỏ.
Cùng lúc đó, nhịp tim của cô cũng càng lúc càng nhanh, ngoài vui mừng và bất ngờ, còn có cả hoang mang, rối loạn và luống cuống.
Hơn hai mươi năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên Minh Ý nghiêm túc soi chiếu nội tâm mình, cũng là lần đầu tiên nhìn thẳng vào chữ “thích”.
Chẳng lẽ, cô thật sự thích Phó Thời Lễ sao?
Từ trước đến nay, Minh Ý luôn nghĩ Phó Thời Lễ ban đầu chỉ là anh hàng xóm đẹp trai, sau này nhìn rõ bản chất thì thành một kẻ đáng ghét, là kẻ đối đầu với cô suốt thời thơ ấu, rồi lại là “ông chồng Plastic” sống chung vì hoàn cảnh.
Nhưng không biết từ khi nào, những cảm xúc dồn nén bao nhiêu năm đó bắt đầu âm thầm thay đổi——
Có lẽ là từ đôi tay nắm chặt nhau trong thang máy tối đen ấy, cũng có thể là từ một cái ôm dịu dàng đầy an ủi nào đó, thậm chí có thể còn sớm hơn…
Những lần thầm mừng vô cớ, những màn cãi vã chí chóe, những cảm xúc vụng về khó gọi tên… tất cả dường như đã có lời giải đáp.
Rất có thể là vì thích.
Nhưng Phó Thời Lễ thì sao? Anh có thích cô không?
Tim Minh Ý đập dồn dập như trống.
Cô không biết.
Cô cố gắng nhớ lại mọi chi tiết liên quan đến Phó Thời Lễ, nhưng ngoài cái ôm trong bóng tối hôm đó, Minh Ý chẳng tìm được bất cứ manh mối nào chứng minh anh có thích cô hay không.
Mặc dù hiện tại Minh Ý đã xác định được lòng mình, nhưng trước khi chắc chắn về tình cảm của Phó Thời Lễ, niềm kiêu hãnh của cô không cho phép mình chủ động thừa nhận trước.
Thấy Minh Ý im lặng hồi lâu, Tạ Vân Đường cơ bản đã đoán ra nguyên nhân đến tám, chín phần.
Minh Ý là người mạnh mẽ, không dễ dàng thốt ra hai chữ “thích anh”, nhưng cô có thể nói: “Muốn biết Phó Thời Lễ có tình cảm với cậu hay không cũng không khó đâu, tìm cơ hội thử thăm dò một chút là biết ngay mà.”
Minh Ý chớp chớp mắt: “Ví dụ?”
Tạ Vân Đường: “Ví dụ như cậu tiện miệng nói ra một thứ mình muốn – đồ ăn, quần áo, hay bất cứ thứ gì cũng được – xem anh ấy có để tâm rồi mua về cho cậu không.”
Minh Ý gật đầu, nghiêm túc ghi nhớ.
“Còn ví dụ khác là, khi hai người nói chuyện phiếm, cậu có thể tiện miệng hỏi xem anh ấy thích kiểu con gái như thế nào, hình mẫu lý tưởng là ai. Rồi so với bản thân một chút, chẳng phải sẽ rõ ràng ngay sao?”
“…”
Minh Ý mím môi. Cái đầu tiên còn tạm thử được, nhưng cái sau có hơi… lộ liễu quá không?
Nhỡ đâu Phó Thời Lễ phát hiện thì sao? Mất mặt lắm chứ chẳng đùa!
Suy nghĩ một lát, Minh Ý nhíu mày: “Cái đầu thì tớ còn miễn cưỡng thử được, nhưng chuyện trò thì thôi bỏ đi.”
Từ nhỏ đến lớn, cô với Phó Thời Lễ cứ như khắc nhau. Minh Ý hiếu thắng, Phó Thời Lễ thì bụng dạ thâm sâu, miệng lưỡi độc địa – hai người chẳng ai chịu thua ai, ba câu không hợp là cãi nhau ầm ĩ.
Nói chuyện tử tế đã khó, huống hồ là nói mấy chuyện riêng tư thế này.
Nghĩ đến đây, Minh Ý lắc đầu thật mạnh: “Phó Thời Lễ sẽ không nói với tớ đâu!”
Tạ Vân Đường tức đến giậm chân: “!!!”
Minh Ý cau mày, rõ ràng vẫn chưa hiểu được trọng điểm.
“…”
Tạ Vân Đường tức đến muốn lên trời. Nhưng nghĩ đến việc Minh Ý là người chưa từng yêu ai, từ bé đến giờ chưa có kinh nghiệm tình cảm, cô đành phải cầm tay chỉ việc, giải thích tường tận.
“Cậu muốn biết Phó Thời Lễ có tình cảm với cậu không, có thích cậu hay không – đúng không?”
Minh Ý gật đầu.
“Thế thì! Trọng điểm không nằm ở chỗ anh ấy có chịu nói cho cậu biết mẫu người lý tưởng của anh ấy là ai!”
“Nếu anh ấy không muốn nói, khả năng rất lớn là người anh ấy thích không phải là cậu. Nếu anh ấy chịu nói, thì càng tốt – cậu có thể dựa vào lời anh ấy để xác định xem người anh ấy miêu tả có phải là cậu hay không.”
“…”
Minh Ý bị cô nói vòng vo đến hoa mắt, bèn chốt lại một câu: “Tức là tớ có một phần ba cơ hội, đúng không?”
Tạ Vân Đường: “…”
“Cũng… có thể nói như vậy.”
Minh Ý: “…”
Thấy vậy, Tạ Vân Đường vội vàng an ủi: “Nhưng mà, kể cả phương án A và B có thất bại, bọn mình vẫn còn phương án C, phương án D, còn nhiều cách khác nữa cơ mà.”
“Lùi một vạn bước, cho dù Phó Thời Lễ thật sự có người khác trong lòng…”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường ngập ngừng một chút: “Nhưng tớ thấy khả năng này nhỏ lắm.”
“Dù anh ấy có thích người khác cũng không sao cả, bởi vì cậu với anh ấy mới là vợ chồng hợp pháp, có giấy tờ, được pháp luật bảo hộ! Mấy cô ong bướm bên ngoài nhiều đến mấy cũng không ăn thua – cậu hiểu câu ‘gần nước gần lửa’ chứ?”
Nghe đến hai chữ “có giấy tờ”, Minh Ý chợt nhớ lại lần trước Phó Thời Lễ ngồi trên sofa làm rơi giấy đăng ký kết hôn, còn bảo cô muốn cứ gọi cảnh sát bắt anh.
“…”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường nháy mắt với cô đầy ẩn ý: “Hơn nữa, còn có tuyệt chiêu nữa cơ!”
Minh Ý: “Tuyệt chiêu gì?”
“Tất đen chứ còn gì nữa!!”
Tạ Vân Đường: “Tớ nói thật với cậu, không có người đàn ông nào cưỡng lại được sức hấp dẫn của tất đen! Với gương mặt này của cậu, cộng thêm một chiếc váy ngủ s*x*, mặc vớ da đen vào – mà Phó Thời Lễ không bị cậu làm cho thần hồn điên đảo thì tớ không mang họ Tạ!”
Minh Ý: “…”
“Không cần thiết đến mức đó đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Thời Lễ: Giờ đã thần hồn điên đảo rồi.
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 41
10.0/10 từ 34 lượt.