Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 40
92@-
—
Từ hôm đó trở đi, Minh Ý và Phó Thời Lễ đều ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc lại chuyện tối hôm ấy nữa.
Nửa tháng sau đó, cả hai đều bận quay cuồng với công việc, đến mức gần như không có thời gian chạm chân xuống đất. Thêm vào đó, trong lòng Minh Ý vẫn còn khúc mắc, nên dù ít khi gặp nhau ở biệt thự, cô cũng cố ý tránh mặt. Hai người trở nên ít gặp nhiều xa, trông giống hệt khoảng thời gian vừa mới đăng ký kết hôn xong.
Nhưng chỉ có Minh Ý mới hiểu rõ, khoảnh khắc trong thang máy hôm ấy, khi cô nắm chặt lấy bàn tay ấm áp và vững chãi ấy, trong lòng đã lặng lẽ giảng hoà với Phó Thời Lễ rồi, chỉ là vẫn tạm thời không vượt qua được nỗi gợn trong tim mình.
Với tính cách vốn kiêu hãnh của Minh Ý, cô tuyệt đối không cho phép người khác biết mình mắc chứng rối loạn tâm lý này. Thế nhưng, bí mật mà cô giấu kín bao nhiêu năm lại bị Phó Thời Lễ tình cờ phát hiện. Lúc đó, ngoài cảm giác may mắn, cô còn thấy vô cùng xấu hổ.
May mắn vì hôm ấy Phó Thời Lễ ở bên cạnh mình, còn xấu hổ cũng chính vì người ở bên cạnh cô hôm ấy lại là anh.
Nếu là người khác, có lẽ cô đã dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng người đó lại là Phó Thời Lễ…
Hơn nữa, vì bộ phim của Minh Ý sắp đi đến giai đoạn cuối, lượng cảnh quay còn lại cũng khá nhiều nên cô chưa kịp ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận nguyên do, đã lại toàn tâm toàn ý lao vào công việc.
Có điều, kể từ đêm hôm ấy, trạng thái của Minh Ý không mấy tốt. Trước đây chỉ cần xem một lần là nhớ lời thoại, giờ phải xem tới ba lần trở lên mới thuộc được. Cô phải gồng mình giữ tinh thần thật vững mới bảo đảm không mắc lỗi, để hoàn thành cảnh quay thuận lợi đến khi chính thức đóng máy.
Đúng hôm đóng máy, Tạ Vân Đường hẹn cô ra ngoài. Minh Ý không về nhà, mà thay đồ ngay tại đoàn phim rồi trực tiếp tới gõ cửa nhà Tạ Vân Đường.
Lúc đến nơi là hai giờ chiều. Chìa khoá dự phòng nhà Tạ Vân Đường vẫn luôn để ở phòng ngủ trong Tây Ngọc Nhạc Đình, mà cô cũng không ngờ Tạ Vân Đường lại đột nhiên hẹn mình, nên chẳng mang theo chìa. Cô chỉ còn cách ấn chuông cửa.
Ấn liên tục gần hai mươi phút, Tạ Vân Đường mới đầu tóc rối bù, mặc bộ đồ ngủ hình nhân vật hoạt hình ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Minh Ý kéo thấp vành mũ, nhanh chóng bước vào, thay dép xong mới yên tâm tháo khẩu trang và kính râm, ném tất cả lên sofa.
Tạ Vân Đường tiện tay đóng cửa, đi dép lê chậm rãi bước tới ngồi xuống đối diện cô: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ đến muộn hơn cơ.”
Vừa nói, cô vừa không nhịn được ngáp dài.
Nhìn dáng vẻ kia, Minh Ý gần như đoán ra được Tạ Vân Đường đã làm gì suốt hai mươi tư giờ vừa qua.
Cô nhíu mày nhìn bạn: “Đêm qua lại lang thang ở quán bar đến mấy giờ thế hả?”
Thực ra, trong giới này, những cậu ấm cô chiêu nhà giàu vốn quen thói phóng túng, chuyện làm gì vượt khuôn phép cũng chẳng lạ, huống hồ chỉ là ra ngoài chơi ở quán bar buổi tối.
Hồi mới tốt nghiệp cấp ba, Minh Ý thường đi cùng Tạ Vân Đường và vài người bạn trong giới. Nhưng vào đại học rồi, cô thấy không hợp với nhóm bạn quanh mình nữa, đi vài lần là thôi hẳn.
Hơn nữa, sau khi bước vào giới giải trí, lúc nào cũng lo bị chụp hình lén, Minh Ý càng không dám bén mảng tới những nơi hỗn tạp như quán bar.
Tạ Vân Đường làm nghề thiết kế trang sức, đôi khi những cảm hứng mới mẻ và k*ch th*ch lại giúp cô tìm được ý tưởng, nên mỗi khi bí ý tưởng, cô hay đến bar vài tiếng. Điều này Minh Ý biết rất rõ.
Nghe vậy, Tạ Vân Đường mở đôi mắt lờ đờ, nghĩ ngợi mấy giây: “Ừm… hình như hơn ba giờ sáng mới về.”
“…”
Minh Ý trợn mắt, vừa đi vào bếp rót cho bạn cốc nước ấm vừa càu nhàu: “Ba giờ sáng mới về còn dám hẹn tớ, không sợ đột tử à?”
Tạ Vân Đường cười hì hì, giơ tay nhận lấy cốc nước: “Tớ hẹn cậu ăn tối cơ mà, ai bảo cậu hai giờ chiều đã xông đến.”
Minh Ý liếc cô: “Thế tớ đi về nhé?”
“Đừng!”
Tạ Vân Đường cười nháy mắt với cô: “Sở Sở của chúng ta là nhất rồi, cậu đi thì ai rót nước cho tớ.”
Nói rồi, cô đưa luôn cốc nước vừa uống xong cho Minh Ý: “Quả nhiên, nước công chúa rót có khác, ngọt ghê! Rót thêm cho tớ cốc nữa nhé?”
Hôm qua cô uống khá nhiều rượu, về nhà muộn rồi ngả lưng ngủ thẳng một giấc, giờ thì dạ dày cồn cào khó chịu. Uống một cốc nước xong mới dễ chịu hơn đôi chút.
Minh Ý khẽ hừ một tiếng, trông vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng cầm cốc, rót lại một cốc nước lọc mang tới.
“Đây, uống đi.”
Nhìn dáng vẻ Tạ Vân Đường như thể đã tám trăm năm chưa từng uống nước, Minh Ý nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Uống từ từ thôi, có ai tranh với cậu đâu.”
Tận đến khi uống hết một cốc lớn, Tạ Vân Đường mới thở phào khoan khoái, đặt cốc xuống: “Vừa rồi lúc ngủ đã khát lắm rồi, nhưng lười không muốn tự đi lấy nước, nên cứ khát như thế.”
“…”
Minh Ý cạn lời: “Mức độ lười này của cậu đúng là lên tới đỉnh cao rồi.”
“À đúng rồi, sinh nhật chú Tạ có phải ngày mai không? Quà sinh nhật chú cậu chọn xong chưa?”
Tạ Vân Đường gật đầu: “Coi như xong rồi, tớ mua một bức tranh cổ.”
“Tranh cổ à?”
Minh Ý hơi bất ngờ: “Cậu còn hiểu tranh chữ nữa sao?”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường cười gượng: “Không hiểu, nhưng anh cậu hiểu.”
“Diệp Sâm?” Minh Ý mở to mắt, ngạc nhiên hơn cả khi nãy: “Cậu với anh tớ thân thiết từ bao giờ vậy?”
Dù Tạ Vân Đường và Minh Ý chơi với nhau từ bé, nhưng Diệp Sâm hơn họ năm tuổi. Khi Minh Ý và Tạ Vân Đường vẫn học cấp hai, Diệp Sâm đã học đại học rồi. Đến khi hai cô vào đại học, Diệp Sâm đã tiếp quản toàn bộ tập đoàn bất động sản nhà họ Diệp, một mình chống đỡ cả bầu trời.
Bình thường quan hệ vốn thân thiết, nhưng trong mắt Minh Ý, vị trí của Diệp Sâm cũng chẳng khác gì Diệp Thư Thành, chỉ là Diệp Sâm cưng chiều cô nhiều hơn một chút.
Mà rõ ràng Minh Ý còn nhớ hồi nhỏ Tạ Vân Đường cảm thấy Diệp Sâm dữ lắm cơ mà? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Chưa kịp nghĩ tiếp, đã nghe Tạ Vân Đường mím môi nói: “Ừm… cũng không tính là quá thân, chỉ là tớ về nước xin việc ở công ty, vừa khéo đối tác đầu tiên phụ trách chính là anh cậu.”
Minh Ý hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì tiện thể nhờ anh ấy giúp một chút thôi, anh ấy chắc chắn rành tranh chữ.”
Nói xong, Tạ Vân Đường nhanh chóng chuyển đề tài: “Tớ đã tặng ông già nhà tớ hai năm liền đều là trà rồi, năm nay mà còn tặng trà nữa, e rằng ông ấy phải đặt vé máy bay tống tớ quay lại nước ngoài mất.”
Minh Ý bật cười: “Yên tâm đi, tớ thấy chú Tạ không nỡ đâu.”
Tạ Vân Đường giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt cô: “Nonono, chưa chắc đâu nhé.”
Nói rồi, Tạ Vân Đường mới để ý đến cách ăn mặc của Minh Ý. Nếu cô không nhớ nhầm, vừa rồi Minh Ý mặc một chiếc áo khoác phao đen, bên trong lại là nguyên bộ đồ thể thao rộng rãi!
Tạ Vân Đường bật cười: “Cậu vừa từ phòng gym ra đấy à? Ngay cả hồi học thể dục ở cấp ba tớ còn chưa thấy cậu mặc chuyên nghiệp thế này.”
Còn những bộ đồ thể thao tối màu, rộng rãi thế này, trước kia có đánh chết Minh Ý cũng không chịu mặc, cùng lắm chỉ chịu khoác bộ đồng phục cấp ba đã bó gọn ống quần lại thôi.
Càng nghĩ Tạ Vân Đường càng buồn cười: “Không phải chứ, giới iải trí rốt cuộc đã làm gì với cậu thế hả?”
“…”
Thấy Tạ Vân Đường cười đến gập cả người, Minh Ý đành im lặng vài giây.
Đợi đến khi cô ấy cười gần xong, Minh Ý mới nghiêm mặt nói: “Thôi đủ rồi đấy, cười nữa là bất lịch sự đấy.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường cố gắng điều chỉnh biểu cảm, ho khẽ hai tiếng: “Được rồi, cậu nói đi.”
“…”
Minh Ý cạn lời: Nói gì bây giờ?
Cô bất giác trợn mắt nhìn Tạ Vân Đường: “Nếu cậu cũng có lần trải qua cảnh rạng sáng phải dậy học thuộc kịch bản chạy lịch trình, nửa đêm vẫn quay phim ở đoàn, bị đạo diễn chỉ tay vào mặt mắng, có lẽ cậu sẽ hiểu tôi.”
“…”
Tạ Vân Đường: Cảm ơn lời mời, nhưng thôi miễn…
Nghe Minh Ý nói vậy, Tạ Vân Đường không khỏi thấy xót cho bạn mình: “Cậu nói xem, làm gì không làm, sao lại chọn chịu khổ ở giới giải trí chứ?”
Minh Ý khoát tay: “Cậu không hiểu đâu. Giống như bây giờ có người bảo cậu từ bỏ thiết kế trang sức đã học năm năm, cậu bỏ được không?”
Tạ Vân Đường: “Tất nhiên là không rồi.”
“Thế chẳng phải xong rồi à.” Minh Ý khẽ nhếch môi, hất cằm về phía bức ảnh chân dung bạn thân treo phóng lớn trên tường: “Đợi sau này tớ thành ảnh hậu, tấm ảnh này sẽ đáng giá lắm đấy.”
Tạ Vân Đường nhướng mày: “Còn đáng giá hơn cả trang sức tớ thiết kế sao?”
Minh Ý cạn lời: “Cái đó khác chứ, trang sức vốn đã có giá trị của nó, cho dù không phải cậu thiết kế thì giá vẫn vậy.”
Nói rồi, Minh Ý giơ tay chỉ vào tấm ảnh phóng to trên tường: “Còn cái này thì khác, đây là giá trị của bản thân tớ, sau này tăng theo nước, trở thành vô giá đấy.”
Tạ Vân Đường bật cười: “Vô giá cơ à! Thế tớ phải ngắm kỹ mới được.”
Sau khi trêu chọc nhau xong, Minh Ý liếc nhìn điện thoại rồi buột miệng: “Nhanh thật, ba ngày nữa là giao thừa rồi.”
“Ừ nhỉ.” Tạ Vân Đường đáp: “Năm nay giao thừa cậu phải đến nhà Phó Thời Lễ ăn Tết chứ nhỉ?”
Minh Ý gật đầu, nhưng ngay sau đó lại khẽ lắc.
“Sao thế?”
Minh Ý nói: “Tớ cũng không biết có cần đến nhà họ Phó hay không.”
Tạ Vân Đường khó hiểu: “Sao lại không biết?”
“Theo lễ nghi thì chắc chắn phải đi rồi, nhưng Phó Thời Lễ cũng chẳng nói gì với tớ cả.”
Vừa nói, Minh Ý vừa nhẩm tính ngày tháng: “Hơn nữa dạo này tớ cũng ít gặp anh ấy, hình như anh ấy đang đi công tác.”
“Sắp Tết đến nơi rồi mà còn công tác à, Phó tổng cũng chăm ghê.”
Minh Ý mím môi, không lên tiếng.
“Nhưng dù Phó Thời Lễ có đi công tác thì hai người vẫn có WeChat chứ?” Tạ Vân Đường nói: “Gửi tin hỏi một câu chẳng phải xong rồi sao.”
Minh Ý vẫn thấy trong lòng vướng bận, cô mím môi, không trả lời.
Thấy vậy, Tạ Vân Đường không nhịn được hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?”
Ngừng vài giây, Minh Ý nhìn Tạ Vân Đường: “Còn nghiêm trọng hơn thế.”
“Hả?”
Tạ Vân Đường sững người, ngạc nhiên nhìn Minh Ý: “Hai người đánh nhau rồi à?”
“…”
Minh Ý im lặng trong chốc lát, cũng không muốn để Tạ Vân Đường đoán mò nữa, dứt khoát nói: “Phó Thời Lễ chắc đã phát hiện ra tớ mắc chứng sợ không gian kín rồi.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Từ hôm đó trở đi, Minh Ý và Phó Thời Lễ đều ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc lại chuyện tối hôm ấy nữa.
Nửa tháng sau đó, cả hai đều bận quay cuồng với công việc, đến mức gần như không có thời gian chạm chân xuống đất. Thêm vào đó, trong lòng Minh Ý vẫn còn khúc mắc, nên dù ít khi gặp nhau ở biệt thự, cô cũng cố ý tránh mặt. Hai người trở nên ít gặp nhiều xa, trông giống hệt khoảng thời gian vừa mới đăng ký kết hôn xong.
Nhưng chỉ có Minh Ý mới hiểu rõ, khoảnh khắc trong thang máy hôm ấy, khi cô nắm chặt lấy bàn tay ấm áp và vững chãi ấy, trong lòng đã lặng lẽ giảng hoà với Phó Thời Lễ rồi, chỉ là vẫn tạm thời không vượt qua được nỗi gợn trong tim mình.
Với tính cách vốn kiêu hãnh của Minh Ý, cô tuyệt đối không cho phép người khác biết mình mắc chứng rối loạn tâm lý này. Thế nhưng, bí mật mà cô giấu kín bao nhiêu năm lại bị Phó Thời Lễ tình cờ phát hiện. Lúc đó, ngoài cảm giác may mắn, cô còn thấy vô cùng xấu hổ.
May mắn vì hôm ấy Phó Thời Lễ ở bên cạnh mình, còn xấu hổ cũng chính vì người ở bên cạnh cô hôm ấy lại là anh.
Nếu là người khác, có lẽ cô đã dễ dàng chấp nhận hơn. Nhưng người đó lại là Phó Thời Lễ…
Hơn nữa, vì bộ phim của Minh Ý sắp đi đến giai đoạn cuối, lượng cảnh quay còn lại cũng khá nhiều nên cô chưa kịp ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận nguyên do, đã lại toàn tâm toàn ý lao vào công việc.
Có điều, kể từ đêm hôm ấy, trạng thái của Minh Ý không mấy tốt. Trước đây chỉ cần xem một lần là nhớ lời thoại, giờ phải xem tới ba lần trở lên mới thuộc được. Cô phải gồng mình giữ tinh thần thật vững mới bảo đảm không mắc lỗi, để hoàn thành cảnh quay thuận lợi đến khi chính thức đóng máy.
Đúng hôm đóng máy, Tạ Vân Đường hẹn cô ra ngoài. Minh Ý không về nhà, mà thay đồ ngay tại đoàn phim rồi trực tiếp tới gõ cửa nhà Tạ Vân Đường.
Lúc đến nơi là hai giờ chiều. Chìa khoá dự phòng nhà Tạ Vân Đường vẫn luôn để ở phòng ngủ trong Tây Ngọc Nhạc Đình, mà cô cũng không ngờ Tạ Vân Đường lại đột nhiên hẹn mình, nên chẳng mang theo chìa. Cô chỉ còn cách ấn chuông cửa.
Ấn liên tục gần hai mươi phút, Tạ Vân Đường mới đầu tóc rối bù, mặc bộ đồ ngủ hình nhân vật hoạt hình ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Minh Ý kéo thấp vành mũ, nhanh chóng bước vào, thay dép xong mới yên tâm tháo khẩu trang và kính râm, ném tất cả lên sofa.
Tạ Vân Đường tiện tay đóng cửa, đi dép lê chậm rãi bước tới ngồi xuống đối diện cô: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ đến muộn hơn cơ.”
Vừa nói, cô vừa không nhịn được ngáp dài.
Nhìn dáng vẻ kia, Minh Ý gần như đoán ra được Tạ Vân Đường đã làm gì suốt hai mươi tư giờ vừa qua.
Cô nhíu mày nhìn bạn: “Đêm qua lại lang thang ở quán bar đến mấy giờ thế hả?”
Thực ra, trong giới này, những cậu ấm cô chiêu nhà giàu vốn quen thói phóng túng, chuyện làm gì vượt khuôn phép cũng chẳng lạ, huống hồ chỉ là ra ngoài chơi ở quán bar buổi tối.
Hồi mới tốt nghiệp cấp ba, Minh Ý thường đi cùng Tạ Vân Đường và vài người bạn trong giới. Nhưng vào đại học rồi, cô thấy không hợp với nhóm bạn quanh mình nữa, đi vài lần là thôi hẳn.
Hơn nữa, sau khi bước vào giới giải trí, lúc nào cũng lo bị chụp hình lén, Minh Ý càng không dám bén mảng tới những nơi hỗn tạp như quán bar.
Tạ Vân Đường làm nghề thiết kế trang sức, đôi khi những cảm hứng mới mẻ và k*ch th*ch lại giúp cô tìm được ý tưởng, nên mỗi khi bí ý tưởng, cô hay đến bar vài tiếng. Điều này Minh Ý biết rất rõ.
Nghe vậy, Tạ Vân Đường mở đôi mắt lờ đờ, nghĩ ngợi mấy giây: “Ừm… hình như hơn ba giờ sáng mới về.”
“…”
Minh Ý trợn mắt, vừa đi vào bếp rót cho bạn cốc nước ấm vừa càu nhàu: “Ba giờ sáng mới về còn dám hẹn tớ, không sợ đột tử à?”
Tạ Vân Đường cười hì hì, giơ tay nhận lấy cốc nước: “Tớ hẹn cậu ăn tối cơ mà, ai bảo cậu hai giờ chiều đã xông đến.”
Minh Ý liếc cô: “Thế tớ đi về nhé?”
“Đừng!”
Tạ Vân Đường cười nháy mắt với cô: “Sở Sở của chúng ta là nhất rồi, cậu đi thì ai rót nước cho tớ.”
Nói rồi, cô đưa luôn cốc nước vừa uống xong cho Minh Ý: “Quả nhiên, nước công chúa rót có khác, ngọt ghê! Rót thêm cho tớ cốc nữa nhé?”
Hôm qua cô uống khá nhiều rượu, về nhà muộn rồi ngả lưng ngủ thẳng một giấc, giờ thì dạ dày cồn cào khó chịu. Uống một cốc nước xong mới dễ chịu hơn đôi chút.
Minh Ý khẽ hừ một tiếng, trông vẻ không mấy tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng cầm cốc, rót lại một cốc nước lọc mang tới.
“Đây, uống đi.”
Nhìn dáng vẻ Tạ Vân Đường như thể đã tám trăm năm chưa từng uống nước, Minh Ý nhíu mày tỏ vẻ ghét bỏ: “Uống từ từ thôi, có ai tranh với cậu đâu.”
Tận đến khi uống hết một cốc lớn, Tạ Vân Đường mới thở phào khoan khoái, đặt cốc xuống: “Vừa rồi lúc ngủ đã khát lắm rồi, nhưng lười không muốn tự đi lấy nước, nên cứ khát như thế.”
“…”
Minh Ý cạn lời: “Mức độ lười này của cậu đúng là lên tới đỉnh cao rồi.”
“À đúng rồi, sinh nhật chú Tạ có phải ngày mai không? Quà sinh nhật chú cậu chọn xong chưa?”
Tạ Vân Đường gật đầu: “Coi như xong rồi, tớ mua một bức tranh cổ.”
“Tranh cổ à?”
Minh Ý hơi bất ngờ: “Cậu còn hiểu tranh chữ nữa sao?”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường cười gượng: “Không hiểu, nhưng anh cậu hiểu.”
“Diệp Sâm?” Minh Ý mở to mắt, ngạc nhiên hơn cả khi nãy: “Cậu với anh tớ thân thiết từ bao giờ vậy?”
Dù Tạ Vân Đường và Minh Ý chơi với nhau từ bé, nhưng Diệp Sâm hơn họ năm tuổi. Khi Minh Ý và Tạ Vân Đường vẫn học cấp hai, Diệp Sâm đã học đại học rồi. Đến khi hai cô vào đại học, Diệp Sâm đã tiếp quản toàn bộ tập đoàn bất động sản nhà họ Diệp, một mình chống đỡ cả bầu trời.
Bình thường quan hệ vốn thân thiết, nhưng trong mắt Minh Ý, vị trí của Diệp Sâm cũng chẳng khác gì Diệp Thư Thành, chỉ là Diệp Sâm cưng chiều cô nhiều hơn một chút.
Mà rõ ràng Minh Ý còn nhớ hồi nhỏ Tạ Vân Đường cảm thấy Diệp Sâm dữ lắm cơ mà? Chẳng lẽ cô nhớ nhầm?
Chưa kịp nghĩ tiếp, đã nghe Tạ Vân Đường mím môi nói: “Ừm… cũng không tính là quá thân, chỉ là tớ về nước xin việc ở công ty, vừa khéo đối tác đầu tiên phụ trách chính là anh cậu.”
Minh Ý hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì tiện thể nhờ anh ấy giúp một chút thôi, anh ấy chắc chắn rành tranh chữ.”
Nói xong, Tạ Vân Đường nhanh chóng chuyển đề tài: “Tớ đã tặng ông già nhà tớ hai năm liền đều là trà rồi, năm nay mà còn tặng trà nữa, e rằng ông ấy phải đặt vé máy bay tống tớ quay lại nước ngoài mất.”
Minh Ý bật cười: “Yên tâm đi, tớ thấy chú Tạ không nỡ đâu.”
Tạ Vân Đường giơ một ngón tay lắc lắc trước mặt cô: “Nonono, chưa chắc đâu nhé.”
Nói rồi, Tạ Vân Đường mới để ý đến cách ăn mặc của Minh Ý. Nếu cô không nhớ nhầm, vừa rồi Minh Ý mặc một chiếc áo khoác phao đen, bên trong lại là nguyên bộ đồ thể thao rộng rãi!
Tạ Vân Đường bật cười: “Cậu vừa từ phòng gym ra đấy à? Ngay cả hồi học thể dục ở cấp ba tớ còn chưa thấy cậu mặc chuyên nghiệp thế này.”
Còn những bộ đồ thể thao tối màu, rộng rãi thế này, trước kia có đánh chết Minh Ý cũng không chịu mặc, cùng lắm chỉ chịu khoác bộ đồng phục cấp ba đã bó gọn ống quần lại thôi.
Càng nghĩ Tạ Vân Đường càng buồn cười: “Không phải chứ, giới iải trí rốt cuộc đã làm gì với cậu thế hả?”
“…”
Thấy Tạ Vân Đường cười đến gập cả người, Minh Ý đành im lặng vài giây.
Đợi đến khi cô ấy cười gần xong, Minh Ý mới nghiêm mặt nói: “Thôi đủ rồi đấy, cười nữa là bất lịch sự đấy.”
Nghe vậy, Tạ Vân Đường cố gắng điều chỉnh biểu cảm, ho khẽ hai tiếng: “Được rồi, cậu nói đi.”
“…”
Minh Ý cạn lời: Nói gì bây giờ?
Cô bất giác trợn mắt nhìn Tạ Vân Đường: “Nếu cậu cũng có lần trải qua cảnh rạng sáng phải dậy học thuộc kịch bản chạy lịch trình, nửa đêm vẫn quay phim ở đoàn, bị đạo diễn chỉ tay vào mặt mắng, có lẽ cậu sẽ hiểu tôi.”
“…”
Tạ Vân Đường: Cảm ơn lời mời, nhưng thôi miễn…
Nghe Minh Ý nói vậy, Tạ Vân Đường không khỏi thấy xót cho bạn mình: “Cậu nói xem, làm gì không làm, sao lại chọn chịu khổ ở giới giải trí chứ?”
Minh Ý khoát tay: “Cậu không hiểu đâu. Giống như bây giờ có người bảo cậu từ bỏ thiết kế trang sức đã học năm năm, cậu bỏ được không?”
Tạ Vân Đường: “Tất nhiên là không rồi.”
“Thế chẳng phải xong rồi à.” Minh Ý khẽ nhếch môi, hất cằm về phía bức ảnh chân dung bạn thân treo phóng lớn trên tường: “Đợi sau này tớ thành ảnh hậu, tấm ảnh này sẽ đáng giá lắm đấy.”
Tạ Vân Đường nhướng mày: “Còn đáng giá hơn cả trang sức tớ thiết kế sao?”
Minh Ý cạn lời: “Cái đó khác chứ, trang sức vốn đã có giá trị của nó, cho dù không phải cậu thiết kế thì giá vẫn vậy.”
Nói rồi, Minh Ý giơ tay chỉ vào tấm ảnh phóng to trên tường: “Còn cái này thì khác, đây là giá trị của bản thân tớ, sau này tăng theo nước, trở thành vô giá đấy.”
Tạ Vân Đường bật cười: “Vô giá cơ à! Thế tớ phải ngắm kỹ mới được.”
Sau khi trêu chọc nhau xong, Minh Ý liếc nhìn điện thoại rồi buột miệng: “Nhanh thật, ba ngày nữa là giao thừa rồi.”
“Ừ nhỉ.” Tạ Vân Đường đáp: “Năm nay giao thừa cậu phải đến nhà Phó Thời Lễ ăn Tết chứ nhỉ?”
Minh Ý gật đầu, nhưng ngay sau đó lại khẽ lắc.
“Sao thế?”
Minh Ý nói: “Tớ cũng không biết có cần đến nhà họ Phó hay không.”
Tạ Vân Đường khó hiểu: “Sao lại không biết?”
“Theo lễ nghi thì chắc chắn phải đi rồi, nhưng Phó Thời Lễ cũng chẳng nói gì với tớ cả.”
Vừa nói, Minh Ý vừa nhẩm tính ngày tháng: “Hơn nữa dạo này tớ cũng ít gặp anh ấy, hình như anh ấy đang đi công tác.”
“Sắp Tết đến nơi rồi mà còn công tác à, Phó tổng cũng chăm ghê.”
Minh Ý mím môi, không lên tiếng.
“Nhưng dù Phó Thời Lễ có đi công tác thì hai người vẫn có WeChat chứ?” Tạ Vân Đường nói: “Gửi tin hỏi một câu chẳng phải xong rồi sao.”
Minh Ý vẫn thấy trong lòng vướng bận, cô mím môi, không trả lời.
Thấy vậy, Tạ Vân Đường không nhịn được hỏi: “Hai người lại cãi nhau à?”
Ngừng vài giây, Minh Ý nhìn Tạ Vân Đường: “Còn nghiêm trọng hơn thế.”
“Hả?”
Tạ Vân Đường sững người, ngạc nhiên nhìn Minh Ý: “Hai người đánh nhau rồi à?”
“…”
Minh Ý im lặng trong chốc lát, cũng không muốn để Tạ Vân Đường đoán mò nữa, dứt khoát nói: “Phó Thời Lễ chắc đã phát hiện ra tớ mắc chứng sợ không gian kín rồi.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 40
10.0/10 từ 34 lượt.