Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 39

109@-


“Đợi em?” Minh Ý hơi ngẩn người: “Đợi em làm gì?”


Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ động, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên anh chủ động hẹn Minh Ý, nói không hồi hộp là nói dối, đến mức lúc nãy khi Minh Ý còn chưa về, anh đã âm thầm chuẩn bị sẵn lời nói trong đầu.


Ngập ngừng một lát, Phó Thời Lễ mới mở miệng: “Chiều nay em có rảnh không, anh muốn đưa em tới một nơi.”


Minh Ý rõ ràng có phần ngạc nhiên: “Nơi nào vậy?”


“Đến rồi em sẽ biết.”


Cái gì chứ, còn thần thần bí bí nữa?


Minh Ý nửa tin nửa ngờ: “Được thôi, để em lên thay bộ đồ khác, lúc ở phim trường lỡ làm bẩn rồi.”


Phó Thời Lễ gật đầu: “Ừ.”


Nói xong, Minh Ý còn hơi chần chừ, nhìn anh một cái rồi mới quay người lên lầu.


Gần đây nhiệt độ ở Lệ Thành giảm mạnh, hôm nay gần như xuống âm độ, coi như ngày lạnh nhất trong mấy năm nay.


Về đến phòng ngủ, Minh Ý lấy từ tủ ra một chiếc q**n l*t nỉ ấm, cũng không biết Phó Thời Lễ sẽ đưa mình đi đâu, nhỡ đâu là ở ngoài trời thì phải mặc ấm hơn chút, lạnh thế này dễ chết cóng.


Nghĩ đến đó, Minh Ý bỗng nhớ ra điều gì, cô cầm điện thoại mở lịch xem ngày âm hôm nay.


“Cũng đâu phải rằm tháng Chạp.” Minh Ý lẩm bẩm.


Rằm tháng Chạp là sinh nhật của ông cụ Phó, những năm trước cô đều cùng gia đình đến nhà cũ nhà họ Phó chúc thọ, lẽ ra năm nay với tư cách là cháu dâu, cô phải đi cùng Phó Thời Lễ.


Nhưng nếu không phải sinh nhật ông cụ, thì Phó Thời Lễ bí ẩn thế này để làm gì?


Đang suy nghĩ, trong đầu Minh Ý chợt thoáng hiện lại cuộc trò chuyện với Thịnh An Ninh trên xe ban sáng, ngay sau đó, một ý nghĩ có phần nực cười bật ra: Không lẽ Phó Thời Lễ muốn hẹn cô… đi chơi lễ?


Nghĩ vậy, Minh Ý hơi khựng lại.


Theo hiểu biết bao năm nay của cô về Phó Thời Lễ, anh vốn chẳng phải người để tâm mấy ngày lễ kiểu này, hơn nữa giữa hai người vẫn là mối quan hệ “ông chồng plastic”, sao có thể vì một dịp lễ phương Tây mà bỏ dở công việc cả buổi chiều, đặc biệt ở nhà đợi cô để cùng đi chơi?


Nhưng nếu không phải vậy, thì hành động bất thường hôm nay của anh giải thích thế nào?



Minh Ý nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tìm ra lý do, đến khi ngồi trước bàn trang điểm mới hoàn hồn.


Thôi kệ, chưa cần biết Phó Thời Lễ định làm gì, ra ngoài vẫn phải ăn mặc xinh đẹp mới được.


Trong lòng cô vẫn còn một tia hy vọng: biết đâu… biết đâu hôm nay Phó Thời Lễ bỗng dưng muốn làm người tử tế, chẳng lẽ mình lại không chuẩn bị gì?


Nghĩ thế, Minh Ý cầm cọ tỉ mỉ trang điểm theo phong cách tiểu thư nhà giàu đang thịnh hành, kẻ eyeliner hơi hất lên, tô son bóng màu đỏ anh đào, khiến cả người toát lên nét sang lạnh, kiêu kỳ nhưng quyến rũ.


Trang điểm xong, cô xuống phòng thay đồ, chọn một chiếc váy nhung màu xanh đậm sang trọng, khoác ngoài áo dạ kẻ cùng tông, quàng thêm khăn len trắng ngà và đi đôi bốt cao sáu phân, vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.


Khi bước ra, Phó Thời Lễ đã thay xong vest đứng đợi. Không biết có phải vừa thấy cô hay không, bình thường anh luôn phối đồ đồng màu, hôm nay hiếm hoi đổi sang vest đen kết hợp cà vạt xanh, ton-sur-ton với váy của cô, trông như đã hẹn trước.


Nhìn cảnh đó, Minh Ý hơi sững lại.


Phó Thời Lễ nâng mắt, giọng vẫn nhàn nhạt như thường: “Sao thế?”


Hoàn hồn lại, Minh Ý lắc đầu: “Không có gì, em xong rồi, mình đi thôi.”


“Ừ.”


Phó Thời Lễ khẽ đáp, bước dài đi trước, đến xe không những không vào ngay mà còn chủ động mở cửa ghế phụ cho cô.


Ngồi vào ghế phụ, Minh Ý vẫn thấy khó tin – đây thật sự là việc Phó Thời Lễ làm ư? Hay đây là bản “phiên bản Giáng sinh” của anh?


Xe nhanh chóng dừng trước một nhà hàng Âu mà Minh Ý thường đến chụp ảnh check-in. Nhà hàng này là nơi cô và Tạ Vân Đường phát hiện hồi học cấp ba, khi đó vừa khai trương, khách khứa còn ít, cô chỉ vì thích phong cách bài trí nên kéo Tạ Vân Đường đến, ai ngờ lại tìm ra một “kho báu ẩm thực”.


Từ đó, mỗi khi họp bạn hay muốn ăn thứ gì đẹp mắt, tinh tế mà hợp khẩu vị, Minh Ý đều đến đây.


Phó Thời Lễ đặt bàn cạnh cửa sổ, chỉ cần nghiêng đầu đã thấy đài phun nước ở quảng trường phía đối diện.


Đợi đến khi gọi món xong, Minh Ý mới nhận ra hôm nay nhà hàng vắng khách lạ thường, đáng ra giờ này phải đông nghịt mới phải.


Cô còn chưa kịp hỏi thì một giọng nói xa lạ kéo cô trở lại thực tại.


Ngẩng đầu, thấy một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, trên tay ôm một bó hồng đỏ đứng trước mặt cô: “Xin chào, cô Minh xinh đẹp, đây là hoa tươi anh Phó Thời Lễ đã đặt tặng, chúc cô Giáng sinh vui vẻ.”


Minh Ý ngẩn ra một chút mới đưa tay nhận lấy, trong đầu vẫn hoài nghi không biết mình có đang mơ hay không – Phó Thời Lễ vậy mà lại tặng hoa cho cô?


Cô theo bản năng cúi đầu nhìn thoáng qua cái tên trên thiệp, quả thật là ba chữ Phó Thời Lễ. Lấy lại bình tĩnh, Minh Ý mới lễ phép nói: “Cảm ơn.”


Nói xong, cô cúi đầu nhìn bó hoa hồng trong tay, khoé môi không kìm được hơi nhếch lên – hồng đỏ phối voan đen, xem ra Phó Thời Lễ cũng có chút mắt thẩm mỹ.



Anh đến gần, liếc nhìn bó hồng đặt trên bàn, vẫn giữ dáng vẻ trầm tĩnh và tao nhã thường ngày, cúi người ngồi xuống đối diện cô, nhàn nhạt hỏi: “Thích không?”


Dù từ nhỏ đến lớn Minh Ý nhận hoa nhiều không đếm xuể, nhưng hầu hết đều hoặc tặng người khác hoặc vứt thẳng vào thùng rác, đây là lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn một bó hoa mình nhận được.


Ngừng lại vài giây, Minh Ý mím môi, niềm vui bảy phần chỉ để lộ ba phần, dè dặt gật đầu: “Ừm, hoa rất đẹp.”


Vừa dứt lời đã nghe Phó Thời Lễ thong thả nói: “Người đẹp hơn hoa.”


Minh Ý hơi sững lại, thầm nghĩ, con người này hôm nay biết nói chuyện tử tế rồi sao?


Hoàn hồn, cô nghi ngờ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kia thật lâu rồi lộ ra vẻ khó tin: “Anh thật sự là Phó Thời Lễ sao? Không phải bị ai nhập hồn đấy chứ?”


Phó Thời Lễ nhướng mày cười nhẹ: “Em thấy thế nào?”


Minh Ý bán tín bán nghi thu mắt lại: “Em thấy không giống lắm.”


Anh khẽ “tsk” một tiếng, mỉm cười trêu chọc: “Là ông nội bảo.”


Nghe vậy, bàn tay đang v**t v* cánh hoa hồng của Minh Ý khựng lại, bỗng nhiên dâng lên chút hụt hẫng khó tả, nhưng nghĩ lại thấy chuyện này mới hợp lý, cảm giác hụt hẫng cũng nhanh chóng tan biến.


Cô bĩu môi: “Ồ, em biết ngay là do ông nội…”


Chưa dứt câu, bên tai đã vang lên tiếng cười trầm thấp, trong trẻo của người đàn ông. Ngừng một nhịp, giọng anh chậm rãi vang lên: “Anh cũng muốn.”


Minh Ý chớp mắt: “Anh cũng muốn gì?”


Dù trong lòng đã đoán được đáp án nhưng vẫn muốn nghe anh nói ra.


Một lát, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng anh trầm ấm quấn quýt: “Muốn tặng hoa cho em, cũng muốn cùng em đón lễ.”


Minh Ý cố nén nụ cười, khẽ ngẩng cằm: “Thế còn được.”


Đúng lúc ấy, nhân viên phục vụ bưng món chính của hôm nay lên, giới thiệu xong, lễ phép nói: “Hai vị dùng bữa ngon miệng.”


Minh Ý vừa gật đầu đáp lễ vừa tiện miệng nhỏ giọng: “Hôm nay lễ lớn thế mà nhà hàng này lại vắng tanh, bình thường không đặt chỗ thì làm gì có bàn.”


Phục vụ mỉm cười: “Để đảm bảo trải nghiệm ăn uống tốt nhất cho cô Minh, hôm nay anh Phó đã bao trọn nhà hàng.”


Nghe vậy, động tác của Minh Ý khựng lại, chớp mắt mấy cái, ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ, trong thoáng chốc không biết phải nói gì.


Anh chỉ mỉm cười, giọng trầm thấp: “Là vinh hạnh của anh.”



Bữa ăn hôm đó Minh Ý ăn rất ngon, không chỉ có hoa tươi làm bạn mà còn có món Wellington và ốc nướng kiểu Pháp cô thích nhất.


Có lẽ do tâm trạng vui vẻ, ngay cả bước chân lúc rời nhà hàng cũng nhẹ hơn hẳn.


Đẩy cửa ra, Minh Ý mới phát hiện không biết từ bao giờ ngoài trời đã lất phất tuyết rơi.


Trời dần tối, những chiếc đèn nhỏ trên cây thông Noel bên đường sáng rực, dưới làn tuyết đầu mùa, bầu không khí lễ hội thêm phần ấm áp.


“Phó Thời Lễ, tuyết rơi rồi.”


Vừa nói, Minh Ý theo bản năng đưa tay hứng một bông tuyết, đáng tiếc chưa kịp nhìn rõ hình dáng nó đã tan ra.


“Ừ, tuyết rơi rồi.” Ngừng một nhịp, Phó Thời Lễ lên tiếng: “Gần đây có một trung tâm thương mại cao cấp mới mở, đi dạo không?”


Minh Ý chớp mắt: “Ý anh là muốn đi mua sắm với em?”


Anh cúi mắt, nhìn gương mặt cô mấy giây: “Có thể hiểu như vậy.”


Nghe vậy, Minh Ý cố nén khoé môi đã hơi nhếch lên: “Được thôi, có người trả tiền thì tội gì.”


Có lẽ vì lần trước Phó Thời Lễ đã bảo người gửi sẵn quần áo của cả quý tới, nên lần này Minh Ý đi dạo hồi lâu mà chẳng thấy món nào ưng ý, chỉ miễn cưỡng chọn được một chiếc áo măng tô màu lạc đà coi như tạm chấp nhận được.


Dạo suốt hai tiếng, chỉ mua được một chiếc áo khoác, Minh Ý cụt hứng hẳn, vừa bước ra khỏi cửa hàng đã ngồi phịch xuống ghế ngoài trung tâm thương mại, nũng nịu: “Không được rồi, em đi không nổi nữa, mệt quá rồi.”


Phó Thời Lễ đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu, hàng mi khẽ rũ: “Vậy đi ăn chút gì nhé?”


Minh Ý lắc đầu: “Không ăn nổi, bữa tối vừa rồi còn chưa tiêu hết.”


“Thế…” Phó Thời Lễ ngẫm nghĩ vài giây: “Đi xem phim không?”


Nghe vậy, Minh Ý chớp mắt. Đây đúng là một ý hay, từ khi tốt nghiệp đến giờ, cũng đã mấy năm rồi cô chưa có thời gian vào rạp chiếu phim.


Cô nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Cũng được.”


Nhưng để anh không quá đắc ý, Minh Ý lại nói thêm: “Người muốn mời em đi xem phim xếp hàng từ Lệ Thành đến Giang Thành rồi vòng lại một lượt cũng chưa hết, hôm nay anh được lợi rồi đấy.”


Thấy “con công nhỏ” cứ ra vẻ kiêu ngạo, Phó Thời Lễ khẽ cười: “Ừ, anh được lợi rồi.”


Giọng người đàn ông trầm thấp, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà trong tiếng nói ấy dường như còn xen chút cưng chiều.


Rạp chiếu phim ở tầng bốn, giờ họ đang ở tầng mười hai, vừa trò chuyện vừa đi về phía thang máy.



Vì lúc đầu thang máy đông, Minh Ý bị chen ra sau cùng, may mà Phó Thời Lễ kịp đứng chắn phía trước, giúp cô giữ được một khoảng không gian nhỏ, không bị ép sát vào góc.


Khi Minh Ý đang âm thầm nghĩ, có nên nhân hôm nay anh thể hiện tốt mà mềm lòng với anh một chút không thì—


Thang máy đột nhiên rung mạnh một cái, con số trên màn hình nhảy từ mười xuống tám, ngay sau đó là một tiếng “rầm”, mấy bóng đèn trong thang lập tức tắt ngúm.


Tim Minh Ý cũng run lên dữ dội, bóng tối và sợ hãi nhanh chóng tràn ngập khắp cơ thể.


Không gian chật hẹp tối om chẳng thấy được gì, Minh Ý như nghẹt thở, và cùng lúc đó, những ký ức bị chôn vùi từ lâu ồ ạt ùa về.


Cô nhớ đến đêm năm tuổi, căn phòng chứa đồ ẩm thấp đầy mạng nhện, nhớ đến khuôn mặt đáng sợ âm u của người giúp việc, sự sợ hãi và ngột ngạt phủ chụp đến mức khiến cô gần như ngạt thở.


Hơi thở Minh Ý càng lúc càng dồn dập, thấp giọng lẩm bẩm: “Đừng, đừng khoá cửa… đừng… đừng… cho em ra… cho em ra…”


Hồi đó, mùa hè năm cô năm tuổi, cả nhà họ Diệp đến Giang Thành mừng thọ ông ngoại, chỉ mình Minh Ý vì bị thuỷ đậu bất ngờ nên ở lại, trong nhà chỉ còn một bảo mẫu đã làm việc hai năm chăm sóc.


Không ai ngờ người bảo mẫu bề ngoài hiền lành ấy lại có liên quan đến đối thủ từng đối đầu với nhà họ Diệp. Trước đó vài năm, công ty của đối thủ vì thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng mà phá sản, từ đó hận thù chất chồng. Người bảo mẫu này vào nhà họ Diệp cũng là để tìm cơ hội báo thù.


Mà cô “công chúa nhỏ” luôn được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Diệp – Minh Ý, lại trở thành mục tiêu đầu tiên. Nhân lúc cả nhà đi vắng, bảo mẫu nhốt cô bé đang sốt cao vào kho chứa đồ dưới tầng hầm rồi bỏ trốn, mãi ba ngày sau người nhà mới tìm được cô.


Từ đó, Minh Ý để lại di chứng, y học gọi là chứng sợ không gian kín.


Phó Thời Lễ nhấn chuông báo động, liên hệ với nhân viên trung tâm xong mới nhận ra sự bất thường của Minh Ý.


“Minh Ý?”


Thấy cô mặt mày tái nhợt ngồi xổm ở góc, tim Phó Thời Lễ như thắt lại. Anh cúi người bật đèn pin, khẽ gọi: “Minh Ý?”


Lúc này, Minh Ý vẫn bị bao trùm bởi bóng tối thời thơ ấu, như thấy lại chính mình khi ấy – bị nhốt dưới tầng hầm, khóc đến khản giọng, đến kiệt sức mà chẳng ai đến cứu.


Trong mơ hồ, cô chợt nghe thấy có người gọi tên mình.


Hàng mi khẽ run, khi từ từ mở mắt, trước mặt cô dần hiện ra một vệt sáng, sáng dịu và ấm áp.


Rồi vệt sáng ấy dần hoà vào một gương mặt quen thuộc. Hàng mi Minh Ý khẽ run, còn chưa kịp gọi tên người đó, lòng bàn tay đã bị một bàn tay ấm áp nắm lấy.


Trong bóng tối, nhiệt độ từ lòng bàn tay kia liên tục truyền tới, như một nguồn sưởi ấm, lại như một ánh sáng bất ngờ xuất hiện giữa đêm đen.


Cô theo bản năng siết chặt tay người kia, như kẻ sắp chết đuối vớ được chiếc phao, nỗi sợ hãi rối loạn trong tim dần lắng xuống.


Thấy vậy, Phó Thời Lễ khẽ cúi đầu, cẩn trọng ôm trọn lấy cô vào lòng.


Lông mày người đàn ông cau chặt, hơi thở nặng nề, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khoé mắt cô, giọng nói trầm thấp, cẩn thận: “Minh Ý, đừng sợ, anh ở đây.”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 39
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...