Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 43
112@-
—
Ông cụ Phó nghe tiếng thì dừng bước, chậm rãi quay người, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Minh Ý và Phó Thời Lễ vài giây: “Đồ đôi à?”
Sau đó, ông cụ vui vẻ cười vang: “Đồ đôi tốt, đồ đôi rất tốt!”
“Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay Phó Thời Lễ trông thuận mắt hơn mọi khi.”
Nói rồi, ông cười hiền hậu liếc Minh Ý một cái: “Thì ra là nhờ phúc của cháu gái chúng ta rồi.”
Khuôn mặt Minh Ý lập tức ửng hồng.
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe ông cụ lại nói: “Xem ra cháu cũng tinh mắt đấy.”
Ông nhìn về phía Phó Trạch Ngôn, cười nói: “Năm nay lì xì Tết gấp đôi.”
“Cảm ơn ông nội ạ!” Phó Trạch Ngôn như chợt phát hiện ra điều gì, vừa nói xong đã bắt đầu nịnh nọt: “Con đã bảo rồi, hôm nay nhìn anh cả và chị dâu sao mà hợp đến thế, thì ra là vì mặc đồ đôi!”
Tống Tuyết Cầm cũng mỉm cười phụ hoạ: “Đúng thế, trai tài gái sắc, đẹp đôi quá rồi còn gì.”
Minh Ý: “…”
Đủ rồi đấy.
Cô bắt đầu hối hận vì đã mặc cùng màu với Phó Thời Lễ.
Suốt cả quãng đường, Minh Ý vừa nghe các bậc trưởng bối trêu chọc, vừa xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng vẫn phải nghiến răng giữ vẻ đoan trang dịu dàng, thỉnh thoảng khi có ánh mắt nhìn về phía mình thì còn phải phối hợp mỉm cười.
Khi cô vừa khoác tay Phó Thời Lễ vừa đi phía sau mọi người vào trong nhà, một giọng nói trầm khẽ vang bên tai: “Em nhẹ tay chút.”
“…”
Thấy nếp nhăn trên tay áo khoác của Phó Thời Lễ, Minh Ý càng xấu hổ hơn, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
Cho đến khi vào phòng khách, mọi người bắt đầu nói chuyện khác, Minh Ý mới dần lấy lại bình tĩnh.
Tuy ông cụ Phó luôn cảm thấy Phó Trì không ra gì, nhưng từ sau khi bố của Phó Thời Lễ đột ngột qua đời, chỉ còn lại Phó Trì là con trai duy nhất của ông, trong lòng vẫn không khỏi để tâm.
Huống hồ Phó Trì cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chẳng qua là không có tham vọng thôi. Cả nhà trò chuyện vui vẻ, ông cũng khiến ông cụ Phó bật cười ha hả, thêm vào đó có Phó Trạch Ngôn ở bên pha trò, bầu không khí trong phòng khách vô cùng đầm ấm.
Rồi câu chuyện cuối cùng cũng quay về mấy người trẻ tuổi, Tống Tuyết Cầm cười nhìn Minh Ý: “Cháu với Thời Lễ kết hôn cũng được một thời gian rồi nhỉ, định khi nào sinh con đây?”
Nghe vậy, nụ cười nơi khoé môi Minh Ý lập tức cứng lại: “Chuyện này…”
“Không vội ạ.” Chưa kịp nói hết, bên tai đã vang lên giọng trầm khẽ của Phó Thời Lễ.
Anh cụp mắt, bàn tay nhẹ nhàng bao lấy tay Minh Ý, giọng chậm rãi:
“Cô ấy vẫn còn nhỏ.”
Tim Minh Ý khẽ run, nghiêng đầu nhìn Phó Thời Lễ, khẽ chớp mắt.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà trong câu nói vừa rồi hình như ẩn chứa vài phần cưng chiều.
Thấy vậy, Tống Tuyết Cầm mím môi cười, không nhịn được trêu: “Ôi chao, xem kìa, hai vợ chồng son tình cảm thế, Thời Lễ đúng là biết thương vợ, chỉ vì chuyện mang thai mà cũng xót không nỡ.”
Phó Thời Lễ khẽ siết tay Minh Ý để trấn an, sau đó thản nhiên nói: “Cháu và Minh Ý đều đang tập trung cho sự nghiệp, chuyện con cái để vài năm nữa cũng chưa muộn.”
Nhắc đến chuyện nối dõi, ngay cả ông cụ Phó vốn luôn đứng về phía Minh Ý cũng hơi sốt ruột, ho nhẹ hai tiếng: “Ừm, Tuyết Cầm nói cũng đúng, công việc là công việc, không bắt các cháu phải sinh ngay lập tức, nhưng kết hôn cũng đã lâu rồi, nên tính toán chuyện này đi.”
“…”
Minh Ý gượng cười.
Dù sao mọi người cũng không biết tình trạng thật sự của cô và Phó Thời Lễ, không trách họ thúc giục chuyện sinh con, chỉ trách là vì hai người diễn quá đạt.
Nên biết rằng, suốt hơn một năm kết hôn, ngoài hai tháng gần đây gặp mặt nhiều hơn một chút, họ thậm chí chưa từng nghiêm túc nắm tay, lấy đâu ra con cái chứ?
Khi hoàn hồn lại, đã nghe Tống Tuyết Cầm tiếp lời: “Đúng vậy, mang thai cũng chỉ mấy tháng thôi, sau đó vẫn có thể đi làm bình thường, chẳng ảnh hưởng gì, coi như nghỉ phép dài một lần cũng tốt.”
Nói rồi, Tống Tuyết Cầm còn hảo tâm đề nghị: “Nếu không thì lúc đó gửi con sang cho thím, thím sẽ giúp hai đứa chăm nom.”
Phó Thời Lễ hơi ngước mắt, khoé môi nhếch nhẹ, giọng lạnh nhạt: “Đã thế thì hay là Trạch Ngôn cũng cưới vợ sớm đi, sinh cho thím hai một đứa cháu trai, chẳng phải càng tốt hơn hay sao?”
“?”
Phó Trạch Ngôn vốn im lặng hóng chuyện bỗng bị gọi tên, ngơ ngác ngẩng đầu, khó tin nhìn Phó Thời Lễ.
Anh cả, sao anh lại lấy em ra làm bia đỡ đạn thế này?!
Nhắc đến Phó Trạch Ngôn, ông cụ Phó chợt nhớ ra điều gì, nghiêm giọng nhìn cậu: “Dạo này cháu lại gây chuyện gì rồi đúng không?”
Phó Trạch Ngôn: “?”
“Không có mà, ông ạ.”
ông cụ Phó gõ mạnh cây gậy: “Còn dám nói không à! Cả ông già nhà họ Tống cũng gọi điện đến tận chỗ ông rồi đấy!”
Phó Trạch Ngôn rùng mình: “Ông ơi, chuyện này thật sự không phải lỗi của cháu, bố cháu cũng mắng cháu rồi mà, thật đấy.”
Nói rồi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thời Lễ: “Không tin thì ông hỏi anh cả mà xem, anh ấy biết chuyện này!”
ông cụ Phó cau mày nhìn Phó Thời Lễ: “Thế nào, chuyện này cháu cũng biết à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ ngẩng mắt, lạnh nhạt liếc Phó Trạch Ngôn một cái rồi mới thu lại ánh nhìn, nói: “Ừ, chuyện này cháu biết rồi, đúng là không phải lỗi của Trạch Ngôn, phần sau cháu đã xử lý ổn thoả, mọi người cứ yên tâm.”
Nghe Phó Thời Lễ nói vậy, ông cụ Phó mới tạm tin, không tiếp tục truy cứu chuyện của Phó Trạch Ngôn nữa.
Ông liếc nhìn Phó Trạch Ngôn một cái, sau đó đưa mắt sang Phó Trì và Tống Tuyết Cầm: “Trạch Ngôn cũng lớn rồi, tuổi tác chẳng kém gì Thời Lễ, Thời Lễ còn kết hôn rồi kia, chuyện cả đời của nó bao giờ mới tính đến đây?”
Phó Trì đáp: “Tuyết Cầm dạo này cũng đang tìm người phù hợp cho Trạch Ngôn ạ, bố cứ yên tâm.”
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Phó mới dịu đi đôi chút: “Thế thì còn được.”
Nhưng bên kia, Phó Trạch Ngôn lại không vui: “Bố mẹ, ông ạ, thời buổi hiện đại rồi, hôn nhân tự do mới là điều nên khuyến khích. Sao mọi người vẫn còn định sắp đặt hôn nhân như thế? Chuyện của con, con tự biết, mọi người đừng lo.”
Nghe vậy, Phó Trì sầm mặt: “Con biết cái gì mà biết? Mấy cô ngoài kia chẳng đứng đắn, chẳng ra đâu vào đâu, bố tuyệt đối không đồng ý để họ bước vào cửa nhà này, con bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Mấy tháng trước, đã có bạn bè nhắc Phó Trì rằng gần đây Phó Trạch Ngôn đang có mối quan hệ thân thiết với một nữ minh tinh hạng ba trong giới giải trí.
Lời vừa dứt, Phó Trạch Ngôn lập tức nổi đóa: “Bố nói chuyện có thể đừng khó nghe như thế không? Cái gì mà ‘chẳng ra đâu vào đâu’ hả?”
Phó Trì cũng bị chọc giận: “Cánh cứng rồi hả? Biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Ngay khi hai cha con căng như dây đàn, ông cụ Phó cau mày, gõ mạnh hai cái gậy xuống đất: “Làm cái gì thế hả, làm cái gì thế hả? Tết nhất sao mà cãi nhau trước mặt ta thế này? Còn coi ta là người lớn trong nhà không?”
Nghe vậy, tuy Phó Trạch Ngôn có thu liễm đi một chút, nhưng vẻ mặt vẫn đầy bất mãn. Cậu nói với ông cụ một câu rồi xoay người bỏ đi.
Tại chỗ, Tống Tuyết Cầm vừa khuyên nhủ Phó Trì, vừa giải thích với ông cụ Phó.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Phó, Minh Ý ngồi đó thấy thật ngượng ngập, cô ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ: “Hay là… em ra ngoài khuyên Trạch Ngôn nhé?”
“Ừ.” Phó Thời Lễ gật đầu: “Đi đi, khoác áo vào kẻo lạnh.”
“Vâng.”
Nói xong, Minh Ý cầm áo khoác trên bàn, vội vàng đuổi theo.
Khi Minh Ý bước đến cửa, Phó Trạch Ngôn đang cúi đầu nhắn tin, thấy Minh Ý mới cất điện thoại: “Chị dâu cả, sao chị lại ra đây?”
“Phó Thời Lễ không yên tâm, bảo chị ra xem cậu.”
Minh Ý mím môi, không đáp.
Nói thật, khi nhỏ cô và Phó Trạch Ngôn cũng không thân, lớn lên càng ít gặp, giờ đột nhiên nói chuyện, không tránh khỏi có chút gượng gạo.
Một lúc sau, Minh Ý mới mở lời: “Vừa rồi cậu phản ứng mạnh thế, là để ý cô gái nào rồi à?”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Ừm, chị đừng nghe bố em nói linh tinh, người ta có công việc đàng hoàng, không phải dạng chẳng ra đâu vào đâu. Cô ấy là diễn viên, cũng là bạn của chị dâu thứ.”
“Chị dâu thứ?” Minh Ý hơi nghi hoặc.
Thấy vậy, Phó Trạch Ngôn sững lại: “Anh cả chưa nói với chị à?”
Minh Ý: “Nói gì cơ?”
“À, chắc anh ấy chưa kịp nói.”
Phó Trạch Ngôn mỉm cười: “Em cứ tưởng chị từng đóng phim với anh thứ và chị dâu thứ rồi, thân quen lắm chứ.”
Thấy Minh Ý vẫn đầy vẻ khó hiểu, Phó Trạch Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Em, anh ấy và Kỳ Chu là bạn từ nhỏ. Anh ấy là cả, Kỳ Chu thứ hai, em nhỏ nhất, bình thường em gọi là anh cả, anh thứ. Chị dâu thứ chính là vợ của Kỳ Chu – ảnh hậu Khương Du.”
“Thì ra là vậy.” Minh Ý khẽ lẩm bẩm: “Bảo sao lần trước Khương Du lại nói như thế.”
Lấy lại tinh thần, Minh Ý quay về chủ đề chính: “Thế giờ cậu với cô ấy đang yêu nhau à?”
Phó Trạch Ngôn hơi khựng lại, lắc đầu.
“Vậy là còn chưa theo đuổi được à?”
Phó Trạch Ngôn: “Cũng không hẳn.”
Ngừng mấy giây, cậu mới chậm rãi nói: “Có thể coi là——”
Nửa ngày sau, cậu mới thốt ra được hai chữ: “Bằng… hữu.”
“?”
Minh Ý sững lại: “Bằng… bằng hữu?”
“…”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Ừm.”
Huyết áp của Minh Ý lập tức tăng vọt. Giới trẻ bây giờ chơi bời táo bạo đến mức này sao? Quả thật khiến cô – một con gà mờ đến nắm tay người khác giới còn chưa từng – được mở rộng tầm mắt.
Cô còn đang do dự chuyện xác định tình cảm, phải cân nhắc tới lui mấy lần rồi mới dám thăm dò, còn đây thì tốt rồi, đi thẳng một bước đến nơi.
Bình tĩnh một lúc, Minh Ý mới kéo câu chuyện về đúng trọng tâm: “Ý cậu là bây giờ cậu thích cô gái đó rồi, muốn nghiêm túc theo đuổi, đúng không?”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Đúng, nhưng em thấy cô ấy chắc cũng chỉ muốn làm… bạn với em thôi.”
Lúc này Minh Ý mới hiểu rõ: “Vậy là cậu còn chưa theo đuổi được người ta, đúng không?”
Cậu ta lại gật đầu.
Minh Ý tiếp tục hỏi: “Thế cô ấy có biết cậu thích cô ấy không?”
Cậu lắc đầu: “Chắc là chưa biết, vì em chưa nói.”
Minh Ý trợn mắt: “? Sao không nói?”
“Thích thì phải nói ra chứ. Đã thích rồi thì cứ chủ động mà theo đuổi nghiêm túc đi. Đàn ông mà không biết mở miệng thì làm sao tìm được vợ.”
Nói rồi, Minh Ý chợt nhớ đến một câu nói từng nổi tiếng trên mạng: “Cậu chưa nghe câu này à, chỉ cần chủ động, biết đâu bây giờ hai người đã có con rồi đấy!”
Có lẽ không ngờ Minh Ý lại nói ra được câu “hổ báo” đến vậy, Phó Trạch Ngôn không nhịn được bật cười. Nhưng nghĩ lại, đến mấy câu tán tỉnh quê mùa mà cô còn nói ra được thì câu này chẳng đáng gì.
Ngay sau đó, cậu ta nghiêm mặt: “Em biết rồi, cảm ơn chị hai.”
Nói chuyện xong với Minh Ý, tâm trạng của Phó Trạch Ngôn cũng khá hơn nhiều. Cậu còn mỉm cười bổ sung một câu: “Chị dâu còn hiểu chuyện hơn cả anh cả em nhiều. Chị không biết đâu, lần trước từ Giang Thành về, anh ấy hỏi em nếu có người ngày nào cũng nói với anh ấy rằng—”
Câu còn chưa dứt đã bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang. Phó Trạch Ngôn nhìn lướt màn hình rồi nói: “Xin lỗi chị dâu, em phải nghe điện thoại một lát.”
Minh Ý mỉm cười: “Cậu cứ nghe đi, chị cũng quay lại đây.”
Dứt lời, Phó Trạch Ngôn vừa nghe điện thoại vừa đi về phía hành lang.
Cậu ta nói chưa hết câu, Minh Ý cũng chẳng nghĩ nhiều, kéo áo khoác lên, xoay người định quay về.
Không ngờ, ngay khi cô đưa tay mở cửa, lại bất ngờ đối diện với Phó Thời Lễ đang đứng ở đó.
Minh Ý giật nảy mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước, cau mày nhìn anh: “Anh… sao anh lại ở đây?”
Phó Thời Lễ không đáp, chỉ khẽ cúi mắt cười, thong thả lặp lại nguyên văn câu cô vừa nói ban nãy: “Chủ động thì biết đâu bây giờ hai người đã có con rồi?”
Minh Ý: “?”
Người đàn ông hơi nâng mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi xuống khuôn mặt cô, chăm chú ngắm một hồi rồi khẽ cất lời: “Em thích kiểu chủ động à?”
Tác giả có lời muốn nói: Phó “cẩu” sắp hành động rồi!
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Ông cụ Phó nghe tiếng thì dừng bước, chậm rãi quay người, ngẩng đầu nhìn sang, ánh mắt dừng trên người Minh Ý và Phó Thời Lễ vài giây: “Đồ đôi à?”
Sau đó, ông cụ vui vẻ cười vang: “Đồ đôi tốt, đồ đôi rất tốt!”
“Ta còn đang thắc mắc sao hôm nay Phó Thời Lễ trông thuận mắt hơn mọi khi.”
Nói rồi, ông cười hiền hậu liếc Minh Ý một cái: “Thì ra là nhờ phúc của cháu gái chúng ta rồi.”
Khuôn mặt Minh Ý lập tức ửng hồng.
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe ông cụ lại nói: “Xem ra cháu cũng tinh mắt đấy.”
Ông nhìn về phía Phó Trạch Ngôn, cười nói: “Năm nay lì xì Tết gấp đôi.”
“Cảm ơn ông nội ạ!” Phó Trạch Ngôn như chợt phát hiện ra điều gì, vừa nói xong đã bắt đầu nịnh nọt: “Con đã bảo rồi, hôm nay nhìn anh cả và chị dâu sao mà hợp đến thế, thì ra là vì mặc đồ đôi!”
Tống Tuyết Cầm cũng mỉm cười phụ hoạ: “Đúng thế, trai tài gái sắc, đẹp đôi quá rồi còn gì.”
Minh Ý: “…”
Đủ rồi đấy.
Cô bắt đầu hối hận vì đã mặc cùng màu với Phó Thời Lễ.
Suốt cả quãng đường, Minh Ý vừa nghe các bậc trưởng bối trêu chọc, vừa xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nhưng vẫn phải nghiến răng giữ vẻ đoan trang dịu dàng, thỉnh thoảng khi có ánh mắt nhìn về phía mình thì còn phải phối hợp mỉm cười.
Khi cô vừa khoác tay Phó Thời Lễ vừa đi phía sau mọi người vào trong nhà, một giọng nói trầm khẽ vang bên tai: “Em nhẹ tay chút.”
“…”
Thấy nếp nhăn trên tay áo khoác của Phó Thời Lễ, Minh Ý càng xấu hổ hơn, chỉ muốn tìm cái hố chui xuống.
Cho đến khi vào phòng khách, mọi người bắt đầu nói chuyện khác, Minh Ý mới dần lấy lại bình tĩnh.
Tuy ông cụ Phó luôn cảm thấy Phó Trì không ra gì, nhưng từ sau khi bố của Phó Thời Lễ đột ngột qua đời, chỉ còn lại Phó Trì là con trai duy nhất của ông, trong lòng vẫn không khỏi để tâm.
Huống hồ Phó Trì cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chẳng qua là không có tham vọng thôi. Cả nhà trò chuyện vui vẻ, ông cũng khiến ông cụ Phó bật cười ha hả, thêm vào đó có Phó Trạch Ngôn ở bên pha trò, bầu không khí trong phòng khách vô cùng đầm ấm.
Rồi câu chuyện cuối cùng cũng quay về mấy người trẻ tuổi, Tống Tuyết Cầm cười nhìn Minh Ý: “Cháu với Thời Lễ kết hôn cũng được một thời gian rồi nhỉ, định khi nào sinh con đây?”
Nghe vậy, nụ cười nơi khoé môi Minh Ý lập tức cứng lại: “Chuyện này…”
“Không vội ạ.” Chưa kịp nói hết, bên tai đã vang lên giọng trầm khẽ của Phó Thời Lễ.
Anh cụp mắt, bàn tay nhẹ nhàng bao lấy tay Minh Ý, giọng chậm rãi:
“Cô ấy vẫn còn nhỏ.”
Tim Minh Ý khẽ run, nghiêng đầu nhìn Phó Thời Lễ, khẽ chớp mắt.
Không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, mà trong câu nói vừa rồi hình như ẩn chứa vài phần cưng chiều.
Thấy vậy, Tống Tuyết Cầm mím môi cười, không nhịn được trêu: “Ôi chao, xem kìa, hai vợ chồng son tình cảm thế, Thời Lễ đúng là biết thương vợ, chỉ vì chuyện mang thai mà cũng xót không nỡ.”
Phó Thời Lễ khẽ siết tay Minh Ý để trấn an, sau đó thản nhiên nói: “Cháu và Minh Ý đều đang tập trung cho sự nghiệp, chuyện con cái để vài năm nữa cũng chưa muộn.”
Nhắc đến chuyện nối dõi, ngay cả ông cụ Phó vốn luôn đứng về phía Minh Ý cũng hơi sốt ruột, ho nhẹ hai tiếng: “Ừm, Tuyết Cầm nói cũng đúng, công việc là công việc, không bắt các cháu phải sinh ngay lập tức, nhưng kết hôn cũng đã lâu rồi, nên tính toán chuyện này đi.”
“…”
Minh Ý gượng cười.
Dù sao mọi người cũng không biết tình trạng thật sự của cô và Phó Thời Lễ, không trách họ thúc giục chuyện sinh con, chỉ trách là vì hai người diễn quá đạt.
Nên biết rằng, suốt hơn một năm kết hôn, ngoài hai tháng gần đây gặp mặt nhiều hơn một chút, họ thậm chí chưa từng nghiêm túc nắm tay, lấy đâu ra con cái chứ?
Khi hoàn hồn lại, đã nghe Tống Tuyết Cầm tiếp lời: “Đúng vậy, mang thai cũng chỉ mấy tháng thôi, sau đó vẫn có thể đi làm bình thường, chẳng ảnh hưởng gì, coi như nghỉ phép dài một lần cũng tốt.”
Nói rồi, Tống Tuyết Cầm còn hảo tâm đề nghị: “Nếu không thì lúc đó gửi con sang cho thím, thím sẽ giúp hai đứa chăm nom.”
Phó Thời Lễ hơi ngước mắt, khoé môi nhếch nhẹ, giọng lạnh nhạt: “Đã thế thì hay là Trạch Ngôn cũng cưới vợ sớm đi, sinh cho thím hai một đứa cháu trai, chẳng phải càng tốt hơn hay sao?”
“?”
Phó Trạch Ngôn vốn im lặng hóng chuyện bỗng bị gọi tên, ngơ ngác ngẩng đầu, khó tin nhìn Phó Thời Lễ.
Anh cả, sao anh lại lấy em ra làm bia đỡ đạn thế này?!
Nhắc đến Phó Trạch Ngôn, ông cụ Phó chợt nhớ ra điều gì, nghiêm giọng nhìn cậu: “Dạo này cháu lại gây chuyện gì rồi đúng không?”
Phó Trạch Ngôn: “?”
“Không có mà, ông ạ.”
ông cụ Phó gõ mạnh cây gậy: “Còn dám nói không à! Cả ông già nhà họ Tống cũng gọi điện đến tận chỗ ông rồi đấy!”
Phó Trạch Ngôn rùng mình: “Ông ơi, chuyện này thật sự không phải lỗi của cháu, bố cháu cũng mắng cháu rồi mà, thật đấy.”
Nói rồi, cậu ngẩng đầu nhìn về phía Phó Thời Lễ: “Không tin thì ông hỏi anh cả mà xem, anh ấy biết chuyện này!”
ông cụ Phó cau mày nhìn Phó Thời Lễ: “Thế nào, chuyện này cháu cũng biết à?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ ngẩng mắt, lạnh nhạt liếc Phó Trạch Ngôn một cái rồi mới thu lại ánh nhìn, nói: “Ừ, chuyện này cháu biết rồi, đúng là không phải lỗi của Trạch Ngôn, phần sau cháu đã xử lý ổn thoả, mọi người cứ yên tâm.”
Nghe Phó Thời Lễ nói vậy, ông cụ Phó mới tạm tin, không tiếp tục truy cứu chuyện của Phó Trạch Ngôn nữa.
Ông liếc nhìn Phó Trạch Ngôn một cái, sau đó đưa mắt sang Phó Trì và Tống Tuyết Cầm: “Trạch Ngôn cũng lớn rồi, tuổi tác chẳng kém gì Thời Lễ, Thời Lễ còn kết hôn rồi kia, chuyện cả đời của nó bao giờ mới tính đến đây?”
Phó Trì đáp: “Tuyết Cầm dạo này cũng đang tìm người phù hợp cho Trạch Ngôn ạ, bố cứ yên tâm.”
Nghe vậy, sắc mặt ông cụ Phó mới dịu đi đôi chút: “Thế thì còn được.”
Nhưng bên kia, Phó Trạch Ngôn lại không vui: “Bố mẹ, ông ạ, thời buổi hiện đại rồi, hôn nhân tự do mới là điều nên khuyến khích. Sao mọi người vẫn còn định sắp đặt hôn nhân như thế? Chuyện của con, con tự biết, mọi người đừng lo.”
Nghe vậy, Phó Trì sầm mặt: “Con biết cái gì mà biết? Mấy cô ngoài kia chẳng đứng đắn, chẳng ra đâu vào đâu, bố tuyệt đối không đồng ý để họ bước vào cửa nhà này, con bỏ cái ý nghĩ đó đi.”
Mấy tháng trước, đã có bạn bè nhắc Phó Trì rằng gần đây Phó Trạch Ngôn đang có mối quan hệ thân thiết với một nữ minh tinh hạng ba trong giới giải trí.
Lời vừa dứt, Phó Trạch Ngôn lập tức nổi đóa: “Bố nói chuyện có thể đừng khó nghe như thế không? Cái gì mà ‘chẳng ra đâu vào đâu’ hả?”
Phó Trì cũng bị chọc giận: “Cánh cứng rồi hả? Biết mình đang nói chuyện với ai không?”
Ngay khi hai cha con căng như dây đàn, ông cụ Phó cau mày, gõ mạnh hai cái gậy xuống đất: “Làm cái gì thế hả, làm cái gì thế hả? Tết nhất sao mà cãi nhau trước mặt ta thế này? Còn coi ta là người lớn trong nhà không?”
Nghe vậy, tuy Phó Trạch Ngôn có thu liễm đi một chút, nhưng vẻ mặt vẫn đầy bất mãn. Cậu nói với ông cụ một câu rồi xoay người bỏ đi.
Tại chỗ, Tống Tuyết Cầm vừa khuyên nhủ Phó Trì, vừa giải thích với ông cụ Phó.
Dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Phó, Minh Ý ngồi đó thấy thật ngượng ngập, cô ngẩng đầu nhìn Phó Thời Lễ: “Hay là… em ra ngoài khuyên Trạch Ngôn nhé?”
“Ừ.” Phó Thời Lễ gật đầu: “Đi đi, khoác áo vào kẻo lạnh.”
“Vâng.”
Nói xong, Minh Ý cầm áo khoác trên bàn, vội vàng đuổi theo.
Khi Minh Ý bước đến cửa, Phó Trạch Ngôn đang cúi đầu nhắn tin, thấy Minh Ý mới cất điện thoại: “Chị dâu cả, sao chị lại ra đây?”
“Phó Thời Lễ không yên tâm, bảo chị ra xem cậu.”
Minh Ý mím môi, không đáp.
Nói thật, khi nhỏ cô và Phó Trạch Ngôn cũng không thân, lớn lên càng ít gặp, giờ đột nhiên nói chuyện, không tránh khỏi có chút gượng gạo.
Một lúc sau, Minh Ý mới mở lời: “Vừa rồi cậu phản ứng mạnh thế, là để ý cô gái nào rồi à?”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Ừm, chị đừng nghe bố em nói linh tinh, người ta có công việc đàng hoàng, không phải dạng chẳng ra đâu vào đâu. Cô ấy là diễn viên, cũng là bạn của chị dâu thứ.”
“Chị dâu thứ?” Minh Ý hơi nghi hoặc.
Thấy vậy, Phó Trạch Ngôn sững lại: “Anh cả chưa nói với chị à?”
Minh Ý: “Nói gì cơ?”
“À, chắc anh ấy chưa kịp nói.”
Phó Trạch Ngôn mỉm cười: “Em cứ tưởng chị từng đóng phim với anh thứ và chị dâu thứ rồi, thân quen lắm chứ.”
Thấy Minh Ý vẫn đầy vẻ khó hiểu, Phó Trạch Ngôn kiên nhẫn giải thích: “Em, anh ấy và Kỳ Chu là bạn từ nhỏ. Anh ấy là cả, Kỳ Chu thứ hai, em nhỏ nhất, bình thường em gọi là anh cả, anh thứ. Chị dâu thứ chính là vợ của Kỳ Chu – ảnh hậu Khương Du.”
“Thì ra là vậy.” Minh Ý khẽ lẩm bẩm: “Bảo sao lần trước Khương Du lại nói như thế.”
Lấy lại tinh thần, Minh Ý quay về chủ đề chính: “Thế giờ cậu với cô ấy đang yêu nhau à?”
Phó Trạch Ngôn hơi khựng lại, lắc đầu.
“Vậy là còn chưa theo đuổi được à?”
Phó Trạch Ngôn: “Cũng không hẳn.”
Ngừng mấy giây, cậu mới chậm rãi nói: “Có thể coi là——”
Nửa ngày sau, cậu mới thốt ra được hai chữ: “Bằng… hữu.”
“?”
Minh Ý sững lại: “Bằng… bằng hữu?”
“…”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Ừm.”
Huyết áp của Minh Ý lập tức tăng vọt. Giới trẻ bây giờ chơi bời táo bạo đến mức này sao? Quả thật khiến cô – một con gà mờ đến nắm tay người khác giới còn chưa từng – được mở rộng tầm mắt.
Cô còn đang do dự chuyện xác định tình cảm, phải cân nhắc tới lui mấy lần rồi mới dám thăm dò, còn đây thì tốt rồi, đi thẳng một bước đến nơi.
Bình tĩnh một lúc, Minh Ý mới kéo câu chuyện về đúng trọng tâm: “Ý cậu là bây giờ cậu thích cô gái đó rồi, muốn nghiêm túc theo đuổi, đúng không?”
Phó Trạch Ngôn gật đầu: “Đúng, nhưng em thấy cô ấy chắc cũng chỉ muốn làm… bạn với em thôi.”
Lúc này Minh Ý mới hiểu rõ: “Vậy là cậu còn chưa theo đuổi được người ta, đúng không?”
Cậu ta lại gật đầu.
Minh Ý tiếp tục hỏi: “Thế cô ấy có biết cậu thích cô ấy không?”
Cậu lắc đầu: “Chắc là chưa biết, vì em chưa nói.”
Minh Ý trợn mắt: “? Sao không nói?”
“Thích thì phải nói ra chứ. Đã thích rồi thì cứ chủ động mà theo đuổi nghiêm túc đi. Đàn ông mà không biết mở miệng thì làm sao tìm được vợ.”
Nói rồi, Minh Ý chợt nhớ đến một câu nói từng nổi tiếng trên mạng: “Cậu chưa nghe câu này à, chỉ cần chủ động, biết đâu bây giờ hai người đã có con rồi đấy!”
Có lẽ không ngờ Minh Ý lại nói ra được câu “hổ báo” đến vậy, Phó Trạch Ngôn không nhịn được bật cười. Nhưng nghĩ lại, đến mấy câu tán tỉnh quê mùa mà cô còn nói ra được thì câu này chẳng đáng gì.
Ngay sau đó, cậu ta nghiêm mặt: “Em biết rồi, cảm ơn chị hai.”
Nói chuyện xong với Minh Ý, tâm trạng của Phó Trạch Ngôn cũng khá hơn nhiều. Cậu còn mỉm cười bổ sung một câu: “Chị dâu còn hiểu chuyện hơn cả anh cả em nhiều. Chị không biết đâu, lần trước từ Giang Thành về, anh ấy hỏi em nếu có người ngày nào cũng nói với anh ấy rằng—”
Câu còn chưa dứt đã bị tiếng chuông điện thoại bất ngờ cắt ngang. Phó Trạch Ngôn nhìn lướt màn hình rồi nói: “Xin lỗi chị dâu, em phải nghe điện thoại một lát.”
Minh Ý mỉm cười: “Cậu cứ nghe đi, chị cũng quay lại đây.”
Dứt lời, Phó Trạch Ngôn vừa nghe điện thoại vừa đi về phía hành lang.
Cậu ta nói chưa hết câu, Minh Ý cũng chẳng nghĩ nhiều, kéo áo khoác lên, xoay người định quay về.
Không ngờ, ngay khi cô đưa tay mở cửa, lại bất ngờ đối diện với Phó Thời Lễ đang đứng ở đó.
Minh Ý giật nảy mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước, cau mày nhìn anh: “Anh… sao anh lại ở đây?”
Phó Thời Lễ không đáp, chỉ khẽ cúi mắt cười, thong thả lặp lại nguyên văn câu cô vừa nói ban nãy: “Chủ động thì biết đâu bây giờ hai người đã có con rồi?”
Minh Ý: “?”
Người đàn ông hơi nâng mắt, ánh nhìn chậm rãi rơi xuống khuôn mặt cô, chăm chú ngắm một hồi rồi khẽ cất lời: “Em thích kiểu chủ động à?”
Tác giả có lời muốn nói: Phó “cẩu” sắp hành động rồi!
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 43
10.0/10 từ 34 lượt.