Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 34
95@-
—
Chiều hôm đó bốn giờ, Kỳ Chu mới rời khỏi văn phòng của Phó Thời Lễ, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn chiếc bình hoa cổ có giá bảy con số mà lần trước Phó Thời Lễ mua ở buổi đấu giá, coi như tiền công.
Kỳ Chu vừa đi, Phó Thời Lễ còn chưa kịp gọi Tần Xuyên vào thì đã nhận được điện thoại của ông nội Phó.
Điện thoại vừa nối máy, đầu dây bên kia đã mắng như tát nước: “Phó Thời Lễ! Hôm nay cháu lại chọc Sở Sở giận phải không?! Lời ông nói coi như gió thoảng qua tai hả? Giờ cứng cỏi lắm rồi đúng không?!”
“Ông mới đi chưa đầy một tiếng mà cháu đã làm Sở Sở tức giận bỏ đi? Giỏi nhỉ?! Cháu muốn chọc ông tức chết có phải không?!”
“…”
Phó Thời Lễ vô thức đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Không cần đoán cũng biết là có người đã kể chuyện sáng nay cho ông nội nghe.
Đợi bên kia bớt giận, Phó Thời Lễ mới đưa điện thoại lại gần, dịu giọng: “Ông ạ, ông nghe cháu giải thích—”
Lời còn chưa dứt đã bị ông nội Phó cắt ngang: “Thôi khỏi giải thích! Cháu tìm cơ hội xin lỗi Sở Sở cho tử tế vào.”
“Còn nữa, mấy ngày nữa chẳng phải có cái lễ gì đấy à? Cái lễ Tây… à, Noel gì đó, bọn trẻ các cháu bây giờ thích tặng quà Noel lắm phải không? Đúng dịp cháu chuẩn bị quà, xin lỗi Sở Sở cho đàng hoàng, nghe rõ chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Phó Thời Lễ vừa đáp vừa cúi đầu mở lịch trong điện thoại, Noel rơi đúng vào ba ngày nữa.
“Không có chuyện gì nữa, ông cúp đây. Nhớ chuẩn bị quà và xin lỗi Sở Sở tử tế nghe chưa?”
Phó Thời Lễ thoát khỏi giao diện lịch, đưa máy áp lại tai, giọng dịu dàng: “Cháu biết rồi, ông.”
Cúp điện thoại, Phó Thời Lễ bắt chéo chân tựa vào ghế, chợt nhớ đến câu Kỳ Chu vừa nói không lâu trước đó.
— Con gái phải được dỗ dành, cách dỗ tốt nhất là chiều theo sở thích của họ.
Chiều theo sở thích…
Anh trầm ngâm vài giây, rồi nhấc điện thoại bàn: “Biệt thự ở Vịnh Tinh Lam, tìm nhà thiết kế nội thất giỏi nhất đến thiết kế.”
Vịnh Tinh Lam là một trong những bất động sản của Phó Thời Lễ, nằm ngay trung tâm Lệ thành, khu đất đắt đỏ từng được anh bỏ số tiền khổng lồ mới mua được, chỉ là chưa từng sửa sang gì.
Tuy không hiểu vì sao Phó Thời Lễ bỗng nhiên muốn tu sửa biệt thự đó, nhưng Tần Xuyên vẫn kính cẩn đáp: “Vâng, Phó tổng, xin hỏi anh muốn thiết kế theo phong cách nào?”
Trong văn phòng, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Phó Thời Lễ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn làm việc, như đang cân nhắc điều gì đó.
Chốc lát sau, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Phòng công chúa.”
Vì giận Phó Thời Lễ, tối hôm ấy Minh Ý xách theo mấy túi đồ lớn vừa mua về, bước vào Tây Ngọc Nhạc Đình rồi chui tọt vào phòng mình, không thèm ra ngoài thêm lần nào.
Sáng hôm sau, chưa đợi Phó Thời Lễ thức dậy, Minh Ý đã chuẩn bị xong để đến đoàn phim.
Vì hôm sau có cảnh quay, tối qua Minh Ý đã đi ngủ sớm hơn thường ngày hai tiếng, hôm nay tinh thần cô rất tốt.
Trên xe, Thịnh An Ninh đưa cho cô lịch trình làm việc của tuần tới: “Đây là lịch trình mấy ngày tới, em xem đi, nếu không có vấn đề gì thì mình cứ theo đó mà thực hiện.”
Minh Ý đưa tay nhận lấy, liếc qua, rồi ánh mắt vô thức dừng lại hai giây ở ngày kia.
Cô ngẩng đầu: “Ngày 25 chỉ quay nửa ngày sao chị?”
Thịnh An Ninh cười: “Ngày đó là Noel mà, em quên rồi à? Chị sợ nếu em với Phó tổng có sắp xếp gì thì lại trùng.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười lạnh. Có thể có sắp xếp gì được chứ? So với việc mong đợi Phó Thời Lễ, chẳng bằng tự mình cầm thẻ của anh ra trung tâm thương mại mua đồ mình thích, cũng coi như anh góp một phần.
Trên xe hơi tối, Thịnh An Ninh không để ý tới vẻ mặt của Minh Ý, chỉ đưa tay lấy lại tập tài liệu: “Xem xong rồi chứ, có vấn đề gì không?”
Minh Ý: “Không vấn đề gì ạ, chúng ta cứ theo lịch này đi.”
“Được, vậy chị sẽ báo lại.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh chợt nhớ ra chuyện khác: “À đúng rồi, xem kịch bản thì hôm nay em có khá nhiều cảnh diễn chung với Chu Dạng và Tống Ninh.”
“Thì cứ nhiều đi.”
Minh Ý tỏ vẻ mặt hờ hững, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai: “Có gì phải ngại? Người chột dạ đâu phải em. So ra thì họ mới phải sợ diễn với em chứ?”
“Nghe vậy thì chị yên tâm rồi.” Thịnh An Ninh nói: “Chị còn lo chuyện trước kia ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”
Khóe môi Minh Ý cong lên nụ cười rạng rỡ: “Chị yên tâm.”
Nói xong, Minh Ý nhớ đến quán thịt nướng hôm qua đi ăn cùng Tạ Vân Đường: “Quán thịt nướng chị nói lần trước, hôm qua em đã ăn thử rồi, đúng là ngon thật. Hôm nào rảnh chị em mình lại đến đó nhé!”
Nhắc đến chuyện này, Thịnh An Ninh hào hứng hẳn: “Thấy chưa, chị nói có sai đâu, gặp ông chủ chưa? Đẹp trai không? Có giống mấy oppa Hàn không?”
“…”
Minh Ý: “Cái đó thì em không để ý.”
Ngừng mấy giây, Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy đầy nghi hoặc: “Sao em không biết, chị mê phim Hàn từ bao giờ thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là thấy ông chủ quán nướng kia hợp gu thẩm mỹ của chị thôi.”
Vừa nói, Thịnh An Ninh vừa kéo tay Minh Ý: “Lần sau đi nhớ nhắc chị xin số liên lạc của anh oppa Hàn Quốc đó nhé.”
“…”
Dù biết Thịnh An Ninh chỉ hứng thú nhất thời, Minh Ý vẫn phối hợp giơ tay làm động tác ok: “Không vấn đề gì.”
Một tiếng sau, chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng phim trường.
Minh Ý mặc áo khoác lông cừu đen dáng ngắn, cạp cao, bên dưới là quần jean xám đậm, đôi chân thẳng tắp bọc trong đôi bốt cao cổ màu đen.
Mái tóc đen thuần hơi uốn nhẹ, dưới cặp kính râm để lộ nửa khuôn mặt vẫn sắc sảo và tươi tắn.
Có lẽ lịch trình hôm nay đã bị tiết lộ, bên ngoài phim trường tụ tập không ít fan, Minh Ý ngồi trên xe đã thấy họ cầm bảng đèn “vũ trụ cp” đứng chờ đầy sốt ruột.
Bước xuống xe, Minh Ý thu lại tầm mắt, trong sự hộ tống của nhân viên đoàn phim, sải chân đi vào trong.
Bỗng nhiên, phía xa vang lên một tiếng gọi: “Minh Ý!”
Cô theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy mấy cô gái mặc áo phao dày, trông còn rất trẻ, có lẽ vẫn đang học đại học.
“Á á á á!! Đúng là chị rồi!!”
Nhìn thấy Minh Ý, mấy cô gái càng phấn khích, giơ cao bảng đèn vẫy liên tục: “Ý Bảo cố lên!!”
“Ý Bảo, bọn em mãi mãi yêu chị!!!”
“Ý Bảo, chị mãi là tuyệt nhất!!!”
Nghe vậy, bước chân Minh Ý hơi khựng lại, đầu óc trống rỗng hai giây, chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động giơ tay chào fan bên kia.
Thật ra, mấy năm cô debut cũng chẳng có nhiều tác phẩm nổi bật, fan trên Weibo đa số là fan nhan sắc, vậy mà vẫn có fan theo tận đến đây, điều này khiến cô rất cảm động.
Thấy vậy, mấy cô gái bên kia càng nhiệt tình vẫy bảng đèn: “Ý Bảo, bọn em thấy rồi, chị mau vào trong đi, ngoài này lạnh lắm!!”
Minh Ý gật đầu, vừa bước về phía phim trường vừa khẽ dặn trợ lý: “Ra gần đây mua vài ly trà sữa nóng mang cho mấy bạn fan ngoài kia, về chị sẽ thanh toán lại.”
Trợ lý gật đầu: “Vâng, em biết rồi chị Minh Ý.”
Nói xong, trợ lý quay người ra ngoài mua đồ uống.
Minh Ý đến sớm nhất, khi cô và Thịnh An Ninh bước vào phòng trang điểm thì chưa có ai. Ngoài nữ chính có phòng trang điểm riêng, những diễn viên nữ khác đều dùng chung phòng trang điểm và thay đồ.
Thịnh An Ninh nói: “Hôm nay mình đến sớm, chắc sẽ được makeup đầu tiên.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, chuyên viên trang điểm đã gõ cửa bước vào chuẩn bị make up cho Minh Ý.
Da của Minh Ý vốn đẹp, việc trang điểm cho cô gần như không tốn nhiều công sức. Mỗi chuyên viên từng trang điểm cho cô đều không kiềm được mà hỏi cô bí quyết chăm sóc da.
Minh Ý thường chỉ mỉm cười, nói cho họ biết nhãn hiệu mỹ phẩm mình dùng.
Trang điểm xong, người trong đoàn lần lượt đến nhiều hơn, Minh Ý cũng không ở lại phòng lâu vì không gian có hạn, phòng trang điểm đâu phải của riêng cô.
Thu dọn xong, Minh Ý xách túi và kịch bản ra ngoài, vừa ngồi trên ghế vừa đọc thoại chờ đến lượt quay.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng hò hét càng lúc càng lớn. Cô nghe kỹ mới nhận ra họ đang gọi “vũ trụ cp”.
Nghĩ cũng phải, trong giới giải trí trong nước chắc chỉ có fan của Khương Du và Kỳ Chu mới náo nhiệt đến vậy.
Đang nghĩ, Khương Du và Kỳ Chu tay trong tay bước vào, Minh Ý ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt Khương Du.
Ánh mắt họ chạm nhau hai giây, Minh Ý khẽ mỉm cười, cả hai cùng gật đầu chào.
Quả nhiên, cách chào giữa các mỹ nhân đều giống nhau.
Nghĩ vậy, Minh Ý cúi đầu tiếp tục học thoại.
Buổi quay nhanh chóng bắt đầu, cảnh quay hôm nay là năm người thời còn đi học, lần đầu tiên gặp lại sau khi trưởng thành, bối cảnh là một buổi họp lớp.
Hôm nay cảnh quay của Minh Ý khá nặng, ngoài việc phải diễn tuyến tình cảm của nữ hai, cô còn phải đóng vai trò mai mối cho nam chính và nữ chính, vì đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của họ sau khi tái ngộ, được xem như một cao trào nhỏ trong phim.
“Cảnh bốn mươi ba, lần đầu tiên, diễn!”
Theo hiệu lệnh của phó đạo diễn, mọi người dần nhập tâm vào trạng thái.
Cảnh này lời thoại của Kỳ Chu và Khương Du không nhiều, phần lớn tập trung vào Minh Ý, Chu Dạng và Tống Ninh. Tổng cộng lời thoại của Kỳ Chu và Khương Du không quá năm câu, nhưng cảm xúc thể hiện rất tốt, có thể dẫn dắt mọi người nhập vai.
Minh Ý chuẩn bị rất chu đáo cho cảnh quay này, lại được Khương Du dẫn nhịp nên cô gần như không mắc lỗi nào. Ngược lại Chu Dạng và Tống Ninh vì nhiều nguyên nhân đã NG hai lần, đến lần thứ ba mới đạt yêu cầu.
Do cảnh này Minh Ý và Chu Dạng có nhiều phân đoạn đối thoại nên cô dễ dàng nhận ra hôm nay Chu Dạng hơi mất tập trung. Lẽ ra với một diễn viên vào nghề từ khi còn nhỏ và theo tuyến thực lực như anh ta thì không nên mắc những lỗi cơ bản như vậy.
Nhưng Minh Ý vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, chỉ cần làm tốt phần của mình là được. Sau khi quay xong, trong lúc liếc sang đã thấy Chu Dạng đi về phía mình, nhưng cô không dừng lại mà quay người đi thẳng về phòng nghỉ. Sau vụ việc hot search lần trước, cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Chu Dạng ngoài công việc.
Vừa vào phòng nghỉ không lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này trong phòng chỉ có mình Minh Ý, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nghĩ là chuyên viên trang điểm nên buột miệng: “Mời vào.”
Lời vừa dứt, bên ngoài vẫn im lặng, tiếp đó là thêm hai tiếng gõ cửa nữa.
Thấy vậy, Minh Ý tắt điện thoại, nghi ngờ đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài, cô nhíu mày: “Chu Dạng? Sao cậu lại đến đây?”
Chu Dạng đứng tại chỗ, gương mặt mang theo vẻ áy náy, thấp giọng nói: “Xin lỗi Minh Ý, chuyện hot search lần trước là lỗi của tôi. Tôi cũng không ngờ fan của mình lại làm như vậy, tôi thay mặt họ xin lỗi chị.”
Minh Ý mím môi không đáp. Dù Chu Dạng ra mắt trước cô khá lâu nhưng thực tế tuổi còn nhỏ hơn vài tuổi, trông chỉ ngang tuổi Diệp Trác, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Hơn nữa, cậu ta có vẻ rất thành thật, không giống đang diễn trò. Đã như vậy, Minh Ý cũng không phải người hay so đo, cô khẽ mỉm cười: “Tôi không để bụng, cậu cũng đừng để trong lòng.”
“Vậy thì tốt quá!”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Dạng rõ ràng đã sáng lên: “Cảm ơn chị, Minh Ý.”
Nói xong, cậu ta do dự nhìn cô một lát, nhỏ giọng nói: “Còn một chuyện nữa…”
Minh Ý không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn: “Chuyện gì?”
Một lúc sau, Chu Dạng mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: “Minh Ý, tôi muốn theo đuổi chị.”
Tác giả có lời muốn nói
Phó Thời Lễ còn ba giây nữa là xuất hiện tại hiện trường ( )
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Chiều hôm đó bốn giờ, Kỳ Chu mới rời khỏi văn phòng của Phó Thời Lễ, trước khi đi còn tiện tay lấy luôn chiếc bình hoa cổ có giá bảy con số mà lần trước Phó Thời Lễ mua ở buổi đấu giá, coi như tiền công.
Kỳ Chu vừa đi, Phó Thời Lễ còn chưa kịp gọi Tần Xuyên vào thì đã nhận được điện thoại của ông nội Phó.
Điện thoại vừa nối máy, đầu dây bên kia đã mắng như tát nước: “Phó Thời Lễ! Hôm nay cháu lại chọc Sở Sở giận phải không?! Lời ông nói coi như gió thoảng qua tai hả? Giờ cứng cỏi lắm rồi đúng không?!”
“Ông mới đi chưa đầy một tiếng mà cháu đã làm Sở Sở tức giận bỏ đi? Giỏi nhỉ?! Cháu muốn chọc ông tức chết có phải không?!”
“…”
Phó Thời Lễ vô thức đưa điện thoại ra xa khỏi tai. Không cần đoán cũng biết là có người đã kể chuyện sáng nay cho ông nội nghe.
Đợi bên kia bớt giận, Phó Thời Lễ mới đưa điện thoại lại gần, dịu giọng: “Ông ạ, ông nghe cháu giải thích—”
Lời còn chưa dứt đã bị ông nội Phó cắt ngang: “Thôi khỏi giải thích! Cháu tìm cơ hội xin lỗi Sở Sở cho tử tế vào.”
“Còn nữa, mấy ngày nữa chẳng phải có cái lễ gì đấy à? Cái lễ Tây… à, Noel gì đó, bọn trẻ các cháu bây giờ thích tặng quà Noel lắm phải không? Đúng dịp cháu chuẩn bị quà, xin lỗi Sở Sở cho đàng hoàng, nghe rõ chưa?”
“Vâng, cháu biết rồi ạ.”
Phó Thời Lễ vừa đáp vừa cúi đầu mở lịch trong điện thoại, Noel rơi đúng vào ba ngày nữa.
“Không có chuyện gì nữa, ông cúp đây. Nhớ chuẩn bị quà và xin lỗi Sở Sở tử tế nghe chưa?”
Phó Thời Lễ thoát khỏi giao diện lịch, đưa máy áp lại tai, giọng dịu dàng: “Cháu biết rồi, ông.”
Cúp điện thoại, Phó Thời Lễ bắt chéo chân tựa vào ghế, chợt nhớ đến câu Kỳ Chu vừa nói không lâu trước đó.
— Con gái phải được dỗ dành, cách dỗ tốt nhất là chiều theo sở thích của họ.
Chiều theo sở thích…
Anh trầm ngâm vài giây, rồi nhấc điện thoại bàn: “Biệt thự ở Vịnh Tinh Lam, tìm nhà thiết kế nội thất giỏi nhất đến thiết kế.”
Vịnh Tinh Lam là một trong những bất động sản của Phó Thời Lễ, nằm ngay trung tâm Lệ thành, khu đất đắt đỏ từng được anh bỏ số tiền khổng lồ mới mua được, chỉ là chưa từng sửa sang gì.
Tuy không hiểu vì sao Phó Thời Lễ bỗng nhiên muốn tu sửa biệt thự đó, nhưng Tần Xuyên vẫn kính cẩn đáp: “Vâng, Phó tổng, xin hỏi anh muốn thiết kế theo phong cách nào?”
Trong văn phòng, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của Phó Thời Lễ gõ nhè nhẹ lên mặt bàn làm việc, như đang cân nhắc điều gì đó.
Chốc lát sau, đôi môi mỏng của anh khẽ mở: “Phòng công chúa.”
Vì giận Phó Thời Lễ, tối hôm ấy Minh Ý xách theo mấy túi đồ lớn vừa mua về, bước vào Tây Ngọc Nhạc Đình rồi chui tọt vào phòng mình, không thèm ra ngoài thêm lần nào.
Sáng hôm sau, chưa đợi Phó Thời Lễ thức dậy, Minh Ý đã chuẩn bị xong để đến đoàn phim.
Vì hôm sau có cảnh quay, tối qua Minh Ý đã đi ngủ sớm hơn thường ngày hai tiếng, hôm nay tinh thần cô rất tốt.
Trên xe, Thịnh An Ninh đưa cho cô lịch trình làm việc của tuần tới: “Đây là lịch trình mấy ngày tới, em xem đi, nếu không có vấn đề gì thì mình cứ theo đó mà thực hiện.”
Minh Ý đưa tay nhận lấy, liếc qua, rồi ánh mắt vô thức dừng lại hai giây ở ngày kia.
Cô ngẩng đầu: “Ngày 25 chỉ quay nửa ngày sao chị?”
Thịnh An Ninh cười: “Ngày đó là Noel mà, em quên rồi à? Chị sợ nếu em với Phó tổng có sắp xếp gì thì lại trùng.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười lạnh. Có thể có sắp xếp gì được chứ? So với việc mong đợi Phó Thời Lễ, chẳng bằng tự mình cầm thẻ của anh ra trung tâm thương mại mua đồ mình thích, cũng coi như anh góp một phần.
Trên xe hơi tối, Thịnh An Ninh không để ý tới vẻ mặt của Minh Ý, chỉ đưa tay lấy lại tập tài liệu: “Xem xong rồi chứ, có vấn đề gì không?”
Minh Ý: “Không vấn đề gì ạ, chúng ta cứ theo lịch này đi.”
“Được, vậy chị sẽ báo lại.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh chợt nhớ ra chuyện khác: “À đúng rồi, xem kịch bản thì hôm nay em có khá nhiều cảnh diễn chung với Chu Dạng và Tống Ninh.”
“Thì cứ nhiều đi.”
Minh Ý tỏ vẻ mặt hờ hững, đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa bên tai: “Có gì phải ngại? Người chột dạ đâu phải em. So ra thì họ mới phải sợ diễn với em chứ?”
“Nghe vậy thì chị yên tâm rồi.” Thịnh An Ninh nói: “Chị còn lo chuyện trước kia ảnh hưởng đến tâm trạng của em.”
Khóe môi Minh Ý cong lên nụ cười rạng rỡ: “Chị yên tâm.”
Nói xong, Minh Ý nhớ đến quán thịt nướng hôm qua đi ăn cùng Tạ Vân Đường: “Quán thịt nướng chị nói lần trước, hôm qua em đã ăn thử rồi, đúng là ngon thật. Hôm nào rảnh chị em mình lại đến đó nhé!”
Nhắc đến chuyện này, Thịnh An Ninh hào hứng hẳn: “Thấy chưa, chị nói có sai đâu, gặp ông chủ chưa? Đẹp trai không? Có giống mấy oppa Hàn không?”
“…”
Minh Ý: “Cái đó thì em không để ý.”
Ngừng mấy giây, Minh Ý ngẩng đầu nhìn cô ấy đầy nghi hoặc: “Sao em không biết, chị mê phim Hàn từ bao giờ thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là thấy ông chủ quán nướng kia hợp gu thẩm mỹ của chị thôi.”
Vừa nói, Thịnh An Ninh vừa kéo tay Minh Ý: “Lần sau đi nhớ nhắc chị xin số liên lạc của anh oppa Hàn Quốc đó nhé.”
“…”
Dù biết Thịnh An Ninh chỉ hứng thú nhất thời, Minh Ý vẫn phối hợp giơ tay làm động tác ok: “Không vấn đề gì.”
Một tiếng sau, chiếc xe bảo mẫu màu đen chậm rãi dừng lại trước cổng phim trường.
Minh Ý mặc áo khoác lông cừu đen dáng ngắn, cạp cao, bên dưới là quần jean xám đậm, đôi chân thẳng tắp bọc trong đôi bốt cao cổ màu đen.
Mái tóc đen thuần hơi uốn nhẹ, dưới cặp kính râm để lộ nửa khuôn mặt vẫn sắc sảo và tươi tắn.
Có lẽ lịch trình hôm nay đã bị tiết lộ, bên ngoài phim trường tụ tập không ít fan, Minh Ý ngồi trên xe đã thấy họ cầm bảng đèn “vũ trụ cp” đứng chờ đầy sốt ruột.
Bước xuống xe, Minh Ý thu lại tầm mắt, trong sự hộ tống của nhân viên đoàn phim, sải chân đi vào trong.
Bỗng nhiên, phía xa vang lên một tiếng gọi: “Minh Ý!”
Cô theo phản xạ ngẩng đầu, nhìn thấy mấy cô gái mặc áo phao dày, trông còn rất trẻ, có lẽ vẫn đang học đại học.
“Á á á á!! Đúng là chị rồi!!”
Nhìn thấy Minh Ý, mấy cô gái càng phấn khích, giơ cao bảng đèn vẫy liên tục: “Ý Bảo cố lên!!”
“Ý Bảo, bọn em mãi mãi yêu chị!!!”
“Ý Bảo, chị mãi là tuyệt nhất!!!”
Nghe vậy, bước chân Minh Ý hơi khựng lại, đầu óc trống rỗng hai giây, chưa kịp phản ứng, cơ thể đã tự động giơ tay chào fan bên kia.
Thật ra, mấy năm cô debut cũng chẳng có nhiều tác phẩm nổi bật, fan trên Weibo đa số là fan nhan sắc, vậy mà vẫn có fan theo tận đến đây, điều này khiến cô rất cảm động.
Thấy vậy, mấy cô gái bên kia càng nhiệt tình vẫy bảng đèn: “Ý Bảo, bọn em thấy rồi, chị mau vào trong đi, ngoài này lạnh lắm!!”
Minh Ý gật đầu, vừa bước về phía phim trường vừa khẽ dặn trợ lý: “Ra gần đây mua vài ly trà sữa nóng mang cho mấy bạn fan ngoài kia, về chị sẽ thanh toán lại.”
Trợ lý gật đầu: “Vâng, em biết rồi chị Minh Ý.”
Nói xong, trợ lý quay người ra ngoài mua đồ uống.
Minh Ý đến sớm nhất, khi cô và Thịnh An Ninh bước vào phòng trang điểm thì chưa có ai. Ngoài nữ chính có phòng trang điểm riêng, những diễn viên nữ khác đều dùng chung phòng trang điểm và thay đồ.
Thịnh An Ninh nói: “Hôm nay mình đến sớm, chắc sẽ được makeup đầu tiên.”
Quả nhiên, vừa dứt lời, chuyên viên trang điểm đã gõ cửa bước vào chuẩn bị make up cho Minh Ý.
Da của Minh Ý vốn đẹp, việc trang điểm cho cô gần như không tốn nhiều công sức. Mỗi chuyên viên từng trang điểm cho cô đều không kiềm được mà hỏi cô bí quyết chăm sóc da.
Minh Ý thường chỉ mỉm cười, nói cho họ biết nhãn hiệu mỹ phẩm mình dùng.
Trang điểm xong, người trong đoàn lần lượt đến nhiều hơn, Minh Ý cũng không ở lại phòng lâu vì không gian có hạn, phòng trang điểm đâu phải của riêng cô.
Thu dọn xong, Minh Ý xách túi và kịch bản ra ngoài, vừa ngồi trên ghế vừa đọc thoại chờ đến lượt quay.
Chẳng bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng hò hét càng lúc càng lớn. Cô nghe kỹ mới nhận ra họ đang gọi “vũ trụ cp”.
Nghĩ cũng phải, trong giới giải trí trong nước chắc chỉ có fan của Khương Du và Kỳ Chu mới náo nhiệt đến vậy.
Đang nghĩ, Khương Du và Kỳ Chu tay trong tay bước vào, Minh Ý ngẩng đầu đúng lúc bắt gặp ánh mắt Khương Du.
Ánh mắt họ chạm nhau hai giây, Minh Ý khẽ mỉm cười, cả hai cùng gật đầu chào.
Quả nhiên, cách chào giữa các mỹ nhân đều giống nhau.
Nghĩ vậy, Minh Ý cúi đầu tiếp tục học thoại.
Buổi quay nhanh chóng bắt đầu, cảnh quay hôm nay là năm người thời còn đi học, lần đầu tiên gặp lại sau khi trưởng thành, bối cảnh là một buổi họp lớp.
Hôm nay cảnh quay của Minh Ý khá nặng, ngoài việc phải diễn tuyến tình cảm của nữ hai, cô còn phải đóng vai trò mai mối cho nam chính và nữ chính, vì đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên của họ sau khi tái ngộ, được xem như một cao trào nhỏ trong phim.
“Cảnh bốn mươi ba, lần đầu tiên, diễn!”
Theo hiệu lệnh của phó đạo diễn, mọi người dần nhập tâm vào trạng thái.
Cảnh này lời thoại của Kỳ Chu và Khương Du không nhiều, phần lớn tập trung vào Minh Ý, Chu Dạng và Tống Ninh. Tổng cộng lời thoại của Kỳ Chu và Khương Du không quá năm câu, nhưng cảm xúc thể hiện rất tốt, có thể dẫn dắt mọi người nhập vai.
Minh Ý chuẩn bị rất chu đáo cho cảnh quay này, lại được Khương Du dẫn nhịp nên cô gần như không mắc lỗi nào. Ngược lại Chu Dạng và Tống Ninh vì nhiều nguyên nhân đã NG hai lần, đến lần thứ ba mới đạt yêu cầu.
Do cảnh này Minh Ý và Chu Dạng có nhiều phân đoạn đối thoại nên cô dễ dàng nhận ra hôm nay Chu Dạng hơi mất tập trung. Lẽ ra với một diễn viên vào nghề từ khi còn nhỏ và theo tuyến thực lực như anh ta thì không nên mắc những lỗi cơ bản như vậy.
Nhưng Minh Ý vốn không phải người thích xen vào chuyện người khác, chỉ cần làm tốt phần của mình là được. Sau khi quay xong, trong lúc liếc sang đã thấy Chu Dạng đi về phía mình, nhưng cô không dừng lại mà quay người đi thẳng về phòng nghỉ. Sau vụ việc hot search lần trước, cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Chu Dạng ngoài công việc.
Vừa vào phòng nghỉ không lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Lúc này trong phòng chỉ có mình Minh Ý, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nghĩ là chuyên viên trang điểm nên buột miệng: “Mời vào.”
Lời vừa dứt, bên ngoài vẫn im lặng, tiếp đó là thêm hai tiếng gõ cửa nữa.
Thấy vậy, Minh Ý tắt điện thoại, nghi ngờ đứng dậy ra mở cửa. Nhìn thấy người bên ngoài, cô nhíu mày: “Chu Dạng? Sao cậu lại đến đây?”
Chu Dạng đứng tại chỗ, gương mặt mang theo vẻ áy náy, thấp giọng nói: “Xin lỗi Minh Ý, chuyện hot search lần trước là lỗi của tôi. Tôi cũng không ngờ fan của mình lại làm như vậy, tôi thay mặt họ xin lỗi chị.”
Minh Ý mím môi không đáp. Dù Chu Dạng ra mắt trước cô khá lâu nhưng thực tế tuổi còn nhỏ hơn vài tuổi, trông chỉ ngang tuổi Diệp Trác, vừa mới tốt nghiệp đại học.
Hơn nữa, cậu ta có vẻ rất thành thật, không giống đang diễn trò. Đã như vậy, Minh Ý cũng không phải người hay so đo, cô khẽ mỉm cười: “Tôi không để bụng, cậu cũng đừng để trong lòng.”
“Vậy thì tốt quá!”
Nghe vậy, ánh mắt Chu Dạng rõ ràng đã sáng lên: “Cảm ơn chị, Minh Ý.”
Nói xong, cậu ta do dự nhìn cô một lát, nhỏ giọng nói: “Còn một chuyện nữa…”
Minh Ý không nghe rõ, nghiêng đầu nhìn: “Chuyện gì?”
Một lúc sau, Chu Dạng mới lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên: “Minh Ý, tôi muốn theo đuổi chị.”
Tác giả có lời muốn nói
Phó Thời Lễ còn ba giây nữa là xuất hiện tại hiện trường ( )
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 34
10.0/10 từ 34 lượt.