Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 35
92@-
—
“Cái gì cơ? Cậu ta nói muốn theo đuổi em á?”
Vẻ mặt Thịnh An Ninh đầy khó tin, ngẩn ra một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu ta cứ thế nói thẳng ra à?”
Minh Ý mím môi, khẽ gật đầu.
Thịnh An Ninh lại hỏi: “Thế còn em? Em trả lời thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa, dĩ nhiên là từ chối rồi.” Minh Ý giơ bàn tay trái lên lắc lắc: “Em tìm ngay chiếc nhẫn kim cương ra đeo vào, rồi bảo em kết hôn rồi, mong cậu ta giữ kín giúp.”
“…”
Dù chẳng phải lần đầu tiên thấy quả trứng chim bồ câu của Minh Ý, nhưng lần nào cũng bị kích thước của viên kim cương ấy làm cho choáng ngợp.
Chiếc nhẫn trên tay Minh Ý là chiếc nhẫn kim cương lớn nhất mà Thịnh An Ninh từng thấy, nói một cách dễ hiểu, thì chính là đang đeo cả một căn hộ cao cấp ở khu trung tâm lên tay cũng chẳng hề phóng đại.
Ngoài Phó Thời Lễ ra, chắc chẳng ai đủ sức mua nổi chiếc nhẫn lớn như thế cho Minh Ý.
Hoàn hồn trở lại, Thịnh An Ninh nhịn không được mà thắc mắc: “Nhưng mà sao Chu Dạng lại đột nhiên tỏ tình với em nhỉ?”
“Em làm sao biết được?”
Minh Ý tháo chiếc nhẫn xuống rồi tiện tay ném vào trong túi xách: “Ban đầu cậu ta bảo đến thay fan xin lỗi em vụ lần trước lên hot search, ai ngờ vừa xin lỗi xong thì bất ngờ nói muốn theo đuổi em, làm em cũng giật cả mình.”
Nói xong, Minh Ý nhìn vào gương chỉnh lại mấy sợi tóc bên tai: “Có lẽ đây chính là phiền não của tiên nữ chăng.”
Thịnh An Ninh: “…”
Lại nữa rồi…
“Nhưng mà dù em đã từ chối cậu ta rồi, lúc thường ngày ở đoàn làm phim vẫn phải giữ khoảng cách đấy nhé. Bộ phim này của em không yên ổn tí nào, mới vào đoàn chưa tới một tháng đã lên hot search hai lần rồi. Em bình thường cũng chú ý một chút, nghe chưa?”
Minh Ý gật đầu: “Chị yên tâm, em biết mà. Ngoài lúc quay phim, em sẽ giữ khoảng cách với Chu Dạng.”
Nói tới đây, Minh Ý chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Thịnh An Ninh hỏi: “Chu Dạng kém em mấy tuổi nhỉ?”
Thịnh An Ninh suy nghĩ một lát: “Hình như là hai, ba tuổi gì đó, cụ thể chị không nhớ rõ lắm, sao thế?”
Minh Ý lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là không ngờ được thôi, mấy cô fan suốt ngày gọi anh ơi anh à, kết quả cậu ta lại thích gu chị gái.”
Nói rồi Minh Ý bĩu môi: “Nếu để mấy cô fan nhỏ kia biết được, chắc đau lòng chết mất.”
Thịnh An Ninh liếc cô một cái không nói gì, rồi cúi đầu nhìn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Một lát sau, Thịnh An Ninh đứng dậy: “Nếu em không còn việc gì nữa thì chị ra ngoài một chuyến. Chị sẽ bảo trợ lý qua đây với em, chiều quay xong chị lại đến đón.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, chị định đi đâu đấy?”
“Về công ty một lát. Trước đây chị bàn cho em một show tạp kỹ, nhưng bên kia mãi không chịu xác nhận, chị sợ em thất vọng nên chưa nói. Vừa rồi bên đó bỗng dưng liên lạc lại, hẹn chiều nay gặp mặt trực tiếp ở công ty.”
“Tạp kỹ à?” Minh Ý tò mò: “Loại chương trình gì thế chị?”
Thịnh An Ninh đáp: “Một chương trình kiểu show thực tế ấy, ghi hình cuộc sống hằng ngày của các nữ minh tinh. Đây là show mới của Đài Táo, trước đây bạn chị bên đài truyền hình kể cho nghe, chị thấy khá hợp với em nên chủ động liên hệ thử xem.”
Nói xong, Thịnh An Ninh giơ điện thoại lên: “Đây này, người phụ trách vừa trả lời chị rồi, chị sang đó trước xem thế nào, có tin gì sẽ báo em sau.”
Trước đây khi mới vào Tinh Nghệ, Thịnh An Ninh từng đề cập sẽ đưa cô tham gia các show thực tế để tạo dựng hình tượng, nhưng sau khi tìm hiểu sơ qua về quá khứ thị phi của cô, kế hoạch ấy tạm thời gác lại.
Minh Ý mỉm cười, miệng nhỏ như bôi mật: “Vâng, chị An Ninh vất vả rồi~”
Thịnh An Ninh nhìn cô, bật cười: “Có gì đâu mà vất vả, thôi em đóng phim cho tốt nhé, chị đi trước đây.”
“Vâng, chị đi thong thả, lát gặp nhé.”
Sau bữa trưa, một giờ chiều đoàn phim đúng giờ khai máy, buổi chiều khi quay, trạng thái của Chu Dạng rõ ràng đã khá hơn buổi sáng rất nhiều.
Nhưng ngược lại, trạng thái của Tống Ninh lại không ổn lắm.
“Cắt—”
“Tống Ninh, em đang làm gì vậy? Cảm xúc của em đâu? Ánh mắt em đâu? Động tác đâu? Quay lại bao nhiêu lần rồi?”
Liên tiếp NG năm lần, cuối cùng đạo diễn cũng không nhịn nổi nữa: “Cảm xúc của em không đúng chút nào, lúc này ánh mắt của em không thể như vậy, hoàn toàn không có tình cảm, nhìn rất đờ đẫn!”
Nghe đạo diễn trách móc, Tống Ninh mím môi, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người, cho em thêm cơ hội nữa, em nhất định sẽ làm được.”
Dạo này vì chuyện trên Weibo, Tống Ninh ăn ngủ không yên, chẳng những để mất cơ hội duy nhất giải ước với công ty mà còn đắc tội phía Minh Ý. Hôm nay cô vốn định tìm cơ hội xin lỗi Minh Ý nhưng mãi vẫn chưa có dịp.
Thêm nữa, buổi trưa cô còn nhận được cuộc điện thoại uy h**p của Mạnh Trân Trân, nên trạng thái lại càng tệ hơn.
Đạo diễn tuy khó chịu nhưng nhìn vào biểu hiện khá tốt trước đây của Tống Ninh nên cũng không nói gì thêm, quay đi chỉnh lại máy quay, rồi mới lên tiếng lần nữa:
“Cảnh thứ 51, lần thứ năm, Action—”
Lần này, Tống Ninh cố gắng nhập vai, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Chu Dạng.
Tóc mai bên tai khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ, cô đưa tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười: “Tôi định sẽ ra nước ngoài.”
Cảm xúc và lời thoại của Chu Dạng vô cùng tự nhiên: “Ra nước ngoài?”
Cậu ta rõ ràng sững người một lúc: “Sao… đột ngột vậy?”
Trong phim, nhân vật nữ ba Sở Nguyệt do Tống Ninh thủ vai và nhân vật nam thứ do Chu Dạng đóng có một chút dây dưa tình cảm, nhưng chỉ là yêu đơn phương từ phía nữ phụ.
Nhân vật Tống Ninh được xây dựng với nội tâm khá phức tạp. Gia cảnh cô không tốt, từ nhỏ đã sống nương tựa bà nội. Sau này, cô thích nhân vật nam phụ Từ Nghiễn do Chu Dạng đóng, cố gắng hòa nhập vào vòng bạn bè của cậu ta, nhưng rồi lại nhận ra người Từ Nghiễn thích là Lục Thính Vãn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vài người họ mỗi người một ngả, tản mác khắp nơi. Lúc này gặp lại sau thời gian dài xa cách, nhìn thấy bốn người còn lại đều đã có đôi có cặp, cô càng thêm cảm giác bản thân là kẻ dư thừa.
Hốc mắt Tống Ninh hơi đỏ lên, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, công ty giao nhiệm vụ, phải sang chi nhánh bên Anh làm việc. Nếu không có gì thay đổi, chắc về sau sẽ ở lại bên ấy luôn rồi.”
Dẫu sao, từ khi bà nội mất, trong nước cũng không còn ai khiến cô vương vấn nữa.
Người duy nhất cô còn vương vấn chính là Từ Nghiễn, nhưng bây giờ xem ra anh ấy cũng không cần cô phải bận lòng nữa rồi.
Sở Nguyệt giấu cảm xúc rất tốt, chưa từng thể hiện trước mặt ai. Nếu không phải lần bà nội mất, cô không thể khống chế được cảm xúc, thì chắc cả đời Từ Nghiễn cũng chẳng thể biết chuyện này.
Thấy vậy, chưa đợi Từ Nghiễn mở lời, Sở Nguyệt đã thu lại cảm xúc, cười nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, tớ định ra nước ngoài.”
“Tốt, cắt—”
Đạo diễn ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt dịu đi không ít: “Lần này Tống Ninh diễn khá ổn đấy. Thợ trang điểm mau dặm lại lớp trang điểm, chúng ta tranh thủ lúc hoàng hôn đẹp, quay thêm lần nữa.”
“Vâng, đạo diễn.”
“Tất cả nghỉ mười phút! Sau mười phút quay cảnh tiếp theo.”
Nghe lệnh đạo diễn, Minh Ý thu lại biểu cảm, quay người đi về phía ghế nghỉ. Còn chưa đi được bao xa, Chu Dạng đã từ phía sau đi theo.
Cậu ta bước ngang hàng với cô về phía khu nghỉ, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe được: “Chị Minh Ý, chị thật sự kết hôn rồi à? Không phải chị bịa ra để từ chối tôi đấy chứ?”
Minh Ý cạn lời. Trông cô giống người rảnh rỗi thế à?
Nghĩ vậy, Minh Ý nghiêng đầu nhìn cậu ta, thuận miệng đáp: “Tất nhiên rồi, vừa rồi chẳng phải cho cậu xem nhẫn cưới rồi sao, nhớ giữ bí mật giúp tôi đấy nhé.”
Biết Minh Ý đã có chồng, Chu Dạng cũng không phải kiểu người thích dây dưa. Cậu ta cười tươi vỗ ngực đảm bảo: “Chị cứ yên tâm, tôi đảm bảo không nói ra ngoài! Đã không có cơ hội theo đuổi chị nữa, thì sau này tôi sẽ coi chị như chị gái ruột vậy.”
Nghe xong câu này, Minh Ý hơi giật khóe môi. Chàng trai trẻ này cũng thú vị thật, vừa nãy còn muốn theo đuổi cô, giờ lại coi cô là chị ruột rồi?
Còn chưa kịp nói gì, Chu Dạng đã nhích lại gần cô hơn: “À đúng rồi chị Minh Ý, chồng chị có đẹp trai không?”
Minh Ý còn chưa kịp phản ứng, phía cửa phim trường đã vang lên một trận xôn xao.
“Trời ơi đẹp trai quá! Ai vậy nhỉ? Đẹp chẳng thua gì ảnh đế Kỳ Chu đâu!”
“Kỳ Chu đâu cùng một kiểu đâu bà. Theo tôi thấy, người này còn đẹp hơn cả Kỳ Chu đấy!”
“Thôi đi, sáng nay chẳng phải bà còn mê cp vũ trụ chết đi sống lại hay sao, nhanh thế đã đổi gu rồi?”
“Khác mà! Ai mà chẳng thích trai đẹp kiểu cấm dục chứ! Không biết là người mới công ty nào ký nhỉ? Tôi dám chắc gương mặt này kiểu gì cũng nổi đình nổi đám. Hay giờ tranh thủ anh ta chưa nổi tiếng, xin chữ ký trước nhỉ? Biết đâu sau này còn bán được tiền ấy chứ!”
Một vài nhân viên nhỏ giọng bàn tán: “Thôi, mơ vừa thôi, vừa rồi tôi thấy rồi, người ta đi xe Bentley tới đấy.”
Nói xong, cô ấy còn chỉ tay về phía chiếc xe đỗ ngoài cửa: “Kia kìa, biển số tám số tám oách chưa, riêng cái biển số cũng phải bảy chữ số trở lên rồi, nói gì cái xe.”
“Người như vậy sao có thể là người trong giới giải trí được, chắc là bên đầu tư tới xem tiến độ quay thôi, các bà bỏ ý nghĩ đó đi.”
“Bên đầu tư à, thế thì thôi vậy, trèo cao không nổi đâu, tôi còn tưởng người mới nào mới ký hợp đồng, tham gia khách mời gì đó chứ. Tan hàng thôi.”
Minh Ý nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Xuyên qua đám đông, ánh mắt cô chuẩn xác rơi vào người đàn ông cao lớn đang được đám người vây quanh đi vào.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài. Đường nét khuôn mặt sáng rõ, sống mũi cao thẳng, trên sống mũi đeo cặp kính viền bạc, toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Phó Thời Lễ đã quen với những cảnh này, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hơi gật đầu đáp lễ, sau đó thong thả bước chân đi vào trong sự vây quanh của mọi người.
Minh Ý nhíu mày, Phó Thời Lễ? Sao anh lại đột nhiên đến đây?
Còn đang mải nghĩ, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của cô, Phó Thời Lễ quay đầu, ánh mắt bình thản hướng về phía cô.
Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt đào hoa tinh tế của anh khẽ ánh lên, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim Minh Ý vô thức lỡ mất một nhịp.
Ánh mắt Phó Thời Lễ chỉ dừng trên mặt Minh Ý một giây, sau đó lạnh nhạt lướt qua Chu Dạng đứng bên cạnh cô, dừng thêm hai giây, rồi lại thu về như chưa có chuyện gì.
Đợi Minh Ý hoàn hồn lại, Phó Thời Lễ đã sớm dời mắt, lúc này đang bình thản trò chuyện cùng đạo diễn Trần, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng cô.
“Chị Minh Ý?”
Tiếng Chu Dạng bên tai kéo cô về thực tại, Minh Ý thu hồi ánh mắt, nhìn cậu: “Gì cơ?”
Chu Dạng nhỏ giọng hỏi lại: “Tôi hỏi là chồng chị đẹp trai không?”
Nghe vậy, Minh Ý hơi nghiêng đầu liếc về phía người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh không xa, nhẹ nhướng mày đáp: “Đẹp.”
Cô khẽ cong môi, hơi hất cằm về phía Phó Thời Lễ: “Đẹp trai như người kia ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Dạng: Sao tự nhiên lưng tôi lại thấy lạnh sống lưng thế này?
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
“Cái gì cơ? Cậu ta nói muốn theo đuổi em á?”
Vẻ mặt Thịnh An Ninh đầy khó tin, ngẩn ra một lúc lâu mới lên tiếng: “Cậu ta cứ thế nói thẳng ra à?”
Minh Ý mím môi, khẽ gật đầu.
Thịnh An Ninh lại hỏi: “Thế còn em? Em trả lời thế nào?”
“Còn nói thế nào nữa, dĩ nhiên là từ chối rồi.” Minh Ý giơ bàn tay trái lên lắc lắc: “Em tìm ngay chiếc nhẫn kim cương ra đeo vào, rồi bảo em kết hôn rồi, mong cậu ta giữ kín giúp.”
“…”
Dù chẳng phải lần đầu tiên thấy quả trứng chim bồ câu của Minh Ý, nhưng lần nào cũng bị kích thước của viên kim cương ấy làm cho choáng ngợp.
Chiếc nhẫn trên tay Minh Ý là chiếc nhẫn kim cương lớn nhất mà Thịnh An Ninh từng thấy, nói một cách dễ hiểu, thì chính là đang đeo cả một căn hộ cao cấp ở khu trung tâm lên tay cũng chẳng hề phóng đại.
Ngoài Phó Thời Lễ ra, chắc chẳng ai đủ sức mua nổi chiếc nhẫn lớn như thế cho Minh Ý.
Hoàn hồn trở lại, Thịnh An Ninh nhịn không được mà thắc mắc: “Nhưng mà sao Chu Dạng lại đột nhiên tỏ tình với em nhỉ?”
“Em làm sao biết được?”
Minh Ý tháo chiếc nhẫn xuống rồi tiện tay ném vào trong túi xách: “Ban đầu cậu ta bảo đến thay fan xin lỗi em vụ lần trước lên hot search, ai ngờ vừa xin lỗi xong thì bất ngờ nói muốn theo đuổi em, làm em cũng giật cả mình.”
Nói xong, Minh Ý nhìn vào gương chỉnh lại mấy sợi tóc bên tai: “Có lẽ đây chính là phiền não của tiên nữ chăng.”
Thịnh An Ninh: “…”
Lại nữa rồi…
“Nhưng mà dù em đã từ chối cậu ta rồi, lúc thường ngày ở đoàn làm phim vẫn phải giữ khoảng cách đấy nhé. Bộ phim này của em không yên ổn tí nào, mới vào đoàn chưa tới một tháng đã lên hot search hai lần rồi. Em bình thường cũng chú ý một chút, nghe chưa?”
Minh Ý gật đầu: “Chị yên tâm, em biết mà. Ngoài lúc quay phim, em sẽ giữ khoảng cách với Chu Dạng.”
Nói tới đây, Minh Ý chợt nhớ ra điều gì, ngẩng đầu nhìn Thịnh An Ninh hỏi: “Chu Dạng kém em mấy tuổi nhỉ?”
Thịnh An Ninh suy nghĩ một lát: “Hình như là hai, ba tuổi gì đó, cụ thể chị không nhớ rõ lắm, sao thế?”
Minh Ý lắc đầu: “Không có gì. Chỉ là không ngờ được thôi, mấy cô fan suốt ngày gọi anh ơi anh à, kết quả cậu ta lại thích gu chị gái.”
Nói rồi Minh Ý bĩu môi: “Nếu để mấy cô fan nhỏ kia biết được, chắc đau lòng chết mất.”
Thịnh An Ninh liếc cô một cái không nói gì, rồi cúi đầu nhìn tin nhắn chưa đọc trên điện thoại.
Một lát sau, Thịnh An Ninh đứng dậy: “Nếu em không còn việc gì nữa thì chị ra ngoài một chuyến. Chị sẽ bảo trợ lý qua đây với em, chiều quay xong chị lại đến đón.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, chị định đi đâu đấy?”
“Về công ty một lát. Trước đây chị bàn cho em một show tạp kỹ, nhưng bên kia mãi không chịu xác nhận, chị sợ em thất vọng nên chưa nói. Vừa rồi bên đó bỗng dưng liên lạc lại, hẹn chiều nay gặp mặt trực tiếp ở công ty.”
“Tạp kỹ à?” Minh Ý tò mò: “Loại chương trình gì thế chị?”
Thịnh An Ninh đáp: “Một chương trình kiểu show thực tế ấy, ghi hình cuộc sống hằng ngày của các nữ minh tinh. Đây là show mới của Đài Táo, trước đây bạn chị bên đài truyền hình kể cho nghe, chị thấy khá hợp với em nên chủ động liên hệ thử xem.”
Nói xong, Thịnh An Ninh giơ điện thoại lên: “Đây này, người phụ trách vừa trả lời chị rồi, chị sang đó trước xem thế nào, có tin gì sẽ báo em sau.”
Trước đây khi mới vào Tinh Nghệ, Thịnh An Ninh từng đề cập sẽ đưa cô tham gia các show thực tế để tạo dựng hình tượng, nhưng sau khi tìm hiểu sơ qua về quá khứ thị phi của cô, kế hoạch ấy tạm thời gác lại.
Minh Ý mỉm cười, miệng nhỏ như bôi mật: “Vâng, chị An Ninh vất vả rồi~”
Thịnh An Ninh nhìn cô, bật cười: “Có gì đâu mà vất vả, thôi em đóng phim cho tốt nhé, chị đi trước đây.”
“Vâng, chị đi thong thả, lát gặp nhé.”
Sau bữa trưa, một giờ chiều đoàn phim đúng giờ khai máy, buổi chiều khi quay, trạng thái của Chu Dạng rõ ràng đã khá hơn buổi sáng rất nhiều.
Nhưng ngược lại, trạng thái của Tống Ninh lại không ổn lắm.
“Cắt—”
“Tống Ninh, em đang làm gì vậy? Cảm xúc của em đâu? Ánh mắt em đâu? Động tác đâu? Quay lại bao nhiêu lần rồi?”
Liên tiếp NG năm lần, cuối cùng đạo diễn cũng không nhịn nổi nữa: “Cảm xúc của em không đúng chút nào, lúc này ánh mắt của em không thể như vậy, hoàn toàn không có tình cảm, nhìn rất đờ đẫn!”
Nghe đạo diễn trách móc, Tống Ninh mím môi, liên tục cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi đạo diễn, xin lỗi mọi người, cho em thêm cơ hội nữa, em nhất định sẽ làm được.”
Dạo này vì chuyện trên Weibo, Tống Ninh ăn ngủ không yên, chẳng những để mất cơ hội duy nhất giải ước với công ty mà còn đắc tội phía Minh Ý. Hôm nay cô vốn định tìm cơ hội xin lỗi Minh Ý nhưng mãi vẫn chưa có dịp.
Thêm nữa, buổi trưa cô còn nhận được cuộc điện thoại uy h**p của Mạnh Trân Trân, nên trạng thái lại càng tệ hơn.
Đạo diễn tuy khó chịu nhưng nhìn vào biểu hiện khá tốt trước đây của Tống Ninh nên cũng không nói gì thêm, quay đi chỉnh lại máy quay, rồi mới lên tiếng lần nữa:
“Cảnh thứ 51, lần thứ năm, Action—”
Lần này, Tống Ninh cố gắng nhập vai, cô lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn Chu Dạng.
Tóc mai bên tai khẽ đung đưa theo làn gió nhẹ, cô đưa tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười: “Tôi định sẽ ra nước ngoài.”
Cảm xúc và lời thoại của Chu Dạng vô cùng tự nhiên: “Ra nước ngoài?”
Cậu ta rõ ràng sững người một lúc: “Sao… đột ngột vậy?”
Trong phim, nhân vật nữ ba Sở Nguyệt do Tống Ninh thủ vai và nhân vật nam thứ do Chu Dạng đóng có một chút dây dưa tình cảm, nhưng chỉ là yêu đơn phương từ phía nữ phụ.
Nhân vật Tống Ninh được xây dựng với nội tâm khá phức tạp. Gia cảnh cô không tốt, từ nhỏ đã sống nương tựa bà nội. Sau này, cô thích nhân vật nam phụ Từ Nghiễn do Chu Dạng đóng, cố gắng hòa nhập vào vòng bạn bè của cậu ta, nhưng rồi lại nhận ra người Từ Nghiễn thích là Lục Thính Vãn.
Sau khi tốt nghiệp đại học, vài người họ mỗi người một ngả, tản mác khắp nơi. Lúc này gặp lại sau thời gian dài xa cách, nhìn thấy bốn người còn lại đều đã có đôi có cặp, cô càng thêm cảm giác bản thân là kẻ dư thừa.
Hốc mắt Tống Ninh hơi đỏ lên, cô nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, công ty giao nhiệm vụ, phải sang chi nhánh bên Anh làm việc. Nếu không có gì thay đổi, chắc về sau sẽ ở lại bên ấy luôn rồi.”
Dẫu sao, từ khi bà nội mất, trong nước cũng không còn ai khiến cô vương vấn nữa.
Người duy nhất cô còn vương vấn chính là Từ Nghiễn, nhưng bây giờ xem ra anh ấy cũng không cần cô phải bận lòng nữa rồi.
Sở Nguyệt giấu cảm xúc rất tốt, chưa từng thể hiện trước mặt ai. Nếu không phải lần bà nội mất, cô không thể khống chế được cảm xúc, thì chắc cả đời Từ Nghiễn cũng chẳng thể biết chuyện này.
Thấy vậy, chưa đợi Từ Nghiễn mở lời, Sở Nguyệt đã thu lại cảm xúc, cười nhẹ nhàng nói: “Vãn Vãn, tớ định ra nước ngoài.”
“Tốt, cắt—”
Đạo diễn ngẩng đầu nhìn qua, sắc mặt dịu đi không ít: “Lần này Tống Ninh diễn khá ổn đấy. Thợ trang điểm mau dặm lại lớp trang điểm, chúng ta tranh thủ lúc hoàng hôn đẹp, quay thêm lần nữa.”
“Vâng, đạo diễn.”
“Tất cả nghỉ mười phút! Sau mười phút quay cảnh tiếp theo.”
Nghe lệnh đạo diễn, Minh Ý thu lại biểu cảm, quay người đi về phía ghế nghỉ. Còn chưa đi được bao xa, Chu Dạng đã từ phía sau đi theo.
Cậu ta bước ngang hàng với cô về phía khu nghỉ, hạ giọng chỉ đủ hai người nghe được: “Chị Minh Ý, chị thật sự kết hôn rồi à? Không phải chị bịa ra để từ chối tôi đấy chứ?”
Minh Ý cạn lời. Trông cô giống người rảnh rỗi thế à?
Nghĩ vậy, Minh Ý nghiêng đầu nhìn cậu ta, thuận miệng đáp: “Tất nhiên rồi, vừa rồi chẳng phải cho cậu xem nhẫn cưới rồi sao, nhớ giữ bí mật giúp tôi đấy nhé.”
Biết Minh Ý đã có chồng, Chu Dạng cũng không phải kiểu người thích dây dưa. Cậu ta cười tươi vỗ ngực đảm bảo: “Chị cứ yên tâm, tôi đảm bảo không nói ra ngoài! Đã không có cơ hội theo đuổi chị nữa, thì sau này tôi sẽ coi chị như chị gái ruột vậy.”
Nghe xong câu này, Minh Ý hơi giật khóe môi. Chàng trai trẻ này cũng thú vị thật, vừa nãy còn muốn theo đuổi cô, giờ lại coi cô là chị ruột rồi?
Còn chưa kịp nói gì, Chu Dạng đã nhích lại gần cô hơn: “À đúng rồi chị Minh Ý, chồng chị có đẹp trai không?”
Minh Ý còn chưa kịp phản ứng, phía cửa phim trường đã vang lên một trận xôn xao.
“Trời ơi đẹp trai quá! Ai vậy nhỉ? Đẹp chẳng thua gì ảnh đế Kỳ Chu đâu!”
“Kỳ Chu đâu cùng một kiểu đâu bà. Theo tôi thấy, người này còn đẹp hơn cả Kỳ Chu đấy!”
“Thôi đi, sáng nay chẳng phải bà còn mê cp vũ trụ chết đi sống lại hay sao, nhanh thế đã đổi gu rồi?”
“Khác mà! Ai mà chẳng thích trai đẹp kiểu cấm dục chứ! Không biết là người mới công ty nào ký nhỉ? Tôi dám chắc gương mặt này kiểu gì cũng nổi đình nổi đám. Hay giờ tranh thủ anh ta chưa nổi tiếng, xin chữ ký trước nhỉ? Biết đâu sau này còn bán được tiền ấy chứ!”
Một vài nhân viên nhỏ giọng bàn tán: “Thôi, mơ vừa thôi, vừa rồi tôi thấy rồi, người ta đi xe Bentley tới đấy.”
Nói xong, cô ấy còn chỉ tay về phía chiếc xe đỗ ngoài cửa: “Kia kìa, biển số tám số tám oách chưa, riêng cái biển số cũng phải bảy chữ số trở lên rồi, nói gì cái xe.”
“Người như vậy sao có thể là người trong giới giải trí được, chắc là bên đầu tư tới xem tiến độ quay thôi, các bà bỏ ý nghĩ đó đi.”
“Bên đầu tư à, thế thì thôi vậy, trèo cao không nổi đâu, tôi còn tưởng người mới nào mới ký hợp đồng, tham gia khách mời gì đó chứ. Tan hàng thôi.”
Minh Ý nghe vậy, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Xuyên qua đám đông, ánh mắt cô chuẩn xác rơi vào người đàn ông cao lớn đang được đám người vây quanh đi vào.
Người đàn ông mặc bộ âu phục đen cắt may tinh tế, dáng người cao ráo, vai rộng chân dài. Đường nét khuôn mặt sáng rõ, sống mũi cao thẳng, trên sống mũi đeo cặp kính viền bạc, toát lên vẻ lạnh lùng, cấm dục.
Phó Thời Lễ đã quen với những cảnh này, trên mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ hơi gật đầu đáp lễ, sau đó thong thả bước chân đi vào trong sự vây quanh của mọi người.
Minh Ý nhíu mày, Phó Thời Lễ? Sao anh lại đột nhiên đến đây?
Còn đang mải nghĩ, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn của cô, Phó Thời Lễ quay đầu, ánh mắt bình thản hướng về phía cô.
Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt đào hoa tinh tế của anh khẽ ánh lên, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, tim Minh Ý vô thức lỡ mất một nhịp.
Ánh mắt Phó Thời Lễ chỉ dừng trên mặt Minh Ý một giây, sau đó lạnh nhạt lướt qua Chu Dạng đứng bên cạnh cô, dừng thêm hai giây, rồi lại thu về như chưa có chuyện gì.
Đợi Minh Ý hoàn hồn lại, Phó Thời Lễ đã sớm dời mắt, lúc này đang bình thản trò chuyện cùng đạo diễn Trần, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác của riêng cô.
“Chị Minh Ý?”
Tiếng Chu Dạng bên tai kéo cô về thực tại, Minh Ý thu hồi ánh mắt, nhìn cậu: “Gì cơ?”
Chu Dạng nhỏ giọng hỏi lại: “Tôi hỏi là chồng chị đẹp trai không?”
Nghe vậy, Minh Ý hơi nghiêng đầu liếc về phía người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh không xa, nhẹ nhướng mày đáp: “Đẹp.”
Cô khẽ cong môi, hơi hất cằm về phía Phó Thời Lễ: “Đẹp trai như người kia ấy.”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Dạng: Sao tự nhiên lưng tôi lại thấy lạnh sống lưng thế này?
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 35
10.0/10 từ 34 lượt.