Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 33
88@-
—
Nửa tiếng sau, Minh Ý vừa thu dọn đồ đạc vừa tức tối rời khỏi căn nhà cũ của nhà họ Phó.
Vì giận dỗi Phó Thời Lễ, lúc rời đi Minh Ý không thèm ngồi xe của anh, trực tiếp gọi điện thoại bảo Tạ Vân Đường đến đón.
Hôm qua Tạ Vân Đường ngủ lại nhà họ Tạ, cách nhà cũ Phó gia cũng chưa đầy nửa tiếng đi xe.
Vừa lên xe, Minh Ý đã tuôn một tràng oán thán Phó Thời Lễ.
“Cậu nói xem, lời anh ấy nói có giống của con người không? Tớ chỉ nhờ lấy hộ chai nước mà anh ấy dám hỏi lại có phải tay tớ gãy rồi không, còn bảo ông nội Phó không có nhà thì chẳng ai chống lưng cho tớ nữa cả!”
“Tức chết mất thôi! Phó Thời Lễ đúng là đồ đáng ghét!”
“Còn nữa, tối hôm qua anh ấy lại còn định bắt tớ trải chiếu ngủ dưới đất đấy!”
Suốt dọc đường, Tạ Vân Đường nghe Minh Ý mắng không ngừng nghỉ, vừa buồn cười vừa bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào Minh Ý bị Phó Thời Lễ chọc tức cũng đều kể lể với cô, mỗi lần ít nhất phải nửa tiếng đồng hồ, không từ nào trùng lặp. Đặc biệt lúc Minh Ý nổi nóng, mắng người mà như tấu hài vậy.
Nghe đến đây, Tạ Vân Đường cố nhịn cười, hỏi xen vào: “Sao anh ấy lại bảo cậu ngủ dưới đất thế?”
“Vì phòng anh ấychỉ có một cái giường thôi!”
Nói rồi Minh Ý kể vắn tắt lại chuyện lần trước về nhà họ Diệp, cô bắt Phó Thời Lễ ngủ trên ghế sofa.
“Ít ra tớ còn cho anh ấy cái sofa, thế mà giờ anh ta ấy lại bảo tớ nằm luôn xuống đất đi!”
Minh Ý tức giận giậm chân: “Tiên nữ mà phải nằm đất à?”
Thấy vậy, Tạ Vân Đường lập tức phụ họa: “Đúng rồi! Làm sao có thể để tiên nữ Sở Sở của chúng ta ngủ dưới đất chứ, Phó Thời Lễ thật quá đáng!”
Tuy không rõ giữa Minh Ý và Phó Thời Lễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn thân thì phải đồng lòng.
Những lúc thế này, ngoài nghe Minh Ý mắng Phó Thời Lễ, cách tốt nhất để làm cô nguôi giận chính là cùng cô than phiền.
Để tránh Minh Ý càng giận thêm, Tạ Vân Đường nhanh chóng đổi chủ đề: “Thôi, không nói về anh ấy nữa! Tớ chưa chưa ăn gì, cậu ăn chưa? Muốn ăn gì, tớ đưa cậu đi!”
Minh Ý suy nghĩ vài giây: “Đi ăn thịt nướng đi, hôm qua lúc xong việc tớ định đi ăn cùng quản lý nhưng Phó Thời Lễ đột nhiên xuất hiện nên không đi nữa, quản lý của tớ nói gần đây có một quán rất ngon.”
“Được, vậy đi quán đó luôn.” Tạ Vân Đường hỏi: “Cậu biết địa chỉ không? Biết thì gửi luôn vào điện thoại tớ đi.”
“Được.”
Minh Ý nhanh chóng tìm địa chỉ quán thịt nướng mà lần trước Thịnh An Ninh giới thiệu trên app, rồi sao chép gửi sang điện thoại của Tạ Vân Đường.
Nửa tiếng sau, Minh Ý và Tạ Vân Đường đến một trung tâm thương mại cao cấp ở nội thành Lệ Thành. Đỗ xe ở tầng hầm xong, hai người trực tiếp lên tầng bốn.
Quán thịt nướng này nằm ngay bên phải cửa thang máy tầng bốn, rất dễ tìm, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay.
Quả nhiên giống như lời Thịnh An Ninh nói, quán thịt nướng này rất đông khách, trang trí theo phong cách Hàn Quốc điển hình, tạo cảm giác như bước vào một bộ phim Hàn Quốc.
Vào trong, Tạ Vân Đường chọn một phòng riêng yên tĩnh. Dù sao nghề nghiệp của Minh Ý cũng không như người thường, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Gọi đồ ăn xong, Minh Ý mới yên tâm bỏ mũ và khẩu trang xuống.
Đợi phục vụ cầm menu ra ngoài, Tạ Vân Đường mới hỏi chuyện Minh Ý: “Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh ra ngoài thế? Bộ phim lần trước cậu nói đã đóng xong rồi à?”
“Chưa xong đâu.” Minh Ý lắc đầu: “Hôm nay tớ không có cảnh quay, coi như nghỉ phép một ngày, sáng sớm mai lại phải quay tiếp rồi.”
Tạ Vân Đường gật đầu: “Thế lát nữa ăn xong chúng ta đi đâu? Hay để tớ gọi người tụ tập, chúng ta tìm quán bar nào đó chơi nhé? Vài hôm trước Tống Trì biết cậu về đã rủ đi chơi rồi đấy!”
Tống Trì là cậu ấm nhà họ Tống ở Lệ Thành, tuy không giàu bằng Phó Thời Lễ nhưng cũng thuộc giới thượng lưu ở đây.
Minh Ý xua tay: “Thôi bỏ qua vụ bar đi, chẳng may bị chụp được, ngày mai lại lên hot search mất. Hơn nữa mai tớ cũng phải dậy sớm!”
Nói rồi, Minh Ý chớp mắt, cố ý trêu chọc: “Tống Trì vẫn còn theo đuổi cậu à, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từ bỏ, hay là cậu nhận lời cậu ta luôn đi.”
“Thôi đi, khuôn mặt cậu ta không phải kiểu tớ thích, lại thêm cái tính lăng nhăng, ai làm bạn gái cậu ta thì xác định bị cắm sừng lúc nào chẳng hay, tớ không muốn đầu mình biến thành cả đồng cỏ xanh đâu.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười: “Cũng đúng, nhưng mấy năm nay cậu ở nước ngoài chắc cũng không thiếu người theo đuổi đâu nhỉ? Có câu được anh chàng ngoại quốc nào chưa?”
Tạ Vân Đường nghiêm túc nghĩ hai giây, rồi đáp: “Trước có anh chàng người Đức đẹp trai lắm, nghe bảo là con lai Trung-Đức.”
Nói tới đây, Tạ Vân Đường ngập ngừng tiếc nuối: “Nhưng tiếc là anh ta không ăn rau mùi, tớ từ chối luôn rồi.”
“Phụt—” Minh Ý không nhịn nổi cười phá lên: “Cậu muốn làm tớ cười chết à, không ăn rau mùi cũng lấy làm lý do từ chối người ta được?”
Tạ Vân Đường nhướng mày: “Đương nhiên, đó là lòng trung thành cơ bản nhất mà tớ dành cho rau mùi.”
Thấy vậy, Minh Ý giơ một ngón tay, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại trước mặt Tạ Vân Đường: “Đây không phải là thẻ đen bình thường, đây là thẻ đen của Phó Thời Lễ.”
“?”
Tạ Vân Đường vẫn chưa hiểu ý của Minh Ý: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì đương nhiên hôm nay hai chị em chúng ta tha hồ tiêu pha, tất cả đều tính vào tài khoản của Phó Thời Lễ!”
Minh Ý cười tủm tỉm, đặt chiếc thẻ xuống: “Đây là cái giá phải trả khi cái đồ chết tiệt ấy dám chọc tức tớ.”
“…”
Tạ Vân Đường bỗng dưng có linh cảm chẳng lành, chắc hôm nay Phó Thời Lễ phải chảy máu ví tiền một trận ra trò.
Tuy nhiên, thương Phó Thời Lễ thì cũng chỉ trong một hai giây thôi, dù sao cũng đâu phải ngày nào cũng có người bao tiền cho mình tiêu.
Chiều hôm ấy, trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, tiếng chuông thông báo tin nhắn từ ngân hàng vang lên liên tiếp không ngừng.
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 150.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 200.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 500.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 800.000 tệ vào ngày 22/12.]
…
Trên ghế sofa, Phó Thời Lễ bắt chéo chân, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, sau đó đặt xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện: “Hôm nay cậu bỗng dưng đến chỗ tôi làm gì?”
Kỳ Chu ngồi dựa trên sofa, đáp một cách thoải mái: “Ghé chơi thôi, nhân tiện nói với anh một câu, chiếc Lamborghini bản giới hạn kia không tồi chút nào.”
Nói tới đây, Kỳ Chu chợt nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, sao lần trước xe của tôi lại do anh sửa rồi gửi về thế, rõ ràng tôi nhớ là Trạch Ngôn lái đi mà.”
Đã đồng ý giúp Phó Trạch Ngôn che giấu, Phó Thời Lễ lúc này cũng không định nói thật.
Anh khẽ ngước mắt lên, sau đó dựa vào sofa, tiện miệng hỏi: “Ảnh đế hôm nay không phải quay phim à? Còn rảnh chạy đến chỗ tôi chơi?”
“Hôm nay không có cảnh của tôi.”
Im lặng hai giây, Kỳ Chu cố tình hỏi một câu nhạy cảm: “Hình như cũng chẳng có cảnh nào của Minh Ý thì phải.”
Phó Thời Lễ nghe xong nhíu mày, ánh mắt thờ ơ liếc qua: “Sao cậu biết?”
Còn chưa đợi Kỳ Chu trả lời, điện thoại trên bàn trà của Phó Thời Lễ lại vang lên hai tiếng.
Phó Thời Lễ theo bản năng nhìn qua.
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 1.000.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 1 tệ vào ngày 22/12.]
Kỳ Chu cũng liếc mắt nhìn theo, vẻ mặt đầy hả hê: “Sao thế? Chọc Minh Ý tức rồi à?”
Phó Thời Lễ liếc mắt nhìn anh ta, không đáp.
Kỳ Chu hiểu rõ, khẽ “chậc” một tiếng: “Con gái là phải dỗ dành, với cái tính khí khó chịu này của anh, chẳng hiểu nổi lúc trước Minh Ý nghĩ sao mà chịu lấy anh nữa.”
Phó Thời Lễ nghe vậy thì cười khẩy, hờ hững đáp lại: “Cứ làm như cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy.”
Kỳ Chu: “Chắc chắn nhiều hơn người đến giờ vẫn chưa biết yêu như anh.”
Phó Thời Lễ cau mày nhìn sang: “Tôi đã kết hôn rồi, ok?”
“Được được được, tôi không cãi lý với anh vụ này! Ý tôi là, anh đã thích người ta thì phải chủ động chút, tính khí khó chịu này cũng nên sửa đi.”
Phó Thời Lễ khẽ cuộn yết hầu, khóe môi mím thành một đường thẳng, vài giây sau mới thản nhiên đáp: “Ai bảo tôi thích?”
Nghe vậy, Kỳ Chu bật cười thành tiếng: “Không thích mà giữa đêm anh đi tìm tôi nhờ giúp? Còn đem luôn cả chiếc Lamborghini mà bình thường cưng như cưng trứng tặng luôn cho tôi à?”
“…”
Thấy Phó Thời Lễ không đáp, Kỳ Chu tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ, Phó Trạch Ngôn đã hỏi mượn anh phải hơn tám trăm lần, anh còn chẳng cho cậu ta sờ vào chìa khóa nữa kia.”
Phó Thời Lễ thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Tôi giúp là giúp Phó phu nhân.”
Kỳ Chu bật cười: “Phó phu nhân chẳng phải là Minh Ý à? Anh đừng có bảo tôi Phó phu nhân là Phó phu nhân, Minh Ý là Minh Ý. Với tính cách của anh, nếu không phải Minh Ý là người ấy, e rằng đến cái ghế Phó phu nhân cũng chẳng có đâu.”
Nghe thế, ngón tay Phó Thời Lễ hơi khựng lại, không lên tiếng.
“Nên nếu đã thích thì đừng giấu nữa, theo đuổi vợ mình thì có gì phải ngại? Gần nước được lợi trước, hiểu không?”
“Nói như cậu kinh nghiệm đầy mình lắm vậy?”
Phó Thời Lễ nhướng mắt nhìn sang: “Vậy cậu nói thử xem, theo đuổi kiểu gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật Phó Tời Lễ là một người đàn ông chính trực, ngang tàng, tâm địa đen tối, miệng lưỡi sắc bén. Trước khi giác ngộ, anh cũng không có ngoại lệ với nữ chính, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Tuy nhiên, nói về tình yêu, Phó Thời Lễ thực sự chỉ là một đứa trẻ tiểu học qwq
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Nửa tiếng sau, Minh Ý vừa thu dọn đồ đạc vừa tức tối rời khỏi căn nhà cũ của nhà họ Phó.
Vì giận dỗi Phó Thời Lễ, lúc rời đi Minh Ý không thèm ngồi xe của anh, trực tiếp gọi điện thoại bảo Tạ Vân Đường đến đón.
Hôm qua Tạ Vân Đường ngủ lại nhà họ Tạ, cách nhà cũ Phó gia cũng chưa đầy nửa tiếng đi xe.
Vừa lên xe, Minh Ý đã tuôn một tràng oán thán Phó Thời Lễ.
“Cậu nói xem, lời anh ấy nói có giống của con người không? Tớ chỉ nhờ lấy hộ chai nước mà anh ấy dám hỏi lại có phải tay tớ gãy rồi không, còn bảo ông nội Phó không có nhà thì chẳng ai chống lưng cho tớ nữa cả!”
“Tức chết mất thôi! Phó Thời Lễ đúng là đồ đáng ghét!”
“Còn nữa, tối hôm qua anh ấy lại còn định bắt tớ trải chiếu ngủ dưới đất đấy!”
Suốt dọc đường, Tạ Vân Đường nghe Minh Ý mắng không ngừng nghỉ, vừa buồn cười vừa bất lực.
Từ nhỏ đến lớn, lần nào Minh Ý bị Phó Thời Lễ chọc tức cũng đều kể lể với cô, mỗi lần ít nhất phải nửa tiếng đồng hồ, không từ nào trùng lặp. Đặc biệt lúc Minh Ý nổi nóng, mắng người mà như tấu hài vậy.
Nghe đến đây, Tạ Vân Đường cố nhịn cười, hỏi xen vào: “Sao anh ấy lại bảo cậu ngủ dưới đất thế?”
“Vì phòng anh ấychỉ có một cái giường thôi!”
Nói rồi Minh Ý kể vắn tắt lại chuyện lần trước về nhà họ Diệp, cô bắt Phó Thời Lễ ngủ trên ghế sofa.
“Ít ra tớ còn cho anh ấy cái sofa, thế mà giờ anh ta ấy lại bảo tớ nằm luôn xuống đất đi!”
Minh Ý tức giận giậm chân: “Tiên nữ mà phải nằm đất à?”
Thấy vậy, Tạ Vân Đường lập tức phụ họa: “Đúng rồi! Làm sao có thể để tiên nữ Sở Sở của chúng ta ngủ dưới đất chứ, Phó Thời Lễ thật quá đáng!”
Tuy không rõ giữa Minh Ý và Phó Thời Lễ đã xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn thân thì phải đồng lòng.
Những lúc thế này, ngoài nghe Minh Ý mắng Phó Thời Lễ, cách tốt nhất để làm cô nguôi giận chính là cùng cô than phiền.
Để tránh Minh Ý càng giận thêm, Tạ Vân Đường nhanh chóng đổi chủ đề: “Thôi, không nói về anh ấy nữa! Tớ chưa chưa ăn gì, cậu ăn chưa? Muốn ăn gì, tớ đưa cậu đi!”
Minh Ý suy nghĩ vài giây: “Đi ăn thịt nướng đi, hôm qua lúc xong việc tớ định đi ăn cùng quản lý nhưng Phó Thời Lễ đột nhiên xuất hiện nên không đi nữa, quản lý của tớ nói gần đây có một quán rất ngon.”
“Được, vậy đi quán đó luôn.” Tạ Vân Đường hỏi: “Cậu biết địa chỉ không? Biết thì gửi luôn vào điện thoại tớ đi.”
“Được.”
Minh Ý nhanh chóng tìm địa chỉ quán thịt nướng mà lần trước Thịnh An Ninh giới thiệu trên app, rồi sao chép gửi sang điện thoại của Tạ Vân Đường.
Nửa tiếng sau, Minh Ý và Tạ Vân Đường đến một trung tâm thương mại cao cấp ở nội thành Lệ Thành. Đỗ xe ở tầng hầm xong, hai người trực tiếp lên tầng bốn.
Quán thịt nướng này nằm ngay bên phải cửa thang máy tầng bốn, rất dễ tìm, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy ngay.
Quả nhiên giống như lời Thịnh An Ninh nói, quán thịt nướng này rất đông khách, trang trí theo phong cách Hàn Quốc điển hình, tạo cảm giác như bước vào một bộ phim Hàn Quốc.
Vào trong, Tạ Vân Đường chọn một phòng riêng yên tĩnh. Dù sao nghề nghiệp của Minh Ý cũng không như người thường, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Gọi đồ ăn xong, Minh Ý mới yên tâm bỏ mũ và khẩu trang xuống.
Đợi phục vụ cầm menu ra ngoài, Tạ Vân Đường mới hỏi chuyện Minh Ý: “Sao hôm nay cậu lại có thời gian rảnh ra ngoài thế? Bộ phim lần trước cậu nói đã đóng xong rồi à?”
“Chưa xong đâu.” Minh Ý lắc đầu: “Hôm nay tớ không có cảnh quay, coi như nghỉ phép một ngày, sáng sớm mai lại phải quay tiếp rồi.”
Tạ Vân Đường gật đầu: “Thế lát nữa ăn xong chúng ta đi đâu? Hay để tớ gọi người tụ tập, chúng ta tìm quán bar nào đó chơi nhé? Vài hôm trước Tống Trì biết cậu về đã rủ đi chơi rồi đấy!”
Tống Trì là cậu ấm nhà họ Tống ở Lệ Thành, tuy không giàu bằng Phó Thời Lễ nhưng cũng thuộc giới thượng lưu ở đây.
Minh Ý xua tay: “Thôi bỏ qua vụ bar đi, chẳng may bị chụp được, ngày mai lại lên hot search mất. Hơn nữa mai tớ cũng phải dậy sớm!”
Nói rồi, Minh Ý chớp mắt, cố ý trêu chọc: “Tống Trì vẫn còn theo đuổi cậu à, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa từ bỏ, hay là cậu nhận lời cậu ta luôn đi.”
“Thôi đi, khuôn mặt cậu ta không phải kiểu tớ thích, lại thêm cái tính lăng nhăng, ai làm bạn gái cậu ta thì xác định bị cắm sừng lúc nào chẳng hay, tớ không muốn đầu mình biến thành cả đồng cỏ xanh đâu.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười: “Cũng đúng, nhưng mấy năm nay cậu ở nước ngoài chắc cũng không thiếu người theo đuổi đâu nhỉ? Có câu được anh chàng ngoại quốc nào chưa?”
Tạ Vân Đường nghiêm túc nghĩ hai giây, rồi đáp: “Trước có anh chàng người Đức đẹp trai lắm, nghe bảo là con lai Trung-Đức.”
Nói tới đây, Tạ Vân Đường ngập ngừng tiếc nuối: “Nhưng tiếc là anh ta không ăn rau mùi, tớ từ chối luôn rồi.”
“Phụt—” Minh Ý không nhịn nổi cười phá lên: “Cậu muốn làm tớ cười chết à, không ăn rau mùi cũng lấy làm lý do từ chối người ta được?”
Tạ Vân Đường nhướng mày: “Đương nhiên, đó là lòng trung thành cơ bản nhất mà tớ dành cho rau mùi.”
Thấy vậy, Minh Ý giơ một ngón tay, nhẹ nhàng lắc qua lắc lại trước mặt Tạ Vân Đường: “Đây không phải là thẻ đen bình thường, đây là thẻ đen của Phó Thời Lễ.”
“?”
Tạ Vân Đường vẫn chưa hiểu ý của Minh Ý: “Rồi sao nữa?”
“Rồi thì đương nhiên hôm nay hai chị em chúng ta tha hồ tiêu pha, tất cả đều tính vào tài khoản của Phó Thời Lễ!”
Minh Ý cười tủm tỉm, đặt chiếc thẻ xuống: “Đây là cái giá phải trả khi cái đồ chết tiệt ấy dám chọc tức tớ.”
“…”
Tạ Vân Đường bỗng dưng có linh cảm chẳng lành, chắc hôm nay Phó Thời Lễ phải chảy máu ví tiền một trận ra trò.
Tuy nhiên, thương Phó Thời Lễ thì cũng chỉ trong một hai giây thôi, dù sao cũng đâu phải ngày nào cũng có người bao tiền cho mình tiêu.
Chiều hôm ấy, trong phòng tổng giám đốc tập đoàn Phó thị, tiếng chuông thông báo tin nhắn từ ngân hàng vang lên liên tiếp không ngừng.
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 150.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 200.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 500.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 800.000 tệ vào ngày 22/12.]
…
Trên ghế sofa, Phó Thời Lễ bắt chéo chân, cầm điện thoại lên nhìn lướt qua, sau đó đặt xuống, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi đối diện: “Hôm nay cậu bỗng dưng đến chỗ tôi làm gì?”
Kỳ Chu ngồi dựa trên sofa, đáp một cách thoải mái: “Ghé chơi thôi, nhân tiện nói với anh một câu, chiếc Lamborghini bản giới hạn kia không tồi chút nào.”
Nói tới đây, Kỳ Chu chợt nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, sao lần trước xe của tôi lại do anh sửa rồi gửi về thế, rõ ràng tôi nhớ là Trạch Ngôn lái đi mà.”
Đã đồng ý giúp Phó Trạch Ngôn che giấu, Phó Thời Lễ lúc này cũng không định nói thật.
Anh khẽ ngước mắt lên, sau đó dựa vào sofa, tiện miệng hỏi: “Ảnh đế hôm nay không phải quay phim à? Còn rảnh chạy đến chỗ tôi chơi?”
“Hôm nay không có cảnh của tôi.”
Im lặng hai giây, Kỳ Chu cố tình hỏi một câu nhạy cảm: “Hình như cũng chẳng có cảnh nào của Minh Ý thì phải.”
Phó Thời Lễ nghe xong nhíu mày, ánh mắt thờ ơ liếc qua: “Sao cậu biết?”
Còn chưa đợi Kỳ Chu trả lời, điện thoại trên bàn trà của Phó Thời Lễ lại vang lên hai tiếng.
Phó Thời Lễ theo bản năng nhìn qua.
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 1.000.000 tệ vào ngày 22/12.]
[Tài khoản đuôi số 8888 của quý khách đã thanh toán thành công 1 tệ vào ngày 22/12.]
Kỳ Chu cũng liếc mắt nhìn theo, vẻ mặt đầy hả hê: “Sao thế? Chọc Minh Ý tức rồi à?”
Phó Thời Lễ liếc mắt nhìn anh ta, không đáp.
Kỳ Chu hiểu rõ, khẽ “chậc” một tiếng: “Con gái là phải dỗ dành, với cái tính khí khó chịu này của anh, chẳng hiểu nổi lúc trước Minh Ý nghĩ sao mà chịu lấy anh nữa.”
Phó Thời Lễ nghe vậy thì cười khẩy, hờ hững đáp lại: “Cứ làm như cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ấy.”
Kỳ Chu: “Chắc chắn nhiều hơn người đến giờ vẫn chưa biết yêu như anh.”
Phó Thời Lễ cau mày nhìn sang: “Tôi đã kết hôn rồi, ok?”
“Được được được, tôi không cãi lý với anh vụ này! Ý tôi là, anh đã thích người ta thì phải chủ động chút, tính khí khó chịu này cũng nên sửa đi.”
Phó Thời Lễ khẽ cuộn yết hầu, khóe môi mím thành một đường thẳng, vài giây sau mới thản nhiên đáp: “Ai bảo tôi thích?”
Nghe vậy, Kỳ Chu bật cười thành tiếng: “Không thích mà giữa đêm anh đi tìm tôi nhờ giúp? Còn đem luôn cả chiếc Lamborghini mà bình thường cưng như cưng trứng tặng luôn cho tôi à?”
“…”
Thấy Phó Thời Lễ không đáp, Kỳ Chu tiếp tục nói: “Tôi còn nhớ, Phó Trạch Ngôn đã hỏi mượn anh phải hơn tám trăm lần, anh còn chẳng cho cậu ta sờ vào chìa khóa nữa kia.”
Phó Thời Lễ thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, miệng vẫn không chịu thừa nhận: “Tôi giúp là giúp Phó phu nhân.”
Kỳ Chu bật cười: “Phó phu nhân chẳng phải là Minh Ý à? Anh đừng có bảo tôi Phó phu nhân là Phó phu nhân, Minh Ý là Minh Ý. Với tính cách của anh, nếu không phải Minh Ý là người ấy, e rằng đến cái ghế Phó phu nhân cũng chẳng có đâu.”
Nghe thế, ngón tay Phó Thời Lễ hơi khựng lại, không lên tiếng.
“Nên nếu đã thích thì đừng giấu nữa, theo đuổi vợ mình thì có gì phải ngại? Gần nước được lợi trước, hiểu không?”
“Nói như cậu kinh nghiệm đầy mình lắm vậy?”
Phó Thời Lễ nhướng mắt nhìn sang: “Vậy cậu nói thử xem, theo đuổi kiểu gì?”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhân vật Phó Tời Lễ là một người đàn ông chính trực, ngang tàng, tâm địa đen tối, miệng lưỡi sắc bén. Trước khi giác ngộ, anh cũng không có ngoại lệ với nữ chính, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa. Tuy nhiên, nói về tình yêu, Phó Thời Lễ thực sự chỉ là một đứa trẻ tiểu học qwq
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 33
10.0/10 từ 34 lượt.