Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 32
128@-
—
Anh làm thế là có ý gì đây?
Định trả đũa việc trước đây ở nhà họ Diệp cô bắt anh ngủ sofa sao? Nhưng mà nhà anh làm gì có sofa cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Minh Ý nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ keo kiệt!”
Nói xong, còn chưa đợi Phó Thời Lễ lên tiếng, Minh Ý bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức hất nhẹ cằm, ánh mắt ngang ngạnh nhìn sang: “Nếu anh không cho em ngủ giường, em sẽ đi mách ông nội, nói anh bắt nạt em!”
Phó Thời Lễ bất giác thấy đau đầu, anh khẽ nhíu mày, hơi nhấc mí mắt, nhìn thẳng cô: “Em không thể đổi chiêu mới mẻ hơn một chút à?”
Minh Ý kiêu kỳ hơi ngẩng cằm lên, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của anh: “Anh cứ nói là có đồng ý hay không thôi!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm gương mặt cô vài giây, sau đó không đáp tiếng nào quay người đi về phía phòng tắm.
“”
Anh có ý gì đây?
Minh Ý cau mày: “Anh thực sự không sợ em mách ông nội à?!”
Bước chân Phó Thời Lễ dừng lại hai giây, sau đó quay đầu bình thản đáp: “Nếu em không ngại ông nội biết hai chúng ta bắt tay diễn kịch, thì cứ đi mách đi.”
Dứt lời, Phó Thời Lễ quay người đẩy cửa phòng tắm, không hề ngoảnh lại bước vào trong.
Ở nguyên tại chỗ, Minh Ý tức tới mức giậm chân: “Cái đồ khốn này! Dám uy h**p chị đây á á á!!!”
Nhưng mà ban nãy cô cũng chỉ dọa dọa Phó Thời Lễ một chút thôi, chẳng thể nào chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà thật sự chạy tới làm phiền ông nội nghỉ ngơi.
Nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, Minh Ý khẽ thở dài, sau đó miễn cưỡng đi về phía giường. Chiếc giường của Phó Thời Lễ trông khá lớn, chắc phải hơn hai mét.
Cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, cô đành miễn cưỡng chịu đựng, chen chúc với Phó Thời Lễ một chút vậy.
Đợi tới khi Phó Thời Lễ từ phòng tắm đi ra, Minh Ý đã chiếm tới hai phần ba chiếc giường.
Cô ngủ vốn chẳng ngoan ngoãn, hay lăn qua lộn lại. Lần trước ở Giang Thành, Minh Ý đã kê hai cái gối ở giữa, khiến cô không thể nào xoay trở, sáng hôm sau tỉnh dậy người ê ẩm đau nhức.
Nghe thấy động tĩnh, Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang, Phó Thời Lễ đang đứng tại chỗ, ánh mắt vừa khéo chạm vào mắt cô.
Thấy vậy, Minh Ý lườm anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy tiên nữ bao giờ à?”
Phó Thời Lễ khẽ bật cười, bước tới gần đáp chẳng đâu vào đâu: “Sao thế? Lần này ông nội không giúp em à?”
Sắc mặt Minh Ý thoáng mất tự nhiên, phản bác theo bản năng: “Làm gì có! Là em không muốn nửa đêm khuya khoắt quấy rầy ông nghỉ ngơi, nên mới miễn cưỡng ngủ tạm với anh một đêm thôi!”
Phó Thời Lễ cười lạnh, vén chăn lên giường: “Em cũng có thể trải chiếu nằm đất.”
Minh Ý: “……?”
Mẹ nó chứ???
Nơi đây chẳng giống khách sạn ở Giang Thành, phòng ngủ của Phó Thời Lễ chỉ có đúng một cái chăn, mắt thấy anh sắp sửa nằm xuống, Minh Ý không nhịn được cảnh cáo: “Ban đêm anh không được phép giành chăn của em, nghe chưa?”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen nhánh đối diện cô hai giây: “Nếu anh nhớ không lầm, cái chăn này là của anh mà.”
Ngừng một chút, Phó Thời Lễ thong thả lên tiếng: “Phải là Phó phu nhân đừng có giành chăn của anh chứ nhỉ?”
Minh Ý: “?”
Tên keo kiệt!!!
Nghe thế, Minh Ý dứt khoát ăn vạ: “Anh còn biết em là Phó phu nhân cơ à?!”
Nói rồi, Minh Ý chỉ tay về phía anh tố cáo: “Anh anh anh! Anh đối xử với vợ mình mà keo kiệt thế à? Chỉ là cái chăn thôi mà, nhường vợ một chút thì anh chết cóng chắc?!!”
“Chết cóng thật đấy.”
Phó Thời Lễ cực kỳ vô tình, thản nhiên kéo chăn đắp lên người, ngừng hai giây rồi nhìn Minh Ý, hỏi lại đầy thản nhiên: “Anh keo kiệt à?”
Nói xong, Phó Thời Lễ khẽ liếc cô một cái: “Tám trăm triệu kia anh đem cho chó ăn à?”
Minh Ý: “???”
Đồ khốn này còn biết lôi chuyện cũ ra à?
Minh Ý buột miệng: “Anh chơi xấu đấy à?! Em có ép anh tặng đâu?!”
Phó Thời Lễ nghe thế chậm rãi thu tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Vậy em trả lại đi?”
“Phó Thời Lễ!”
Minh Ý tức phát điên: “Anh đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị còn biết xấu hổ không thế hả? Quà đã tặng đi rồi lại còn đòi lại à?”
Phó Thời Lễ vẫn không đổi nét mặt, dáng vẻ như ăn chắc cô, thong dong lên tiếng: “Thế anh còn keo kiệt nữa không?”
“……”
Anh keo hay không tự trong lòng không rõ chắc?
Một hồi lâu, Minh Ý nghiến răng: “Thôi được, coi như nể tám trăm triệu đó, hôm nay chị đây không thèm chấp anh!”
Đằng nào ngày mai còn phải ở đây cả buổi sáng, tới lúc đó cô sẽ thong thả tìm cơ hội tính sổ với Phó Thời Lễ!
Cô không đấu lại anh, nhưng sẽ có người khác đấu được!
Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ hơi cong lên, khẽ nhấc chăn nằm xuống, giơ tay tắt đèn đầu giường.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Minh Ý còn đang mơ mơ màng màng thì bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Rèm cửa phòng Phó Thời Lễ vốn là rèm đôi, một lớp chắn sáng và một lớp rèm voan mỏng. Tối qua trời đã tối, cộng thêm việc cãi nhau với Phó Thời Lễ khiến cô quên kéo lớp rèm chắn sáng kia.
Minh Ý vô thức đưa tay lên che ánh sáng trên đầu, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, gương mặt vốn xinh đẹp rạng ngời lúc này nhăn nhó, bực bội thấy rõ.
Cô hơi xoay người, vùi mặt vào chỗ không bị ánh nắng chiếu tới.
Vài giây sau, khi nhận ra đầu mình đang vùi ở đâu, Minh Ý lập tức tỉnh hẳn, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy, vừa rồi cô không những vùi mặt vào ngực Phó Thời Lễ, mà giờ phút này cả người cô lại còn đang quấn lấy anh như một con bạch tuộc!!!
Không sai! Chính xác là “quấn”!
Phó Thời Lễ nằm nghiêng đối diện cô, một chân cô quấn chặt lấy người anh, chân còn lại cũng đè lên chân anh. Hai cánh tay còn quá đáng hơn nữa, lại có thể vòng qua sau lưng anh. Nói chung, cả người cô bây giờ giống như một cái móc treo điện thoại bám trên người anh.
“……”
Trời đất ơi, nếu có thể, cô thật muốn vứt luôn đôi tay chân vô tích sự này đi cho xong…
Sau một hồi hoàn hồn, Minh Ý len lén nhìn lên, thấy Phó Thời Lễ vẫn đang ngủ say mới cẩn thận rút chân khỏi người anh.
Nhân lúc Phó Thời Lễ còn ngủ, cô phải nhanh chóng rút tay chân ra, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Ngay khi Minh Ý đang nhẹ nhàng rút cánh tay đang vòng sau lưng và chân đang đè trên người anh ra, chỉ còn chút nữa là thành công mỹ mãn——
Chân cô vừa nhấc khỏi người Phó Thời Lễ thì cổ chân bất ngờ bị một bàn tay túm lại giữa không trung.
Xong đời rồi!
Trái tim Minh Ý giật thót lên tận cổ, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy người đàn ông vốn đang ngủ say, lúc này lại từ tốn mở mắt ra, thong thả nhìn cô: “Định chạy à?”
Dừng lại hai giây, anh lại uể oải nói tiếp: “Vậy chẳng phải là cả đêm qua anh để em chiếm tiện nghi vô ích à?”
Gương mặt Minh Ý lập tức đỏ bừng, cô ngượng ngùng quay mặt đi không dám nhìn thẳng anh: “Ai… ai chiếm tiện nghi của anh chứ, đừng nói lung tung!”
“Không thừa nhận cũng chẳng sao.”
Phó Thời Lễ khẽ cười một tiếng, ánh mắt từ từ dừng lại trên cổ chân đang bị anh nắm chặt: “Dù sao anh cũng có bằng chứng.”
“Anh——”
Mặt Minh Ý lúc này đỏ như cua hấp chín, cô quay sang lườm Phó Thời Lễ: “Anh nắm đau chết đi được, mau buông em ra!!!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhíu mày: “Anh có dùng sức đâu.”
Nói rồi, bàn tay đang nắm cổ chân cô cũng hơi nới lỏng ra, Minh Ý nhanh chóng rụt chân về, còn thuận tiện hung hăng đạp lên chân anh một cái.
Không ngờ Minh Ý lại bất ngờ hành động như thế, Phó Thời Lễ bị đau hừ nhẹ một tiếng, giọng nửa thật nửa đùa: “Em định mưu sát chồng à?”
Minh Ý mặt càng đỏ hơn, bực bội trừng mắt nhìn anh: “Phó Thời Lễ, anh còn biết xấu hổ không vậy?!”
Sao mặt người này càng ngày càng dày thế nhỉ, diễn kịch đến nghiện rồi à? Đến cả những lời như thế này cũng nói ra được!
Thấy phản ứng của cô, Phó Thời Lễ không giận mà còn bật cười vui vẻ, thong thả hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Minh Ý đang tức điên, làm gì còn tâm trạng đáp lời, trực tiếp coi anh như không khí, hất chăn xuống giường, nghiến răng bỏ lại một câu: “Không liên quan đến anh!!”
Ở trên giường, Phó Thời Lễ khẽ cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay, một lúc sau mới ung dung vén chăn bước xuống.
Vì chuyện lúc sáng mà cả buổi Minh Ý chẳng thèm để ý đến Phó Thời Lễ, ngay cả xuống nhà ăn sáng cũng cố ý đi riêng.
Trên bàn ăn, cô cũng đặc biệt không ngồi cạnh anh mà ngồi đối diện, tự ăn phần của mình, một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho anh.
Nhìn thấy vậy, ông nội Phó đang ngồi đầu bàn lập tức nhận ra có vấn đề.
Ông thử dò hỏi: “Hôm nay Sở Sở sao lại không ngồi cạnh Thời Lễ thế?”
Minh Ý tất nhiên không thể trực tiếp “méc” ông, lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ ngọt ngào như quét mật: “Cháu muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên ông thôi ạ.”
Ông nội Phó nghe vậy lập tức cười rạng rỡ: “Ông biết ngay Sở Sở của chúng ta là hiếu thuận nhất mà!”
Nói rồi, ông nội Phó lại ngẩng đầu nhìn sang Phó Thời Lễ, nghiêm giọng dặn dò: “Đàn ông đàn ang thì phải biết chăm sóc vợ mình một chút, nghe rõ chưa! Mau bóc cho Sở Sở một quả trứng đi.”
Phó Thời Lễ bỗng dưng bị gọi tên: ?
Anh im lặng giây lát, cuối cùng đành chấp nhận số phận, giơ tay cầm một quả trứng luộc trong đĩa lên, thong thả bóc vỏ.
Minh Ý vô thức ngẩng đầu nhìn sang. Làn da của người đàn ông rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả việc bóc trứng cũng đẹp tới mức không thể rời mắt. Với người mê bàn tay đẹp như Minh Ý thì đúng là khó mà cưỡng nổi.
Chẳng qua cô chưa tới mức bị sắc đẹp làm mờ mắt, vẫn nhớ rõ sáng nay Phó Thời Lễ đã trêu chọc mình thế nào!
Phong thủy xoay vần, giờ đến lượt anh rồi!
Chờ đến khi Phó Thời Lễ bóc xong quả trứng, Minh Ý mới ngoan ngoãn lên tiếng: “Ông nội, cháu vừa nhớ ra gần đây cháu đang ăn kiêng, không thể ăn trứng được ạ.”
“À, không sao không sao.” Ông cụ Phó vui vẻ xua tay: “Vậy thì để Phó Thời Lễ tự ăn đi.”
Minh Ý vẫn giữ nguyên nụ cười ngoan hiền, nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu cô nhớ không lầm, Phó Thời Lễ cực kỳ ghét ăn trứng luộc, chính xác hơn là cực kỳ ghét ăn lòng đỏ trứng.
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười đầy đắc ý, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn anh.
Ông cụ Phó hoàn toàn không nhận ra cơn sóng ngầm giữa Minh Ý và Phó Thời Lễ, lại nhìn anh một lần nữa: “Sở Sở không ăn được thì cháu ăn đi, đừng để phí.”
Không đợi Phó Thời Lễ mở miệng, ông cụ đã nói tiếp luôn: “Cháu đừng có nói với ông là cháu lớn bằng ngần này rồi mà vẫn còn kén ăn đấy nhé! Mất mặt lắm!”
“……”
Nghe thế, Minh Ý còn ngồi cạnh phụ họa thêm vào: “Đúng đấy, đúng đấy, không được kén ăn đâu nhé.”
Phó Thời Lễ lạnh nhạt thu ánh mắt lại, đặt quả trứng vào đĩa của mình, không nói một lời.
Sau đó, Minh Ý vừa trò chuyện với ông cụ Phó vừa hưởng thụ cảnh ông sai Phó Thời Lễ làm hết việc nọ đến việc kia giúp cô, thuận tiện ngắm luôn vẻ mặt âm u của anh khi phải miễn cưỡng ăn quả trứng luộc kia. Suốt bữa sáng hôm nay, ngoài việc ăn ra thì cô chẳng phải động tay động chân gì, cảm giác thật sự quá tuyệt.
Nhưng mà đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là được nhìn thấy Phó Thời Lễ phải chịu thiệt!
Ăn xong bữa sáng, Minh Ý và Phó Thời Lễ lại cùng ông cụ ra phòng khách xem tivi.
Vừa bật tivi lên đã thấy ngay bộ phim Quỳnh Thủy Dao mà Minh Ý đóng hồi nghỉ lễ đang được phát sóng.
Nhìn cảnh tượng này, Minh Ý xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Nhưng ông cụ Phó lại vui vẻ khen ngợi: “Sở Sở nhà ta diễn xuất tốt quá! Ông ở nhà xem bộ này mấy lượt rồi đấy.”
Được ông cụ khen, Minh Ý hơi ngượng ngùng, cô mím nhẹ môi, ngoan ngoãn cười đáp: “Cháu cảm ơn ông nội.”
Thấy ông cụ hứng thú như vậy, Minh Ý cũng không tiện làm ông mất vui, đành ngồi xuống xem cùng.
Đây là lần đầu tiên cô cùng người thân xem phim mình đóng, cảm giác quả thật rất kỳ diệu. Xem một hồi cô nhập tâm lúc nào chẳng hay, thậm chí chẳng biết ông cụ rời đi từ lúc nào.
Sáng nay Minh Ý uống khá nhiều cháo thịt nạc trứng muối, cháo hôm nay hơi mặn nên lúc này cô rất khát nước.
Cả buổi sáng, cô chỉ đâu Phó Thời Lễ đánh đấy, cáo mượn oai hùm quen rồi, giờ cũng tiện miệng ra lệnh: “Phó Thời Lễ, em muốn uống nước.”
Vừa dứt lời, Minh Ý rõ ràng thấy Phó Thời Lễ khẽ động đậy. Thấy vậy, khóe môi cô khẽ cong lên đầy đắc ý.
Quả nhiên, chỗ nào có ông nội, Phó Thời Lễ đều phải ngoan ngoãn nghe cô sai bảo!
Cáo mượn oai hùm thật là sung sướng!
Nhưng vài giây sau, Minh Ý không thấy Phó Thời Lễ tiếp tục hành động gì, cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh, biểu cảm đầy khó hiểu.
Đúng lúc này, Phó Thời Lễ cũng ngẩng đầu nhìn sang cô.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại, thản nhiên hỏi ngược: “Em bị gãy tay rồi à?”
Minh Ý: “?”
Tên khốn này muốn chết rồi sao? Trước mặt ông nội mà anh dám nói với cô kiểu đấy à!?
Cho anh ba giây để xin lỗi en!!!
Nhưng còn chưa kịp định thần, Minh Ý đã nghe thấy giọng nói ung dung đầy chế giễu của Phó Thời Lễ vang lên: “Tỉnh lại đi, ông nội vừa ra ngoài rồi, giờ chẳng còn ai chống lưng cho em đâu.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Anh làm thế là có ý gì đây?
Định trả đũa việc trước đây ở nhà họ Diệp cô bắt anh ngủ sofa sao? Nhưng mà nhà anh làm gì có sofa cơ chứ?
Nghĩ tới đây, Minh Ý nhỏ giọng lầm bầm: “Đồ keo kiệt!”
Nói xong, còn chưa đợi Phó Thời Lễ lên tiếng, Minh Ý bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức hất nhẹ cằm, ánh mắt ngang ngạnh nhìn sang: “Nếu anh không cho em ngủ giường, em sẽ đi mách ông nội, nói anh bắt nạt em!”
Phó Thời Lễ bất giác thấy đau đầu, anh khẽ nhíu mày, hơi nhấc mí mắt, nhìn thẳng cô: “Em không thể đổi chiêu mới mẻ hơn một chút à?”
Minh Ý kiêu kỳ hơi ngẩng cằm lên, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của anh: “Anh cứ nói là có đồng ý hay không thôi!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không nói lời nào, chỉ đứng tại chỗ nhìn chằm chằm gương mặt cô vài giây, sau đó không đáp tiếng nào quay người đi về phía phòng tắm.
“”
Anh có ý gì đây?
Minh Ý cau mày: “Anh thực sự không sợ em mách ông nội à?!”
Bước chân Phó Thời Lễ dừng lại hai giây, sau đó quay đầu bình thản đáp: “Nếu em không ngại ông nội biết hai chúng ta bắt tay diễn kịch, thì cứ đi mách đi.”
Dứt lời, Phó Thời Lễ quay người đẩy cửa phòng tắm, không hề ngoảnh lại bước vào trong.
Ở nguyên tại chỗ, Minh Ý tức tới mức giậm chân: “Cái đồ khốn này! Dám uy h**p chị đây á á á!!!”
Nhưng mà ban nãy cô cũng chỉ dọa dọa Phó Thời Lễ một chút thôi, chẳng thể nào chỉ vì chuyện cỏn con thế này mà thật sự chạy tới làm phiền ông nội nghỉ ngơi.
Nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền tới, Minh Ý khẽ thở dài, sau đó miễn cưỡng đi về phía giường. Chiếc giường của Phó Thời Lễ trông khá lớn, chắc phải hơn hai mét.
Cũng chỉ ở tạm một đêm thôi, cô đành miễn cưỡng chịu đựng, chen chúc với Phó Thời Lễ một chút vậy.
Đợi tới khi Phó Thời Lễ từ phòng tắm đi ra, Minh Ý đã chiếm tới hai phần ba chiếc giường.
Cô ngủ vốn chẳng ngoan ngoãn, hay lăn qua lộn lại. Lần trước ở Giang Thành, Minh Ý đã kê hai cái gối ở giữa, khiến cô không thể nào xoay trở, sáng hôm sau tỉnh dậy người ê ẩm đau nhức.
Nghe thấy động tĩnh, Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang, Phó Thời Lễ đang đứng tại chỗ, ánh mắt vừa khéo chạm vào mắt cô.
Thấy vậy, Minh Ý lườm anh một cái: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy tiên nữ bao giờ à?”
Phó Thời Lễ khẽ bật cười, bước tới gần đáp chẳng đâu vào đâu: “Sao thế? Lần này ông nội không giúp em à?”
Sắc mặt Minh Ý thoáng mất tự nhiên, phản bác theo bản năng: “Làm gì có! Là em không muốn nửa đêm khuya khoắt quấy rầy ông nghỉ ngơi, nên mới miễn cưỡng ngủ tạm với anh một đêm thôi!”
Phó Thời Lễ cười lạnh, vén chăn lên giường: “Em cũng có thể trải chiếu nằm đất.”
Minh Ý: “……?”
Mẹ nó chứ???
Nơi đây chẳng giống khách sạn ở Giang Thành, phòng ngủ của Phó Thời Lễ chỉ có đúng một cái chăn, mắt thấy anh sắp sửa nằm xuống, Minh Ý không nhịn được cảnh cáo: “Ban đêm anh không được phép giành chăn của em, nghe chưa?”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn sang, đôi mắt đen nhánh đối diện cô hai giây: “Nếu anh nhớ không lầm, cái chăn này là của anh mà.”
Ngừng một chút, Phó Thời Lễ thong thả lên tiếng: “Phải là Phó phu nhân đừng có giành chăn của anh chứ nhỉ?”
Minh Ý: “?”
Tên keo kiệt!!!
Nghe thế, Minh Ý dứt khoát ăn vạ: “Anh còn biết em là Phó phu nhân cơ à?!”
Nói rồi, Minh Ý chỉ tay về phía anh tố cáo: “Anh anh anh! Anh đối xử với vợ mình mà keo kiệt thế à? Chỉ là cái chăn thôi mà, nhường vợ một chút thì anh chết cóng chắc?!!”
“Chết cóng thật đấy.”
Phó Thời Lễ cực kỳ vô tình, thản nhiên kéo chăn đắp lên người, ngừng hai giây rồi nhìn Minh Ý, hỏi lại đầy thản nhiên: “Anh keo kiệt à?”
Nói xong, Phó Thời Lễ khẽ liếc cô một cái: “Tám trăm triệu kia anh đem cho chó ăn à?”
Minh Ý: “???”
Đồ khốn này còn biết lôi chuyện cũ ra à?
Minh Ý buột miệng: “Anh chơi xấu đấy à?! Em có ép anh tặng đâu?!”
Phó Thời Lễ nghe thế chậm rãi thu tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Vậy em trả lại đi?”
“Phó Thời Lễ!”
Minh Ý tức phát điên: “Anh đường đường là Tổng giám đốc tập đoàn Phó thị còn biết xấu hổ không thế hả? Quà đã tặng đi rồi lại còn đòi lại à?”
Phó Thời Lễ vẫn không đổi nét mặt, dáng vẻ như ăn chắc cô, thong dong lên tiếng: “Thế anh còn keo kiệt nữa không?”
“……”
Anh keo hay không tự trong lòng không rõ chắc?
Một hồi lâu, Minh Ý nghiến răng: “Thôi được, coi như nể tám trăm triệu đó, hôm nay chị đây không thèm chấp anh!”
Đằng nào ngày mai còn phải ở đây cả buổi sáng, tới lúc đó cô sẽ thong thả tìm cơ hội tính sổ với Phó Thời Lễ!
Cô không đấu lại anh, nhưng sẽ có người khác đấu được!
Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ hơi cong lên, khẽ nhấc chăn nằm xuống, giơ tay tắt đèn đầu giường.
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, Minh Ý còn đang mơ mơ màng màng thì bị ánh nắng ngoài cửa sổ làm cho tỉnh giấc.
Rèm cửa phòng Phó Thời Lễ vốn là rèm đôi, một lớp chắn sáng và một lớp rèm voan mỏng. Tối qua trời đã tối, cộng thêm việc cãi nhau với Phó Thời Lễ khiến cô quên kéo lớp rèm chắn sáng kia.
Minh Ý vô thức đưa tay lên che ánh sáng trên đầu, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, gương mặt vốn xinh đẹp rạng ngời lúc này nhăn nhó, bực bội thấy rõ.
Cô hơi xoay người, vùi mặt vào chỗ không bị ánh nắng chiếu tới.
Vài giây sau, khi nhận ra đầu mình đang vùi ở đâu, Minh Ý lập tức tỉnh hẳn, vội vàng ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy, vừa rồi cô không những vùi mặt vào ngực Phó Thời Lễ, mà giờ phút này cả người cô lại còn đang quấn lấy anh như một con bạch tuộc!!!
Không sai! Chính xác là “quấn”!
Phó Thời Lễ nằm nghiêng đối diện cô, một chân cô quấn chặt lấy người anh, chân còn lại cũng đè lên chân anh. Hai cánh tay còn quá đáng hơn nữa, lại có thể vòng qua sau lưng anh. Nói chung, cả người cô bây giờ giống như một cái móc treo điện thoại bám trên người anh.
“……”
Trời đất ơi, nếu có thể, cô thật muốn vứt luôn đôi tay chân vô tích sự này đi cho xong…
Sau một hồi hoàn hồn, Minh Ý len lén nhìn lên, thấy Phó Thời Lễ vẫn đang ngủ say mới cẩn thận rút chân khỏi người anh.
Nhân lúc Phó Thời Lễ còn ngủ, cô phải nhanh chóng rút tay chân ra, coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Ngay khi Minh Ý đang nhẹ nhàng rút cánh tay đang vòng sau lưng và chân đang đè trên người anh ra, chỉ còn chút nữa là thành công mỹ mãn——
Chân cô vừa nhấc khỏi người Phó Thời Lễ thì cổ chân bất ngờ bị một bàn tay túm lại giữa không trung.
Xong đời rồi!
Trái tim Minh Ý giật thót lên tận cổ, vô thức ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy người đàn ông vốn đang ngủ say, lúc này lại từ tốn mở mắt ra, thong thả nhìn cô: “Định chạy à?”
Dừng lại hai giây, anh lại uể oải nói tiếp: “Vậy chẳng phải là cả đêm qua anh để em chiếm tiện nghi vô ích à?”
Gương mặt Minh Ý lập tức đỏ bừng, cô ngượng ngùng quay mặt đi không dám nhìn thẳng anh: “Ai… ai chiếm tiện nghi của anh chứ, đừng nói lung tung!”
“Không thừa nhận cũng chẳng sao.”
Phó Thời Lễ khẽ cười một tiếng, ánh mắt từ từ dừng lại trên cổ chân đang bị anh nắm chặt: “Dù sao anh cũng có bằng chứng.”
“Anh——”
Mặt Minh Ý lúc này đỏ như cua hấp chín, cô quay sang lườm Phó Thời Lễ: “Anh nắm đau chết đi được, mau buông em ra!!!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nhíu mày: “Anh có dùng sức đâu.”
Nói rồi, bàn tay đang nắm cổ chân cô cũng hơi nới lỏng ra, Minh Ý nhanh chóng rụt chân về, còn thuận tiện hung hăng đạp lên chân anh một cái.
Không ngờ Minh Ý lại bất ngờ hành động như thế, Phó Thời Lễ bị đau hừ nhẹ một tiếng, giọng nửa thật nửa đùa: “Em định mưu sát chồng à?”
Minh Ý mặt càng đỏ hơn, bực bội trừng mắt nhìn anh: “Phó Thời Lễ, anh còn biết xấu hổ không vậy?!”
Sao mặt người này càng ngày càng dày thế nhỉ, diễn kịch đến nghiện rồi à? Đến cả những lời như thế này cũng nói ra được!
Thấy phản ứng của cô, Phó Thời Lễ không giận mà còn bật cười vui vẻ, thong thả hỏi: “Sao hôm nay dậy sớm thế?”
Minh Ý đang tức điên, làm gì còn tâm trạng đáp lời, trực tiếp coi anh như không khí, hất chăn xuống giường, nghiến răng bỏ lại một câu: “Không liên quan đến anh!!”
Ở trên giường, Phó Thời Lễ khẽ cười, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay, một lúc sau mới ung dung vén chăn bước xuống.
Vì chuyện lúc sáng mà cả buổi Minh Ý chẳng thèm để ý đến Phó Thời Lễ, ngay cả xuống nhà ăn sáng cũng cố ý đi riêng.
Trên bàn ăn, cô cũng đặc biệt không ngồi cạnh anh mà ngồi đối diện, tự ăn phần của mình, một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho anh.
Nhìn thấy vậy, ông nội Phó đang ngồi đầu bàn lập tức nhận ra có vấn đề.
Ông thử dò hỏi: “Hôm nay Sở Sở sao lại không ngồi cạnh Thời Lễ thế?”
Minh Ý tất nhiên không thể trực tiếp “méc” ông, lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoan ngoãn, cái miệng nhỏ ngọt ngào như quét mật: “Cháu muốn dành nhiều thời gian hơn ở bên ông thôi ạ.”
Ông nội Phó nghe vậy lập tức cười rạng rỡ: “Ông biết ngay Sở Sở của chúng ta là hiếu thuận nhất mà!”
Nói rồi, ông nội Phó lại ngẩng đầu nhìn sang Phó Thời Lễ, nghiêm giọng dặn dò: “Đàn ông đàn ang thì phải biết chăm sóc vợ mình một chút, nghe rõ chưa! Mau bóc cho Sở Sở một quả trứng đi.”
Phó Thời Lễ bỗng dưng bị gọi tên: ?
Anh im lặng giây lát, cuối cùng đành chấp nhận số phận, giơ tay cầm một quả trứng luộc trong đĩa lên, thong thả bóc vỏ.
Minh Ý vô thức ngẩng đầu nhìn sang. Làn da của người đàn ông rất trắng, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, ngay cả việc bóc trứng cũng đẹp tới mức không thể rời mắt. Với người mê bàn tay đẹp như Minh Ý thì đúng là khó mà cưỡng nổi.
Chẳng qua cô chưa tới mức bị sắc đẹp làm mờ mắt, vẫn nhớ rõ sáng nay Phó Thời Lễ đã trêu chọc mình thế nào!
Phong thủy xoay vần, giờ đến lượt anh rồi!
Chờ đến khi Phó Thời Lễ bóc xong quả trứng, Minh Ý mới ngoan ngoãn lên tiếng: “Ông nội, cháu vừa nhớ ra gần đây cháu đang ăn kiêng, không thể ăn trứng được ạ.”
“À, không sao không sao.” Ông cụ Phó vui vẻ xua tay: “Vậy thì để Phó Thời Lễ tự ăn đi.”
Minh Ý vẫn giữ nguyên nụ cười ngoan hiền, nhẹ nhàng gật đầu.
Nếu cô nhớ không lầm, Phó Thời Lễ cực kỳ ghét ăn trứng luộc, chính xác hơn là cực kỳ ghét ăn lòng đỏ trứng.
Nghĩ đến đây, cô mỉm cười đầy đắc ý, nhẹ nhàng chớp mắt nhìn anh.
Ông cụ Phó hoàn toàn không nhận ra cơn sóng ngầm giữa Minh Ý và Phó Thời Lễ, lại nhìn anh một lần nữa: “Sở Sở không ăn được thì cháu ăn đi, đừng để phí.”
Không đợi Phó Thời Lễ mở miệng, ông cụ đã nói tiếp luôn: “Cháu đừng có nói với ông là cháu lớn bằng ngần này rồi mà vẫn còn kén ăn đấy nhé! Mất mặt lắm!”
“……”
Nghe thế, Minh Ý còn ngồi cạnh phụ họa thêm vào: “Đúng đấy, đúng đấy, không được kén ăn đâu nhé.”
Phó Thời Lễ lạnh nhạt thu ánh mắt lại, đặt quả trứng vào đĩa của mình, không nói một lời.
Sau đó, Minh Ý vừa trò chuyện với ông cụ Phó vừa hưởng thụ cảnh ông sai Phó Thời Lễ làm hết việc nọ đến việc kia giúp cô, thuận tiện ngắm luôn vẻ mặt âm u của anh khi phải miễn cưỡng ăn quả trứng luộc kia. Suốt bữa sáng hôm nay, ngoài việc ăn ra thì cô chẳng phải động tay động chân gì, cảm giác thật sự quá tuyệt.
Nhưng mà đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là được nhìn thấy Phó Thời Lễ phải chịu thiệt!
Ăn xong bữa sáng, Minh Ý và Phó Thời Lễ lại cùng ông cụ ra phòng khách xem tivi.
Vừa bật tivi lên đã thấy ngay bộ phim Quỳnh Thủy Dao mà Minh Ý đóng hồi nghỉ lễ đang được phát sóng.
Nhìn cảnh tượng này, Minh Ý xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Nhưng ông cụ Phó lại vui vẻ khen ngợi: “Sở Sở nhà ta diễn xuất tốt quá! Ông ở nhà xem bộ này mấy lượt rồi đấy.”
Được ông cụ khen, Minh Ý hơi ngượng ngùng, cô mím nhẹ môi, ngoan ngoãn cười đáp: “Cháu cảm ơn ông nội.”
Thấy ông cụ hứng thú như vậy, Minh Ý cũng không tiện làm ông mất vui, đành ngồi xuống xem cùng.
Đây là lần đầu tiên cô cùng người thân xem phim mình đóng, cảm giác quả thật rất kỳ diệu. Xem một hồi cô nhập tâm lúc nào chẳng hay, thậm chí chẳng biết ông cụ rời đi từ lúc nào.
Sáng nay Minh Ý uống khá nhiều cháo thịt nạc trứng muối, cháo hôm nay hơi mặn nên lúc này cô rất khát nước.
Cả buổi sáng, cô chỉ đâu Phó Thời Lễ đánh đấy, cáo mượn oai hùm quen rồi, giờ cũng tiện miệng ra lệnh: “Phó Thời Lễ, em muốn uống nước.”
Vừa dứt lời, Minh Ý rõ ràng thấy Phó Thời Lễ khẽ động đậy. Thấy vậy, khóe môi cô khẽ cong lên đầy đắc ý.
Quả nhiên, chỗ nào có ông nội, Phó Thời Lễ đều phải ngoan ngoãn nghe cô sai bảo!
Cáo mượn oai hùm thật là sung sướng!
Nhưng vài giây sau, Minh Ý không thấy Phó Thời Lễ tiếp tục hành động gì, cô nghi hoặc quay đầu nhìn anh, biểu cảm đầy khó hiểu.
Đúng lúc này, Phó Thời Lễ cũng ngẩng đầu nhìn sang cô.
Bốn mắt nhìn nhau vài giây, Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại, thản nhiên hỏi ngược: “Em bị gãy tay rồi à?”
Minh Ý: “?”
Tên khốn này muốn chết rồi sao? Trước mặt ông nội mà anh dám nói với cô kiểu đấy à!?
Cho anh ba giây để xin lỗi en!!!
Nhưng còn chưa kịp định thần, Minh Ý đã nghe thấy giọng nói ung dung đầy chế giễu của Phó Thời Lễ vang lên: “Tỉnh lại đi, ông nội vừa ra ngoài rồi, giờ chẳng còn ai chống lưng cho em đâu.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 32
10.0/10 từ 34 lượt.