Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 29
87@-
—
Nghe vậy, tim Minh Ý khẽ trùng xuống. Tuy không rõ vì sao đạo diễn Trần lại bất ngờ hỏi như thế, nhưng sắc mặt cô vẫn giữ nguyên như cũ, thậm chí còn khéo léo phát huy chút sở trường diễn xuất, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng thoáng nét hoang mang và nghi hoặc.
Cô ngập ngừng hai giây, không trả lời thẳng câu hỏi: “Phó tổng là ông chủ lớn của Tinh Nghệ, còn tôi là nghệ sĩ trực thuộc Tinh Nghệ, nhân viên thì đương nhiên phải biết mặt sếp rồi.”
Là biết, nhưng chỉ là kiểu nhân viên biết mặt sếp mà thôi.
Minh Ý mỉm cười nhìn đạo diễn Trần: “Anh có chuyện gì cần sao? Nếu thật sự có việc thì có thể nói với chị An Ninh, sau đó chị ấy sẽ báo lên từng cấp, cuối cùng có lẽ sẽ giúp anh chuyển lời đến Phó tổng.”
Nghe thế, đạo diễn Trần ngừng lại hai giây, sau đó bật cười: “Không có gì, vậy cô chuẩn bị cho tốt nhé, tôi còn chút việc, ra ngoài trước đây.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, vậy anh đi thong thả.”
Thịnh An Ninh vừa tiễn đạo diễn Trần ra cửa, vừa mỉm cười phụ họa: “Anh đi cẩn thận nhé, đạo diễn Trần.”
Đạo diễn Trần xua tay cười: “Không cần tiễn, không cần tiễn.”
Tiễn đạo diễn Trần xong, Thịnh An Ninh quay lại đóng cửa phòng hoá trang, khoá trái rồi ngẩng đầu hỏi Minh Ý: “Vừa rồi đạo diễn Trần nói vậy là có ý gì? Ông ấy phát hiện ra chuyện gì rồi sao?”
Minh Ý lắc đầu: “Em cũng không biết, dạo gần đây em đâu có xuất hiện chung khung hình với Phó Thời Lễ đâu.”
Thịnh An Ninh: “Thế sao tự nhiên ông ấy lại hỏi vậy? Có phải vì vụ hot search mấy hôm trước, trợ lý của chồng em đã tìm đến đạo diễn Trần nói gì đó rồi không?”
Minh Ý chớp mắt: “Ý chị là gì cơ?”
“Mấy hôm trước, chuyện em và Chu Dạng lên hot search ấy. Trợ lý của chồng em chẳng phải đã tìm được khá nhiều bằng chứng giúp em sao? Thực ra ban đầu chị cũng định liên hệ với mấy người hôm đó cùng đọc kịch bản trong lớp để làm rõ, còn chưa kịp gọi cho đạo diễn Trần thì đã thấy ông ấy cùng Kỳ Chu và mấy người khác đăng bài làm sáng tỏ rồi.”
Minh Ý: “Ý chị là Phó Thời Lễ cử người đi tìm đạo diễn Trần? Cho nên ông ấy mới chịu lên tiếng giúp em?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Rất có khả năng đấy. Có lẽ đạo diễn Trần vẫn chưa dám chắc mối quan hệ giữa em với Phó Thời Lễ, nên mới hỏi thẳng em như vậy.”
Minh Ý khẽ gật đầu, rồi thản nhiên nói: “Không sao, dù gì thì người nghi ngờ em và Phó Thời Lễ có gì đó cũng không chỉ mình đạo diễn Trần. Em tin thân phận của Phó Thời Lễ như vậy, cho dù họ có đoán ra gì đi nữa, cũng chẳng ai dám nói ra.”
Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt mang theo chút mập mờ: “Cũng đúng, nhưng mà xem ra em và Phó tổng làm lành rồi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Minh Ý hơi mất tự nhiên trong thoáng chốc: “Làm lành gì chứ ạ?”
Thịnh An Ninh nhìn cô bằng ánh mắt “người hiểu chuyện không cần nói nhiều”, chỉ cười mà không vạch trần.
Hôm đó bay về Lệ Thành, Minh Ý vẫn còn ra sức tỏ vẻ ghét cay ghét đắng Phó Thời Lễ, vậy mà bây giờ lại yên tâm dựa vào thế của anh. Về chuyện này, chị chỉ có thể thở dài: phụ nữ đúng là sinh vật khó lường, nhất là những người xinh đẹp như Minh Ý.
Chẳng bao lâu sau, chuyên viên trang điểm gõ cửa bước vào để trang điểm cho Minh Ý.
Trong lúc đánh mắt, chuyên viên trang điểm vừa làm vừa trò chuyện: “Cô Minh, tối qua cô không nghỉ ngơi đủ à? Sao hôm nay quầng thâm mắt lại nặng thế?”
Nghe vậy, Minh Ý giơ tay lấy chiếc gương trên bàn trang điểm, cúi đầu soi thử:
“Rõ đến thế cơ à? Tôi đã che đi một lớp lúc ở trên xe rồi mà.”
Chuyên viên trang điểm vội vàng nói: “Không rõ lắm đâu ạ, chỉ là đứng gần như tôi thì mới nhìn ra. Hơn nữa tôi thấy cô đã che rồi nên mới hỏi. Mà cô Minh che khuyết điểm khéo thật đấy, chẳng thua gì thợ chuyên nghiệp cả.”
Nghe vậy, Minh Ý mới yên tâm, đặt gương lại lên bàn, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
Trang điểm xong, Minh Ý cầm kịch bản rời khỏi phòng hoá trang, đến ngồi ở chiếc ghế gần chỗ quay, vừa xem kịch bản vừa chờ đến lượt.
Hôm nay cảnh quay của Minh Ý không nhiều, chỉ có hai phân đoạn, mà cũng không có cảnh đối diễn với nam phụ. Điều đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm—nếu giờ mà phải quay cảnh tình cảm với Chu Dạng, chắc cô sẽ thấy buồn nôn mất, diễn xuất cũng vì thế mà không đạt.
“Cảnh mười lăm, lần đầu gặp lại, diễn!”
Chỉ đạo phó hô vang ở không xa, Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang.
Cảnh quay hiện tại là phân đoạn nam nữ chính tái ngộ. Kỳ Chu và Khương Du đều nhập vai rất tốt, từ hành động lớn đến ánh mắt nhỏ nhất đều toát lên thứ tình cảm yêu thương bị đè nén, khó diễn tả thành lời.
Khi còn quay phần trong trường ở Giang Thành, Minh Ý rất thích đóng chung với Khương Du và Kỳ Chu. Những lúc không có cảnh của mình, cô cũng ngồi một bên xem hai người họ diễn. Cô thực sự rất thích cách thể hiện của họ—tự nhiên, thoải mái, không có chút cảm giác gượng gạo nào, giống như họ chính là nhân vật thật, không phải đang diễn mà là đang sống thật với chính mình.
Mỗi lần xem Khương Du và Kỳ Chu diễn, Minh Ý đều có thể lĩnh hội thêm được vài điều mà trước đây cô chưa từng để ý tới. Có lẽ đây chính là lợi ích khi được xem cặp đôi thật diễn cùng nhau?
Bỗng nhiên, cô bắt đầu hiểu cảm giác của những người thích “đẩy thuyền” rồi—làm fan couple của vũ trụ này đúng là quá hạnh phúc! Chính chủ phát đường liên tục, quan trọng nhất là người ta thật sự yêu nhau, đã đăng ký kết hôn hẳn hoi, tính ra là đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi. Cứ thế này mãi, cô cũng muốn nhập hội “đẩy thuyền” mất thôi.
Hơn nữa, diễn xuất của Khương Du rất xuất sắc, mỗi lần diễn cùng cô ấy, Minh Ý đều vô thức bị cuốn vào cảm xúc.
“Rồi, cắt!”
“Hai người diễn tốt lắm! Nghỉ năm phút, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Minh Ý lúc này cũng hoàn hồn lại, cúi đầu xem kịch bản lần nữa.
Cảnh tiếp theo là phân đoạn của Minh Ý và Khương Du. Trong ngày nữ chính gặp lại nam chính, tâm trạng cô rất tệ, ban đầu định về nhà uống vài ly, nhưng trên đường tan làm lại tình cờ gặp nữ phụ do Minh Ý thủ vai – Lục Thính Vãn. Sau đó, hai người cùng tìm một quán bar yên tĩnh để uống rượu. Cảnh sắp quay là phân cảnh hai người tình cờ gặp nhau.
Minh Ý đang cúi đầu xem kịch bản thì bất ngờ có một ly cà phê đặt trước mặt.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Nhìn rõ người vừa tới, Minh Ý hơi ngẩn ra: “Chị Khương!”
Khương Du đứng trước mặt cô, trên tay cầm hai ly cà phê. Cô đưa một ly cho Minh Ý: “Uống cà phê không? Không đường.”
Minh Ý ngẩn người mất hai giây mới đặt kịch bản xuống, đưa tay đón lấy ly cà phê trước mặt: “Cảm ơn chị Khương.”
Khương Du cúi đầu cười: “Không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Khương Du.”
Minh Ý chớp chớp mắt: “Thật ạ?”
Khương Du mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Minh Ý đặt kịch bản sang một bên, tiện tay dọn lại chiếc bàn nhỏ trước mặt, rồi nói: “Chị Khương Du, chị đừng đứng nữa, mau ngồi đi.”
“Cảm ơn em.”
Minh Ý gật đầu. Có lẽ vì vừa rồi trong lòng cô vẫn còn âm thầm ngưỡng mộ Khương Du, nên giờ lại đột nhiên được chính thần tượng chú ý, cảm giác này thật sự… có phần bất ngờ và khó đối diện.
Hoàn hồn lại, Minh Ý khẽ gật đầu: “Vâng, em sợ lát nữa không thể hiện tốt nên tranh thủ xem thêm mấy lần, kẻo làm phiền chị Khương Du.”
Khương Du thu hồi ánh nhìn, nhẹ giọng nói: “Em không cần quá căng thẳng, em diễn rất tốt, cũng rất có năng khiếu. Trước đây lúc đọc kịch bản ở Giang Thành, chị đã cảm thấy khả năng biểu đạt và sự lĩnh hội của em đều rất mạnh.”
Minh Ý cười: “Cảm ơn chị Khương Du.”
Do dự một lát, Khương Du nhẹ giọng nói: “Chuyện trên mạng dạo gần đây chị cũng có thấy. Hy vọng em đừng bị ảnh hưởng. Nếu có gì cần giúp, cứ liên hệ với chị.”
Nụ cười của Khương Du dịu dàng, cô hạ thấp giọng: “Hoặc có thể nhờ Phó tổng liên hệ với thầy Kỳ Chu.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngẩn ra hai giây. Còn chưa kịp phản ứng xem câu đó có ý gì thì cơ thể đã hành động nhanh hơn não, cô khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị Khương Du.”
Khương Du mỉm cười: “Vậy em chuẩn bị kỹ nhé, chị đi dặm lại lớp trang điểm chút.”
Minh Ý: “Vâng ạ.”
Khương Du vừa đi khỏi, Thịnh An Ninh đã bước tới ngồi xuống đối diện Minh Ý: “Sao thế? Vừa rồi ảnh hậu nói gì với em vậy?”
Minh Ý: “Cũng không có gì, bảo em đừng để mấy chuyện trên mạng làm ảnh hưởng, còn nói…”
Nói đến đây, Minh Ý khựng lại một chút.
“Còn nói gì nữa?”
Minh Ý: “Nói nếu sau này có gì cần giúp thì cứ tìm chị ấy, hoặc bảo Phó Thời Lễ liên hệ với thầy Kỳ Chu.”
Thịnh An Ninh: “? Chồng cậu quen ảnh đế Kỳ à?”
“Em cũng không rõ.” Minh Ý lắc đầu, “Bạn bè của Phó Thời Lễ đông lắm, anh ấy quen những ai em làm sao mà biết được.”
Nói xong lại thấy mình hơi bất lịch sự, cô vội vàng nói thêm: “Em không có ý nói thầy Kỳ là kiểu bạn bè đó đâu nhé.”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh vừa buồn cười vừa bất lực: “Giờ em kín kẽ hơn hồi mới vào giới nhiều rồi đấy.”
Minh Ý không hiểu sao lại nghe ra chút cảm xúc như đang an ủi trong giọng chị ấy.
“…”
Minh Ý nghe xong không nhịn được trợn mắt: “Ngã bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ em không nên rút kinh nghiệm à?”
Hồi mới bước chân vào giới giải trí, cô từng ôm mộng làm nên chuyện lớn, muốn nổi bật trong giới để cha mẹ ở nhà nhìn thấy mà nở mày nở mặt. Nhưng sau liên tiếp những lần vấp ngã vì Mạnh Trân Trân, cô làm sao mà không biết khôn hơn cho được.
Chỉ là, giờ cô cũng đã hiểu rõ, người hiền lành thì dễ bị bắt nạt. Trước kia cô luôn nhường nhịn, không so đo, kết quả là đối phương liên tục khiêu khích. Đối phó với loại người như Mạnh Trân Trân thì nhất định phải tính kế lâu dài, tốt nhất là một lần cho cô ta không ngóc đầu lên được nữa.
Thịnh An Ninh: “Nhưng chuyện này, chị vẫn nghĩ em nên về nhà hỏi lại chồng em cho rõ. Trước có mấy lần Kỳ Chu ra mặt giúp em, chị đã thấy kỳ lạ rồi.”
“Một lần là vụ hot search với Diệp Trác. Khi đó chị đã bàn với quản lý của Diệp Trác tìm cách giải quyết, cũng từng tính đến chuyện để đoàn phim công bố trước. Nhưng làm vậy chẳng khác nào lôi Kỳ Chu và Khương Du ra đỡ đạn. Đạo diễn chắc chắn không đồng ý, mà hai người đó thì chúng ta cũng không thể đắc tội. Cuối cùng tính bỏ qua, ai ngờ sau đó đạo diễn lại tự công khai, chuyện của em cũng nhờ thế mà lắng xuống.”
“Lần này cũng vậy, chị còn chưa kịp liên hệ với ảnh đế Kỳ hay đạo diễn, thì họ đã lần lượt lên tiếng. Còn cả lần ở trong phòng học nữa, cũng là ảnh đế Kỳ phản ứng đầu tiên.”
Ban đầu Minh Ý cũng không nghĩ nhiều, nhưng nghe Thịnh An Ninh nói vậy, đúng là rất có lý. Theo lý, cô và Kỳ Chu chưa từng có giao tình gì, nhà họ Diệp tuy có hợp tác làm ăn với Kỳ thị, nhưng cũng không đến mức khiến Kỳ Chu nhiều lần ra mặt giúp cô như vậy. Khả năng lớn nhất là xuất phát từ Phó Thời Lễ.
Nhưng Phó Thời Lễ… thật sự sẽ tốt bụng giúp cô nhiều lần thế sao?
Nghĩ tới đây, Minh Ý gật đầu: “Vậy tối nay có cơ hội em sẽ hỏi Phó Thời Lễ.”
Thịnh An Ninh: “Ừ, thế chị đi làm việc đây.”
Minh Ý gật đầu: “Ừm, chị cứ đi đi.”
Thịnh An Ninh đi rồi, Minh Ý ngồi lại trên ghế, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng như có thứ gì đó đang gào thét, gấp gáp muốn có được đáp án.
Một lúc sau, Minh Ý cầm điện thoại lên mở WeChat, tìm đến biểu tượng của Phó Thời Lễ, cúi đầu gõ chữ.
Cô xóa xóa gõ gõ cả buổi, cuối cùng dứt khoát “liều thì liều”, gõ ba chữ đơn giản nhất gửi đi.
[Minh Ý: Anh bận không?]
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Nghe vậy, tim Minh Ý khẽ trùng xuống. Tuy không rõ vì sao đạo diễn Trần lại bất ngờ hỏi như thế, nhưng sắc mặt cô vẫn giữ nguyên như cũ, thậm chí còn khéo léo phát huy chút sở trường diễn xuất, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng thoáng nét hoang mang và nghi hoặc.
Cô ngập ngừng hai giây, không trả lời thẳng câu hỏi: “Phó tổng là ông chủ lớn của Tinh Nghệ, còn tôi là nghệ sĩ trực thuộc Tinh Nghệ, nhân viên thì đương nhiên phải biết mặt sếp rồi.”
Là biết, nhưng chỉ là kiểu nhân viên biết mặt sếp mà thôi.
Minh Ý mỉm cười nhìn đạo diễn Trần: “Anh có chuyện gì cần sao? Nếu thật sự có việc thì có thể nói với chị An Ninh, sau đó chị ấy sẽ báo lên từng cấp, cuối cùng có lẽ sẽ giúp anh chuyển lời đến Phó tổng.”
Nghe thế, đạo diễn Trần ngừng lại hai giây, sau đó bật cười: “Không có gì, vậy cô chuẩn bị cho tốt nhé, tôi còn chút việc, ra ngoài trước đây.”
Minh Ý gật đầu: “Vâng, vậy anh đi thong thả.”
Thịnh An Ninh vừa tiễn đạo diễn Trần ra cửa, vừa mỉm cười phụ họa: “Anh đi cẩn thận nhé, đạo diễn Trần.”
Đạo diễn Trần xua tay cười: “Không cần tiễn, không cần tiễn.”
Tiễn đạo diễn Trần xong, Thịnh An Ninh quay lại đóng cửa phòng hoá trang, khoá trái rồi ngẩng đầu hỏi Minh Ý: “Vừa rồi đạo diễn Trần nói vậy là có ý gì? Ông ấy phát hiện ra chuyện gì rồi sao?”
Minh Ý lắc đầu: “Em cũng không biết, dạo gần đây em đâu có xuất hiện chung khung hình với Phó Thời Lễ đâu.”
Thịnh An Ninh: “Thế sao tự nhiên ông ấy lại hỏi vậy? Có phải vì vụ hot search mấy hôm trước, trợ lý của chồng em đã tìm đến đạo diễn Trần nói gì đó rồi không?”
Minh Ý chớp mắt: “Ý chị là gì cơ?”
“Mấy hôm trước, chuyện em và Chu Dạng lên hot search ấy. Trợ lý của chồng em chẳng phải đã tìm được khá nhiều bằng chứng giúp em sao? Thực ra ban đầu chị cũng định liên hệ với mấy người hôm đó cùng đọc kịch bản trong lớp để làm rõ, còn chưa kịp gọi cho đạo diễn Trần thì đã thấy ông ấy cùng Kỳ Chu và mấy người khác đăng bài làm sáng tỏ rồi.”
Minh Ý: “Ý chị là Phó Thời Lễ cử người đi tìm đạo diễn Trần? Cho nên ông ấy mới chịu lên tiếng giúp em?”
Thịnh An Ninh gật đầu: “Rất có khả năng đấy. Có lẽ đạo diễn Trần vẫn chưa dám chắc mối quan hệ giữa em với Phó Thời Lễ, nên mới hỏi thẳng em như vậy.”
Minh Ý khẽ gật đầu, rồi thản nhiên nói: “Không sao, dù gì thì người nghi ngờ em và Phó Thời Lễ có gì đó cũng không chỉ mình đạo diễn Trần. Em tin thân phận của Phó Thời Lễ như vậy, cho dù họ có đoán ra gì đi nữa, cũng chẳng ai dám nói ra.”
Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt mang theo chút mập mờ: “Cũng đúng, nhưng mà xem ra em và Phó tổng làm lành rồi?”
Nghe vậy, vẻ mặt Minh Ý hơi mất tự nhiên trong thoáng chốc: “Làm lành gì chứ ạ?”
Thịnh An Ninh nhìn cô bằng ánh mắt “người hiểu chuyện không cần nói nhiều”, chỉ cười mà không vạch trần.
Hôm đó bay về Lệ Thành, Minh Ý vẫn còn ra sức tỏ vẻ ghét cay ghét đắng Phó Thời Lễ, vậy mà bây giờ lại yên tâm dựa vào thế của anh. Về chuyện này, chị chỉ có thể thở dài: phụ nữ đúng là sinh vật khó lường, nhất là những người xinh đẹp như Minh Ý.
Chẳng bao lâu sau, chuyên viên trang điểm gõ cửa bước vào để trang điểm cho Minh Ý.
Trong lúc đánh mắt, chuyên viên trang điểm vừa làm vừa trò chuyện: “Cô Minh, tối qua cô không nghỉ ngơi đủ à? Sao hôm nay quầng thâm mắt lại nặng thế?”
Nghe vậy, Minh Ý giơ tay lấy chiếc gương trên bàn trang điểm, cúi đầu soi thử:
“Rõ đến thế cơ à? Tôi đã che đi một lớp lúc ở trên xe rồi mà.”
Chuyên viên trang điểm vội vàng nói: “Không rõ lắm đâu ạ, chỉ là đứng gần như tôi thì mới nhìn ra. Hơn nữa tôi thấy cô đã che rồi nên mới hỏi. Mà cô Minh che khuyết điểm khéo thật đấy, chẳng thua gì thợ chuyên nghiệp cả.”
Nghe vậy, Minh Ý mới yên tâm, đặt gương lại lên bàn, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
Trang điểm xong, Minh Ý cầm kịch bản rời khỏi phòng hoá trang, đến ngồi ở chiếc ghế gần chỗ quay, vừa xem kịch bản vừa chờ đến lượt.
Hôm nay cảnh quay của Minh Ý không nhiều, chỉ có hai phân đoạn, mà cũng không có cảnh đối diễn với nam phụ. Điều đó khiến cô thở phào nhẹ nhõm—nếu giờ mà phải quay cảnh tình cảm với Chu Dạng, chắc cô sẽ thấy buồn nôn mất, diễn xuất cũng vì thế mà không đạt.
“Cảnh mười lăm, lần đầu gặp lại, diễn!”
Chỉ đạo phó hô vang ở không xa, Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn sang.
Cảnh quay hiện tại là phân đoạn nam nữ chính tái ngộ. Kỳ Chu và Khương Du đều nhập vai rất tốt, từ hành động lớn đến ánh mắt nhỏ nhất đều toát lên thứ tình cảm yêu thương bị đè nén, khó diễn tả thành lời.
Khi còn quay phần trong trường ở Giang Thành, Minh Ý rất thích đóng chung với Khương Du và Kỳ Chu. Những lúc không có cảnh của mình, cô cũng ngồi một bên xem hai người họ diễn. Cô thực sự rất thích cách thể hiện của họ—tự nhiên, thoải mái, không có chút cảm giác gượng gạo nào, giống như họ chính là nhân vật thật, không phải đang diễn mà là đang sống thật với chính mình.
Mỗi lần xem Khương Du và Kỳ Chu diễn, Minh Ý đều có thể lĩnh hội thêm được vài điều mà trước đây cô chưa từng để ý tới. Có lẽ đây chính là lợi ích khi được xem cặp đôi thật diễn cùng nhau?
Bỗng nhiên, cô bắt đầu hiểu cảm giác của những người thích “đẩy thuyền” rồi—làm fan couple của vũ trụ này đúng là quá hạnh phúc! Chính chủ phát đường liên tục, quan trọng nhất là người ta thật sự yêu nhau, đã đăng ký kết hôn hẳn hoi, tính ra là đã thắng ngay từ vạch xuất phát rồi. Cứ thế này mãi, cô cũng muốn nhập hội “đẩy thuyền” mất thôi.
Hơn nữa, diễn xuất của Khương Du rất xuất sắc, mỗi lần diễn cùng cô ấy, Minh Ý đều vô thức bị cuốn vào cảm xúc.
“Rồi, cắt!”
“Hai người diễn tốt lắm! Nghỉ năm phút, chuẩn bị cảnh tiếp theo!”
Minh Ý lúc này cũng hoàn hồn lại, cúi đầu xem kịch bản lần nữa.
Cảnh tiếp theo là phân đoạn của Minh Ý và Khương Du. Trong ngày nữ chính gặp lại nam chính, tâm trạng cô rất tệ, ban đầu định về nhà uống vài ly, nhưng trên đường tan làm lại tình cờ gặp nữ phụ do Minh Ý thủ vai – Lục Thính Vãn. Sau đó, hai người cùng tìm một quán bar yên tĩnh để uống rượu. Cảnh sắp quay là phân cảnh hai người tình cờ gặp nhau.
Minh Ý đang cúi đầu xem kịch bản thì bất ngờ có một ly cà phê đặt trước mặt.
Cô theo phản xạ ngẩng đầu lên.
Nhìn rõ người vừa tới, Minh Ý hơi ngẩn ra: “Chị Khương!”
Khương Du đứng trước mặt cô, trên tay cầm hai ly cà phê. Cô đưa một ly cho Minh Ý: “Uống cà phê không? Không đường.”
Minh Ý ngẩn người mất hai giây mới đặt kịch bản xuống, đưa tay đón lấy ly cà phê trước mặt: “Cảm ơn chị Khương.”
Khương Du cúi đầu cười: “Không cần khách sáo, cứ gọi tôi là Khương Du.”
Minh Ý chớp chớp mắt: “Thật ạ?”
Khương Du mỉm cười: “Tất nhiên rồi.”
Minh Ý đặt kịch bản sang một bên, tiện tay dọn lại chiếc bàn nhỏ trước mặt, rồi nói: “Chị Khương Du, chị đừng đứng nữa, mau ngồi đi.”
“Cảm ơn em.”
Minh Ý gật đầu. Có lẽ vì vừa rồi trong lòng cô vẫn còn âm thầm ngưỡng mộ Khương Du, nên giờ lại đột nhiên được chính thần tượng chú ý, cảm giác này thật sự… có phần bất ngờ và khó đối diện.
Hoàn hồn lại, Minh Ý khẽ gật đầu: “Vâng, em sợ lát nữa không thể hiện tốt nên tranh thủ xem thêm mấy lần, kẻo làm phiền chị Khương Du.”
Khương Du thu hồi ánh nhìn, nhẹ giọng nói: “Em không cần quá căng thẳng, em diễn rất tốt, cũng rất có năng khiếu. Trước đây lúc đọc kịch bản ở Giang Thành, chị đã cảm thấy khả năng biểu đạt và sự lĩnh hội của em đều rất mạnh.”
Minh Ý cười: “Cảm ơn chị Khương Du.”
Do dự một lát, Khương Du nhẹ giọng nói: “Chuyện trên mạng dạo gần đây chị cũng có thấy. Hy vọng em đừng bị ảnh hưởng. Nếu có gì cần giúp, cứ liên hệ với chị.”
Nụ cười của Khương Du dịu dàng, cô hạ thấp giọng: “Hoặc có thể nhờ Phó tổng liên hệ với thầy Kỳ Chu.”
Nghe vậy, Minh Ý hơi ngẩn ra hai giây. Còn chưa kịp phản ứng xem câu đó có ý gì thì cơ thể đã hành động nhanh hơn não, cô khẽ gật đầu: “Cảm ơn chị Khương Du.”
Khương Du mỉm cười: “Vậy em chuẩn bị kỹ nhé, chị đi dặm lại lớp trang điểm chút.”
Minh Ý: “Vâng ạ.”
Khương Du vừa đi khỏi, Thịnh An Ninh đã bước tới ngồi xuống đối diện Minh Ý: “Sao thế? Vừa rồi ảnh hậu nói gì với em vậy?”
Minh Ý: “Cũng không có gì, bảo em đừng để mấy chuyện trên mạng làm ảnh hưởng, còn nói…”
Nói đến đây, Minh Ý khựng lại một chút.
“Còn nói gì nữa?”
Minh Ý: “Nói nếu sau này có gì cần giúp thì cứ tìm chị ấy, hoặc bảo Phó Thời Lễ liên hệ với thầy Kỳ Chu.”
Thịnh An Ninh: “? Chồng cậu quen ảnh đế Kỳ à?”
“Em cũng không rõ.” Minh Ý lắc đầu, “Bạn bè của Phó Thời Lễ đông lắm, anh ấy quen những ai em làm sao mà biết được.”
Nói xong lại thấy mình hơi bất lịch sự, cô vội vàng nói thêm: “Em không có ý nói thầy Kỳ là kiểu bạn bè đó đâu nhé.”
Nghe vậy, Thịnh An Ninh vừa buồn cười vừa bất lực: “Giờ em kín kẽ hơn hồi mới vào giới nhiều rồi đấy.”
Minh Ý không hiểu sao lại nghe ra chút cảm xúc như đang an ủi trong giọng chị ấy.
“…”
Minh Ý nghe xong không nhịn được trợn mắt: “Ngã bao nhiêu lần rồi, chẳng lẽ em không nên rút kinh nghiệm à?”
Hồi mới bước chân vào giới giải trí, cô từng ôm mộng làm nên chuyện lớn, muốn nổi bật trong giới để cha mẹ ở nhà nhìn thấy mà nở mày nở mặt. Nhưng sau liên tiếp những lần vấp ngã vì Mạnh Trân Trân, cô làm sao mà không biết khôn hơn cho được.
Chỉ là, giờ cô cũng đã hiểu rõ, người hiền lành thì dễ bị bắt nạt. Trước kia cô luôn nhường nhịn, không so đo, kết quả là đối phương liên tục khiêu khích. Đối phó với loại người như Mạnh Trân Trân thì nhất định phải tính kế lâu dài, tốt nhất là một lần cho cô ta không ngóc đầu lên được nữa.
Thịnh An Ninh: “Nhưng chuyện này, chị vẫn nghĩ em nên về nhà hỏi lại chồng em cho rõ. Trước có mấy lần Kỳ Chu ra mặt giúp em, chị đã thấy kỳ lạ rồi.”
“Một lần là vụ hot search với Diệp Trác. Khi đó chị đã bàn với quản lý của Diệp Trác tìm cách giải quyết, cũng từng tính đến chuyện để đoàn phim công bố trước. Nhưng làm vậy chẳng khác nào lôi Kỳ Chu và Khương Du ra đỡ đạn. Đạo diễn chắc chắn không đồng ý, mà hai người đó thì chúng ta cũng không thể đắc tội. Cuối cùng tính bỏ qua, ai ngờ sau đó đạo diễn lại tự công khai, chuyện của em cũng nhờ thế mà lắng xuống.”
“Lần này cũng vậy, chị còn chưa kịp liên hệ với ảnh đế Kỳ hay đạo diễn, thì họ đã lần lượt lên tiếng. Còn cả lần ở trong phòng học nữa, cũng là ảnh đế Kỳ phản ứng đầu tiên.”
Ban đầu Minh Ý cũng không nghĩ nhiều, nhưng nghe Thịnh An Ninh nói vậy, đúng là rất có lý. Theo lý, cô và Kỳ Chu chưa từng có giao tình gì, nhà họ Diệp tuy có hợp tác làm ăn với Kỳ thị, nhưng cũng không đến mức khiến Kỳ Chu nhiều lần ra mặt giúp cô như vậy. Khả năng lớn nhất là xuất phát từ Phó Thời Lễ.
Nhưng Phó Thời Lễ… thật sự sẽ tốt bụng giúp cô nhiều lần thế sao?
Nghĩ tới đây, Minh Ý gật đầu: “Vậy tối nay có cơ hội em sẽ hỏi Phó Thời Lễ.”
Thịnh An Ninh: “Ừ, thế chị đi làm việc đây.”
Minh Ý gật đầu: “Ừm, chị cứ đi đi.”
Thịnh An Ninh đi rồi, Minh Ý ngồi lại trên ghế, nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng như có thứ gì đó đang gào thét, gấp gáp muốn có được đáp án.
Một lúc sau, Minh Ý cầm điện thoại lên mở WeChat, tìm đến biểu tượng của Phó Thời Lễ, cúi đầu gõ chữ.
Cô xóa xóa gõ gõ cả buổi, cuối cùng dứt khoát “liều thì liều”, gõ ba chữ đơn giản nhất gửi đi.
[Minh Ý: Anh bận không?]
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 29
10.0/10 từ 34 lượt.