Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 28
95@-
—
Ngón tay Minh Ý trượt một cái, suýt nữa bấm nhầm không chọn được dao đi rừng.
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên tiếng nói: “Không thể nào? Minh Sở Sở, hai người kết hôn một năm rồi đấy!!! Phó Thời Lễ chẳng lẽ là… “bất lực”?”
“……”
Minh Ý theo phản xạ cắn nhẹ môi, không nhịn được phản bác lại: “Kết hôn một năm thì sao? Trong giới vẫn còn ít những hôn nhân trên danh nghĩa à? Chẳng phải ai cũng tự chơi theo kiểu của mình hay sao.”
“Trời ơi!”
Tạ Vân Đường không nhịn được bật ra một tiếng cảm thán: “Tớ chỉ là buột miệng hỏi chơi thôi mà, ai ngờ hai người thật sự chưa từng làm gì luôn à?”
Nghĩ đến đây, Tạ Vân Đường lại nói: “Thế mỗi tối hai người đắp chăn tâm sự à? Phó Thời Lễ đúng là nhịn giỏi thật đấy!”
Gương mặt Minh Ý, cả Lệ thành cũng chẳng tìm ra được người thứ hai có thể sánh bằng. Dù đặt trong showbiz toàn người đẹp, cô cũng vẫn thuộc top nổi bật.
Một người đàn ông bình thường, mỗi ngày ngủ cùng giường với một “tiên nữ hạ phàm” thế này mà vẫn có thể nhịn được sao?
Minh Ý vừa dứt khoát ăn xong bùa xanh bên địch, vừa chỉnh lại lời: “Không, bọn tớ vốn dĩ không ngủ chung phòng.”
Chứ đừng nói đến chuyện đắp chăn hay tâm sự gì cả.
Nhưng nói đến đây, cô lại vô thức nhớ đến mấy hôm trước cùng Phó Thời Lễ ở Giang Thành, hai tối đó… cũng có thể coi là “đắp chăn tâm sự”?
Mà hình như… cũng chẳng nói gì mấy.
Đang mải nghĩ, trong tai lại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Tạ Vân Đường: “Không phải chứ, hai người ngủ riêng phòng thật á?”
Minh Ý vừa điều khiển nhân vật lên đường trên gank một pha, vừa hờ hững trả lời: “Chuyện bình thường mà, ngủ riêng phòng thì ai cũng thoải mái hơn. Với lại cậu chẳng biết rồi còn gì, tớ và Phó Thời Lễ kết hôn là để thực hiện tâm nguyện của ông nội, hai nhà Phó – Diệp liên hôn, đôi bên cùng có lợi, thuận tiện mở rộng các lĩnh vực hợp tác, một mũi tên trúng hai đích.”
“Ơ? Tớ cứ tưởng Phó Thời Lễ đồng ý cưới cậu là ít nhiều cũng có chút tình cảm.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười lạnh: “Tình cảm? Cậu mơ à! Cậu ở nước ngoài mấy năm rồi nên quên chuyện giữa tớ với Phó Thời Lễ rồi đúng không.”
Hồi đó vừa chốt chuyện hôn nhân, hai người bọn họ đã chán ghét nhau đến mức sắp tràn ra ngoài màn hình, chỉ có trước mặt người ngoài là còn chịu khó diễn một chút. Sau lưng thì thẳng thắn đến mức chẳng buồn nhìn nhau, đến giấy đăng ký kết hôn cũng là do hai bên gia đình hẹn sẵn ngày giờ, rồi họ mới tranh thủ đi làm thủ tục.
Minh Ý đến giờ vẫn còn nhớ hôm đó nhân viên lúc chụp hình đã nói gì.
Tạ Vân Đường hỏi: “Nói gì cơ?”
Minh Ý hừ một tiếng, vừa ra đòn chém gọn xạ thủ bên địch, vừa miễn cưỡng trả lời: “Còn nói gì được nữa, người ta bảo nếu không nhìn tờ giấy trong tay bọn tớ thì cứ tưởng đến đây để ly hôn.”
“Phụt—”
Tạ Vân Đường không nhịn được bật cười thành tiếng: “Không đùa đấy chứ? Từng ấy năm rồi mà vẫn còn căng vậy luôn hả?”
Nghe vậy, Minh Ý không khỏi nhớ tới hôm cô chuyển về sống ở Tây Ngọc Nhạc Đình, đúng ngày thứ ba, lúc về đến nhà đã thấy Phó Thời Lễ sai người mang hành lý của cô đặt thẳng vào phòng ngủ phụ đối diện.
Chỉ là… công chúa Minh Ý tất nhiên sẽ không bao giờ nói với ai, kể cả bạn thân nhất, rằng mình từng bị Phó Thời Lễ ghét bỏ như vậy. Cô còn phải giữ thể diện nữa chứ!
Cô khẽ cười khẩy: “Cậu không hiểu được đâu.”
“Ừ, tớ không hiểu.” Tạ Vân Đường bật cười khẽ, “Nếu thực sự là như vậy, sao chiều nay cậu còn mua quà cho Phó Thời Lễ?”
Nghe vậy, Minh Ý thoáng chột dạ, do dự vài giây rồi mím môi đáp: “Lễ nghĩa qua lại thôi. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, mấy hôm trước Phó Thời Lễ giúp tớ một việc lớn, quản lý của tớ bảo nên mua quà cảm ơn.”
Tạ Vân Đường cười cười: “Lạ nhỉ, từ bao giờ cậu lại nghe lời quản lý như thế?”
“……”
Minh Ý nghẹn họng. Hôm nay người này bị gì thế?!!
Vài giây sau, Minh Ý nói: “Trận sau không chơi nữa, tớ đi ngủ.”
“Ê, đừng mà!”
Thấy thế, Tạ Vân Đường vội vã lên tiếng: “Cậu nói gì cũng đúng, công chúa Minh đúng là ngoan nhất!”
Nghe xong, Minh Ý khẽ nhướn mày, nhẹ nhàng mím môi: “Thế còn được.”
Dù Tạ Vân Đường vẫn cảm thấy phản ứng của Minh Ý mỗi khi nhắc đến Phó Thời Lễ có hơi kỳ lạ, nhưng cũng rất tinh tế mà không nhắc thêm gì nữa, phát huy triệt để nguyên tắc “biết mà không nói”.
Sau đó, Minh Ý chơi game cùng Tạ Vân Đường đến tận mười một giờ đêm, gắng sức giúp cô ấy lên hẳn năm sao Vương giả rồi mới nghỉ.
Đăng xuất khỏi game, Minh Ý lại vào phòng tắm ngâm mình, vừa chơi điện thoại vừa vô tình mở WeChat, mới phát hiện ra hai tiếng trước nhóm chat đoàn phim Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh đã gửi một thông báo — sáng mai bắt đầu quay phần nhân vật trưởng thành.
Chỉ là vì ban nãy cô chơi game đã bật chế độ “Không làm phiền” nên mới không nhận được.
Cô nhìn thời gian được ghi trong thông báo, còn chưa kịp trả lời thì ngay lập tức màn hình đã hiện thêm một tin nhắn mới.
[Thịnh An Ninh: Minh Ý, em thấy thông báo trong nhóm đoàn phim chưa, sáng mai bảy giờ chị sẽ đến Tây Ngọc Nhạc Đình đón em.]
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Em thấy rồi, vừa mới thấy, còn chưa kịp trả lời thì chị đã nhắn tới.]
[Thịnh An Ninh: Vậy là được rồi, chị không thấy em trả lời nên cứ tưởng em chưa đọc, em nghỉ sớm đi nhé, mai chị qua đón.]
[Minh Ý: Vâng chị An Ninh, em biết rồi, chúc chị ngủ ngon.]
[Thịnh An Ninh: Ngủ ngon.]
Thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, Minh Ý quay lại nhóm chat Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh, gõ hai chữ “Đã nhận” vào khung thoại, rồi nhấn gửi.
Nhìn dòng thông báo nhóm viết “8 giờ sáng mai”, Minh Ý đưa tay lên vò tóc mạnh một cái. Biết thế tối nay đã không chơi game với Tạ Vân Đường lâu đến vậy rồi.
—
Sáng hôm sau, Minh Ý bị chuông báo thức đánh thức.
Cô lơ mơ mở mắt, với tay tắt chuông, không nhịn được lại ngáp một cái.
Chuông báo cô đặt lúc sáu giờ rưỡi. Tối qua sau khi ra khỏi phòng tắm, làm xong mấy bước dưỡng da buổi tối cũng đã hơn mười hai giờ. Tính ra, tổng cộng cô chỉ ngủ được có sáu tiếng rưỡi.
Sau đó, chuông báo thức còn kêu thêm mấy lần nữa, Minh Ý mới vật vã bò dậy khỏi giường, kéo chăn bước vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong, Minh Ý nhanh chóng xuống lầu, thay một bộ đồ thể thao thoải mái. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì đã thấy xe bảo mẫu đỗ sẵn ngoài cửa.
Cô nhìn về phía phòng ăn, gọi với sang dặn dò Dì Lan một câu, rồi xách theo chiếc túi đeo dây xích quen thuộc ra ngoài.
Vì tối qua ngủ không ngon, lúc này quầng thâm mắt của Minh Ý đậm đến mức sắp đuổi kịp gấu trúc. Lên xe rồi, cô cứ cầm gương che quầng thâm mãi không buông. Nếu để người khác nhìn thấy, chưa biết chừng lại có thêm một màn dựng chuyện linh tinh trên mạng nữa.
Thấy Minh Ý vừa lên xe đã liên tục dặm kem che khuyết điểm từng lớp một, Thịnh An Ninh không nhịn được nói: “Em yêu quý của chị, tối qua mấy giờ em mới ngủ đấy? Quầng mắt thâm thế này cơ mà!”
Minh Ý tranh thủ liếc cô ấy một cái: “Cũng không muộn lắm, chắc tầm mười hai giờ hơn thôi.”
“……”
Thịnh An Ninh: “Bảy tám giờ quay mà tận mười hai giờ hơn em mới ngủ?”
“……”
Minh Ý không nói gì.
Thịnh An Ninh: “Chị còn tưởng lúc nhắn tin cho em thì em ngủ rồi cơ!”
“Chưa.” Minh Ý đáp, “Lúc đó em đang ngâm bồn, mới ngồi vào chưa được mười phút.”
“……”
Thịnh An Ninh: “Thôi được rồi.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đừng dặm dày quá, lát nữa trang điểm dễ bị mốc nền đấy.”
“Vâng.” Minh Ý đáp, “Chị yên tâm, em không che nhiều đâu, chỉ dặm nhẹ một chút thôi. Em sợ trang điểm không che được đẹp như em tự che.”
Cũng không phải cô nói quá. Từ nhỏ bà Minh đã cố tình rèn cho cô gu thẩm mỹ và khiếu thời trang. Gu thẩm mỹ và kỹ thuật trang điểm của cô là điều ai cũng công nhận. Hồi còn đi học, phong cách trang điểm và ăn mặc của cô luôn là hình mẫu được mọi người thi nhau bắt chước.
Thậm chí trong trường còn truyền tai nhau rằng, muốn biết năm nay mốt gì, cứ nhìn cách phối đồ của Minh Ý là chuẩn khỏi chỉnh.
Ban đầu cũng có người không phục, nhưng rồi bị hiện thực vả liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng học theo. Dù sao cái tên Minh Ý cũng gắn liền với từ thời trang.
Cảnh quay hôm nay được sắp xếp tại một tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm Lệ thành. Mãi đến khi xuống xe, Minh Ý mới phát hiện, tòa nhà cô quay phim chỉ cách trụ sở của Tập đoàn Phó thị một con phố. Hai tòa nhà đứng đối diện nhau, nhìn sang cũng thấy.
Thu ánh mắt lại, Minh Ý cùng Thịnh An Ninh đi thang máy lên lầu.
Phần đô thị trong Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh kể về câu chuyện tái ngộ sau nhiều năm của nam nữ chính. Vì nữ phụ là bạn thân của nữ chính, nên phần này Minh Ý có rất nhiều đất diễn.
Trong phần này, nhân vật của Minh Ý không chỉ có tuyến tình cảm riêng, mà còn phải làm chất xúc tác đẩy mạnh cảm xúc giữa nam nữ chính — đúng nghĩa mang trọng trách nặng nề.
Minh Ý đến cũng khá sớm, lúc cô lên lầu mới bảy giờ hai mươi. Lúc này, nhà sản xuất và đạo diễn cũng vừa tới. Minh Ý chào mọi người rồi đi thẳng vào phòng trang điểm.
Vốn định tranh thủ lúc chuyên viên trang điểm chưa đến thì nằm gục một lát trên bàn hóa trang ngủ bù, nhưng cô và Thịnh An Ninh mới vào được vài phút, đạo diễn Trần đã gõ cửa bước vào.
“Minh Ý.”
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên: “Sao thế ạ, đạo diễn?”
Thấy trong phòng ngoài Minh Ý còn có quản lý Thịnh An Ninh, đạo diễn Trần mới yên tâm đẩy cửa bước hẳn vào: “Không có gì to tát đâu, chỉ là muốn qua xem tình hình của em thế nào, có bị mấy bình luận trên mạng làm ảnh hưởng không.”
Dù sao thì giữa đạo diễn và nữ diễn viên vẫn nên giữ chút khoảng cách thì hơn. “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” — chính là nói đạo diễn Trần.
Trần Đào là người nổi tiếng từ khi còn trẻ, là đạo diễn rất có tiếng trong giới. Hồi mới vào nghề, chỉ một lòng muốn làm phim hay nên cũng không để ý đến thị phi. Sau này bị kẻ khác bắt được điểm yếu, suýt nữa sự nghiệp sụp đổ, từ đó về sau làm gì cũng cẩn trọng hơn người.
Nghe vậy, Minh Ý lắc đầu: “Không sao đâu ạ, đạo diễn yên tâm, tôi sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn đâu.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần không khỏi gật đầu hài lòng. Quả nhiên là người thông minh, hiểu chuyện ngay. Bảo sao bao lần gặp chuyện, vẫn luôn có người tìm mọi cách để giữ cô ấy lại.
Nghĩ vậy, ông liếc nhìn Thịnh An Ninh, rồi ánh mắt lại quay về phía Minh Ý, mở lời: “Nhân lúc bây giờ còn sớm, người cũng chưa đông, quản lý của cô cũng có mặt, tôi muốn hỏi trư côớc vài chuyện.”
Dù không hiểu rõ lắm nhưng Minh Ý vẫn dịu giọng đáp: “Đạo diễn cứ nói ạ.”
Đạo diễn Trần suy nghĩ mấy giây rồi mới lên tiếng: “Cô có quen với Ảnh đế Kỳ Chu không?”
Nghe vậy, Minh Ý ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không quen ạ. Sao thế ạ?”
“Không quen à?”
Đạo diễn Trần hơi bất ngờ. Lần trước, lúc scandal giữa Minh Ý và Diệp Trác lên hotsearch, đáng ra phía đoàn phim không cần ra mặt sớm như vậy, nhưng chính Kỳ Chu là người đã gọi điện cho ông lúc nửa đêm, thúc giục công bố sớm danh sách diễn viên và lịch khai máy.
Lúc đó ông còn tưởng hai người có mối quan hệ gì, nhưng tra một hồi cũng không thấy có giao điểm nào. Hơn nữa, chuyện giữa Kỳ Chu và Khương Du từng rầm rộ khắp mạng, sau khi hai người kết hôn thì tình cảm gắn bó, từng là chuyện tình đẹp trong giới. Cho nên khả năng khác lại càng không hợp lý.
Cho đến lần này—
Ông ngừng mấy giây, dò xét mở lời: “Thế… cô có quen Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị – Phó Thời Lễ không?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Ngón tay Minh Ý trượt một cái, suýt nữa bấm nhầm không chọn được dao đi rừng.
Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục vang lên tiếng nói: “Không thể nào? Minh Sở Sở, hai người kết hôn một năm rồi đấy!!! Phó Thời Lễ chẳng lẽ là… “bất lực”?”
“……”
Minh Ý theo phản xạ cắn nhẹ môi, không nhịn được phản bác lại: “Kết hôn một năm thì sao? Trong giới vẫn còn ít những hôn nhân trên danh nghĩa à? Chẳng phải ai cũng tự chơi theo kiểu của mình hay sao.”
“Trời ơi!”
Tạ Vân Đường không nhịn được bật ra một tiếng cảm thán: “Tớ chỉ là buột miệng hỏi chơi thôi mà, ai ngờ hai người thật sự chưa từng làm gì luôn à?”
Nghĩ đến đây, Tạ Vân Đường lại nói: “Thế mỗi tối hai người đắp chăn tâm sự à? Phó Thời Lễ đúng là nhịn giỏi thật đấy!”
Gương mặt Minh Ý, cả Lệ thành cũng chẳng tìm ra được người thứ hai có thể sánh bằng. Dù đặt trong showbiz toàn người đẹp, cô cũng vẫn thuộc top nổi bật.
Một người đàn ông bình thường, mỗi ngày ngủ cùng giường với một “tiên nữ hạ phàm” thế này mà vẫn có thể nhịn được sao?
Minh Ý vừa dứt khoát ăn xong bùa xanh bên địch, vừa chỉnh lại lời: “Không, bọn tớ vốn dĩ không ngủ chung phòng.”
Chứ đừng nói đến chuyện đắp chăn hay tâm sự gì cả.
Nhưng nói đến đây, cô lại vô thức nhớ đến mấy hôm trước cùng Phó Thời Lễ ở Giang Thành, hai tối đó… cũng có thể coi là “đắp chăn tâm sự”?
Mà hình như… cũng chẳng nói gì mấy.
Đang mải nghĩ, trong tai lại vang lên giọng nói đầy kinh ngạc của Tạ Vân Đường: “Không phải chứ, hai người ngủ riêng phòng thật á?”
Minh Ý vừa điều khiển nhân vật lên đường trên gank một pha, vừa hờ hững trả lời: “Chuyện bình thường mà, ngủ riêng phòng thì ai cũng thoải mái hơn. Với lại cậu chẳng biết rồi còn gì, tớ và Phó Thời Lễ kết hôn là để thực hiện tâm nguyện của ông nội, hai nhà Phó – Diệp liên hôn, đôi bên cùng có lợi, thuận tiện mở rộng các lĩnh vực hợp tác, một mũi tên trúng hai đích.”
“Ơ? Tớ cứ tưởng Phó Thời Lễ đồng ý cưới cậu là ít nhiều cũng có chút tình cảm.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười lạnh: “Tình cảm? Cậu mơ à! Cậu ở nước ngoài mấy năm rồi nên quên chuyện giữa tớ với Phó Thời Lễ rồi đúng không.”
Hồi đó vừa chốt chuyện hôn nhân, hai người bọn họ đã chán ghét nhau đến mức sắp tràn ra ngoài màn hình, chỉ có trước mặt người ngoài là còn chịu khó diễn một chút. Sau lưng thì thẳng thắn đến mức chẳng buồn nhìn nhau, đến giấy đăng ký kết hôn cũng là do hai bên gia đình hẹn sẵn ngày giờ, rồi họ mới tranh thủ đi làm thủ tục.
Minh Ý đến giờ vẫn còn nhớ hôm đó nhân viên lúc chụp hình đã nói gì.
Tạ Vân Đường hỏi: “Nói gì cơ?”
Minh Ý hừ một tiếng, vừa ra đòn chém gọn xạ thủ bên địch, vừa miễn cưỡng trả lời: “Còn nói gì được nữa, người ta bảo nếu không nhìn tờ giấy trong tay bọn tớ thì cứ tưởng đến đây để ly hôn.”
“Phụt—”
Tạ Vân Đường không nhịn được bật cười thành tiếng: “Không đùa đấy chứ? Từng ấy năm rồi mà vẫn còn căng vậy luôn hả?”
Nghe vậy, Minh Ý không khỏi nhớ tới hôm cô chuyển về sống ở Tây Ngọc Nhạc Đình, đúng ngày thứ ba, lúc về đến nhà đã thấy Phó Thời Lễ sai người mang hành lý của cô đặt thẳng vào phòng ngủ phụ đối diện.
Chỉ là… công chúa Minh Ý tất nhiên sẽ không bao giờ nói với ai, kể cả bạn thân nhất, rằng mình từng bị Phó Thời Lễ ghét bỏ như vậy. Cô còn phải giữ thể diện nữa chứ!
Cô khẽ cười khẩy: “Cậu không hiểu được đâu.”
“Ừ, tớ không hiểu.” Tạ Vân Đường bật cười khẽ, “Nếu thực sự là như vậy, sao chiều nay cậu còn mua quà cho Phó Thời Lễ?”
Nghe vậy, Minh Ý thoáng chột dạ, do dự vài giây rồi mím môi đáp: “Lễ nghĩa qua lại thôi. Chẳng phải tớ đã nói với cậu rồi sao, mấy hôm trước Phó Thời Lễ giúp tớ một việc lớn, quản lý của tớ bảo nên mua quà cảm ơn.”
Tạ Vân Đường cười cười: “Lạ nhỉ, từ bao giờ cậu lại nghe lời quản lý như thế?”
“……”
Minh Ý nghẹn họng. Hôm nay người này bị gì thế?!!
Vài giây sau, Minh Ý nói: “Trận sau không chơi nữa, tớ đi ngủ.”
“Ê, đừng mà!”
Thấy thế, Tạ Vân Đường vội vã lên tiếng: “Cậu nói gì cũng đúng, công chúa Minh đúng là ngoan nhất!”
Nghe xong, Minh Ý khẽ nhướn mày, nhẹ nhàng mím môi: “Thế còn được.”
Dù Tạ Vân Đường vẫn cảm thấy phản ứng của Minh Ý mỗi khi nhắc đến Phó Thời Lễ có hơi kỳ lạ, nhưng cũng rất tinh tế mà không nhắc thêm gì nữa, phát huy triệt để nguyên tắc “biết mà không nói”.
Sau đó, Minh Ý chơi game cùng Tạ Vân Đường đến tận mười một giờ đêm, gắng sức giúp cô ấy lên hẳn năm sao Vương giả rồi mới nghỉ.
Đăng xuất khỏi game, Minh Ý lại vào phòng tắm ngâm mình, vừa chơi điện thoại vừa vô tình mở WeChat, mới phát hiện ra hai tiếng trước nhóm chat đoàn phim Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh đã gửi một thông báo — sáng mai bắt đầu quay phần nhân vật trưởng thành.
Chỉ là vì ban nãy cô chơi game đã bật chế độ “Không làm phiền” nên mới không nhận được.
Cô nhìn thời gian được ghi trong thông báo, còn chưa kịp trả lời thì ngay lập tức màn hình đã hiện thêm một tin nhắn mới.
[Thịnh An Ninh: Minh Ý, em thấy thông báo trong nhóm đoàn phim chưa, sáng mai bảy giờ chị sẽ đến Tây Ngọc Nhạc Đình đón em.]
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Em thấy rồi, vừa mới thấy, còn chưa kịp trả lời thì chị đã nhắn tới.]
[Thịnh An Ninh: Vậy là được rồi, chị không thấy em trả lời nên cứ tưởng em chưa đọc, em nghỉ sớm đi nhé, mai chị qua đón.]
[Minh Ý: Vâng chị An Ninh, em biết rồi, chúc chị ngủ ngon.]
[Thịnh An Ninh: Ngủ ngon.]
Thoát khỏi cửa sổ trò chuyện, Minh Ý quay lại nhóm chat Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh, gõ hai chữ “Đã nhận” vào khung thoại, rồi nhấn gửi.
Nhìn dòng thông báo nhóm viết “8 giờ sáng mai”, Minh Ý đưa tay lên vò tóc mạnh một cái. Biết thế tối nay đã không chơi game với Tạ Vân Đường lâu đến vậy rồi.
—
Sáng hôm sau, Minh Ý bị chuông báo thức đánh thức.
Cô lơ mơ mở mắt, với tay tắt chuông, không nhịn được lại ngáp một cái.
Chuông báo cô đặt lúc sáu giờ rưỡi. Tối qua sau khi ra khỏi phòng tắm, làm xong mấy bước dưỡng da buổi tối cũng đã hơn mười hai giờ. Tính ra, tổng cộng cô chỉ ngủ được có sáu tiếng rưỡi.
Sau đó, chuông báo thức còn kêu thêm mấy lần nữa, Minh Ý mới vật vã bò dậy khỏi giường, kéo chăn bước vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong, Minh Ý nhanh chóng xuống lầu, thay một bộ đồ thể thao thoải mái. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ thì đã thấy xe bảo mẫu đỗ sẵn ngoài cửa.
Cô nhìn về phía phòng ăn, gọi với sang dặn dò Dì Lan một câu, rồi xách theo chiếc túi đeo dây xích quen thuộc ra ngoài.
Vì tối qua ngủ không ngon, lúc này quầng thâm mắt của Minh Ý đậm đến mức sắp đuổi kịp gấu trúc. Lên xe rồi, cô cứ cầm gương che quầng thâm mãi không buông. Nếu để người khác nhìn thấy, chưa biết chừng lại có thêm một màn dựng chuyện linh tinh trên mạng nữa.
Thấy Minh Ý vừa lên xe đã liên tục dặm kem che khuyết điểm từng lớp một, Thịnh An Ninh không nhịn được nói: “Em yêu quý của chị, tối qua mấy giờ em mới ngủ đấy? Quầng mắt thâm thế này cơ mà!”
Minh Ý tranh thủ liếc cô ấy một cái: “Cũng không muộn lắm, chắc tầm mười hai giờ hơn thôi.”
“……”
Thịnh An Ninh: “Bảy tám giờ quay mà tận mười hai giờ hơn em mới ngủ?”
“……”
Minh Ý không nói gì.
Thịnh An Ninh: “Chị còn tưởng lúc nhắn tin cho em thì em ngủ rồi cơ!”
“Chưa.” Minh Ý đáp, “Lúc đó em đang ngâm bồn, mới ngồi vào chưa được mười phút.”
“……”
Thịnh An Ninh: “Thôi được rồi.”
Nói rồi, Thịnh An Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Đừng dặm dày quá, lát nữa trang điểm dễ bị mốc nền đấy.”
“Vâng.” Minh Ý đáp, “Chị yên tâm, em không che nhiều đâu, chỉ dặm nhẹ một chút thôi. Em sợ trang điểm không che được đẹp như em tự che.”
Cũng không phải cô nói quá. Từ nhỏ bà Minh đã cố tình rèn cho cô gu thẩm mỹ và khiếu thời trang. Gu thẩm mỹ và kỹ thuật trang điểm của cô là điều ai cũng công nhận. Hồi còn đi học, phong cách trang điểm và ăn mặc của cô luôn là hình mẫu được mọi người thi nhau bắt chước.
Thậm chí trong trường còn truyền tai nhau rằng, muốn biết năm nay mốt gì, cứ nhìn cách phối đồ của Minh Ý là chuẩn khỏi chỉnh.
Ban đầu cũng có người không phục, nhưng rồi bị hiện thực vả liên tục, cuối cùng cũng chỉ có thể im lặng học theo. Dù sao cái tên Minh Ý cũng gắn liền với từ thời trang.
Cảnh quay hôm nay được sắp xếp tại một tòa nhà văn phòng cao cấp ở trung tâm Lệ thành. Mãi đến khi xuống xe, Minh Ý mới phát hiện, tòa nhà cô quay phim chỉ cách trụ sở của Tập đoàn Phó thị một con phố. Hai tòa nhà đứng đối diện nhau, nhìn sang cũng thấy.
Thu ánh mắt lại, Minh Ý cùng Thịnh An Ninh đi thang máy lên lầu.
Phần đô thị trong Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh kể về câu chuyện tái ngộ sau nhiều năm của nam nữ chính. Vì nữ phụ là bạn thân của nữ chính, nên phần này Minh Ý có rất nhiều đất diễn.
Trong phần này, nhân vật của Minh Ý không chỉ có tuyến tình cảm riêng, mà còn phải làm chất xúc tác đẩy mạnh cảm xúc giữa nam nữ chính — đúng nghĩa mang trọng trách nặng nề.
Minh Ý đến cũng khá sớm, lúc cô lên lầu mới bảy giờ hai mươi. Lúc này, nhà sản xuất và đạo diễn cũng vừa tới. Minh Ý chào mọi người rồi đi thẳng vào phòng trang điểm.
Vốn định tranh thủ lúc chuyên viên trang điểm chưa đến thì nằm gục một lát trên bàn hóa trang ngủ bù, nhưng cô và Thịnh An Ninh mới vào được vài phút, đạo diễn Trần đã gõ cửa bước vào.
“Minh Ý.”
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên: “Sao thế ạ, đạo diễn?”
Thấy trong phòng ngoài Minh Ý còn có quản lý Thịnh An Ninh, đạo diễn Trần mới yên tâm đẩy cửa bước hẳn vào: “Không có gì to tát đâu, chỉ là muốn qua xem tình hình của em thế nào, có bị mấy bình luận trên mạng làm ảnh hưởng không.”
Dù sao thì giữa đạo diễn và nữ diễn viên vẫn nên giữ chút khoảng cách thì hơn. “Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng” — chính là nói đạo diễn Trần.
Trần Đào là người nổi tiếng từ khi còn trẻ, là đạo diễn rất có tiếng trong giới. Hồi mới vào nghề, chỉ một lòng muốn làm phim hay nên cũng không để ý đến thị phi. Sau này bị kẻ khác bắt được điểm yếu, suýt nữa sự nghiệp sụp đổ, từ đó về sau làm gì cũng cẩn trọng hơn người.
Nghe vậy, Minh Ý lắc đầu: “Không sao đâu ạ, đạo diễn yên tâm, tôi sẽ không để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến tiến độ của cả đoàn đâu.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần không khỏi gật đầu hài lòng. Quả nhiên là người thông minh, hiểu chuyện ngay. Bảo sao bao lần gặp chuyện, vẫn luôn có người tìm mọi cách để giữ cô ấy lại.
Nghĩ vậy, ông liếc nhìn Thịnh An Ninh, rồi ánh mắt lại quay về phía Minh Ý, mở lời: “Nhân lúc bây giờ còn sớm, người cũng chưa đông, quản lý của cô cũng có mặt, tôi muốn hỏi trư côớc vài chuyện.”
Dù không hiểu rõ lắm nhưng Minh Ý vẫn dịu giọng đáp: “Đạo diễn cứ nói ạ.”
Đạo diễn Trần suy nghĩ mấy giây rồi mới lên tiếng: “Cô có quen với Ảnh đế Kỳ Chu không?”
Nghe vậy, Minh Ý ngẩn ra, rồi lắc đầu: “Không quen ạ. Sao thế ạ?”
“Không quen à?”
Đạo diễn Trần hơi bất ngờ. Lần trước, lúc scandal giữa Minh Ý và Diệp Trác lên hotsearch, đáng ra phía đoàn phim không cần ra mặt sớm như vậy, nhưng chính Kỳ Chu là người đã gọi điện cho ông lúc nửa đêm, thúc giục công bố sớm danh sách diễn viên và lịch khai máy.
Lúc đó ông còn tưởng hai người có mối quan hệ gì, nhưng tra một hồi cũng không thấy có giao điểm nào. Hơn nữa, chuyện giữa Kỳ Chu và Khương Du từng rầm rộ khắp mạng, sau khi hai người kết hôn thì tình cảm gắn bó, từng là chuyện tình đẹp trong giới. Cho nên khả năng khác lại càng không hợp lý.
Cho đến lần này—
Ông ngừng mấy giây, dò xét mở lời: “Thế… cô có quen Tổng giám đốc Tập đoàn Phó thị – Phó Thời Lễ không?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 28
10.0/10 từ 34 lượt.