Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 27

119@-


Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Tần Xuyên, Minh Ý vốn định chào tạm biệt Tạ Vân Đường, dù sao thì hướng về nhà cũ của nhà họ Tạ và Đình Viên cũng ngược nhau.


Thế nhưng vì tay lái của Minh Ý quá kém, Tạ Vân Đường không muốn để chú Vương cất công tới đón nên tự mình lái xe đưa Minh Ý về nhà trước, sau đó mới lái xe quay lại nhà cũ.


Khi Minh Ý về tới nơi thì Phó Thời Lễ vẫn chưa về. Thấy vậy, cô đá vội đôi giày cao gót rồi lao nhanh lên lầu.


Từ nhỏ tới lớn, cô nhận quà thì nhiều, nhưng chủ động tặng quà thì đây là lần đầu tiên.


Trên xe, cô đã nghĩ mãi, không biết nên tặng đôi khuy măng-sét này cho Phó Thời Lễ thế nào thì hợp lý. Trong đầu cô đã âm thầm tập dượt rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng cảm thấy lời lẽ quá sến súa.


Cuối cùng, cô quyết định cứ liều một phen, dù sao bây giờ Phó Thời Lễ cũng chưa về, cô cứ để thẳng món quà trong phòng anh là được. Anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ hiểu được ý cô.


Khi đi đến cửa phòng Phó Thời Lễ, bàn tay đang định mở cửa của Minh Ý hơi khựng lại.


Tuy sống chung dưới một mái nhà, nhưng đây là lần đầu tiên cô tự tiện vào phòng anh khi anh không có ở nhà.


Lúc đầu vì bị Phó Thời Lễ chê bai, cô tức phát điên, đừng nói là chủ động bước vào phòng anh, đến nhìn thêm một cái cô cũng thấy chướng mắt.


Khi ấy cô nào ngờ, có một ngày mình lại lén lút bước vào phòng của Phó Thời Lễ như thế này.


Nhưng mà, cô có làm gì đâu, chỉ để lại một món đồ thôi mà, Minh Ý tự an ủi mình như vậy.


Do dự vài giây, cô chỉnh lại nét mặt, khẽ hất cằm lên rồi đưa tay đẩy cửa bước vào, cố tỏ ra đường hoàng.


Căn phòng của Phó Thời Lễ đúng như cô tưởng tượng, mang phong cách Bắc Âu tối giản, tông màu đen trắng xám chủ đạo, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, đến cả ga trải giường cũng phẳng phiu không một nếp nhăn. Nếu không biết thì còn tưởng đây là phòng trưng bày, chưa từng có người ở.


Thấy vậy, Minh Ý vừa đi về phía sofa trong phòng anh vừa lẩm bẩm:


“Đúng là y hệt con người anh.”


Cũng chán ngắt, khô khan, cứng nhắc như thế.


Vừa dứt lời, cô còn chưa kịp đặt món quà trong tay xuống thì phía sau bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp, lạnh lẽo: “Y hệt cái gì cơ?”


Minh Ý giật mình đến nỗi tay run lên, chiếc túi đựng khuy măng-sét rơi thẳng xuống đất.


Thấy vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ chậm rãi nhìn xuống, liếc nhìn đồ vật dưới đất. Logo in trên túi khá to, anh liếc qua đã nhận ra đó là thương hiệu chuyên về phụ kiện nam rất nổi tiếng.


Trong lòng anh lập tức hiểu rõ, đoán được vì sao hôm nay Minh Ý lại hỏi giờ anh về, cũng như lý do cô xuất hiện trong phòng mình. Chắc chắn không sai vào đâu được.


Minh Ý theo phản xạ quay người lại nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh… sao anh lại về đột ngột thế?”



Thấy cô mặt mũi chột dạ như thế, Phó Thời Lễ bất giác bật cười: “Không phải chính em gọi anh về à?”


Minh Ý theo bản năng lảng tránh ánh mắt anh, khẽ mím môi: “Em chỉ nhờ Tần Xuyên hỏi xem khi nào anh về thôi, chứ đâu có bảo anh về sớm.”


Gì chứ, nói cứ như thể cô mong anh về lắm ấy. Không hề có nhé!


Hiếm khi thấy tiểu công chúa như cô có bộ dạng xấu hổ, lúng túng như vậy. Dù gì từ nhỏ đến lớn, cô nói dối không chớp mắt, bịa chuyện hại anh bị mắng cũng không phải ít.


Thấy thế, tâm trạng Phó Thời Lễ khá tốt, môi khẽ nhếch, thong thả trêu chọc: “Vậy à? Em cũng biết đây là nhà anh cơ đấy, mà anh muốn về còn phải xin phép em sao?”


Minh Ý mím môi, sắc mặt hơi mất tự nhiên: “Ai nói vậy? Ý em là… sao anh vào không gõ cửa gì hết.”


“Em cần anh nhắc lại à?”


Vừa nói, anh vừa bước tới, dừng lại cách cô chưa đầy một mét, từ tốn cúi người nhặt chiếc túi lên, còn nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên đó.


Sau đó, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, thong dong nói: “Đây là phòng của anh, Phó phu nhân.”


“…”


Dừng một nhịp, anh khẽ bật cười:


“Với lại em cũng đâu có đóng cửa đâu?”


“…”


Minh Ý tức đến mức muốn ngửa người ra sau. Nói một hồi, hóa ra lại thành lỗi của cô? Cô chỉ muốn lén tặng một món quà thôi mà, sao lại khó đến thế chứ, hu hu.


Thấy vậy, Phó Thời Lễ cúi đầu nhìn kỹ món đồ trên tay một lát, rồi ngẩng lên hỏi: “Tặng anh à?”


Minh Ý mím môi, vội vàng quay đi, trong lòng thì ngượng muốn độn thổ, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh: “Ơ… nhặt… nhặt được thôi.”


Phó Thời Lễ khẽ cười: “Thật à?”


Anh cúi đầu nhìn món đồ một lần nữa:


“Thương hiệu này không rẻ đâu, không biết người mua là ai mà lại sơ ý đến vậy—”


Còn chưa nói hết câu, Minh Ý đã theo phản xạ nhíu mày quay sang nhìn anh: “Anh nói ai sơ ý—”


Khoan đã! Không đúng!


Phó Thời Lễ có nói người mua là cô đâu, cô gấp cái gì, sao lại tự khai thế này?!!


“…”



Nhục nhã quá! Quá nhục nhã rồi!


Phó Thời Lễ nhàn nhã liếc cô một cái, rồi thong thả mở túi, lấy ra đôi khuy măng-sét màu tím đậm đính đá quý bên trong.


Anh ngắm nghía đôi khuy măng-sét vài giây, giọng trầm thấp khen nhẹ: “Chủ nhân của đôi khuy này mắt nhìn cũng không tệ.”


Nghe vậy, Minh Ý liếc anh một cái, kiêu ngạo hừ khẽ: “Còn phải hỏi ai chọn cơ chứ.”


Phó Thời Lễ đóng hộp lại, cúi mắt nhìn cô, bật cười: “Vậy là lần này chịu thừa nhận rồi à?”


“…”


Minh Ý cau mày, ngẩng đầu trừng mắt với anh: “Phó Thời Lễ, anh cố ý đúng không?!!”


Rõ ràng đã sớm đoán ra rồi, vậy mà còn cố tình trêu chọc cô! Đồ khốn—


Còn chưa kịp mắng ra chữ “nạn” thì đã nghe Phó Thời Lễ chậm rãi nói: “Lần đầu tiên công chúa nhỏ tặng quà cho người ta, lúng túng một chút cũng bình thường thôi.”


Giọng anh trầm thấp, nói chậm rãi, ngữ khí dịu dàng mà tha thiết.


Minh Ý ngẩng đầu nhìn anh, chớp mắt đầy kinh ngạc. Sao cô lại cảm giác… trong lời nói của anh có chút cưng chiều?


Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải Phó Thời Lễ bị ai nhập hồn rồi không?


Hoặc là… anh lén đi học lớp luyện nói chuyện hồi nào?


Còn chưa kịp hoàn hồn, Minh Ý đã nghe thấy anh chậm rãi nói: “Quà này, anh rất thích.”


Không hiểu sao, mặt Minh Ý nóng ran, tim đập cũng bắt đầu loạn nhịp. Một lúc lâu sau, cô mới thốt lên một tiếng: “Ờ.”


Nói xong, còn chưa để Phó Thời Lễ kịp đáp lại, cô đã bỏ lại một câu: “Em về ngủ đây.”


Nói rồi vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ như trốn chạy.


Đứng yên tại chỗ, Phó Thời Lễ nhìn bóng lưng luống cuống của cô, lòng bàn tay cầm cặp khuy măng-sét cũng dần dần nóng lên.


Về tới phòng, Minh Ý lập tức đóng sập cửa, dựa vào cánh cửa mà thở hổn hển.


Rõ ràng chỉ là mấy bước chân, vậy mà cô có cảm giác như vừa đi hết một thế kỷ.


Tới giờ tim vẫn đang đập loạn trong lồng ngực, không biết vừa nãy Phó Thời Lễ có nghe thấy không?


Minh Ý mím môi, bắt đầu thấy sợ. Chắc là… không nghe thấy đâu nhỉ?


Nếu mà nghe thấy thì đúng là mất mặt chết đi được, đã vậy còn tặng anh quà, lại còn tim đập loạn nữa chứ!



Một lúc sau, Minh Ý thở dài, nghĩ bụng: Thôi kệ, cùng lắm mai mốt lựa lời mà giải thích với Phó Thời Lễ, cứ nói mình bị bệnh tim, nhịp tim không đều.


Nghĩ đến đây, điện thoại trên tay cô bỗng rung lên một cái.


Trái tim vừa bình ổn lại của Minh Ý lại nhảy dựng lên cổ họng. Cứ thế này thì sớm muộn gì cô cũng mắc bệnh tim thật mất!


Cô cúi đầu nhìn điện thoại, là cuộc gọi đến từ Tạ Vân Đường. Đang định bắt máy thì còn chưa kịp chạm vào màn hình, đối phương đã cúp máy.


Minh Ý: “……”


Còn chưa kịp bực mình thì điện thoại lại rung lên.


Cô cúi đầu nhìn, mấy tin nhắn WeChat nhảy liên tục lên màn hình, không cần đoán cũng biết chắc chắn là Tạ Vân Đường gửi.


“……”


Minh Ý vừa bực vừa mở WeChat ra.


Tạ Vân Đường tốt nhất là có chuyện gấp cần cô, không thì!!


Thế nhưng, vừa mở ra đã thấy một loạt:


[A a a a a a a a a a a a]


“…………”


[Minh Ý: Gào cái gì đấy?!!]


Gửi xong, cô mới kéo màn hình lên đọc tiếp.


[Tạ Vân Đường: Sở Sở, cậu đang làm gì thế? Sao không nghe điện thoại của tớ?]


[Tạ Vân Đường: Hu hu hu Sở Sở nhìn đi, tớ lại bị đánh cho tơi tả rồi, bên kia còn có thằng chơi tướng Chung Quỳ cứ cười nhạo tớ suốt, hu hu hu, tớ đáng thương quá.]


[Tạ Vân Đường[ảnh]]


[Tạ Vân Đường: Cậu đang làm gì vậy?!!]


[Tạ Vân Đường: Thấy tin nhắn thì trả lời ngay đi! A a a a a a a!]


[Tạ Vân Đường: Hu hu hu Công chúa Sở Sở, tớ cần cậu, không có cậu thì tớ một mình sao xông pha chiến trường được!]


[Minh Ý: ……]


[Tạ Vân Đường: Cuối cùng cậu cũng trả lời rồi!!! Mau lên mau lên, vào game đi, tớ chỉ còn thiếu một sao nữa là lên Vương giả, mấy trận gần đây cứ thắng một trận rồi lại thua một trận, bực chết mất, sao bị trừ hết rồi.]



Dù hiện tại Minh Ý rất muốn mắng người, nhưng nghĩ lại thì là cô đã dắt Tạ Vân Đường vào cái hố Vương giả vinh diệu này còn gì!


Hồi cấp ba Minh Ý đã thích chơi game, lúc đó toàn chơi Liên minh huyền thoại bản PC, nhưng thấy chơi được mỗi lúc ngồi máy, không tiện. Sau này có game Vương giả vinh diệu trên di động, đúng là thỏa mãn mong muốn chơi game mọi lúc mọi nơi của cô.


Hơn nữa trong game này nhiều tướng nữ xinh đẹp, skin cũng đẹp, thao tác lại đơn giản. Từ đó Minh Ý dứt hẳn PC, chìm luôn trong hố mobile game, tiện thể kéo theo cả Tạ Vân Đường xuống cùng.


Vào game, Minh Ý và Tạ Vân Đường bật mic nội bộ trong đội.


Minh Ý hỏi: “Cậu không phải đang ở nhà à? Sao còn có thời gian chơi game, không ngồi nói chuyện với chú sao?”


Tạ Vân Đường đáp: “Lúc đầu ăn cơm xong cũng định nói chuyện đấy, nhưng nói được vài câu thì bạn học cũ của bố tớ lại gọi điện tới, hai người giờ đang tám gần hai tiếng rồi.”


“Ban đầu tớ chỉ thấy chờ cũng chán nên vào làm một trận, thấy ông ấy chưa xong nên tớ về phòng luôn, để mai nói tiếp, dù sao tớ cũng sẽ ở trong nước lâu, không vội một tối này.”


“Ừ.”


Minh Ý đáp khẽ, tiện tay cấm luôn tướng Chung Quỳ, hỏi tiếp: “Cậu trận này chơi gì?”


Tạ Vân Đường: “Cậu đi rừng nhé? Cậu đi rừng thì tớ chơi hỗ trợ.”


“Được.”


Tạ Vân Đường: “À đúng rồi, chiều nay cậu đưa quà cho Phó Thời Lễ chưa? Anh ấy nói gì?”


“……”


Sao lại nhắc lại chuyện này chứ, cô vừa mới quên rồi.


Sắc mặt Minh Ý thoáng mất tự nhiên, đáp qua loa: “Ừ, đưa rồi.”


“Ông chồng của cậu nói sao? Có thích không?”


Minh Ý liếc mắt, hỏi lại: “Anh ấy dám không thích à?”


Nghe vậy, Tạ Vân Đường cười: “Cũng đúng, nếu anh ấy dám nói không thích, chắc hôm nay cậu đập nhà mất.”


Minh Ý: “……”


“Làm gì mà nghiêm trọng thế.”


“Nhưng mà, lần sau cậu thử mua món tớ nói xem, đảm bảo cậu như phát hiện ra tân thế giới!”


Minh Ý mím môi: “Tất chân đen á? Tớ không muốn.”


Tạ Vân Đường nhíu mày: “Sao lại bài xích tất chân đen thế chứ, đó là bí kíp tăng nhiệt độ tình cảm vợ chồng đấy!”


Nói xong, cô ấy ngừng vài giây, như vừa nghĩ ra điều gì đó, rồi hỏi bằng giọng không thể tin nổi: “Không lẽ… cậu với Phó Thời Lễ vẫn chưa làm “chuyện ấy”?”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 27
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...