Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 30

119@-


Tầng cao nhất của tập đoàn Phó thị, văn phòng Tổng giám đốc.


Tần Xuyên cùng mấy vị trưởng phòng đang mỗi người cầm một xấp tài liệu, chuẩn bị báo cáo công việc với Phó Thời Lễ.


Sắp đến đêm Giao thừa rồi, trước Tết vẫn còn nhiều việc trong công ty cần anh xử lý.


“Khoản thanh toán giai đoạn một cho công trình Công viên Vòng Đảo, phòng tài vụ đã bàn giao xong, thời gian thi công dự kiến từ ba đến năm tháng, ngoài ra…”


Lúc này, màn hình điện thoại trên bàn của Phó Thời Lễ bất chợt sáng lên.
Anh vô thức ngẩng đầu, liếc mắt nhìn qua rồi nhàn nhạt lên tiếng: “Dừng lại một chút.”


Nói xong, Phó Thời Lễ đưa tay cầm điện thoại lên, cúi đầu mở WeChat.


[Minh Ý: Anh đang bận à?]


Ánh mắt Phó Thời Lễ dừng lại trên màn hình vài giây, sau đó ngón tay thon dài khẽ gõ lên bàn phím.


[Phó Thời Lễ: Không bận, có việc gì à?]


[Minh Ý: Ồ, không có gì quan trọng đâu, chỉ muốn hỏi anh có quen biết ảnh đế Kỳ không?]


Thấy vậy, lông mày Phó Thời Lễ khẽ nhíu lại, sắc mặt cũng tối đi đôi chút. Cô đặc biệt gửi tin nhắn tới anh… chỉ để hỏi chuyện Kỳ Chu?


Cùng lúc đó, mấy nhân viên đang đứng trong phòng, kể cả trợ lý đặc biệt Tần Xuyên, đều lén nhìn nhau khi thấy anh nhíu mày, không ai dám thở mạnh, sợ lỡ gây ra tiếng động không đúng lúc mà rước họa vào thân.


Vài giây sau, Phó Thời Lễ cúi đầu nhắn tin: [Ai?]


Nhìn dòng tin nhắn trả lời, Minh Ý hơi sững người. Chẳng lẽ Phó Thời Lễ không quen Kỳ Chu? Không thể nào!


[Minh Ý: Kỳ Chu, ảnh đế của giới giải trí ấy, nam chính trong bộ phim lần này em đóng, anh không biết à?]


[Phó Thời Lễ: Không quen.]


[Minh Ý: ?]


[Minh Ý: Không quen?]


[Minh Ý: Vậy vừa rồi vợ của Kỳ Chu, tức nữ chính của phim – Khương Du, sao lại đột nhiên nói nếu em cần giúp đỡ thì có thể tìm chị ấy, hoặc nhờ anh tìm Kỳ Chu giúp em?]


[Phó Thời Lễ: À.]


[Minh Ý: ? “À” là sao?]



[Phó Thời Lễ: Thế thì anh quen rồi.]


[Minh Ý: ?]


[Minh Ý: Vừa nãy còn bảo không quen cơ mà?]


[Phó Thời Lễ: Có thể là người không quan trọng nên anh không nhớ ra, vừa lục lại từ góc xó nào đó thôi.]


[Phó Thời Lễ: Em có ý kiến gì?]


[Minh Ý: ……]


Thấy thế, Minh Ý không nhịn được âm thầm chửi một tiếng “đồ thần kinh”, chẳng hiểu hôm nay Phó Thời Lễ lại phát bệnh kiểu gì mà cứ phải nói chuyện vòng vo.


Nhưng nhìn thái độ của anh, chắc chắn là có quen ảnh đế Kỳ, hơn nữa có vẻ còn khá thân.


[Phó Thời Lễ: Sao tự nhiên em lại hỏi về cậu ta?]


Minh Ý không trả lời trực tiếp: [Vậy trước kia em với Diệp Trác lên hotsearch, có phải là anh nhờ ảnh đế Kỳ giúp nên đoàn phim mới công bố trước, để phân tán sự chú ý khỏi em với Diệp Trác không?]


Phó Thời Lễ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, không trả lời.


Vài giây sau, đầu bên kia lại gửi đến một loạt tin nhắn.


[Minh Ý: Còn chuyện hotsearch mấy hôm trước nữa, chắc cũng là anh bảo Tần Xuyên ra mặt giúp em, nên đạo diễn Trần và ảnh đế Kỳ mới chịu đăng weibo đính chính chuyện đó đúng không?]


[Minh Ý: Còn lúc trước em gặp rắc rối ở Giang Thành, ảnh đế Kỳ cũng là nể mặt anh nên mới ra tay giúp em phải không? Nhưng sao trước giờ anh chưa từng nhắc đến anh ấy với em?]


Phó Thời Lễ khẽ lướt qua đoạn tin nhắn, rồi hơi cụp mắt xuống, gõ vài chữ.


[Phó Thời Lễ: Không có việc gì thì anh nhắc đến cậu ta với em làm gì?]


[Minh Ý: ……]


Cũng đúng. Cô với Phó Thời Lễ vốn chẳng thân thiết gì, anh lại càng không cần thiết phải nói đến bạn của mình với cô.


Nghĩ tới đây, không hiểu sao Minh Ý bỗng nhiên chẳng muốn nói chuyện với Phó Thời Lễ nữa.


Cô cúi đầu nhìn điện thoại mấy giây, sau đó bấm vào ảnh đại diện của Phó Thời Lễ, rồi lại bấm vào ba chấm ở góc trên bên phải, một lần nữa đưa anh vào danh sách đen.


Động tác liền mạch, dứt khoát, còn thuần thục hơn cả lần trước.


Cùng lúc đó, trong văn phòng, Phó Thời Lễ cúi đầu nhìn chằm chằm vào dấu ba chấm trên màn hình, cầm điện thoại đợi thêm một lúc, thấy bên kia không nhắn gì thêm mới đặt máy xuống.


Anh ngẩng đầu trở lại, ánh mắt nhàn nhạt quét qua: “Tiếp tục.”



“Nếu Phó tổng không còn vấn đề gì nữa, vậy chúng tôi xin phép ra ngoài làm việc.”


Tâm trạng của Phó Thời Lễ lúc vui lúc không, bọn họ thật sự không đoán nổi, cuối cùng cũng hiểu thế nào là “bầu bạn với vua như bầu bạn với hổ”.


Cho nên, sau khi báo cáo xong, ai nấy đều chỉ muốn nhanh chóng rút lui.


Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ gật đầu hai cái: “Ừ, đi đi.”


Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Tần Xuyên ở lại.”


Trong lòng Tần Xuyên chợt rùng mình.


Cùng lúc đó, các đồng nghiệp khác đồng loạt nhìn anh ta bằng ánh mắt đầy cảm thông.


Đợi mọi người rời đi hết, Tần Xuyên mới quay đầu lại, cung kính hỏi: “Phó tổng có gì cần dặn dò ạ?”


Phó Thời Lễ: “Chiếc Lamborghini trong gara, tranh thủ cho người mang tới chỗ Kỳ Chu, tiện thể nhắn lại một câu.”


Tần Xuyên: “Dạ, nhắn gì ạ?”


Phó Thời Lễ thu lại ánh nhìn, thong thả đứng dậy: “Bảo là nể tình cậu ta giúp vợ tôi giải vây, chuyện lần trước tôi không tính toán nữa.”


“…”


Tuy không rõ Phó Thời Lễ nói đến chuyện gì, nhưng với tư cách là một thư ký đạt chuẩn, Tần Xuyên vẫn hơi gật đầu, kính cẩn đáp: “Vâng.”


Phó Thời Lễ gật đầu một cái, còn chưa kịp mở miệng thì điện thoại trên bàn đã vang lên một tiếng.


Anh cúi đầu liếc nhìn, dừng lại hai giây mới với tay cầm điện thoại lên.


Thấy vậy, Tần Xuyên nói: “Vậy anh cứ làm việc, tôi xin phép ra ngoài.”


Phó Thời Lễ vừa gật đầu vừa vuốt màn hình bấm nghe máy: “Ông ạ.”


Đầu dây bên kia, ông nội Phó khí thế vẫn như xưa: “A lô? Cháu còn nhớ ông là ông nội cháu đấy à! Về nước cũng lâu rồi, định bao giờ dẫn Sở Sở về nhà đây? Ông đợi mãi rồi đấy!”


“Phó Thời Lễ! Cháu mọc cánh nên cứng cáp rồi đúng không, không coi lời ông ra gì nữa nhỉ!”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười: “Ông ơi, oan cho cháu quá!”


“Oan cái gì mà oan?!” Ông nội Phó quát: “Cháu nói xem! Khi nào mới đưa cháu dâu về cho ông? Có phải cháu lén bắt nạt Sở Sở, sợ nó gặp ông méc lại nên mới không dám đưa người ta về đúng không?”


“Ông nói cho cháu biết, Phó Thời Lễ! Cháu mà dám bắt nạt Sở Sở—”


Lời ông nội Phó còn chưa nói hết đã bị Phó Thời Lễ bật cười ngắt lời: “Cháu nào dám chứ ông, Sở Sở dạo trước quay phim ở Giang Thành, mấy hôm nay mới về Lệ Thành, nếu ông muốn gặp cô ấy thì chiều nay cháu sẽ qua đón Sở Sở về gặp ông.”



Phó Thời Lễ là do ông nội Phó đích thân nuôi lớn, tính tình thằng cháu này thế nào ông còn lạ gì, giả vờ vâng lời nhưng sau lưng thì làm theo ý mình, chuyện như thế ông từng chứng kiến không ít.


“Đương nhiên là thật rồi ạ.” Phó Thời Lễ cười nhẹ: “Cháu còn dám lừa ông chắc?”


“Thôi được!” Ông nội Phó nói:
“Lần này ông tin cháu! Tối nay ông sẽ bảo dì giúp việc nấu một bàn các món Sở Sở thích ăn, cháu nhớ dẫn con bé về ăn cơm đấy!”


Phó Thời Lễ dịu giọng đáp: “Vâng, ông yên tâm, tối nay cháu nhất định đưa cháu dâu bảo bối của ông về.”


Nghe vậy, ông nội Phó nói: “Thế thì còn tạm được! Không có việc gì nữa, ông cúp máy đây!”


“Vâng ạ.”


Cúp điện thoại, Phó Thời Lễ mở lại WeChat, tìm đến ảnh đại diện của Minh Ý.


Anh dừng lại hai giây, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng khẽ vuốt một cái, ghim ảnh đại diện của Minh Ý lên đầu.


Khoé môi Phó Thời Lễ khẽ cong, gần như không nhận ra, sau đó mở khung trò chuyện với Minh Ý, gõ chữ.


[Phó Thời Lễ: Ông bảo tối nay đưa em về nhà, đợi em quay xong cảnh, anh qua đón.]


Soạn xong tin nhắn, anh lại kiểm tra kỹ lỗi chính tả một lượt rồi mới ấn gửi đi.


Thế nhưng ngay giây sau, ngay trước dòng tin vừa gửi liền hiện ra một dấu chấm than đỏ quen thuộc.


Bên dưới còn hiện dòng chữ nhỏ: [Tin nhắn đã được gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.]


Phó Thời Lễ: “?”



Mãi đến năm giờ chiều đoàn phim mới tan làm.


Vì mấy cảnh trước quay khá suôn sẻ nên đạo diễn tạm thời giao thêm cho Minh Ý một phân cảnh. Cảnh này vốn được sắp xếp quay vào mấy ngày sau, nhưng vì hôm nay có thời gian trống, địa điểm lại tiện lợi nên đoàn quyết định chuyển sang chiều nay luôn.


Cảnh này thêm vào quá gấp gáp, khiến Minh Ý chưa chuẩn bị kịp nên diễn không được như trước, liên tiếp NG (bị hỏng) ba lần, mãi đến hơn năm giờ mới xong việc.


Tan làm xong, Minh Ý trở lại phòng nghỉ thay đồ. Vừa bước ra khỏi phòng thay đồ phía trong, Thịnh An Ninh đã gõ cửa bước vào.


“Hôm nay diễn ổn đấy, chị thấy đạo diễn Trần cũng khá hài lòng với em.”


“…”


Minh Ý bĩu môi: “Em NG nhiều thế mà vẫn hài lòng được à…”


Thịnh An Ninh cười: “Thì cũng là cảnh thêm đột xuất mà, với cả mấy cảnh trước em toàn diễn một lần là qua còn gì!”



Mặc dù bị ép quay thêm một cảnh về sau khiến cô trở tay không kịp, nhưng nói thật là cô cũng thấy hơi bất lực.


Thịnh An Ninh hỏi: “Lát nữa em có bận gì không? Chị nghe nói gần đây có một quán nướng mới mở, khá ổn đấy. Lần trước chị đi với bạn, mà cô ấy dắt theo một anh đẹp trai nên chị không dám ăn thoải mái. Bây giờ lại thèm rồi, đi cùng chị nhé?”


Nghe vậy, mắt Minh Ý sáng lên: “Được đó! Dạo này em cũng đang thèm đồ nướng. Quán đấy ở đâu vậy ạ?”


Thịnh An Ninh đáp: “Ngay tầng bốn trung tâm thương mại gần đây, quán nướng Hàn Quốc, nghe bảo ông chủ là con lai Trung – Hàn.”


“…”


Minh Ý cười khan một tiếng: “Trung… Hàn thì có gì mà lai, chẳng phải đều là người châu Á à.”


“Thôi mà.”


Thịnh An Ninh bật cười: “Lo ăn ngon là được, lai gì kệ họ!”


“Cũng phải.” Minh Ý gật đầu: “Chị đợi em một chút nhé, em vào lấy áo khoác. Hôm nay lạnh thật đấy.”


Thịnh An Ninh gật đầu: “Ừ em vào đi. Dạo này đúng là lạnh ghê, hôm qua chị xem dự báo thời tiết, bảo mấy hôm tới còn lạnh hơn. Ra đường nhớ mặc ấm vào, đừng để ốm đấy.”


“Vâng ạ.”


Minh Ý vừa đi vừa đáp: “Em cũng xem rồi, chắc do sắp đến Giáng sinh rồi ấy.”


“Thật à? Vậy là tuần sau Giáng sinh rồi.”


Vừa nói, Thịnh An Ninh vừa cúi đầu xem lịch trên điện thoại: “Bảo sao mấy hôm nay lạnh thế, lại còn sắp rét thêm nữa. Chị nhớ Giáng sinh năm ngoái còn có tuyết rơi cơ.”


“Em cũng nhớ là có vài bông tuyết bay lất phất, không biết năm nay có rơi nữa không.”


Vừa nói, Minh Ý vừa mặc một chiếc áo dạ dáng dài màu xanh lam khói, cổ quấn khăn trắng, đi đôi bốt cao đến gối, gót sáu phân, từ bên trong bước ra.


Minh Ý: “Đi thôi ạ.”


Hai người vừa trò chuyện vừa đi thang máy xuống dưới.


Vừa bước ra khỏi thang máy, một cơn gió lạnh đã ập tới, Minh Ý không nhịn được liền rụt cổ vào khăn quàng.


Ra khỏi cửa xoay, hai người định gọi xe đi ăn thì Thịnh An Ninh bất chợt thấy chiếc Bentley màu đen đỗ ngay trước cửa, biển số xe ngông nghênh cực kỳ.


Cô đứng trên bậc thềm, vô thức chọc chọc Minh Ý: “Này, xe ông chồng em đúng không?”


Vừa nói, hai người đã bước xuống bậc thang. Minh Ý theo ánh mắt của Thịnh An Ninh nhìn sang.


Chỉ một giây sau, cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống, lộ ra nửa khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng quen thuộc của người đàn ông.


Một lát sau, anh quay đầu lại, ánh mắt lặng lẽ dừng trên gương mặt Minh Ý hai giây, rồi mím môi khẽ nói: “Minh Ý, về nhà thôi.”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 30
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...