Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 24
123@-
—
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn cô mấy giây, rồi giơ tay vén lọn tóc rối trên mặt cô ra sau tai, khẽ cười: “Em nghĩ sao?”
Minh Ý chớp mắt mấy cái, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không hiểu sao, cô bỗng thấy nghẹn lời. Nhưng bất kể lý do là gì, vào khoảnh khắc này, chỉ cần Phó Thời Lễ có mặt ở đây với cô đã đủ khiến cô ngạc nhiên và vui mừng rồi.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ giơ tay khẽ quơ trước mặt cô: “Sợ đến đờ người rồi à?”
Lúc này Minh Ý mới sực tỉnh. Cô đưa tay gạt tay Phó Thời Lễ ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới mấy giây, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo vốn có của một tiểu thư: “Cảm ơn anh đã giúp em lúc nãy. Nếu anh bận thì cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu. Em đợi quản lý đến đón là được rồi.”
Dựa theo hiểu biết của cô về Phó Thời Lễ, giờ này anh xuất hiện ở sân bay, tám chín phần là chuẩn bị đi công tác.
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi rũ hàng mi, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây rồi bật cười vì tức: “Anh lặn lội từ xa đến tận đây để cứu em, thế mà em lại nói mấy lời vô tình thế này với anh à? Hửm?”
Không hiểu sao, tim Minh Ý bỗng lỡ mất một nhịp.
Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Không phải em vừa cảm ơn anh rồi đấy à? Hơn nữa chuyện anh ở Giang Thành rồi lẳng lặng biến mất, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!”
Phó Thời Lễ khẽ cười: “Được rồi.”
Anh ngừng hai giây, rồi chậm rãi cởi áo khoác vest choàng lên vai cô: “Về nhà rồi tính sau.”
Nói xong, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại: “Đi thôi, Tần Xuyên xử lý xong rồi.”
Minh Ý chớp mắt: “Lúc anh đến có thấy quản lý của em không?”
Nếu không phải tình cờ, thì chắc chắn là Thịnh An Ninh đã liên lạc với Phó Thời Lễ. Chẳng qua là, họ trao đổi thông tin liên lạc từ bao giờ, sao cô lại không biết gì cả?
“Tần Xuyên sẽ sắp xếp người đưa cô ấy về.” Phó Thời Lễ liếc cô một cái: “Em lo cho bản thân mình trước đi.”
Minh Ý cau mày: “Em có gì phải lo đâu? Anh vừa nói bên ngoài ổn hết rồi mà?”
Nghe vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ chầm chậm rơi trên gương mặt cô, nhìn cô mấy giây, giọng nhàn nhạt: “Chẳng lẽ Phó phu nhân không định giải thích gì về mấy tấm ảnh trên Weibo à?”
Minh Ý: “?”
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Thời Lễ nói tiếp: “Chủ đề là giả, chứ ảnh chắc không phải photoshop đâu nhỉ?”
Minh Ý cạn lời: “Em—”
Chưa nói xong đã bị Phó Thời Lễ ngắt lời: “Nơi này không tiện nói chuyện.”
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay đẩy cửa lối thoát hiểm, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bối rối của Minh Ý, dừng lại hai giây rồi chậm rãi mở miệng: “Về nhà rồi từ từ tính.”
“…”
Dù Phó Thời Lễ nói là đã xử lý xong mọi chuyện bên ngoài, nhưng trên đường rời khỏi sân bay, Minh Ý vẫn đội mũ kín mít, cúi gằm đầu, đi sát sau lưng anh. Mãi đến khi lên xe, cô mới tháo phăng mũ, khẩu trang và kính râm, hít một hơi thật sâu như được giải thoát.
Cô cúi đầu mở điện thoại, vốn định nhắn tin cho Thịnh An Ninh hỏi chị ấy thế nào rồi, tiện thể qua lấy hành lý. Ai ngờ vừa bật màn hình lên đã thấy trên màn hình khóa hiện dòng chữ trong ứng dụng lịch: “Không nên làm gì cả.”
Minh Ý: “……?”
Rõ ràng hôm qua cô còn xem là tốt cho việc xuất hành, động thổ, cầu may, cưới hỏi, gieo trồng vân vân…
Cô bèn nhấn vào xem kỹ hơn, trượt xem lịch mấy ngày gần đó, mới phát hiện ngày “nên xuất hành” chính là hôm qua…
“……”
Minh Ý lập tức cạn lời. Bảo sao hôm nay cô vừa xuống máy bay đã bị fan của Chu Dạng rượt đuổi như muốn giết.
Lần sau ra ngoài nhất định phải xem lịch hoàng đạo thật kỹ, huhu.
Lấy lại tinh thần, Minh Ý mở WeChat của Thịnh An Ninh ra.
[Minh Ý: Chị An Ninh về đến nhà an toàn chưa ạ?]
[Thịnh An Ninh: Vừa mới về. Em gặp Phó tổng rồi nhỉ?]
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thời Lễ, thấy anh đang ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để ý gì đến cô. Cô lại cúi đầu, tiếp tục gõ chữ.
[Minh Ý: Gặp rồi ạ, bọn em đang trên đường về.]
[Minh Ý: À đúng rồi, hôm nay là chị liên hệ với Phó Thời Lễ sao? Chị có liên lạc của anh ấy từ bao giờ thế, sao em không biết gì cả?]
[Thịnh An Ninh: Chị làm sao mà có được số của Phó tổng. Là chị nhờ Chúc Chúc liên hệ với trợ lý của anh ấy. Còn chuyện liên lạc, không phải hai người mới đăng ký kết hôn à? Trợ lý của Phó tổng đã chủ động liên hệ với chị, cho chị số riêng của anh ta, nói nếu em gặp chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi trực tiếp.]
[Thịnh An Ninh: Chị tưởng em biết nên không nói lại.]
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Biết cái… củ cải ấy.]
[Thịnh An Ninh: Nhưng may mà hôm nay có Phó tổng giúp, chuyện xảy ra đột ngột quá, chị bị bất ngờ, lại đang trong sân bay nên không có cách nào tốt hơn.]
[Minh Ý: Vâng, em hiểu rồi.]
[Minh Ý: À đúng rồi, vali của em vẫn ở chỗ chị đúng không? Chị về nhà hay về công ty luôn đấy? Em sẽ cho người đến lấy đồ.]
[Thịnh An Ninh: Không cần đâu, hành lý của em đã được trợ lý của chồng em mang đi rồi. Chiều nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đọc mấy bình luận trên mạng. Chị về nhà thay đồ xong sẽ đến công ty tra lại vụ hôm nay.]
[Minh Ý: Vâng, em biết rồi.]
Vì Minh Ý bị say xe nên không dám nói chuyện nhiều với Thịnh An Ninh trên đường, chỉ trò chuyện qua loa vài câu rồi thoát khỏi WeChat, tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, xe chầm chậm chạy vào khu Tây Ngọc Nhạc Đình.
Vừa xuống xe, Minh Ý liền đi trước, tay xách mũ và kính râm, giày cao gót lộc cộc bước thẳng về phía cổng.
Phó Thời Lễ vô thức liếc mắt nhìn theo. Dáng lưng cô thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng, vài bước chân thôi đã toát lên dáng vẻ yêu kiều. Không còn chút dáng vẻ chật vật khi bị rượt đuổi trong sân bay ban nãy, ngược lại trông hệt như một con công đang chuẩn bị xoè đuôi.
Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ bất giác khẽ cong lên, rồi anh cũng cất bước đi theo.
Minh Ý đi tới cửa biệt thự, cúi đầu nhập mật mã vào khoá điện tử. Cô nhớ lần trước Phó Thời Lễ có nói là sáu số 0.
Cô đưa tay nhấn sáu lần vào phím số ở hàng dưới cùng.
Ngay sau đó là một tiếng “ùm”, rồi hệ thống vang lên giọng thông báo: “Mật khẩu sai.”
“???”
Minh Ý quay đầu lại: “Không phải sáu số 0 à?”
Thấy vậy, Phó Thời Lễ nhấc chân bước đến đứng sau lưng Minh Ý, giơ tay nhấn vài cái lên bảng điện tử.
Tiếp đó là một tiếng “tít——”, cánh cửa bật mở. Phó Thời Lễ đẩy cửa ra, ánh mắt hờ hững rơi lên gương mặt đầy khó hiểu của Minh Ý, chậm rãi nói: “Quên chưa nói với em, hôm qua anh đổi mật khẩu rồi. Sáu số 1, sáu số 0 không an toàn.”
“???”
Minh Ý: Anh bị thần kinh à????
Khoé môi Phó Thời Lễ khẽ động, sau đó lướt ngang qua người Minh Ý rồi đi thẳng vào trong.
“……”
Nhìn theo bóng lưng Phó Thời Lễ, Minh Ý nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu mới nhỏ giọng mắng khẽ: “Đồ khốn!”
Vào nhà, Minh Ý lập tức đá bay đôi giày cao gót, chuẩn bị lên lầu. Hôm nay cô không có ý định cãi nhau với Phó Thời Lễ.
Thế nhưng, vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên thì phía sau chợt vang lên tiếng gọi của Phó Thời Lễ: “Minh Ý.”
Minh Ý không tình nguyện quay người lại: “Gì nữa?”
Phó Thời Lễ ngước mắt lên: “Nghĩ kỹ chưa?”
Minh Ý nhíu mày: “Nghĩ cái gì?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không đáp, bước tới mấy bước, dừng lại cách cô không xa.
Nhìn cô một lúc, giọng trầm thấp của anh vang lên, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tất nhiên là chuyện tính sổ. Vừa nãy ở sân bay không phải đã nói rồi sao? Hay là Phó phu nhân quên mất mình từng nói gì rồi?”
“……?”
Minh Ý lục lại ký ức mấy giây mới phản ứng lại: “Anh đang nói chuyện tấm ảnh?”
Dù sao thì trước đó cô cũng đã thẳng thắn nói với Phó Thời Lễ về vấn đề trung thành trong hôn nhân giữa hai người.
Phó Thời Lễ nhướn mày, không lên tiếng.
Nể mặt Phó Thời Lễ hôm nay đã kịp thời xuất hiện cứu cô một phen, Minh Ý kiên nhẫn giải thích: “Tấm ảnh đó em cũng không biết là do ai chụp. Hơn nữa lúc đó trong phòng học có rất nhiều người, đâu chỉ có mình em với Chu Dạng. Khi đó bọn em chỉ đang tập diễn thử thôi.”
“Với lại, góc chụp của tấm ảnh đó cũng có vấn đề. Em với Chu Dạng thực ra đâu có đứng gần nhau đến vậy!”
Phó Thời Lễ hờ hững liếc mắt: “Thật à?”
Minh Ý: “?”
“Nếu không tin thì anh cứ điều tra, em cần gì phải nói dối anh chuyện này?”
Minh Ý ngẩng đầu nhìn thẳng, không né tránh: “Em thừa nhận, tuy bình thường không vừa mắt với anh lắm, nhưng sự trung thành cơ bản với bạn hợp tác thì em vẫn có.”
Bạn — h — ợ — p — t — á — c.
Phó Thời Lễ khẽ cong môi, lập tức bắt được từ khoá trong lời cô.
Chưa kịp mở miệng thì đã nghe Minh Ý tiếp lời: “Với lại, em có điên đâu mà lại ngoại tình với Chu Dạng chứ.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ ngước mắt, ánh nhìn lạnh tanh lướt tới: “Em còn định ngoại tình nữa à?”
“……Không phải.”
Minh Ý nghẹn họng mất vài giây, càng nói càng thấy như đang bôi đen thêm cho mình. Cuối cùng đành nói: “Ý em là em không thể nào làm chuyện đó. Anh nghe hiểu chưa?”
Phó Thời Lễ không trả lời ngay, dường như vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói trước đó của Minh Ý.
Suy đi nghĩ lại một hồi, anh mới ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Cũng đúng, với thu nhập của Chu Dạng chắc cũng chẳng nuôi nổi em.”
Minh Ý: “?”
Cái tư duy gì vậy? Ý cô rõ ràng là nhan sắc không xứng đôi cơ mà?
Phó Thời Lễ: “Đã vậy thì nếu hiện tại Phó phu nhân chưa có ý định ngoại tình, chuyện này coi như bỏ qua.”
Nghe thế, Minh Ý không nhịn được lườm một cái, giọng châm chọc: “Vậy em còn phải cảm ơn Phó tổng đã rộng lượng nhỉ?”
Phó Thời Lễ khẽ nhíu mày: “Em biết rõ anh không có ý đó.”
Minh Ý “hừ” một tiếng, thu lại ánh mắt, sau đó lên tiếng: “Bây giờ Phó tổng đã tính xong nợ của mình rồi, vậy có phải đến lượt em không?”
Phó Thời Lễ: “Em nói đi.”
Vừa nghe thái độ ấy, Minh Ý liền bốc hỏa. “Em nói đi” á???
Anh có ý gì đây? Cô là nhân viên của anh chắc? Đang báo cáo công việc à? Còn “em nói đi” nữa!
Nói cái con khỉ ấy!
Thấy vậy, Phó Thời Lễ do dự hai giây rồi chậm rãi mở miệng: “Chuyện ở Giang Thành không từ mà biệt là anh sai, anh xin lỗi em.”
Minh Ý dựng tóc gáy: “Xin lỗi là xong à?”
“Anh cũng biết là em gọi Tần Xuyên tới đưa thuốc cho anh.”
Minh Ý chớp chớp mắt, ý là anh biết cô đã chăm anh uống thuốc rồi đúng không?
Nói đến đây, Phó Thời Lễ ngừng lại hai giây, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Minh Ý, giọng trầm thấp dịu dàng: “Thế nên, để cảm ơn, anh có quà muốn tặng em.”
Minh Ý nghi hoặc nhìn anh: “Quà gì cơ?”
Giọng người đàn ông trầm khàn, chậm rãi: “Viên kim cương hồng em nhắc lần trước.”
“”
Kim cương hồng á
Dù vô cùng sốc nhưng vào khoảnh khắc này, Minh Ý không để bản thân bị đòn tâm lý ngọt ngào của Phó Thời Lễ làm cho mất phương hướng. Tim thì đã bay đi mất rồi, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được nét đoan trang, dè dặt như một tiểu thư danh giá.
Cô nhẹ nhàng mím môi: “Rồi sao nữa?”
“Còn có một bộ trang sức hồng ngọc, và một bộ lục bảo. Ngoài ra, bộ sưu tập mới mùa này và mùa sau anh cũng đã cho người đưa tới rồi.”
“”
Lúc nãy chỉ là một viên kim cương hồng cô còn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đến giờ thì thật sự đã bị những món quà của Phó Thời Lễ làm cho choáng váng, chỉ là ngoài mặt vẫn không để lộ ra mà thôi.
Phó Thời Lễ khẽ cong môi: “Đều để trong phòng thay đồ, em có thể tự qua xem.”
Nghe vậy, Minh Ý không nói gì, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Nhìn một mảng tường đầy ắp quần áo mới trong phòng, tâm trạng Minh Ý cuối cùng cũng khá lên được chút ít. Cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía những chiếc hộp mới được đặt ở tay bên phải, nếu cô đoán không nhầm thì đây chính là những món trang sức mà Phó Thời Lễ vừa nói.
Cô đưa tay mở ba chiếc hộp trước mặt.
Một viên kim cương hồng, một bộ trang sức hồng ngọc, một bộ lục bảo, ba chiếc hộp ngay ngắn đặt trước mặt Minh Ý.
Khi Minh Ý còn đang ngắm nghía những món đồ quý báu trước mặt với ánh mắt không rời nổi, thì bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, trong trẻo: “Giờ thì em chịu nhận lời xin lỗi của anh chưa, Phó phu nhân?”
Minh Ý mím môi, trong lúc chiêm ngưỡng những viên kim cương cũng không quên liếc mắt nhìn anh một cái: “Ừm, coi như miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cong môi, giọng trầm thấp đầy cưng chiều: “Cảm ơn Phó phu nhân.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Phó Thời Lễ cụp mắt nhìn cô mấy giây, rồi giơ tay vén lọn tóc rối trên mặt cô ra sau tai, khẽ cười: “Em nghĩ sao?”
Minh Ý chớp mắt mấy cái, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không hiểu sao, cô bỗng thấy nghẹn lời. Nhưng bất kể lý do là gì, vào khoảnh khắc này, chỉ cần Phó Thời Lễ có mặt ở đây với cô đã đủ khiến cô ngạc nhiên và vui mừng rồi.
Thấy vậy, Phó Thời Lễ giơ tay khẽ quơ trước mặt cô: “Sợ đến đờ người rồi à?”
Lúc này Minh Ý mới sực tỉnh. Cô đưa tay gạt tay Phó Thời Lễ ra, đánh giá anh từ trên xuống dưới mấy giây, vẫn giữ nguyên sự kiêu ngạo vốn có của một tiểu thư: “Cảm ơn anh đã giúp em lúc nãy. Nếu anh bận thì cứ đi làm việc của mình đi, không cần lo cho em đâu. Em đợi quản lý đến đón là được rồi.”
Dựa theo hiểu biết của cô về Phó Thời Lễ, giờ này anh xuất hiện ở sân bay, tám chín phần là chuẩn bị đi công tác.
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi rũ hàng mi, ánh mắt dừng lại trên mặt cô vài giây rồi bật cười vì tức: “Anh lặn lội từ xa đến tận đây để cứu em, thế mà em lại nói mấy lời vô tình thế này với anh à? Hửm?”
Không hiểu sao, tim Minh Ý bỗng lỡ mất một nhịp.
Nhưng ngoài miệng vẫn không chịu thua: “Không phải em vừa cảm ơn anh rồi đấy à? Hơn nữa chuyện anh ở Giang Thành rồi lẳng lặng biến mất, em còn chưa tính sổ với anh đâu đấy!”
Phó Thời Lễ khẽ cười: “Được rồi.”
Anh ngừng hai giây, rồi chậm rãi cởi áo khoác vest choàng lên vai cô: “Về nhà rồi tính sau.”
Nói xong, anh cúi đầu liếc nhìn điện thoại: “Đi thôi, Tần Xuyên xử lý xong rồi.”
Minh Ý chớp mắt: “Lúc anh đến có thấy quản lý của em không?”
Nếu không phải tình cờ, thì chắc chắn là Thịnh An Ninh đã liên lạc với Phó Thời Lễ. Chẳng qua là, họ trao đổi thông tin liên lạc từ bao giờ, sao cô lại không biết gì cả?
“Tần Xuyên sẽ sắp xếp người đưa cô ấy về.” Phó Thời Lễ liếc cô một cái: “Em lo cho bản thân mình trước đi.”
Minh Ý cau mày: “Em có gì phải lo đâu? Anh vừa nói bên ngoài ổn hết rồi mà?”
Nghe vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ chầm chậm rơi trên gương mặt cô, nhìn cô mấy giây, giọng nhàn nhạt: “Chẳng lẽ Phó phu nhân không định giải thích gì về mấy tấm ảnh trên Weibo à?”
Minh Ý: “?”
Còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Phó Thời Lễ nói tiếp: “Chủ đề là giả, chứ ảnh chắc không phải photoshop đâu nhỉ?”
Minh Ý cạn lời: “Em—”
Chưa nói xong đã bị Phó Thời Lễ ngắt lời: “Nơi này không tiện nói chuyện.”
Vừa dứt lời, anh liền đưa tay đẩy cửa lối thoát hiểm, ánh mắt rơi vào khuôn mặt bối rối của Minh Ý, dừng lại hai giây rồi chậm rãi mở miệng: “Về nhà rồi từ từ tính.”
“…”
Dù Phó Thời Lễ nói là đã xử lý xong mọi chuyện bên ngoài, nhưng trên đường rời khỏi sân bay, Minh Ý vẫn đội mũ kín mít, cúi gằm đầu, đi sát sau lưng anh. Mãi đến khi lên xe, cô mới tháo phăng mũ, khẩu trang và kính râm, hít một hơi thật sâu như được giải thoát.
Cô cúi đầu mở điện thoại, vốn định nhắn tin cho Thịnh An Ninh hỏi chị ấy thế nào rồi, tiện thể qua lấy hành lý. Ai ngờ vừa bật màn hình lên đã thấy trên màn hình khóa hiện dòng chữ trong ứng dụng lịch: “Không nên làm gì cả.”
Minh Ý: “……?”
Rõ ràng hôm qua cô còn xem là tốt cho việc xuất hành, động thổ, cầu may, cưới hỏi, gieo trồng vân vân…
Cô bèn nhấn vào xem kỹ hơn, trượt xem lịch mấy ngày gần đó, mới phát hiện ngày “nên xuất hành” chính là hôm qua…
“……”
Minh Ý lập tức cạn lời. Bảo sao hôm nay cô vừa xuống máy bay đã bị fan của Chu Dạng rượt đuổi như muốn giết.
Lần sau ra ngoài nhất định phải xem lịch hoàng đạo thật kỹ, huhu.
Lấy lại tinh thần, Minh Ý mở WeChat của Thịnh An Ninh ra.
[Minh Ý: Chị An Ninh về đến nhà an toàn chưa ạ?]
[Thịnh An Ninh: Vừa mới về. Em gặp Phó tổng rồi nhỉ?]
Minh Ý theo phản xạ ngẩng đầu liếc nhìn Phó Thời Lễ, thấy anh đang ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần, hoàn toàn không để ý gì đến cô. Cô lại cúi đầu, tiếp tục gõ chữ.
[Minh Ý: Gặp rồi ạ, bọn em đang trên đường về.]
[Minh Ý: À đúng rồi, hôm nay là chị liên hệ với Phó Thời Lễ sao? Chị có liên lạc của anh ấy từ bao giờ thế, sao em không biết gì cả?]
[Thịnh An Ninh: Chị làm sao mà có được số của Phó tổng. Là chị nhờ Chúc Chúc liên hệ với trợ lý của anh ấy. Còn chuyện liên lạc, không phải hai người mới đăng ký kết hôn à? Trợ lý của Phó tổng đã chủ động liên hệ với chị, cho chị số riêng của anh ta, nói nếu em gặp chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể gọi trực tiếp.]
[Thịnh An Ninh: Chị tưởng em biết nên không nói lại.]
[Minh Ý: ……]
[Minh Ý: Biết cái… củ cải ấy.]
[Thịnh An Ninh: Nhưng may mà hôm nay có Phó tổng giúp, chuyện xảy ra đột ngột quá, chị bị bất ngờ, lại đang trong sân bay nên không có cách nào tốt hơn.]
[Minh Ý: Vâng, em hiểu rồi.]
[Minh Ý: À đúng rồi, vali của em vẫn ở chỗ chị đúng không? Chị về nhà hay về công ty luôn đấy? Em sẽ cho người đến lấy đồ.]
[Thịnh An Ninh: Không cần đâu, hành lý của em đã được trợ lý của chồng em mang đi rồi. Chiều nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đọc mấy bình luận trên mạng. Chị về nhà thay đồ xong sẽ đến công ty tra lại vụ hôm nay.]
[Minh Ý: Vâng, em biết rồi.]
Vì Minh Ý bị say xe nên không dám nói chuyện nhiều với Thịnh An Ninh trên đường, chỉ trò chuyện qua loa vài câu rồi thoát khỏi WeChat, tắt điện thoại, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, xe chầm chậm chạy vào khu Tây Ngọc Nhạc Đình.
Vừa xuống xe, Minh Ý liền đi trước, tay xách mũ và kính râm, giày cao gót lộc cộc bước thẳng về phía cổng.
Phó Thời Lễ vô thức liếc mắt nhìn theo. Dáng lưng cô thẳng tắp, vòng eo thon nhỏ uyển chuyển nhẹ nhàng, vài bước chân thôi đã toát lên dáng vẻ yêu kiều. Không còn chút dáng vẻ chật vật khi bị rượt đuổi trong sân bay ban nãy, ngược lại trông hệt như một con công đang chuẩn bị xoè đuôi.
Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ bất giác khẽ cong lên, rồi anh cũng cất bước đi theo.
Minh Ý đi tới cửa biệt thự, cúi đầu nhập mật mã vào khoá điện tử. Cô nhớ lần trước Phó Thời Lễ có nói là sáu số 0.
Cô đưa tay nhấn sáu lần vào phím số ở hàng dưới cùng.
Ngay sau đó là một tiếng “ùm”, rồi hệ thống vang lên giọng thông báo: “Mật khẩu sai.”
“???”
Minh Ý quay đầu lại: “Không phải sáu số 0 à?”
Thấy vậy, Phó Thời Lễ nhấc chân bước đến đứng sau lưng Minh Ý, giơ tay nhấn vài cái lên bảng điện tử.
Tiếp đó là một tiếng “tít——”, cánh cửa bật mở. Phó Thời Lễ đẩy cửa ra, ánh mắt hờ hững rơi lên gương mặt đầy khó hiểu của Minh Ý, chậm rãi nói: “Quên chưa nói với em, hôm qua anh đổi mật khẩu rồi. Sáu số 1, sáu số 0 không an toàn.”
“???”
Minh Ý: Anh bị thần kinh à????
Khoé môi Phó Thời Lễ khẽ động, sau đó lướt ngang qua người Minh Ý rồi đi thẳng vào trong.
“……”
Nhìn theo bóng lưng Phó Thời Lễ, Minh Ý nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu mới nhỏ giọng mắng khẽ: “Đồ khốn!”
Vào nhà, Minh Ý lập tức đá bay đôi giày cao gót, chuẩn bị lên lầu. Hôm nay cô không có ý định cãi nhau với Phó Thời Lễ.
Thế nhưng, vừa đặt chân lên bậc cầu thang đầu tiên thì phía sau chợt vang lên tiếng gọi của Phó Thời Lễ: “Minh Ý.”
Minh Ý không tình nguyện quay người lại: “Gì nữa?”
Phó Thời Lễ ngước mắt lên: “Nghĩ kỹ chưa?”
Minh Ý nhíu mày: “Nghĩ cái gì?”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không đáp, bước tới mấy bước, dừng lại cách cô không xa.
Nhìn cô một lúc, giọng trầm thấp của anh vang lên, đôi môi mỏng khẽ nhúc nhích: “Tất nhiên là chuyện tính sổ. Vừa nãy ở sân bay không phải đã nói rồi sao? Hay là Phó phu nhân quên mất mình từng nói gì rồi?”
“……?”
Minh Ý lục lại ký ức mấy giây mới phản ứng lại: “Anh đang nói chuyện tấm ảnh?”
Dù sao thì trước đó cô cũng đã thẳng thắn nói với Phó Thời Lễ về vấn đề trung thành trong hôn nhân giữa hai người.
Phó Thời Lễ nhướn mày, không lên tiếng.
Nể mặt Phó Thời Lễ hôm nay đã kịp thời xuất hiện cứu cô một phen, Minh Ý kiên nhẫn giải thích: “Tấm ảnh đó em cũng không biết là do ai chụp. Hơn nữa lúc đó trong phòng học có rất nhiều người, đâu chỉ có mình em với Chu Dạng. Khi đó bọn em chỉ đang tập diễn thử thôi.”
“Với lại, góc chụp của tấm ảnh đó cũng có vấn đề. Em với Chu Dạng thực ra đâu có đứng gần nhau đến vậy!”
Phó Thời Lễ hờ hững liếc mắt: “Thật à?”
Minh Ý: “?”
“Nếu không tin thì anh cứ điều tra, em cần gì phải nói dối anh chuyện này?”
Minh Ý ngẩng đầu nhìn thẳng, không né tránh: “Em thừa nhận, tuy bình thường không vừa mắt với anh lắm, nhưng sự trung thành cơ bản với bạn hợp tác thì em vẫn có.”
Bạn — h — ợ — p — t — á — c.
Phó Thời Lễ khẽ cong môi, lập tức bắt được từ khoá trong lời cô.
Chưa kịp mở miệng thì đã nghe Minh Ý tiếp lời: “Với lại, em có điên đâu mà lại ngoại tình với Chu Dạng chứ.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ ngước mắt, ánh nhìn lạnh tanh lướt tới: “Em còn định ngoại tình nữa à?”
“……Không phải.”
Minh Ý nghẹn họng mất vài giây, càng nói càng thấy như đang bôi đen thêm cho mình. Cuối cùng đành nói: “Ý em là em không thể nào làm chuyện đó. Anh nghe hiểu chưa?”
Phó Thời Lễ không trả lời ngay, dường như vẫn còn đang suy nghĩ về câu nói trước đó của Minh Ý.
Suy đi nghĩ lại một hồi, anh mới ngẩng đầu, ánh mắt hờ hững lướt qua cô, giọng điệu lạnh nhạt: “Cũng đúng, với thu nhập của Chu Dạng chắc cũng chẳng nuôi nổi em.”
Minh Ý: “?”
Cái tư duy gì vậy? Ý cô rõ ràng là nhan sắc không xứng đôi cơ mà?
Phó Thời Lễ: “Đã vậy thì nếu hiện tại Phó phu nhân chưa có ý định ngoại tình, chuyện này coi như bỏ qua.”
Nghe thế, Minh Ý không nhịn được lườm một cái, giọng châm chọc: “Vậy em còn phải cảm ơn Phó tổng đã rộng lượng nhỉ?”
Phó Thời Lễ khẽ nhíu mày: “Em biết rõ anh không có ý đó.”
Minh Ý “hừ” một tiếng, thu lại ánh mắt, sau đó lên tiếng: “Bây giờ Phó tổng đã tính xong nợ của mình rồi, vậy có phải đến lượt em không?”
Phó Thời Lễ: “Em nói đi.”
Vừa nghe thái độ ấy, Minh Ý liền bốc hỏa. “Em nói đi” á???
Anh có ý gì đây? Cô là nhân viên của anh chắc? Đang báo cáo công việc à? Còn “em nói đi” nữa!
Nói cái con khỉ ấy!
Thấy vậy, Phó Thời Lễ do dự hai giây rồi chậm rãi mở miệng: “Chuyện ở Giang Thành không từ mà biệt là anh sai, anh xin lỗi em.”
Minh Ý dựng tóc gáy: “Xin lỗi là xong à?”
“Anh cũng biết là em gọi Tần Xuyên tới đưa thuốc cho anh.”
Minh Ý chớp chớp mắt, ý là anh biết cô đã chăm anh uống thuốc rồi đúng không?
Nói đến đây, Phó Thời Lễ ngừng lại hai giây, sau đó ánh mắt dừng lại trên gương mặt Minh Ý, giọng trầm thấp dịu dàng: “Thế nên, để cảm ơn, anh có quà muốn tặng em.”
Minh Ý nghi hoặc nhìn anh: “Quà gì cơ?”
Giọng người đàn ông trầm khàn, chậm rãi: “Viên kim cương hồng em nhắc lần trước.”
“”
Kim cương hồng á
Dù vô cùng sốc nhưng vào khoảnh khắc này, Minh Ý không để bản thân bị đòn tâm lý ngọt ngào của Phó Thời Lễ làm cho mất phương hướng. Tim thì đã bay đi mất rồi, nhưng vẻ mặt vẫn giữ được nét đoan trang, dè dặt như một tiểu thư danh giá.
Cô nhẹ nhàng mím môi: “Rồi sao nữa?”
“Còn có một bộ trang sức hồng ngọc, và một bộ lục bảo. Ngoài ra, bộ sưu tập mới mùa này và mùa sau anh cũng đã cho người đưa tới rồi.”
“”
Lúc nãy chỉ là một viên kim cương hồng cô còn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng đến giờ thì thật sự đã bị những món quà của Phó Thời Lễ làm cho choáng váng, chỉ là ngoài mặt vẫn không để lộ ra mà thôi.
Phó Thời Lễ khẽ cong môi: “Đều để trong phòng thay đồ, em có thể tự qua xem.”
Nghe vậy, Minh Ý không nói gì, xoay người đi vào phòng thay đồ.
Nhìn một mảng tường đầy ắp quần áo mới trong phòng, tâm trạng Minh Ý cuối cùng cũng khá lên được chút ít. Cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía những chiếc hộp mới được đặt ở tay bên phải, nếu cô đoán không nhầm thì đây chính là những món trang sức mà Phó Thời Lễ vừa nói.
Cô đưa tay mở ba chiếc hộp trước mặt.
Một viên kim cương hồng, một bộ trang sức hồng ngọc, một bộ lục bảo, ba chiếc hộp ngay ngắn đặt trước mặt Minh Ý.
Khi Minh Ý còn đang ngắm nghía những món đồ quý báu trước mặt với ánh mắt không rời nổi, thì bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp, trong trẻo: “Giờ thì em chịu nhận lời xin lỗi của anh chưa, Phó phu nhân?”
Minh Ý mím môi, trong lúc chiêm ngưỡng những viên kim cương cũng không quên liếc mắt nhìn anh một cái: “Ừm, coi như miễn cưỡng tha thứ cho anh.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ khẽ cong môi, giọng trầm thấp đầy cưng chiều: “Cảm ơn Phó phu nhân.”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 24
10.0/10 từ 34 lượt.