Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 23
139@-
—
Ngày Minh Ý bay về Lệ Thành, trời trong xanh, nắng đẹp không gợn mây. Cô cố ý chọn một ngày thời tiết thuận lợi để di chuyển.
Máy bay xuyên qua tầng mây, lượn một vòng trên không trung Lệ Thành ở độ cao hơn năm nghìn mét.
“Thưa quý khách, phía trước là sân bay quốc tế Lệ Thành, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Xin vui lòng gập bàn nhỏ, mở tấm che cửa sổ. Vì sự an toàn của quý khách, trước khi đèn báo hiệu thắt dây an toàn tắt, xin đừng đứng dậy hoặc mở khoang hành lý. Cảm ơn sự hợp tác của quý khách.”[1]
Trong khoang hạng nhất, Minh Ý lười biếng đưa tay tháo bịt mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào khiến cô theo phản xạ nghiêng đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói của Thịnh An Ninh: “Ngủ dậy rồi à?”
Phải mất một lúc mới thích nghi được, Minh Ý mở mắt ra, gật đầu: “Ừm, em dậy rồi.”
Vừa nói, cô vừa giơ tay duỗi người một cái thật nhẹ: “Vẫn là giường lớn trong khách sạn ngủ sướng hơn, ngủ ba tiếng trên máy bay xong giờ lưng mỏi vai đau.”
Thịnh An Ninh bật cười khẽ: “Thế là còn sướng đấy, chị phải ngồi không ba tiếng đây này, biết kêu với ai?”
“Cũng nhanh phết.” Thu ánh mắt lại, Minh Ý nghiêng đầu nhìn xuống dưới:
“Hôm nay trời đẹp thật.”
“Ừ, đúng là đẹp.” Thịnh An Ninh nói, “À đúng rồi, trước khi lên máy bay, Chúc Chúc nhắn cho chị bảo chuyện ở quê cô ấy giải quyết xong rồi, hôm nay sẽ quay lại làm việc.”
Chúc Chúc là trợ lý của Minh Ý, dạo trước nhà có việc gấp, Minh Ý cho cô ấy nghỉ một tháng, còn thiếu năm ngày nữa là hết phép.
Minh Ý gật đầu: “Cũng nhanh thật đấy.”
“Chị đã gửi số hiệu chuyến bay và thời gian hạ cánh cho cô ấy trước khi lên máy bay rồi.”
Vừa nói, Thịnh An Ninh vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: “Giờ này chắc cô ấy cũng đến sân bay rồi.”
Minh Ý cười: “Biết ngay là chị An Ninh chu đáo nhất mà.”
Thịnh An Ninh liếc cô một cái: “Cái miệng ngọt như rót mật, lát nữa chị đưa em về nhà luôn nhé?”
Minh Ý gật đầu: “Vâng ạ. Tối qua em ngủ không ngon, nãy ngủ trên máy bay cũng chẳng thoải mái mấy, đúng lúc hôm nay được nghỉ, chiều em về nhà ngủ bù.”
“Được, lát nữa đưa em về trước. Mà em đã nói với chồng chuyện hôm nay về Lệ Thành chưa?”
“Chưa.”
Minh Ý đáp: “Em chặn anh ấy rồi, còn nói gì nữa.”
“…”
Thịnh An Ninh: “Vẫn chưa gỡ chặn à?”
Minh Ý: “Chưa, để xem đã, tuỳ tâm trạng. Không cho em một lời giải thích đàng hoàng thì đừng hòng em bỏ qua.”
Lúc này, máy bay từ từ hạ cánh, sau khi trượt hàng trăm mét trên đường băng thì dừng lại ổn định.
Hành khách hạng nhất được ưu tiên xuống trước. Minh Ý lấy khẩu trang và kính râm từ trong túi ra đeo lên, sau đó xách theo chiếc túi Hermès bản giới hạn, đi theo sau Thịnh An Ninh rời khỏi ống lồng.
Đến sảnh sân bay, Thịnh An Ninh liếc mắt nhìn quanh một vòng, sau đó tháo chiếc mũ đang đội xuống, đội lên đầu Minh Ý: “Chị đi lấy hành lý ký gửi cho em. Em đi trước từ lối VIP ra cửa số 3. Trước khi lên máy bay chị đã dặn Chúc Chúc chờ ở cửa số 3 rồi.”
Minh Ý vừa tắt chế độ máy bay trên điện thoại, vừa gật đầu: “Vâng, chị cẩn thận, em đợi chị ở lối ra.”
“Ừ.”
Nói xong, Thịnh An Ninh quay người đi về phía băng chuyền hành lý.
Lúc lấy được hành lý, Thịnh An Ninh mới phát hiện điện thoại của mình vẫn chưa bật nguồn. Vừa xách vali của Minh Ý lên, cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy ngay hơn chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn WeChat – tất cả đều từ Chúc Chúc gửi đến.
Vừa thấy vậy, Thịnh An Ninh lập tức có linh cảm chẳng lành. Còn chưa kịp mở tin nhắn, điện thoại lại đổ chuông – là Chúc Chúc gọi đến.
Thịnh An Ninh: “Sao thế?”
Giọng Chúc Chúc ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp: “Chị An Ninh, xảy ra chuyện rồi ạ!”
Tim Thịnh An Ninh chùng hẳn xuống: “Sao thế? Có chuyện gì? Em nói chậm thôi.”
“Là Weibo! Hai tiếng trước có người đăng ảnh thân mật của chị Minh Ý và Chu Dạng lúc quay phim ở Giang Thành. Giờ bài đó đã leo lên top 1 hot search rồi. Fan của Chu Dạng đang làm ầm lên, em đã gửi link Weibo cho chị rồi ạ.”
Đầu óc Thịnh An Ninh “ong” một tiếng, theo phản xạ cúi đầu mở tin nhắn riêng của Chúc Chúc, ngay đầu tiên là link bài đăng cách đây hai tiếng.
Giọng Chúc Chúc vẫn vang lên trong điện thoại: “Hơn nữa, nửa tiếng trước lại có người đăng ảnh chuyến bay hôm nay của chị Minh Ý lên Weibo. Bây giờ fan Chu Dạng kéo tới sân bay đông lắm rồi ạ!”
“Em vừa thấy, mấy fan lớn của Chu Dạng chặn ngay trước cửa sân bay, em đã gọi bảo vệ đến giữ trật tự rồi, nhưng vẫn có một nhóm fan lọt được vào trong sảnh rồi.”
“Với cả… hình như họ nhận ra biển số xe của xe công ty mình rồi. Em thấy mấy người đang chờ rình gần cửa số 3. Giờ làm sao đây chị An Ninh!”
Thoát khỏi WeChat, Thịnh An Ninh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nghe chị này, giờ em bảo tài xế lái xe đi ngay, chạy vòng quanh sân bay vài vòng rồi quay lại. Bây giờ chị gửi cho em một số điện thoại, em gọi vào số đó, liên hệ với trợ lý của Phó tổng – anh Tần Xuyên. Nói em là trợ lý của Minh Ý, kể toàn bộ tình hình cho anh ấy. Phó tổng sẽ giúp.”
Chúc Chúc: “Vâng, chị An Ninh. Em đi ngay đây. Còn xe thì bao giờ quay lại ạ?”
Thịnh An Ninh vừa kéo hành lý vừa sải bước về phía cửa số 3: “Mười lăm phút nữa quay lại, đi tới cửa số 6. Nếu đợi mười phút không thấy chị với Minh Ý thì lại đi thêm mười lăm phút nữa rồi quay về cửa số 3.”
“Vâng, em biết rồi, em đi luôn đây.”
Cúp máy, Thịnh An Ninh vừa kéo vali vừa chạy nhanh về phía cửa số 3, vừa gọi điện cho Minh Ý. Vừa tới sảnh sân bay, từ xa đã thấy một đám người kéo về một hướng, trực giác mách bảo đó chính là fan của Chu Dạng.
Xem ra Minh Ý cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì hướng đám người kia đang đi không phải là về phía cửa số 3.
Chu Dạng debut đã sáu năm, tuy đi theo con đường thực lực, nhưng vì ngoại hình nổi bật nên vẫn thu hút được một lượng lớn fan nữ và fan vợ – đây chính là lực lượng chủ lực trong fandom của anh ta.
Thịnh An Ninh vừa tăng tốc bám theo, vừa tiếp tục gọi cho Minh Ý. Gọi đến lần thứ bảy, Minh Ý cuối cùng cũng bắt máy.
“Minh Ý, em sao rồi? Giờ em ở đâu, chị tới đón em!”
Tiếng ở đầu dây bên kia rõ ràng đang cố nén lại: “Alô, chị An Ninh, em đang bị kẹt ở lối thoát hiểm cửa số 6. Bên ngoài tình hình thế nào rồi? Em vừa bước ra khỏi sảnh đã thấy một đám người đông nghịt kéo đến phía em.”
Thịnh An Ninh: “Chị cũng vừa mới biết tin thôi, Chúc Chúc vừa gọi điện cho chị xong. Nói là ba tiếng trước có người đăng ảnh thân mật của em với Chu Dạng lên Weibo, giờ fan của Chu Dạng như phát điên cả rồi, đang truy lùng em khắp nơi đấy.”
Minh Ý ngẩn ra một lúc, sau đó vô cùng bất lực nói: “Em bao giờ có ảnh thân mật với Chu Dạng chứ? Ngoài lúc quay phim ra, em toàn cách anh ta tám mươi trượng còn gì!”
Thịnh An Ninh: “Chị xem ảnh Chúc Chúc gửi rồi, là hôm em với anh ta cùng đọc kịch bản ở lớp học trường Trung học số 1 Giang Thành, bị chụp lén lúc đó. Do khoảng cách và góc chụp nên trông rất thân mật.”
“……”
Minh Ý: “Em cũng chịu rồi đấy.”
“Chuyện này để chị liên lạc với bên đoàn phim. Hôm đó trong lớp chỉ có mấy người, ảnh là ai chụp và bị phát tán ra sao chắc chắn có thể tra được. Giờ điều quan trọng nhất là làm sao ra khỏi sân bay.”
Minh Ý: “Quan trọng là sao bọn họ biết được chuyến bay của em, còn biết cả giờ hạ cánh nữa?”
Theo lý thì hôm qua Minh Ý và Thịnh An Ninh đã phải cùng đoàn làm phim bay về, nhưng mấy hôm nay Minh Ý quay phim ở Giang Thành bị cảm lạnh, cả ngày hôm qua sốt cao, mãi đến rạng sáng nay mới hạ sốt.
Thịnh An Ninh: “Chúc Chúc nói là có người đăng số hiệu chuyến bay của em và giờ hạ cánh lên Weibo nửa tiếng trước khi máy bay đáp. Fan Chu Dạng thấy thế liền kéo tới luôn.”
“……”
Nghe vậy, Minh Ý rón rén thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài, mấy người đuổi theo cô lúc nãy giờ đang đứng cách chưa đầy trăm mét, ngó nghiêng xung quanh, thậm chí Minh Ý còn nghe thấy rõ tiếng họ nói chuyện.
“Người đâu rồi? Đi đâu mất rồi?”
“Không biết nữa, cô ta chạy nhanh quá, lúc bọn mình đuổi theo đã không thấy đâu rồi.”
“Cậu chắc là không nhận nhầm người đấy chứ?”
“Sao mà nhận nhầm được, hôm nay Minh Ý mặc đúng cái áo khoác mà trước đó cô ta đăng hình selfie trên Weibo, đừng thấy cái áo đấy bình thường, tôi làm thiết kế nên tôi biết rõ, cái áo khoác đấy là bản giới hạn của nhà Hermes, toàn thế giới chưa tới mười cái, không thể nhìn nhầm được.”
“……”
Nghe vậy, Minh Ý lặng lẽ cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, món đồ trị giá hơn chục vạn tệ.
Ban đầu cô định vứt luôn vì thấy xui xẻo, nhưng nghĩ lại bỏ ra từng ấy tiền mua, cuối cùng vẫn không nỡ.
“Được rồi, không nhận nhầm là tốt. Tôi không tin, sân bay có tí xíu thế này mà cô ta còn có thể mọc cánh biến mất chắc?”
“Đúng thế, chúng ta chia nhau ra tìm, kiểu gì cũng lục được!”
“Được, đi đi đi, mấy chị em khác bị bảo vệ chặn ngoài kia rồi, đám chị em lẻn được vào chưa tới ba mươi người, còn có vài người đang canh ở mấy lối ra khác nhau trong sân bay, vừa thấy Minh Ý sẽ báo ngay trong nhóm.”
“Ok, vậy đi thôi, bọn mình đi bên này, các cậu đi bên kia, nửa tiếng nữa quay lại chỗ cũ tập hợp.”
“Rồi, không vấn đề gì.”
Thu lại ánh mắt, Minh Ý lại co người trốn trong lối thoát hiểm, đem những lời vừa nghe được kể lại đầu đuôi cho Thịnh An Ninh.
Im lặng vài giây, Thịnh An Ninh nói: “Vậy em cứ đứng yên ở đó, chị vừa bảo Chúc Chúc lái xe bảo mẫu đang đỗ ở cổng số 3 đi rồi, lát nữa chị liên lạc với công ty để đính chính vụ việc. Nhân tiện nghĩ cách xử lý vụ thông tin chuyến bay bị rò rỉ, rồi bảo hậu viện hội chính thức đăng một lịch trình giả lên, xem có thể đánh lạc hướng đám fan kia không.”
Minh Ý mím môi: “Giờ cũng chỉ có cách đó thôi.”
“Em trốn kỹ vào, đừng để bị phát hiện. Giờ chị qua chỗ em, năm phút nữa Chúc Chúc sẽ bảo tài xế lái xe đến đợi ở cổng số 6 trong mười phút. Nếu bọn mình kịp ra đó thì coi như thoát.”
Ngừng vài giây, Thịnh An Ninh an ủi: “Còn chuyện ảnh và thông tin chuyến bay bị lộ, chờ về công ty chị nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho em.”
“Vậy chị cúp máy để gọi cho công ty đây, em nhất định phải cẩn thận đấy.”
Minh Ý: “Em biết rồi, chị An Ninh.”
Cúp máy xong, Minh Ý mở Weibo ra xem thử, không nằm ngoài dự đoán, siêu thoại đã hoàn toàn bị chiếm đóng, hộp thư riêng cũng không chịu nổi mà lộn xộn cả lên. Cô chẳng buồn đọc, thoát ra rồi bấm vào bảng hot search. Dẫn đầu là dòng tin nóng: #Ảnh thân mật giữa Minh Ý và Chu Dạng trong đoàn phim bị lộ.
Minh Ý nhìn thời gian bài đăng trên Weibo, đúng một tiếng sau khi cô và Thịnh An Ninh lên máy bay. Giờ mới hơn hai tiếng trôi qua mà lượt chia sẻ đã vượt mười nghìn, lượt thích và bình luận thì hơn cả triệu, còn bị mấy tài khoản marketing lớn chia sẻ lại.
Sau đó, Minh Ý lại vào siêu thoại của Chu Dạng, thấy bài được ghim ở đầu có chứa đầy đủ thông tin chuyến bay của cô.
Càng xem, Minh Ý càng cảm thấy có gì đó không ổn. Thời điểm đăng hai bài Weibo này được tính toán cực kỳ chính xác. Bài đầu tiên tung ra đúng lúc cô đang trên máy bay không thể dùng điện thoại, không để lại chút thời gian nào để phản ứng, chỉ trong hai tiếng mà sự việc đã bùng lên dữ dội. Bài thứ hai thì được đăng đúng nửa tiếng trước khi máy bay hạ cánh, đủ thời gian để fan Chu Dạng kéo tới sân bay chặn cô.
Sắc mặt Minh Ý trầm xuống, vô thức nhíu mày. Gần đây cô đâu có đắc tội ai đâu nhỉ?
Lấy lại tinh thần, Minh Ý cúi đầu lướt xuống phần bình luận dưới bài hot search.
[Cái cô Minh Ý này lại bám lấy ai nữa đây? Chu Dạng mà ở cùng đoàn với cô ta đúng là xui tận mạng.]
[Tôi thật sự chịu hết nổi rồi, Minh Ý đi đến đâu là dính phốt tới đó, mấy hôm trước là Diệp Trác, giờ lại là Chu Dạng, toàn chọn mấy nam minh tinh nổi tiếng để ké fame chứ gì?]
[Cô ta đúng là chẳng để ai yên, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy hôm trước vừa lên hot search với Diệp Trác mà?]
[Chị em không nhớ nhầm đâu, tôi cũng có ký ức đó.]
[Mà tin đồn với Diệp Trác không phải được làm rõ rồi sao, nói là do đoàn phim sắp xếp.]
[Chị em trên kia ngây thơ quá rồi, nhìn là biết công ty bịa ra để bịt miệng thiên hạ thôi. Nhưng mà ai nói giúp tôi với, rốt cuộc Minh Ý đang bám vào ô dù nào thế, lần trước còn lôi cả Kỳ Chu với Khương Du ra đỡ đạn nữa cơ mà.]
[Khoan đã, nói Minh Ý thì nói, đừng lôi nghệ sĩ khác vào, tránh xa CP vũ trụ của tôi ra!]
[Đúng đấy, đừng lôi người khác vào làm loạn thêm nữa, còn chưa đủ ồn ào chắc?]
[Trước đây tôi là fan nhan sắc của Minh Ý, giờ thì chỉ cảm thấy mấy tiểu minh tinh hạng mười tám vì muốn ké nhiệt mà chẳng từ thủ đoạn nào cả.]
[Thật phí hoài một vai diễn tuyệt vời như Lục Thính Vãn trong “Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy anh” khi giao cho cô ta. Mẹ nó, Minh Ý, trả Lục Thính Vãn lại cho tôi!]
[Đồng ý với bạn ở trên, ban đầu tôi còn thấy Minh Ý và Chu Dạng rất hợp với vai Lục Thính Vãn và Từ Nghiễn, giờ như thế này thì tôi chẳng thể đắm chìm nổi nữa rồi.]
[Tôi cũng vậy… Tôi không hiểu nổi, tại sao một vai quan trọng như vậy lại giao cho Minh Ý – một nữ nghệ sĩ hạng mười tám. Trong ba nữ chính thì cô ta là người có tiếng tăm thấp nhất. Giờ tôi thấy hơi xót xa cho Tống Ninh, rõ ràng danh tiếng cao hơn Minh Ý mà vẫn phải chịu lép vế về vị trí trên poster.]
[Tôi cũng thế, vốn dĩ còn rất kỳ vọng vào bộ phim này…]
[@Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, khi chọn diễn viên có thể nghiêm túc xem xét cả nhân cách không?]
[Đúng vậy đấy @Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, một diễn viên có nhân cách như thế này thật sự rất khiến người ta mất thiện cảm. Ban đầu nhìn phần tuyên truyền tôi còn khá mong chờ bộ phim này, giờ thì hết hứng rồi.]
[Phải đấy @Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, mạnh mẽ yêu cầu đổi diễn viên!]
[Thần dân xin hưởng ứng!]
[+1]
[+2]
……
Minh Ý tiếp tục lướt xuống thêm hai trang nữa, chỉ liếc sơ qua mà đã thấy nội dung gần như không có gì khác biệt. Có lẽ vì phía chính thức vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa trong bức ảnh còn có những người khác, nên độ xác thực của đề tài này vẫn cần kiểm chứng. Vì vậy phần lớn fan của Chu Dạng vẫn giữ lý trí, chỉ có số ít tỏ thái độ công kích Minh Ý.
Nhưng mà, tài khoản Weibo của Chu Dạng có đến mười triệu người theo dõi.
“……”
Im lặng vài giây, Minh Ý thoát khỏi Weibo, liếc nhìn góc phải trên cùng của màn hình điện thoại, đã mười phút trôi qua mà cô vẫn chưa thấy bóng dáng Thịnh An Ninh đâu cả.
Fan của Chu Dạng trong sân bay vẫn còn rất nhiều, đoán chừng Thịnh An Ninh đã bị họ cản lại.
Đúng lúc Minh Ý dè dặt thò đầu ra nhìn, phía trước cách đó không xa, một fan của Chu Dạng vừa từ ngoài sân bay chạy vào, chỉ liếc một cái đã nhận ra cô.
Hai người nhìn nhau chừng hai giây, người kia lập tức buột miệng gọi tên cô: “Minh Ý!”
Tim Minh Ý giật thót, tiêu rồi!
Ngay giây tiếp theo, người cách cô chưa đến năm mươi mét gào lên bằng toàn bộ sức lực: “Minh Ý ở đây!!!”
Gần như đồng thời, Minh Ý đẩy mạnh cửa lối thoát hiểm rồi quay đầu bỏ chạy.
Trong lúc phía sau còn đang đuổi theo ráo riết, trước mắt Minh Ý bỗng tối sầm lại, rồi cô bị một lực rất mạnh kéo phắt sang một bên.
Chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị kéo vào lối đi cứu hỏa bên kia, miệng lập tức bị ai đó bịt lại, cơ thể bị ép sát vào bức tường sau lưng.
“Suỵt……”
Mặt tường lạnh băng khiến Minh Ý giật nảy mình, cô vô thức nhíu mày lại.
Sau vài giây bình tĩnh, cô mới mơ hồ ngửi thấy mùi tuyết tùng nhẹ nhàng tỏa ra từ bộ vest, chỉ là giờ đây đầu cô bị phủ bởi lớp vải đen, tầm nhìn tối om, không thấy rõ được người đó là ai.
Cùng lúc ấy, trong đầu Minh Ý chợt lóe lên một suy nghĩ khó tin.
Ngay giây sau, giọng đàn ông trầm thấp, trong trẻo vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, là anh.”
Trái tim Minh Ý khẽ rung lên, không kìm được mà đập loạn nhịp.
Cô chớp mắt nhẹ nhàng, cả người như hóa đá.
Là Phó Thời Lễ.
Thấy Minh Ý không còn giãy giụa, Phó Thời Lễ buông cô ra, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài. Mãi đến khi nhìn thấy đám người kia rời đi, anh mới khẽ khàng đóng cửa lối đi cứu hỏa lại, sau đó tháo chiếc áo vest phủ trên đầu cô xuống.
“Ổn rồi, không sao nữa đâu.”
Giọng người đàn ông khàn khàn, rõ ràng, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc này lại khiến Minh Ý cảm thấy yên tâm đến lạ.
Dưới ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, Minh Ý cuối cùng cũng nhìn rõ người đang đứng trước mặt.
Cô ngẩn người vài giây.
“Phó… Phó Thời Lễ?”
Minh Ý chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Ngày Minh Ý bay về Lệ Thành, trời trong xanh, nắng đẹp không gợn mây. Cô cố ý chọn một ngày thời tiết thuận lợi để di chuyển.
Máy bay xuyên qua tầng mây, lượn một vòng trên không trung Lệ Thành ở độ cao hơn năm nghìn mét.
“Thưa quý khách, phía trước là sân bay quốc tế Lệ Thành, máy bay đang chuẩn bị hạ cánh. Xin vui lòng gập bàn nhỏ, mở tấm che cửa sổ. Vì sự an toàn của quý khách, trước khi đèn báo hiệu thắt dây an toàn tắt, xin đừng đứng dậy hoặc mở khoang hành lý. Cảm ơn sự hợp tác của quý khách.”[1]
Trong khoang hạng nhất, Minh Ý lười biếng đưa tay tháo bịt mắt, ánh sáng chói lòa chiếu vào khiến cô theo phản xạ nghiêng đầu, khẽ nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói của Thịnh An Ninh: “Ngủ dậy rồi à?”
Phải mất một lúc mới thích nghi được, Minh Ý mở mắt ra, gật đầu: “Ừm, em dậy rồi.”
Vừa nói, cô vừa giơ tay duỗi người một cái thật nhẹ: “Vẫn là giường lớn trong khách sạn ngủ sướng hơn, ngủ ba tiếng trên máy bay xong giờ lưng mỏi vai đau.”
Thịnh An Ninh bật cười khẽ: “Thế là còn sướng đấy, chị phải ngồi không ba tiếng đây này, biết kêu với ai?”
“Cũng nhanh phết.” Thu ánh mắt lại, Minh Ý nghiêng đầu nhìn xuống dưới:
“Hôm nay trời đẹp thật.”
“Ừ, đúng là đẹp.” Thịnh An Ninh nói, “À đúng rồi, trước khi lên máy bay, Chúc Chúc nhắn cho chị bảo chuyện ở quê cô ấy giải quyết xong rồi, hôm nay sẽ quay lại làm việc.”
Chúc Chúc là trợ lý của Minh Ý, dạo trước nhà có việc gấp, Minh Ý cho cô ấy nghỉ một tháng, còn thiếu năm ngày nữa là hết phép.
Minh Ý gật đầu: “Cũng nhanh thật đấy.”
“Chị đã gửi số hiệu chuyến bay và thời gian hạ cánh cho cô ấy trước khi lên máy bay rồi.”
Vừa nói, Thịnh An Ninh vừa cúi đầu nhìn đồng hồ: “Giờ này chắc cô ấy cũng đến sân bay rồi.”
Minh Ý cười: “Biết ngay là chị An Ninh chu đáo nhất mà.”
Thịnh An Ninh liếc cô một cái: “Cái miệng ngọt như rót mật, lát nữa chị đưa em về nhà luôn nhé?”
Minh Ý gật đầu: “Vâng ạ. Tối qua em ngủ không ngon, nãy ngủ trên máy bay cũng chẳng thoải mái mấy, đúng lúc hôm nay được nghỉ, chiều em về nhà ngủ bù.”
“Được, lát nữa đưa em về trước. Mà em đã nói với chồng chuyện hôm nay về Lệ Thành chưa?”
“Chưa.”
Minh Ý đáp: “Em chặn anh ấy rồi, còn nói gì nữa.”
“…”
Thịnh An Ninh: “Vẫn chưa gỡ chặn à?”
Minh Ý: “Chưa, để xem đã, tuỳ tâm trạng. Không cho em một lời giải thích đàng hoàng thì đừng hòng em bỏ qua.”
Lúc này, máy bay từ từ hạ cánh, sau khi trượt hàng trăm mét trên đường băng thì dừng lại ổn định.
Hành khách hạng nhất được ưu tiên xuống trước. Minh Ý lấy khẩu trang và kính râm từ trong túi ra đeo lên, sau đó xách theo chiếc túi Hermès bản giới hạn, đi theo sau Thịnh An Ninh rời khỏi ống lồng.
Đến sảnh sân bay, Thịnh An Ninh liếc mắt nhìn quanh một vòng, sau đó tháo chiếc mũ đang đội xuống, đội lên đầu Minh Ý: “Chị đi lấy hành lý ký gửi cho em. Em đi trước từ lối VIP ra cửa số 3. Trước khi lên máy bay chị đã dặn Chúc Chúc chờ ở cửa số 3 rồi.”
Minh Ý vừa tắt chế độ máy bay trên điện thoại, vừa gật đầu: “Vâng, chị cẩn thận, em đợi chị ở lối ra.”
“Ừ.”
Nói xong, Thịnh An Ninh quay người đi về phía băng chuyền hành lý.
Lúc lấy được hành lý, Thịnh An Ninh mới phát hiện điện thoại của mình vẫn chưa bật nguồn. Vừa xách vali của Minh Ý lên, cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy ngay hơn chục cuộc gọi nhỡ và mấy chục tin nhắn WeChat – tất cả đều từ Chúc Chúc gửi đến.
Vừa thấy vậy, Thịnh An Ninh lập tức có linh cảm chẳng lành. Còn chưa kịp mở tin nhắn, điện thoại lại đổ chuông – là Chúc Chúc gọi đến.
Thịnh An Ninh: “Sao thế?”
Giọng Chúc Chúc ở đầu dây bên kia vô cùng gấp gáp: “Chị An Ninh, xảy ra chuyện rồi ạ!”
Tim Thịnh An Ninh chùng hẳn xuống: “Sao thế? Có chuyện gì? Em nói chậm thôi.”
“Là Weibo! Hai tiếng trước có người đăng ảnh thân mật của chị Minh Ý và Chu Dạng lúc quay phim ở Giang Thành. Giờ bài đó đã leo lên top 1 hot search rồi. Fan của Chu Dạng đang làm ầm lên, em đã gửi link Weibo cho chị rồi ạ.”
Đầu óc Thịnh An Ninh “ong” một tiếng, theo phản xạ cúi đầu mở tin nhắn riêng của Chúc Chúc, ngay đầu tiên là link bài đăng cách đây hai tiếng.
Giọng Chúc Chúc vẫn vang lên trong điện thoại: “Hơn nữa, nửa tiếng trước lại có người đăng ảnh chuyến bay hôm nay của chị Minh Ý lên Weibo. Bây giờ fan Chu Dạng kéo tới sân bay đông lắm rồi ạ!”
“Em vừa thấy, mấy fan lớn của Chu Dạng chặn ngay trước cửa sân bay, em đã gọi bảo vệ đến giữ trật tự rồi, nhưng vẫn có một nhóm fan lọt được vào trong sảnh rồi.”
“Với cả… hình như họ nhận ra biển số xe của xe công ty mình rồi. Em thấy mấy người đang chờ rình gần cửa số 3. Giờ làm sao đây chị An Ninh!”
Thoát khỏi WeChat, Thịnh An Ninh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Nghe chị này, giờ em bảo tài xế lái xe đi ngay, chạy vòng quanh sân bay vài vòng rồi quay lại. Bây giờ chị gửi cho em một số điện thoại, em gọi vào số đó, liên hệ với trợ lý của Phó tổng – anh Tần Xuyên. Nói em là trợ lý của Minh Ý, kể toàn bộ tình hình cho anh ấy. Phó tổng sẽ giúp.”
Chúc Chúc: “Vâng, chị An Ninh. Em đi ngay đây. Còn xe thì bao giờ quay lại ạ?”
Thịnh An Ninh vừa kéo hành lý vừa sải bước về phía cửa số 3: “Mười lăm phút nữa quay lại, đi tới cửa số 6. Nếu đợi mười phút không thấy chị với Minh Ý thì lại đi thêm mười lăm phút nữa rồi quay về cửa số 3.”
“Vâng, em biết rồi, em đi luôn đây.”
Cúp máy, Thịnh An Ninh vừa kéo vali vừa chạy nhanh về phía cửa số 3, vừa gọi điện cho Minh Ý. Vừa tới sảnh sân bay, từ xa đã thấy một đám người kéo về một hướng, trực giác mách bảo đó chính là fan của Chu Dạng.
Xem ra Minh Ý cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì hướng đám người kia đang đi không phải là về phía cửa số 3.
Chu Dạng debut đã sáu năm, tuy đi theo con đường thực lực, nhưng vì ngoại hình nổi bật nên vẫn thu hút được một lượng lớn fan nữ và fan vợ – đây chính là lực lượng chủ lực trong fandom của anh ta.
Thịnh An Ninh vừa tăng tốc bám theo, vừa tiếp tục gọi cho Minh Ý. Gọi đến lần thứ bảy, Minh Ý cuối cùng cũng bắt máy.
“Minh Ý, em sao rồi? Giờ em ở đâu, chị tới đón em!”
Tiếng ở đầu dây bên kia rõ ràng đang cố nén lại: “Alô, chị An Ninh, em đang bị kẹt ở lối thoát hiểm cửa số 6. Bên ngoài tình hình thế nào rồi? Em vừa bước ra khỏi sảnh đã thấy một đám người đông nghịt kéo đến phía em.”
Thịnh An Ninh: “Chị cũng vừa mới biết tin thôi, Chúc Chúc vừa gọi điện cho chị xong. Nói là ba tiếng trước có người đăng ảnh thân mật của em với Chu Dạng lên Weibo, giờ fan của Chu Dạng như phát điên cả rồi, đang truy lùng em khắp nơi đấy.”
Minh Ý ngẩn ra một lúc, sau đó vô cùng bất lực nói: “Em bao giờ có ảnh thân mật với Chu Dạng chứ? Ngoài lúc quay phim ra, em toàn cách anh ta tám mươi trượng còn gì!”
Thịnh An Ninh: “Chị xem ảnh Chúc Chúc gửi rồi, là hôm em với anh ta cùng đọc kịch bản ở lớp học trường Trung học số 1 Giang Thành, bị chụp lén lúc đó. Do khoảng cách và góc chụp nên trông rất thân mật.”
“……”
Minh Ý: “Em cũng chịu rồi đấy.”
“Chuyện này để chị liên lạc với bên đoàn phim. Hôm đó trong lớp chỉ có mấy người, ảnh là ai chụp và bị phát tán ra sao chắc chắn có thể tra được. Giờ điều quan trọng nhất là làm sao ra khỏi sân bay.”
Minh Ý: “Quan trọng là sao bọn họ biết được chuyến bay của em, còn biết cả giờ hạ cánh nữa?”
Theo lý thì hôm qua Minh Ý và Thịnh An Ninh đã phải cùng đoàn làm phim bay về, nhưng mấy hôm nay Minh Ý quay phim ở Giang Thành bị cảm lạnh, cả ngày hôm qua sốt cao, mãi đến rạng sáng nay mới hạ sốt.
Thịnh An Ninh: “Chúc Chúc nói là có người đăng số hiệu chuyến bay của em và giờ hạ cánh lên Weibo nửa tiếng trước khi máy bay đáp. Fan Chu Dạng thấy thế liền kéo tới luôn.”
“……”
Nghe vậy, Minh Ý rón rén thò đầu ra nhìn tình hình bên ngoài, mấy người đuổi theo cô lúc nãy giờ đang đứng cách chưa đầy trăm mét, ngó nghiêng xung quanh, thậm chí Minh Ý còn nghe thấy rõ tiếng họ nói chuyện.
“Người đâu rồi? Đi đâu mất rồi?”
“Không biết nữa, cô ta chạy nhanh quá, lúc bọn mình đuổi theo đã không thấy đâu rồi.”
“Cậu chắc là không nhận nhầm người đấy chứ?”
“Sao mà nhận nhầm được, hôm nay Minh Ý mặc đúng cái áo khoác mà trước đó cô ta đăng hình selfie trên Weibo, đừng thấy cái áo đấy bình thường, tôi làm thiết kế nên tôi biết rõ, cái áo khoác đấy là bản giới hạn của nhà Hermes, toàn thế giới chưa tới mười cái, không thể nhìn nhầm được.”
“……”
Nghe vậy, Minh Ý lặng lẽ cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, món đồ trị giá hơn chục vạn tệ.
Ban đầu cô định vứt luôn vì thấy xui xẻo, nhưng nghĩ lại bỏ ra từng ấy tiền mua, cuối cùng vẫn không nỡ.
“Được rồi, không nhận nhầm là tốt. Tôi không tin, sân bay có tí xíu thế này mà cô ta còn có thể mọc cánh biến mất chắc?”
“Đúng thế, chúng ta chia nhau ra tìm, kiểu gì cũng lục được!”
“Được, đi đi đi, mấy chị em khác bị bảo vệ chặn ngoài kia rồi, đám chị em lẻn được vào chưa tới ba mươi người, còn có vài người đang canh ở mấy lối ra khác nhau trong sân bay, vừa thấy Minh Ý sẽ báo ngay trong nhóm.”
“Ok, vậy đi thôi, bọn mình đi bên này, các cậu đi bên kia, nửa tiếng nữa quay lại chỗ cũ tập hợp.”
“Rồi, không vấn đề gì.”
Thu lại ánh mắt, Minh Ý lại co người trốn trong lối thoát hiểm, đem những lời vừa nghe được kể lại đầu đuôi cho Thịnh An Ninh.
Im lặng vài giây, Thịnh An Ninh nói: “Vậy em cứ đứng yên ở đó, chị vừa bảo Chúc Chúc lái xe bảo mẫu đang đỗ ở cổng số 3 đi rồi, lát nữa chị liên lạc với công ty để đính chính vụ việc. Nhân tiện nghĩ cách xử lý vụ thông tin chuyến bay bị rò rỉ, rồi bảo hậu viện hội chính thức đăng một lịch trình giả lên, xem có thể đánh lạc hướng đám fan kia không.”
Minh Ý mím môi: “Giờ cũng chỉ có cách đó thôi.”
“Em trốn kỹ vào, đừng để bị phát hiện. Giờ chị qua chỗ em, năm phút nữa Chúc Chúc sẽ bảo tài xế lái xe đến đợi ở cổng số 6 trong mười phút. Nếu bọn mình kịp ra đó thì coi như thoát.”
Ngừng vài giây, Thịnh An Ninh an ủi: “Còn chuyện ảnh và thông tin chuyến bay bị lộ, chờ về công ty chị nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại công bằng cho em.”
“Vậy chị cúp máy để gọi cho công ty đây, em nhất định phải cẩn thận đấy.”
Minh Ý: “Em biết rồi, chị An Ninh.”
Cúp máy xong, Minh Ý mở Weibo ra xem thử, không nằm ngoài dự đoán, siêu thoại đã hoàn toàn bị chiếm đóng, hộp thư riêng cũng không chịu nổi mà lộn xộn cả lên. Cô chẳng buồn đọc, thoát ra rồi bấm vào bảng hot search. Dẫn đầu là dòng tin nóng: #Ảnh thân mật giữa Minh Ý và Chu Dạng trong đoàn phim bị lộ.
Minh Ý nhìn thời gian bài đăng trên Weibo, đúng một tiếng sau khi cô và Thịnh An Ninh lên máy bay. Giờ mới hơn hai tiếng trôi qua mà lượt chia sẻ đã vượt mười nghìn, lượt thích và bình luận thì hơn cả triệu, còn bị mấy tài khoản marketing lớn chia sẻ lại.
Sau đó, Minh Ý lại vào siêu thoại của Chu Dạng, thấy bài được ghim ở đầu có chứa đầy đủ thông tin chuyến bay của cô.
Càng xem, Minh Ý càng cảm thấy có gì đó không ổn. Thời điểm đăng hai bài Weibo này được tính toán cực kỳ chính xác. Bài đầu tiên tung ra đúng lúc cô đang trên máy bay không thể dùng điện thoại, không để lại chút thời gian nào để phản ứng, chỉ trong hai tiếng mà sự việc đã bùng lên dữ dội. Bài thứ hai thì được đăng đúng nửa tiếng trước khi máy bay hạ cánh, đủ thời gian để fan Chu Dạng kéo tới sân bay chặn cô.
Sắc mặt Minh Ý trầm xuống, vô thức nhíu mày. Gần đây cô đâu có đắc tội ai đâu nhỉ?
Lấy lại tinh thần, Minh Ý cúi đầu lướt xuống phần bình luận dưới bài hot search.
[Cái cô Minh Ý này lại bám lấy ai nữa đây? Chu Dạng mà ở cùng đoàn với cô ta đúng là xui tận mạng.]
[Tôi thật sự chịu hết nổi rồi, Minh Ý đi đến đâu là dính phốt tới đó, mấy hôm trước là Diệp Trác, giờ lại là Chu Dạng, toàn chọn mấy nam minh tinh nổi tiếng để ké fame chứ gì?]
[Cô ta đúng là chẳng để ai yên, nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy hôm trước vừa lên hot search với Diệp Trác mà?]
[Chị em không nhớ nhầm đâu, tôi cũng có ký ức đó.]
[Mà tin đồn với Diệp Trác không phải được làm rõ rồi sao, nói là do đoàn phim sắp xếp.]
[Chị em trên kia ngây thơ quá rồi, nhìn là biết công ty bịa ra để bịt miệng thiên hạ thôi. Nhưng mà ai nói giúp tôi với, rốt cuộc Minh Ý đang bám vào ô dù nào thế, lần trước còn lôi cả Kỳ Chu với Khương Du ra đỡ đạn nữa cơ mà.]
[Khoan đã, nói Minh Ý thì nói, đừng lôi nghệ sĩ khác vào, tránh xa CP vũ trụ của tôi ra!]
[Đúng đấy, đừng lôi người khác vào làm loạn thêm nữa, còn chưa đủ ồn ào chắc?]
[Trước đây tôi là fan nhan sắc của Minh Ý, giờ thì chỉ cảm thấy mấy tiểu minh tinh hạng mười tám vì muốn ké nhiệt mà chẳng từ thủ đoạn nào cả.]
[Thật phí hoài một vai diễn tuyệt vời như Lục Thính Vãn trong “Nhìn thấy Pháo hoa, nhìn thấy anh” khi giao cho cô ta. Mẹ nó, Minh Ý, trả Lục Thính Vãn lại cho tôi!]
[Đồng ý với bạn ở trên, ban đầu tôi còn thấy Minh Ý và Chu Dạng rất hợp với vai Lục Thính Vãn và Từ Nghiễn, giờ như thế này thì tôi chẳng thể đắm chìm nổi nữa rồi.]
[Tôi cũng vậy… Tôi không hiểu nổi, tại sao một vai quan trọng như vậy lại giao cho Minh Ý – một nữ nghệ sĩ hạng mười tám. Trong ba nữ chính thì cô ta là người có tiếng tăm thấp nhất. Giờ tôi thấy hơi xót xa cho Tống Ninh, rõ ràng danh tiếng cao hơn Minh Ý mà vẫn phải chịu lép vế về vị trí trên poster.]
[Tôi cũng thế, vốn dĩ còn rất kỳ vọng vào bộ phim này…]
[@Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, khi chọn diễn viên có thể nghiêm túc xem xét cả nhân cách không?]
[Đúng vậy đấy @Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, một diễn viên có nhân cách như thế này thật sự rất khiến người ta mất thiện cảm. Ban đầu nhìn phần tuyên truyền tôi còn khá mong chờ bộ phim này, giờ thì hết hứng rồi.]
[Phải đấy @Weibo chính thức của “Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh”, mạnh mẽ yêu cầu đổi diễn viên!]
[Thần dân xin hưởng ứng!]
[+1]
[+2]
……
Minh Ý tiếp tục lướt xuống thêm hai trang nữa, chỉ liếc sơ qua mà đã thấy nội dung gần như không có gì khác biệt. Có lẽ vì phía chính thức vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa trong bức ảnh còn có những người khác, nên độ xác thực của đề tài này vẫn cần kiểm chứng. Vì vậy phần lớn fan của Chu Dạng vẫn giữ lý trí, chỉ có số ít tỏ thái độ công kích Minh Ý.
Nhưng mà, tài khoản Weibo của Chu Dạng có đến mười triệu người theo dõi.
“……”
Im lặng vài giây, Minh Ý thoát khỏi Weibo, liếc nhìn góc phải trên cùng của màn hình điện thoại, đã mười phút trôi qua mà cô vẫn chưa thấy bóng dáng Thịnh An Ninh đâu cả.
Fan của Chu Dạng trong sân bay vẫn còn rất nhiều, đoán chừng Thịnh An Ninh đã bị họ cản lại.
Đúng lúc Minh Ý dè dặt thò đầu ra nhìn, phía trước cách đó không xa, một fan của Chu Dạng vừa từ ngoài sân bay chạy vào, chỉ liếc một cái đã nhận ra cô.
Hai người nhìn nhau chừng hai giây, người kia lập tức buột miệng gọi tên cô: “Minh Ý!”
Tim Minh Ý giật thót, tiêu rồi!
Ngay giây tiếp theo, người cách cô chưa đến năm mươi mét gào lên bằng toàn bộ sức lực: “Minh Ý ở đây!!!”
Gần như đồng thời, Minh Ý đẩy mạnh cửa lối thoát hiểm rồi quay đầu bỏ chạy.
Trong lúc phía sau còn đang đuổi theo ráo riết, trước mắt Minh Ý bỗng tối sầm lại, rồi cô bị một lực rất mạnh kéo phắt sang một bên.
Chưa kịp phản ứng, cả người cô đã bị kéo vào lối đi cứu hỏa bên kia, miệng lập tức bị ai đó bịt lại, cơ thể bị ép sát vào bức tường sau lưng.
“Suỵt……”
Mặt tường lạnh băng khiến Minh Ý giật nảy mình, cô vô thức nhíu mày lại.
Sau vài giây bình tĩnh, cô mới mơ hồ ngửi thấy mùi tuyết tùng nhẹ nhàng tỏa ra từ bộ vest, chỉ là giờ đây đầu cô bị phủ bởi lớp vải đen, tầm nhìn tối om, không thấy rõ được người đó là ai.
Cùng lúc ấy, trong đầu Minh Ý chợt lóe lên một suy nghĩ khó tin.
Ngay giây sau, giọng đàn ông trầm thấp, trong trẻo vang lên bên tai cô: “Đừng sợ, là anh.”
Trái tim Minh Ý khẽ rung lên, không kìm được mà đập loạn nhịp.
Cô chớp mắt nhẹ nhàng, cả người như hóa đá.
Là Phó Thời Lễ.
Thấy Minh Ý không còn giãy giụa, Phó Thời Lễ buông cô ra, cẩn thận quan sát động tĩnh bên ngoài. Mãi đến khi nhìn thấy đám người kia rời đi, anh mới khẽ khàng đóng cửa lối đi cứu hỏa lại, sau đó tháo chiếc áo vest phủ trên đầu cô xuống.
“Ổn rồi, không sao nữa đâu.”
Giọng người đàn ông khàn khàn, rõ ràng, chẳng hiểu sao trong khoảnh khắc này lại khiến Minh Ý cảm thấy yên tâm đến lạ.
Dưới ánh sáng le lói lọt qua khe cửa, Minh Ý cuối cùng cũng nhìn rõ người đang đứng trước mặt.
Cô ngẩn người vài giây.
“Phó… Phó Thời Lễ?”
Minh Ý chớp mắt, ngỡ ngàng nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 23
10.0/10 từ 34 lượt.