Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 22

119@-


Phó Trạch Ngôn hơi nhướng mày, lòng hóng chuyện lấn át nỗi sợ đối với Phó Thời Lễ. Cậu ta ngẫm nghĩ chốc lát, rồi dè dặt dò hỏi: “Cô ấy nói mấy câu sến kiểu gì cơ?”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi cau mày, sau đó ngẩng mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Chuyện này quan trọng à?”


“Dĩ nhiên là quan trọng rồi!”


Phó Trạch Ngôn đánh cược rằng anh họ mình hoàn toàn là tờ giấy trắng trong chuyện tình cảm, nên lấy hết can đảm bịa bừa: “Nếu em không biết chính xác cô ấy nói gì thì làm sao phân tích được chứ!”


Phó Thời Lễ im lặng vài giây, không trả lời.


Thấy vậy, Phó Trạch Ngôn lên tiếng: “Anh hai, anh không thể giấu giếm đồng đội thân cận của mình như thế được. Anh không kể nguyên văn cô ấy nói gì thì sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của em đấy.”


Yết hầu Phó Thời Lễ khẽ động, anh trầm ngâm chốc lát rồi mới mở miệng: “Cô ấy nói, anh không có bật lửa thì làm sao châm được lửa trong tim cô ấy.”


Giọng anh lạnh băng, không chút cảm xúc.


Hoàn toàn trái ngược với khí chất và hình ảnh thường ngày của anh.


“…”


Mấy giây sau, Phó Trạch Ngôn không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Thời buổi này rồi mà vẫn còn cô gái nói mấy câu sến súa thế à?”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ lập tức ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng liếc cậu một cái.


Phó Trạch Ngôn vội vàng nuốt cười, giả vờ ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm túc bịa tiếp: “Ừm, gọi là lời sến mà anh, ừm… sến cũng có cái hay. Ừm… ít nhất là chân thành. Anh thấy đúng không, anh hai?”


Phó Thời Lễ thu lại ánh mắt, không đáp lời.


Thấy thế, Phó Trạch Ngôn tiếp tục lẩm bẩm: “Em thấy cũng thật lòng mà.”


Thấy anh vẫn không phản ứng, Phó Trạch Ngôn đánh liều hỏi tiếp: “Còn một chuyện nữa… Cô ấy có xinh không? Nhìn được không?”


Nghe vậy, trong đầu Phó Thời Lễ bỗng hiện lên hình ảnh Minh Ý mặc chiếc váy ngủ hai dây màu đen, ôm kịch bản ngủ gục trên sofa.


Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng quá quan tâm đến nhan sắc của con gái. Hồi đi học thì dồn toàn tâm trí vào việc học, ra trường rồi lại lao đầu vào Phó thị, gần như dành cả hai mươi bốn tiếng mỗi ngày cho công việc, trừ lúc ngủ.


Hơn nữa, phần lớn những người khác giới mà anh từng gặp đều có mục đích riêng với anh, mà anh thì lười để tâm. Nói không ngoa thì, ngay cả thư ký ở phòng Tổng giám đốc cũng là nam giới. Trong mắt anh, mọi cô gái đều giống nhau. Về phần Minh Ý, ấn tượng trong đầu anh vẫn là một cô bé mềm mại, nhỏ xíu, luôn lon ton chạy sau lưng anh.


Ngay cả khi biết mình sẽ cưới Minh Ý, trong lòng anh vẫn coi cô là em gái. Đồng ý cuộc hôn nhân này, vừa vì đáp ứng yêu cầu của gia đình, vừa để thực hiện di nguyện của ông cụ Diệp – một công đôi việc.


Lúc đó anh nghĩ đơn giản là, chỉ cần cưới về, cho ăn ngon mặc đẹp, còn hơn để Minh Ý rơi vào tay đám công tử bột khác. Anh chưa từng nghĩ sâu xa hơn về lý do tại sao mình lại nghĩ vậy.



Anh chỉ tự tin cho rằng, ở Lệ Thành này, không ai phù hợp cưới Minh Ý hơn anh.


Trước ngày hôm qua, anh chưa từng nghiêm túc nhìn nhận mối quan hệ giữa mình và Minh Ý, cũng chưa từng coi cô là một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng khoảnh khắc ấy, phản ứng của cơ thể anh lại không thể lừa được chính mình.


Hoàn hồn lại, Phó Thời Lễ ngẩng mắt lên, cau mày: “Quan trọng à?”


“Dĩ nhiên quan trọng rồi!” – Phó Trạch Ngôn: “Nếu không biết thì—”


“Xinh.”


Phó Thời Lễ nhàn nhạt cắt lời: “Rất xinh.”


Nghe vậy, Phó Trạch Ngôn ngẩn người. Đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy ông anh họ máy móc như một cỗ máy công việc lại khen một cô gái xinh.


Một lúc sau, cậu mới lấy lại tinh thần: “Xinh à? Thế phải xem là xinh cỡ nào đã!”


Ngẫm một chút, Phó Trạch Ngôn cẩn trọng hỏi tiếp: “Có xinh bằng chị dâu Minh Ý không?”


Nghe vậy, ánh mắt Phó Thời Lễ lạnh đi, liếc sang: “Cậu nói nhiều quá rồi đấy.”


“…”


Biết rồi, em im.


Cùng lúc đó, Phó Thời Lễ như lấy lại chút lý trí, chợt thấy mình đang ngồi đây thảo luận mấy chuyện tình cảm vớ vẩn với thằng em họ suốt ngày chỉ biết ăn chơi, có hơi… lạc đề quá rồi.


Anh đứng dậy: “Chuyện của cậu tôi biết rồi. Không còn gì nữa thì ra ngoài đi.”


Thấy vậy, Phó Trạch Ngôn biết mình đoán gần trúng rồi, vội nói: “Khoan đã, anh hai! Em còn chưa nói xong!”


“Em thấy cô gái đó, hoặc là nhắm vào tiền của anh, muốn bám lấy anh; hoặc là thích anh, ít nhất cũng có cảm tình với anh!”


Nếu là Minh Ý thì tất nhiên không có chuyện đào mỏ. Nếu là người khác, câu này cũng xem như nhắc nhở được Phó Thời Lễ – lời thì ít mà lợi thì đôi đường.


Nghe vậy, bước chân Phó Thời Lễ khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rồi lại trở về bình thường. Anh xoay người đi về phía bàn làm việc: “Biết rồi.”


Mấy giây sau, anh lạnh nhạt nói tiếp: “Chuyện của cậu tôi sẽ bảo Tần Xuyên giải quyết. Không còn gì nữa thì ra ngoài đi.”


“Vâng ạ, cảm ơn anh hai!”


Phó Trạch Ngôn vui như mở cờ trong bụng, vừa đẩy cửa ra ngoài vừa không quên quay đầu lại nói thêm một câu: “À, sau này nếu anh có chuyện gì liên quan đến tình cảm thì cứ tìm em nhé!”


Nói xong, sợ bị mắng, cậu còn chưa kịp để Phó Thời Lễ lên tiếng đã vội đóng cửa văn phòng cái “rầm”.


Trong phòng, Phó Thời Lễ trầm ngâm vài giây, bất giác bắt đầu suy nghĩ lại về mối quan hệ giữa anh và Minh Ý.




Bên kia, ngày quay đầu tiên của Minh Ý đã kết thúc.


Chiều muộn, cô cùng Thịnh An Ninh lên xe bảo mẫu quay về khách sạn trong ánh hoàng hôn.


Hôm nay Minh Ý lạnh đến run người, buổi chiều trời lại hạ nhiệt thêm mấy độ, sau hai giờ trưa ánh nắng cũng chẳng còn đủ ấm. Vì muốn lên hình đẹp, cô mặc luôn bộ đồng phục mùa hè. Đến giờ thì người gần như sắp hóa đá.


Thịnh An Ninh lấy chiếc áo phao to vừa mới mua ở trung tâm thương mại hồi chiều, choàng lên người Minh Ý, rồi lại rót cho cô một cốc nước nóng từ bình giữ nhiệt.


“Dạo này Giang Thành cũng bắt đầu lạnh rồi, trong ngày chỉ có tầm trưa là còn chút nắng. Ngày mai em nhớ mặc thêm đồ giữ nhiệt bên trong đồng phục cho ấm nhé.”


Minh Ý lạnh đến nỗi toàn thân run cầm cập: “Không được đâu chị, như thế lên hình sẽ xấu lắm! Hơn nữa, trên mặc được đồ giữ nhiệt thì dưới váy vẫn phải để chân trần chứ.”


“Chẳng phải có tất da thần thánh à?” Thịnh An Ninh nói, “Ngày mai toàn cảnh quay xa thôi, mặc tất vào cũng không ai nhìn ra được đâu.”


Minh Ý chớp mắt: “Thật không ạ?”


Còn chưa để chị An Ninh kịp trả lời, cô đã liên tục lắc đầu: “Thôi thôi, vẫn là không được. Nhỡ bị phát hiện thì chẳng phải công em chịu lạnh hôm nay đổ sông đổ bể à. Chị không biết đâu, giờ khán giả xem phim tinh mắt lắm, như cầm kính lúp ấy!”


“Em vốn dĩ đã bị ghét sẵn vì chuyện nhảy việc với cái vụ bị chụp cùng Diệp Trác lên hot search. Nếu lần này quay phim mà lại bị soi ra sơ suất, rồi bị gắn cái mác ‘không chuyên nghiệp’, em không chịu nổi đâu.”


Nghe vậy, Thịnh An Ninh cũng không khuyên thêm nữa: “Thế em về khách sạn nhớ ngâm mình trong bồn tắm cho ấm, chị sẽ bảo khách sạn đem gừng nấu lên phòng cho em, giải cảm chút.”


Minh Ý ngửa đầu uống hết nước nóng trong tay, sau đó gật đầu: “Em biết rồi chị An Ninh.”


“À, mấy hôm tới em vẫn ở trên tầng trên cùng hay chuyển về tầng mười hai? Chị hỏi trước để tối còn biết đường nhờ người đem gừng lên đúng chỗ.”


Minh Ý nghĩ ngợi mấy giây, rồi hít mũi một cái: “Em về tầng mười hai.”


“Ở trên tầng trên là lại nhớ đến cái đồ khốn Phó Thời Lễ kia. Nhớ tới là em lại bực.”


Nói đến đây, Minh Ý bất chợt nhớ ra câu cuối cùng Phó Thời Lễ nói hôm qua trước khi anh ta về Lệ Thành.


Cô âm thầm trợn mắt – cái gì mà cứ ở tầng trên đi, chi phí tính vào tài khoản của anh? Nói như thể em không đủ khả năng ở cái phòng đấy không bằng!


Cạn lời một lúc, Minh Ý lại nói tiếp: “Khoan đã, không về tầng mười hai nữa.”


Thịnh An Ninh: “Sao thế?”


Minh Ý: “Lát nữa về khách sạn thì mở thêm hai phòng cạnh phòng của Phó Thời Lễ! Tính vào thẻ của em!”


Ai thèm ở cái phòng của anh chứ!


Thịnh An Ninh: “???”



Tới khách sạn, Minh Ý nói được làm được, rút ngay một chiếc thẻ đen từ ví ra đưa cho Thịnh An Ninh: “Quẹt cái này, hai phòng, ở đến khi nào quay xong cảnh ở Giang Thành thì thôi.”


“…”


Tối hôm đó, Minh Ý và Thịnh An Ninh dọn thẳng lên tầng cao nhất của khách sạn Ly Lan.


Đây là lần đầu tiên Thịnh An Ninh được ở hẳn phòng suite cao cấp của khách sạn năm sao, điều kiện khác biệt hoàn toàn so với các tầng bên dưới.


Dù lần trước đã biết thân phận và hoàn cảnh của Minh Ý, cũng biết cô không thiếu tiền, nhưng nhìn cảnh tiêu sạch vài trăm triệu chỉ trong vài phút, Thịnh An Ninh vẫn không khỏi thấy nhói lòng thay.


Đây chính là cách mà người có tiền… trút giận sao?


Nghĩ vậy, Thịnh An Ninh liếc nhìn Minh Ý vài giây, sau đó nói đầy ẩn ý: “Cãi nhau với chồng một trận mà tốn kém phết nhỉ?”


“…”



Tối hôm đó, Tần Xuyên nhận được thông báo từ khách sạn, nói rằng căn phòng tổng thống ở tầng cao nhất mà Phó Thời Lễ đã đặt, không có ai nhận phòng.


Trong văn phòng, Tần Xuyên đang cầm một xấp tài liệu, báo cáo với Phó Thời Lễ về tình hình công việc trong quý này.


“Báo cáo tài chính quý này đều ở đây cả rồi, hợp đồng thu mua đã ký với chi nhánh ở Giang Thành cũng đang được tiếp tục theo dõi. Dự án bất động sản gặp trục trặc lần trước, khoản thanh toán vòng hai cũng đã được giải ngân, lần này tôi đã cho người theo sát, chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì nữa.”


“Ừ.” Phó Thời Lễ gật đầu đáp một tiếng.


Nói xong, Tần Xuyên đặt xấp tài liệu lên bàn làm việc, rồi tiếp tục: “Còn nữa, mấy món đồ mà anh đấu giá ở nhà đấu giá bên Anh, ngày mai sẽ được vận chuyển về nước. Anh muốn chuyển thẳng về công ty, hay là…?”


“Có những gì?”


Buổi đấu giá đó là chuyện từ bốn tháng trước rồi, lâu như vậy, anh cũng chẳng còn nhớ mình đã mua những gì.


“Có một viên kim cương hồng 8.5 carat, một bộ trang sức ngọc lục bảo, một bộ hồng ngọc, và một món gốm Tam Thái đời Đường.”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ suy nghĩ vài giây: “Gốm Tam Thái thì chuyển về công ty, mấy bộ trang sức kia đợi vợ tôi từ Giang Thành về rồi gửi thẳng đến Tây Ngọc Nhạc Đình.”


Tần Xuyên khẽ gật đầu: “Vâng, tôi biết rồi.”


Ngập ngừng vài giây, Tần Xuyên lại nói tiếp: “Phó tổng, vừa nãy tôi nhận được thông báo từ khách sạn Ly Lam, nói rằng phu nhân không nhận phòng tổng thống mà anh đã đặt.”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ nhíu mày: “Quay lại tầng mười hai rồi à?”


“Không ạ.”


Tần Xuyên nuốt nước bọt: “Phu nhân lại đặt thêm hai phòng suite cao cấp, ngay cạnh phòng anh ở tầng cao nhất.”



“Mỗi người một phòng, phu nhân và quản lý của cô ấy.”


Vẻ mặt Phó Thời Lễ không thay đổi, chỉ lạnh nhạt nói: “Ừ, tôi biết rồi.”


Anh hiểu rõ tính Minh Ý. Việc anh đột nhiên về Giang Thành chắc chắn sẽ khiến cô cáu, hành động này đúng là kiểu cô sẽ làm khi giận.


Suy nghĩ một lúc, Phó Thời Lễ lại nói: “Bến số ba còn một chiếc du thuyền, ngày mai cậu cho người chuyển lại về bến của cô ấy.”


Tần Xuyên gật đầu: “Rõ.”


“Còn nữa, ngoài mấy bộ trang sức từ buổi đấu giá lúc nãy, ngày mai cậu đến những cửa hàng đồ hiệu mà vợ tôi thích, kiểm tra mẫu mới quý này và quý sau – tất cả mua hết.”


“……” 


Mua hết… tất cả??


Khoé miệng Tần Xuyên khẽ giật giật.


Những thương hiệu mà Minh Ý thích đều nằm ở đỉnh chuỗi thực phẩm ngành thời trang xa xỉ, một bộ sưu tập cao cấp bình thường đã đủ khiến người ta nhịn ăn nhịn tiêu cả năm, chưa kể đến túi xách giới hạn hay trang sức cao cấp.


Nghĩ đến đây, Tần Xuyên không khỏi cảm thán – cách Phó tổng dỗ vợ, người thường đúng là không dám mơ học theo.


Nhưng nghĩ lại thì, chỉ mấy món đồ anh đấu giá ở Anh thôi đã trị giá đến tám trăm triệu, so với số tiền đó thì vài bộ trang sức có lẽ cũng chỉ là muối bỏ biển.


Bỏ ra tám trăm triệu chỉ để làm lành với vợ – chuyện như vậy trên đời này chắc chỉ có mỗi Phó Thời Lễ làm được.


Một lúc lâu sau, Tần Xuyên mới hoàn hồn, gật đầu nói:n“Rõ rồi, Phó tổng.”


“Ừ.” Phó Thời Lễ đáp một tiếng, “Không còn chuyện gì nữa, cậu ra ngoài đi.”


“Vâng, tôi xin phép.”


Sau khi Tần Xuyên rời đi, Phó Thời Lễ lấy điện thoại, mở WeChat, tìm đến khung trò chuyện với Minh Ý. Tin nhắn anh gửi tối hôm qua vẫn bặt vô âm tín, không có hồi âm. Đến giờ, anh cũng chẳng biết nên nói gì thêm nữa.


Trầm ngâm một lúc, Phó Thời Lễ cúi đầu gõ chữ:


[Du thuyền của em anh đã bảo Tần Xuyên sắp xếp rồi, mai sẽ chuyển lại về bến của em.]


Gõ xong, anh cúi đầu đọc lại từng chữ một, xác nhận không có vấn đề gì mới bấm gửi.


Nhưng ngay giây tiếp theo, trước mắt anh hiện lên một dấu chấm than đỏ chói.


Bên dưới là một dòng chữ nhỏ: Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị người nhận từ chối.


Tác giả có lời muốn nói:


Phó Thời Lễ: “…”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 22
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...