Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 21
104@-
—
Sáng hôm sau, trời nắng trong vắt không một gợn mây.
Tại sân vận động của Trường Trung học số 1 Giang Thành, đoàn phim đang quay vô cùng náo nhiệt.
“Được rồi, cắt—”
“Minh Ý và Chu Dạng diễn tốt lắm, cảnh này qua rồi, chuyên viên trang điểm qua dặm lại một chút. Cảnh tiếp theo là phân đoạn của nam nữ chính, Kỳ Chu và Khương Du chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý đạo diễn vừa cầm kịch bản vừa đi về phía máy quay, vừa đáp: “Thầy Kỳ và cô Khương bên này chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể quay bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần cúi xuống xem đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nói: “Được, vậy mọi người tạm nghỉ mười lăm phút. Mười lăm phút nữa quay cảnh nam nữ chính đúng giờ.”
“Được được.”
Phân cảnh hôm nay được quay ở sân bóng rổ, chỗ đứng của Minh Ý đúng ngay chỗ gió lùa, lúc quay thì gió lạnh thổi ù ù vào người. Vừa kết thúc cảnh quay, cô vội bảo Thịnh An Ninh dời ghế ra chỗ có nắng. Không làm ấm người lên thì tối nay chắc cô cũng sốt y như Phó Thời Lễ mất.
Vừa nghĩ đến Phó Thời Lễ, sắc mặt Minh Ý liền hơi ngẩn ra một chút. Sao tự dưng lại nhớ đến anh?
Minh Ý cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đón lấy chiếc chăn Thịnh An Ninh đưa, khoác lên người, vừa uống nước trong bình giữ nhiệt vừa ngồi xuống ghế.
Cô co chân lên ghế, gót chân áp sát vào đùi, cả người cuộn lại, trùm kín chăn, phơi nắng hơn chục phút mới thấy đỡ lạnh hơn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh bật cười, đi tới đưa cho cô một bình nước giữ nhiệt mới rót: “Vừa mới rót xong, uống đi cho ấm.”
Minh Ý giơ tay đón lấy: “Lạnh chết mất, gió vừa rồi thổi chỗ em đứng phần phật, suýt đông cứng rồi.”
Thịnh An Ninh cười trêu: “Chị nhìn em thế kia là biết rét thật rồi, uống nhanh nước nóng vào. Không thì tối nay lại phải đi theo ông chồng em nằm viện đấy.”
Nghe vậy, Minh Ý không nhịn được đảo mắt: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, xui cả ngày.”
“Làm sao nữa vậy?” Thịnh An Ninh cười cười ngồi xuống ghế bên cạnh, mặt đầy vẻ hóng hớt: “Hôm qua không phải còn tình cảm mặn nồng lắm à? Đọc kịch bản cũng không đi, ở lại chăm ông xã đang phát sốt còn gì?”
Minh Ý cười lạnh: “Chị đừng hỏi. Hỏi là em thấy hối hận đây.”
“Hối hận gì cơ?”
Minh Ý: “Hối hận hôm qua không để Phó Thời Lễ – cái đồ khốn đấy – chết dấp trên giường luôn cho rồi.”
“…”
Im lặng vài giây, Thịnh An Ninh chậm rãi nói: “Nếu chồng chị chết trên giường chị thật thì chắc cũng chẳng ai tin là chết vì bệnh đâu.”
“?”
Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang: “Gì cơ?”
Bắt gặp ánh mắt Thịnh An Ninh, Minh Ý mất hai giây mới nhận ra ý cô ấy nói là gì.
“…”
Minh Ý không nhịn được đỏ bừng mặt, trừng mắt lườm một cái, quay đi: “Em thực sự đang mắng cái đồ khốn đó đấy!”
Vừa nói cô vừa nghiến răng: “Chị không biết anh ấy đã làm gì đâu!”
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hứng thú nhìn cô: “Làm gì cơ?”
Nhắc đến chuyện này là Minh Ý lại tức, “Hôm qua không phải em không đếm tham dự buổi đọc kịch bản mà ở lại phòng chăm anh ấy đúng chứ!”
Thịnh An Ninh gật đầu.
Minh Ý tiếp lời: “Em đút thuốc hạ sốt xong thì ngồi sofa trong phòng khách đọc kịch bản. Vì đêm trước ngủ ít nên đang đọc thì ngủ quên lúc nào không hay.”
“Rồi sao nữa?”
“Đến lúc tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ chiều, em tính dậy xem Phó Thời Lễ thế nào. Kết quả là tìm khắp phòng không thấy người đâu, tưởng anh ta lại đi làm, thế là em nhắn một tin hỏi.”
Nói đến đây, Minh Ý hừ lạnh một tiếng: “Kết quả là… đến hơn mười giờ tối người ta mới trả lời lại, bảo là về Lệ Thành rồi.”
“?”
Thịnh An Ninh sững mặt: “Sao tự dưng lại về?”
Minh Ý ngẩng đầu: “Chị cũng thấy kỳ lạ đúng không? Em chăm người ta cả nửa ngày, không cảm ơn thì thôi, vậy mà một tiếng cũng không nói đã lẳng lặng bỏ đi.”
“…”
Minh Ý thu lại ánh mắt: “Em cho vào danh sách đen luôn.”
“…”
Thịnh An Ninh: “Ừ thôi được rồi.”
—
Bên kia, cửa phòng họp tầng mười hai của tập đoàn Phó thị được mở ra từ bên trong.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen bước ra, người đi đầu cao ráo, đường nét sắc sảo, khí chất nổi bật, bước đi từ tốn nhưng lại khiến người khác khó mà rời mắt – quả thực nổi bật giữa đám đông.
Cả đoàn dừng lại trước cửa thang máy, Tần Xuyên khẽ nói nhỏ: “Phó tổng, cậu chủ nhỏ tới rồi, đang đợi anh trong văn phòng.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nâng mắt lên, môi khẽ động: “Phó Duy Ngôn?”
“Vâng.” Tần Xuyên gật đầu nhẹ.
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại.
Không lâu sau, thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc từ tầng cao nhất chậm rãi dừng ở tầng mười hai. Phó Thời Lễ bước lên.
Đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, lúc Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào, Phó Duy Ngôn đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa bằng da thật, dáng vẻ thảnh thơi.
Nghe thấy tiếng động, Phó Duy Ngôn theo phản xạ bỏ chân xuống, ngẩng đầu nhìn: “Anh hai, anh về rồi à?”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, tiện tay đóng cửa văn phòng lại: “Cậu sang đây làm gì?”
Phó Trạch Ngôn cười cợt nhả: “Bị bố em đuổi ra khỏi nhà rồi, bắt em sang đây học hỏi anh đấy.”
Nhánh lớn của nhà họ Phó, tức là bố của Phó Thời Lễ, mất từ khi anh còn nhỏ. Từ bé anh đã được ông nội nuôi dạy, cách sống và tác phong cũng chẳng khác gì ông cụ thời trẻ.
Còn Phó Trạch Ngôn là con trai duy nhất của nhánh hai – tức con trai của chú ruột Phó Thời Lễ. Có lẽ do di truyền từ bố ruột, lại thêm việc là quý tử độc nhất của nhánh hai, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, thành ra sinh ra bao nhiêu thói hư tật xấu, tính tình lông bông, nổi tiếng khắp Lệ Thành là một cậu ấm ăn chơi.
Phó Thời Lễ liếc cậu ta một cái, rồi ngồi xuống chiếc sofa đối diện, chân bắt chéo, giọng nhàn nhạt: “Nói đi, lần này lại gây chuyện gì nữa?”
“…”
Phó Trạch Ngôn cẩn trọng liếc nhìn người đối diện, đắn đo một hồi mới mở miệng, nói chậm rãi: “Đua xe.”
Chỉ riêng chuyện đua xe chắc chưa đến mức khiến chú Hai phải đẩy cậu quý tử của mình sang công ty thế này.
“Em dẫn người bao vây xe của Trình Độ.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười: “Cậu cũng dám động đến cục cưng nhà họ Trình? Không sợ ông cụ Trình tìm cậu liều mạng à?”
Nhà họ Trình nhân khẩu ít ỏi, ông cụ Trình mãi gần năm mươi mới sinh được một cậu con trai, quý như vàng, nâng như trứng, chỉ thiếu điều nâng trên đầu mà thờ thôi!
“…”
Phó Trạch Ngôn không nhịn được làu bàu: “Ai bảo thằng nhóc đó láo quá, còn tranh xe với em, em nhất thời bực quá nên…”
Sắc mặt Phó Thời Lễ trầm xuống: “Bực quá là có thể lái xe bao vây người ta à?”
Nói là bao vây, với độ điên rồ thường ngày của cậu ta, chưa biết sự thật còn nghiêm trọng đến đâu. Có khi cậu ta đuổi theo Trình Độ chỉ để kiếm trò vui, Phó Thời Lễ cũng chẳng lấy làm lạ.
Phó Trạch Ngôn ở ngoài thì hống hách thế nào không biết, chứ trước mặt anh họ thì chẳng dám nói nhiều. Trong đám anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trừ anh ba ra, đáng sợ nhất chính là người anh họ này – nghiêm mặt lên là chẳng khác gì Diêm Vương mặt lạnh.
Thấy cậu im lặng, Phó Thời Lễ liếc mắt một cái: “Không nói thì đi Giang Thành tìm anh Ba cậu mà thú tội, tôi không giữ lại đâu.”
“Đừng mà!”
Phó Trạch Ngôn cuống lên: “Đừng nói với anh ba, chiếc xe hôm qua em mang đi đua chính là của anh ấy…”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ suýt bật cười vì tức, lười biếng liếc cậu ta một cái: “Cậu có mấy lá gan mà dám lấy xe của Kỳ Chu đi đua? Với lại, sao xe của Kỳ Chu lại ở chỗ cậu?”
Phó Thời Lễ là anh hai, Kỳ Chu là anh ba, Phó Trạch Ngôn là út.
Còn về phần ai là anh cả, hồi nhỏ chưa hiểu chuyện, Phó Thời Lễ và Kỳ Chu từng tranh giành vị trí này đến suýt đánh nhau, bị người lớn trong nhà phát hiện, cuối cùng ra luật không có anh cả, để hai người oẳn tù tì quyết định thứ bậc. Kết quả thì khỏi nói cũng biết.
Phó Trạch Ngôn vội giải thích: “Hôm trước xe của anh Ba bị hỏng, em giúp anh ấy đưa đi bảo dưỡng chỗ bạn em. Hôm qua vừa xong, em tính lái về trả, ai ngờ giữa đường lại gặp Trình Độ.”
Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Thế là cậu lái xe của Kỳ Chu đi đua?”
“…”
Phó Trạch Ngôn yếu ớt gật đầu: “Vâng.”
Nói rồi, cậu ta mới nhớ ra chuyện ban nãy Phó Thời Lễ nhắc đến: “Anh vừa nói anh ba đang ở Giang Thành?”
“Hả? Nhanh vậy á?”
Phó Trạch Ngôn vội vàng cầu xin: “Anh ơi giúp em với, nếu anh ba biết em lái xe của anh ấy đi đua thì kiểu gì cũng lột da em mất!”
Phó Trạch Ngôn từ nhỏ tới lớn ngang ngược là thế, mà sợ nhất chính là Kỳ Chu với Phó Thời Lễ.
Phó Thời Lễ ngẩng đầu, nửa người trên hơi ngả ra sau, dựa hẳn vào chiếc sofa da thật sau lưng.
Ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua Phó Trạch Ngôn một cái, sau đó chậm rãi mở lời: “Tôi giúp cậu thì được gì?”
Nghe vậy, Phó Trạch Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy Phó Thời Lễ chẳng thiếu thứ gì. Cái gì cậu có thì anh đều có, mà cái cậu không có thì anh càng có – đúng thật là chẳng biết nên lấy gì đổi lấy sự giúp đỡ.
Một lúc sau, Phó Trạch Ngôn cắn răng: “Anh muốn gì cứ nói, em có gì sẽ dốc hết cho anh.”
Phó Thời Lễ nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Tôi thấy cậu nên trực tiếp đến Giang Thành xin lỗi anh ba cậu thì hơn.”
“Đừng mà!”
Phó Trạch Ngôn suýt rơi nước mắt: “Đừng mà anh ơi, để em nghĩ lại đã.”
Một lúc sau, Phó Trạch Ngôn bỗng nảy ra ý tưởng, nghĩ đến kỹ năng duy nhất mà cậu giỏi hơn Phó Thời Lễ – dù không nhiều, nhưng có một thứ chắc chắn vượt trội!
Đó chính là… tán gái!
Nghĩ tới đây, Phó Trạch Ngôn hớn hở nói: “Em nghĩ ra rồi! Em có thể làm cánh tay đắc lực, chuyên hỗ trợ anh trong chuyện tình cảm – miễn phí cả đời luôn!”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn cậu hai giây, rồi đứng dậy cầm tách trà trên bàn, đưa lên môi nhấp một ngụm, giọng vẫn bình thản: “Nói thử xem.”
Thấy có cửa, Phó Trạch Ngôn vội nói: “Em có thể làm quân sư cho anh với chị dâu Minh Ý!”
“Làm ăn, mở công ty thì em không bằng anh, nhưng nếu nói về khoản tán tỉnh, dỗ dành con gái, em đảm bảo anh không bằng em đâu!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không biểu lộ gì, chỉ khẽ đặt tách trà xuống, liếc cậu ta một cái: “Thật không?”
Thấy lĩnh vực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, Phó Trạch Ngôn lập tức phản ứng: “Tất nhiên rồi! Không tin thì anh cứ kiểm tra em!”
“Được thôi.”
Phó Trạch Ngôn sững người – bình thường cậu nói kiểu này, Phó Thời Lễ đều lười phản hồi, hôm nay sao lại…
Chưa kịp nghĩ thêm, đã nghe Phó Thời Lễ ung dung cất lời: “Vậy cậu nói xem, nếu có một cô gái bỗng nhiên gọi cậu là anh, không có chuyện gì cũng cứ nói mấy câu tán tỉnh ngọt sớt, còn cứ bám lấy không chịu ra khỏi phòng cậu, thì là có ý gì?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Sáng hôm sau, trời nắng trong vắt không một gợn mây.
Tại sân vận động của Trường Trung học số 1 Giang Thành, đoàn phim đang quay vô cùng náo nhiệt.
“Được rồi, cắt—”
“Minh Ý và Chu Dạng diễn tốt lắm, cảnh này qua rồi, chuyên viên trang điểm qua dặm lại một chút. Cảnh tiếp theo là phân đoạn của nam nữ chính, Kỳ Chu và Khương Du chuẩn bị xong chưa?”
Trợ lý đạo diễn vừa cầm kịch bản vừa đi về phía máy quay, vừa đáp: “Thầy Kỳ và cô Khương bên này chuẩn bị sẵn sàng rồi, có thể quay bất cứ lúc nào.”
Nghe vậy, đạo diễn Trần cúi xuống xem đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nói: “Được, vậy mọi người tạm nghỉ mười lăm phút. Mười lăm phút nữa quay cảnh nam nữ chính đúng giờ.”
“Được được.”
Phân cảnh hôm nay được quay ở sân bóng rổ, chỗ đứng của Minh Ý đúng ngay chỗ gió lùa, lúc quay thì gió lạnh thổi ù ù vào người. Vừa kết thúc cảnh quay, cô vội bảo Thịnh An Ninh dời ghế ra chỗ có nắng. Không làm ấm người lên thì tối nay chắc cô cũng sốt y như Phó Thời Lễ mất.
Vừa nghĩ đến Phó Thời Lễ, sắc mặt Minh Ý liền hơi ngẩn ra một chút. Sao tự dưng lại nhớ đến anh?
Minh Ý cũng không nghĩ nhiều, thuận tay đón lấy chiếc chăn Thịnh An Ninh đưa, khoác lên người, vừa uống nước trong bình giữ nhiệt vừa ngồi xuống ghế.
Cô co chân lên ghế, gót chân áp sát vào đùi, cả người cuộn lại, trùm kín chăn, phơi nắng hơn chục phút mới thấy đỡ lạnh hơn.
Thấy vậy, Thịnh An Ninh bật cười, đi tới đưa cho cô một bình nước giữ nhiệt mới rót: “Vừa mới rót xong, uống đi cho ấm.”
Minh Ý giơ tay đón lấy: “Lạnh chết mất, gió vừa rồi thổi chỗ em đứng phần phật, suýt đông cứng rồi.”
Thịnh An Ninh cười trêu: “Chị nhìn em thế kia là biết rét thật rồi, uống nhanh nước nóng vào. Không thì tối nay lại phải đi theo ông chồng em nằm viện đấy.”
Nghe vậy, Minh Ý không nhịn được đảo mắt: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa, xui cả ngày.”
“Làm sao nữa vậy?” Thịnh An Ninh cười cười ngồi xuống ghế bên cạnh, mặt đầy vẻ hóng hớt: “Hôm qua không phải còn tình cảm mặn nồng lắm à? Đọc kịch bản cũng không đi, ở lại chăm ông xã đang phát sốt còn gì?”
Minh Ý cười lạnh: “Chị đừng hỏi. Hỏi là em thấy hối hận đây.”
“Hối hận gì cơ?”
Minh Ý: “Hối hận hôm qua không để Phó Thời Lễ – cái đồ khốn đấy – chết dấp trên giường luôn cho rồi.”
“…”
Im lặng vài giây, Thịnh An Ninh chậm rãi nói: “Nếu chồng chị chết trên giường chị thật thì chắc cũng chẳng ai tin là chết vì bệnh đâu.”
“?”
Minh Ý ngẩng đầu nhìn sang: “Gì cơ?”
Bắt gặp ánh mắt Thịnh An Ninh, Minh Ý mất hai giây mới nhận ra ý cô ấy nói là gì.
“…”
Minh Ý không nhịn được đỏ bừng mặt, trừng mắt lườm một cái, quay đi: “Em thực sự đang mắng cái đồ khốn đó đấy!”
Vừa nói cô vừa nghiến răng: “Chị không biết anh ấy đã làm gì đâu!”
Thấy vậy, Thịnh An Ninh hứng thú nhìn cô: “Làm gì cơ?”
Nhắc đến chuyện này là Minh Ý lại tức, “Hôm qua không phải em không đếm tham dự buổi đọc kịch bản mà ở lại phòng chăm anh ấy đúng chứ!”
Thịnh An Ninh gật đầu.
Minh Ý tiếp lời: “Em đút thuốc hạ sốt xong thì ngồi sofa trong phòng khách đọc kịch bản. Vì đêm trước ngủ ít nên đang đọc thì ngủ quên lúc nào không hay.”
“Rồi sao nữa?”
“Đến lúc tỉnh lại thì đã hơn bốn giờ chiều, em tính dậy xem Phó Thời Lễ thế nào. Kết quả là tìm khắp phòng không thấy người đâu, tưởng anh ta lại đi làm, thế là em nhắn một tin hỏi.”
Nói đến đây, Minh Ý hừ lạnh một tiếng: “Kết quả là… đến hơn mười giờ tối người ta mới trả lời lại, bảo là về Lệ Thành rồi.”
“?”
Thịnh An Ninh sững mặt: “Sao tự dưng lại về?”
Minh Ý ngẩng đầu: “Chị cũng thấy kỳ lạ đúng không? Em chăm người ta cả nửa ngày, không cảm ơn thì thôi, vậy mà một tiếng cũng không nói đã lẳng lặng bỏ đi.”
“…”
Minh Ý thu lại ánh mắt: “Em cho vào danh sách đen luôn.”
“…”
Thịnh An Ninh: “Ừ thôi được rồi.”
—
Bên kia, cửa phòng họp tầng mười hai của tập đoàn Phó thị được mở ra từ bên trong.
Một nhóm đàn ông mặc vest đen bước ra, người đi đầu cao ráo, đường nét sắc sảo, khí chất nổi bật, bước đi từ tốn nhưng lại khiến người khác khó mà rời mắt – quả thực nổi bật giữa đám đông.
Cả đoàn dừng lại trước cửa thang máy, Tần Xuyên khẽ nói nhỏ: “Phó tổng, cậu chủ nhỏ tới rồi, đang đợi anh trong văn phòng.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ hơi nâng mắt lên, môi khẽ động: “Phó Duy Ngôn?”
“Vâng.” Tần Xuyên gật đầu nhẹ.
“Được, tôi biết rồi.” Nói xong, Phó Thời Lễ thu ánh mắt lại.
Không lâu sau, thang máy chuyên dùng cho tổng giám đốc từ tầng cao nhất chậm rãi dừng ở tầng mười hai. Phó Thời Lễ bước lên.
Đến văn phòng tổng giám đốc trên tầng cao nhất, lúc Phó Thời Lễ đẩy cửa bước vào, Phó Duy Ngôn đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa bằng da thật, dáng vẻ thảnh thơi.
Nghe thấy tiếng động, Phó Duy Ngôn theo phản xạ bỏ chân xuống, ngẩng đầu nhìn: “Anh hai, anh về rồi à?”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu liếc nhìn cậu ta một cái, tiện tay đóng cửa văn phòng lại: “Cậu sang đây làm gì?”
Phó Trạch Ngôn cười cợt nhả: “Bị bố em đuổi ra khỏi nhà rồi, bắt em sang đây học hỏi anh đấy.”
Nhánh lớn của nhà họ Phó, tức là bố của Phó Thời Lễ, mất từ khi anh còn nhỏ. Từ bé anh đã được ông nội nuôi dạy, cách sống và tác phong cũng chẳng khác gì ông cụ thời trẻ.
Còn Phó Trạch Ngôn là con trai duy nhất của nhánh hai – tức con trai của chú ruột Phó Thời Lễ. Có lẽ do di truyền từ bố ruột, lại thêm việc là quý tử độc nhất của nhánh hai, từ nhỏ đã được nuông chiều hết mực, thành ra sinh ra bao nhiêu thói hư tật xấu, tính tình lông bông, nổi tiếng khắp Lệ Thành là một cậu ấm ăn chơi.
Phó Thời Lễ liếc cậu ta một cái, rồi ngồi xuống chiếc sofa đối diện, chân bắt chéo, giọng nhàn nhạt: “Nói đi, lần này lại gây chuyện gì nữa?”
“…”
Phó Trạch Ngôn cẩn trọng liếc nhìn người đối diện, đắn đo một hồi mới mở miệng, nói chậm rãi: “Đua xe.”
Chỉ riêng chuyện đua xe chắc chưa đến mức khiến chú Hai phải đẩy cậu quý tử của mình sang công ty thế này.
“Em dẫn người bao vây xe của Trình Độ.”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ bật cười: “Cậu cũng dám động đến cục cưng nhà họ Trình? Không sợ ông cụ Trình tìm cậu liều mạng à?”
Nhà họ Trình nhân khẩu ít ỏi, ông cụ Trình mãi gần năm mươi mới sinh được một cậu con trai, quý như vàng, nâng như trứng, chỉ thiếu điều nâng trên đầu mà thờ thôi!
“…”
Phó Trạch Ngôn không nhịn được làu bàu: “Ai bảo thằng nhóc đó láo quá, còn tranh xe với em, em nhất thời bực quá nên…”
Sắc mặt Phó Thời Lễ trầm xuống: “Bực quá là có thể lái xe bao vây người ta à?”
Nói là bao vây, với độ điên rồ thường ngày của cậu ta, chưa biết sự thật còn nghiêm trọng đến đâu. Có khi cậu ta đuổi theo Trình Độ chỉ để kiếm trò vui, Phó Thời Lễ cũng chẳng lấy làm lạ.
Phó Trạch Ngôn ở ngoài thì hống hách thế nào không biết, chứ trước mặt anh họ thì chẳng dám nói nhiều. Trong đám anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trừ anh ba ra, đáng sợ nhất chính là người anh họ này – nghiêm mặt lên là chẳng khác gì Diêm Vương mặt lạnh.
Thấy cậu im lặng, Phó Thời Lễ liếc mắt một cái: “Không nói thì đi Giang Thành tìm anh Ba cậu mà thú tội, tôi không giữ lại đâu.”
“Đừng mà!”
Phó Trạch Ngôn cuống lên: “Đừng nói với anh ba, chiếc xe hôm qua em mang đi đua chính là của anh ấy…”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ suýt bật cười vì tức, lười biếng liếc cậu ta một cái: “Cậu có mấy lá gan mà dám lấy xe của Kỳ Chu đi đua? Với lại, sao xe của Kỳ Chu lại ở chỗ cậu?”
Phó Thời Lễ là anh hai, Kỳ Chu là anh ba, Phó Trạch Ngôn là út.
Còn về phần ai là anh cả, hồi nhỏ chưa hiểu chuyện, Phó Thời Lễ và Kỳ Chu từng tranh giành vị trí này đến suýt đánh nhau, bị người lớn trong nhà phát hiện, cuối cùng ra luật không có anh cả, để hai người oẳn tù tì quyết định thứ bậc. Kết quả thì khỏi nói cũng biết.
Phó Trạch Ngôn vội giải thích: “Hôm trước xe của anh Ba bị hỏng, em giúp anh ấy đưa đi bảo dưỡng chỗ bạn em. Hôm qua vừa xong, em tính lái về trả, ai ngờ giữa đường lại gặp Trình Độ.”
Phó Thời Lễ hơi nhướng mày: “Thế là cậu lái xe của Kỳ Chu đi đua?”
“…”
Phó Trạch Ngôn yếu ớt gật đầu: “Vâng.”
Nói rồi, cậu ta mới nhớ ra chuyện ban nãy Phó Thời Lễ nhắc đến: “Anh vừa nói anh ba đang ở Giang Thành?”
“Hả? Nhanh vậy á?”
Phó Trạch Ngôn vội vàng cầu xin: “Anh ơi giúp em với, nếu anh ba biết em lái xe của anh ấy đi đua thì kiểu gì cũng lột da em mất!”
Phó Trạch Ngôn từ nhỏ tới lớn ngang ngược là thế, mà sợ nhất chính là Kỳ Chu với Phó Thời Lễ.
Phó Thời Lễ ngẩng đầu, nửa người trên hơi ngả ra sau, dựa hẳn vào chiếc sofa da thật sau lưng.
Ánh mắt anh lãnh đạm lướt qua Phó Trạch Ngôn một cái, sau đó chậm rãi mở lời: “Tôi giúp cậu thì được gì?”
Nghe vậy, Phó Trạch Ngôn ngẫm nghĩ một lúc, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thấy Phó Thời Lễ chẳng thiếu thứ gì. Cái gì cậu có thì anh đều có, mà cái cậu không có thì anh càng có – đúng thật là chẳng biết nên lấy gì đổi lấy sự giúp đỡ.
Một lúc sau, Phó Trạch Ngôn cắn răng: “Anh muốn gì cứ nói, em có gì sẽ dốc hết cho anh.”
Phó Thời Lễ nhàn nhạt thu lại ánh mắt: “Tôi thấy cậu nên trực tiếp đến Giang Thành xin lỗi anh ba cậu thì hơn.”
“Đừng mà!”
Phó Trạch Ngôn suýt rơi nước mắt: “Đừng mà anh ơi, để em nghĩ lại đã.”
Một lúc sau, Phó Trạch Ngôn bỗng nảy ra ý tưởng, nghĩ đến kỹ năng duy nhất mà cậu giỏi hơn Phó Thời Lễ – dù không nhiều, nhưng có một thứ chắc chắn vượt trội!
Đó chính là… tán gái!
Nghĩ tới đây, Phó Trạch Ngôn hớn hở nói: “Em nghĩ ra rồi! Em có thể làm cánh tay đắc lực, chuyên hỗ trợ anh trong chuyện tình cảm – miễn phí cả đời luôn!”
Phó Thời Lễ ngẩng đầu nhìn cậu hai giây, rồi đứng dậy cầm tách trà trên bàn, đưa lên môi nhấp một ngụm, giọng vẫn bình thản: “Nói thử xem.”
Thấy có cửa, Phó Trạch Ngôn vội nói: “Em có thể làm quân sư cho anh với chị dâu Minh Ý!”
“Làm ăn, mở công ty thì em không bằng anh, nhưng nếu nói về khoản tán tỉnh, dỗ dành con gái, em đảm bảo anh không bằng em đâu!”
Nghe vậy, Phó Thời Lễ không biểu lộ gì, chỉ khẽ đặt tách trà xuống, liếc cậu ta một cái: “Thật không?”
Thấy lĩnh vực chuyên môn của mình bị nghi ngờ, Phó Trạch Ngôn lập tức phản ứng: “Tất nhiên rồi! Không tin thì anh cứ kiểm tra em!”
“Được thôi.”
Phó Trạch Ngôn sững người – bình thường cậu nói kiểu này, Phó Thời Lễ đều lười phản hồi, hôm nay sao lại…
Chưa kịp nghĩ thêm, đã nghe Phó Thời Lễ ung dung cất lời: “Vậy cậu nói xem, nếu có một cô gái bỗng nhiên gọi cậu là anh, không có chuyện gì cũng cứ nói mấy câu tán tỉnh ngọt sớt, còn cứ bám lấy không chịu ra khỏi phòng cậu, thì là có ý gì?”
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 21
10.0/10 từ 34 lượt.