Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 20

114@-


Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại của Thịnh An Ninh đã gọi đến.


“Có chuyện gì đấy? Chồng em bị ốm à?”


Sợ đánh thức Phó Thời Lễ, Minh Ý đặc biệt đi ra phòng khách nghe điện thoại. Cô dựa vào ghế sofa, khẽ “ừ” một tiếng: “Phó Thời Lễ sốt cao, mê man bất tỉnh rồi. Em đang đợi trợ lý của anh ấy mua thuốc mang tới cứu.”


Nghe vậy, Thịnh An Ninh nhíu mày: “Nặng vậy sao không đưa luôn đi bệnh viện? Hơn nữa gọi cho lễ tân khách sạn chẳng phải còn nhanh hơn à?”


“…”


Minh Ý đáp: “Em lấy thân phận gì để gọi lễ tân khách sạn đây, thư ký nữ của Phó Thời Lễ à? Hay kiểu phụ nữ có thể xuất hiện trong phòng anh ấy từ sáng sớm?”


Thịnh An Ninh: “…”


Cô ấy đúng là đã quên mất chuyện này.


“Nhưng nếu Phó tổng bệnh nặng thế, sao không đưa thẳng đến bệnh viện luôn?”


“Em cũng không rõ lắm.” Minh Ý nghĩ lại lời Tần Xuyên vừa nói, rồi thuật lại y nguyên cho Thịnh An Ninh: “Thư ký của Phó Thời Lễ bảo anh ấy không thích tới bệnh viện.”


Thịnh An Ninh: “…”


“Sao chị thấy em còn không hiểu chồng em bằng thư ký của anh ấy vậy?”


“…”


Minh Ý thoáng lúng túng, quả thật cô không hiểu rõ Phó Thời Lễ bằng Tần Xuyên, nhưng nghĩ lại thì, vợ chồng Plastic mà thôi, hiểu rõ làm gì.


Minh Ý không trả lời câu này của Thịnh An Ninh, chỉ bảo: “Cứ uống thuốc xem có hạ sốt không, nếu không được thì đi viện sau cũng chưa muộn.”


“Ừ, cũng phải.”


Thịnh An Ninh đồng ý: “Thế em cứ lo chuyện bên chồng em trước đi, bên đạo diễn chị sẽ nói hộ. Nhưng kịch bản của em cũng đừng bỏ bê, nghe bảo đạo diễn Trần ghét nhất diễn viên vô cớ xin nghỉ, lần quay tới chắc chắn sẽ để mắt tới em đấy.”


“Vâng, em biết rồi, cảm ơn chị An Ninh.”


“Ừ, vậy không còn gì nữa thì chị cúp máy trước đây. Chị sẽ kiếm cớ xin nghỉ giúp em, xong rồi gửi tin nhắn qua WeChat.”


“Vâng, chào chị An Ninh.”



Minh Ý vừa cúp điện thoại, chuông cửa phòng đã vang lên.


Cô đứng dậy đi ra, không nhịn được nhìn xuống đồng hồ, từ lúc cô gọi điện cho Tần Xuyên còn chưa đến mười lăm phút, nhanh vậy sao?


Mở cửa, Tần Xuyên đang đứng ngoài, tay cầm một túi thuốc.


Nhìn người trước mắt, Minh Ý trong lòng chỉ có một suy nghĩ, tốc độ thế này quả nhiên không hổ danh là trợ lý của Phó Thời Lễ.


“Phu nhân.”


Tần Xuyên hơi cúi đầu, đưa túi thuốc cho Minh Ý: “Đây là thuốc và nhiệt kế cô dặn tôi mua, bên trong còn có cả miếng dán hạ sốt và mấy loại thuốc mà trước đây Phó tổng từng uống khi ốm.”


Minh Ý gật đầu, nhận lấy túi thuốc rồi nhìn lướt qua: “Được rồi, tôi biết rồi.”


Cô nghiêng người nhường lối: “Anh có muốn vào xem qua không?”


Tần Xuyên sững lại một chút, lập tức lắc đầu liên tục: “Không cần đâu, công ty còn việc phải xử lý, tôi đi trước đây. Sếp đành phải phiền phu nhân chăm sóc rồi.”


Đùa à, phòng riêng của Phó tổng và phu nhân đâu phải chỗ anh ta nên bước vào. Nhỡ nhìn thấy thứ không nên nhìn, Phó tổng không biết thì thôi, chứ biết rồi chắc chắn sẽ diệt khẩu anh ta mất.


Sau khi Tần Xuyên đi, Minh Ý trở lại phòng ngủ, lấy nhiệt kế ra định đo nhiệt độ cho Phó Thời Lễ.


May mà Tần Xuyên mua loại nhiệt kế điện tử đo tai, nếu là nhiệt kế thường, cô thật sự không biết nên đo cho anh kiểu gì.


Tiếng “tít” vang lên, Minh Ý lấy nhiệt kế ra xem, màn hình hiển thị ba mươi chín độ rưỡi.


“Sắp bốn mươi độ rồi, chẳng trách mê man bất tỉnh.”


Vừa nói, cô vừa lấy từ túi thuốc ra hộp thuốc hạ sốt, mở vỉ thuốc, quay ra phòng khách tìm một cốc giấy dùng một lần, đổ nước ấm vừa đun vào hòa tan thuốc, rồi đỡ Phó Thời Lễ dậy, bón thuốc cho anh.


May sao lúc này Phó Thời Lễ nửa tỉnh nửa mê, phối hợp khá tốt, cô bón thuốc cũng không tốn nhiều sức.


Sau khi bón thuốc xong, Minh Ý đặt anh nằm lại giường, nhìn người đàn ông sắc mặt tái nhợt, môi khô nhưng vẫn đẹp trai vô cùng, Minh Ý bất giác nhớ lại giấc mơ ngọt ngào đêm qua.


Nghĩ tới đây, ngoài xấu hổ, Minh Ý còn cảm thấy rất bất lực. Kiếp trước cô thiếu nợ gì Phó Thời Lễ sao? Tối qua bị anh đối xử thế này thế nọ trong mơ, sáng dậy còn phải chăm anh uống thuốc!


Thôi được rồi, coi như là trả công anh làm “công cụ” cho cô mà không biết gì vậy.


Minh Ý tự an ủi mình như thế, rồi cam chịu đắp lại chăn cẩn thận cho anh, sau đó mới rón rén bước ra ngoài.


Vốn dĩ sau khi ra khỏi phòng ngủ, Minh Ý định dựa vào sofa phòng khách đọc kịch bản. Nhưng bởi tối qua có giấc mơ kỳ lạ kia, cô gần như mất ngủ cả đêm, lúc này dựa vào sofa đã bắt đầu lim dim buồn ngủ.


Sau khi liên tục ngáp mấy cái, Minh Ý cũng không cố gắng chống cự nữa, dứt khoát ôm lấy kịch bản, dựa vào sofa mà ngủ thiếp đi.



Sau vài giây lấy lại ý thức, anh cau mày, đưa tay gỡ khăn lạnh đang đặt trên trán xuống.


Ánh mắt anh dừng lại mấy giây trên chiếc khăn ướt, sau đó ngồi dậy, vén chăn bước xuống giường.


Đẩy cửa phòng ngủ đi ra, vừa nhìn ra ngoài, Phó Thời Lễ đã thấy Minh Ý đang ôm kịch bản, cuộn mình trên ghế sofa, ngủ rất say.


Nhìn thấy cảnh đó, anh bước chậm lại gần, ánh mắt lướt qua chiếc cốc giấy dùng một lần còn đặt trên bàn trà, khẽ dừng lại một chút.


Dù lúc trước đầu óc mơ hồ vì sốt, nhưng không phải hoàn toàn vô thức. Khi có người đút thuốc, anh vẫn cảm nhận được, ban đầu còn tưởng mình đang mơ. Giờ nghĩ lại, trong lòng đã rõ ràng, nhưng lại không tránh được một chút ngỡ ngàng.


Phó Thời Lễ bất giác cau mày — là Minh Ý đút thuốc cho anh sao?


Lấy lại tinh thần, ánh mắt anh chậm rãi rơi xuống.


Trên ghế sofa, Minh Ý đang co người lại, ôm chặt kịch bản Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh. Hôm nay cô không trang điểm, làn da trắng trẻo sạch sẽ, hàng mi dài cong cong khẽ run, trông vô cùng yên bình. Không còn chút nào cái vẻ lí lắc thường ngày, lúc này lại lộ ra chút dịu dàng và ngoan ngoãn, nhìn rất ngoan.


Phó Thời Lễ vẫn giữ nguyên ánh mắt, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, đưa tay vén vài sợi tóc rối trên gương mặt cô, khéo léo gài lại sau tai.


Có lẽ cảm nhận được động tác của anh, Minh Ý khẽ nhíu mày, lông mi khẽ động, khuôn mặt đang ngủ yên bỗng hiện lên vẻ khó chịu khi bị làm phiền. Nhưng có vẻ quá mệt, cô không mở mắt, chỉ đổi tư thế rồi tiếp tục ngủ tiếp.


Thấy vậy, khoé môi Phó Thời Lễ bất giác nhếch lên.


Do vừa rồi đổi tư thế, kịch bản trong tay Minh Ý rơi xuống đất, cô nghiêng người sang bên, trước ngực không còn gì che chắn, vô tình lộ ra một khoảng da thịt.


Minh Ý thích mặc váy ngủ, lần này tới Giang Thành quay phim cũng mang theo toàn mấy bộ cô hay mặc thường ngày. Thêm việc mấy hôm nay chuyển sang ngủ trong phòng Phó Thời Lễ, nên váy ngủ của cô cũng tính là khá kín đáo.


Bình thường lúc Phó Thời Lễ có mặt, Minh Ý luôn chú ý tư thế ngồi. Nhưng bây giờ đang ngủ, lại nằm nghiêng, cổ váy ngủ đen hơi trễ xuống, nền đen đối lập với làn da trắng mịn tạo nên sự tương phản rõ rệt.


Thấy cảnh đó, yết hầu Phó Thời Lễ khẽ trượt một cái, cảm thấy có chút chói mắt.


Ngay sau đó, anh lập tức dời mắt đi, nhẹ nhàng bế cô lên khỏi sofa, xoay người bước nhanh về phía phòng ngủ phụ, cúi người cẩn thận đặt cô lên giường.


Cảm nhận được chiếc giường êm ái, Minh Ý vô thức với tay kéo chăn đắp kín người.


Thấy vậy, Phó Thời Lễ cúi mắt, khẽ cười.


Ngày thường, đã quen nhìn cô lí lắc, miệng lưỡi sắc bén, giờ thấy dáng vẻ này lại thấy thật đáng yêu.


Thấy cô đã tự đắp chăn xong xuôi, Phó Thời Lễ cũng không nán lại, xoay người rón rén rời khỏi phòng, đóng cửa lại.


Trở lại phòng khách, anh đi đến chỗ bàn trà, liếc nhìn chiếc cốc giấy dùng một lần vẫn còn ít bột thuốc hạ sốt, rồi mới cúi đầu bấm số của Tần Xuyên.


Điện thoại nhanh chóng được kết nối: “Phó tổng, anh tỉnh rồi ạ?”



“Đã xử lý xong cả rồi, hợp đồng vẫn để ở công ty, mai anh đến ký là được.”


“Không cần.” Phó Thời Lễ cụp mắt: “Tôi tới luôn bây giờ.”


Ban đầu Tần Xuyên định hỏi thêm về tình hình bệnh của anh, nhưng lưỡng lự vài giây vẫn nuốt lời, giọng dịu đi: “Vâng, vậy tôi cho người qua đón anh.”


“Ừ.”


Ngừng vài giây, Phó Thời Lễ như sực nhớ ra điều gì, nghĩ ngợi một lúc rồi cất giọng: “Sáng nay…”


“Là phu nhân.”


Tần Xuyên lập tức hiểu ý: “Sáng nay là phu nhân liên lạc với tôi, nói anh sốt, nhờ tôi mua thuốc mang qua.”


Ngừng lại hai giây, thấy Phó Thời Lễ không lên tiếng, Tần Xuyên nói tiếp:


“Tôi nghe nói chiều nay phu nhân còn phải đi đọc kịch bản nữa.”


Nghe vậy, trong đầu Phó Thời Lễ chợt hiện lên hình ảnh Minh Ý ôm kịch bản ngủ gục trên sofa, như có vật gì nhẹ nhàng gõ vào lòng anh.


Lấy lại tinh thần, Phó Thời Lễ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, ánh mắt chậm rãi rơi vào cánh cửa phòng ngủ phụ không xa, ánh nhìn lóe lên một cái, rồi môi mỏng khẽ mở: “Đặt một vé máy bay tối nay về Lệ Thành.”


“?”


Tần Xuyên sửng sốt: “Tối nay ạ?”


Thông thường, biết vợ mình vì chăm sóc mình mà gác lại công việc, lẽ ra phải cảm động lắm, đây đúng là lúc tình cảm thăng hoa, vậy mà Phó tổng lại đòi về Lệ Thành?


Chưa kịp nghĩ thông, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng: “Cần tôi nhắc lại lần nữa à?”


Tần Xuyên lập tức rùng mình, hoàn hồn: “Không cần, tôi sắp xếp ngay ạ.”


Cúp máy, ánh mắt Phó Thời Lễ lại dừng trên cánh cửa phòng ngủ phụ, ánh nhìn sâu thẳm.



Mười giờ tối, máy bay từ từ hạ cánh xuống sân bay quốc tế Lệ Thành.


Đầu tháng mười hai, Lệ Thành đã chính thức bước vào mùa đông, ban đêm nhiệt độ xuống dưới không, chênh lệch rõ rệt so với Giang Thành.


Xuống máy bay, Phó Thời Lễ cúi đầu nhìn điện thoại, trong WeChat có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, biểu tượng ghim tin nhắn của người nào đó cũng hiện một dấu chấm đỏ nhỏ.


Phó Thời Lễ theo bản năng bấm vào.



Nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, Phó Thời Lễ như có thể tưởng tượng ra cảnh Minh Ý tỉnh dậy, đi quanh phòng tìm anh.


Nghĩ tới đây, khoé môi anh khẽ cong lên.


Anh cầm điện thoại, nhẹ nhàng ngẩng đầu, liếc nhìn thời gian gửi tin – đã bốn tiếng trước, lúc ấy anh đang ở trên máy bay.


Suy nghĩ mấy giây, Phó Thời Lễ cúi đầu gõ vài dòng lên màn hình.


[Phó Thời Lễ: Bên công ty có việc, anh về Lệ Thành trước.]


Ngừng lại vài giây, anh lại gõ thêm một câu: [Phòng suite tầng thượng em cứ ở tiếp, anh đã bảo Tần Xuyên sắp xếp rồi, mọi chi phí tính vào tài khoản anh.]


Gửi xong, Phó Thời Lễ bỏ điện thoại lại vào túi áo. Lúc này, Tần Xuyên cũng vừa lấy xong hành lý ký gửi, bước nhanh tới: “Phó tổng, xe đang đợi ở cổng sân bay rồi, anh về Tây Ngọc Nhạc Đình hay về Đình Viên ạ?”


Đình Viên là một trong số rất nhiều bất động sản của Phó Thời Lễ, cũng là nơi ở riêng của anh. Trước khi kết hôn với Minh Ý, anh vẫn luôn sống tại Đình Viên.


Nghe vậy, Phó Thời Lễ trầm ngâm một lúc rồi lạnh nhạt nói: “Về Đình Viên đi.”


“Vâng.”


“Bên khách sạn đã dặn dò kỹ chưa?”


Tần Xuyên đáp: “Phó tổng cứ yên tâm, tôi đã căn dặn kỹ lưỡng với phía khách sạn rồi. Tuyệt đối sẽ không ai làm phiền phu nhân, cũng sẽ không ai biết người ở tầng trên chính là phu nhân đâu ạ.”


“Ừ.” Phó Thời Lễ khẽ gật đầu, vừa bước những bước dài về phía lối ra sân bay, vừa nói: “Phải rồi, còn một việc nữa.”


Tần Xuyên: “Chuyện gì vậy ạ?”


Phó Thời Lễ: “Ngày mai tăng thêm mười triệu tiền đầu tư cho đoàn phim Nhìn thấy Pháo Hoa, nhìn thấy anh.”


Tần Xuyên: “…?”



Bên kia, Minh Ý vừa tắm xong bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tin nhắn trên WeChat thì khựng lại vài giây.


Cô đọc từng chữ một câu mà Phó Thời Lễ vừa gửi đến, cẩn thận đọc lại thêm lần nữa để chắc chắn mình không nhìn nhầm hay hiểu sai.


Im lặng vài giây.


Minh Ý lặng lẽ thoát khỏi khung chat, sau đó vào danh bạ, tìm đến ảnh đại diện của Phó Thời Lễ, bấm vào biểu tượng ba chấm ở góc phải phía trên màn hình – rồi thẳng tay đưa anh vào danh sách chặn.


[Tác giả có lời muốn nói:]


Minh Ý: “Tạm biệt anh luôn và ngay!”


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 20
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...