Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh

Chương 19

123@-


Minh Ý vô thức muốn giằng tay ra, nhưng Phó Thời Lễ nắm quá chặt, lòng bàn tay anh nóng rực, nóng đến mức cổ tay cô như muốn bỏng luôn vậy.


Cô nhíu mày: “Phó Thời Lễ, anh làm cái gì đấy, mau bỏ tay em ra, đau chết đi được!”


Nghe vậy, Phó Thời Lễ mới nới lỏng lực tay một chút, Minh Ý tranh thủ giằng ra được, vừa xoa cổ tay vừa trừng mắt nhìn anh: “Chị đây đúng là không nên quan tâm đến anh! Đồ lấy oán trả ơn!”


“Em nói gì cơ?”


Phó Thời Lễ hơi ngẩng đầu, lúc này anh đã tỉnh táo hơn khi nãy khá nhiều, nhưng vì vừa ốm dậy nên giọng nói vẫn còn khàn đặc.


Minh Ý vẻ mặt miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh một cái, vừa cẩn thận xoa cổ tay vừa đáp: “Ban nãy em vừa từ phòng ngủ đi ra thì thấy anh nằm ngủ trên sofa, còn tưởng anh đột—”


Phó Thời Lễ nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng quét qua, dường như đang chờ cô nói tiếp.


Chạm phải ánh mắt anh, Minh Ý hơi chột dạ mím môi, vô thức sửa lời: “Còn tưởng anh bị ốm!”


Phó Thời Lễ nhẹ nhàng đưa tay lên ấn nhẹ giữa hai hàng lông mày, sau đó thong thả dời mắt đi: “Vậy à?”


Thực ra Phó Thời Lễ cũng cảm thấy cơ thể dạo này hơi khó chịu, có lẽ là do gần đây anh thức khuya làm việc nhiều, lại thêm sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai thành phố quá lớn, vừa rồi lại hơi mệt, vốn định tựa vào sofa nghỉ một chút, ai ngờ ngủ thiếp đi lúc nào chẳng hay.


Minh Ý gật đầu: “Đương nhiên rồi! Ai mà ngờ được có người lại còn lấy oán trả ơn chứ!”


Vừa nói, Minh Ý vừa đưa cổ tay ra trước mặt anh, tỏ vẻ bị uất ức tày đình: “Anh xem này, đỏ hết cả lên rồi đây này!”


Ánh mắt Phó Thời Lễ chậm rãi di chuyển, dừng lại trên cổ tay vốn trắng trẻo mảnh khảnh giờ lại xuất hiện một vòng đỏ hồng.


Da cô mềm mại, chạm nhẹ một cái là đã đỏ lên.


Phó Thời Lễ khẽ chuyển động yết hầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Minh Ý, ánh mắt có chút mơ màng, chần chừ một chút rồi mới mở lời: “Có cần anh xoa cho không?”


“?”


Minh Ý tức đến nghẹn họng, tiện tay vơ cái gối ôm bên cạnh ném thẳng vào anh: “Không cần!”


Đồ chết tiệt, bệnh nặng thế rồi mà vẫn còn hơi sức trêu ghẹo cô.


Phó Thời Lễ đưa tay bắt lấy cái gối ôm, thong dong ung dung nhìn cô: “Đây là thái độ em đối xử với bệnh nhân à?”


Minh Ý trừng mắt nhìn anh một cái, quay người bỏ đi luôn. Cô quả thật không nên quan tâm anh, cứ mặc cho anh bệnh chết đi cho xong.


Nhìn cô bỏ đi, chẳng hiểu nghĩ đến chuyện gì, khóe môi Phó Thời Lễ bất giác cong lên.


Minh Ý vừa đi chưa xa thì sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.



“Minh Ý.”


Minh Ý khó chịu quay đầu: “Gì nữa?”


Ánh mắt Phó Thời Lễ chăm chú nhìn thẳng vào cô vài giây, yết hầu khẽ động, anh nói: “Thương lượng chút, tối nay em về phòng chính ngủ đi.”


Minh Ý chẳng cần nghĩ, lập tức từ chối luôn: “Không đi!”


Khó khăn lắm cô mới dọn dẹp xong đấy!


Lời vừa dứt, đã nghe thấy giọng Phó Thời Lễ chậm rãi vang lên: “Vợ chồng hợp pháp, vợ chăm sóc chồng ốm không phải là chuyện nên làm à?”


“?”


Minh Ý cạn lời: “Bây giờ anh lại nhớ ra chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi cơ à?”


Tối qua cô muốn ở lại phòng này ngủ thì anh tìm đủ cớ từ chối, sao lúc đấy không nhớ ra cô là vợ hợp pháp của anh nhỉ?


Thấy thế, Phó Thời Lễ nhẹ nhàng cong khóe môi, thong thả đứng dậy khỏi sofa, ánh mắt từ từ đáp xuống gương mặt cô, giọng điệu lười nhác: “Nếu anh nhớ không nhầm, thì du thuyền riêng của Phó phu nhân hình như vẫn đang neo ở bến tàu nhà anh đấy.”


Tim Minh Ý bất giác “thịch” một cái.


Lần trước cô và đám chị em lái du thuyền đi chơi, nhưng lái quá xa nên hết dầu, mà bến tàu gần nhất lại chính là bến tàu của Phó Thời Lễ, thêm vào đó bến tàu nhà anh tiện lợi, nên lúc về đã bảo người ta neo luôn ở đó.


Vốn nghĩ lúc ấy Phó Thời Lễ không có ở Lệ Thành, cô cứ để tạm ở đó chắc cũng chẳng sao, sau này bảo người đến lấy về là được. Ai ngờ sau đó cô bận rộn hoạt động rồi đóng phim liên tục, bận đến không kịp thở, nếu Phó Thời Lễ không nhắc lại lúc này, có lẽ cô đã quên luôn chuyện này rồi.


Đồ chết tiệt, dám lấy du thuyền ra để uy h**p cô!


Nếu là món khác thì thôi, nhưng đây lại là du thuyền của chị đây! Là chiếc du thuyền chị đây hao tâm tổn sức, tốn biết bao tiền của mới sở hữu được!


Thật đáng ghét!!!


Nội tâm giằng co một lúc, Minh Ý mím môi, ngẩng đầu nhìn sang: “Thôi được, coi như nể mặt anh đang ốm vậy!”


Nói rồi, Minh Ý hất cằm lên một chút: “Là anh cầu xin em đấy nhé!”


Phó Thời Lễ lúc này tâm trạng rất tốt, dù biết rõ Minh Ý đang cố tình làm cao, nhưng anh vẫn mỉm cười đáp lại: “Ừ, là anh cầu xin em đấy.”


Nghe câu ấy xong, Minh Ý mới cảm thấy tâm trạng khá lên đôi chút.


Một lát sau, cô quay sang nhìn Phó Thời Lễ, thấy sắc mặt anh không được tốt lắm, do dự vài giây rồi nói: “Em nghĩ anh vẫn nên kiếm cái nhiệt kế đo thử xem sao.”


Lúc nãy Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay cô, cô cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể anh cao hơn bình thường rất nhiều.


“Không cần đâu.” Phó Thời Lễ cụp mắt xuống: “Ngủ một giấc là mai khỏe ngay ấy mà.”


Dẫu sao từ năm sáu tuổi đến giờ, anh vẫn luôn tự vượt qua như vậy.



Thấy vậy, Minh Ý chần chừ một chút rồi cũng đi theo.


Hôm nay trên giường không có thêm những chiếc gối dư thừa, không gian rõ ràng rộng rãi hơn hôm qua rất nhiều. Vì tối qua giường kê thêm hai cái gối nên sáng nay tỉnh dậy lưng cô mỏi nhừ, hôm nay dứt khoát không kê nữa, đằng nào đêm nay Phó Thời Lễ cũng chẳng thể có hứng thú gì với cô được.


Nghĩ vậy, Minh Ý cũng không vòng vo nữa, tự giác lên giường, vén chăn chui vào, ngoan ngoãn nằm yên một góc giường của mình.


Chờ cô nằm xong xuôi, Phó Thời Lễ mới hỏi: “Anh tắt đèn nhé?”


Minh Ý gật đầu: “Ừ.”


Chẳng bao lâu, Phó Thời Lễ cũng lên giường nằm xuống. Khoảnh khắc anh vừa nằm vào, Minh Ý thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể anh tỏa ra bên cạnh, nóng tới mức cô vô thức nhích người lùi lại một chút.


Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Nếu anh thấy không ổn thì nhớ gọi em đấy.”


Chẳng phải Minh Ý quan tâm Phó Thời Lễ đến mức nào, nhưng hiện giờ họ là vợ chồng hợp pháp, nếu Phó Thời Lễ mà bệnh nặng thật thì phải làm sao? Cô cũng chẳng muốn mới tí tuổi đầu đã thành góa phụ đâu!


Minh Ý tự an ủi mình như vậy.


Lời nói rơi xuống thật lâu, bên tai mới vang lên giọng nói trầm thấp: “Biết rồi.”


Lúc này Minh Ý mới yên tâm nhắm mắt ngủ.


Chẳng biết có phải vì lần đầu tiên ngủ chung giường với đàn ông hay không, đêm hôm ấy Minh Ý chẳng hiểu sao lại mơ một giấc mơ vô cùng ám muội.


Thời gian trong mơ là lúc chạng vạng tối, bầu trời tối sầm.


Từng lớp mây đen cuồn cuộn giữa bầu trời xanh đậm, tia sáng cuối cùng ở chân trời cũng bị bóng tối nuốt chửng.


Một tia chớp xé ngang trời cao, đồng thời căn phòng tối om sau rèm cửa cũng bị soi rõ trong chớp mắt.


Trong mộng, Minh Ý mở mắt, căn phòng trước mặt không khác gì phòng suite tầng cao nhất ở khách sạn Ly Lan.


Ánh nến lung linh hắt lên bức tường hai bóng hình quấn quýt, không khí còn thoảng mùi hương mê hoặc của oải hương hòa lẫn chút tuyết tùng.


Giống hệt mùi hương trên người Phó Thời Lễ.


Trong hình ảnh ấy, một tay Minh Ý vòng qua gáy người đàn ông, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng quấn lấy từng sợi tóc của anh. Tay kia nhẹ nhàng kéo chiếc cà vạt, cô tựa lưng vào cửa kính, mong manh như sắp ngã vào lòng người trước mặt.


Người đàn ông có dáng người rất đẹp, cao ráo, vai rộng eo thon, cánh tay với đường nét cơ bắp rõ ràng. Minh Ý được anh ôm gọn trong một tay, thậm chí còn cảm nhận được đường cong cơ thể rắn chắc. Dù Minh Ý không hiểu rõ về chuyện này, nhưng người đàn ông trước mặt chắc chắn sở hữu thân hình hoàn mỹ nhất.


Cô không biết… thân hình đẹp như vậy, khuôn mặt liệu thế nào? Chắc cũng không kém đâu nhỉ?


Nghĩ đến đây, Minh Ý chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt men theo chiếc khuy áo thứ hai của người đàn ông hướng lên trên, lướt qua xương quai xanh thẳng tắp, yết hầu quyến rũ, đường nét hàm dưới sắc bén rồi lên tiếp——


Đúng lúc này, người đàn ông trước mặt cũng từ từ cúi đầu xuống.


Bốn mắt nhìn nhau.



Khuôn mặt ấy đẹp trai lịch thiệp đến mê người, đôi mắt phượng dài hẹp đang chăm chú nhìn cô không chớp.


Nhìn rõ khuôn mặt trước mắt, tim Minh Ý không khỏi run lên, đôi mắt mở lớn đầy kinh ngạc, đây rõ ràng chính là——


Cùng lúc, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm lớn, tiếp đó là tiếng mưa rơi lộp độp trên cửa kính.


Minh Ý giật mình bật dậy khỏi giường, chẳng rõ là bị tiếng mưa sấm bên ngoài làm tỉnh giấc, hay bị khuôn mặt ma mị đến cực độ kia dọa cho tỉnh.


Cô thở hổn hển, mặt vẫn còn đỏ bừng, nhìn căn phòng giống hệt trong giấc mơ và người đàn ông đang nằm bên cạnh, mãi một lúc lâu sau mới kéo được ý thức mơ màng trở lại thực tại.


“Tại sao… mình lại mơ kiểu này…”


Nhớ lại ký ức vẫn còn vương vấn trong đầu, má Minh Ý không khỏi nóng ran.


Cô vô thức cúi đầu nhìn người đàn ông nằm cạnh, nếu cô không nhầm thì gương mặt trong giấc mơ kia đúng là khuôn mặt này.


Có lẽ trong ấn tượng của cô, Phó Thời Lễ vốn luôn bình tĩnh tự chủ, chẳng vướng chút tin đồn tình ái nào. Cho dù bên cạnh anh là người vợ xinh đẹp như tiên nữ thế này, anh vẫn luôn vững như núi Thái Sơn. Cô chưa bao giờ tưởng tượng được, gương mặt lạnh lùng kia nếu nhuốm màu d*c v*ng sẽ thế nào.


Nhưng vừa rồi, trong mơ, cô đã thấy rõ.


Trấn tĩnh lại, Minh Ý hít sâu một hơi để điều chỉnh nhịp thở. Có lẽ giấc mơ này quá chân thật, đến giờ cô vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác mặt nóng tim đập như trong mơ.


Chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất tốt, hiếm khi mơ, càng không bao giờ mơ kiểu này. Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên trong 24 năm cuộc đời cô mơ giấc mộng xuân, và có chết cũng không ngờ được, người đàn ông trong giấc mơ đầu tiên ấy lại chính là Phó Thời Lễ.


Hiện giờ đầu óc Minh Ý có chút rối bời, sao đối tượng trong giấc mộng xuân của cô lại là Phó Thời Lễ cơ chứ?


Chẳng lẽ cô còn có suy nghĩ gì đó không thể nói rõ với anh sao…


Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức bị Minh Ý mạnh mẽ gạt đi. Lúc nhỏ chưa hiểu chuyện, có thể cô đã từng dành cho Phó Thời Lễ chút tình cảm đặc biệt nào đó, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không thể!


Chắc chắn là do tối qua ngủ cùng giường với Phó Thời Lễ, lại chẳng có gối ôm ở giữa ngăn cách mà thôi.


Minh Ý liên tục hít thở điều chỉnh tâm trạng: “Chỉ là giấc mơ thôi, chỉ là giấc mơ thôi, chẳng chứng minh được điều gì cả!”


Một lúc lâu sau, Minh Ý mới kìm lại được ý nghĩ đang chực chờ nảy mầm trong lòng mình.


Cô ngước lên nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đang mưa rất to, hôm nay chủ yếu quay ngoại cảnh, e là sẽ phải hoãn.


Nghĩ đến đây, Minh Ý cầm điện thoại ở đầu giường lên xem, quả nhiên nhóm chat của đoàn làm phim đã thông báo từ nửa tiếng trước, hôm nay không quay nữa, hẹn một giờ chiều cùng đọc kịch bản tại khách sạn.


Minh Ý liếc nhìn thời gian, cúi đầu trả lời một câu “đã nhận được”.


Trả lời xong tin nhắn trong nhóm, Minh Ý mới cảm thấy có gì đó không ổn. Đã mười giờ sáng rồi, sao Phó Thời Lễ vẫn chưa tỉnh? Bình thường chẳng phải anh luôn dậy rất sớm sao?


Chẳng lẽ đêm qua sốt cao nên ngất luôn rồi à???


Minh Ý nhíu mày, thử đưa tay lên sờ trán Phó Thời Lễ. Quả nhiên, đúng như cô nghĩ, trán anh nóng ran, có vẻ sốt khá cao.



Nghĩ vậy, Minh Ý cúi đầu lấy điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Tần Xuyên.


[Minh Ý: Sếp của anh bị sốt rồi, mau đến đây.]


Vừa gửi đi chưa tới hai giây, màn hình điện thoại cô đã hiện lên cuộc gọi của Tần Xuyên.


Thấy thế, Minh Ý không khỏi cảm thán thêm lần nữa về năng lực làm việc của Tần Xuyên. Nếu cô cũng có một trợ lý như thế này thì tốt biết mấy.


Hoàn hồn, Minh Ý cúi đầu ấn nghe máy: “A lô?”


Rất nhanh bên kia vang lên một giọng nam lễ phép kính cẩn: “Chào cô, tôi là Tần Xuyên. Sếp thế nào rồi ạ?”


Minh Ý nhìn thoáng qua phía phòng ngủ: “Có vẻ là bị sốt rồi, trán rất nóng. Anh mua nhiệt kế và thuốc hạ sốt mang qua đây nhé.”


Nói đến đây, Minh Ý lại cảm thấy có chút phiền phức, bèn nói thêm: “Hay anh trực tiếp qua đây đưa anh ấy tới bệnh viện luôn đi cũng được.”


Ai ngờ cô vừa dứt lời, đầu bên kia đã kiên quyết từ chối: “Tuyệt đối không được.”


Minh Ý không hiểu: “Tại sao?”


Tần Xuyên do dự vài giây mới nói: “Sếp không thích đến bệnh viện.”


Nguyên nhân cụ thể anh cũng không rõ, chỉ biết rằng mấy năm qua theo bên cạnh Phó Thời Lễ, dù cảm cúm thông thường, anh cũng chẳng bao giờ đến bệnh viện. Hơn nữa, Tần Xuyên cảm nhận được rõ ràng rằng Phó Thời Lễ cực kỳ bài xích chuyện đến bệnh viện.


Minh Ý khẽ mím môi: “Thôi được rồi, vậy anh nhanh mua thuốc mang tới đây đi.”


“Vâng, thưa cô.”


Dừng một chút, Tần Xuyên nói tiếp: “Hôm nay có thể phải phiền cô chăm sóc sếp tôi một chút, vì đáng lẽ hôm nay anh ấy phải đến chi nhánh bàn vụ thu mua, giờ vắng mặt nên bên đó đang loạn hết cả lên, tôi phải qua đó xử lý.”


Minh Ý gật đầu, đồng ý ngay lập tức: “Không vấn đề gì đâu.”


Dù sao cô cũng là người trọng nghĩa khí, lại nghĩ đến chuyện Phó Thời Lễ đã từng chi cho cô nhiều tiền như thế, làm sao có thể bỏ mặc anh ở đây một mình được chứ. Hơn nữa, cô giữ lại Phó Thời Lễ cũng còn có tác dụng, một công cụ hữu ích như vậy tìm đâu ra dễ dàng.


Thấy Minh Ý không từ chối, Tần Xuyên ở đầu dây bên kia mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy hôm nay làm phiền cô rồi, tôi lập tức đi mua thuốc cho sếp đây.”


Cúp điện thoại xong, Minh Ý đứng dậy vào nhà tắm lấy một chiếc khăn sạch chưa dùng, thấm ướt rồi gấp lại thành từng lớp, mang vào phòng ngủ đắp lên trán Phó Thời Lễ.


Tuy chưa từng chăm sóc ai bị ốm nhưng kiến thức cơ bản thì cô vẫn biết. Trước khi có thuốc hạ sốt, chỉ có thể dùng phương pháp vật lý này tạm thời hạ nhiệt.


Vừa rồi đã nhận lời Tần Xuyên chăm sóc Phó Thời Lễ, buổi chiều nay cô chắc không thể tham gia buổi đọc kịch bản rồi. Cũng không biết khi nào anh mới tỉnh lại nữa.


Nghĩ vậy, Minh Ý cúi đầu gửi tin nhắn cho Thịnh An Ninh.


[Minh Ý: Chị An Ninh, chiều nay em chắc không tham gia được buổi đọc kịch bản rồi, chị giúp em xin đạo diễn Trần nghỉ nhé.]


[Thịnh An Ninh: Em làm sao vậy? Sao lại không tham gia đọc kịch bản?]


[Minh Ý: Công cụ diễn xuất của em, người ta ốm rồi.]


Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh Story Chương 19
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...