Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Chương 18
95@-
—
Tuy Minh Ý lúc nói những lời này chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên, cũng chẳng mong Phó Thời Lễ sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng khi cánh cửa phòng trước mặt đóng sầm một tiếng đầy vô tình, cô mới biết mình lại một lần nữa đánh giá thấp mức độ phát điên của tên cẩu nam nhân này.
Cầu người chẳng bằng cầu mình, Minh Ý trong lòng thầm mắng Phó Thời Lễ một trận cho hả dạ rồi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, quay người tự mình thu dọn đồ đạc.
Nửa tiếng sau, Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng tắm, vừa hay nhìn thấy Minh Ý đang lúi húi chuyển đồ đạc từ phòng ngủ phụ ra, miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Chỉ có điều khoảng cách hơi xa, anh không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô cũng đủ hiểu cô chắc chắn lại đang mắng anh.
Im lặng vài giây, Phó Thời Lễ cúi đầu nhắn một tin nhắn, rồi mới bước đến gần, đứng tại chỗ cau mày nhìn bóng dáng đang bận rộn kia, nhịn không được mở miệng hỏi: “Em không muốn ngủ chung với anh đến thế à?”
Nghe vậy, Minh Ý đang ôm một đống tài liệu trong lòng liền dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh một cái, sau đó lập tức thu lại ánh mắt: “Anh có bị làm sao không?”
Ai chê ai đây? Người này từ bao giờ học được trò ăn vạ thế nhỉ?
Nói xong, Minh Ý hừ một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra rồi bước qua: “Tránh đường.”
Phó Thời Lễ nhìn đống tài liệu hôm qua anh vừa sắp xếp xong xuôi, bị Minh Ý gom hết ra ngoài chất lung tung, cau mày nói: “Em để xuống đi, anh gọi người tới thu dọn.”
“?”
Minh Ý ngoảnh lại, chỉ sợ mình nghe nhầm: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
Phó Thời Lễ kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Anh nói, để anh gọi người tới thu dọn.”
“……”
Minh Ý cạn lời, vừa rồi cô nhẹ nhàng nói mãi thì anh nhất quyết không chịu gọi người, giờ cô gần xong hết rồi anh lại ở đây giả vờ tốt bụng?
Tỉnh táo lại, Minh Ý đáp dứt khoát: “Không cần đâu.”
Cô sắp làm xong hết rồi, chẳng muốn nhận phần ân tình này.
Nói xong, Minh Ý cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, xoay người bước vào phòng ngủ phụ, kéo chiếc vali dưới đất ra ngoài là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Phó Thời Lễ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên khách sạn đã tới.
Anh thu hồi ánh mắt, sải bước ra mở cửa.
Thấy vậy, Minh Ý cũng không tiếp tục tự làm khổ mình nữa, giao lại mọi việc còn lại cho nhân viên khách sạn, dặn dò vài câu rồi tự vào phòng ngủ chính lấy một bộ đồ lót đi vào phòng tắm.
Nhân viên dọn dẹp rất nhanh, lúc Minh Ý từ phòng tắm bước ra, phòng ngủ phụ đã trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Trước khi vào phòng, Minh Ý theo phản xạ nhìn về phía phòng khách, thấy Phó Thời Lễ đang ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, cúi đầu xem tài liệu.
Minh Ý thấy thế liền “xì” một tiếng, âm thầm chê trách trong lòng, ngồi bất động như thế, không biết còn tưởng trong nhà đang đặt tượng trang trí.
Nghĩ xong, cô xoay người trở lại phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Hôm nay nhìn tên cẩu nam nhân này thật không vừa mắt, cơn tức của cô đến giờ vẫn chưa tan hết, chẳng có hứng đi lấy mặt nóng áp mông lạnh làm gì.
Vào phòng ngủ, Minh Ý nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nằm bò lên giường mở một ván Vương Giả Vinh Diệu.
Gần đây Phó Thời Lễ đột nhiên quay về, lại thêm bận rộn việc quay phim mới, lâu lắm rồi cô chưa vào game.
Vừa vào game đã nhận được lời mời lập đội của Tạ Vân Đường, Minh Ý cúi đầu đồng ý ngay.
Tạ Vân Đường là cô con gái út nhà họ Tạ ở Lệ Thành, cũng là bạn thân của Minh Ý, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, cấp hai cấp ba đều chung lớp, nếu Minh Ý không nghỉ học thì đại học có khi họ cũng học cùng trường.
Chỉ là sau đó Minh Ý nghỉ học thi lại, còn Tạ Vân Đường sang Pháp học ngành thiết kế, hai người mấy năm nay không gặp nhau, chỉ thi thoảng trò chuyện hoặc chơi game mới nói được vài câu.
Vừa vào đội, Minh Ý thấy góc trái ảnh đại diện của Tạ Vân Đường liên tục sáng đèn. Cô chỉnh lại âm lượng rồi mới bật micro lên.
Ngay giây sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tạ Vân Đường:
“Hu hu, bảo bối Ý Ý, cuối cùng cũng chờ được cậu online rồi, mau vào đây đánh đôi ngọt ngào với tớ đi. Mùa mới rồi tớ đánh đơn mãi không lên nổi, hôm qua còn bị người ta đuổi đánh khắp bản đồ, thảm lắm luôn ấy!”
Minh Ý: “……”
“Sao giờ này cậu còn online thế? Hôm nay không có tiết à?”
Tạ Vân Đường vừa mở trận vừa trả lời: “Tớ đã học đủ tín chỉ rồi, dạo này đang làm đồ án tốt nghiệp, năm nay trước Tết là tớ có thể về nước rồi.”
Tính ra Tạ Vân Đường đã ba năm rồi chưa về nước đón Tết.
Nghĩ tới đây, Minh Ý cười nói: “Thế năm nay chú Tạ có thể đón một cái Tết vui vẻ rồi.”
Nhà họ Tạ và nhà họ Diệp là thế giao, mỗi năm đều qua lại chúc Tết. Cô còn nhớ, mỗi năm chú Tạ sang nhà họ Diệp uống rượu với Diệp Thư Thành, đều nhắc đến Tạ Vân Đường.
Nghe vậy, Tạ Vân Đường thở dài: “Đúng vậy, năm nay cuối cùng cũng được về ăn Tết, cậu không biết đâu, đồ ăn nước ngoài thật sự không dành cho con người mà.”
Tạ Vân Đường là kiểu người dạ dày thuần Trung, không thích đồ Tây, đồ ăn nhanh ăn vài bữa đã ngán, du học mấy năm nay khiến một tiểu thư vốn không biết nấu nướng như cô ấy cũng bị ép tới mức tự nấu cơm được rồi.
Minh Ý chọn một tướng đi rừng, vừa nói: “Vậy chờ cậu về nước, tớ mời cậu ăn cơm cả tháng.”
“Quá tốt rồi!” Tạ Vân Đường nói ngay, “Tớ nhớ món thịt bò trụng của dì Triệu muốn chết luôn đây này.”
Nói rồi, cô nàng chọn một tướng trợ thủ, đổi chủ đề:
“À đúng rồi, cậu với Phó Thời Lễ thế nào rồi? Hai người kết hôn đầu năm nhỉ?”
Nói tới đây, Tạ Vân Đường không nhịn được cảm thán: “Trước kia tớ có nằm mơ cũng không nghĩ hai người các cậu lại lấy nhau thật đấy. Nghe nói cổ phiếu Phó thị vừa tăng mạnh, chắc giờ Phó Thời Lễ cũng có vài ngàn tỷ rồi nhỉ? Làm Phó phu nhân thấy thế nào rồi?”
Minh Ý hừ lạnh một tiếng: “Chẳng ra làm sao.”
“Sao thế? Phó Thời Lễ đối xử với cậu không tốt à?”
Nghe vậy, Minh Ý nghiêm túc suy nghĩ vài giây.
Thực ra thái độ của Phó Thời Lễ đối với cô đúng là kỳ lạ, tốt hay không tốt, cô cũng chẳng rõ. Nói anh không tốt, tiền của Phó Thời Lễ cô đều có thể thoải mái tiêu xài, nhưng nói tốt thì lúc hai người gặp nhau, thái độ anh dành cho cô lại chẳng mấy tốt đẹp.
Chẳng giống như chồng đối với vợ, cũng chẳng còn như hồi nhỏ luôn đối đầu nhau gay gắt.
Nhất thời Minh Ý chẳng thể nào xác định được là tốt hay không.
Do dự vài giây, Minh Ý nói qua loa cho xong chuyện: “Ừ thì cũng thế thôi, dù sao cũng đã cưới nhau rồi, cứ thế mà sống chứ biết sao được, có phải muốn ly hôn là ly hôn được đâu.”
Sinh ra trong gia đình hào môn, Minh Ý từ nhỏ đã sớm có giác ngộ như thế, hưởng thụ những giàu sang mà người bình thường không có được, tất nhiên phải đánh đổi bằng một cái giá tương xứng. Với cô, cuộc hôn nhân liên minh giữa nhà họ Diệp và nhà họ Phó này chính là sự đánh đổi đó.
Thêm nữa, năm xưa ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm chung cũng đặc biệt nhắc lại chuyện cũ, muốn nhìn cô có một chỗ dựa tốt, cô cũng chẳng có lý do gì mà từ chối. Dù sao, so với đám công tử ăn chơi của các nhà giàu khác ở Lệ Thành, Phó Thời Lễ quả thực là một nơi tốt để dựa vào.
Tạ Vân Đường cười nói: “Cậu nghĩ thoáng thật đấy. Nhưng mà ngoại hình và học thức của Phó Thời Lễ đều thuộc top đầu trong giới, lấy anh ấy cũng chẳng thiệt thòi đâu.”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường khẽ thở dài một hơi: “Chẳng biết nhà tớ sẽ sắp đặt thế nào nữa, lần này về nhà tớ nhất định phải nói rõ với ông già nhà tớ, có thể không liên hôn thì nhất quyết không liên hôn, dù sao không phải ai cũng may mắn được như cậu.”
Trong lòng Minh Ý cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn kiêu căng hừ một tiếng: “Người may mắn phải là Phó Thời Lễ mới đúng! Nếu không phải nhà ép tớ cưới, thì bổn tiên nữ đây sẽ là người mà cả đời này anh ấy cũng chẳng thể có được!”
Tạ Vân Đường bật cười: “À mà, cậu đã nghe tin gì chưa? Nhà họ Trình hình như định liên hôn với con trai duy nhất của phòng hai nhà họ Lục đấy. Là cái cậu Lục Phong từng theo đuổi cậu hồi năm nhất rồi ngày nào cũng lái chiếc Lamborghini màu hồng sến súa đứng chờ cậu ở cổng trường ấy.”
“Lục Phong?”
Nghe xong, Minh Ý nhíu mày, rõ ràng không nhớ ra người này là ai, mãi tới khi Tạ Vân Đường nhắc tới chiếc Lamborghini màu hồng đứng chờ cô mỗi ngày năm nhất, cô mới miễn cưỡng có chút ấn tượng.
Một lúc lâu sau, Minh Ý mới lục ra được chút ký ức về cái tên Lục Phong từ góc nào đó trong đầu: “Cậu nói cái người hay mặc áo hoa hòe hoa sói, ngày nào cũng ăn mặc như bươm bướm hút mật đấy hả?”
“Đúng đúng! Chính là cậu ta!” Tạ Vân Đường đáp, “Cậu nhớ ra rồi à?”
Minh Ý “Ừ” một tiếng: “Có chút ấn tượng. Nhưng chẳng phải trước đây nghe nói cậu ta cá độ bóng đá rồi bị bắt sao? Ra tù nhanh thế à?”
“Không chỉ thế thôi đâu!”
Tạ Vân Đường kể tiếp: “Chẳng phải tớ có một nick phụ trà trộn vào cái nhóm nhỏ của đám Trình Vũ Dao hay sao, trước đó tớ thấy họ nói trong nhóm, hình như Lục Phong còn có xu hướng bạo lực, là họ hỏi thăm được từ mấy cô hotgirl mạng từng yêu cậu ta đấy.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười: “Xem ra mấy cô kia cũng tận tâm với Trình Vũ Dao thật đấy.”
Hồi đi học Trình Vũ Dao vốn đã không ưa Minh Ý, chẳng qua Minh Ý lười để ý tới cô ta. Sau đó, Trình Vũ Dao lại kéo thêm vài cô bạn thân có gia thế kém hơn mình lập bè kết phái, hở tí là kiếm chuyện với Minh Ý, nhưng lần nào cũng thất bại ê chề.
Buồn cười nhất là lần kiểm tra thể chất hồi lớp 12, bọn họ định theo Minh Ý vào nhà vệ sinh, nhốt cô ở trong để khiến cô lỡ mất giờ kiểm tra. Ai ngờ Minh Ý sớm đề phòng được, chẳng những không bị nhốt mà còn hắt cho cả đám một xô nước.
Đến lúc kiểm tra thể chất sắp bắt đầu, cả đám không kịp về thay đồ, đành mặc nguyên bộ quần áo ướt sũng thi. Khi đó lại đang là mùa đông, kết thúc giờ kiểm tra, quần áo họ gần như đóng băng chứ đừng nói gì tới người, tất cả lạnh cứng như que kem.
Tạ Vân Đường nói: “Nhưng nếu Trình Vũ Dao thật sự lấy Lục Phong, chắc chắn chuỗi ngày tháng tươi đẹp cũng kết thúc luôn rồi, tớ đoán cô ta sẽ không đồng ý đâu.”
Minh Ý vừa đoạt xong bùa xanh trong rừng đối phương, vừa khẽ cười: “Cái này thì làm gì đến lượt cô ta đồng ý hay không. Cái công ty nhỏ xíu nhà họ Trình ấy, nếu không nhanh tìm nhà nào quyền thế để bám vào, thì đến đời Trình Vũ Dao chắc cũng không trụ nổi.”
Tạ Vân Đường cười nói: “Cũng đúng thật.”
Sau đó, Minh Ý vừa tán gẫu vừa chơi game cùng Tạ Vân Đường đến tận mười một giờ đêm mới thôi.
Thoát game xong, Minh Ý mở nhóm chat của đoàn làm phim xem thử.
Hóa ra hai tiếng trước đạo diễn Trần đã thông báo sáng mai không tập đọc kịch bản nữa, quay thẳng luôn, bảo sao lúc nãy chơi game cứ thấy thông báo mãi. Minh Ý xem xong, gõ vào khung chat phía dưới một chữ “đã nhận”.
Trả lời xong, Minh Ý đặt điện thoại xuống, định ra ngoài dưỡng da buổi tối rồi đi ngủ một giấc thật đẹp.
Cô đẩy cửa bước ra, theo bản năng liếc về phía sofa phòng khách, thấy Phó Thời Lễ vẫn đang ở đó liền hỏi vu vơ: “Giờ này rồi anh còn chưa nghỉ à? Định bán mạng chắc?”
Người trên sofa không nhúc nhích, cũng không đáp lời.
Minh Ý nhíu mày.
Mắt cô bị cận, vừa rồi đứng xa quá, cô nhìn không rõ mặt Phó Thời Lễ, lúc này đến gần mới phát hiện hai mắt Phó Thời Lễ đang nhắm chặt, người tựa trên sofa như đang ngủ.
Thấy vậy, Minh Ý nghi hoặc bước tới gần. Sao lại ngủ ở đây nhỉ? Anh đâu phải kiểu người ngủ quên trên sofa.
Cùng lúc đó, một suy nghĩ hoang đường thoáng qua đầu cô.
Chẳng lẽ tăng ca đến đột tử rồi?
Dẫu sao mỗi năm tin người trẻ làm việc tăng ca đến chết chẳng phải ít.
Minh Ý giật mình, vô thức cúi sát xuống quan sát.
Phó Thời Lễ sắc mặt có phần mệt mỏi, mày nhíu chặt, môi hơi khô mím thành đường thẳng, quai hàm căng cứng, trên trán còn rịn mồ hôi.
Trông có vẻ như bị ốm rồi.
Nghĩ vậy, Minh Ý vô thức đưa tay lên định chạm vào trán anh thử xem, chẳng ngờ tay mới vươn tới giữa chừng đã bị người nọ bất ngờ túm chặt lấy cổ tay.
Cái nóng bỏng tay khiến Minh Ý giật bắn, mà Phó Thời Lễ vốn nhắm mắt, lúc này chậm rãi mở ra, đôi mắt đen sâu hút nhìn cô chằm chằm không chớp.
“Em đang làm gì thế?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ý: Xem thử người đàn ông công cụ kia còn sống không ()
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
—
Tuy Minh Ý lúc nói những lời này chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên, cũng chẳng mong Phó Thời Lễ sẽ nghiêm túc trả lời, nhưng khi cánh cửa phòng trước mặt đóng sầm một tiếng đầy vô tình, cô mới biết mình lại một lần nữa đánh giá thấp mức độ phát điên của tên cẩu nam nhân này.
Cầu người chẳng bằng cầu mình, Minh Ý trong lòng thầm mắng Phó Thời Lễ một trận cho hả dạ rồi mới cảm thấy thoải mái đôi chút, quay người tự mình thu dọn đồ đạc.
Nửa tiếng sau, Phó Thời Lễ bước ra khỏi phòng tắm, vừa hay nhìn thấy Minh Ý đang lúi húi chuyển đồ đạc từ phòng ngủ phụ ra, miệng còn lẩm bẩm không ngừng.
Chỉ có điều khoảng cách hơi xa, anh không nghe rõ cô nói gì, nhưng nhìn biểu cảm của cô cũng đủ hiểu cô chắc chắn lại đang mắng anh.
Im lặng vài giây, Phó Thời Lễ cúi đầu nhắn một tin nhắn, rồi mới bước đến gần, đứng tại chỗ cau mày nhìn bóng dáng đang bận rộn kia, nhịn không được mở miệng hỏi: “Em không muốn ngủ chung với anh đến thế à?”
Nghe vậy, Minh Ý đang ôm một đống tài liệu trong lòng liền dừng bước, vẻ mặt kỳ lạ nhìn anh một cái, sau đó lập tức thu lại ánh mắt: “Anh có bị làm sao không?”
Ai chê ai đây? Người này từ bao giờ học được trò ăn vạ thế nhỉ?
Nói xong, Minh Ý hừ một tiếng, trực tiếp đẩy anh ra rồi bước qua: “Tránh đường.”
Phó Thời Lễ nhìn đống tài liệu hôm qua anh vừa sắp xếp xong xuôi, bị Minh Ý gom hết ra ngoài chất lung tung, cau mày nói: “Em để xuống đi, anh gọi người tới thu dọn.”
“?”
Minh Ý ngoảnh lại, chỉ sợ mình nghe nhầm: “Anh vừa nói cái gì cơ?”
Phó Thời Lễ kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Anh nói, để anh gọi người tới thu dọn.”
“……”
Minh Ý cạn lời, vừa rồi cô nhẹ nhàng nói mãi thì anh nhất quyết không chịu gọi người, giờ cô gần xong hết rồi anh lại ở đây giả vờ tốt bụng?
Tỉnh táo lại, Minh Ý đáp dứt khoát: “Không cần đâu.”
Cô sắp làm xong hết rồi, chẳng muốn nhận phần ân tình này.
Nói xong, Minh Ý cũng chẳng thèm để ý đến anh nữa, xoay người bước vào phòng ngủ phụ, kéo chiếc vali dưới đất ra ngoài là coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Phó Thời Lễ nhíu mày, còn chưa kịp mở miệng thì cửa phòng đã vang lên tiếng gõ cửa, nhân viên khách sạn đã tới.
Anh thu hồi ánh mắt, sải bước ra mở cửa.
Thấy vậy, Minh Ý cũng không tiếp tục tự làm khổ mình nữa, giao lại mọi việc còn lại cho nhân viên khách sạn, dặn dò vài câu rồi tự vào phòng ngủ chính lấy một bộ đồ lót đi vào phòng tắm.
Nhân viên dọn dẹp rất nhanh, lúc Minh Ý từ phòng tắm bước ra, phòng ngủ phụ đã trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Trước khi vào phòng, Minh Ý theo phản xạ nhìn về phía phòng khách, thấy Phó Thời Lễ đang ngồi trên sofa, hai chân bắt chéo, cúi đầu xem tài liệu.
Minh Ý thấy thế liền “xì” một tiếng, âm thầm chê trách trong lòng, ngồi bất động như thế, không biết còn tưởng trong nhà đang đặt tượng trang trí.
Nghĩ xong, cô xoay người trở lại phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại.
Hôm nay nhìn tên cẩu nam nhân này thật không vừa mắt, cơn tức của cô đến giờ vẫn chưa tan hết, chẳng có hứng đi lấy mặt nóng áp mông lạnh làm gì.
Vào phòng ngủ, Minh Ý nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm liền nằm bò lên giường mở một ván Vương Giả Vinh Diệu.
Gần đây Phó Thời Lễ đột nhiên quay về, lại thêm bận rộn việc quay phim mới, lâu lắm rồi cô chưa vào game.
Vừa vào game đã nhận được lời mời lập đội của Tạ Vân Đường, Minh Ý cúi đầu đồng ý ngay.
Tạ Vân Đường là cô con gái út nhà họ Tạ ở Lệ Thành, cũng là bạn thân của Minh Ý, hai người cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm rất tốt, cấp hai cấp ba đều chung lớp, nếu Minh Ý không nghỉ học thì đại học có khi họ cũng học cùng trường.
Chỉ là sau đó Minh Ý nghỉ học thi lại, còn Tạ Vân Đường sang Pháp học ngành thiết kế, hai người mấy năm nay không gặp nhau, chỉ thi thoảng trò chuyện hoặc chơi game mới nói được vài câu.
Vừa vào đội, Minh Ý thấy góc trái ảnh đại diện của Tạ Vân Đường liên tục sáng đèn. Cô chỉnh lại âm lượng rồi mới bật micro lên.
Ngay giây sau, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tạ Vân Đường:
“Hu hu, bảo bối Ý Ý, cuối cùng cũng chờ được cậu online rồi, mau vào đây đánh đôi ngọt ngào với tớ đi. Mùa mới rồi tớ đánh đơn mãi không lên nổi, hôm qua còn bị người ta đuổi đánh khắp bản đồ, thảm lắm luôn ấy!”
Minh Ý: “……”
“Sao giờ này cậu còn online thế? Hôm nay không có tiết à?”
Tạ Vân Đường vừa mở trận vừa trả lời: “Tớ đã học đủ tín chỉ rồi, dạo này đang làm đồ án tốt nghiệp, năm nay trước Tết là tớ có thể về nước rồi.”
Tính ra Tạ Vân Đường đã ba năm rồi chưa về nước đón Tết.
Nghĩ tới đây, Minh Ý cười nói: “Thế năm nay chú Tạ có thể đón một cái Tết vui vẻ rồi.”
Nhà họ Tạ và nhà họ Diệp là thế giao, mỗi năm đều qua lại chúc Tết. Cô còn nhớ, mỗi năm chú Tạ sang nhà họ Diệp uống rượu với Diệp Thư Thành, đều nhắc đến Tạ Vân Đường.
Nghe vậy, Tạ Vân Đường thở dài: “Đúng vậy, năm nay cuối cùng cũng được về ăn Tết, cậu không biết đâu, đồ ăn nước ngoài thật sự không dành cho con người mà.”
Tạ Vân Đường là kiểu người dạ dày thuần Trung, không thích đồ Tây, đồ ăn nhanh ăn vài bữa đã ngán, du học mấy năm nay khiến một tiểu thư vốn không biết nấu nướng như cô ấy cũng bị ép tới mức tự nấu cơm được rồi.
Minh Ý chọn một tướng đi rừng, vừa nói: “Vậy chờ cậu về nước, tớ mời cậu ăn cơm cả tháng.”
“Quá tốt rồi!” Tạ Vân Đường nói ngay, “Tớ nhớ món thịt bò trụng của dì Triệu muốn chết luôn đây này.”
Nói rồi, cô nàng chọn một tướng trợ thủ, đổi chủ đề:
“À đúng rồi, cậu với Phó Thời Lễ thế nào rồi? Hai người kết hôn đầu năm nhỉ?”
Nói tới đây, Tạ Vân Đường không nhịn được cảm thán: “Trước kia tớ có nằm mơ cũng không nghĩ hai người các cậu lại lấy nhau thật đấy. Nghe nói cổ phiếu Phó thị vừa tăng mạnh, chắc giờ Phó Thời Lễ cũng có vài ngàn tỷ rồi nhỉ? Làm Phó phu nhân thấy thế nào rồi?”
Minh Ý hừ lạnh một tiếng: “Chẳng ra làm sao.”
“Sao thế? Phó Thời Lễ đối xử với cậu không tốt à?”
Nghe vậy, Minh Ý nghiêm túc suy nghĩ vài giây.
Thực ra thái độ của Phó Thời Lễ đối với cô đúng là kỳ lạ, tốt hay không tốt, cô cũng chẳng rõ. Nói anh không tốt, tiền của Phó Thời Lễ cô đều có thể thoải mái tiêu xài, nhưng nói tốt thì lúc hai người gặp nhau, thái độ anh dành cho cô lại chẳng mấy tốt đẹp.
Chẳng giống như chồng đối với vợ, cũng chẳng còn như hồi nhỏ luôn đối đầu nhau gay gắt.
Nhất thời Minh Ý chẳng thể nào xác định được là tốt hay không.
Do dự vài giây, Minh Ý nói qua loa cho xong chuyện: “Ừ thì cũng thế thôi, dù sao cũng đã cưới nhau rồi, cứ thế mà sống chứ biết sao được, có phải muốn ly hôn là ly hôn được đâu.”
Sinh ra trong gia đình hào môn, Minh Ý từ nhỏ đã sớm có giác ngộ như thế, hưởng thụ những giàu sang mà người bình thường không có được, tất nhiên phải đánh đổi bằng một cái giá tương xứng. Với cô, cuộc hôn nhân liên minh giữa nhà họ Diệp và nhà họ Phó này chính là sự đánh đổi đó.
Thêm nữa, năm xưa ông nội bệnh nặng, trước lúc lâm chung cũng đặc biệt nhắc lại chuyện cũ, muốn nhìn cô có một chỗ dựa tốt, cô cũng chẳng có lý do gì mà từ chối. Dù sao, so với đám công tử ăn chơi của các nhà giàu khác ở Lệ Thành, Phó Thời Lễ quả thực là một nơi tốt để dựa vào.
Tạ Vân Đường cười nói: “Cậu nghĩ thoáng thật đấy. Nhưng mà ngoại hình và học thức của Phó Thời Lễ đều thuộc top đầu trong giới, lấy anh ấy cũng chẳng thiệt thòi đâu.”
Nói đến đây, Tạ Vân Đường khẽ thở dài một hơi: “Chẳng biết nhà tớ sẽ sắp đặt thế nào nữa, lần này về nhà tớ nhất định phải nói rõ với ông già nhà tớ, có thể không liên hôn thì nhất quyết không liên hôn, dù sao không phải ai cũng may mắn được như cậu.”
Trong lòng Minh Ý cũng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng cô vẫn kiêu căng hừ một tiếng: “Người may mắn phải là Phó Thời Lễ mới đúng! Nếu không phải nhà ép tớ cưới, thì bổn tiên nữ đây sẽ là người mà cả đời này anh ấy cũng chẳng thể có được!”
Tạ Vân Đường bật cười: “À mà, cậu đã nghe tin gì chưa? Nhà họ Trình hình như định liên hôn với con trai duy nhất của phòng hai nhà họ Lục đấy. Là cái cậu Lục Phong từng theo đuổi cậu hồi năm nhất rồi ngày nào cũng lái chiếc Lamborghini màu hồng sến súa đứng chờ cậu ở cổng trường ấy.”
“Lục Phong?”
Nghe xong, Minh Ý nhíu mày, rõ ràng không nhớ ra người này là ai, mãi tới khi Tạ Vân Đường nhắc tới chiếc Lamborghini màu hồng đứng chờ cô mỗi ngày năm nhất, cô mới miễn cưỡng có chút ấn tượng.
Một lúc lâu sau, Minh Ý mới lục ra được chút ký ức về cái tên Lục Phong từ góc nào đó trong đầu: “Cậu nói cái người hay mặc áo hoa hòe hoa sói, ngày nào cũng ăn mặc như bươm bướm hút mật đấy hả?”
“Đúng đúng! Chính là cậu ta!” Tạ Vân Đường đáp, “Cậu nhớ ra rồi à?”
Minh Ý “Ừ” một tiếng: “Có chút ấn tượng. Nhưng chẳng phải trước đây nghe nói cậu ta cá độ bóng đá rồi bị bắt sao? Ra tù nhanh thế à?”
“Không chỉ thế thôi đâu!”
Tạ Vân Đường kể tiếp: “Chẳng phải tớ có một nick phụ trà trộn vào cái nhóm nhỏ của đám Trình Vũ Dao hay sao, trước đó tớ thấy họ nói trong nhóm, hình như Lục Phong còn có xu hướng bạo lực, là họ hỏi thăm được từ mấy cô hotgirl mạng từng yêu cậu ta đấy.”
Nghe vậy, Minh Ý bật cười: “Xem ra mấy cô kia cũng tận tâm với Trình Vũ Dao thật đấy.”
Hồi đi học Trình Vũ Dao vốn đã không ưa Minh Ý, chẳng qua Minh Ý lười để ý tới cô ta. Sau đó, Trình Vũ Dao lại kéo thêm vài cô bạn thân có gia thế kém hơn mình lập bè kết phái, hở tí là kiếm chuyện với Minh Ý, nhưng lần nào cũng thất bại ê chề.
Buồn cười nhất là lần kiểm tra thể chất hồi lớp 12, bọn họ định theo Minh Ý vào nhà vệ sinh, nhốt cô ở trong để khiến cô lỡ mất giờ kiểm tra. Ai ngờ Minh Ý sớm đề phòng được, chẳng những không bị nhốt mà còn hắt cho cả đám một xô nước.
Đến lúc kiểm tra thể chất sắp bắt đầu, cả đám không kịp về thay đồ, đành mặc nguyên bộ quần áo ướt sũng thi. Khi đó lại đang là mùa đông, kết thúc giờ kiểm tra, quần áo họ gần như đóng băng chứ đừng nói gì tới người, tất cả lạnh cứng như que kem.
Tạ Vân Đường nói: “Nhưng nếu Trình Vũ Dao thật sự lấy Lục Phong, chắc chắn chuỗi ngày tháng tươi đẹp cũng kết thúc luôn rồi, tớ đoán cô ta sẽ không đồng ý đâu.”
Minh Ý vừa đoạt xong bùa xanh trong rừng đối phương, vừa khẽ cười: “Cái này thì làm gì đến lượt cô ta đồng ý hay không. Cái công ty nhỏ xíu nhà họ Trình ấy, nếu không nhanh tìm nhà nào quyền thế để bám vào, thì đến đời Trình Vũ Dao chắc cũng không trụ nổi.”
Tạ Vân Đường cười nói: “Cũng đúng thật.”
Sau đó, Minh Ý vừa tán gẫu vừa chơi game cùng Tạ Vân Đường đến tận mười một giờ đêm mới thôi.
Thoát game xong, Minh Ý mở nhóm chat của đoàn làm phim xem thử.
Hóa ra hai tiếng trước đạo diễn Trần đã thông báo sáng mai không tập đọc kịch bản nữa, quay thẳng luôn, bảo sao lúc nãy chơi game cứ thấy thông báo mãi. Minh Ý xem xong, gõ vào khung chat phía dưới một chữ “đã nhận”.
Trả lời xong, Minh Ý đặt điện thoại xuống, định ra ngoài dưỡng da buổi tối rồi đi ngủ một giấc thật đẹp.
Cô đẩy cửa bước ra, theo bản năng liếc về phía sofa phòng khách, thấy Phó Thời Lễ vẫn đang ở đó liền hỏi vu vơ: “Giờ này rồi anh còn chưa nghỉ à? Định bán mạng chắc?”
Người trên sofa không nhúc nhích, cũng không đáp lời.
Minh Ý nhíu mày.
Mắt cô bị cận, vừa rồi đứng xa quá, cô nhìn không rõ mặt Phó Thời Lễ, lúc này đến gần mới phát hiện hai mắt Phó Thời Lễ đang nhắm chặt, người tựa trên sofa như đang ngủ.
Thấy vậy, Minh Ý nghi hoặc bước tới gần. Sao lại ngủ ở đây nhỉ? Anh đâu phải kiểu người ngủ quên trên sofa.
Cùng lúc đó, một suy nghĩ hoang đường thoáng qua đầu cô.
Chẳng lẽ tăng ca đến đột tử rồi?
Dẫu sao mỗi năm tin người trẻ làm việc tăng ca đến chết chẳng phải ít.
Minh Ý giật mình, vô thức cúi sát xuống quan sát.
Phó Thời Lễ sắc mặt có phần mệt mỏi, mày nhíu chặt, môi hơi khô mím thành đường thẳng, quai hàm căng cứng, trên trán còn rịn mồ hôi.
Trông có vẻ như bị ốm rồi.
Nghĩ vậy, Minh Ý vô thức đưa tay lên định chạm vào trán anh thử xem, chẳng ngờ tay mới vươn tới giữa chừng đã bị người nọ bất ngờ túm chặt lấy cổ tay.
Cái nóng bỏng tay khiến Minh Ý giật bắn, mà Phó Thời Lễ vốn nhắm mắt, lúc này chậm rãi mở ra, đôi mắt đen sâu hút nhìn cô chằm chằm không chớp.
“Em đang làm gì thế?”
*Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ý: Xem thử người đàn ông công cụ kia còn sống không ()
Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Đánh giá:
Truyện Tình Yêu Đến Muộn - Diệp Kiến Tinh
Story
Chương 18
10.0/10 từ 34 lượt.